Tình Khúc Vượt Thời Gian
-
Chương 7-1
Hắn nhận khăn từ nha hoàn lau chùi tay sạch sẽ.
"Cái mà nàng gọi là piano lúc nảy, là đồ của sứ thần phương Tây mang đến gần 6 tháng trước. Họ nói trong vòng nữa năm sau họ quay lại, nếu trong Thiên Vũ Quốc ta có người chơi được,hang năm Thiên Vũ Quốc sẽ không cần mang cống phẩm sang phía Tây nữa.''
''Nếu ngươi đã nói như vậy, không phải là muốn ta giúp, mà là… ta không thể không giúp rồi. Thân phận ngươi lớn như vậy a~... ta còn rất yêu đời.''
Nâng mi bạc nhìn nữ nhân đang ăn hỏi.'' Nàng biết than phận ta là gì hay sao? Hửm?''
Nàng ngước mắt nhìn hắn, nuống xuống thịt gà trong miệng."Trên người ngươi có một loại khí chất không có giống người bình thường .''
"Àh...Nàng nói vậy? Khí chất gì? Anh tuấn tiêu sái? Hay là ... khí chất vương giả?'' Hắn đưa tay lau phần nước sốt dính trên miệng nàng, vờ nghi ngờ hỏi.
Quăng cho ai kia một cái nhìn khinh bỉ.'' Chậc, chậc, ngươi cũng tự luyến quá rồi! Ý của ta 'không giống người bình thường' là ngươi bị bệnh thần kinh đấy ! Hắc Hắc.''
Trên trán của nam nhân nào đó, dường như xuất hiện 3 vạch hắc tuyến.(=.=lll)
Nàng huơ huơ tay.'' Nè! Ta đùa tí mà, ta sẽ giúp ngươi....Nhưng, lỡ như ta làm không tốt, ....thì....Ngươi phải đảm bảo an toàn mạng nhỏ của ta." Nàng hất cằm."Thế nào? Ok không?''
Hắn nhìn nàng tò mò, nàng chợt khựng lại."À! Ý ta là đồng ý không?''
''Được, người của ta... ngoài ta ra, ai dám đụng đến thử xem? Nhưng... sẽ không có việc nàng làm không được.''
Nàng trừng mắt nhìn hắn, ai kiathản nhiên nói tiếp.
''Nàng làm không tốt cũng nhất định phải tốt.'' Hắn ra lệnh.
''Ngươi ép được ta chắc?''
Hắn hạ giọng nói.''Nếu nàng thất bại,... không chỉ việc dâng cống phẩm, mà thanh danh của Thiên Vũ Quốc sẽ bị ảnh hưởng. Đường đường là quốc gia lớn mạnh, xưng bá một phương, thế nhưng chỉ một vật tiêu khiển cũng không thể chơi. Huống chi ...''
Nhìn nét mặt nàngnhẹ xuống hắn lại tiếp.'' Huống chi, lỡ Hoàng thượng nỗi giận,... hậu quả...sẽ rất khó lường.’’
''Ách ! Khó lường là khó lường thế nào? Rất nghiêm trọng sao?''
Nét mặt hắn căng thẳng đáp.'' Đúng vậy, mạng nàng có ta bảo hộ. Nhưng bị người phương Tây cười chê…. có khi hoàng thượng sẽ trút giận mà chém đầu các quan đại than cũng nên.''
"Ách! Lão hoàng thượng sẽ không vô lí đến thế chứ?''
Đầu của hắn dường như có bầy quạ đen đang bay qua."Lời của nàng có thể khiến nàng mất mạng đấy! Tiểu nữ nhân!''
Nàng vội lấy tay che miệng, nhưng rồi lại buông ra, đối hắn chớp chớp mắt tươi cười.''Dù sao thì... Ta là người tốt, nên ... ta sẽ giúp ngươi. Vậy lời lúc nảy coi như ngươi chưa nghe đi. Được chứ?''
"Cái mà nàng gọi là piano lúc nảy, là đồ của sứ thần phương Tây mang đến gần 6 tháng trước. Họ nói trong vòng nữa năm sau họ quay lại, nếu trong Thiên Vũ Quốc ta có người chơi được,hang năm Thiên Vũ Quốc sẽ không cần mang cống phẩm sang phía Tây nữa.''
''Nếu ngươi đã nói như vậy, không phải là muốn ta giúp, mà là… ta không thể không giúp rồi. Thân phận ngươi lớn như vậy a~... ta còn rất yêu đời.''
Nâng mi bạc nhìn nữ nhân đang ăn hỏi.'' Nàng biết than phận ta là gì hay sao? Hửm?''
Nàng ngước mắt nhìn hắn, nuống xuống thịt gà trong miệng."Trên người ngươi có một loại khí chất không có giống người bình thường .''
"Àh...Nàng nói vậy? Khí chất gì? Anh tuấn tiêu sái? Hay là ... khí chất vương giả?'' Hắn đưa tay lau phần nước sốt dính trên miệng nàng, vờ nghi ngờ hỏi.
Quăng cho ai kia một cái nhìn khinh bỉ.'' Chậc, chậc, ngươi cũng tự luyến quá rồi! Ý của ta 'không giống người bình thường' là ngươi bị bệnh thần kinh đấy ! Hắc Hắc.''
Trên trán của nam nhân nào đó, dường như xuất hiện 3 vạch hắc tuyến.(=.=lll)
Nàng huơ huơ tay.'' Nè! Ta đùa tí mà, ta sẽ giúp ngươi....Nhưng, lỡ như ta làm không tốt, ....thì....Ngươi phải đảm bảo an toàn mạng nhỏ của ta." Nàng hất cằm."Thế nào? Ok không?''
Hắn nhìn nàng tò mò, nàng chợt khựng lại."À! Ý ta là đồng ý không?''
''Được, người của ta... ngoài ta ra, ai dám đụng đến thử xem? Nhưng... sẽ không có việc nàng làm không được.''
Nàng trừng mắt nhìn hắn, ai kiathản nhiên nói tiếp.
''Nàng làm không tốt cũng nhất định phải tốt.'' Hắn ra lệnh.
''Ngươi ép được ta chắc?''
Hắn hạ giọng nói.''Nếu nàng thất bại,... không chỉ việc dâng cống phẩm, mà thanh danh của Thiên Vũ Quốc sẽ bị ảnh hưởng. Đường đường là quốc gia lớn mạnh, xưng bá một phương, thế nhưng chỉ một vật tiêu khiển cũng không thể chơi. Huống chi ...''
Nhìn nét mặt nàngnhẹ xuống hắn lại tiếp.'' Huống chi, lỡ Hoàng thượng nỗi giận,... hậu quả...sẽ rất khó lường.’’
''Ách ! Khó lường là khó lường thế nào? Rất nghiêm trọng sao?''
Nét mặt hắn căng thẳng đáp.'' Đúng vậy, mạng nàng có ta bảo hộ. Nhưng bị người phương Tây cười chê…. có khi hoàng thượng sẽ trút giận mà chém đầu các quan đại than cũng nên.''
"Ách! Lão hoàng thượng sẽ không vô lí đến thế chứ?''
Đầu của hắn dường như có bầy quạ đen đang bay qua."Lời của nàng có thể khiến nàng mất mạng đấy! Tiểu nữ nhân!''
Nàng vội lấy tay che miệng, nhưng rồi lại buông ra, đối hắn chớp chớp mắt tươi cười.''Dù sao thì... Ta là người tốt, nên ... ta sẽ giúp ngươi. Vậy lời lúc nảy coi như ngươi chưa nghe đi. Được chứ?''
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook