Tinh Linh Kiểu Bây Giờ
-
Quyển 1 - Chương 46
Trung tâm đại lục Ager là Thụ Hải Wabenella, nơi đó được mọi người gọi là rừng rậm của Tinh Linh Vương. Trong mỗi chủng tộc đều có liên quan với Thụ Hải thế này thế kia, quay quanh truyền thuyết về Tinh Linh Vương thần bí cường đại. Có truyền thuyết tình yêu lãng mạn trung trinh, cũng có truyền thuyết về anh hùng sinh ra trong chiến tranh với Thần hắc ám. Cho dù là những cư dân hắc ám sợ hãi ánh sáng mặt trời cũng không chút nào keo kiệt khen ngợi của bọn họ dành cho Tinh Linh Vương.
Tuy rằng trong truyền thuyết, ngoại trừ bản thân tinh linh ra, hầu như không có người của chủng tộc khác có thể tiến vào rừng rậm của Tinh Linh Vương, nhưng vẫn có rất nhiều miêu tả về mỹ mạo của Tinh Linh Vương, đa số đến từ thơ ca của chính tinh linh hoặc là từ một ít thơ của du ngâm thi nhân. Vô số du ngâm thi nhân vẫn luôn lặp lại bài hát: Thần dựa vào dáng vẻ của bản thân tạo ra tinh linh cổ xưa, trong đó xinh đẹp nhất là Tinh Linh Vương. Thần dùng ánh trăng xinh đẹp màu bạc đan thành mái tóc dài màu bạc cho y, dùng máu thịt của bản thân làm thành máu thịt cho y, dùng màu lục tràn đầy sức sống nhất trên thế giới tiêm nhiễm con mắt xinh đẹp của y. Thần còn dùng nước suối sạch sẽ nhất dưới chín cái cây tạo nên dòng máu ôn hòa cho y, còn có còn có, Thần dùng bảo thạch đẹp nhất quý giá nhất trên thế giới cộng thêm chúc phúc, tạo thành trái tim ôn nhu lương thiện cho Tinh Linh Vương.
Ở thật lâu trước đây, nghe nói nhân loại từng ở cùng với tinh linh, sau đó bởi vì tinh linh không chịu được ghen tị và ngờ vực vô căn cứ của nhân loại mà rời đi thành thị. Bọn họ vào trong rừng rậm, đồng thời còn bắt đầu thành lập gia viên của chính mình… Chuyện này ở trong thơ tự sự của rất nhiều chủng tộc đều có nhắc đến.
Ở Thụ Hải Wabenella dường như vĩnh viễn đều là mùa xuân, về cơ bản cũng không hay mưa. Đương nhiên những thứ này đều phải xem ý nghĩ của Tinh Linh Vương, bởi vì không gian cư trú này của các tinh linh là do lực lượng của y chống đỡ.
Hoa trong vương quốc Tinh Linh nở rộ, sau đó dừng lại ở hình dáng xinh đẹp nhất. Cây thạch nam sinh trưởng ngang dọc ở trong bùn đất, xung quanh nở đầy cỏ chân ngỗng. Trên cây là hoa táo và hoa anh đào, đậu Hà Lan và đậu tây bên cạnh kết quả. Đủ các loài chim và côn trùng khẽ phát ra huyên náo, tăng thêm không ít sức sống cho vương quốc Tinh Linh xinh đẹp này.
Ở trong phòng Tinh Linh Vương màn che buông xuống. Tinh Linh Vương tóc bạc đang ngắm bán tinh linh xinh đẹp trên giường. Bán tinh linh đang ngủ say, lông mi thật dài khép chặt, trên gò má xinh đẹp rời rạc vài sợi tóc đen, tôn lên làn da trắng nõn mà khỏe mạnh của hắn, chăn mỏng đắp đến dưới nách, lộ ra cánh tay. Mặc dù Tinh Linh Vương thừa nhận bán tinh linh này có tính cách tùy hứng lại tàn nhẫn, nhưng khuôn mặt ngủ say của bán tinh linh lúc này chọc người thương tiếc, thân thể hắn nghiêng về một bên, cuộn tròn lại, giống như một đứa bé vừa ra đời không ai giúp đỡ.
Đầu ngón tay mềm mại của Tinh Linh Vương nhẹ nhàng vuốt ve gò má xinh đẹp của bán tinh linh, miêu tả đường nét gò má mê người của hắn, sau đó…
“A, đau quá!” Bán tinh linh bởi vì đột nhiên bị đau mà gần như nhảy dựng lên, “Sao lại nhéo mặt ta!”
Đôi mắt màu mặc lục của Tinh Linh Vương cười nhìn hắn, “Bé con, chỉ là ta muốn ngươi nhanh chút tỉnh lại mà thôi.”
Phạm Âm bất mãn bĩu môi lại nằm xuống, lấy chăn che mình lại, từ trong chăn phát ra giọng nói rầu rĩ, “Phụ quân… ta rất mệt, để ta ngủ thêm một lúc nữa…”
Thấy Tinh Linh Vương không phát ra âm thanh nữa, mà ôn nhu giúp mình đắp chăn, bán tinh linh lần nữa rơi vào giấc ngủ, ngay cả tiếng Tinh Linh Vương ra ngoài cũng không nghe thấy.
Vào buổi chiều lúc Phạm Âm tỉnh lại, cũng không nhìn thấy Tinh Linh Vương ở trong phòng.
Phạm Âm dụi dụi mắt, sau đó thoải thoải mái mái duỗi thắt lưng, vẫn không ngồi dậy.
“Thật nhàm chán ah… nơi này vừa không có tivi, vừa không có máy tính…” Phạm Âm gối đầu lên chiếc đệm dựa mềm mại, những sợi tóc màu đen uốn lượn nhu thuận.
Duỗi tay, ngắm nhìn bàn tay đặt ở trước mặt mình. Ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương cũng không rõ ràng. Phía trên ngón tay không có vết chai nổi lên vì lao động, làn da sáng bóng trẻ tuổi. Phía dưới lớp bóng mờ của móng tay được cắt ngay ngắn lộ ra màu phấn hồng khỏe mạnh giống như hoa anh đào, bàn tay thế này thậm chí ngay cả chính mình cũng cảm thấy xinh đẹp.
Thật không thể tưởng tượng nổi, càng ngày càng quen thuộc với thân thể này. Chuyện ở thế kỷ 21 như là chuyện đã rất lâu rất lâu rồi. Những cao ốc san sát nhau, những bông hoa và cây cảnh được cắt tỉa ngăn nắp chỉnh tề bị rào lại, những tình cảm phức tạp sâu sắc đã xa xôi giống như một giấc mơ.
Thực ra, chỉ là chính mình vào buổi chiều ở Wabenella đã mơ một giấc mơ. Một giấc mơ về căm hận và tuyệt vọng ở thế kỷ 21…
Những lựa chọn không thể nào và không cách nào lựa chọn, những người không muốn đối mặt lại không nên đối mặt, những đồng tình thiện lương vì dục vọng của bản thân nên bị hủy hoại… Tất cả thực ra đều là mơ thôi — và những cơn ác mộng này cũng sẽ vào lúc tỉnh lại nhìn thấy Tinh Linh Vương mà tiêu tan. Đôi mắt màu mặc lục kia dịu dàng mà yên bình, nhất định có thể xua đuổi toàn bộ những cảnh đáng sợ trong mơ kia đi nhỉ?
“À, đúng rồi.” Phạm Âm rời khỏi giường, “Đến căn phòng kia xem thử…”
Nghe nói Tinh Linh Vương có một căn phòng bí mật, bên trong chất đầy châu báu quý giá hiếm thấy trên thế giới.
Thực ra chỉ là căn phòng chất đầy tạp vật của Tinh Linh Vương mà thôi, ngược lại cũng không phải Tinh Linh Vương thích sưu tập bảo bối gì đó, mà là người khác tặng hoặc là bản thân vô ý lấy được.
Những vật phẩm quý giá này có lẽ được mọi người xưng là tài bảo. Tinh Linh Vương từng nói, tài bảo chất đống chung một chỗ thì sẽ hấp dẫn thứ không tốt. Cho nên Tinh Linh Vương bố trí kết giới ở trong phòng, tuy rằng Phạm Âm còn chưa chính thức được ban cho dòng họ gia tộc của Tinh Linh Vương, nhưng Phạm Âm vẫn có thể tiến vào căn phòng được kết giới bảo vệ.
*Tài bảo: tiền tài và châu báu
“Vẫn lấp lánh hào quang như vậy.” Phạm Âm đi vào phòng, vừa nhìn vừa lầm bầm. Lúc nhỏ Phạm Âm từng đến phòng này một lần, lần đó từ nơi này lấy đi một cây cung xinh đẹp, đến nay vẫn mang theo trên người.
Cách vài thập niên đồ vật tiến vào phòng này không có tăng thêm, trong góc, trên tủ đều là một ít đồ vật kỳ quái. Phạm Âm ở trong phòng lượn một vòng, đi tới bên giá sách, chọn một quyển sách sau đó đi tới một chiếc sô pha bên cạnh phòng ngồi xuống.
Ánh nắng ôn hòa xuyên thấu qua mành sa màu trắng, Phạm Âm nằm trên sô pha cảm thấy rất thoải mái, vô ý thức lật quyển sách này. Nghĩ thời gian buổi chiều dùng quyển sách này giết thời gian, mới xem một lúc, cơn buồn ngủ lại cuồn cuộn kéo tới.
“A!” Bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, Phạm Âm phát hiện trên người mình đều là mồ hôi, không biết tại sao giống như thoáng bị thứ gì đó kích động một cái, cả người lập tức tỉnh ngủ.
Nhìn ngoài cửa sổ, vẫn là ánh nắng mặt trời sáng rực, mành sa màu trắng ở trong gió nhẹ khe khẽ nhấp nhô.
“Mình vừa mới ngủ một lúc sao…” Phạm Âm xoa xoa huyệt thái dương, thế nhưng không biết tại sao, cảm thấy bản thân đã ngủ rất lâu, toàn thân đau nhức.
“Phạm Âm… ngươi ngủ một ngày.”
Giọng nói xa lạ lại quen thuộc truyền vào trong tai, đầu ngón tay dừng lại ở trên trán, cả người Phạm Âm đều ngẩn ra, giọng nói tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong trực giác.
“Phạm Âm?”
Chậm rãi quay đầu, mái tóc màu nâu, không, hẳn nên nói là màu đỏ nhạt, con mắt màu lam, ngũ quan anh tuấn, còn có huyết thống quý tộc quý giá nước Ý.
“Kỳ…” Giọng nói của bản thân lại khô khan như vậy, nhìn kỹ căn phòng — đúng là phòng ngủ của Kỳ. Giấy gián tường hoa khô mua từ Nepal, đồng hồ đứng bằng gỗ có lịch sử lâu đời, bộ trà cụ màu bạc đường nét đơn giản sạch sẽ, áo sơ mi caro tùy ý vắt ở trên lưng ghế.
“Sao vậy? Sắc mặt của ngươi không tốt lắm.” Kỳ vội vàng ngồi vào bên cạnh, ôm Phạm Âm vào trong lòng, “Ngươi đúng là bị bệnh rồi…” Nói xong tay kia với lấy điện thoại nơi đầu giường.
“Không cần…” Phạm Âm vươn tay đè tay của hắn lại, cúi đầu nói: “Chỉ là ta ngủ hơi lâu…”
“Phạm Âm?” Kỳ lo lắng nhìn hắn, mái tóc màu đen nhu thuận đổ xuống, gò má xinh đẹp cũng dị thường tái nhợt. Hắn nắm tay của Phạm Âm, yên lặng nhìn Phạm Âm.
“… Vẫn nên gọi bác sĩ đi.” Phạm Âm bỗng nhiên nói, đôi môi hiện ra nhợt nhạt không khỏe mạnh, “Làm sao bây giờ, Kỳ… ta hình như đã quên chuyện gì đó rất quan trọng…”
…
“Không có chuyện gì, thân thể cũng rất tốt, có thể chỉ là do ngủ quá nhiều thôi, từ trong mơ giật mình tỉnh giấc chính là như vậy. Về sau lúc ngủ tốt nhất không nên quấy rầy hắn. Ừm… Ngoài ra, có thể là mất trí nhớ có tính gián đoạn… Không việc gì, không cần lo lắng, từ từ sẽ nhớ lại.”
Tìm liền mấy người bác sĩ, đều nói như vậy.
Vào buổi tối, Kỳ ôm Phạm Âm ở trên giường, ngón tay quét qua mái tóc đen lạnh lẽo, lại lưu luyến như vậy không đi.
“Hôm nay không đến công ty không sao chứ?” Phạm Âm ở trong lòng Kỳ hỏi, “Trong công ty hẳn là có rất nhiều việc mà phải không?”
“Không sao.” Kỳ nói, “Có đổng sự khác ở đấy, ta đã xin nghỉ mấy ngày rồi.”
*Đổng sự: thành viên hội đồng quản trị
“Ừm…” Đầu Phạm Âm gối lên hõm vai Kỳ, ngửi được mùi nước hoa Cologne thoang thoảng.
“Đừng lo lắng, sẽ nhớ lại.” Giọng nói của Kỳ rất ôn nhu, đối với Phạm Âm chẳng hiểu sao có tác dụng trấn an, giống như trước đây đã từng có cảm giác như vậy… Phạm Âm ngẩng đầu nhìn Kỳ, đúng lúc gặp phải ánh mắt của Kỳ.
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện dáng vẻ thời niên thiếu của Kỳ, thân thể thiếu niên trắng nõn nhỏ yếu, mái tóc ngắn màu đỏ được gió khe khẽ mang theo, da của hắn rất trắng, thậm chí mang theo chút tái nhợt bệnh trạng.
Kỳ? Người này là Kỳ sao? Hình như đã gặp qua ở nơi nào đó… nhưng đúng là nghĩ không ra.
“Phạm Âm?”
Giống như đoạn phim đã qua xử lý, sự vật trước mắt thoáng cái trở nên rõ ràng, Kỳ nhìn mình săn sóc.
“Đừng lo lắng, nếu như là những chuyện không vui, quên đi không phải càng tốt hơn sao?” Giọng nói của Kỳ dịu dàng, sau đó môi của hắn hạ xuống, xúc giác mềm mại.
“Ta… ta mệt, ta muốn ngủ.” Phạm Âm bỗng nhiên nói, Kỳ gật đầu, ôm Phạm Âm ngủ, tắt đèn.
Tuy rằng trong truyền thuyết, ngoại trừ bản thân tinh linh ra, hầu như không có người của chủng tộc khác có thể tiến vào rừng rậm của Tinh Linh Vương, nhưng vẫn có rất nhiều miêu tả về mỹ mạo của Tinh Linh Vương, đa số đến từ thơ ca của chính tinh linh hoặc là từ một ít thơ của du ngâm thi nhân. Vô số du ngâm thi nhân vẫn luôn lặp lại bài hát: Thần dựa vào dáng vẻ của bản thân tạo ra tinh linh cổ xưa, trong đó xinh đẹp nhất là Tinh Linh Vương. Thần dùng ánh trăng xinh đẹp màu bạc đan thành mái tóc dài màu bạc cho y, dùng máu thịt của bản thân làm thành máu thịt cho y, dùng màu lục tràn đầy sức sống nhất trên thế giới tiêm nhiễm con mắt xinh đẹp của y. Thần còn dùng nước suối sạch sẽ nhất dưới chín cái cây tạo nên dòng máu ôn hòa cho y, còn có còn có, Thần dùng bảo thạch đẹp nhất quý giá nhất trên thế giới cộng thêm chúc phúc, tạo thành trái tim ôn nhu lương thiện cho Tinh Linh Vương.
Ở thật lâu trước đây, nghe nói nhân loại từng ở cùng với tinh linh, sau đó bởi vì tinh linh không chịu được ghen tị và ngờ vực vô căn cứ của nhân loại mà rời đi thành thị. Bọn họ vào trong rừng rậm, đồng thời còn bắt đầu thành lập gia viên của chính mình… Chuyện này ở trong thơ tự sự của rất nhiều chủng tộc đều có nhắc đến.
Ở Thụ Hải Wabenella dường như vĩnh viễn đều là mùa xuân, về cơ bản cũng không hay mưa. Đương nhiên những thứ này đều phải xem ý nghĩ của Tinh Linh Vương, bởi vì không gian cư trú này của các tinh linh là do lực lượng của y chống đỡ.
Hoa trong vương quốc Tinh Linh nở rộ, sau đó dừng lại ở hình dáng xinh đẹp nhất. Cây thạch nam sinh trưởng ngang dọc ở trong bùn đất, xung quanh nở đầy cỏ chân ngỗng. Trên cây là hoa táo và hoa anh đào, đậu Hà Lan và đậu tây bên cạnh kết quả. Đủ các loài chim và côn trùng khẽ phát ra huyên náo, tăng thêm không ít sức sống cho vương quốc Tinh Linh xinh đẹp này.
Ở trong phòng Tinh Linh Vương màn che buông xuống. Tinh Linh Vương tóc bạc đang ngắm bán tinh linh xinh đẹp trên giường. Bán tinh linh đang ngủ say, lông mi thật dài khép chặt, trên gò má xinh đẹp rời rạc vài sợi tóc đen, tôn lên làn da trắng nõn mà khỏe mạnh của hắn, chăn mỏng đắp đến dưới nách, lộ ra cánh tay. Mặc dù Tinh Linh Vương thừa nhận bán tinh linh này có tính cách tùy hứng lại tàn nhẫn, nhưng khuôn mặt ngủ say của bán tinh linh lúc này chọc người thương tiếc, thân thể hắn nghiêng về một bên, cuộn tròn lại, giống như một đứa bé vừa ra đời không ai giúp đỡ.
Đầu ngón tay mềm mại của Tinh Linh Vương nhẹ nhàng vuốt ve gò má xinh đẹp của bán tinh linh, miêu tả đường nét gò má mê người của hắn, sau đó…
“A, đau quá!” Bán tinh linh bởi vì đột nhiên bị đau mà gần như nhảy dựng lên, “Sao lại nhéo mặt ta!”
Đôi mắt màu mặc lục của Tinh Linh Vương cười nhìn hắn, “Bé con, chỉ là ta muốn ngươi nhanh chút tỉnh lại mà thôi.”
Phạm Âm bất mãn bĩu môi lại nằm xuống, lấy chăn che mình lại, từ trong chăn phát ra giọng nói rầu rĩ, “Phụ quân… ta rất mệt, để ta ngủ thêm một lúc nữa…”
Thấy Tinh Linh Vương không phát ra âm thanh nữa, mà ôn nhu giúp mình đắp chăn, bán tinh linh lần nữa rơi vào giấc ngủ, ngay cả tiếng Tinh Linh Vương ra ngoài cũng không nghe thấy.
Vào buổi chiều lúc Phạm Âm tỉnh lại, cũng không nhìn thấy Tinh Linh Vương ở trong phòng.
Phạm Âm dụi dụi mắt, sau đó thoải thoải mái mái duỗi thắt lưng, vẫn không ngồi dậy.
“Thật nhàm chán ah… nơi này vừa không có tivi, vừa không có máy tính…” Phạm Âm gối đầu lên chiếc đệm dựa mềm mại, những sợi tóc màu đen uốn lượn nhu thuận.
Duỗi tay, ngắm nhìn bàn tay đặt ở trước mặt mình. Ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương cũng không rõ ràng. Phía trên ngón tay không có vết chai nổi lên vì lao động, làn da sáng bóng trẻ tuổi. Phía dưới lớp bóng mờ của móng tay được cắt ngay ngắn lộ ra màu phấn hồng khỏe mạnh giống như hoa anh đào, bàn tay thế này thậm chí ngay cả chính mình cũng cảm thấy xinh đẹp.
Thật không thể tưởng tượng nổi, càng ngày càng quen thuộc với thân thể này. Chuyện ở thế kỷ 21 như là chuyện đã rất lâu rất lâu rồi. Những cao ốc san sát nhau, những bông hoa và cây cảnh được cắt tỉa ngăn nắp chỉnh tề bị rào lại, những tình cảm phức tạp sâu sắc đã xa xôi giống như một giấc mơ.
Thực ra, chỉ là chính mình vào buổi chiều ở Wabenella đã mơ một giấc mơ. Một giấc mơ về căm hận và tuyệt vọng ở thế kỷ 21…
Những lựa chọn không thể nào và không cách nào lựa chọn, những người không muốn đối mặt lại không nên đối mặt, những đồng tình thiện lương vì dục vọng của bản thân nên bị hủy hoại… Tất cả thực ra đều là mơ thôi — và những cơn ác mộng này cũng sẽ vào lúc tỉnh lại nhìn thấy Tinh Linh Vương mà tiêu tan. Đôi mắt màu mặc lục kia dịu dàng mà yên bình, nhất định có thể xua đuổi toàn bộ những cảnh đáng sợ trong mơ kia đi nhỉ?
“À, đúng rồi.” Phạm Âm rời khỏi giường, “Đến căn phòng kia xem thử…”
Nghe nói Tinh Linh Vương có một căn phòng bí mật, bên trong chất đầy châu báu quý giá hiếm thấy trên thế giới.
Thực ra chỉ là căn phòng chất đầy tạp vật của Tinh Linh Vương mà thôi, ngược lại cũng không phải Tinh Linh Vương thích sưu tập bảo bối gì đó, mà là người khác tặng hoặc là bản thân vô ý lấy được.
Những vật phẩm quý giá này có lẽ được mọi người xưng là tài bảo. Tinh Linh Vương từng nói, tài bảo chất đống chung một chỗ thì sẽ hấp dẫn thứ không tốt. Cho nên Tinh Linh Vương bố trí kết giới ở trong phòng, tuy rằng Phạm Âm còn chưa chính thức được ban cho dòng họ gia tộc của Tinh Linh Vương, nhưng Phạm Âm vẫn có thể tiến vào căn phòng được kết giới bảo vệ.
*Tài bảo: tiền tài và châu báu
“Vẫn lấp lánh hào quang như vậy.” Phạm Âm đi vào phòng, vừa nhìn vừa lầm bầm. Lúc nhỏ Phạm Âm từng đến phòng này một lần, lần đó từ nơi này lấy đi một cây cung xinh đẹp, đến nay vẫn mang theo trên người.
Cách vài thập niên đồ vật tiến vào phòng này không có tăng thêm, trong góc, trên tủ đều là một ít đồ vật kỳ quái. Phạm Âm ở trong phòng lượn một vòng, đi tới bên giá sách, chọn một quyển sách sau đó đi tới một chiếc sô pha bên cạnh phòng ngồi xuống.
Ánh nắng ôn hòa xuyên thấu qua mành sa màu trắng, Phạm Âm nằm trên sô pha cảm thấy rất thoải mái, vô ý thức lật quyển sách này. Nghĩ thời gian buổi chiều dùng quyển sách này giết thời gian, mới xem một lúc, cơn buồn ngủ lại cuồn cuộn kéo tới.
“A!” Bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, Phạm Âm phát hiện trên người mình đều là mồ hôi, không biết tại sao giống như thoáng bị thứ gì đó kích động một cái, cả người lập tức tỉnh ngủ.
Nhìn ngoài cửa sổ, vẫn là ánh nắng mặt trời sáng rực, mành sa màu trắng ở trong gió nhẹ khe khẽ nhấp nhô.
“Mình vừa mới ngủ một lúc sao…” Phạm Âm xoa xoa huyệt thái dương, thế nhưng không biết tại sao, cảm thấy bản thân đã ngủ rất lâu, toàn thân đau nhức.
“Phạm Âm… ngươi ngủ một ngày.”
Giọng nói xa lạ lại quen thuộc truyền vào trong tai, đầu ngón tay dừng lại ở trên trán, cả người Phạm Âm đều ngẩn ra, giọng nói tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong trực giác.
“Phạm Âm?”
Chậm rãi quay đầu, mái tóc màu nâu, không, hẳn nên nói là màu đỏ nhạt, con mắt màu lam, ngũ quan anh tuấn, còn có huyết thống quý tộc quý giá nước Ý.
“Kỳ…” Giọng nói của bản thân lại khô khan như vậy, nhìn kỹ căn phòng — đúng là phòng ngủ của Kỳ. Giấy gián tường hoa khô mua từ Nepal, đồng hồ đứng bằng gỗ có lịch sử lâu đời, bộ trà cụ màu bạc đường nét đơn giản sạch sẽ, áo sơ mi caro tùy ý vắt ở trên lưng ghế.
“Sao vậy? Sắc mặt của ngươi không tốt lắm.” Kỳ vội vàng ngồi vào bên cạnh, ôm Phạm Âm vào trong lòng, “Ngươi đúng là bị bệnh rồi…” Nói xong tay kia với lấy điện thoại nơi đầu giường.
“Không cần…” Phạm Âm vươn tay đè tay của hắn lại, cúi đầu nói: “Chỉ là ta ngủ hơi lâu…”
“Phạm Âm?” Kỳ lo lắng nhìn hắn, mái tóc màu đen nhu thuận đổ xuống, gò má xinh đẹp cũng dị thường tái nhợt. Hắn nắm tay của Phạm Âm, yên lặng nhìn Phạm Âm.
“… Vẫn nên gọi bác sĩ đi.” Phạm Âm bỗng nhiên nói, đôi môi hiện ra nhợt nhạt không khỏe mạnh, “Làm sao bây giờ, Kỳ… ta hình như đã quên chuyện gì đó rất quan trọng…”
…
“Không có chuyện gì, thân thể cũng rất tốt, có thể chỉ là do ngủ quá nhiều thôi, từ trong mơ giật mình tỉnh giấc chính là như vậy. Về sau lúc ngủ tốt nhất không nên quấy rầy hắn. Ừm… Ngoài ra, có thể là mất trí nhớ có tính gián đoạn… Không việc gì, không cần lo lắng, từ từ sẽ nhớ lại.”
Tìm liền mấy người bác sĩ, đều nói như vậy.
Vào buổi tối, Kỳ ôm Phạm Âm ở trên giường, ngón tay quét qua mái tóc đen lạnh lẽo, lại lưu luyến như vậy không đi.
“Hôm nay không đến công ty không sao chứ?” Phạm Âm ở trong lòng Kỳ hỏi, “Trong công ty hẳn là có rất nhiều việc mà phải không?”
“Không sao.” Kỳ nói, “Có đổng sự khác ở đấy, ta đã xin nghỉ mấy ngày rồi.”
*Đổng sự: thành viên hội đồng quản trị
“Ừm…” Đầu Phạm Âm gối lên hõm vai Kỳ, ngửi được mùi nước hoa Cologne thoang thoảng.
“Đừng lo lắng, sẽ nhớ lại.” Giọng nói của Kỳ rất ôn nhu, đối với Phạm Âm chẳng hiểu sao có tác dụng trấn an, giống như trước đây đã từng có cảm giác như vậy… Phạm Âm ngẩng đầu nhìn Kỳ, đúng lúc gặp phải ánh mắt của Kỳ.
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện dáng vẻ thời niên thiếu của Kỳ, thân thể thiếu niên trắng nõn nhỏ yếu, mái tóc ngắn màu đỏ được gió khe khẽ mang theo, da của hắn rất trắng, thậm chí mang theo chút tái nhợt bệnh trạng.
Kỳ? Người này là Kỳ sao? Hình như đã gặp qua ở nơi nào đó… nhưng đúng là nghĩ không ra.
“Phạm Âm?”
Giống như đoạn phim đã qua xử lý, sự vật trước mắt thoáng cái trở nên rõ ràng, Kỳ nhìn mình săn sóc.
“Đừng lo lắng, nếu như là những chuyện không vui, quên đi không phải càng tốt hơn sao?” Giọng nói của Kỳ dịu dàng, sau đó môi của hắn hạ xuống, xúc giác mềm mại.
“Ta… ta mệt, ta muốn ngủ.” Phạm Âm bỗng nhiên nói, Kỳ gật đầu, ôm Phạm Âm ngủ, tắt đèn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook