Tinh Lạc Ngưng Thành Đường
-
Chương 18
Một người một chim ngồi ở trước kính, thiên quy lệnh cấm lần lượt hiện lên trong Tố Nguyên Kính. Dạ Đàm nghiến răng nghiến lợi: "Lão biến thái! Tưởng rằng chỉ dùng một cái dây thừng này là có thể giam giữ được bà cô nhà ngươi à? Hừ!"
Hai tay nàng vuốt ve mọi ngóc ngách của Hệ Nhật Vãn Hồng Tác hiện đã biến thành cái vòng cổ. Man Man mang vẻ mặt ngờ vực, hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Dạ Đàm nói: "Các pháp bảo đều có điểm chung, người tạo ra nó vì để bản thân có thể phá giải được, sẽ chừa ra một kẽ hở. Chỉ cần tìm ra được kẽ hở này, muốn phá giải cũng không khó."
Dứt lời, nàng nhẹ giọng nói: "Có rồi." Ngón trỏ của nàng chạm nhẹ vào một cái chuông treo phía trước vòng cổ, hào quang thoáng hiện ở chuông trong nháy mắt kết thành một đạo dấu tay.
Cả vòng cổ bỗng dưng toả ra một thứ ánh sáng đỏ, phát ra một tiếng keng, Dạ Đàm như bị điện giật, nguyên đầu tóc đen xẹt xẹt dựng đứng cả lên.
Man Man: "......."
"Ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn thôi." Dạ Đàm tiện tay bới bới lại tóc, lập tức chỉnh lại bí quyết chỉ tay của mình. Cứ như vậy lần hai, lần ba, lần bốn...... Man Man lặng lẽ tránh xa nàng ra. Đột nhiên một tiếng cạch nhỏ vang lên, Hệ Nhật Vãn Hồng Tác bám trên cổ nàng cuối cùng cũng theo tiếng kêu mà rơi ra.
Dạ Đàm cầm nó trong tay lắc lắc: "Ta đã nói rồi, chỉ bằng một món đồ chơi ngu ngốc này mà muốn cản trở bản công chúa sao?" Nàng tóm lấy Man Man, hăm hở nói: "Đi nào!"
Ngoài điện, Hàn Mặc vừa thấy nàng nhảy ra tới, liền định ngăn cản. Dạ Đàm ném Hệ Nhật Vãn Hồng Tác trong tay về phía trước, vừa vặn trúng vào giữa cổ hắn.
Ở Tinh Tú phòng, Huyền Thương quân đang bận xử lý chính vụ, tiện thể giữ cho đôi tai được yên tĩnh. Bỗng nhiên Nhị Lang thần vội vàng báo lại: "Quân thượng, mạt tướng lúc nãy áp giải Thanh Quỳ công chúa vào sau điện, lệnh bài trên người cũng thất lạc đi đâu mất! Mạt tướng không làm tròn bổn phận, xin quân thượng giáng tội."
Huyền Thương quân vung ống tay áo lên, người lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Nam Thiên môn. Dạ Đàm tay cầm lệnh bài thông hành của Nhị Lang thần, bước đi hết sức tự nhiên về phía cửa.
Nàng phe phẩy trong tay cái quạt lông vũ Man Man, thản nhiên bước qua cửa cung. Bên ngoài trời quang mây tạnh, Dạ Đàm nghênh ngang đắc ý, một bước nhảy phắc ra bên ngoài: "Ha ha, chỉ là một Thần tộc cỏn con mà cũng muốn cản trở bản công chúa......."
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, nàng đã cảm thấy dưới chân trống không, cả người liền mất thăng bằng rơi tự do xuống phía dưới!
"A ----------" gió mạnh gào thét bên tai, nàng từ trên bầu trời cao chín ngàn dặm rơi thẳng xuống. Lông vũ của Man Man rơi rụng tán loạn: "A a a a --------"
Ai có thể nói cho ta biết, vì sao ra khỏi Nam Thiên môn, tất cả mây đều biến mất hết hay không a!!
Dạ Đàm nắm chặt lấy Man Man: "Ngươi không phải là một con chim hay sao? Ngươi nhất định bay được đúng không?"
Man Man phỉ nhổ nói: "Tới đây, ngươi thử dùng một cánh bay cho ta xem nào!"
Dạ Đàm vẻ mặt tuyệt vọng: "Nhan sắc của ta, bá nghiệp to lớn của ta, vinh hoa phú quý của ta a!! Trời đất cách nhau chín ngàn dặm, nếu ngã xuống từ độ cao này, chắc chắn đến một mẫu xương vụn cũng không còn a a a ------"
Man Man nói: "Đừng hoảng. Man Man ta từng trải sự đời, theo ta thấy, ví như ta là một người vừa có dung mạo tuyệt thế cùng tài hoa, vào thời khắc nguy cấp như này, nhất định sẽ có thượng thần anh tuấn uy vũ, phong độ, tu vi cao thâm, được người người sùng bái xuất hiện, cứu ta. Còn có thể ôm ta xoay mấy vòng! Sau đó trời xui đất khiến, cùng ta thâm tình hôn một cái. Từ nay về sau đôi ta nhất kiến chung tình, yêu hận đan xen!"
"......." Cho dù là đang trong thời khắc cấp bách như thế, Dạ Đàm vẫn là không nhịn được nhéo cái cổ chim của nó một cái, hung dữ đập một phát đau điếng vào đầu nó, "Hỗn trướng, đây rõ ràng là lời thoại của ta mà!!"
Man Man giận dỗi mổ mổ cái mỏ: "Đừng hòng theo ta đoạt lấy mỹ nhân!!"
Một người một chim vừa rơi xuống vừa đánh nhau chí choé, đột nhiên một cái cầu vồng ngưng tụ trong không trung, đón được bọn họ. Chỉ nghe "bịch, bịch" hai tiếng, Dạ Đàm cùng Man Man kẻ úp thẳng mặt, kẻ dùng môi hôn lên cầu vồng.
Dạ Đàm rơi đến hoa mắt chóng mặt, mới vừa đứng lên, liền thấy Huyền Thương quân đang đứng nghiêm nghị ở trước mặt, gió mạnh thổi cuồn cuộn, khiến mái tóc dài màu xám cùng vạt áo trắng bên hông hắn bay bay.
Khi đó trời trong xanh vạn dặm, nàng đang ở trên cầu vồng, mà hắn là mây mưa vô cực, là dòng nước cuốn cánh hoa rơi trôi về tận chân trời.
- ----- nếu trên người hắn không toả ra một luồng sát khí thì có lẽ đã đúng như lời vừa rồi.
Man Man trốn ra phía sau Dạ Đàm, thì thầm nói: "Thôi xong, hay là khiến cho hắn ôm ngươi xoay vòng vòng đi."
Dạ Đàm quệt quệt cái mũi, nhỏ giọng đáp lại: "Ta đây tình nguyện ngã chết."
Một người một chim chụm vào nhau cười trộm, Huyền Thương quân đen mặt, lạnh lùng quát hỏi: "Ngươi làm sao có thể cởi bỏ được Hệ Nhật Vãn Hồng Tác hả?"
Hắn nhắc tới chuyện này, Dạ Đàm liền đắc ý: "Dựa vào một cái xích chó của ngươi á? Một đứa bé ba tuổi cũng có thể giải được đó biết không? Ngươi lại còn dám đem chuyện này ra nói, thật đúng là mất mặt." Man Man chen vào: "Ngươi nói lời này ra giống như đã quên mất tình cảnh bi thảm lúc bị điện giật đến kêu cha gọi mẹ....."
Bộp một tiếng, Dạ Đàm chụp lấy cái đầu chim của nó lắc loạn, cho đến khi đâu đâu cũng hiện ra toàn sao.
Lúc này, thiên binh thiên tướng từ phía sau đuổi tới, Huyền Thương quân nhíu mày ------ người trước mặt dù sau cũng là Thiên phi tương lai, nếu chuyện này bị truyền ra bên ngoài, Thiên giới đâu còn mặt mũi gì nữa chứ?"
Tay phải hắn vung lên, thu hồi cầu vồng. Dạ Đàm chỉ cảm thấy thân thể nảy nhẹ, cả người tức khắc hoá thành một quả hạt nhỏ nhỏ tròn tròn...... Cái gì vậy?
Nàng lải nhải phát ra tiếng lộc cộc, ùng ục mà lăn qua lăn lại, nhất thời nổi giận đùng đùng ------ Huyền Thương quân lại có thể biến nàng và Man Man thành hai quả hạch đào (quả óc chó)! Hơn nữa, năm ngón tay của hắn đảo qua đảo lại, hai quả hạch đào đã bị bàn tay hắn xoay đến mơ hồ!"
Phía sau, giọng nói của Nhị Lang thần vang lên: "Nhị Lang thần tham kiến quân thượng."
Huyền Thương quân không đợi y đặt câu hỏi, giơ tay đem lệnh bài màu đồng cổ ném trả cho y. Hắn nói cho cùng cũng không phải là một Thần quân khoan dung, độ lượng gì cả: "Thân là thiên tướng, lại đánh rơi lệnh bài, hạ chức vị xuống một cấp, phạt một năm bổng lộc."
Nhị Lang thần khom người lĩnh mệnh, cũng không dám hỏi lại chuyện của "Thanh Quỳ công chúa". Đó dù sao cũng là Thần hậu tương lai, vẫn là không nên hỏi cho thoả đáng.
Hai tay nàng vuốt ve mọi ngóc ngách của Hệ Nhật Vãn Hồng Tác hiện đã biến thành cái vòng cổ. Man Man mang vẻ mặt ngờ vực, hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Dạ Đàm nói: "Các pháp bảo đều có điểm chung, người tạo ra nó vì để bản thân có thể phá giải được, sẽ chừa ra một kẽ hở. Chỉ cần tìm ra được kẽ hở này, muốn phá giải cũng không khó."
Dứt lời, nàng nhẹ giọng nói: "Có rồi." Ngón trỏ của nàng chạm nhẹ vào một cái chuông treo phía trước vòng cổ, hào quang thoáng hiện ở chuông trong nháy mắt kết thành một đạo dấu tay.
Cả vòng cổ bỗng dưng toả ra một thứ ánh sáng đỏ, phát ra một tiếng keng, Dạ Đàm như bị điện giật, nguyên đầu tóc đen xẹt xẹt dựng đứng cả lên.
Man Man: "......."
"Ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn thôi." Dạ Đàm tiện tay bới bới lại tóc, lập tức chỉnh lại bí quyết chỉ tay của mình. Cứ như vậy lần hai, lần ba, lần bốn...... Man Man lặng lẽ tránh xa nàng ra. Đột nhiên một tiếng cạch nhỏ vang lên, Hệ Nhật Vãn Hồng Tác bám trên cổ nàng cuối cùng cũng theo tiếng kêu mà rơi ra.
Dạ Đàm cầm nó trong tay lắc lắc: "Ta đã nói rồi, chỉ bằng một món đồ chơi ngu ngốc này mà muốn cản trở bản công chúa sao?" Nàng tóm lấy Man Man, hăm hở nói: "Đi nào!"
Ngoài điện, Hàn Mặc vừa thấy nàng nhảy ra tới, liền định ngăn cản. Dạ Đàm ném Hệ Nhật Vãn Hồng Tác trong tay về phía trước, vừa vặn trúng vào giữa cổ hắn.
Ở Tinh Tú phòng, Huyền Thương quân đang bận xử lý chính vụ, tiện thể giữ cho đôi tai được yên tĩnh. Bỗng nhiên Nhị Lang thần vội vàng báo lại: "Quân thượng, mạt tướng lúc nãy áp giải Thanh Quỳ công chúa vào sau điện, lệnh bài trên người cũng thất lạc đi đâu mất! Mạt tướng không làm tròn bổn phận, xin quân thượng giáng tội."
Huyền Thương quân vung ống tay áo lên, người lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Nam Thiên môn. Dạ Đàm tay cầm lệnh bài thông hành của Nhị Lang thần, bước đi hết sức tự nhiên về phía cửa.
Nàng phe phẩy trong tay cái quạt lông vũ Man Man, thản nhiên bước qua cửa cung. Bên ngoài trời quang mây tạnh, Dạ Đàm nghênh ngang đắc ý, một bước nhảy phắc ra bên ngoài: "Ha ha, chỉ là một Thần tộc cỏn con mà cũng muốn cản trở bản công chúa......."
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, nàng đã cảm thấy dưới chân trống không, cả người liền mất thăng bằng rơi tự do xuống phía dưới!
"A ----------" gió mạnh gào thét bên tai, nàng từ trên bầu trời cao chín ngàn dặm rơi thẳng xuống. Lông vũ của Man Man rơi rụng tán loạn: "A a a a --------"
Ai có thể nói cho ta biết, vì sao ra khỏi Nam Thiên môn, tất cả mây đều biến mất hết hay không a!!
Dạ Đàm nắm chặt lấy Man Man: "Ngươi không phải là một con chim hay sao? Ngươi nhất định bay được đúng không?"
Man Man phỉ nhổ nói: "Tới đây, ngươi thử dùng một cánh bay cho ta xem nào!"
Dạ Đàm vẻ mặt tuyệt vọng: "Nhan sắc của ta, bá nghiệp to lớn của ta, vinh hoa phú quý của ta a!! Trời đất cách nhau chín ngàn dặm, nếu ngã xuống từ độ cao này, chắc chắn đến một mẫu xương vụn cũng không còn a a a ------"
Man Man nói: "Đừng hoảng. Man Man ta từng trải sự đời, theo ta thấy, ví như ta là một người vừa có dung mạo tuyệt thế cùng tài hoa, vào thời khắc nguy cấp như này, nhất định sẽ có thượng thần anh tuấn uy vũ, phong độ, tu vi cao thâm, được người người sùng bái xuất hiện, cứu ta. Còn có thể ôm ta xoay mấy vòng! Sau đó trời xui đất khiến, cùng ta thâm tình hôn một cái. Từ nay về sau đôi ta nhất kiến chung tình, yêu hận đan xen!"
"......." Cho dù là đang trong thời khắc cấp bách như thế, Dạ Đàm vẫn là không nhịn được nhéo cái cổ chim của nó một cái, hung dữ đập một phát đau điếng vào đầu nó, "Hỗn trướng, đây rõ ràng là lời thoại của ta mà!!"
Man Man giận dỗi mổ mổ cái mỏ: "Đừng hòng theo ta đoạt lấy mỹ nhân!!"
Một người một chim vừa rơi xuống vừa đánh nhau chí choé, đột nhiên một cái cầu vồng ngưng tụ trong không trung, đón được bọn họ. Chỉ nghe "bịch, bịch" hai tiếng, Dạ Đàm cùng Man Man kẻ úp thẳng mặt, kẻ dùng môi hôn lên cầu vồng.
Dạ Đàm rơi đến hoa mắt chóng mặt, mới vừa đứng lên, liền thấy Huyền Thương quân đang đứng nghiêm nghị ở trước mặt, gió mạnh thổi cuồn cuộn, khiến mái tóc dài màu xám cùng vạt áo trắng bên hông hắn bay bay.
Khi đó trời trong xanh vạn dặm, nàng đang ở trên cầu vồng, mà hắn là mây mưa vô cực, là dòng nước cuốn cánh hoa rơi trôi về tận chân trời.
- ----- nếu trên người hắn không toả ra một luồng sát khí thì có lẽ đã đúng như lời vừa rồi.
Man Man trốn ra phía sau Dạ Đàm, thì thầm nói: "Thôi xong, hay là khiến cho hắn ôm ngươi xoay vòng vòng đi."
Dạ Đàm quệt quệt cái mũi, nhỏ giọng đáp lại: "Ta đây tình nguyện ngã chết."
Một người một chim chụm vào nhau cười trộm, Huyền Thương quân đen mặt, lạnh lùng quát hỏi: "Ngươi làm sao có thể cởi bỏ được Hệ Nhật Vãn Hồng Tác hả?"
Hắn nhắc tới chuyện này, Dạ Đàm liền đắc ý: "Dựa vào một cái xích chó của ngươi á? Một đứa bé ba tuổi cũng có thể giải được đó biết không? Ngươi lại còn dám đem chuyện này ra nói, thật đúng là mất mặt." Man Man chen vào: "Ngươi nói lời này ra giống như đã quên mất tình cảnh bi thảm lúc bị điện giật đến kêu cha gọi mẹ....."
Bộp một tiếng, Dạ Đàm chụp lấy cái đầu chim của nó lắc loạn, cho đến khi đâu đâu cũng hiện ra toàn sao.
Lúc này, thiên binh thiên tướng từ phía sau đuổi tới, Huyền Thương quân nhíu mày ------ người trước mặt dù sau cũng là Thiên phi tương lai, nếu chuyện này bị truyền ra bên ngoài, Thiên giới đâu còn mặt mũi gì nữa chứ?"
Tay phải hắn vung lên, thu hồi cầu vồng. Dạ Đàm chỉ cảm thấy thân thể nảy nhẹ, cả người tức khắc hoá thành một quả hạt nhỏ nhỏ tròn tròn...... Cái gì vậy?
Nàng lải nhải phát ra tiếng lộc cộc, ùng ục mà lăn qua lăn lại, nhất thời nổi giận đùng đùng ------ Huyền Thương quân lại có thể biến nàng và Man Man thành hai quả hạch đào (quả óc chó)! Hơn nữa, năm ngón tay của hắn đảo qua đảo lại, hai quả hạch đào đã bị bàn tay hắn xoay đến mơ hồ!"
Phía sau, giọng nói của Nhị Lang thần vang lên: "Nhị Lang thần tham kiến quân thượng."
Huyền Thương quân không đợi y đặt câu hỏi, giơ tay đem lệnh bài màu đồng cổ ném trả cho y. Hắn nói cho cùng cũng không phải là một Thần quân khoan dung, độ lượng gì cả: "Thân là thiên tướng, lại đánh rơi lệnh bài, hạ chức vị xuống một cấp, phạt một năm bổng lộc."
Nhị Lang thần khom người lĩnh mệnh, cũng không dám hỏi lại chuyện của "Thanh Quỳ công chúa". Đó dù sao cũng là Thần hậu tương lai, vẫn là không nên hỏi cho thoả đáng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook