Tinh Lạc Ngưng Thành Đường
-
Chương 4
Huyền Thương quân không ngăn cản việc Dạ Đàm bỏ chạy. Hắn không phải không hiểu chuyện đêm hôm khuya khoắc, cô nam quả nữ nếu như cùng bị người khác phát hiện...khó trách sẽ qua điền lí quạ chi ngại (*).
Chẳng qua là vị thiên phi tương lai này hoàn toàn không giống như những gì hắn tưởng tượng, khiến hắn không thể không để mắt đến. Hắn đạp gió mà đi, rất nhanh đã đuổi kịp nàng: "Trời tối muộn như vậy, một nữ tử như ngươi lại một mình ra ngoài hành tẩu, còn ra thể thống gì nữa?!"
"Kiếp trước của ngươi là một hoà thượng ngày ngày tụng kinh à, sao nói lắm thế!" Dạ Đàm nhìn hắn bằng nửa con mắt, không muốn để ý đến hắn nữa. Đúng là một người vừa cổ hủ vừa cố chấp, đặt cạnh tỷ tỷ ta quả thực trời sinh một đôi.
Nàng nhanh chân vượt lên đi trước, Huyền Thương quân theo sát phía sau.
Tháng tư ở nhân gian, hoa hải đường nở rộ, phảng phất hương thơm trong gió. Dạ Đàm sốt ruột bước nhanh trên đường, những cánh hoa rơi xuống được gió thổi lướt nhẹ qua y phục nàng. Huyền Thương quân nhíu mày, chợt nhận ra nàng rõ ràng đang sử dụng Ngự Phong thuật của Yêu tộc, cước bộ vừa nhẹ nhàng, vừa thần tốc. Nàng sinh ra ở phàm trần, Li Quang thị cũng là Nhân tộc, vì sao lại biết pháp thuật của Yêu tộc?
Li Quang thị rốt cuộc đã dạy nàng những gì?!
Dạ Đàm tất nhiên không hề quan tâm đến chuyện lão nam nhân này nghĩ gì về mình. Nàng tăng thêm công lực, đi nhanh về phía trước, rất nhanh thoát khỏi ranh giới của Li Quang thị.
Một cổng thành màu đen dần xuất hiện ngay trước mắt. Ba chữ "Võng Lượng thành" khá nổi bật trong bóng đêm, loé lên ánh sáng lạnh lẽo.
Võng Lượng thành.
Huyền Thương quân thoáng nghĩ trong đầu, Võng Lượng thành là một nơi tốt xấu hỗn tạp, là mảnh đất đen giao nhau của Tứ giới - Thần, Nhân, Yêu, Ma.
Bởi vì không có người quản thúc, cho nên nơi này cũng không có bất cứ một luật lệ hay phép tắc nào. Mà đã không có luật lệ, đương nhiên sẽ che giấu nhiều thứ xấu xa, dơ bẩn, nhưng quả thực cũng có không ít kỳ trân dị bảo thú vị.
Huyền Thương quân đã không còn nhớ rõ lần gần nhất đến đây là khi nào.
Tường thành cao thâm, trái phải đều có đuốc cháy sáng rực. Ánh sáng pha trộn giữa sắc vàng và sắc đỏ hắc bóng lên cổng thành màu đen. Võng Lượng thành trông giống như đầu của một con quái thú khổng lồ, miệng chứa đầy máu tươi.
Dạ Đàm đối với nơi này không chút xa lạ, trực tiếp đi qua cổng thành. Vì không có người canh gác nên đương nhiên cũng không cần tín vật mới có thể ra vào. Đồng thời điều này cũng chứng minh bên trong thành nhất định nguy hiểm trùng trùng.
Nàng vừa đi vừa ngó nghiêng khắp từ đông sang tây, một lúc sau cuối cùng cũng dừng lại ở ven đường, nơi có người trải miếng vải đen xù xì dưới đất bán một ống sáo.
Ống sáo trơn bóng trong suốt gióng như ngọc thạch. Huyền Thương quân chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra đây là một ống sáo làm bằng xương. Những món đồ được lựa chọn mua bán, trao đổi ở Võng Lượng thành này phần lớn đều lai lịch bất minh. Tất nhiên giá cả cũng khá là xa xỉ.
Quả đúng như suy nghĩ của hắn, chủ sạp trực tiếp nói: "Cây sáo này có tên là Đại Đáo Đồng Bi, nếu muốn mua thì trả mười lăm vạn lượng hoàng kim, hoặc tám vạn yêu tệ. Không mua thì đừng đụng vào."
Dạ Đàm cầm ống sáo xương lên ngắm nghía một hồi rồi quay người lại nói: "Ta mua cái này."
Huyền Thương có chút không kiềm lòng được, trầm giọng nói: "Đường đường là công chúa mà lại dễ dàng đưa tiền cho một nam nhân xa lạ. Từ nhỏ Li Quang thị chính là dạy ngươi như thế đó sao?"
Lão nam nhân này thực sự là không những cứng nhắc mà còn keo kiệt... Dạ Đàm vuốt ve ống sao xương trong tay, quả thực là rất thích. Nàng cố kiềm lại mong muốn hét vào mặt hắn, nói: "Lấy quan hệ hiện tại của chúng ta ra mà xét, ngươi cũng xem như không tính là một nam nhân xa lạ, đúng không?" Đương nhiên là không tính, nếu ngươi cưới tỷ tỷ ta thì cũng coi như là tỷ phu của ta rồi.
Huyền Thương quân vừa nghĩ, quả thực đúng như vậy. Nếu đã là thiên phi tương lai của hắn, có tặng một kiện lễ vật cũng không sao cả. Chỉ là... Hắn nói: "Thần tộc không cho phép tích trữ gia sản riêng ở nhân gian."
Dạ Đám há hốc mồm, trừng to mắt mất cả nửa ngày mới nói: "Nói cách khác là... Ngươi không có tiền?"
Huyền Thương quân trùng mắt xuống tránh ánh nhìn của nàng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm đáp: "Ừ."
Ôi trời đất ơi! Vừa già, vừa nghèo, không những dài dòng lắm mồm, mà còn vô cùng, vô cùng...nhạt nhẽo, không có một chút thú vị nào. Dạ Đàm tiếc nuối bỏ ống sáo xương xuống, im lặng cả nửa ngày rốt cục cũng thốt ra một câu cảm thán: "Trời ơi là trời."
Cái biểu cảm đó của ngươi là có ý gì?! Huyền Thương quân lần đầu tiên trong cuộc đời nếm trải mùi vị xấu hổ vì trong người không có một xu dính túi.
Dạ Đàm lại tiếp tục đi lên phía trước, cũng không nhìn đông ngó tây nữa. Không có tiền thì nhìn cái gì chứ, dù sao cũng không mua nổi.
Huyền Thương quân vẫn đi theo phía sau nàng, kỳ thật hắn cũng không thực sự không có tài sản riêng.
Chính vì hắn mang thân phận đặc biệt, để tránh làm nhiễu loạn thế sự, tất cả tài sản cá nhân trong tam giới của hắn đều một thần quan chuyên biệt trông coi. Vô luận lúc nào cần dùng tới đều phải thông qua một quá trình hết sức phức tạp.
Chỉ là những việc này không nên giải thích thì tốt hơn.
Hắn muốn nghĩ cái gì, Dạ Đàm cũng không thèm để ý. Nàng trực tiếp đi thẳng vào một lôi đài có tên khá thú vị - Thiêm Hương đài.
Lôi đài này là nơi đặc biệt nhất trong khu vực, chỉ có nữ tử mới có thể lên đài tỷ thí. Hiện giờ có thể nói đây là nơi tụ tập đông đúc nhất ở Võng Lượng thành này. Trên đài lúc này không có ai thi đấu, nhưng khán đài lại có không ít người đang chờ đơi.
"Tiện nhân, ta còn tưởng ngươi nhát gan đến mức không dám đến ứng chiến!"
Một nữ nhân đang đứng trên lôi đài, thấy Dạ Đàm đi tới thì nhếch mép cười lạnh. Huyền Thương quân khẽ nhíu mày, nàng ta một thân y phục đỏ, cổ áo cực thấp, lộ ra mảng da thịt dưới cổ trắng mịn như tuyết. Cánh tay nàng ta choàng một dài lụa mỏng màu trắng, toàn thân đeo trang sức kim châu lấp lánh, lại thêm bộ ngực căng tràn thoắt ẩn thoắt hiện ra bên ngoài, kết hợp với lời nói toát lên thần thái yêu kiều, quyến rũ không chê vào đâu được.
Dạ Đàm quay đầu lại trêu chọc Huyền Thương quân: "Sao hả, nàng ta có xinh đẹp không?" Huyền Thương quân nhíu mày không đáp. Dạ Đàm lại nói: "Sao lại không nói lời nào? Nam nhân các người chẳng phải điều thích loại này hay sao?"
Huyền Thương quân rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói: "Không được trang trọng."
Một câu trả lời hết sức thành thật. Dạ Đàm cười đến không thể đứng thẳng nổi: "Thần tộc các ngươi đều nghiêm túc như vậy sao? Thực sự là một chủng tộc không có chút lạc thú nào!"
Huyền Thương quân không hề có chút phản ứng lại nàng, Dạ Đàm cười xong lại nghiêm mặt nói: "Bất quá cũng là bản công chúa hôm nay ăn mặc có hơi kín kẽ một chút. Không phải khoác lác, nếu ta mà thay loại xiêm y giống vậy thì..." Nàng dùng tay trái ở trước ngực mình vẽ nửa vòng tròn, vẻ mặt ngạo nghễ, "Nàng ta mà cũng xứng là Thuỷ Phù Dung à?"
Huyền Thương quân theo bản năng nhìn lướt qua ngực nàng, quả thực... Hắn mới vừa nghĩ tới thì đột nhiên có phản ứng, nhất thời mặt đỏ tía tai. Có cần thiết phải so sánh như vậy không?! Cần không hả?!
Dạ Đàm nhìn hắn trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi, lại cười đến mức run rẩy cả người. Huyền Thương quân biết mình đã bị nàng đem ra làm trò cười nên không thèm nói lại. Dạ Đàm lúc này mới xoay người đối diện với nữ tử trên đài nói: "Lần trước ngươi đã bại tướng dưới tay ta. Nói xem, hôm nay ngươi chuẩn bị lễ vật gì cho ta nào?"
Huyền Thương quân mặt mày càng lúc càng cau có: "Các ngươi quen biết nhau?"
Nhưng rất nhanh sau đó hắn nhận thức được hai chữ "biết nhau" này có điểm không ổn. Bởi vì Thuỷ Phù Dung y phục lộ liễu kia nói: "Tiện nhân! Đừng tưởng rằng người còn có được vận khí như tối hôm qua! Tiện nhân, mau bỏ tặng vật xuống, lên đây nhận lấy cái chết đi!"
Nàng ta vừa dứt lời đã rút binh khi ra khỏi vỏ, dĩ nhiên là một đôi kim câu. Dạ Đàm nhảy lên lôi đài, mắt liếc nhìn vật trong rương, bên trong là một viên Già Lam Phật Quả. Chính là thánh phẩm trị thương.
Dạ Đàm dù sao cũng là công chúa của Li Quang thị, tuy rằng không được cưng chiều, nhưng cũng không thể xem thường. Nàng lấy ngọc bội đeo bên thắt lưng bỏ vào. Giá trị cũng không kém hơn là bao.
Huyền Thương quân quan sát xung quanh trái phải một lượt. Những người đang theo dõi trận đấu không chỉ có người, yêu, ma mà thậm chí còn có cả tiểu tiên.
Hắn tìm được một chỗ trống, đang chuẩn bị ngồi xuống thì bên cạnh có người nói: "Ngươi bị mù à?! Chỗ này có thể muốn ngồi là ngồi được hay sao?"
...........................................................
Chú thích: (*)Ruộng dưa và dưới cây mận, chỉ nơi dễ bị nghi ngờ. Cẩn thận trọng cũng như đi ngang ruộng dưa mà cúi xuống sửa giày sẽ bị nghi là ăn cắp dưa, đi ngang dưới cây mận mà đưa tay sửa mũ sẽ bị nghi là ăn cắp mận.
Chẳng qua là vị thiên phi tương lai này hoàn toàn không giống như những gì hắn tưởng tượng, khiến hắn không thể không để mắt đến. Hắn đạp gió mà đi, rất nhanh đã đuổi kịp nàng: "Trời tối muộn như vậy, một nữ tử như ngươi lại một mình ra ngoài hành tẩu, còn ra thể thống gì nữa?!"
"Kiếp trước của ngươi là một hoà thượng ngày ngày tụng kinh à, sao nói lắm thế!" Dạ Đàm nhìn hắn bằng nửa con mắt, không muốn để ý đến hắn nữa. Đúng là một người vừa cổ hủ vừa cố chấp, đặt cạnh tỷ tỷ ta quả thực trời sinh một đôi.
Nàng nhanh chân vượt lên đi trước, Huyền Thương quân theo sát phía sau.
Tháng tư ở nhân gian, hoa hải đường nở rộ, phảng phất hương thơm trong gió. Dạ Đàm sốt ruột bước nhanh trên đường, những cánh hoa rơi xuống được gió thổi lướt nhẹ qua y phục nàng. Huyền Thương quân nhíu mày, chợt nhận ra nàng rõ ràng đang sử dụng Ngự Phong thuật của Yêu tộc, cước bộ vừa nhẹ nhàng, vừa thần tốc. Nàng sinh ra ở phàm trần, Li Quang thị cũng là Nhân tộc, vì sao lại biết pháp thuật của Yêu tộc?
Li Quang thị rốt cuộc đã dạy nàng những gì?!
Dạ Đàm tất nhiên không hề quan tâm đến chuyện lão nam nhân này nghĩ gì về mình. Nàng tăng thêm công lực, đi nhanh về phía trước, rất nhanh thoát khỏi ranh giới của Li Quang thị.
Một cổng thành màu đen dần xuất hiện ngay trước mắt. Ba chữ "Võng Lượng thành" khá nổi bật trong bóng đêm, loé lên ánh sáng lạnh lẽo.
Võng Lượng thành.
Huyền Thương quân thoáng nghĩ trong đầu, Võng Lượng thành là một nơi tốt xấu hỗn tạp, là mảnh đất đen giao nhau của Tứ giới - Thần, Nhân, Yêu, Ma.
Bởi vì không có người quản thúc, cho nên nơi này cũng không có bất cứ một luật lệ hay phép tắc nào. Mà đã không có luật lệ, đương nhiên sẽ che giấu nhiều thứ xấu xa, dơ bẩn, nhưng quả thực cũng có không ít kỳ trân dị bảo thú vị.
Huyền Thương quân đã không còn nhớ rõ lần gần nhất đến đây là khi nào.
Tường thành cao thâm, trái phải đều có đuốc cháy sáng rực. Ánh sáng pha trộn giữa sắc vàng và sắc đỏ hắc bóng lên cổng thành màu đen. Võng Lượng thành trông giống như đầu của một con quái thú khổng lồ, miệng chứa đầy máu tươi.
Dạ Đàm đối với nơi này không chút xa lạ, trực tiếp đi qua cổng thành. Vì không có người canh gác nên đương nhiên cũng không cần tín vật mới có thể ra vào. Đồng thời điều này cũng chứng minh bên trong thành nhất định nguy hiểm trùng trùng.
Nàng vừa đi vừa ngó nghiêng khắp từ đông sang tây, một lúc sau cuối cùng cũng dừng lại ở ven đường, nơi có người trải miếng vải đen xù xì dưới đất bán một ống sáo.
Ống sáo trơn bóng trong suốt gióng như ngọc thạch. Huyền Thương quân chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra đây là một ống sáo làm bằng xương. Những món đồ được lựa chọn mua bán, trao đổi ở Võng Lượng thành này phần lớn đều lai lịch bất minh. Tất nhiên giá cả cũng khá là xa xỉ.
Quả đúng như suy nghĩ của hắn, chủ sạp trực tiếp nói: "Cây sáo này có tên là Đại Đáo Đồng Bi, nếu muốn mua thì trả mười lăm vạn lượng hoàng kim, hoặc tám vạn yêu tệ. Không mua thì đừng đụng vào."
Dạ Đàm cầm ống sáo xương lên ngắm nghía một hồi rồi quay người lại nói: "Ta mua cái này."
Huyền Thương có chút không kiềm lòng được, trầm giọng nói: "Đường đường là công chúa mà lại dễ dàng đưa tiền cho một nam nhân xa lạ. Từ nhỏ Li Quang thị chính là dạy ngươi như thế đó sao?"
Lão nam nhân này thực sự là không những cứng nhắc mà còn keo kiệt... Dạ Đàm vuốt ve ống sao xương trong tay, quả thực là rất thích. Nàng cố kiềm lại mong muốn hét vào mặt hắn, nói: "Lấy quan hệ hiện tại của chúng ta ra mà xét, ngươi cũng xem như không tính là một nam nhân xa lạ, đúng không?" Đương nhiên là không tính, nếu ngươi cưới tỷ tỷ ta thì cũng coi như là tỷ phu của ta rồi.
Huyền Thương quân vừa nghĩ, quả thực đúng như vậy. Nếu đã là thiên phi tương lai của hắn, có tặng một kiện lễ vật cũng không sao cả. Chỉ là... Hắn nói: "Thần tộc không cho phép tích trữ gia sản riêng ở nhân gian."
Dạ Đám há hốc mồm, trừng to mắt mất cả nửa ngày mới nói: "Nói cách khác là... Ngươi không có tiền?"
Huyền Thương quân trùng mắt xuống tránh ánh nhìn của nàng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm đáp: "Ừ."
Ôi trời đất ơi! Vừa già, vừa nghèo, không những dài dòng lắm mồm, mà còn vô cùng, vô cùng...nhạt nhẽo, không có một chút thú vị nào. Dạ Đàm tiếc nuối bỏ ống sáo xương xuống, im lặng cả nửa ngày rốt cục cũng thốt ra một câu cảm thán: "Trời ơi là trời."
Cái biểu cảm đó của ngươi là có ý gì?! Huyền Thương quân lần đầu tiên trong cuộc đời nếm trải mùi vị xấu hổ vì trong người không có một xu dính túi.
Dạ Đàm lại tiếp tục đi lên phía trước, cũng không nhìn đông ngó tây nữa. Không có tiền thì nhìn cái gì chứ, dù sao cũng không mua nổi.
Huyền Thương quân vẫn đi theo phía sau nàng, kỳ thật hắn cũng không thực sự không có tài sản riêng.
Chính vì hắn mang thân phận đặc biệt, để tránh làm nhiễu loạn thế sự, tất cả tài sản cá nhân trong tam giới của hắn đều một thần quan chuyên biệt trông coi. Vô luận lúc nào cần dùng tới đều phải thông qua một quá trình hết sức phức tạp.
Chỉ là những việc này không nên giải thích thì tốt hơn.
Hắn muốn nghĩ cái gì, Dạ Đàm cũng không thèm để ý. Nàng trực tiếp đi thẳng vào một lôi đài có tên khá thú vị - Thiêm Hương đài.
Lôi đài này là nơi đặc biệt nhất trong khu vực, chỉ có nữ tử mới có thể lên đài tỷ thí. Hiện giờ có thể nói đây là nơi tụ tập đông đúc nhất ở Võng Lượng thành này. Trên đài lúc này không có ai thi đấu, nhưng khán đài lại có không ít người đang chờ đơi.
"Tiện nhân, ta còn tưởng ngươi nhát gan đến mức không dám đến ứng chiến!"
Một nữ nhân đang đứng trên lôi đài, thấy Dạ Đàm đi tới thì nhếch mép cười lạnh. Huyền Thương quân khẽ nhíu mày, nàng ta một thân y phục đỏ, cổ áo cực thấp, lộ ra mảng da thịt dưới cổ trắng mịn như tuyết. Cánh tay nàng ta choàng một dài lụa mỏng màu trắng, toàn thân đeo trang sức kim châu lấp lánh, lại thêm bộ ngực căng tràn thoắt ẩn thoắt hiện ra bên ngoài, kết hợp với lời nói toát lên thần thái yêu kiều, quyến rũ không chê vào đâu được.
Dạ Đàm quay đầu lại trêu chọc Huyền Thương quân: "Sao hả, nàng ta có xinh đẹp không?" Huyền Thương quân nhíu mày không đáp. Dạ Đàm lại nói: "Sao lại không nói lời nào? Nam nhân các người chẳng phải điều thích loại này hay sao?"
Huyền Thương quân rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói: "Không được trang trọng."
Một câu trả lời hết sức thành thật. Dạ Đàm cười đến không thể đứng thẳng nổi: "Thần tộc các ngươi đều nghiêm túc như vậy sao? Thực sự là một chủng tộc không có chút lạc thú nào!"
Huyền Thương quân không hề có chút phản ứng lại nàng, Dạ Đàm cười xong lại nghiêm mặt nói: "Bất quá cũng là bản công chúa hôm nay ăn mặc có hơi kín kẽ một chút. Không phải khoác lác, nếu ta mà thay loại xiêm y giống vậy thì..." Nàng dùng tay trái ở trước ngực mình vẽ nửa vòng tròn, vẻ mặt ngạo nghễ, "Nàng ta mà cũng xứng là Thuỷ Phù Dung à?"
Huyền Thương quân theo bản năng nhìn lướt qua ngực nàng, quả thực... Hắn mới vừa nghĩ tới thì đột nhiên có phản ứng, nhất thời mặt đỏ tía tai. Có cần thiết phải so sánh như vậy không?! Cần không hả?!
Dạ Đàm nhìn hắn trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi, lại cười đến mức run rẩy cả người. Huyền Thương quân biết mình đã bị nàng đem ra làm trò cười nên không thèm nói lại. Dạ Đàm lúc này mới xoay người đối diện với nữ tử trên đài nói: "Lần trước ngươi đã bại tướng dưới tay ta. Nói xem, hôm nay ngươi chuẩn bị lễ vật gì cho ta nào?"
Huyền Thương quân mặt mày càng lúc càng cau có: "Các ngươi quen biết nhau?"
Nhưng rất nhanh sau đó hắn nhận thức được hai chữ "biết nhau" này có điểm không ổn. Bởi vì Thuỷ Phù Dung y phục lộ liễu kia nói: "Tiện nhân! Đừng tưởng rằng người còn có được vận khí như tối hôm qua! Tiện nhân, mau bỏ tặng vật xuống, lên đây nhận lấy cái chết đi!"
Nàng ta vừa dứt lời đã rút binh khi ra khỏi vỏ, dĩ nhiên là một đôi kim câu. Dạ Đàm nhảy lên lôi đài, mắt liếc nhìn vật trong rương, bên trong là một viên Già Lam Phật Quả. Chính là thánh phẩm trị thương.
Dạ Đàm dù sao cũng là công chúa của Li Quang thị, tuy rằng không được cưng chiều, nhưng cũng không thể xem thường. Nàng lấy ngọc bội đeo bên thắt lưng bỏ vào. Giá trị cũng không kém hơn là bao.
Huyền Thương quân quan sát xung quanh trái phải một lượt. Những người đang theo dõi trận đấu không chỉ có người, yêu, ma mà thậm chí còn có cả tiểu tiên.
Hắn tìm được một chỗ trống, đang chuẩn bị ngồi xuống thì bên cạnh có người nói: "Ngươi bị mù à?! Chỗ này có thể muốn ngồi là ngồi được hay sao?"
...........................................................
Chú thích: (*)Ruộng dưa và dưới cây mận, chỉ nơi dễ bị nghi ngờ. Cẩn thận trọng cũng như đi ngang ruộng dưa mà cúi xuống sửa giày sẽ bị nghi là ăn cắp dưa, đi ngang dưới cây mận mà đưa tay sửa mũ sẽ bị nghi là ăn cắp mận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook