Nàng không muốn ngẩng đầu.

Một hồi lăn lộn nãy giờ, mặt nàng đã dính đầy bụi đất, chắc hẳn rất bẩn rất xấu, vô cùng chật vật.

Nhưng lại không dám không ngẩng đầu, đành phải nghiêng đầu sang một bên, vô ích cọ má vào vai hai cái rồi mới từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào Thẩm Tinh Hà.
Nhưng khóe mắt lại thấy một tay của Thẩm Tinh Hà đưa về phía mình.

Nàng vội vàng nhắm mắt lại, nói nhanh: "Xin ngài đừng dùng tay chạm vào ta!"
Thẩm Tinh Hà không thể tin được mình lại bị một nghi phạm ghét bỏ, khóe miệng giật giật, nắm lấy mũi tên nhô ra trên đầu nàng, hung hăng rút ra.
Phương Tiểu Khởi chỉ cảm thấy da đầu đau nhói đến mức hít một hơi lạnh, sau đó búi tóc bên trái bung ra, xõa tung xuống mặt.
Hóa ra nàng không bị mũi tên xuyên qua đầu mà chỉ xuyên qua búi tóc.


Nàng bỗng cảm thấy may mắn như vừa được thoát chết, không nhịn được nói: "May mà mũi tên này bắn lệch!"
Thẩm Tinh Hà cười lạnh: "Bắn lệch?"
Quý Dương ôm đao xen vào: "Hung đồ vô tri kia nói gì vậy? Tiễn thuật của đại nhân chúng ta há lại chỉ thiện xạ từng đó, có thể gọi là xuất thần nhập hóa, sao có thể bắn lệch? Chỉ là đại nhân nhân từ, tạm thời không lấy đầu chó của ngươi, cố ý bắn vào búi tóc của ngươi thôi!"
Phương Tiểu Khởi cảm thấy trán lạnh toát, mồ hôi lạnh túa ra.
Thẩm Tinh Hà dùng cán tên gõ nhẹ vào đầu nàng, âm trầm nói: "Biết đánh đập mệnh quan triều đình sẽ có hậu quả gì không?"
Quý Dương từ lâu đã đầy bụng phẫn nộ liền lớn tiếng tiếp lời: "Đánh chết!"
Phương Tiểu Khởi lập tức mặt mày tái mét.

Chẳng lẽ, số phận của nàng lại bi thảm đến vậy, bị Thẩm Tinh Hà đánh chết tươi sao?
Thẩm Tinh Hà nhíu mày nhìn Quý Dương, hạ thanh âm: "Hình phạt thế nào cũng phải xem xét tội nặng nhẹ, chưa hẳn đã phải đánh chết."
Quý Dương trừng mắt, lý lẽ hùng hồn: "Nàng ta đánh ngài rất nặng đấy! Mặt ngài sưng hết lên rồi kìa!"
Đúng là hết chuyện để nói.

Thẩm Tinh Hà nghiến răng: "Im miệng!"
Quý Dương hậm hực ngậm miệng lại.
Thẩm Tinh Hà dùng cán tên nâng cằm Phương Tiểu Khởi lên, bắt nàng ngẩng mặt cao hơn, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống: "Tên gì? Người ở đâu? Làm gì?"
Phương Tiểu Khởi không dám không nói: "Dân nữ tên Phương Tiểu Khởi, người An Tây, làm chân sai vặt ở Phi Yến Bang...!Canh cá thịt Phù Dung mà đại nhân gọi hôm nay là do ta đưa đến!"
Khóe miệng Thẩm Tinh Hà nhếch lên chế giễu, đưa tay sang bên cạnh, Quý Dương hiểu ý, dâng chiếc quạt xếp trong bát cháo vào tay hắn.
Thẩm Tinh Hà lắc lắc chiếc quạt trước mặt nàng, chiếc quạt tua hình đồng tiền bằng bạch ngọc khẽ đung đưa: "Đây là canh cá thịt hoa Phù Dung mà ngươi đưa đến."
Phương Tiểu Khởi vẻ mặt khó hiểu.

Thẩm Tinh Hà ngồi xổm trước mặt nàng, xoẹt một cái mở quạt ra, bức tranh màu đỏ son đó liền hiện ra trước mắt nàng.


Nàng chỉ cảm thấy mùi tanh xộc vào mặt khiến nàng phải nhăn mũi, ghê tởm lùi lại một chút.
Thẩm Tinh Hà nhìn chằm chằm vào mặt nàng: "Trong hộp cơm ngươi đưa đến chỉ có chiếc quạt này.

Nói, thứ này từ đâu ra?"
Phương Tiểu Khởi ngơ ngác nói: "Ta không biết! Ta rõ ràng là đưa đồ ăn, sao lại thành quạt được?"
"Đây không phải là một chiếc quạt bình thường.

Ngươi nhìn xem trên quạt vẽ cái gì?"
Hai tay Phương Tiểu Khởi bị trói ngược ra sau, ngẩng đầu có hơi khó khăn, nàng cố gắng nhìn kỹ.

Mặt quạt vốn thường vẽ chim vẽ hoa giờ lại bị người ta dùng màu đỏ vẽ lên một bức chân dung.

Người trong tranh đầu đội khăn đen, mặc áo đỏ, đầu báo mắt tròn, mặt sắt râu quai nón, khí tức hung thần ác sát như muốn phá quạt mà ra.
Bức chân dung màu đỏ vô cùng sinh động, nàng nhận ra: "Đây không phải là Chung Quỳ sao?"
Quý Dương đứng bên cạnh lập tức trợn to mắt, chỉ vào nàng quát lớn: "Ngươi quả nhiên nhận ra!"
Phương Tiểu Khởi vội vàng biện minh: "Ta đã thấy người ta dán hình Chung Quỳ trên cửa để trừ tà, gần giống như thế này!"

Thẩm Tinh Hà giơ tay ra hiệu cho Quý Dương bình tĩnh, lại nhìn chằm chằm người đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt như muốn lột trần nàng: "Phương Tiểu Khởi, hơn một tháng trước, trong Đại An thành đã xảy ra một vụ kỳ án."
Thẩm Tinh Hà chậm rãi bước đi: "Mã Tự Minh, hiệu úy của Vũ Lâm quân mở tiệc tại trang viên ngoại ô của mình, mời một nhóm bạn rượu, nói là muốn giới thiệu thê tử mới cưới của mình.

Sau khi khách đến chỉ thấy yến tiệc đã được bày sẵn nhưng không thấy bóng dáng của Mã Tự Minh và thê tử hắn đâu."
Hắn hơi cúi người nhìn chằm chằm Phương Tiểu Khởi: "Khách khứa cứ thế ngồi đợi, đột nhiên lại nghe thấy tiếng động lạ, trên tấm màn che màu nhạt trước đài hí kịch trong yến phòng đột nhiên xuất hiện một bức tượng thần màu đỏ cỡ người thật..."
Phương Tiểu Khởi nghe đến đây đã lộ vẻ kinh hãi, không khỏi tiếp lời: "Là tượng Chung Quỳ!"
Quý Dương lại kích động, rút đao ngang ra một nửa: "Còn nói ngươi không biết?!"
Phương Tiểu Khởi vội vàng nói: "Ta có nghe người khác nói về việc này!"
Thẩm Tinh Hà hơi nhướng mày: "Chuyện này lan truyền ầm ĩ, khắp phố phường đều bàn tán, ngươi có nghe nói cũng là lẽ thường.

Vậy, bản quan lệnh cho ngươi nói tiếp xem chuyện gì đã xảy ra."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương