Tình Động
Chương 4

Khi Trầm Nhược Thủy từ trong mơ tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau. Ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, chiếu lên người đang mờ mịt nằm trên giường. Hắn nâng tay đè lên thái dương, liếc mắt một cái, thoáng nhìn thấy vài đạo điệp ấn ven giường, dấu vết rõ ràng là có người ngồi qua.

“Sư huynh……?” Hắn cơ hồ là bật thốt lên hai chữ này, sau đó cuống quít lấy tay che miệng, lộ ra biểu tình ảo não.

Mặc áo rồi đứng dậy, trong đầu nổi lên hành vi hoang đường đêm qua.

Lúc mới bắt đầu là nhất thời xúc động, sau đó tất cả đều vì lòng ghen tị tác quái. Một lòng nghĩ muốn thắng được Lục Cảnh, kết quả lại chỉ có thể dùng phương thức này làm nhục y, ngược lại thua càng thêm hoàn toàn.

Mỗi lần tỉnh lại đều cảm thấy hối hận, lại luôn lần lượt mất đi lý trí.

…… Toàn bộ đều là lỗi của tên kia!

Sớm bảo hắn cách xa mình, hắn lại không chịu nghe.

Trầm Nhược Thủy càng nghĩ, càng đổ trách nhiệm lên người Lục Cảnh, sau đó yên tâm thoải mái xuống giường rửa mặt chải đầu. Khi sắp mở cửa bước ra, liền trông thấy một chồng giấy trên bàn học, trên đó đầy chữ viết, rõ ràng là bắt chước bút tích hắn viết ra.

Không cần đoán cũng biết là ai làm.

“Xen vào việc người khác.”

Trầm Nhược Thủy nhẹ nhàng mắng một câu, tùy tay nhét điệp giấy kia vào trong lòng, tâm tình không hiểu sao hảo lên, miệng ngân nga tiểu khúc khi bước ra cửa, cứ bước đi bước đi hướng thư phòng.

Hắn nguyên là định đi cúi đầu nhận sai với Trầm Minh Hiên, nào biết Lục Cảnh cũng ở đây, thầy trò hai người cùng ngồi, tựa hồ đang thương lượng chuyện gì. Hắn tuy biết không nên quấy rầy, nhưng vẫn tỏ ra không biết điều tiêu sái đi vào, cố ý dậm mạnh khiến bước chân vang bang bang vang. Sau đó cứ thế ngồi êm trên chiếc giường cạnh cửa sổ, không biết lấy từ đâu ra một cây búa nhỏ cùng mấy khỏa hạch đào,“Khách khách khách” cứ thế gõ ăn.

Trầm Minh Hiên nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, làm bộ không nhìn thấy tiểu tử không ra gì nhà mình, tiếp tục cùng Lục Cảnh nói chuyện.

Lục Cảnh tuy không thể quay đầu chào hỏi Trầm Nhược Thủy, nhưng lông mày lại hơi hơi nhướng lên, khóe mắt nhiễm một tầng ý cười, ngay cả ngữ khí cũng nhẹ nhàng rất nhiều.

“…… Nói ngắn gọn, chuyện này cứ định như vậy.”

“Vâng, sư phụ.”

Rốt cục cũng nói xong, Lục Cảnh miệng cung kính đáp lời, tâm tư lại sớm bay tới trên người Trầm Nhược Thủy. Ai ngờ, hắn vừa muốn chắp tay cáo lui, liền bị Trầm Minh Hiên gọi lại.

“Cảnh nhi, ngươi tuổi cũng không nhỏ, lại lịch lãm giang hồ nhiều năm như vậy, trong lòng đã có người ngưỡng mộ chưa?”

“Di?” Lục Cảnh lắp bắp kinh hãi, không chút nghĩ ngợi nâng mâu liếc mắt nhìn Trầm Nhược Thủy, rồi lập tức thu hồi tầm mắt, cúi đầu đáp,“…… Không có.”

Thanh âm hắn nói chuyện so với bình thường trầm thấp hơn vài phần, thái độ cực mất tự nhiên, Trầm Minh Hiên lại không thấy khả nghi chút nào, nói tiếp: “Nghe nói, nửa tháng trước ngươi cứu một vị cô nương họ Liễu ở Dương Châu?”

“Lúc ấy cô nương kia bị hái hoa tặc tấn công, đệ tử vừa vặn đi ngang qua, liền thuận tay xuất thủ cứu giúp.”

“Phụ thân của Liễu cô nương là võ lâm danh sĩ, cùng ta có vài phần giao tình, hắn mấy ngày trước đã đăng môn nói lời cảm tạ, mơ hồ toát ra ý cầu thân. Theo vi sư thấy, ngươi cùng Liễu cô nương kia rất là xứng đôi, không biết ý ngươi thế nào?”

Đột nhiên nghe được chuyện này, Lục Cảnh tất nhiên hoảng sợ.

Ngay cả Trầm Nhược Thủy cũng là kinh ngạc không thôi, búa trên tay mặc dù gõ không ngừng, nhưng ánh mắt phiêu hết sang bên này.

“Đa tạ ý tốt của sư phụ. Bất quá……” Lục Cảnh sau thoáng sửng sốt liền lập tức khôi phục như thường, trấn định tự nhiên đáp, “Bất quá, gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, chính là bổn phận của ta. Nếu ta vì vậy mà đàm hôn luận gả cùng Liễu cô nương, sẽ khó tránh khỏi tin đồn ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không phải điều tốt.”

“Ân, lời này cũng có đạo lý.” Trầm Minh Hiên vê vê râu, liên tục gật đầu,“Việc này tạm thời gác đấy, ngày sau bàn lại đi.”

“Vâng.”

“Giờ không còn sớm, ngươi cùng ta đi ăn cơm.”

“Đệ tử có mấy chuyện muốn nói với sư đệ.”

“Cũng tốt, ngươi thay ta hảo hảo giáo huấn xú tiểu tử kia một chút, bảo hắn về sau không được nơi nơi hồ nháo.”

“Đệ tử minh bạch.”

Trầm Minh Hiên lại tùy tiện nói mấy câu, rồi đứng dậy đi ra ngoài, từ đầu tới đuôi ngay cả liếc mắt cũng không liếc Trầm Nhược Thủy một lần.

Trầm Nhược Thủy cũng không để trong lòng, chỉ là trước khi y xuất môn một khắc, liền lười biếng làm cái mặt quỷ.

Lục Cảnh xa xa trông thấy, không nhịn được cười ra tiếng, bước đến bên Trầm Nhược Thủy, cực kỳ tự nhiên lấy búa trong tay hắn, thay hắn đập vỡ hạch đào, đưa nhân bên trong cho hắn.

Trầm Nhược Thủy tự nhiên mừng rỡ khi được người ta hầu hạ, vừa ăn vừa nhíu mày hỏi: “Uy, ngươi muốn thành thân u?”

“Vẫn còn sớm.”

“Vị Liễu cô nương kia…… có đẹp không?”

Lục Cảnh tập trung suy nghĩ một chút, coi như mất rất lớn công phu mới miễn cưỡng nhớ ra tướng mạo nàng, rồi thành thành thật thật gật gật đầu.

Thấy thế, Trầm Nhược Thủy lập tức nhăn mày, đáy lòng có chút ê ẩm chát chát, cắn răng một cái, há miệng hỏi: “So với ta đẹp hơn rất nhiều?”

Vừa nói xong, liền cảm thấy hối hận.

Tay không ngừng lắc lắc, kêu lên:“Không cần đáp! Ta không hỏi gì cả!”

Vừa nói vừa muốn nhảy từ nhuyễn tháp xuống. Nhưng hắn lúc trước vung vẩy chân, sớm không biết đã đá giầy theo hướng nào, giờ phút này vội vã xuống nhưng lại tìm không được giầy, khuôn mặt đỏ lên.

Con mắt sáng đầy nước, dung nhan diễm lệ.

Lục Cảnh ngẩn ngơ nhìn, nghe rõ tiếng tim mình đập loạn, cơ hồ ngây ngốc yêu thương người kia. Nhưng hắn trên mặt vẫn như cũ lộ nụ cười yếu ớt ôn hòa, xoay người thay Trầm Nhược Thủy nhặt giầy lên, thuận tiện giúp y mang giầy.

“Liễu cô nương quả thật rất đẹp,” Lục Cảnh động tác mềm nhẹ đến cực điểm, tiếng nói lại ôn nhu như nước, hạ mắt cười nói,“Nhưng trong mắt ta, không ai bằng được sư đệ ngươi.”

Một câu nói xong, cũng đeo giầy xong cho Trầm Nhược Thủy, vì thế khẽ cười cười, chậm rãi đứng thẳng dậy. Cũng không biết vì ngồi quá lâu hay do đêm qua quá mức vất vả, y nhất thời có chút đứng không vững, thiếu chút nữa té ngã.

Trầm Nhược Thủy thấy thế, vội vàng đưa tay ra, gắt gao ôm người vào lòng.

“Sư đệ?”

“A, ta……”

Trầm Nhược Thủy qua hồi lâu mới ý thức được mình làm gì, nhất thời mặt đỏ càng thêm đỏ, hung hăng đẩy Lục Cảnh ra, rồi xoay người bỏ chạy.

Lúc đến cửa lại không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn người trong phòng một cái, kết quả không cẩn thận đập vào cửa, “Phanh” Một tiếng ngã trên mặt đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương