Tinh Linh Kiểu Bây Giờ
-
Quyển 2 - Chương 79
“Lời của ngươi nghe hình như có vẻ… không đủ thành ý.” Phạm Âm nhíu mày nhìn y.
Người đó chỉ cười khẽ, sau đó là sự trầm mặc yên tĩnh. Phạm Âm ở cùng với Tinh Linh Vương đại khái đều là tình huống thế này, rất ít nói chuyện, lúc bình thường thì tinh linh cũng là một chủng tộc rất an tĩnh.
Tinh Linh Vương luôn cho người ta một loại cảm giác an bình nhẹ nhàng, trong ấn tượng của Phạm Âm hình như y đối với ai cũng đều khiêm tốn lễ độ, khoan dung rộng lượng, nhưng mà hiện tại phát hiện, phần lớn trong đó đều là biểu hiện giả dối…
Y nhìn càng giống như là pháp sư cầm pháp trượng dùng ma pháp đứng phía sau đội ngũ, chứ không phải chiến sĩ cầm vũ khí xông pha ở phía trước. Thực tế lại trái ngược, bởi vì Phạm Âm thấy được Tinh Linh Vương cầm kiếm chỉ huy quân đội ở trong thơ ca hoặc trên bức họa. Mà trong cuộc sống thực tế, trên người y cũng tràn đầy khí chất nhã nhặn của sách vở, mang theo chút… vị đạo cấm dục.
Tay y vẫn kéo tay của Phạm Âm, chưa từng buông ra, trên ngón tay thon dài mà mềm mại trắng nõn của y, móng tay được cắt dũa rất chỉnh tề, giống như tất cả tinh linh, các đốt ngón tay của y cũng không quá rõ, mang theo góc độ nhu hòa. Phạm Âm phải thừa nhận, hình dáng ngón tay xinh đẹp kia bởi vì tình dục mà vặn vẹo rất đẹp. Bây giờ ở dưới ánh sáng nhu hòa có thể thấy được sáng bóng hiện lên trên móng tay.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Tinh Linh Vương chợt ngẩng đầu, đôi mắt màu mặc lục nhìn Phạm Âm.
“Cái… cái gì?” Phạm Âm thiếu chút nữa tưởng rằng Tinh Linh Vương biết mình đang suy nghĩ cái gì, đôi mắt màu đen vội vàng chuyển qua nơi khác, “Cái gì… nghĩ cái gì?”
“Ta đang nói, nhìn có hơi… lơ đãng?” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, nắm tay của Phạm Âm chặt hơn chút.
“Ta, ta chỉ đang suy nghĩ vài chuyện.” Phạm Âm vừa suy tư vừa nói, sau đó rốt cuộc tìm được chủ đề: “Đúng rồi, rốt cuộc tại sao ngươi muốn giết Nguyệt Bạch? Rõ ràng ta đã đáp ứng ngươi, ta sẽ nói rõ với hắn.”
“Xin lỗi, ta chỉ là có hơi nóng lòng.” Tinh Linh Vương vẫn như cũ là câu kia, nhưng dừng một chút lại nói tiếp “Thực tế thì… ta nghĩ ngươi hẳn sẽ hiểu.” Đôi mắt màu mặc lục rất đẹp, khiến Phạm Âm không dời được mắt, bên trong đó có quá nhiều lắng đọng và mê luyến, “Chúng ta là cùng một loại người, nếu… ta là nói, nếu như ngươi gặp phải tình huống giống như ta, ngươi cũng sẽ làm vậy.”
“Tình huống, là loại tình huống gì?”
Tinh Linh Vương trầm mặc, Phạm Âm đợi lúc lâu vẫn không thấy y mở miệng, lúc định nói chuyện, Tinh Linh Vương lại nói: “Lần kia, cái lần Letty đến Wabenella…” Giọng nói của Tinh Linh Vương có phần khó chịu, rõ ràng y không muốn nhắc tới, “Ta vốn tưởng rằng ngươi thích Nguyệt Bạch… hơn nữa ngày thứ hai ngươi liền bỏ đi, ta biết ngươi sẽ đi, cho nên kết giới ta bố trí cũng không có hiệu quả bắn ngược.” Tinh Linh Vương ngừng chút lại nói: “Vương quốc Tinh linh Wabenella không có ta chống đỡ sẽ lập tức tan rã, cho nên muốn rời đi, nhất định phải lấy lại lực lượng gởi ở chỗ của tộc Rồng… ngươi biết mà, tính tình của rồng ở phía Đông đại lục là táo bạo nhất.”
“Nhìn ra được.” Phạm Âm rầu rĩ đáp một tiếng, lại còn biết mượn đao giết người, lời tiếp theo, Tinh Linh Vương không nói, Phạm Âm hiển nhiên cũng đoán ra được. Bởi vì tránh cho cơn giận của người trong lòng tăng lên, Tinh Linh Vương thông minh lựa chọn im miệng không nói.
“Nhưng Nguyệt Bạch rốt cuộc vẫn không nói gì cả không phải sao?”
“Đúng vậy.” Tinh Linh Vương nghe ra được giọng của Phạm Âm cũng không quá ác liệt, hơi thả lỏng một chút, “Có lẽ hắn cảm thấy không cần thiết, nhưng hắn vẫn là con nhà Liadon.”
“…” Phạm Âm muốn rút tay lại nhưng không thành công, chỉ trừng mắt nhìn Tinh Linh Vương.
“Ngươi đừng tức giận.” Tinh Linh Vương nhỏ giọng nói, “Tình huống lần kia nếu đổi lại là ngươi, chưa chắc ngươi đã tỉnh táo hơn ta.”
Cái người vô liêm sỉ này thật sự là Tinh Linh Vương sao, Phạm Âm thiếu chút nữa cho rằng Thần khiển đã buông xuống, nội dung chính là biến Tinh Linh Vương thành một kẻ vô liêm sỉ.
Người đó vẫn vô tội nhìn Phạm Âm.
Phạm Âm không phủ nhận Tinh Linh Vương có loại khí chất vô cùng nhã nhặn, đây có lẽ là nhờ vào chuyện y thường xuyên ôm sách. Ở bên cạnh y ngươi sẽ thấy bình an, như phần mở đầu ‘tâm hồn bình tĩnh’ của một vài tôn giáo.
“Ngươi sẽ không tức giận vì chuyện này chứ.” Tinh Linh Vương đột nhiên nói “Ngươi không thể chỉ trích người khác bởi vì sai lầm này giống ngươi được.”
“Điều này nghe vô liêm sỉ thật đó.” Phạm Âm hừ nhẹ một tiếng.
Người kia lại còn dùng vẻ mặt đương nhiên nhìn hắn.
“Vậy… vết thương trên lưng Nguyệt Bạch lại là chuyện gì?” Phạm Âm nói, “Nó nhìn rất đáng sợ, không giống vết thương bình thường.”
“Vết thương gì?” Tinh Linh Vương khó hiểu nhìn Phạm Âm, “Vết thương? Ta nghĩ chắc hẳn hắn sẽ bị thương…”
“Không phải, ta là nói thứ kia nhìn có chút đáng sợ.” Phạm Âm nhớ lại vết thương dữ tợn trên tấm lưng trắng nõn kia, “Nhìn hơi giống do lời nguyền hoặc là thứ gì đó khác tạo thành, không quá giống vết thương bình thường.”
“Đó là chuyện của hắn.” Tinh Linh Vương nói như thể đương nhiên, “Nếu hắn cảm thấy nguy hiểm thì sẽ nói với ta.” Sau khi Tinh Linh Vương nói xong phát hiện bộ dáng Phạm Âm đang có chút lo lắng, “Hoặc là chờ ngươi quay về Wabenella, ngươi có thể hỏi hắn thử, sau đó nói với hắn, ngươi không thích hắn.”
“Chờ ngươi lấy được tiên đoán rồi nói sau.” Phạm Âm có chút ưu buồn “Nhìn Freya có vẻ rất tức giận, hơn nữa… ta cũng có chút lo lắng… Thần khiển mà cô ấy nói.”
“Ngươi đang lo lắng cho ta sao?”
“Ta đang lo lắng cho bản thân.”
“Tại sao?”
Phạm Âm thở dài một cái nói: “Ta chỉ cảm thấy như vậy…”
Phạm Âm còn chưa nói xong, Tinh Linh Vương đã kéo Phạm Âm qua, trở người đè ở dưới thân, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ đè lại đôi môi mềm mại của Phạm Âm. Phạm Âm bị động tác thình lình của y làm cho có chút mờ mịt, đôi mắt màu đen xinh đẹp nhìn y chằm chằm.
“Cẩn thận ngôn linh của ngươi.” Tinh Linh Vương ôn nhu nói.
“Nhưng ta…” Phạm Âm uất ức nhẹ giọng nói, “Ta cũng cần tự do ngôn luận.”
“Không cần lo lắng Thần khiển.” Tinh Linh Vương ôn nhu nói, nhìn thiếu niên dưới thân, cái cổ thon dài của hắn, đường cong đẹp mắt kéo dài đến phía dưới. Thân thể của hắn tinh tế giống tất cả tinh linh, sạch sẽ, cũng mang theo quyến rũ và hấp dẫn giống nhân loại, mái tóc dài màu đen nhẹ nhàng quấn quanh, khiến người ta không nhịn được muốn chiếm làm của riêng. Tinh Linh Vương cúi đầu, chóp mũi có thể ngửi được mùi vị tươi mát, mùi hương đó thuộc về tuổi trẻ và sức sống.
“Không cần lo lắng.” Tinh Linh Vương hôn nhẹ cái gáy của hắn, Phạm Âm sợ ngứa nhẹ nhàng nghiêng đầu, “Nếu như Thần vẫn còn cần ta chống đỡ toàn bộ Ager…”
“Người có vẻ tự tin nhỉ.” Phạm Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, rèm cửa sổ màu trắng bị gió nhẹ nhàng thổi bay, vẽ ra đường cong tao nhã trên không trung, sau đó yên lặng hạ xuống. Freya đứng ở bên ngoài cửa sổ, đôi mắt màu lam của cô vẫn như lần đầu tiên Phạm Âm nhìn thấy cô, xinh đẹp yên bình, tràn đầy cảm tình lại có chút… tình cảm phức tạp khác.
Freya mặc trường bào tế ti màu trắng, loại kiểu dáng rườm rà phức tạp này, khiến cô nhìn càng thêm cổ điển và cao quý. Cô yên lặng đứng ở nơi đó, đôi mắt xanh lam nhìn Phạm Âm, Phạm Âm không nói gì, cũng nhìn lại cô. Trong khoảnh khắc đó Phạm Âm chợt nghĩ, Freya xinh đẹp là không thể nghi ngờ, nhưng vẻ đẹp của cô quá nặng nề, gần như vượt qua tất cả thẩm mỹ quan, yên bình ưu nhã, nhìn có chút giống như là… tế phẩm.
Cô thoáng cúi đầu với Phạm Âm, rèm cửa sổ phất qua, từ không trung hạ xuống, ngoài cửa sổ đã không còn bóng dáng của Freya, giống như chưa từng xuất hiện.
“Ta còn tưởng cô ấy sẽ nói gì đó.” Phạm Âm nhẹ giọng nói.
Tinh Linh Vương nhẹ nhàng hôn thùy tai của hắn, “Cô ấy sẽ không bao giờ nói gì, trừ phi là ý chỉ của Thần.”
Phạm Âm nhìn rèm cửa sổ màu trắng kia đến ngẩn người, lúc này nếu nói hắn đang nghĩ cái gì, chỉ sợ bản thân hắn cũng không biết.
“Không cần lo lắng gì cả, thật sự…” Tinh Linh Vương nhẹ giọng ghé vào lỗ tai tinh tế của hắn nói.
…
“Không cần lo lắng gì cả… à?” Phạm Âm nhíu mày đứng ở cửa phòng, Freya đứng ở đối diện hắn.
“Tại sao y lại đi rồi?” Phạm Âm khó hiểu hỏi, chẳng biết tại sao hôm nay vừa tỉnh dậy, đã không thấy bóng dáng của Tinh Linh Vương đâu, cho nên Phạm Âm buộc lòng phải đến tìm Freya. Nếu như cô ấy có thể nói được chuyện tương lai, vậy thì cô ấy cũng có thể tìm được những vật hoặc là… người đã biến đâu mất tiêu, giống như một ít tiết mục thông linh giải trí ấy.
Trên mặt Freya lộ ra biểu cảm tương tự như nụ cười: “Có lẽ… Thần khiển đã buông xuống.”
“Gì cơ?”
“Thần khiển buông xuống bằng phương thức gì, vào thời gian nào, với nội dung là gì.” Freya nhẹ giọng nói, “Có lẽ đêm qua đã buông xuống… vậy thì, hôm nay y đi rồi cũng không có gì kỳ lạ.”
“Nội dung Thần khiển là gì?” Phạm Âm nhìn về phía hành lang, lúc này Stefans và Szatler đúng lúc đi tới, sau đó dừng lại nghe bọn họ nói chuyện.
“Có lẽ là quên ngươi, hoặc là gì đó khác.” Freya ôn nhu nói, “Sáng sớm hôm nay y muốn tiên đoán, sau đó liền rời đi, từ đầu đến cuối không một câu nào nhắc đến ngươi.”
“Nội dung tiên đoán là gì?”
“Xin lỗi, ta không thể nói.” Freya lộ ra biểu cảm có lỗi, nhẹ giọng nói, “Đây là tiên đoán, tuy rằng ta phản bội Thần, nhưng vẫn phải tuân thủ quy định của người.”
“Y đi bằng cách nào?” Phạm Âm nhìn thoáng qua Stefans, không nhịn được nói “Đừng nói y định dùng chân cuốc bộ về đó chứ.”
“Nếu như y muốn rời đi.” Freya nói, “Tin tưởng ta, y có rất nhiều cách có thể lập tức trở lại vương quốc Tinh Linh ở Thụ Hải Wabenella.”
“Stefans!” Phạm Âm xoay người bước nhanh ra khỏi điện, nếu để Stefans biến trở lại thành rồng, chắc là có thể trở lại Thụ Hải Wabenella trong vòng ba bốn ngày.
Hành lang tiền điện thật dài tựa như vĩnh viễn cũng đi không hết, lòng không biết sao lại bắt đầu hỗn loạn. Nhu hòa, ấm áp, bất luận là vào tình huống nào đều cảm thấy yên tĩnh, giống như vẫn luôn bị bầu không khí đó bao quanh. Có chút tương tự với dịch dinh dưỡng, ấm áp an toàn, Phạm Âm đột nhiên dừng lại, Thần điện trống trải tĩnh mịch như một tòa mộ phần, hắn nhớ lúc tiến vào là Tinh Linh Vương kéo vào, lúc đó cảm giác hắc ám thâm trầm không mãnh liệt như thế này.
Phạm Âm trở nên bất an, hắn tiếp tục nhanh chóng đi về phía trước, hắn có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh của Stefans.
Hình như từ lúc bắt đầu đi đến thế giới này hắn chưa từng sợ hãi, dù cho là trong ký ức ở cùng X, luôn sẽ có người có thể kéo hắn trở lại…
Chính là bởi vì ngươi yêu ta như vậy, cho nên ta mới không cách nào chịu đựng có một ngày ngươi sẽ rời khỏi ta…
“Đi đâu mà vội vàng vậy chứ?” Ôn nhuận như ngọc, giọng nói mang theo chút ngả ngớn nhẹ nhàng vang lên ở trong Thần điện trống trải.
Phần cuối Thần điện là ánh sáng mặt trời khác hoàn toàn với trong điện, mênh mông ấm áp, như trong thánh ca có nói, ánh sáng mặt trời có mặt khắp nới. Phạm Âm có hơi không thích ứng với ánh sáng mãnh liệt đó, nheo mắt lại nhìn người đàn ông đang tựa trên cột trụ của Thần điện.
Đúng vậy, hắn đã từ một thiếu niên lớn thành một thanh niên, vẫn là bộ dáng có chút ngả ngớn kia.
Không hề ngoại lệ, giống như số mệnh đã định trước trong vận mệnh, mỗi lần rời khỏi Thụ hải Wabenella luôn sẽ gặp phải người này.
Thanh niên tựa trên cột trụ nghiêm trang màu trắng, cảnh sắc lại cực kỳ phù hợp, có lẽ có vài người sinh ra đã phù hợp với mọi thứ.
Mái tóc ngắn màu đỏ của hắn rõ ràng đã dài hơn lúc thời niên thiếu, cơ thể cũng không còn gầy yếu như trước nữa, da vẫn còn rất trắng, mang theo cái loại tái nhợt do đã lâu không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Đôi mắt màu đỏ của hắn giống đá thạch lựu đỏ, hiện ra sáng bóng lộng lẫy bên trong bóng mờ, trên tay hắn dắt một chiếc áo choàng màu đen, hắn đang cười nhìn Phạm Âm.
“Đã lâu không gặp.” Thanh niên nở nụ cười, “Xem ra ta đã cao hơn ngươi.”
“Tốc độ trưởng thành của ám tinh linh luôn nhanh hơn não của bọn họ.” Phạm Âm cười lạnh nói, “Bây giờ ta rất bận, ta phải đi đây.” Nói xong, Phạm Âm tiếp tục đi về phía trước, rõ ràng cách rất xa, cổ tay lại thoáng cái bị bắt lấy, hắn có thể cảm giác được bàn tay đang nắm tay mình, nhiệt độ lành lạnh xuyên thấu qua làn da tiến vào cơ thể của Phạm Âm.
“Buông tay, Kỳ.” Phạm Âm cau mày.
“Ta rất nhớ ngươi.” Kỳ ôn nhu nói, “Tuy rằng thời gian cách có hơi xa.”
Phạm Âm xoay người trừng hắn: “Nơi này là Thần điện của Thần tối cao, làm sao ngươi có thể tiến vào?”
“Ý của ngươi là ta nên đợi ngươi ở bên ngoài?” Thanh niên khẽ nở nụ cười, làn da dưới ánh sáng mặt trời có chút tái nhợt.
“Stefans, chúng ta phải đi!” Phạm Âm hét lên với con rồng đen mini phía sau.
Rồng đen mini vỗ đối cánh giống hệt của dơi bay tới, Kỳ đột nhiên xoay người, vẽ một vòng tròn ở trong không trung, vòng tròn này cũng không biến mất, mà nhanh chóng ngưng tụ thành khuyên tròn màu đỏ, bay về phía người Stefans.
“Thứ gì vậy?” Phạm Âm nhìn khuyên tròn màu đỏ biến mất ở trên cơ thể của Stefans, Stefans tò mò nhìn khuyên tròn kia, hình như trên cơ thể cũng không có cảm giác gì.
“Là phong ấn.” Giọng nói mềm mại của Freya vang lên, cô bước ra từ khỏi bóng tối bên cạnh. Trường bào phức tạp ở dưới ánh nắng lộ ra nếp uốn ưu nhã, làm nền cho mái tóc dài uốn xoăn màu bạc và làn da quá mức trắng nõn của cô.
“Freya, đã lâu không gặp.” Thanh niên cũng không buông cổ tay Phạm Âm ra, dùng tay kia chào hỏi với Freya.
Freya gật đầu, coi như chào lại: “Anh trai của ngươi đâu?”
“Hai ngày nữa sẽ tới.” Thanh niên cười trả lời, “Bọn ta đã rất lâu không gặp rồi, còn có… chuyện lần này cám ơn ngươi.”
“Không cần.” Freya nhẹ giọng nói, “Chỉ là… Thần khiển buông xuông quá nhanh.”
“Freya… ngươi?” Phạm Âm trừng mắt nhìn Freya, có vài tình huống sẽ khiến người không kịp trở tay, không phải sao?
Freya cười không nói gì, Phạm Âm suýt nữa cho rằng cô cũng là ám tinh linh — tuy rằng mắt của cô không phải màu đỏ. Hắn chợt nhớ tới lời của bà chủ khách sạn, bà ta từng nói, bà nhìn thấy Freya ở cùng với một ám tinh linh, ám tinh linh kia không phải Kỳ, nhưng nhất định cũng quen biết Kỳ.
Mặc dù bây giờ có rất nhiều nghi vấn, nhưng mà vẫn nên trở về Thụ hải Wabenella trước thì hơn…
“Phạm Âm…”
Phạm Âm nghe thấy giọng nói của Stefans, vì vậy quay đầu nhìn nó.
“Xin lỗi… hình như ta không thể biến về lại được bộ dáng lúc trước…” Giọng của rồng đen mang theo chán nản, tất nhiên giọng nói của rồng chỉ có thể để người muốn nghe nghe thấy, cho nên Phạm Âm chỉ nhíu mày.
“Chúng ta đã rất lâu không gặp rồi.” Kỳ vô cùng thân thiết kéo Phạm Âm vào trong lòng, như bạn bè đã vài năm không gặp, “Chúng ta nên tụ họp vui vẻ, phải không nào?”
Người đó chỉ cười khẽ, sau đó là sự trầm mặc yên tĩnh. Phạm Âm ở cùng với Tinh Linh Vương đại khái đều là tình huống thế này, rất ít nói chuyện, lúc bình thường thì tinh linh cũng là một chủng tộc rất an tĩnh.
Tinh Linh Vương luôn cho người ta một loại cảm giác an bình nhẹ nhàng, trong ấn tượng của Phạm Âm hình như y đối với ai cũng đều khiêm tốn lễ độ, khoan dung rộng lượng, nhưng mà hiện tại phát hiện, phần lớn trong đó đều là biểu hiện giả dối…
Y nhìn càng giống như là pháp sư cầm pháp trượng dùng ma pháp đứng phía sau đội ngũ, chứ không phải chiến sĩ cầm vũ khí xông pha ở phía trước. Thực tế lại trái ngược, bởi vì Phạm Âm thấy được Tinh Linh Vương cầm kiếm chỉ huy quân đội ở trong thơ ca hoặc trên bức họa. Mà trong cuộc sống thực tế, trên người y cũng tràn đầy khí chất nhã nhặn của sách vở, mang theo chút… vị đạo cấm dục.
Tay y vẫn kéo tay của Phạm Âm, chưa từng buông ra, trên ngón tay thon dài mà mềm mại trắng nõn của y, móng tay được cắt dũa rất chỉnh tề, giống như tất cả tinh linh, các đốt ngón tay của y cũng không quá rõ, mang theo góc độ nhu hòa. Phạm Âm phải thừa nhận, hình dáng ngón tay xinh đẹp kia bởi vì tình dục mà vặn vẹo rất đẹp. Bây giờ ở dưới ánh sáng nhu hòa có thể thấy được sáng bóng hiện lên trên móng tay.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Tinh Linh Vương chợt ngẩng đầu, đôi mắt màu mặc lục nhìn Phạm Âm.
“Cái… cái gì?” Phạm Âm thiếu chút nữa tưởng rằng Tinh Linh Vương biết mình đang suy nghĩ cái gì, đôi mắt màu đen vội vàng chuyển qua nơi khác, “Cái gì… nghĩ cái gì?”
“Ta đang nói, nhìn có hơi… lơ đãng?” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, nắm tay của Phạm Âm chặt hơn chút.
“Ta, ta chỉ đang suy nghĩ vài chuyện.” Phạm Âm vừa suy tư vừa nói, sau đó rốt cuộc tìm được chủ đề: “Đúng rồi, rốt cuộc tại sao ngươi muốn giết Nguyệt Bạch? Rõ ràng ta đã đáp ứng ngươi, ta sẽ nói rõ với hắn.”
“Xin lỗi, ta chỉ là có hơi nóng lòng.” Tinh Linh Vương vẫn như cũ là câu kia, nhưng dừng một chút lại nói tiếp “Thực tế thì… ta nghĩ ngươi hẳn sẽ hiểu.” Đôi mắt màu mặc lục rất đẹp, khiến Phạm Âm không dời được mắt, bên trong đó có quá nhiều lắng đọng và mê luyến, “Chúng ta là cùng một loại người, nếu… ta là nói, nếu như ngươi gặp phải tình huống giống như ta, ngươi cũng sẽ làm vậy.”
“Tình huống, là loại tình huống gì?”
Tinh Linh Vương trầm mặc, Phạm Âm đợi lúc lâu vẫn không thấy y mở miệng, lúc định nói chuyện, Tinh Linh Vương lại nói: “Lần kia, cái lần Letty đến Wabenella…” Giọng nói của Tinh Linh Vương có phần khó chịu, rõ ràng y không muốn nhắc tới, “Ta vốn tưởng rằng ngươi thích Nguyệt Bạch… hơn nữa ngày thứ hai ngươi liền bỏ đi, ta biết ngươi sẽ đi, cho nên kết giới ta bố trí cũng không có hiệu quả bắn ngược.” Tinh Linh Vương ngừng chút lại nói: “Vương quốc Tinh linh Wabenella không có ta chống đỡ sẽ lập tức tan rã, cho nên muốn rời đi, nhất định phải lấy lại lực lượng gởi ở chỗ của tộc Rồng… ngươi biết mà, tính tình của rồng ở phía Đông đại lục là táo bạo nhất.”
“Nhìn ra được.” Phạm Âm rầu rĩ đáp một tiếng, lại còn biết mượn đao giết người, lời tiếp theo, Tinh Linh Vương không nói, Phạm Âm hiển nhiên cũng đoán ra được. Bởi vì tránh cho cơn giận của người trong lòng tăng lên, Tinh Linh Vương thông minh lựa chọn im miệng không nói.
“Nhưng Nguyệt Bạch rốt cuộc vẫn không nói gì cả không phải sao?”
“Đúng vậy.” Tinh Linh Vương nghe ra được giọng của Phạm Âm cũng không quá ác liệt, hơi thả lỏng một chút, “Có lẽ hắn cảm thấy không cần thiết, nhưng hắn vẫn là con nhà Liadon.”
“…” Phạm Âm muốn rút tay lại nhưng không thành công, chỉ trừng mắt nhìn Tinh Linh Vương.
“Ngươi đừng tức giận.” Tinh Linh Vương nhỏ giọng nói, “Tình huống lần kia nếu đổi lại là ngươi, chưa chắc ngươi đã tỉnh táo hơn ta.”
Cái người vô liêm sỉ này thật sự là Tinh Linh Vương sao, Phạm Âm thiếu chút nữa cho rằng Thần khiển đã buông xuống, nội dung chính là biến Tinh Linh Vương thành một kẻ vô liêm sỉ.
Người đó vẫn vô tội nhìn Phạm Âm.
Phạm Âm không phủ nhận Tinh Linh Vương có loại khí chất vô cùng nhã nhặn, đây có lẽ là nhờ vào chuyện y thường xuyên ôm sách. Ở bên cạnh y ngươi sẽ thấy bình an, như phần mở đầu ‘tâm hồn bình tĩnh’ của một vài tôn giáo.
“Ngươi sẽ không tức giận vì chuyện này chứ.” Tinh Linh Vương đột nhiên nói “Ngươi không thể chỉ trích người khác bởi vì sai lầm này giống ngươi được.”
“Điều này nghe vô liêm sỉ thật đó.” Phạm Âm hừ nhẹ một tiếng.
Người kia lại còn dùng vẻ mặt đương nhiên nhìn hắn.
“Vậy… vết thương trên lưng Nguyệt Bạch lại là chuyện gì?” Phạm Âm nói, “Nó nhìn rất đáng sợ, không giống vết thương bình thường.”
“Vết thương gì?” Tinh Linh Vương khó hiểu nhìn Phạm Âm, “Vết thương? Ta nghĩ chắc hẳn hắn sẽ bị thương…”
“Không phải, ta là nói thứ kia nhìn có chút đáng sợ.” Phạm Âm nhớ lại vết thương dữ tợn trên tấm lưng trắng nõn kia, “Nhìn hơi giống do lời nguyền hoặc là thứ gì đó khác tạo thành, không quá giống vết thương bình thường.”
“Đó là chuyện của hắn.” Tinh Linh Vương nói như thể đương nhiên, “Nếu hắn cảm thấy nguy hiểm thì sẽ nói với ta.” Sau khi Tinh Linh Vương nói xong phát hiện bộ dáng Phạm Âm đang có chút lo lắng, “Hoặc là chờ ngươi quay về Wabenella, ngươi có thể hỏi hắn thử, sau đó nói với hắn, ngươi không thích hắn.”
“Chờ ngươi lấy được tiên đoán rồi nói sau.” Phạm Âm có chút ưu buồn “Nhìn Freya có vẻ rất tức giận, hơn nữa… ta cũng có chút lo lắng… Thần khiển mà cô ấy nói.”
“Ngươi đang lo lắng cho ta sao?”
“Ta đang lo lắng cho bản thân.”
“Tại sao?”
Phạm Âm thở dài một cái nói: “Ta chỉ cảm thấy như vậy…”
Phạm Âm còn chưa nói xong, Tinh Linh Vương đã kéo Phạm Âm qua, trở người đè ở dưới thân, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ đè lại đôi môi mềm mại của Phạm Âm. Phạm Âm bị động tác thình lình của y làm cho có chút mờ mịt, đôi mắt màu đen xinh đẹp nhìn y chằm chằm.
“Cẩn thận ngôn linh của ngươi.” Tinh Linh Vương ôn nhu nói.
“Nhưng ta…” Phạm Âm uất ức nhẹ giọng nói, “Ta cũng cần tự do ngôn luận.”
“Không cần lo lắng Thần khiển.” Tinh Linh Vương ôn nhu nói, nhìn thiếu niên dưới thân, cái cổ thon dài của hắn, đường cong đẹp mắt kéo dài đến phía dưới. Thân thể của hắn tinh tế giống tất cả tinh linh, sạch sẽ, cũng mang theo quyến rũ và hấp dẫn giống nhân loại, mái tóc dài màu đen nhẹ nhàng quấn quanh, khiến người ta không nhịn được muốn chiếm làm của riêng. Tinh Linh Vương cúi đầu, chóp mũi có thể ngửi được mùi vị tươi mát, mùi hương đó thuộc về tuổi trẻ và sức sống.
“Không cần lo lắng.” Tinh Linh Vương hôn nhẹ cái gáy của hắn, Phạm Âm sợ ngứa nhẹ nhàng nghiêng đầu, “Nếu như Thần vẫn còn cần ta chống đỡ toàn bộ Ager…”
“Người có vẻ tự tin nhỉ.” Phạm Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, rèm cửa sổ màu trắng bị gió nhẹ nhàng thổi bay, vẽ ra đường cong tao nhã trên không trung, sau đó yên lặng hạ xuống. Freya đứng ở bên ngoài cửa sổ, đôi mắt màu lam của cô vẫn như lần đầu tiên Phạm Âm nhìn thấy cô, xinh đẹp yên bình, tràn đầy cảm tình lại có chút… tình cảm phức tạp khác.
Freya mặc trường bào tế ti màu trắng, loại kiểu dáng rườm rà phức tạp này, khiến cô nhìn càng thêm cổ điển và cao quý. Cô yên lặng đứng ở nơi đó, đôi mắt xanh lam nhìn Phạm Âm, Phạm Âm không nói gì, cũng nhìn lại cô. Trong khoảnh khắc đó Phạm Âm chợt nghĩ, Freya xinh đẹp là không thể nghi ngờ, nhưng vẻ đẹp của cô quá nặng nề, gần như vượt qua tất cả thẩm mỹ quan, yên bình ưu nhã, nhìn có chút giống như là… tế phẩm.
Cô thoáng cúi đầu với Phạm Âm, rèm cửa sổ phất qua, từ không trung hạ xuống, ngoài cửa sổ đã không còn bóng dáng của Freya, giống như chưa từng xuất hiện.
“Ta còn tưởng cô ấy sẽ nói gì đó.” Phạm Âm nhẹ giọng nói.
Tinh Linh Vương nhẹ nhàng hôn thùy tai của hắn, “Cô ấy sẽ không bao giờ nói gì, trừ phi là ý chỉ của Thần.”
Phạm Âm nhìn rèm cửa sổ màu trắng kia đến ngẩn người, lúc này nếu nói hắn đang nghĩ cái gì, chỉ sợ bản thân hắn cũng không biết.
“Không cần lo lắng gì cả, thật sự…” Tinh Linh Vương nhẹ giọng ghé vào lỗ tai tinh tế của hắn nói.
…
“Không cần lo lắng gì cả… à?” Phạm Âm nhíu mày đứng ở cửa phòng, Freya đứng ở đối diện hắn.
“Tại sao y lại đi rồi?” Phạm Âm khó hiểu hỏi, chẳng biết tại sao hôm nay vừa tỉnh dậy, đã không thấy bóng dáng của Tinh Linh Vương đâu, cho nên Phạm Âm buộc lòng phải đến tìm Freya. Nếu như cô ấy có thể nói được chuyện tương lai, vậy thì cô ấy cũng có thể tìm được những vật hoặc là… người đã biến đâu mất tiêu, giống như một ít tiết mục thông linh giải trí ấy.
Trên mặt Freya lộ ra biểu cảm tương tự như nụ cười: “Có lẽ… Thần khiển đã buông xuống.”
“Gì cơ?”
“Thần khiển buông xuống bằng phương thức gì, vào thời gian nào, với nội dung là gì.” Freya nhẹ giọng nói, “Có lẽ đêm qua đã buông xuống… vậy thì, hôm nay y đi rồi cũng không có gì kỳ lạ.”
“Nội dung Thần khiển là gì?” Phạm Âm nhìn về phía hành lang, lúc này Stefans và Szatler đúng lúc đi tới, sau đó dừng lại nghe bọn họ nói chuyện.
“Có lẽ là quên ngươi, hoặc là gì đó khác.” Freya ôn nhu nói, “Sáng sớm hôm nay y muốn tiên đoán, sau đó liền rời đi, từ đầu đến cuối không một câu nào nhắc đến ngươi.”
“Nội dung tiên đoán là gì?”
“Xin lỗi, ta không thể nói.” Freya lộ ra biểu cảm có lỗi, nhẹ giọng nói, “Đây là tiên đoán, tuy rằng ta phản bội Thần, nhưng vẫn phải tuân thủ quy định của người.”
“Y đi bằng cách nào?” Phạm Âm nhìn thoáng qua Stefans, không nhịn được nói “Đừng nói y định dùng chân cuốc bộ về đó chứ.”
“Nếu như y muốn rời đi.” Freya nói, “Tin tưởng ta, y có rất nhiều cách có thể lập tức trở lại vương quốc Tinh Linh ở Thụ Hải Wabenella.”
“Stefans!” Phạm Âm xoay người bước nhanh ra khỏi điện, nếu để Stefans biến trở lại thành rồng, chắc là có thể trở lại Thụ Hải Wabenella trong vòng ba bốn ngày.
Hành lang tiền điện thật dài tựa như vĩnh viễn cũng đi không hết, lòng không biết sao lại bắt đầu hỗn loạn. Nhu hòa, ấm áp, bất luận là vào tình huống nào đều cảm thấy yên tĩnh, giống như vẫn luôn bị bầu không khí đó bao quanh. Có chút tương tự với dịch dinh dưỡng, ấm áp an toàn, Phạm Âm đột nhiên dừng lại, Thần điện trống trải tĩnh mịch như một tòa mộ phần, hắn nhớ lúc tiến vào là Tinh Linh Vương kéo vào, lúc đó cảm giác hắc ám thâm trầm không mãnh liệt như thế này.
Phạm Âm trở nên bất an, hắn tiếp tục nhanh chóng đi về phía trước, hắn có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh của Stefans.
Hình như từ lúc bắt đầu đi đến thế giới này hắn chưa từng sợ hãi, dù cho là trong ký ức ở cùng X, luôn sẽ có người có thể kéo hắn trở lại…
Chính là bởi vì ngươi yêu ta như vậy, cho nên ta mới không cách nào chịu đựng có một ngày ngươi sẽ rời khỏi ta…
“Đi đâu mà vội vàng vậy chứ?” Ôn nhuận như ngọc, giọng nói mang theo chút ngả ngớn nhẹ nhàng vang lên ở trong Thần điện trống trải.
Phần cuối Thần điện là ánh sáng mặt trời khác hoàn toàn với trong điện, mênh mông ấm áp, như trong thánh ca có nói, ánh sáng mặt trời có mặt khắp nới. Phạm Âm có hơi không thích ứng với ánh sáng mãnh liệt đó, nheo mắt lại nhìn người đàn ông đang tựa trên cột trụ của Thần điện.
Đúng vậy, hắn đã từ một thiếu niên lớn thành một thanh niên, vẫn là bộ dáng có chút ngả ngớn kia.
Không hề ngoại lệ, giống như số mệnh đã định trước trong vận mệnh, mỗi lần rời khỏi Thụ hải Wabenella luôn sẽ gặp phải người này.
Thanh niên tựa trên cột trụ nghiêm trang màu trắng, cảnh sắc lại cực kỳ phù hợp, có lẽ có vài người sinh ra đã phù hợp với mọi thứ.
Mái tóc ngắn màu đỏ của hắn rõ ràng đã dài hơn lúc thời niên thiếu, cơ thể cũng không còn gầy yếu như trước nữa, da vẫn còn rất trắng, mang theo cái loại tái nhợt do đã lâu không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Đôi mắt màu đỏ của hắn giống đá thạch lựu đỏ, hiện ra sáng bóng lộng lẫy bên trong bóng mờ, trên tay hắn dắt một chiếc áo choàng màu đen, hắn đang cười nhìn Phạm Âm.
“Đã lâu không gặp.” Thanh niên nở nụ cười, “Xem ra ta đã cao hơn ngươi.”
“Tốc độ trưởng thành của ám tinh linh luôn nhanh hơn não của bọn họ.” Phạm Âm cười lạnh nói, “Bây giờ ta rất bận, ta phải đi đây.” Nói xong, Phạm Âm tiếp tục đi về phía trước, rõ ràng cách rất xa, cổ tay lại thoáng cái bị bắt lấy, hắn có thể cảm giác được bàn tay đang nắm tay mình, nhiệt độ lành lạnh xuyên thấu qua làn da tiến vào cơ thể của Phạm Âm.
“Buông tay, Kỳ.” Phạm Âm cau mày.
“Ta rất nhớ ngươi.” Kỳ ôn nhu nói, “Tuy rằng thời gian cách có hơi xa.”
Phạm Âm xoay người trừng hắn: “Nơi này là Thần điện của Thần tối cao, làm sao ngươi có thể tiến vào?”
“Ý của ngươi là ta nên đợi ngươi ở bên ngoài?” Thanh niên khẽ nở nụ cười, làn da dưới ánh sáng mặt trời có chút tái nhợt.
“Stefans, chúng ta phải đi!” Phạm Âm hét lên với con rồng đen mini phía sau.
Rồng đen mini vỗ đối cánh giống hệt của dơi bay tới, Kỳ đột nhiên xoay người, vẽ một vòng tròn ở trong không trung, vòng tròn này cũng không biến mất, mà nhanh chóng ngưng tụ thành khuyên tròn màu đỏ, bay về phía người Stefans.
“Thứ gì vậy?” Phạm Âm nhìn khuyên tròn màu đỏ biến mất ở trên cơ thể của Stefans, Stefans tò mò nhìn khuyên tròn kia, hình như trên cơ thể cũng không có cảm giác gì.
“Là phong ấn.” Giọng nói mềm mại của Freya vang lên, cô bước ra từ khỏi bóng tối bên cạnh. Trường bào phức tạp ở dưới ánh nắng lộ ra nếp uốn ưu nhã, làm nền cho mái tóc dài uốn xoăn màu bạc và làn da quá mức trắng nõn của cô.
“Freya, đã lâu không gặp.” Thanh niên cũng không buông cổ tay Phạm Âm ra, dùng tay kia chào hỏi với Freya.
Freya gật đầu, coi như chào lại: “Anh trai của ngươi đâu?”
“Hai ngày nữa sẽ tới.” Thanh niên cười trả lời, “Bọn ta đã rất lâu không gặp rồi, còn có… chuyện lần này cám ơn ngươi.”
“Không cần.” Freya nhẹ giọng nói, “Chỉ là… Thần khiển buông xuông quá nhanh.”
“Freya… ngươi?” Phạm Âm trừng mắt nhìn Freya, có vài tình huống sẽ khiến người không kịp trở tay, không phải sao?
Freya cười không nói gì, Phạm Âm suýt nữa cho rằng cô cũng là ám tinh linh — tuy rằng mắt của cô không phải màu đỏ. Hắn chợt nhớ tới lời của bà chủ khách sạn, bà ta từng nói, bà nhìn thấy Freya ở cùng với một ám tinh linh, ám tinh linh kia không phải Kỳ, nhưng nhất định cũng quen biết Kỳ.
Mặc dù bây giờ có rất nhiều nghi vấn, nhưng mà vẫn nên trở về Thụ hải Wabenella trước thì hơn…
“Phạm Âm…”
Phạm Âm nghe thấy giọng nói của Stefans, vì vậy quay đầu nhìn nó.
“Xin lỗi… hình như ta không thể biến về lại được bộ dáng lúc trước…” Giọng của rồng đen mang theo chán nản, tất nhiên giọng nói của rồng chỉ có thể để người muốn nghe nghe thấy, cho nên Phạm Âm chỉ nhíu mày.
“Chúng ta đã rất lâu không gặp rồi.” Kỳ vô cùng thân thiết kéo Phạm Âm vào trong lòng, như bạn bè đã vài năm không gặp, “Chúng ta nên tụ họp vui vẻ, phải không nào?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook