Tinh Linh Kiểu Bây Giờ
-
Quyển 1 - Chương 12
Thiếu niên có một đầu tóc ngắn như hồng ngọc, làn da có hơi tái nhợt, dung nhan tuấn mỹ, mà người này cũng rất quen thuộc với Phạm Âm.
“Kỳ…” Chỉ trong phút chốc Phạm Âm đã quên mất mình đang ở đâu, nhẹ giọng gọi một tiếng.
Thiếu niên cười nhìn Phạm Âm, “Ngươi biết ta?”
Giây kế tiếp thiếu niên đã xuất hiện trước mặt Phạm Âm, động tác nhanh đến mức là tinh linh như Phạm Âm cũng giật mình hoảng sợ.
Thiếu niên đến gần Phạm Âm, đưa tay khống chế eo của Phạm Âm, tay kia nắm lấy cái cằm tinh xảo của hắn.
“Con người?” Con mắt của thiếu niên là màu hồng ngọc xinh đẹp, “Ta còn tưởng là tinh linh chứ… nhưng con người có mắt đen đúng là hiếm thấy.”
Trên người của thiếu niên có một mùi hương Phạm Âm cực kỳ quen thuộc, mùi của chết chóc. Phạm Âm không thể miêu tả rõ được mùi hương đó, đó là mùi hương mà chỉ người có cuộc sống cận kề với nguy hiểm mới có thể nhận biết được, mặc kệ thế nào Phạm Âm cũng không quên được.
Thiếu niên thấy Phạm Âm không nói gì, chớp đôi mắt xinh đẹp, “Con người, sao ngươi lại biết tên của ta?”
Phạm Âm nhíu mày nói: “Ngươi không phải con người à?”
Thiếu niên cười nói, “Không phải.”
Phạm Âm cũng cười nói, “Vậy thì ta cũng là tinh linh không phải con người.”
Ngón tay có chút lạnh của thiếu niên xoa nhẹ lên tai Phạm Âm, “Ngươi gạt ta, của tinh linh là tai nhọn, ngươi là con người đúng không?”
Phạm Âm hơi quay đầu, tránh khỏi cái tay đang nắm cằm mình của thiếu niên, “Vậy ngươi thì sao?”
“Ta là tinh linh.” Thiếu niên nhìn Phạm Âm, “Ngươi nhìn…” Thiếu niên nghiêng đầu qua, đúng là tai nhọn.
Ở trên đại lục Ager, để phân biệt tinh linh đúng là dựa vào lỗ tai nhọn đặc hữu của họ, nhưng mà Phạm Âm cảm thấy trên người thiếu niên này tràn đầy hơi thở tà ác, chênh lệch rất nhiều với tinh linh bên trong Wabenella.
Thiếu niên này thật sự có dáng vẻ giống đúc với Kỳ mà Phạm Âm quen biết, nhưng cảm giác cho Phạm Âm lại không giống lắm, màu mắt cũng không giống.
“Có lẽ là ta nhận lầm người…” Phạm Âm muốn đẩy thiếu niên ra, thế nhưng lại không thể nhúc nhích được tẹo nào trong ngực thiếu niên, “Xin ngươi thả ta ra.”
Con mắt của thiếu niên cong lên, xinh đẹp đến mức khiến người quên đi xung quanh hai người là một đống thi thể từng bị gặm cắn, “Ngươi thật xinh đẹp, ta mang ngươi trở về được không? Tên của ta đúng là ‘Kỳ’ á, ngươi biết người có dáng dấp giống với ta à?”
“Ầy… Nhìn gần thì không giống lắm…” Phạm Âm vội vàng nói, người này tuy rằng có dáng vẻ giống với Kỳ, nhưng Kỳ còn đang ở thế kỷ 21 mà…
“Đúng rồi, ngươi tên là gì vậy?”
“…” Nghe nói, tai của ác ma cũng dài nhọn, mắt màu đỏ xinh đẹp, bọn họ mê hoặc người ta nói ra tên của mình, rồi mang linh hồn đáng thương của người đó đi. Chẳng biết sao tự nhiên Phạm Âm nhớ tới miêu tả về ác ma của nhân loại ở thế kỷ 21, vậy nên lúc Kỳ hỏi tên của hắn, Phạm Âm không có trả lời y.
“Sao lại không nói?” Thiếu niên cúi đầu dò hỏi Phạm Âm, “Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi… Vậy ta gọi ngươi là ‘cục cưng’ được không?”
Không được đặt tên kỳ quái cho người ta… “Những thứ đen đen vừa rồi…” Phạm Âm nhíu mày, trên mặt lộ ra thần sắc hơi hoảng sợ.
“Những thứ đó à… là sủng vật của ta á.” Thiếu niên trả lời nói.
“Vậy chúng nó đi đâu rồi?”
“Không rõ nữa... Có lẽ đi tìm thức ăn khác rồi, chúng nó khá sợ ta, không thích ở cùng ta lắm, thật là không đáng yêu.” Giọng điệu của thiếu niên giống hệt như đang thảo luận về mấy loài chó mèo nuôi trong nhà ấy.
“Gì cơ!” Thân thể Phạm Âm khẽ chấn động, vậy một nhà của mẹ không phải đang gặp nguy hiểm… “Gọi chúng nó lại đây được không?” Phạm Âm lộ ra một nụ cười yêu dã với thiếu niên, con mắt màu đen trên dung mạo tuyệt sắc như đang phản chiếu ánh sao trên trời vậy, khiến người say mê.
“Tại sao?” Thiếu niên hình như không bị nụ cười của Phạm Âm mê hoặc.
Hả? Mị hoặc thuật quả nhiên vô dụng…
“Ta không thích những thi thể bị ăn một nửa kia… để chúng nó ăn xong ở đây trước, được chứ?” Phạm Âm ra vẻ lấy lòng.
Thiếu niên nhìn đống thi thể này, nở nụ cười, lập tức những thứ màu đen ban nãy lại chui ra từ khắp nơi, xem ra chúng nó không cách chủ nhân của chúng quá xa. Nhận được cho phép của thiếu niên, những thứ kia lại chui vào trong thi thể tiếp tục gặm nhắm.
Xung quanh phát ra âm thanh khiến người lông tóc dựng đứng, tất tất tốc tốc, một lúc thì giống như âm thanh móng tay cào lên cửa sổ thủy tinh, một lúc lại giống như âm thanh phát ra khi người đang gặm xương.
Ở trong một rừng rậm tối đen, âm thanh này thật khiến da đầu người ta tê dại mà.
Thiếu niên vẫn ôm Phạm Âm, tuy rằng động tác dịu dàng, nhưng Phạm Âm cũng không vùng ra được.
Ánh trăng lạnh lẽo như nước, đây là lần đầu tiên Phạm Âm nhìn thấy trăng kiểu này ở thế giới này.
“Cục cưng… ta thật thích ngươi, vĩnh viễn sẽ không buông ngươi ra.” Giọng điệu của thiếu niên nghiêm túc hoàn toàn không giống với vừa rồi.
Vốn đang chú ý thứ màu đen trên mặt đất, Phạm Âm nghe được lời này liền ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên, lộ ra một nụ cười yêu mị. Ngay sau đó trong đôi môi đỏ mọng mềm mại của hắn với âm thanh dễ nghe lưu loát nói ra một chuỗi thần chú ma pháp.
Toàn bộ rừng cây tối đen lóe lên một ánh sáng mạnh mẽ, giống như muốn xua đi màu đen tối tăm không thể nào xua tan được này. Động vật trong rừng cây bị ánh sáng mạnh này đánh thức, còn tưởng rằng đã đến ban ngày rồi, đủ các loài chim đậu trong tổ sợ đến mức bay lên. Trong rừng cây truyền đến tiếng cành cây đụng nhau, tiếng vang kỳ lạ của những loài chim đang hót gọi lẫn nhau.
“Yêu tinh Hồng Liên, thổ nột viêm chi khí tức…” Theo giọng nói không nhanh không chậm của Phạm Âm, trên khoảng đất trống chất đống thi thể trong rừng cây xuất hiện một ma pháp trận lóe sáng hình tròn, ánh sáng nhu hòa lóe lên bao vây lấy thi thể cùng với những sinh vật màu đen xung quanh, thậm chí bao gồm cả chính bản thân đang bị thiếu niên ôm lấy cũng bị bao vây ở trong ma pháp trận.
“Lấy danh nghĩa của Hỏa thần — Hồng Liên diệp hỏa!” Rìa ma pháp trận chợt bùng lên ngọn lửa cao ngút trời bao vây tất cả mọi thứ trong ma pháp trận, mà người kêu gọi ma pháp trận đã nhảy ra ngoài trận với tư thế tao nhã.
Lửa đốt đến quá mức yêu dã, cỏ nhỏ vừa vào xuân vừa mới chớm mầm lên đã bị lửa lớn cắn nuốt, cành cây bị đốt phát ra âm thanh ‘lách tách’, còn có một mùi khét khó ngửi, không cần phải nói, một phần là do là mùi thi thể bị đốt cháy tỏa ra.
Phạm Âm thở ra một hơi, lấy tay áo che mũi miệng lại, nhìn xung quanh một chút, hy vọng trận lửa lớn này không khiến cho một nhà của mẹ ở cách không xa hoảng sợ.
Kỳ…
Thiếu niên này hoàn toàn không phải Kỳ, Kỳ… Sớm đã không còn ở cùng một thế giới với mình. Trên cánh tay dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể lành lạnh của thiếu niên. Phạm Âm nhíu mày, thiếu niên có đôi mắt màu đỏ xinh đẹp nọ hẳn là đã chết rồi. Quản y là thứ gì, đốt cháy hết.
Nghĩ xong định xoay người, chuẩn bị rời đi, quay về Wabenella.
Kỳ quái… Sao chân lại nặng thế này? Phạm Âm liếc nhìn, một dòng khí lạnh chạy khắp người.
Một con chuột dài màu đen bất ngờ quấn trên chân, con mắt màu đỏ đang nhìn mình chằm chằm, nhe răng, trong cổ họng phát ra âm thanh ‘hống hống’, biểu thị phẫn nộ của nó.
Phạm Âm không rõ nó là con không có ở trong đống thi thể hồi nãy hay là con chạy ra từ trong ma pháp trận, ngơ ngác lùi về phía sau một bước, đã chạm vào một cái ôm lành lạnh.
Phạm Âm lập tức quay đầu, đối diện đôi mắt màu đỏ kia, thiếu niên vốn phải chết ở trong ma pháp trận lửa đó lại ôm hắn giống như ban nãy.
“Cục cưng, ngươi vừa rồi đang chơi đùa với chúng nó sao? Nhất định là vậy.” Thiếu niên chuyển người qua, để cho Phạm Âm có thể nhìn thấy ‘hiện trường hỏa hoạn’ rõ hơn.
Ở trong ma pháp trận, càng nhiều chuột dài màu đen dùng con mắt màu đỏ nhìn Phạm Âm, chúng nó lại chẳng có chút cảm giác nào với ngọn lửa nóng bỏng.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ ngả ngớn của thiếu niên, “Đám sủng vật này của ta ấy à không có hứng thú với ma pháp chút nào, chỉ thích nội tạng, máu tươi…, đúng là khó hầu hạ nhỉ.”
Gì… Miễn dịch ma pháp…
Thiếu niên thấy dáng vẻ đó của Phạm Âm, cười đến vui vẻ. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Âm hiện ra vẻ tức giận, ở trong mắt thiếu niên lại giống như là đang làm nũng, nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên chóp mũi cong cong xinh đẹp của Phạm Âm.
Phạm Âm bị động tác thân mật của thiếu niên dọa giật mình, nhìn thiếu niên sửng sốt, lại đổi lấy tiếng cười vui vẻ của thiếu niên. Phạm Âm quay đầu không để ý đến y.
Thiếu niên cười một lát nói: “Cục cưng khiến cho ta nghĩ tới… Ừm, xung quanh rừng cây này có thứ quan trọng với ngươi đúng không?”
“Kỳ…” Chỉ trong phút chốc Phạm Âm đã quên mất mình đang ở đâu, nhẹ giọng gọi một tiếng.
Thiếu niên cười nhìn Phạm Âm, “Ngươi biết ta?”
Giây kế tiếp thiếu niên đã xuất hiện trước mặt Phạm Âm, động tác nhanh đến mức là tinh linh như Phạm Âm cũng giật mình hoảng sợ.
Thiếu niên đến gần Phạm Âm, đưa tay khống chế eo của Phạm Âm, tay kia nắm lấy cái cằm tinh xảo của hắn.
“Con người?” Con mắt của thiếu niên là màu hồng ngọc xinh đẹp, “Ta còn tưởng là tinh linh chứ… nhưng con người có mắt đen đúng là hiếm thấy.”
Trên người của thiếu niên có một mùi hương Phạm Âm cực kỳ quen thuộc, mùi của chết chóc. Phạm Âm không thể miêu tả rõ được mùi hương đó, đó là mùi hương mà chỉ người có cuộc sống cận kề với nguy hiểm mới có thể nhận biết được, mặc kệ thế nào Phạm Âm cũng không quên được.
Thiếu niên thấy Phạm Âm không nói gì, chớp đôi mắt xinh đẹp, “Con người, sao ngươi lại biết tên của ta?”
Phạm Âm nhíu mày nói: “Ngươi không phải con người à?”
Thiếu niên cười nói, “Không phải.”
Phạm Âm cũng cười nói, “Vậy thì ta cũng là tinh linh không phải con người.”
Ngón tay có chút lạnh của thiếu niên xoa nhẹ lên tai Phạm Âm, “Ngươi gạt ta, của tinh linh là tai nhọn, ngươi là con người đúng không?”
Phạm Âm hơi quay đầu, tránh khỏi cái tay đang nắm cằm mình của thiếu niên, “Vậy ngươi thì sao?”
“Ta là tinh linh.” Thiếu niên nhìn Phạm Âm, “Ngươi nhìn…” Thiếu niên nghiêng đầu qua, đúng là tai nhọn.
Ở trên đại lục Ager, để phân biệt tinh linh đúng là dựa vào lỗ tai nhọn đặc hữu của họ, nhưng mà Phạm Âm cảm thấy trên người thiếu niên này tràn đầy hơi thở tà ác, chênh lệch rất nhiều với tinh linh bên trong Wabenella.
Thiếu niên này thật sự có dáng vẻ giống đúc với Kỳ mà Phạm Âm quen biết, nhưng cảm giác cho Phạm Âm lại không giống lắm, màu mắt cũng không giống.
“Có lẽ là ta nhận lầm người…” Phạm Âm muốn đẩy thiếu niên ra, thế nhưng lại không thể nhúc nhích được tẹo nào trong ngực thiếu niên, “Xin ngươi thả ta ra.”
Con mắt của thiếu niên cong lên, xinh đẹp đến mức khiến người quên đi xung quanh hai người là một đống thi thể từng bị gặm cắn, “Ngươi thật xinh đẹp, ta mang ngươi trở về được không? Tên của ta đúng là ‘Kỳ’ á, ngươi biết người có dáng dấp giống với ta à?”
“Ầy… Nhìn gần thì không giống lắm…” Phạm Âm vội vàng nói, người này tuy rằng có dáng vẻ giống với Kỳ, nhưng Kỳ còn đang ở thế kỷ 21 mà…
“Đúng rồi, ngươi tên là gì vậy?”
“…” Nghe nói, tai của ác ma cũng dài nhọn, mắt màu đỏ xinh đẹp, bọn họ mê hoặc người ta nói ra tên của mình, rồi mang linh hồn đáng thương của người đó đi. Chẳng biết sao tự nhiên Phạm Âm nhớ tới miêu tả về ác ma của nhân loại ở thế kỷ 21, vậy nên lúc Kỳ hỏi tên của hắn, Phạm Âm không có trả lời y.
“Sao lại không nói?” Thiếu niên cúi đầu dò hỏi Phạm Âm, “Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi… Vậy ta gọi ngươi là ‘cục cưng’ được không?”
Không được đặt tên kỳ quái cho người ta… “Những thứ đen đen vừa rồi…” Phạm Âm nhíu mày, trên mặt lộ ra thần sắc hơi hoảng sợ.
“Những thứ đó à… là sủng vật của ta á.” Thiếu niên trả lời nói.
“Vậy chúng nó đi đâu rồi?”
“Không rõ nữa... Có lẽ đi tìm thức ăn khác rồi, chúng nó khá sợ ta, không thích ở cùng ta lắm, thật là không đáng yêu.” Giọng điệu của thiếu niên giống hệt như đang thảo luận về mấy loài chó mèo nuôi trong nhà ấy.
“Gì cơ!” Thân thể Phạm Âm khẽ chấn động, vậy một nhà của mẹ không phải đang gặp nguy hiểm… “Gọi chúng nó lại đây được không?” Phạm Âm lộ ra một nụ cười yêu dã với thiếu niên, con mắt màu đen trên dung mạo tuyệt sắc như đang phản chiếu ánh sao trên trời vậy, khiến người say mê.
“Tại sao?” Thiếu niên hình như không bị nụ cười của Phạm Âm mê hoặc.
Hả? Mị hoặc thuật quả nhiên vô dụng…
“Ta không thích những thi thể bị ăn một nửa kia… để chúng nó ăn xong ở đây trước, được chứ?” Phạm Âm ra vẻ lấy lòng.
Thiếu niên nhìn đống thi thể này, nở nụ cười, lập tức những thứ màu đen ban nãy lại chui ra từ khắp nơi, xem ra chúng nó không cách chủ nhân của chúng quá xa. Nhận được cho phép của thiếu niên, những thứ kia lại chui vào trong thi thể tiếp tục gặm nhắm.
Xung quanh phát ra âm thanh khiến người lông tóc dựng đứng, tất tất tốc tốc, một lúc thì giống như âm thanh móng tay cào lên cửa sổ thủy tinh, một lúc lại giống như âm thanh phát ra khi người đang gặm xương.
Ở trong một rừng rậm tối đen, âm thanh này thật khiến da đầu người ta tê dại mà.
Thiếu niên vẫn ôm Phạm Âm, tuy rằng động tác dịu dàng, nhưng Phạm Âm cũng không vùng ra được.
Ánh trăng lạnh lẽo như nước, đây là lần đầu tiên Phạm Âm nhìn thấy trăng kiểu này ở thế giới này.
“Cục cưng… ta thật thích ngươi, vĩnh viễn sẽ không buông ngươi ra.” Giọng điệu của thiếu niên nghiêm túc hoàn toàn không giống với vừa rồi.
Vốn đang chú ý thứ màu đen trên mặt đất, Phạm Âm nghe được lời này liền ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên, lộ ra một nụ cười yêu mị. Ngay sau đó trong đôi môi đỏ mọng mềm mại của hắn với âm thanh dễ nghe lưu loát nói ra một chuỗi thần chú ma pháp.
Toàn bộ rừng cây tối đen lóe lên một ánh sáng mạnh mẽ, giống như muốn xua đi màu đen tối tăm không thể nào xua tan được này. Động vật trong rừng cây bị ánh sáng mạnh này đánh thức, còn tưởng rằng đã đến ban ngày rồi, đủ các loài chim đậu trong tổ sợ đến mức bay lên. Trong rừng cây truyền đến tiếng cành cây đụng nhau, tiếng vang kỳ lạ của những loài chim đang hót gọi lẫn nhau.
“Yêu tinh Hồng Liên, thổ nột viêm chi khí tức…” Theo giọng nói không nhanh không chậm của Phạm Âm, trên khoảng đất trống chất đống thi thể trong rừng cây xuất hiện một ma pháp trận lóe sáng hình tròn, ánh sáng nhu hòa lóe lên bao vây lấy thi thể cùng với những sinh vật màu đen xung quanh, thậm chí bao gồm cả chính bản thân đang bị thiếu niên ôm lấy cũng bị bao vây ở trong ma pháp trận.
“Lấy danh nghĩa của Hỏa thần — Hồng Liên diệp hỏa!” Rìa ma pháp trận chợt bùng lên ngọn lửa cao ngút trời bao vây tất cả mọi thứ trong ma pháp trận, mà người kêu gọi ma pháp trận đã nhảy ra ngoài trận với tư thế tao nhã.
Lửa đốt đến quá mức yêu dã, cỏ nhỏ vừa vào xuân vừa mới chớm mầm lên đã bị lửa lớn cắn nuốt, cành cây bị đốt phát ra âm thanh ‘lách tách’, còn có một mùi khét khó ngửi, không cần phải nói, một phần là do là mùi thi thể bị đốt cháy tỏa ra.
Phạm Âm thở ra một hơi, lấy tay áo che mũi miệng lại, nhìn xung quanh một chút, hy vọng trận lửa lớn này không khiến cho một nhà của mẹ ở cách không xa hoảng sợ.
Kỳ…
Thiếu niên này hoàn toàn không phải Kỳ, Kỳ… Sớm đã không còn ở cùng một thế giới với mình. Trên cánh tay dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể lành lạnh của thiếu niên. Phạm Âm nhíu mày, thiếu niên có đôi mắt màu đỏ xinh đẹp nọ hẳn là đã chết rồi. Quản y là thứ gì, đốt cháy hết.
Nghĩ xong định xoay người, chuẩn bị rời đi, quay về Wabenella.
Kỳ quái… Sao chân lại nặng thế này? Phạm Âm liếc nhìn, một dòng khí lạnh chạy khắp người.
Một con chuột dài màu đen bất ngờ quấn trên chân, con mắt màu đỏ đang nhìn mình chằm chằm, nhe răng, trong cổ họng phát ra âm thanh ‘hống hống’, biểu thị phẫn nộ của nó.
Phạm Âm không rõ nó là con không có ở trong đống thi thể hồi nãy hay là con chạy ra từ trong ma pháp trận, ngơ ngác lùi về phía sau một bước, đã chạm vào một cái ôm lành lạnh.
Phạm Âm lập tức quay đầu, đối diện đôi mắt màu đỏ kia, thiếu niên vốn phải chết ở trong ma pháp trận lửa đó lại ôm hắn giống như ban nãy.
“Cục cưng, ngươi vừa rồi đang chơi đùa với chúng nó sao? Nhất định là vậy.” Thiếu niên chuyển người qua, để cho Phạm Âm có thể nhìn thấy ‘hiện trường hỏa hoạn’ rõ hơn.
Ở trong ma pháp trận, càng nhiều chuột dài màu đen dùng con mắt màu đỏ nhìn Phạm Âm, chúng nó lại chẳng có chút cảm giác nào với ngọn lửa nóng bỏng.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ ngả ngớn của thiếu niên, “Đám sủng vật này của ta ấy à không có hứng thú với ma pháp chút nào, chỉ thích nội tạng, máu tươi…, đúng là khó hầu hạ nhỉ.”
Gì… Miễn dịch ma pháp…
Thiếu niên thấy dáng vẻ đó của Phạm Âm, cười đến vui vẻ. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Âm hiện ra vẻ tức giận, ở trong mắt thiếu niên lại giống như là đang làm nũng, nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên chóp mũi cong cong xinh đẹp của Phạm Âm.
Phạm Âm bị động tác thân mật của thiếu niên dọa giật mình, nhìn thiếu niên sửng sốt, lại đổi lấy tiếng cười vui vẻ của thiếu niên. Phạm Âm quay đầu không để ý đến y.
Thiếu niên cười một lát nói: “Cục cưng khiến cho ta nghĩ tới… Ừm, xung quanh rừng cây này có thứ quan trọng với ngươi đúng không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook