Tình Dương
-
Chương 3
Tóc mái của hắn đã dài hơn một chút, người kia nói Lạc Dương cũng để kiểu tóc như vậy, cho nên hắn không cắt tóc đi. Tuy rằng thực chất hắn rất thích tóc cắt ngắn, nhẹ nhàng khoan khoái.
Ngươi kia vẫn rất thích yêu cầu phòng bếp chuẩn bị bánh ngọt vị trà xanh cho hắn làm điểm tâm, hắn nghĩ có lẽ đó là điểm tâm mà Lạc Dương thích, vị rất thanh đạm, mang theo hương trà xanh. Nhưng thực ra hắn lại thích bánh trứng rán ở đầu đường, hai xu một chiếc. Vì bánh ấy đầy mỡ nên có lẽ sẽ khiến cho những thiếu gia có tiền ngán, nhưng hắn lại cảm thấy màu mỡ vàng rực rỡ ấy là tượng trưng cho cuộc sống thật tốt, thật đẹp. Cũng may, hắn chưa bao giờ kiêng ăn, nên cũng rất vui vẻ mà ăn những chiếc bánh trà xanh kia…
Lạc Dương khi cười thường mím môi cười mỉm, người kia rất thích ngắm nhìn, cho nên hiện tại hắn cũng cười như vậy. Thực ra hắn thích cười to vui vẻ hơn, còn lộ ra hai viên răng nanh rất là đắc ý. Lúc đầu khi cười hắn phải rất vất vả mới khống chế được, nhưng về sau lại không cần thiết nữa, vì cũng lâu lắm rồi hắn không cười nhiệt tình.
Kỳ thật hắn cũng không tao nhã giống Lạc Dương, sống lăn lộn ở xóm nghèo, trong khung đã mang theo chút dã tính khó chịu cùng không đàng hoàng. Vì vậy vai diễn này, có lẽ hắn sẽ không diễn được cả đời. Một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ không chịu đựng được nữa. Mỗi lần hắn diễn vai Lạc Dương, người kia đều rất vui vẻ, nhưng đối với hắn thì giống như ngồi xe lên núi, vừa vui vẻ vừa cảm thấy khổ sở.
Chuyện làm tình là nhẹ nhàng nhất, vì người kia sẽ không thể so sánh hắn với Lạc Dương. Hắn từng nghĩ nếu hắn biểu hiện ra bộ dáng thật dâm đãng, người kia phát hiện ra Lạc Dương trong tưởng tượng của y cư nhiên không biết xấu hổ như vậy, sẽ có phản ứng như thế nào đâu? Nhưng kì thật, chỉ cần nhìn thấy cơ thể trần trụi của người kia, mặt hắn đã bắt đầu nóng lên, cho dù là làm cái gì cũng đều cảm thấy xấu hổ, cả thanh âm hắn cũng cố cắn răng không phát ra, mà căn bản là cũng không phát ra được. Có lẽ đây mới là điểm hắn giống Lạc Dương nhất.
Trong việc buôn bán, có rất nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt phiền lòng, cho nên cũng sẽ ngẫu nhiên có khi người kia cảm xúc cũng không tốt lắm. Hắn chỉ biết đứng bên cạnh người kia, tay chân luống cuống. Nếu là Lạc Dương thì sẽ làm như thế nào? Với người có trình độ học vấn cao như Lạc Dương, có lẽ sẽ biết an ủi người khác, mà hắn lại sống trong một xã hội nhược nhục cường thực (*) chỉ biết chen chân ném đá xuống giếng. Hắn lo sợ bất an đi đến cạnh người kia, thật cẩn thận hỏi.
(*) Nhược nhục cường thực: Kẻ yếu sẽ trở thành thịt, và kẻ mạnh là người ăn thịt. Ý nói yếu thì chết mà mạnh thì sống.
“Có muốn ra ngoài tản bộ không? Đêm nay ánh trăng rất đẹp.”
Ngẩng đầu, bầu trời mây đen dày đặc, một tia ánh trăng cũng không có, hắn hận sự ngu ngốc của mình đến chết. Người kia sửng sốt một chút, sau đó thực ôn nhu cười với hắn, cầm lấy tay hắn nói. “Hảo.”
Nụ cười của người kia nhất định là vì Lạc Dương. Chân chính Lạc Dương đâu? Vì sao không đến đây an ủi người kia? Người kia khi tâm tình trờ nên bình thường, nhất định sẽ rất cảm kích Lạc Dương, mà thay Lạc Dương ở đây an ủi y là hắn.
Một lần duy nhất hắn làm trái ý của người kia, là ở ngày sinh nhật. Ngươi kia chắc là mới tham gia yến hội sinh nhật của Lạc Dương, uống một chút rượu, vào cửa đã hưng trí rất cao, chạy lên lầu tìm hắn. Hắn khoá trái cửa phòng, người kia không vào được có vẻ hơi cáu giận mà đá cửa, hắn dùng ghế giữ cửa, sau đó đeo ba lô nhảy ra ngoài cửa sổ, trốn ở núi giả trong vườn hoa.
Hôm nay là sinh nhật của Lạc Dương, cũng là sinh nhật của hắn. Chỉ có duy nhất ngày hôm nay, hắn không muốn bị biến thành Lạc Dương. Hắn lấy một miếng bánh ngọt nhỏ từ trong ba lô ra, đây là chiếc bánh hắn dùng số tiền mình tích góp được để mua. Bánh có một tầng bơ rất dày. Lạc Dương có lẽ sẽ rất ghét thứ bánh ngọt nị như vậy, nhưng đối với một kẻ rất ít khi được ăn thứ xa xỉ phẩm như bánh ngọt, thì lúc nào cũng hận không thể được ăn một cái bánh ngọt toàn làm bằng bơ. Đốt một ngọn nến hồng hồng, giống như những năm trước, hắn nhắm mắt chắp tay hứa nguyện. Nhưng hắn lại bỗng nhiên phát hiện chính mình đã không còn nguyện vọng gì cả.
Hắn ôm hai chân ngồi khóc. Khi đau lòng, Lạc Dương nhất định sẽ làm người kia yêu mến, bọ dáng điềm đạm đáng yêu, tuyệt đối sẽ không giống hắn, khóc chật vật như vậy, nước mắt nước mũi đầy mặt.
Chờ cho đến khi qua mười hai giờ, hắn liền chủ động đi đến cửa phòng của người kia, nói lời xin lỗi, môi hắn hơi mỉm, cong lên một độ cong xinh đẹp giống Lạc Dương. Người kia cuối cùng chỉ khe khẽ thở dài, không nói gì nữa.
Ngươi kia vẫn rất thích yêu cầu phòng bếp chuẩn bị bánh ngọt vị trà xanh cho hắn làm điểm tâm, hắn nghĩ có lẽ đó là điểm tâm mà Lạc Dương thích, vị rất thanh đạm, mang theo hương trà xanh. Nhưng thực ra hắn lại thích bánh trứng rán ở đầu đường, hai xu một chiếc. Vì bánh ấy đầy mỡ nên có lẽ sẽ khiến cho những thiếu gia có tiền ngán, nhưng hắn lại cảm thấy màu mỡ vàng rực rỡ ấy là tượng trưng cho cuộc sống thật tốt, thật đẹp. Cũng may, hắn chưa bao giờ kiêng ăn, nên cũng rất vui vẻ mà ăn những chiếc bánh trà xanh kia…
Lạc Dương khi cười thường mím môi cười mỉm, người kia rất thích ngắm nhìn, cho nên hiện tại hắn cũng cười như vậy. Thực ra hắn thích cười to vui vẻ hơn, còn lộ ra hai viên răng nanh rất là đắc ý. Lúc đầu khi cười hắn phải rất vất vả mới khống chế được, nhưng về sau lại không cần thiết nữa, vì cũng lâu lắm rồi hắn không cười nhiệt tình.
Kỳ thật hắn cũng không tao nhã giống Lạc Dương, sống lăn lộn ở xóm nghèo, trong khung đã mang theo chút dã tính khó chịu cùng không đàng hoàng. Vì vậy vai diễn này, có lẽ hắn sẽ không diễn được cả đời. Một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ không chịu đựng được nữa. Mỗi lần hắn diễn vai Lạc Dương, người kia đều rất vui vẻ, nhưng đối với hắn thì giống như ngồi xe lên núi, vừa vui vẻ vừa cảm thấy khổ sở.
Chuyện làm tình là nhẹ nhàng nhất, vì người kia sẽ không thể so sánh hắn với Lạc Dương. Hắn từng nghĩ nếu hắn biểu hiện ra bộ dáng thật dâm đãng, người kia phát hiện ra Lạc Dương trong tưởng tượng của y cư nhiên không biết xấu hổ như vậy, sẽ có phản ứng như thế nào đâu? Nhưng kì thật, chỉ cần nhìn thấy cơ thể trần trụi của người kia, mặt hắn đã bắt đầu nóng lên, cho dù là làm cái gì cũng đều cảm thấy xấu hổ, cả thanh âm hắn cũng cố cắn răng không phát ra, mà căn bản là cũng không phát ra được. Có lẽ đây mới là điểm hắn giống Lạc Dương nhất.
Trong việc buôn bán, có rất nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt phiền lòng, cho nên cũng sẽ ngẫu nhiên có khi người kia cảm xúc cũng không tốt lắm. Hắn chỉ biết đứng bên cạnh người kia, tay chân luống cuống. Nếu là Lạc Dương thì sẽ làm như thế nào? Với người có trình độ học vấn cao như Lạc Dương, có lẽ sẽ biết an ủi người khác, mà hắn lại sống trong một xã hội nhược nhục cường thực (*) chỉ biết chen chân ném đá xuống giếng. Hắn lo sợ bất an đi đến cạnh người kia, thật cẩn thận hỏi.
(*) Nhược nhục cường thực: Kẻ yếu sẽ trở thành thịt, và kẻ mạnh là người ăn thịt. Ý nói yếu thì chết mà mạnh thì sống.
“Có muốn ra ngoài tản bộ không? Đêm nay ánh trăng rất đẹp.”
Ngẩng đầu, bầu trời mây đen dày đặc, một tia ánh trăng cũng không có, hắn hận sự ngu ngốc của mình đến chết. Người kia sửng sốt một chút, sau đó thực ôn nhu cười với hắn, cầm lấy tay hắn nói. “Hảo.”
Nụ cười của người kia nhất định là vì Lạc Dương. Chân chính Lạc Dương đâu? Vì sao không đến đây an ủi người kia? Người kia khi tâm tình trờ nên bình thường, nhất định sẽ rất cảm kích Lạc Dương, mà thay Lạc Dương ở đây an ủi y là hắn.
Một lần duy nhất hắn làm trái ý của người kia, là ở ngày sinh nhật. Ngươi kia chắc là mới tham gia yến hội sinh nhật của Lạc Dương, uống một chút rượu, vào cửa đã hưng trí rất cao, chạy lên lầu tìm hắn. Hắn khoá trái cửa phòng, người kia không vào được có vẻ hơi cáu giận mà đá cửa, hắn dùng ghế giữ cửa, sau đó đeo ba lô nhảy ra ngoài cửa sổ, trốn ở núi giả trong vườn hoa.
Hôm nay là sinh nhật của Lạc Dương, cũng là sinh nhật của hắn. Chỉ có duy nhất ngày hôm nay, hắn không muốn bị biến thành Lạc Dương. Hắn lấy một miếng bánh ngọt nhỏ từ trong ba lô ra, đây là chiếc bánh hắn dùng số tiền mình tích góp được để mua. Bánh có một tầng bơ rất dày. Lạc Dương có lẽ sẽ rất ghét thứ bánh ngọt nị như vậy, nhưng đối với một kẻ rất ít khi được ăn thứ xa xỉ phẩm như bánh ngọt, thì lúc nào cũng hận không thể được ăn một cái bánh ngọt toàn làm bằng bơ. Đốt một ngọn nến hồng hồng, giống như những năm trước, hắn nhắm mắt chắp tay hứa nguyện. Nhưng hắn lại bỗng nhiên phát hiện chính mình đã không còn nguyện vọng gì cả.
Hắn ôm hai chân ngồi khóc. Khi đau lòng, Lạc Dương nhất định sẽ làm người kia yêu mến, bọ dáng điềm đạm đáng yêu, tuyệt đối sẽ không giống hắn, khóc chật vật như vậy, nước mắt nước mũi đầy mặt.
Chờ cho đến khi qua mười hai giờ, hắn liền chủ động đi đến cửa phòng của người kia, nói lời xin lỗi, môi hắn hơi mỉm, cong lên một độ cong xinh đẹp giống Lạc Dương. Người kia cuối cùng chỉ khe khẽ thở dài, không nói gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook