Phương Tiểu Khởi theo bản năng nhận lấy, cúi đầu nhìn, lại là mấy đồng tiền.

Nàng sững sờ, vội vàng đưa trả lại: "Cơm đã đưa muộn, sao ta còn dám nhận tiền thưởng?"
Quý Dương không nhận, phiền não nhìn nàng một chút: "Ngươi tưởng ta muốn thưởng ngươi à? Thưởng tiền cho người chạy việc là quy định của Thiếu Khanh đại nhân nhà ta, ta mà không đưa cho ngươi sẽ lại bị trách! Ngươi cũng đừng đắc ý, thưởng thì thưởng phạt thì phạt, chuyện hôm nay sẽ tính sổ sau!"
Phương Tiểu Khởi sững sờ, buột miệng: "Thiếu Khanh...!là Thẩm Tinh Hà Thẩm Thiếu Khanh sao?"
Quý Dương cau mày quát: "To gan! Danh húy của đại nhân chúng ta mà ngươi cũng dám gọi?"
Phương Tiểu Khởi vội vàng ngậm miệng.

Quý Dương xoay người vào cửa, lúc quay lại đóng cửa thấy Phương Tiểu Khởi vẫn đứng đó nhìn vào trong, ánh đèn trong viện hắt lên mặt nàng, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.
Hắn ta liền trừng mắt: "Nhìn cái gì mà nhìn? Quan nha trọng địa há cho phép nhìn trộm, còn không mau đi!"

Cánh cửa đóng sầm lại, ánh đèn sáng trưng trong viện và bóng tối lạnh lẽo ngoài đường như ngăn cách thành hai thế giới.

Ánh mắt Phương Tiểu Khởi tối sầm lại, lại ngây người một lúc, cho đến khi bị tiếng trống đóng cửa từ xa đánh thức.
Giờ giới nghiêm của triều Đại Chiêu những năm gần đây rất lỏng lẻo, gần đây kinh thành không yên ổn, đột nhiên lại nghiêm ngặt trở lại.

Nếu trống đóng cửa vang lên mà còn lang thang trên đường, bị Kim Ngô Vệ tuần đêm bắt được sẽ bị đánh hai mươi roi.
Nàng không dám chần chừ, quay người chạy vài bước lại nhảy lên mái nhà, định đi đường tắt gần nhất để về.
Trong Đại Lý Tự, Quý Dương ôm hộp cơm vội vã đi qua hành lang dài, thẳng vào Tây sảnh nơi cất giữ hồ sơ.

Trong sảnh, trước bàn làm việc giữa những giá sách, một bộ quan bào đỏ sẫm dưới ánh đèn giống như một vùng âm ảnh ám hồng.
Đại Lý Tự Thiếu Khanh Thẩm Tinh Hà đang cau mày lật xem hồ sơ vụ án, trên mặt lộ vẻ u sầu không phù hợp với tuổi tác.

Vụ án không suôn sẻ, hôm nay lại gặp chuyện không vui, đường nét trên gương mặt hắn càng thêm lạnh lùng như dao khắc.
Quý Dương đứng trước bàn: "Đại nhân, đây là canh cá Phù Dung đặt từ Quy Vân Các, tiếc là giao đến muộn quá, chắc đã nguội rồi, có cần hâm nóng trước khi dùng không?"
Thẩm Tinh Hà dời hồ sơ sang một bên, chừa chỗ trống: "Không cần hâm."
Quý Dương biết hắn đói bụng rồi, đành đặt hộp thức ăn lên bàn, vừa mở vừa càu nhàu: "Đều tại cái Phi Yến Bang đó! Cứ tưởng nhờ họ giao cơm sẽ nhanh hơn, ai ngờ..." Vừa nói vừa mở hộp thức ăn, nhấc nắp bát lên bỗng kinh ngạc: "Canh cá đâu? Sao chỉ có một chiếc quạt?"
Thẩm Tinh Hà nghe vậy thì nhìn vào bát, trong bát quả nhiên chỉ có một chiếc quạt xếp với mặt dây chuyền hình đồng xu bằng ngọc bích.


Hắn cau mày, đưa tay lấy chiếc quạt từ từ mở ra.

Mặt quạt dần mở lộ ra bức chân dung hung thần đường nét màu đỏ sẫm.

Đồng thời còn có mùi máu tanh xộc vào mặt.
"Là Chung Quỳ!" Quý Dương kêu lên một tiếng kinh hãi, lảo đảo lùi lại, nắp trong tay trượt ra rơi vỡ tan tành.
Ánh mắt Thẩm Tinh Hà lạnh lẽo, đột nhiên đứng dậy: "Người giao đồ đâu?"
Quý Dương lắp bắp: "Là...!là một Phi Yến của Phi Yến Bang, chắc chưa đi xa!"
Thẩm Tinh Hà bước nhanh ra ngoài sảnh, tiện tay lấy cây cung trên giá.

Hắn đi vào trong viện, bay lên mái nhà, ánh mắt vượt qua bức tường của Đại Lý Tự, nhìn chằm chằm vào bóng người mảnh mai đang lướt nhẹ như chim én trên mái nhà đối diện.
Dáng người hắn cao ráo, đôi lục hợp ngoa hắc sắc dẫm lên sống ngói, mũi tên đặt trên dây cung, bào sam phi sắc dưới ánh trăng càng thêm sát khí bức người, thắt lưng vàng siết chặt vòng eo thon gọn, túi ngân ngư bên hông không hề nhúc nhích.


Đôi mắt đen láy như mặt hồ lạnh giá trên gương mặt hơi xanh xao lạnh lùng, đôi môi mỏng mím thành một đường, dây cung móc vào chiếc nhẫn trên tay phải, vai và cánh cung căng ra tạo thành một đường cong đầy nguy hiểm.
Một tiếng dây cung vang lên, mũi tên xé gió bay đi, Phương Tiểu Khởi trong bóng trăng sáng ngã xuống mái nhà.
Phương Tiểu Khởi vội vàng về nhà trước giờ giới nghiêm, dùng khinh công đi đường tắt trên mái nhà, mũi chân nhẹ nhàng đạp lên đầu con thú trên mái nhà mượn lực bay lên băng qua một con hẻm nhỏ, mới bay được một nửa thì chợt nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng xé gió sắc bén!
Nàng chưa kịp quay đầu lại thì bỗng nhiên trên đầu truyền đến một lực mạnh, như có một bàn tay nắm tóc nàng giật mạnh về phía trước, cả người nàng lộn nhào mấy vòng trên không trung rồi ngã mạnh xuống con hẻm, toàn thân đau nhức như muốn vỡ vụn, trước mắt sao vàng bay loạn, tai ù đi.
Phương Tiểu Khởi nằm ngửa dưới đất, một lúc sau đám sao trước mắt mới tán đi, liền thấy một mũi tên sắt xanh lạnh lẽo từ phía sau đâm vào trước trán mình, hồn vía liền lên mây: Đầu nàng bị tên bắn xuyên qua rồi sao?
Nàng hoảng sợ tột độ, nằm im tại chỗ, tay chân lạnh ngắt không cử động được.

Có mấy tiếng la hét cùng tiếng bước chân từ xa tới gần, một khuôn mặt có chút quen thuộc liền xuất hiện trong tầm mắt, là tên quan sai của Đại Lý Tự.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương