Tình Hận
-
Chương 13
Lục Nương theo lời Trác Diễm Cơ đến điện Khả Nhiên nhưng một tiểu thái giám ở đó lại cho hay:
-Hoàng thượng vừa nãy đã di giá đến điện Ngân Bích rồi.Tỷ tỷ muốn gặp,e rằng không xong với Yên Lăng đâu.
Tại điện Ngân Bích
-Hoàng hậu một mực muốn trẫm đến điện Ngân Bích chẳng lẽ chỉ để xem thứ này thôi sao?
Trác Dạ Hàn khó chịu chỉ tay về phía đám vũ nữ trước mặt.Dạ Hàn từ xưa đến giờ luôn ghét cay ghét đắng những nữ nhân ăn mặc diêm dúa,trát cả đống son phấn lên mặt, lượn qua lượn lại trước mặt nam nhân để mua vui.Từ lúc còn là Lạc vương,Dạ Hàn đã chạm mặt không ít mỹ nhân trong hậu cung của tiên đế nên đến bây giờ đã không còn hứng thú gì với thứ sắc đẹp tầm thường này nữa. Nhưng...cũng có trường hợp ngoại lệ.
Triệu Tử Mai đang cố gắng giữ chân Trác Dạ Hàn nhưng trong tình huống này e là vô dụng.Nàng ta tưởng đã là nam nhân thì ai chẳng thích xem múa hát,vậy mà...Bất quá Tử Mai đành thì thầm vào tai Dạ Hàn:
-Hoàng thượng,chúng ta đã là phu thê hơn hai năm nhưng vẫn chưa có nhi tử.Hằng ngày thiếp ở điện Ngân Bích lúc nào cũng cảm thấy cô đơn.
Trác Dạ Hàn chưa từng có cảm tình với Triệu Tử Mai nên việc lên giường với nàng ta như thể là cực hình vậy.Tuy nhiên phụ thân nàng ta lại là Tả tướng quân Triệu Mạc, không thể đắc tội với ông ta được.Dạ Hàn đành lựa lời khuyên bảo Tử Mai:
-Trẫm và Hoàng hậu còn trẻ,thời gian còn nhiều,hà tất phải quan tâm đến chuyện nối dõi sớm ? Trẫm mới đăng cơ,việc trong triều phải được sắp xếp chu đáo,chuyện nhi tử để sau đi.Nếu Hoàng hậu cô đơn sao không tìm Thần phi,Quý phi,...mà bầu bạn,các nàng ấy đều là tỷ muội trong hậu cung,chắc hẳn cũng muốn có thời gian tâm sự với Hoàng hậu.
Triệu Tử Mai luôn nghĩ rằng mình là Hoàng hậu,không thể chung chỗ với những phi tần khác như một cách để thể hiện địa vị vậy.Ít nhất Tử Mai cũng không bao giờ muốn chủ động đến cung Lộ Huyền tìm Dương Thần phi hay đến cung Uyển Lâm tìm Lý Quý phi cả.
-Thiếp...-Tử Mai định phân bua.
-Bẩm bệ hạ,có người ở điện Tử Trúc xin cầu kiến.
Triệu Tử Mai cáu tiết lườm Lương công công một cái khiến ông ta giật nảy người.Dạ Hàn chẳng để ý đến thái độ của nàng ta,lập tức tuyên Lục Nương vào điện.Yên Lăng bên ngoài đang giằng co với Lục Nương,cố hết sức đẩy Lục Nương về nhưng cuối cùng lại phải bất lực nhìn nàng ta ngông nghênh bước vào trong.Phen này không khéo tan xác với Hoàng hậu.
-Nô tì bái kiến Hoàng thượng,bái kiến Hoàng hậu nương nương.
Triệu Tử Mai nhận ra chính là tì nữ đi cung với Trác Diễm Cơ hôm ở vườn thượng uyển.Nàng ta toan đứng dậy thì bị Dạ Hàn liếc xéo một cái khiến cả người lạnh toát,chân tay bủn rủn,đành phải ngồi yên vị trên ghế.
-Bẩm Hoàng thượng,Cửu Quận chúa có nhã ý mời người đến điện Tử Trúc một chuyến.
-Được-Hắn gật đầu không cần suy nghĩ-muội muội mời,tất nhiên ta phải đến rồi.Hoàng hậu,trẫm không làm phiền nàng nữa.
Lương công công phất cây phất trần,miệng hô:
-Di giá điện Tử Trúc.
Trác Dạ Hàn một thân cẩm bào rảo bước trên con đường lát đá hoa dẫn đến điện Tử Trúc.Hai bên đường những cung nữ,thái giám bắt gặp hắn đều kính sợ mà nép vào một góc,không dám ngửng đầu lên.Còn những phi tần vô tình chạm mặt thì bị vẻ đẹp của hắn làm cho mê hoặc, e lệ hành lễ với khuôn mặt ửng hồng rồi nuối tiếc khi hắn lướt qua mà không hề nhìn bọn họ lấy một lần.
Điện Tử Trúc đã ở ngay trước mặt hắn.Dạ Hàn định mở cửa bước vào thì đã có một cánh tay khác nhanh hơn giúp hắn làm việc đó.Trác Diễm Cơ đứng trước cửa mỉm cười với hắn, đoạn nắm tay Dạ Hàn kéo vào phía trong:
-Nhị ca,đã lâu rồi huynh chưa có thời gian nghe muội đàn.Hôm nay muội sẽ dành thời gian đàn cho huynh nghe, nghe đến khi chán thì thôi.
Lòng bàn tay hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự ôn hoà từ Diễm Cơ truyền đến cơ thể hắn.Thứ cảm giác này rất khó để diễn tả thành lời, không nóng cũng không lạnh,mang đến cho người ta sự an toàn tuyệt đối.Cả nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh kia,sưởi ấm trái tim của người đối diện.Kể từ khi Trác Vũ Hạo đến Yên Châu,đây là lần đầu tiên hắn thấy Diễm Cơ cười tươi đến vậy.
-Muội tự nhiên cao hứng muốn đàn cho huynh nghe,có phải là có chuyện gì không?
Trác Diễm Cơ ngập ngừng,nhưng rất nhanh đến nỗi Dạ Hàn không kịp nhận ra,nàng lắc đầu phủ nhận.
Nàng dẫn Dạ Hàn ra phía sau khu vườn,một nơi đầy nắng ấm và hương hoa cỏ ngọt ngào.Ở đó đã chuẩn bị những cao lương mĩ vị toả mùi thơm ngào ngạt,vài vò rượu quý cùng cây đàn tranh được chạm trổ hoa văn vô cùng cầu kì và tinh tế.
-Nhị ca thích nơi này chứ?!Tất cả số chậu cảnh huynh tặng muội đều ở đây, mỗi ngày muội đều chăm sóc chúng rất chu đáo.
-Huynh không ngờ muội lại thích đến như vậy?!Hẳn là muội đã bỏ ra không ít công sức để có thể biến nơi này thành một khu vườn tuyệt đẹp.
Trác Diễm Cơ không đáp lại,từ từ ngồi xuống ghế,tay nâng cây đàn một cách cẩn thận nhất có thể.Nàng vắt chéo chân,đặt cây đàn lên đùi rồi bắt đầu đánh.Những ngón tay thon dài như búp măng linh hoạt chuyển động tạo nên âm thanh hài hoà,uyển chuyển mà sống động.Những âm thanh đó nhảy nhót trên từng phiến lá xanh rồi đọng lại,rót từng chút một vào tai người đối diện.
Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc. Trác Dạ Hàn ngơ ngẩn hồi lâu chợt nhận ra từng cử chỉ,điệu bộ,thậm chí là cả vẻ mặt tập trung lúc này cũng có phần giống Trác Vũ Hạo.Hắn cứ ngỡ người ngồi ở đây không phải là Diễm Cơ mà là Trác Vũ Hạo.Dạ Hàn bất giác đưa tay lên khẽ chạm vào đôi mắt,ảo ảnh biến mất không còn chút vết tích.
Trác Diễm Cơ lúc bấy giờ đã hạ đàn xuống mới nhận ra sắc mặt Dạ Hàn rất khác thường.Đôi mắt sâu thăm thẳm đó loé lên tia ngỡ ngàng,bắt gặp ánh nhìn của nàng lại bối rối lảng tránh.
-Nhị ca,huynh không sao chứ?
-Cây đàn kia ta chưa thấy bao giờ.Cây đàn ta tặng muội đâu phải thế này.
Trác Diễm Cơ "à" lên một tiếng,sau đó nhìn vật trên tay mà nói:
-Cây đàn tranh này vốn là của tam ca tặng muội,trước giờ không nỡ đem ra dùng nên huynh thấy lạ là đúng thôi. Ngay cả muội cũng mới dùng lần đầu nên không quen tay,có phải đàn dở lắm không?
-Của Vũ Hạo tặng muội?
-Ân.
Dạ Hàn để ý thấy gương mặt Diễm Cơ rạng rỡ khi nhắc đến Trác Vũ Hạo,cả sự nâng niu,trân trọng của nàng dành cho cây đàn tranh kia,tất cả đều khiến cho hắn cảm thấy rất tức giận.Nàng kêu hắn đến, dùng cây đàn của Vũ Hạo tặng đánh cho hắn nghe,lúc nói chuyện với hắn cũng nhắc đến Vũ Hạo.Dạ Hàn biết Diễm Cơ không phải cố ý nhưng trong lòng thì vô cùng khó chịu.Trác Vũ Hạo thì có gì hơn hắn cơ chứ.Chỉ là một tội nhân bị đày đến Yên Châu lại có thể khiến Diễm Cơ quan tâm đến như vậy.
-Diễm Cơ,chắc muội mỏi tay rồi,mau ngồi xuống đây với huynh.
Thấy nàng trầm tư ngồi xuống cạnh mình nhưng nét mặt có vẻ không vui hắn liền hỏi:
-Diễm Cơ,muội có tâm sự à?!
-Hướng Hằng...đại ca bây giờ không biết thế nào nhỉ?Từ khi Lưu Hoàng hậu quy tiên huynh ấy luôn trong tình trạng không ổn định.Muội rất lo cho đại ca. Khi nhìn thấy thi thể của Lưu Hoàng hậu hẳn là đại ca đã rất đau lòng.Muội muốn an ủi huynh ấy nhưng không thể gặp được.
Tự nhiên nàng nhắc đến tên Hướng Hằng,Dạ Hàn đột nhiên thấy khó hiểu nhưng hắn vẫn nghĩ rằng Diễm Cơ chỉ buột miệng nói ra,đối với Diễm Cơ mà nói Dạ Hàn chẳng mảy may nghi ngờ.
-Ai thấy mẫu thân qua đời mà chẳng đau lòng.Ta hiểu nỗi đau của Hướng Hằng huynh bởi ta cũng mất đi mẫu phi giống đại ca vậy.
-Diễm Cơ nghe nói Lưu Hoàng hậu trên lưng có một vết bầm tím khó hiểu,muội không biết có phải là do Hoàng hậu bất cẩn không.Huynh nghĩ thế nào?!
Trác Dạ Hàn không hề suy nghĩ về lời nói của Diễm Cơ mà đáp lại ngay:
-Muội nghe ai nói lung tung vậy,trên người Lưu Hoàng hậu làm gì...
Nói được nửa câu mới chợt nhận ra sai lầm của mình.Diễm Cơ vẫn giữ nguyên vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra. Nàng nghiêng đầu gặng hỏi hắn:
-Lưu Hoàng hậu làm sao cơ?!
-À,không có gì.
Trác Diễm Cơ đã hi vọng Trác Dạ Hàn sẽ trả lời khác đi nhưng hắn lại làm Diễm Cơ thất vọng.Lòng nghi ngờ lại tăng lên,từng chút từng chút phá tan sự tin tưởng tuyệt đối bấy lâu nay của Diễm Cơ dành cho Trác Dạ Hàn.Nàng biết hắn chưa bao giờ tiếp xúc với tử thi,cũng chưa từng quan tâm đến việc toà Đại lý khám nghiệm Lưu Hoàng hậu như thế nào nên trả lời dứt khoát như vậy chỉ có thể có một lí do...
Không gian đột nhiên lắng xuống,cả Dạ Hàn và Diễm Cơ đều nhận ra điều đó. Cái không khí ngột ngạt này khiến cho hai người mất đi sự tự nhiên trước kia.Diễm Cơ vốn định mở lời trước nhưng Dạ Hàn đã kịp đề nghị:
-Ta bỗng nhiên thấy trong người có chút bất thường,có lẽ ta nên về điện Vĩ Tuyên sớm.
-Để muội tiễn huynh.
Diễm Cơ tiến lại gần định đưa tay ra thì bị Dạ Hàn chặn lại,gạt ra.
-Ta tự đi được rồi.
Trác Dạ Hàn lần đầu tiên hành xử như vậy,trong lòng Trác Diễm Cơ đã có dự cảm không lành.
-Hoàng thượng vừa nãy đã di giá đến điện Ngân Bích rồi.Tỷ tỷ muốn gặp,e rằng không xong với Yên Lăng đâu.
Tại điện Ngân Bích
-Hoàng hậu một mực muốn trẫm đến điện Ngân Bích chẳng lẽ chỉ để xem thứ này thôi sao?
Trác Dạ Hàn khó chịu chỉ tay về phía đám vũ nữ trước mặt.Dạ Hàn từ xưa đến giờ luôn ghét cay ghét đắng những nữ nhân ăn mặc diêm dúa,trát cả đống son phấn lên mặt, lượn qua lượn lại trước mặt nam nhân để mua vui.Từ lúc còn là Lạc vương,Dạ Hàn đã chạm mặt không ít mỹ nhân trong hậu cung của tiên đế nên đến bây giờ đã không còn hứng thú gì với thứ sắc đẹp tầm thường này nữa. Nhưng...cũng có trường hợp ngoại lệ.
Triệu Tử Mai đang cố gắng giữ chân Trác Dạ Hàn nhưng trong tình huống này e là vô dụng.Nàng ta tưởng đã là nam nhân thì ai chẳng thích xem múa hát,vậy mà...Bất quá Tử Mai đành thì thầm vào tai Dạ Hàn:
-Hoàng thượng,chúng ta đã là phu thê hơn hai năm nhưng vẫn chưa có nhi tử.Hằng ngày thiếp ở điện Ngân Bích lúc nào cũng cảm thấy cô đơn.
Trác Dạ Hàn chưa từng có cảm tình với Triệu Tử Mai nên việc lên giường với nàng ta như thể là cực hình vậy.Tuy nhiên phụ thân nàng ta lại là Tả tướng quân Triệu Mạc, không thể đắc tội với ông ta được.Dạ Hàn đành lựa lời khuyên bảo Tử Mai:
-Trẫm và Hoàng hậu còn trẻ,thời gian còn nhiều,hà tất phải quan tâm đến chuyện nối dõi sớm ? Trẫm mới đăng cơ,việc trong triều phải được sắp xếp chu đáo,chuyện nhi tử để sau đi.Nếu Hoàng hậu cô đơn sao không tìm Thần phi,Quý phi,...mà bầu bạn,các nàng ấy đều là tỷ muội trong hậu cung,chắc hẳn cũng muốn có thời gian tâm sự với Hoàng hậu.
Triệu Tử Mai luôn nghĩ rằng mình là Hoàng hậu,không thể chung chỗ với những phi tần khác như một cách để thể hiện địa vị vậy.Ít nhất Tử Mai cũng không bao giờ muốn chủ động đến cung Lộ Huyền tìm Dương Thần phi hay đến cung Uyển Lâm tìm Lý Quý phi cả.
-Thiếp...-Tử Mai định phân bua.
-Bẩm bệ hạ,có người ở điện Tử Trúc xin cầu kiến.
Triệu Tử Mai cáu tiết lườm Lương công công một cái khiến ông ta giật nảy người.Dạ Hàn chẳng để ý đến thái độ của nàng ta,lập tức tuyên Lục Nương vào điện.Yên Lăng bên ngoài đang giằng co với Lục Nương,cố hết sức đẩy Lục Nương về nhưng cuối cùng lại phải bất lực nhìn nàng ta ngông nghênh bước vào trong.Phen này không khéo tan xác với Hoàng hậu.
-Nô tì bái kiến Hoàng thượng,bái kiến Hoàng hậu nương nương.
Triệu Tử Mai nhận ra chính là tì nữ đi cung với Trác Diễm Cơ hôm ở vườn thượng uyển.Nàng ta toan đứng dậy thì bị Dạ Hàn liếc xéo một cái khiến cả người lạnh toát,chân tay bủn rủn,đành phải ngồi yên vị trên ghế.
-Bẩm Hoàng thượng,Cửu Quận chúa có nhã ý mời người đến điện Tử Trúc một chuyến.
-Được-Hắn gật đầu không cần suy nghĩ-muội muội mời,tất nhiên ta phải đến rồi.Hoàng hậu,trẫm không làm phiền nàng nữa.
Lương công công phất cây phất trần,miệng hô:
-Di giá điện Tử Trúc.
Trác Dạ Hàn một thân cẩm bào rảo bước trên con đường lát đá hoa dẫn đến điện Tử Trúc.Hai bên đường những cung nữ,thái giám bắt gặp hắn đều kính sợ mà nép vào một góc,không dám ngửng đầu lên.Còn những phi tần vô tình chạm mặt thì bị vẻ đẹp của hắn làm cho mê hoặc, e lệ hành lễ với khuôn mặt ửng hồng rồi nuối tiếc khi hắn lướt qua mà không hề nhìn bọn họ lấy một lần.
Điện Tử Trúc đã ở ngay trước mặt hắn.Dạ Hàn định mở cửa bước vào thì đã có một cánh tay khác nhanh hơn giúp hắn làm việc đó.Trác Diễm Cơ đứng trước cửa mỉm cười với hắn, đoạn nắm tay Dạ Hàn kéo vào phía trong:
-Nhị ca,đã lâu rồi huynh chưa có thời gian nghe muội đàn.Hôm nay muội sẽ dành thời gian đàn cho huynh nghe, nghe đến khi chán thì thôi.
Lòng bàn tay hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự ôn hoà từ Diễm Cơ truyền đến cơ thể hắn.Thứ cảm giác này rất khó để diễn tả thành lời, không nóng cũng không lạnh,mang đến cho người ta sự an toàn tuyệt đối.Cả nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh kia,sưởi ấm trái tim của người đối diện.Kể từ khi Trác Vũ Hạo đến Yên Châu,đây là lần đầu tiên hắn thấy Diễm Cơ cười tươi đến vậy.
-Muội tự nhiên cao hứng muốn đàn cho huynh nghe,có phải là có chuyện gì không?
Trác Diễm Cơ ngập ngừng,nhưng rất nhanh đến nỗi Dạ Hàn không kịp nhận ra,nàng lắc đầu phủ nhận.
Nàng dẫn Dạ Hàn ra phía sau khu vườn,một nơi đầy nắng ấm và hương hoa cỏ ngọt ngào.Ở đó đã chuẩn bị những cao lương mĩ vị toả mùi thơm ngào ngạt,vài vò rượu quý cùng cây đàn tranh được chạm trổ hoa văn vô cùng cầu kì và tinh tế.
-Nhị ca thích nơi này chứ?!Tất cả số chậu cảnh huynh tặng muội đều ở đây, mỗi ngày muội đều chăm sóc chúng rất chu đáo.
-Huynh không ngờ muội lại thích đến như vậy?!Hẳn là muội đã bỏ ra không ít công sức để có thể biến nơi này thành một khu vườn tuyệt đẹp.
Trác Diễm Cơ không đáp lại,từ từ ngồi xuống ghế,tay nâng cây đàn một cách cẩn thận nhất có thể.Nàng vắt chéo chân,đặt cây đàn lên đùi rồi bắt đầu đánh.Những ngón tay thon dài như búp măng linh hoạt chuyển động tạo nên âm thanh hài hoà,uyển chuyển mà sống động.Những âm thanh đó nhảy nhót trên từng phiến lá xanh rồi đọng lại,rót từng chút một vào tai người đối diện.
Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc. Trác Dạ Hàn ngơ ngẩn hồi lâu chợt nhận ra từng cử chỉ,điệu bộ,thậm chí là cả vẻ mặt tập trung lúc này cũng có phần giống Trác Vũ Hạo.Hắn cứ ngỡ người ngồi ở đây không phải là Diễm Cơ mà là Trác Vũ Hạo.Dạ Hàn bất giác đưa tay lên khẽ chạm vào đôi mắt,ảo ảnh biến mất không còn chút vết tích.
Trác Diễm Cơ lúc bấy giờ đã hạ đàn xuống mới nhận ra sắc mặt Dạ Hàn rất khác thường.Đôi mắt sâu thăm thẳm đó loé lên tia ngỡ ngàng,bắt gặp ánh nhìn của nàng lại bối rối lảng tránh.
-Nhị ca,huynh không sao chứ?
-Cây đàn kia ta chưa thấy bao giờ.Cây đàn ta tặng muội đâu phải thế này.
Trác Diễm Cơ "à" lên một tiếng,sau đó nhìn vật trên tay mà nói:
-Cây đàn tranh này vốn là của tam ca tặng muội,trước giờ không nỡ đem ra dùng nên huynh thấy lạ là đúng thôi. Ngay cả muội cũng mới dùng lần đầu nên không quen tay,có phải đàn dở lắm không?
-Của Vũ Hạo tặng muội?
-Ân.
Dạ Hàn để ý thấy gương mặt Diễm Cơ rạng rỡ khi nhắc đến Trác Vũ Hạo,cả sự nâng niu,trân trọng của nàng dành cho cây đàn tranh kia,tất cả đều khiến cho hắn cảm thấy rất tức giận.Nàng kêu hắn đến, dùng cây đàn của Vũ Hạo tặng đánh cho hắn nghe,lúc nói chuyện với hắn cũng nhắc đến Vũ Hạo.Dạ Hàn biết Diễm Cơ không phải cố ý nhưng trong lòng thì vô cùng khó chịu.Trác Vũ Hạo thì có gì hơn hắn cơ chứ.Chỉ là một tội nhân bị đày đến Yên Châu lại có thể khiến Diễm Cơ quan tâm đến như vậy.
-Diễm Cơ,chắc muội mỏi tay rồi,mau ngồi xuống đây với huynh.
Thấy nàng trầm tư ngồi xuống cạnh mình nhưng nét mặt có vẻ không vui hắn liền hỏi:
-Diễm Cơ,muội có tâm sự à?!
-Hướng Hằng...đại ca bây giờ không biết thế nào nhỉ?Từ khi Lưu Hoàng hậu quy tiên huynh ấy luôn trong tình trạng không ổn định.Muội rất lo cho đại ca. Khi nhìn thấy thi thể của Lưu Hoàng hậu hẳn là đại ca đã rất đau lòng.Muội muốn an ủi huynh ấy nhưng không thể gặp được.
Tự nhiên nàng nhắc đến tên Hướng Hằng,Dạ Hàn đột nhiên thấy khó hiểu nhưng hắn vẫn nghĩ rằng Diễm Cơ chỉ buột miệng nói ra,đối với Diễm Cơ mà nói Dạ Hàn chẳng mảy may nghi ngờ.
-Ai thấy mẫu thân qua đời mà chẳng đau lòng.Ta hiểu nỗi đau của Hướng Hằng huynh bởi ta cũng mất đi mẫu phi giống đại ca vậy.
-Diễm Cơ nghe nói Lưu Hoàng hậu trên lưng có một vết bầm tím khó hiểu,muội không biết có phải là do Hoàng hậu bất cẩn không.Huynh nghĩ thế nào?!
Trác Dạ Hàn không hề suy nghĩ về lời nói của Diễm Cơ mà đáp lại ngay:
-Muội nghe ai nói lung tung vậy,trên người Lưu Hoàng hậu làm gì...
Nói được nửa câu mới chợt nhận ra sai lầm của mình.Diễm Cơ vẫn giữ nguyên vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra. Nàng nghiêng đầu gặng hỏi hắn:
-Lưu Hoàng hậu làm sao cơ?!
-À,không có gì.
Trác Diễm Cơ đã hi vọng Trác Dạ Hàn sẽ trả lời khác đi nhưng hắn lại làm Diễm Cơ thất vọng.Lòng nghi ngờ lại tăng lên,từng chút từng chút phá tan sự tin tưởng tuyệt đối bấy lâu nay của Diễm Cơ dành cho Trác Dạ Hàn.Nàng biết hắn chưa bao giờ tiếp xúc với tử thi,cũng chưa từng quan tâm đến việc toà Đại lý khám nghiệm Lưu Hoàng hậu như thế nào nên trả lời dứt khoát như vậy chỉ có thể có một lí do...
Không gian đột nhiên lắng xuống,cả Dạ Hàn và Diễm Cơ đều nhận ra điều đó. Cái không khí ngột ngạt này khiến cho hai người mất đi sự tự nhiên trước kia.Diễm Cơ vốn định mở lời trước nhưng Dạ Hàn đã kịp đề nghị:
-Ta bỗng nhiên thấy trong người có chút bất thường,có lẽ ta nên về điện Vĩ Tuyên sớm.
-Để muội tiễn huynh.
Diễm Cơ tiến lại gần định đưa tay ra thì bị Dạ Hàn chặn lại,gạt ra.
-Ta tự đi được rồi.
Trác Dạ Hàn lần đầu tiên hành xử như vậy,trong lòng Trác Diễm Cơ đã có dự cảm không lành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook