Tinh Linh Kiểu Bây Giờ
Quyển 2 - Chương 76

Sau đó lại đến Wabenella…

Phạm Âm ngẩng đầu, thấy Tinh Linh Vương đứng trước mặt mình: “Ngươi nên uống một chút rượu xái ở đây, về cơ bản thì nó không tệ lắm.”

“Rượu ở đây rất mạnh.” Tinh Linh Vương mặc áo choàng xám, khiến y ở trong đám người nhìn cũng không quá nổi bật. Ngón tay thon dài của y vươn ra từ trong chiếc áo choàng xám, trắng nõn thon dài, có vẻ không hợp với với hoàn cảnh xung quanh. Ngón tay của y nhẹ nhàng lướt qua gương mặt tuyệt mỹ của bán tinh linh.

“Chúng ta nên uống một ly.” Phạm Âm nhẹ giọng nói.

Tinh Linh Vương mỉm cười giơ ly rượu trong tay lên — y vẫn luôn uống rượu nho.

“Vì… rượu ngon miễn phí ở Inardo…” Phạm Âm giơ ly rượu về phía Tinh Linh Vương, rượu nhìn giống như nước lọc phía bên trong lại là loại mạnh nhất.

“Vì chiến tranh sắp đến…” Tinh Linh Vương khẽ cười, nếu như bảo vệ Ager là trách nhiệm tất yếu, là vận mệnh không thể trốn tránh, vậy chỉ có thể tiếp nhận, đạo lý này rất lâu trước đây y đã hiểu được.

Ly rượu chân cao nhẹ nhàng cụng nhau ở trên không. Tiếng động huyên náo ở xung quanh dường như cũng trở nên yên tĩnh.

Vì ngày hôm qua đã qua, cụng ly.

Loại rượu vốn tưởng rằng chỉ ở cố hương mới có, lại ngoài ý muốn uống được ở thành phố này. Vì vậy nhớ lại những bi thương mờ nhạt trước đây, những thứ liên quan đến tình thân, tình yêu và tình cảm đau khổ, giống như pháo hoa, thoáng chốc chiếu sáng cả trời đêm. Nhớ đến những bi thương những rung động, trong năm tháng dài dòng sau này sẽ nhiều lần nhớ lại, cho đến khi thế giới hủy diệt…

Phạm Âm ngửa đầu, nuốt xuống rượu mạnh trong ly, cay nóng, mùi nồng nặc tràn khắp khoang miệng. Tinh Linh Vương ngồi bên cạnh yên tĩnh nhìn hắn, hệt như rất nhiều rất nhiều năm về trước.



“A, Bọn họ đâu rồi?” Szatler và Stefans đi trên đường lớn, tìm kiếm hai vị khách đến từ Thụ Hải Wabenella. Trên con đường Inardo người đông tấp nập, mọi người đều đang ăn mừng vì cuộc chiến thắng lợi có hơi khó hiểu này. Mà mặc kệ quá trình thế nào, rốt cuộc có thể tiếp tục cuộc sống an bình, đối với người ở niên đại này thì đều quan trọng hơn so với bất cứ thứ gì, không phải sao?

Trên quảng trường Inardo cũng có cảnh tượng như vậy. Tượng đắp anh hùng Inardo đứng ở chính giữa, yên tĩnh nhìn mọi người náo nhiệt.

“Dũng sĩ trong truyền thuyết đó.” Szatler khẽ thì thào, “Truyền thuyết của ngươi đến bây giờ vẫn đang được truyền tụng, làm một nhân loại, ngươi đã rất xuất sắc.”

Tuy Stefans không thích người lùn này, nhưng dựa trên nguyên tắc — có thể ngồi tuyệt đối không đứng, cho nên nó ngoan ngoãn nằm trên vai Szatler. Tuy rằng nó biết Tinh Linh Vương và Phạm Âm ở đâu, nhưng nó không mong muốn gã đến làm phiền bọn họ.

Người lùn mang theo con rồng mini dạo một vòng trên quảng trường, đột nhiên bị một tiếng nói gọi lại.

“Đúng là sinh vật đặc biệt, nè, người lùn tiên sinh, sinh vật ngài mang trên người rất ghê gớm đó.”

Tuy rằng xung quanh nhiều âm thanh và tạp âm, nhưng giọng nói kia đặc biệt rõ ràng, như muốn xuyên vào linh hồn của gã.

Szatler nhìn nhìn bốn phía, lại không nhìn thấy người kỳ quái nào, lúc chuẩn bị đi tiếp về phía trước, giọng nói kia lại vang lên.

“Ngài không đến đây sao? Người lùn tiên sinh, có lẽ ngài cần ta.”

Szatler rốt cuộc nhìn thấy người gọi mình lại — là một người bói toán.

Người bói toán trên đại lục này không có địa vị lắm thì phải, phần lớn nguyên nhân bởi vì hầu hết bọn họ đều là mấy tên lừa đảo. Ngược dòng lịch sử đại lục Ager về tám nghìn năm trước, lúc đó người bói toán vẫn rất có địa vị, từ khi Thần tối cao biến mất, thần tích hủ bại, hàng ngũ người bói toán trở thành lừa đảo ngày càng lớn mạnh, đây cũng là nguyên nhân mọi người không tin người bói toán nữa.

“Ngươi đang gọi ta à?” Người lùn đi tới bên cạnh người bói toán.

Giọng nói của người bói toán dịu dàng êm tai, nhưng nghe không ra nam nữ, bởi vì gã ta ngồi xếp bằng trên một tấm thảm tầm thường, lại thêm vóc người nhỏ bé, cho nên khiến Szatler có vóc người thấp bé tương tự cũng không nhìn thấy gã ta ngay được.

“Là ngươi gọi ta hả?” Szatler hỏi lại một lần nữa, đối với Szatler thì người bói toán và kẻ lừa đảo gần như là giống nhau.

“A, đúng vậy.” Người kia nhẹ giọng nói, gã khoác áo choàng xám cũ nát, mũ trùm đầu thật lớn che lại mặt của gã. Giọng của gã nghe còn rất trẻ, nhưng cái tay vươn ra từ trong áo choàng lại đặc biệt già nua, bao quanh dưới làn da không có tính đàn hồi là mạch máu hơi gồ lên, “Ngươi có thể đưa chút tiền, vậy thì ta có thể giúp ngươi xem một chút về vận mệnh của ngươi.”

“Vận mệnh của ta à?” Szatler trừng người bói toán kia, “Ngươi không phải một tên lừa gạt đó chứ?”

“Ta lấy danh nghĩa của Thần tối cao để thề, ta tất nhiên không phải!” Giọng của người bói toán có hơi kích động, tuy bề ngoài của gã giống hệt đa số mấy tên bói toán lừa đảo, nhưng lại có chút cảm giác khiến người tin phục.

“Có lẽ ta nên tin ngươi.” Szatler nhẹ giọng nói, “Nhưng mà xin lỗi, trên người ta cũng không mang theo tiền  — ta biết đây không phải là một thói quen tốt, nhưng hôm nay ở phía Đông hầu hết đều miễn phí, vì thắng lợi, đúng vậy, vì thắng lợi.”

“Rất xin lỗi, ta phải thu phí.” Người bói toán kiên trì nói “Ta cũng không phải người của thành phố này, ta lưu lạc đến đây chỉ vì để kiếm tiền, ngươi biết đấy, đa số người bây giờ không tôn trọng người bói toán cho lắm, cho nên người bói toán cũng cần phải sinh sống mà đúng chứ?”

“Được rồi.” Szatler nói, “Nếu ngươi nguyện ý xem bói cho ta, đợi chốc nữa có thể ta sẽ lấy tiền cho ngươi, uy tín của người lùn rất tốt, còn nếu ngươi chỉ muốn lừa gạt chút tiền, vậy làm ơn đừng nói chuyện với ta nữa.”

“Trời ạ, Thần tối cao ở trên, ngươi dám nói chuyện với một người bói toán như vậy.” Giọng nói của người bói toán có phần đau buồn, “Ta phải trả giá bằng thân thể để đổi lấy năng lực bói toán vậy mà lại bị người tùy tiện bôi nhọ.”

“Ngươi không cần bi thương vậy đâu.” Szatler nói “Hay là chúng ta bắt đầu đi, ta còn phải đi tìm người nữa.”

“Được rồi…” Người bói toán nhẹ giọng nói, “Ngươi có thể ngồi xuống, hi vọng người khác sẽ không giẫm lên.”

“Không cần.” Szatler ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời trong xanh, “Ta đứng được rồi… ta bắt đầu hỏi đây.”

Người bói toán làm một động tác mời nói.

Szatler nói: “Ngươi có thể nói cho ta biết, ta sắp sửa đi đâu không?”

“Tất nhiên có thể.” Người bói toán nói “Ngươi muốn đến một nơi… ta phải nói cho ngươi biết, đó không phải là nơi tốt đẹp đâu, ngươi đừng nên đi.”

“Ngươi chỉ có thể nói mơ hồ như vậy thôi hả?” Szatler thấy gã ta bắt đầu hơi giống lừa gạt rồi đó.

“Ta quả thực không thể hình dung nó rõ ràng.” Chú ý tới ánh mắt không tín nhiệm của Szatler, người bói toán có chút tức giận nói “Đó vốn là một nơi tràn ngập ánh sáng, vô luận là chủ nhân cũ của chỗ đó hay là người hiện tại đang sống ở chỗ đó — Thật có lỗi, ta không thể nào miêu tả tỉ mỉ nó được. Nó… hẳn là một tòa Thần điện, ngươi biết không, thứ như Thần điện này, đặc biệt là Thần điện bên trận doanh Quang Minh, là nơi rất thần thánh… nhưng chỗ đó, uhm… ta nên nói thế nào nhỉ, là nơi đáng sợ, tóm lại ta kiến nghị ngươi đừng nên đi thì tốt hơn.”

“Này, ngươi nói như vậy, ta rất mơ hồ.” Szatler bất mãn nói.

“Giúp người ta xem bói đều vậy cả mà.” Người bói toán cũng dùng giọng điệu bất mãn nói, “Thần của tòa Thần điện kia tuy rằng ở chỗ đó, nó cũng đại biểu cho ánh sáng, xin hãy tin, đó cũng không phải một tòa Thần điện tà ác… ngươi biết không, chuyện gì cũng đều có hai mặt, ánh sáng không đại biểu sẽ khoan dung tất cả.”

“Ta không hiểu ý của ngươi.” Szatler nói thẳng “Ngươi là nói nơi chúng ta sắp đến rất nguy hiểm.”

“Đối với ngươi thì đúng là vậy.” Người bói toán nói, gã lại thêm một câu, “Đối với sinh vật trên vai ngươi cũng vậy.”

“Nó?” Szatler xách Stefans lớn chừng con mèo lên, “Con yêu thú này?”

“Đúng vậy, nhưng nó tốt hơn ngươi chút.” Người bói toán tiếp tục nói, “Mặt khác, ngươi không nên dùng động tác thô lỗ đó để đối đãi với sinh vật cao quý thế này.”

“Hả?” Szatler mê hoặc nhìn Stefans đang chuẩn bị phát cáu, “Đây rốt cuộc là thứ gì?”

“Là một loài sinh vật rất xa xưa, đúng vậy, cao quý cổ xưa.” Người bói toán phát ra giọng điệu hứng thú, “Nó sẽ biến thành màu đen, đại khái chỉ có lúc không kén ăn.”

“Cái này ta tin.” Szatler thả nó lại lên vai. “Được rồi, ta phải đi.” Szatler nói tiếp. “Chờ một lát ta sẽ lấy tiền tới cho ngươi.” Suy nghĩ chốc lát, Szatler lại nói “Mặc kệ có phải thật hay không, ta vẫn bằng lòng trả tiền.”

“Ngươi tốt nhất đừng nên đi.” Người bói toán nhẹ giọng nói, “Kiến nghị của một người bói toán.”

“Cám ơn, ta sẽ tự mình cân nhắc.”

Nhìn Szatler biến mất trong đám người, người bói toán thở dài, sau đó bắt đầu thu dọn sạp của mình, “Hy vọng gã sẽ không truyền vận rủi đến cho ta, tuy rằng… ài, lại làm một vụ làm ăn lỗ vốn, ta vẫn luôn không tiến bộ như vậy.”

o0o

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương