Tinh Hà Đại Đế
-
Chương 81: Tốc độ hoàn mỹ
- Đại Đế Phong Ấn, hoàn toàn lấy tốc độ làm chủ, bất cứ Minh Tưởng nào, một động tác, một thanh âm, đều vì đẩy nhanh tốc độ, nắm lấy điểm này, cảm nhận tốc độ của gió, bản chất của thời gian, cứ cuồn cuộn trôi đi, một đi không trở lại
Vô số cảm ngộ và lý luận được nói từ miệng của người đàn ông áo trắng kia, chàng ta bày ra đủ loại ảo diệu của Đại Đế Phong Ấn từ khắp các phương diện.
Giang Ly ở trong mộng không ngừng cảm nhận sự ảo diệu của Phong Ấn này.
Tâm linh của hắn ngọ nguậy, cảnh giới Thai tức phát tán ra tứ phía, vô số linh khí trời đất lại một lần nữa dung nhập thân thể như lốc xoáy.
Mắt thường có thể nhìn thấy vô số lốc xoáy sinh ra từ bốn phía, hóa thành các vòi rồng nhỏ ra ra vào vào thất khiếu của hắn.
Thậm chí miếng linh thạch trên người hắn cũng đã hòa tan, linh khí nồng đậm hóa thành dòng khí mãnh liệt chảy vào cơ thể và từng tế bào của hắn.
Ở trong mộng, Giang Ly và người đàn ông áo trắng cùng luyện công, Não Vũ Trụ lấp lánh tới cực hạn, đột nhiên xuất hiện tia chớp cuồng lôi, sau đó lại hóa thành vô số cơn lốc bắn ra khắp nơi.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, làm ra mấy động tác "Đại Đế Phong Ấn".
Chạy bộ, nhảy lên, lóe ra, chạy chồm, tiến công, né tránh, các động tác đều khác hoàn toàn trước kia, thần hình hợp nhất, dường như đã kết hợp chặt chẽ với dòng khí trong không khí. Mỗi lần hô hấp và phun ra nuốt vào hắn đều kéo thân hình không ngừng vận chuyển.
Bá bá bá...
Hắn lúc thì đến chỗ này, lúc lại đến chỗ cách đó 30m, loáng thoáng có hương vị của tàn ảnh khiến người ta hoa cả mắt.
Đại Đế Lôi Ấn và Đại Đế Phong Ấn hoàn toàn kết hợp cùng một chỗ, trong sự mạnh mẽ còn kèm theo cả tốc độ.
Chính vì gió rất nhanh nên khiến lôi ấn càng mãnh liệt.
Cũng vì sức bật của lôi ấn nên tốc độ của gió càng nhanh.
Sấm gió cùng tương tác, hỗ trợ lẫn nhau.
Lực sát thương tăng gấp mấy lần.
Giang Ly tựa như mộng du, không ngừng xuyên qua rừng cây này, toàn bộ cây đại thụ đều bị gãy, mỗi một chưởng đều khiến các cây bị cắt rách tả tơi.
Sấm gió nhị ấn mang theo khí tức Đại Đế mờ mịt, giáng xuống nhân gian.
Nhảy được khoảng 3 tiếng thì hắn mới dừng lại, lại ngồi xuống đất tiến vào cảnh trong mộng.
Chờ hắn tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, đem viên đá màu trắng ngà nhổ ra và cất bên người.
Hai mắt mở ra, dường như thế giới trước mắt rõ hơn rất nhiều, hơi vận công một chút là lỗ chân lông tự nhiên phun ra nuốt vào, trên người lại có loại sương trắng lượn lờ.
Hắn cảm giác sức sống của mình tràn đầy hơn bao giờ hết, các loại võ học đều lấy "Đại Đế Lôi Ấn" "Đại Đế Phong Ấn" làm căn cơ, hoàn toàn thông hiểu đạo lí, "Vô Cốt Nhu Thuật", "Long trảo đại cầm nã", "Quân thể thích bạo quyền" đều đánh đến xuất thần nhập hóa.
Hắn dần dần trở thành người có tiềm năng trở thành võ học đại tông sư.
Tùy ý đánh thích quyền liên hoàn trong "Quân thể thích bạo quyền", lập tức bùng nổ vô số tiếng nổ, Giang Ly huy sái tự nhiên, một quyền một tiếng nổ.
Trong thời gian một giây, hắn có thể đánh ra 20 tiếng nổ.
Cứ như vậy, không khí lấy hắn làm trung tâm không ngừng bùng nổ, vô số lá cây bị hắn quyền phong cuốn đi, dưới cơn giận dữ của gió nổ thành bụi phấn.
Đây chẳng khác nào quyền cương.
Liên tiếp đánh ra ba nghìn quyền, hắn mới dừng lại, hít sâu hai lần, lại khí định thần nhàn.
- Thể năng của ta lại tiến thêm một bước dài rồi? Sao mới tu luyện một đêm mà tiến bộ nhanh như vậy? Ta cảm thấy rất nhiều thiên địa linh khí đang tiến vào trong cơ thể. Giang Ly nhìn rõ mọi việc, cảm thấy bình thường thiên địa linh khí hấp thu vào chỉ bằng 1% tối hôm qua.
Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện gì liền vội vàng móc móc trong người.
Quả nhiên miếng linh thạch mười gram kia lại biến mất không thấy.
- Ông trời ơi! Hóa ra tối hôm qua ta hấp thu hết linh thạch rồi! 100 triệu! Ta trực tiếp tổn thất 100 triệu Giang Ly rống to, đấm ngực dậm chân, dù sao cũng không có ai, một mình trong rừng cây này, có thể thoải mái giải tỏa cảm xúc cá nhân, nên khóc thì khóc, nên cười thì cười, ngược lại lại vui vẻ, gần với tự nhiên.
Sau khi giải tỏa một lúc, hắn nhìn thấy "Huyết Sắc Não Hạch" vẫn còn trong túi liền lôi ra một quả rồi ăn, đây là bữa sáng.
Đây là bữa sáng trị giá 5 triệu tinh nguyên đó.
Hắn vừa ăn vừa nghĩ, nhìn thi thể Vu sư kia, bên trên không hề có thứ đồ gì quý báu, không khỏi lắc đầu, nhảy lên tiến vào sâu trong rừng.
Lần nhảy này, tốc độ của hắn tăng nhanh hơn nhiều, vận dụng các loại tư thế của "Đại Đế Phong Ấn", cả người hơi xoay vòng, giơ tay ra, líu ríu, một chú chim đang nhảy nhót trong rừng cây bị hắn bắt lấy, không thể bay khỏi lòng bàn tay của hắn.
Trên cây tán loạn, có thể bắt chim, loại nhanh nhẹn này thật dọa người.
- Thoải mái quá Giang Ly đột nhiên nhìn thấy một con hổ bốn cánh rất lớn bay qua trên bầu trời, hắn mạnh mẽ gào to một tiếng, thanh âm xuyên thủng kim thạch, chấn động cả mây bay trên trời.
Con hổ bốn cánh kia sửng sốt, lập tức hạ xuống, đến bên cạnh hắn, mơ mơ màng màng bị hắn thôi miên.
Sải bước về phía hổ bốn cánh, hắn quát: - Đi!
Con mãnh hổ liền bay lên, xông thẳng lên trời, bay khỏi nơi này.
Giang Lưu và Vu Mộ Hoa hoàn toàn biến mất không chút dấu vết, bởi vì Giang Ly rời xa đại đội, mượn năng lực của hổ bốn cánh nên hắn có thể hoàn toàn thoát khỏi cảnh bị đuổi giết.
Kế tiếp, ngày nào Giang Ly cũng không ngừng bay lượn, du hành, mệt thì ngủ say, đói thì hấp thu thiên địa linh khí, khi có hứng thì lại tu luyện quyền pháp. Trên vách đá, trên thác nước, trên đỉnh cây đại thụ, ở tận sau trong hồ nước, thậm chí hắn còn nhìn thấy hải dương rộng lớn trong sa mạc nóng bức.
Nhưng Khúc Ba Tinh này cũng quá lớn, hiện nay nơi hắn du lịch chỉ là muối bỏ biển, một hạt vừng trên chiếc bánh nướng.
Hắn hoàn toàn buông tâm linh của mình, không bắt buộc sinh mệnh lực tăng lên và đạt đến cảnh giới võ học, toàn bộ đều thuận theo tự nhiên, thuận theo ý trời.
Thậm chí hắn quên cả thời gian, chỉ ngày nào cũng ăn một quả Huyết Sắc Não Hạch.
Dần dần Huyết Sắc Não Hạch cũng dùng gần hết, hắn cũng không đi phỏng đoán tinh thần lực và sinh mệnh lực của mình, quên cả bản thân.
Trạng thái tinh thần của hắn đã tiến vào "Đại mộng thiên thu, hiện nay là năm nào?"
Chính vì như vậy, không bắt buộc, không chấp nhất, tùy ý tu luyện, cảnh giới đạm bạc thanh minh khiến tu vi võ học của hắn có một loại hương vị "Vạn pháp không tương", tâm linh càng thêm hòa hợp, lĩnh ngộ được rất nhiều cảnh giới mà học sinh căn bản không thể lĩnh ngộ được.
- Huyết Sắc Não Hạch còn lại ba quả, không ăn nữa, mang về vậy. Ngày hôm nay, hắn kiểm tra túi phát hiện còn ba quả, mới nhớ ra thời gian đã quá lâu rồi, sắp 100 ngày rồi.
Leng keng!
Đột nhiên trên Chip máy tính của hắn xuất hiện một tín hiệu, là mail người khác gửi đến.
- Thời gian thí luyện còn lại 3 ngày, tất cả những học sinh còn sống trong khi thí luyện chuẩn bị mang hết các đồ tùy thân của các bạn đến địa điểm đã định tập hợp, nếu để lỡ thì các bạn sẽ vĩnh viễn ở lại trên tinh cầu này.
Sau đó trên Chip lại xuất hiện một tọa độ.
Đây là thuyền hạm nhảy đến Khúc Ba Tinh, sau đó dựa vào năng lượng bắt đầu bức xạ, cảm ứng Chip của các học sinh.
- Ta rời xa như vậy rồi á? Giang Ly nhìn tọa độ kia cách mình ít nhất hơn 10 nghìn km, lại còn là khoảng cách đường thẳng, nếu dựa vào thể năng thì trong ba ngày không thể đến kịp, cũng may có hổ bốn cánh, thứ này thể lực rất dẻo dai, có thể bay đường dài.
- Hổ bốn cánh, đi!
Giang Ly nhảy lên lưng, bắt đầu bay thẳng, không ngừng nghỉ, dựa theo tọa độ trên bản đồ, dù sao thì hắn cũng không có khả năng lạc đường.
Cả ba ngày hắn đều chạy cả ngày đêm, có lúc hổ bốn cánh cũng mệt nên hắn liền thôi miên con khác, dù sao thì trong rừng rậm nguyên thủy, loại động vật này không thiếu, có lúc không có hổ bốn cánh thì còn có chim to có khả năng bay lớn hơn.
Ưu điểm của thuật thôi miên đã thể hiện rõ vào lúc này.
Tâm linh khống chế động vật trở thành vua của rừng rậm.
Rốt cục ngày thứ ba hắn cũng đến được nơi chỉ định, đó là một vùng bình nguyên lớn, trên bình nguyên có rất nhiều học sinh đang tụ tập cùng một chỗ, còn trên không trung lại có một chiến hạm lớn đang lơ lửng như đang chờ đợi học sinh đến đông đủ.
Hắn không muốn biểu hiện ra ngoài năng lực của mình, lặng lẽ hạ xuống bên ngoài bình nguyên, tốc độ cơ thể cực nhanh, đi đến trên bình nguyên liền tìm thấy học sinh thành Tinh Hoa và cũng nhìn thấy Lạc Hàm và Tuyết Linh.
Hai nàng trên mặt dãi dầu sương gió, tuy nhiên rõ ràng nhìn ra được tinh thần rất tốt, thể năng cùng tu vi cũng tiến thêm một bước, sinh mạng lực chỉ sợ đã đột phá tới 1.2 rồi.
- A, các người xem, người mà Lưu Thiếu muốn giết về rồi.
- Đúng vậy, chính là Giang Ly, bị Vu Mộ Hoa và Lưu Thiếu gia liên thủ truy sát mà vẫn về được? Nghe nói hai đại thiếu đều sử dụng cơ giáp cacbon siêu cấp, trong rừng có thể nói là vô địch mà lại không đuổi giết được hắn?
- Năng lực sinh tồn của người này mạnh vậy sao?
- Lưu Thiếu gia và Vu Mộ Hoa vẫn chưa về Chiến hạm kia mãi không chịu khởi động, chắc đang đợi hai vị đại thiếu gia này, nếu lúc này chúng ta không đến thì chiến hạm đã đi rồi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở trên tinh cầu này
Rất nhiều học sinh thấy Giang Ly, đều âm thầm kinh ngạc, trong lòng còn muốn xem kịch vui.
- Giang Ly, cậu không sao chứ? Tuyết Linh và Lạc Hàm vội vàng chào đón: - Giang Lưu và Vu Mộ Hoa đuổi giết cậu, cậu không bị thương chứ?
- Yên tâm, với tốc độ của bọn họ thì không đuổi kịp mình đâu. Giang Ly tùy ý cười cười, lực sinh mạng của hắn hiện nay không biết đã đạt đến mức nào, đợi khi có thời gian sẽ đo, nhìn bình nguyên phía xa, núi, sông, đất, hắn biết mình sắp rời khỏi "Khúc Ba Tinh", nơi giúp hắn lột xác rồi.
Đây là một nơi đáng để lưu luyến.
Đáng tiếc không phải cố hương.
Hắn biết rằng, ở trên tinh cầu này tuy rằng có thể hấp thu thiên địa linh khí, tuy nhiên tâm linh tu vi cũng dừng bước tại đây, trở lại Địa Cầu, cảm nhận một chút thế sự hồng trần, mới có thể "Nhập định".
Trên Khúc Ba Tinh, hắn là xuất thế, còn về Địa Cầu hắn là người nhập thế.
- Đến đây, đến đây
Đúng lúc này đột nhiên ở phía xa có hai bóng đen bay tới, vừa hạ xuống đất liền thể hiện ra bộ dáng hổn hển.
Răng rắc, răng rắc, mũ giáp vỡ ra, hai người xuất hiện, là Giang Lưu và Vu Mộ Hoa.
100 ngày này bọn họ không hề tìm kiếm được đường đi nước bước của Giang Ly, đi tìm khắp nơi mà không thu hoạch được gì.
Hiện tại, bọn họ khó khăn lắm mới đến được địa điểm đã định, suýt chút nữa thì đến muộn, làm sao biết Giang Ly cũng xuất hiện ở đây.
- Giang Ly! Giang Lưu liếc một cái, hai mắt đầy sát khí, thân hình vừa động, đột nhiên đánh úp đến.
Bóng đen chợt lóe, tốc độ nhanh không thể tin nổi, sức mạnh khổng lồ của cơ giáp đánh đến, người hai bên đều bị gió thổi bay nỗi thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, tiếng xé rách như tiếng còi hơi thật dài làm người ta thấy ghê người.
Một quyền.
Đánh vào chỗ Giang Ly đang đứng.
Sau đó mặt đất xuất hiện một hố đất rất sâu.
Mà Giang Ly lại đứng sang bên cạnh, tránh được lần công kích này.
Hắn không ngờ có thể thoát được sự công kích của cơ giáp!
Vô số cảm ngộ và lý luận được nói từ miệng của người đàn ông áo trắng kia, chàng ta bày ra đủ loại ảo diệu của Đại Đế Phong Ấn từ khắp các phương diện.
Giang Ly ở trong mộng không ngừng cảm nhận sự ảo diệu của Phong Ấn này.
Tâm linh của hắn ngọ nguậy, cảnh giới Thai tức phát tán ra tứ phía, vô số linh khí trời đất lại một lần nữa dung nhập thân thể như lốc xoáy.
Mắt thường có thể nhìn thấy vô số lốc xoáy sinh ra từ bốn phía, hóa thành các vòi rồng nhỏ ra ra vào vào thất khiếu của hắn.
Thậm chí miếng linh thạch trên người hắn cũng đã hòa tan, linh khí nồng đậm hóa thành dòng khí mãnh liệt chảy vào cơ thể và từng tế bào của hắn.
Ở trong mộng, Giang Ly và người đàn ông áo trắng cùng luyện công, Não Vũ Trụ lấp lánh tới cực hạn, đột nhiên xuất hiện tia chớp cuồng lôi, sau đó lại hóa thành vô số cơn lốc bắn ra khắp nơi.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, làm ra mấy động tác "Đại Đế Phong Ấn".
Chạy bộ, nhảy lên, lóe ra, chạy chồm, tiến công, né tránh, các động tác đều khác hoàn toàn trước kia, thần hình hợp nhất, dường như đã kết hợp chặt chẽ với dòng khí trong không khí. Mỗi lần hô hấp và phun ra nuốt vào hắn đều kéo thân hình không ngừng vận chuyển.
Bá bá bá...
Hắn lúc thì đến chỗ này, lúc lại đến chỗ cách đó 30m, loáng thoáng có hương vị của tàn ảnh khiến người ta hoa cả mắt.
Đại Đế Lôi Ấn và Đại Đế Phong Ấn hoàn toàn kết hợp cùng một chỗ, trong sự mạnh mẽ còn kèm theo cả tốc độ.
Chính vì gió rất nhanh nên khiến lôi ấn càng mãnh liệt.
Cũng vì sức bật của lôi ấn nên tốc độ của gió càng nhanh.
Sấm gió cùng tương tác, hỗ trợ lẫn nhau.
Lực sát thương tăng gấp mấy lần.
Giang Ly tựa như mộng du, không ngừng xuyên qua rừng cây này, toàn bộ cây đại thụ đều bị gãy, mỗi một chưởng đều khiến các cây bị cắt rách tả tơi.
Sấm gió nhị ấn mang theo khí tức Đại Đế mờ mịt, giáng xuống nhân gian.
Nhảy được khoảng 3 tiếng thì hắn mới dừng lại, lại ngồi xuống đất tiến vào cảnh trong mộng.
Chờ hắn tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, đem viên đá màu trắng ngà nhổ ra và cất bên người.
Hai mắt mở ra, dường như thế giới trước mắt rõ hơn rất nhiều, hơi vận công một chút là lỗ chân lông tự nhiên phun ra nuốt vào, trên người lại có loại sương trắng lượn lờ.
Hắn cảm giác sức sống của mình tràn đầy hơn bao giờ hết, các loại võ học đều lấy "Đại Đế Lôi Ấn" "Đại Đế Phong Ấn" làm căn cơ, hoàn toàn thông hiểu đạo lí, "Vô Cốt Nhu Thuật", "Long trảo đại cầm nã", "Quân thể thích bạo quyền" đều đánh đến xuất thần nhập hóa.
Hắn dần dần trở thành người có tiềm năng trở thành võ học đại tông sư.
Tùy ý đánh thích quyền liên hoàn trong "Quân thể thích bạo quyền", lập tức bùng nổ vô số tiếng nổ, Giang Ly huy sái tự nhiên, một quyền một tiếng nổ.
Trong thời gian một giây, hắn có thể đánh ra 20 tiếng nổ.
Cứ như vậy, không khí lấy hắn làm trung tâm không ngừng bùng nổ, vô số lá cây bị hắn quyền phong cuốn đi, dưới cơn giận dữ của gió nổ thành bụi phấn.
Đây chẳng khác nào quyền cương.
Liên tiếp đánh ra ba nghìn quyền, hắn mới dừng lại, hít sâu hai lần, lại khí định thần nhàn.
- Thể năng của ta lại tiến thêm một bước dài rồi? Sao mới tu luyện một đêm mà tiến bộ nhanh như vậy? Ta cảm thấy rất nhiều thiên địa linh khí đang tiến vào trong cơ thể. Giang Ly nhìn rõ mọi việc, cảm thấy bình thường thiên địa linh khí hấp thu vào chỉ bằng 1% tối hôm qua.
Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện gì liền vội vàng móc móc trong người.
Quả nhiên miếng linh thạch mười gram kia lại biến mất không thấy.
- Ông trời ơi! Hóa ra tối hôm qua ta hấp thu hết linh thạch rồi! 100 triệu! Ta trực tiếp tổn thất 100 triệu Giang Ly rống to, đấm ngực dậm chân, dù sao cũng không có ai, một mình trong rừng cây này, có thể thoải mái giải tỏa cảm xúc cá nhân, nên khóc thì khóc, nên cười thì cười, ngược lại lại vui vẻ, gần với tự nhiên.
Sau khi giải tỏa một lúc, hắn nhìn thấy "Huyết Sắc Não Hạch" vẫn còn trong túi liền lôi ra một quả rồi ăn, đây là bữa sáng.
Đây là bữa sáng trị giá 5 triệu tinh nguyên đó.
Hắn vừa ăn vừa nghĩ, nhìn thi thể Vu sư kia, bên trên không hề có thứ đồ gì quý báu, không khỏi lắc đầu, nhảy lên tiến vào sâu trong rừng.
Lần nhảy này, tốc độ của hắn tăng nhanh hơn nhiều, vận dụng các loại tư thế của "Đại Đế Phong Ấn", cả người hơi xoay vòng, giơ tay ra, líu ríu, một chú chim đang nhảy nhót trong rừng cây bị hắn bắt lấy, không thể bay khỏi lòng bàn tay của hắn.
Trên cây tán loạn, có thể bắt chim, loại nhanh nhẹn này thật dọa người.
- Thoải mái quá Giang Ly đột nhiên nhìn thấy một con hổ bốn cánh rất lớn bay qua trên bầu trời, hắn mạnh mẽ gào to một tiếng, thanh âm xuyên thủng kim thạch, chấn động cả mây bay trên trời.
Con hổ bốn cánh kia sửng sốt, lập tức hạ xuống, đến bên cạnh hắn, mơ mơ màng màng bị hắn thôi miên.
Sải bước về phía hổ bốn cánh, hắn quát: - Đi!
Con mãnh hổ liền bay lên, xông thẳng lên trời, bay khỏi nơi này.
Giang Lưu và Vu Mộ Hoa hoàn toàn biến mất không chút dấu vết, bởi vì Giang Ly rời xa đại đội, mượn năng lực của hổ bốn cánh nên hắn có thể hoàn toàn thoát khỏi cảnh bị đuổi giết.
Kế tiếp, ngày nào Giang Ly cũng không ngừng bay lượn, du hành, mệt thì ngủ say, đói thì hấp thu thiên địa linh khí, khi có hứng thì lại tu luyện quyền pháp. Trên vách đá, trên thác nước, trên đỉnh cây đại thụ, ở tận sau trong hồ nước, thậm chí hắn còn nhìn thấy hải dương rộng lớn trong sa mạc nóng bức.
Nhưng Khúc Ba Tinh này cũng quá lớn, hiện nay nơi hắn du lịch chỉ là muối bỏ biển, một hạt vừng trên chiếc bánh nướng.
Hắn hoàn toàn buông tâm linh của mình, không bắt buộc sinh mệnh lực tăng lên và đạt đến cảnh giới võ học, toàn bộ đều thuận theo tự nhiên, thuận theo ý trời.
Thậm chí hắn quên cả thời gian, chỉ ngày nào cũng ăn một quả Huyết Sắc Não Hạch.
Dần dần Huyết Sắc Não Hạch cũng dùng gần hết, hắn cũng không đi phỏng đoán tinh thần lực và sinh mệnh lực của mình, quên cả bản thân.
Trạng thái tinh thần của hắn đã tiến vào "Đại mộng thiên thu, hiện nay là năm nào?"
Chính vì như vậy, không bắt buộc, không chấp nhất, tùy ý tu luyện, cảnh giới đạm bạc thanh minh khiến tu vi võ học của hắn có một loại hương vị "Vạn pháp không tương", tâm linh càng thêm hòa hợp, lĩnh ngộ được rất nhiều cảnh giới mà học sinh căn bản không thể lĩnh ngộ được.
- Huyết Sắc Não Hạch còn lại ba quả, không ăn nữa, mang về vậy. Ngày hôm nay, hắn kiểm tra túi phát hiện còn ba quả, mới nhớ ra thời gian đã quá lâu rồi, sắp 100 ngày rồi.
Leng keng!
Đột nhiên trên Chip máy tính của hắn xuất hiện một tín hiệu, là mail người khác gửi đến.
- Thời gian thí luyện còn lại 3 ngày, tất cả những học sinh còn sống trong khi thí luyện chuẩn bị mang hết các đồ tùy thân của các bạn đến địa điểm đã định tập hợp, nếu để lỡ thì các bạn sẽ vĩnh viễn ở lại trên tinh cầu này.
Sau đó trên Chip lại xuất hiện một tọa độ.
Đây là thuyền hạm nhảy đến Khúc Ba Tinh, sau đó dựa vào năng lượng bắt đầu bức xạ, cảm ứng Chip của các học sinh.
- Ta rời xa như vậy rồi á? Giang Ly nhìn tọa độ kia cách mình ít nhất hơn 10 nghìn km, lại còn là khoảng cách đường thẳng, nếu dựa vào thể năng thì trong ba ngày không thể đến kịp, cũng may có hổ bốn cánh, thứ này thể lực rất dẻo dai, có thể bay đường dài.
- Hổ bốn cánh, đi!
Giang Ly nhảy lên lưng, bắt đầu bay thẳng, không ngừng nghỉ, dựa theo tọa độ trên bản đồ, dù sao thì hắn cũng không có khả năng lạc đường.
Cả ba ngày hắn đều chạy cả ngày đêm, có lúc hổ bốn cánh cũng mệt nên hắn liền thôi miên con khác, dù sao thì trong rừng rậm nguyên thủy, loại động vật này không thiếu, có lúc không có hổ bốn cánh thì còn có chim to có khả năng bay lớn hơn.
Ưu điểm của thuật thôi miên đã thể hiện rõ vào lúc này.
Tâm linh khống chế động vật trở thành vua của rừng rậm.
Rốt cục ngày thứ ba hắn cũng đến được nơi chỉ định, đó là một vùng bình nguyên lớn, trên bình nguyên có rất nhiều học sinh đang tụ tập cùng một chỗ, còn trên không trung lại có một chiến hạm lớn đang lơ lửng như đang chờ đợi học sinh đến đông đủ.
Hắn không muốn biểu hiện ra ngoài năng lực của mình, lặng lẽ hạ xuống bên ngoài bình nguyên, tốc độ cơ thể cực nhanh, đi đến trên bình nguyên liền tìm thấy học sinh thành Tinh Hoa và cũng nhìn thấy Lạc Hàm và Tuyết Linh.
Hai nàng trên mặt dãi dầu sương gió, tuy nhiên rõ ràng nhìn ra được tinh thần rất tốt, thể năng cùng tu vi cũng tiến thêm một bước, sinh mạng lực chỉ sợ đã đột phá tới 1.2 rồi.
- A, các người xem, người mà Lưu Thiếu muốn giết về rồi.
- Đúng vậy, chính là Giang Ly, bị Vu Mộ Hoa và Lưu Thiếu gia liên thủ truy sát mà vẫn về được? Nghe nói hai đại thiếu đều sử dụng cơ giáp cacbon siêu cấp, trong rừng có thể nói là vô địch mà lại không đuổi giết được hắn?
- Năng lực sinh tồn của người này mạnh vậy sao?
- Lưu Thiếu gia và Vu Mộ Hoa vẫn chưa về Chiến hạm kia mãi không chịu khởi động, chắc đang đợi hai vị đại thiếu gia này, nếu lúc này chúng ta không đến thì chiến hạm đã đi rồi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở trên tinh cầu này
Rất nhiều học sinh thấy Giang Ly, đều âm thầm kinh ngạc, trong lòng còn muốn xem kịch vui.
- Giang Ly, cậu không sao chứ? Tuyết Linh và Lạc Hàm vội vàng chào đón: - Giang Lưu và Vu Mộ Hoa đuổi giết cậu, cậu không bị thương chứ?
- Yên tâm, với tốc độ của bọn họ thì không đuổi kịp mình đâu. Giang Ly tùy ý cười cười, lực sinh mạng của hắn hiện nay không biết đã đạt đến mức nào, đợi khi có thời gian sẽ đo, nhìn bình nguyên phía xa, núi, sông, đất, hắn biết mình sắp rời khỏi "Khúc Ba Tinh", nơi giúp hắn lột xác rồi.
Đây là một nơi đáng để lưu luyến.
Đáng tiếc không phải cố hương.
Hắn biết rằng, ở trên tinh cầu này tuy rằng có thể hấp thu thiên địa linh khí, tuy nhiên tâm linh tu vi cũng dừng bước tại đây, trở lại Địa Cầu, cảm nhận một chút thế sự hồng trần, mới có thể "Nhập định".
Trên Khúc Ba Tinh, hắn là xuất thế, còn về Địa Cầu hắn là người nhập thế.
- Đến đây, đến đây
Đúng lúc này đột nhiên ở phía xa có hai bóng đen bay tới, vừa hạ xuống đất liền thể hiện ra bộ dáng hổn hển.
Răng rắc, răng rắc, mũ giáp vỡ ra, hai người xuất hiện, là Giang Lưu và Vu Mộ Hoa.
100 ngày này bọn họ không hề tìm kiếm được đường đi nước bước của Giang Ly, đi tìm khắp nơi mà không thu hoạch được gì.
Hiện tại, bọn họ khó khăn lắm mới đến được địa điểm đã định, suýt chút nữa thì đến muộn, làm sao biết Giang Ly cũng xuất hiện ở đây.
- Giang Ly! Giang Lưu liếc một cái, hai mắt đầy sát khí, thân hình vừa động, đột nhiên đánh úp đến.
Bóng đen chợt lóe, tốc độ nhanh không thể tin nổi, sức mạnh khổng lồ của cơ giáp đánh đến, người hai bên đều bị gió thổi bay nỗi thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, tiếng xé rách như tiếng còi hơi thật dài làm người ta thấy ghê người.
Một quyền.
Đánh vào chỗ Giang Ly đang đứng.
Sau đó mặt đất xuất hiện một hố đất rất sâu.
Mà Giang Ly lại đứng sang bên cạnh, tránh được lần công kích này.
Hắn không ngờ có thể thoát được sự công kích của cơ giáp!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook