Flame nhìn theo Chance Stuart đang thong thả len qua giữa các khách khứa mà không để lộ ra. Chàng cao, cao hơn là nàng tưởng lúc đầu. Nàng bỗng dưng thấy mình ưa thích dáng đi của chàng, giống như một lực sĩ, cử động phối hợp nhịp nhàng và dáng đi khoan thai duyên dáng. Chàng chắc chắn có một thân hình lực sĩ, với đôi vai rộng và hai hông hẹp, thân hình ở giữa thì chắc nịch.

Chàng đến gần, thì Flame thấy càng rõ gương mặt và đôi mắt xanh sẫm của chàng. Nàng đi đến kết luận, chính màu xanh thẫm ấy làm cho cái nhìn của chàng như một tia điện giựt. Nét mặt của chàng như được vỗ từ đồng thau ra bằng búa, vỗ thật trơn tru nhưng không làm mất vẻ nhám của hai má hay vẻ cứng cỏi của quai hàm chàng. Nhưng trên mặt chàng cũng có một điểm khác nữa, một nét không tả được nhưng để lại dấu ấn rõ rệt: Chàng là một con người nguy hiểm, một người đàn ông có thể mỉm cười là làm cho bất cứ người đàn bà nào trong gian phòng này rên lên một tiếng.

Nàng hơi giật mình vì để ý thấy chàng đi tách qua hướng khác chỗ nàng đứng. Thế là chàng không tới đây. Nàng không nhận thức mình đã mong được gặp mặt chàng xiết bao, cho đến khi bị thất vọng đột ngột. Nàng cố giấu sự thất vọng, tự mình cảm thấy hơi điên rồ và kiêu căng khi chắc mẫm thế nào chàng cũng đến tìm nàng giữa đám đông. Nàng nhận thức mình đã gán cho cái nhìn giữa hai người quá nhiều ý nghĩa, đã bị trúng nhằm cái hội chứng "nhìn nhau qua gian phòng đông nghẹt người". Thật là đáng buồn cười, nếu nàng không có cảm giác bị bỏ rơi như thế này.

Nhưng nàng không có thì giờ nghiền ngẫm chuyện đó vì bắt gặp cái nhìn trừng trừng của Diedre Powell. Những cái nhìn như thế không có gì là lạ. Đa số các bà vợ coi nàng như là một mối hăm doạ cho cuộc hôn nhân của họ, nhất là những phụ nữ lớn tuổi như Diedre Powell có chồng là người có quá trình lăng nhăng.

Và cũng như đa số các bà khác, Diedre đã giữ cuộc hôn nhân nguyên vẹn bằng cách mỉm cười và làm ngơ, cho đến một hôm nhìn bóng mình trong gương và cảm thấy hoảng sợ. Bây giờ da mặt bà đã được căng ra trơn láng, cằm được sửa, hai má xệ đã cắt bỏ, hai mí mắt đã được lấy bớt mỡ để nâng lên, và chiếc áo dài bằng nhiều màu xanh hiệu Chanel buông thỏng xuống trên một thân hình đã lấy lại được phần lớn sự gọn ghẽ của nó trước kia. Và mái tóc của bà một lần nữa có màu nâu bóng loáng, ngoại trừ một lọn tóc bạc xoà ra trên trán.

Người đàn bà ấy đang sống trong cảnh địa ngục riêng của mình. Flame tự hỏi Malcom có biết chăng, còn nếu biết, có hiểu chăng? Nàng nghi là không. Cái nhìn hau háu, như muốn chiếm hữu của ông ta rõ ràng cho thấy muốn nàng, nhưng nàng cũng biết điều đó không có nghĩa là ông ta muốn ly dị vợ. Trong đầu óc ông, không có liên hệ gì giữa hai sự việc ấy.

- Anh đây rồi, Malcom! - Bà vừa xốc tới nhập bọn với họ, với một nụ cười trên môi, và các viên ngọc xaphia của gia đình Powell lấp lánh ở cổ và hai tai - Sid Rayburn vừa tìm anh cách đây một phút, có chuyện gì về cuộc họp mặt ở hội đua thuyền trong ngày thứ Năm phải không?

- Phải, tôi cần gặp anh ta. Anh ta ở đâu? - Ông ta ngẩng lên nhìn qua vai bà ra gian phòng.

- Hồi nãy thấy anh ta đang ở cạnh phòng ăn.

Bà khoát bàn tay đầy nhẫn về hướng ấy. Malcom sờ vai vợ nhè nhẹ một cái rồi đi ra. Bà day lại nhìn Flame với một tia đắc thắng trong ánh mắt:

- Rất mừng gặp lại cô, Flame. Cô thế nào?

- Bận rộn như thường lệ.

Nàng điềm tĩnh trả lời, vì biết cả hai đều đang làm ra vẻ nói chuyện lịch sự với nhau, và làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.

- Tôi cũng nghe thế - Trong khoảnh khắc, bà để lộ móng vuốt ra, nhưng nhanh chóng che đậy bằng một nụ cười dễ chịu.

Vài năm trước, thái độ của Diedre có lẽ đã làm cho nàng bực bội, nhưng bây giờ thì không. Da nàng đã dày thêm. Các bà vợ luôn luôn buộc tội nàng nếu chồng họ bắt đầu chú ý đến nàng. Nàng đoán rằng việc buộc tội người đàn bà khác dễ hơn là thừa nhận lỗi của người chồng với con mắt đảo quanh dòm gái của ông ta. Không công bằng chút nào, nhưng ở đâu có nó trong cuộc đời này?

Một tiếng cười có âm điệu du dương vọng ra từ phòng cây cảnh, khiến Diedre Powell nhìn về hướng đó:

- Tôi chắc là Margo đang ở cạnh cô Colton. Cả buổi tối chúng tôi chưa gặp nhau.

Bà bắt đầu bước đi, ngang qua Flame bà dừng lại, đặt bàn tay lên cánh tay nàng và bóp một cái ra vẻ thương yêu, rồi mỉm cười nói với Ellery:

- Anh phải trông nom đừng để Flame làm việc nhiều quá.

Bà bỏ đi, để lại đằng sau mùi nước hoa hiệu Giorgio ngào ngạt.

- Ưu ái quá, quan tâm quá, lạ thật, phải không? - Ellery làm bộ khâm phục: - Tôi thích những buổi họp mặt thân mật như thế này lắm, cô có thích không? Thật tình mà nói, tôi thích lắm đến nổi cảm thấy cần uống thứ gì mạnh hơn thứ rượu vang này. Còn cô thì sao?

- Phần tôi thấy thế này là được rồi, thiệt tình đấy - Nàng nói, và mỉm cười đưa ly rượu Chardonnay nguyên chất lên miệng nhấp một ngụm.

- Tuỳ cô - Anh ta nhún vai và bỏ đi tìm quầy rượu.

Nàng nhìn theo đôi vai mảnh khảnh của anh ta đến giữa phòng, rồi thơ thẩn đi tới phòng cây cảnh sáng mờ mờ bên kia bộ cửa lớn kiểu Pháp. Chance Stuart từ trong cửa bước ra, ung dung đưa mắt lướt qua gian phòng trước mặt chàng. Trong khoảnh khắc, tất cả hoạt động trong thân mình nàng đều ngưng đọng. Chàng chưa nhìn thấy nàng ở phía bên trái chàng, nên Flame lợi dụng lúc ấy để quan sát kỹ nét mặt mạnh dạn rắn rỏi, màu tóc đen huyền bóng láng cắt ngắn thật sát của chàng. Con người chàng bóng mượt và hấp dẫn, làm Flame càng tin rằng, chàng nên đeo một cái nhãn hiệu báo động cho người không biết trước, rằng chàng là một người đàn ông vô cùng nguy hiểm cho loại đàn bà dễ xúc cảm.

Mắt vẫn lướt qua đám đông khách khứa, chàng cho tay vào túi chiếc áo lễ phục màu đen và lấy ra hộp thuốc lá bằng vàng. Chàng bấm hộp thuốc mở ra, rồi ngập ngừng, day qua thấy nàng.

- Mời cô? - Chàng chìa hộp thuốc mời nàng.

- Cám ơn, tôi không hút thuốc - Nàng vừa nói vừa lắc đầu.

- Nếu tôi hút, có trở ngại gì không?

- Không.

Và Flame khoát tay chỉ vào dĩa gạt tàn bằng thuỷ tinh đặt trên bàn cạnh nàng.

Trong khi chàng rút một điếu thuốc ra khỏi hộp và đặt dưới môi, nàng quan sát mấy ngón tay rắn rỏi rám nắng của chàng, cũng có đường nét đàn ông gọn ghẽ như thân hình chàng. Một tia sáng lóe lên, và chàng che tay cúi xuống châm điếu thuốc. Một sợi khói bốc lên cao. Flame nhìn theo sợi khói và bắt gặp lại đôi mắt xanh đang ngắm nàng đầy vẻ ấm áp hâm mộ của phái nam.

- Hình như chúng ta chưa được giới thiệu với nhau - Chàng tiến tới, một nụ cười nở trên môi: - Tôi tên là Chance Stuart.

- Tôi biết.

Nàng nói và mỉm cười trả lễ, đồng thời cảm thấy trong người nóng ran. Đã lâu lắm không có một người đàn ông nào tác động lên nàng mãnh liệt như thế.

- Vậy thì cô có ưu thế đối với tôi - Chàng nhướng một bên chân mày nói, giọng trầm và hơi kéo dài.

- Theo lời người ta kể về ông, ông Stuart, chuyện đó ít khi xảy ra - Nàng mỉm cười để làm nhẹ bớt câu nói châm chích - Tôi là Flame Bennett.

- Flame - Chàng lập lại như thể để nghe xem tiếng ấy ra sao, trong khi mắt liếc nhìn mái tóc đỏ rực của nàng - Tên ấy độc đáo hơn là Red.

- Có lẽ tôi cũng là một người độc đáo như ông, ông Stuart.

- Tôi đồng ý. Thật ra, đó là điểm đầu tiên tôi để ý ở cô.

Chance có cảm tưởng nàng cân nhắc mỗi lời nói, mỗi cái nhìn của chàng. Dù tỏ ra cởi mở đối với chàng đến mấy, mà thực như vậy, nàng vẫn thủ thế, và có lẽ ít người đã chọc thủng được thế thủ ấy. Chàng nhớ lời của Jacqui Van Cleeve bình phẩm về Flame và Malcom Powell. Powell là người đàn ông muốn gì được nấy, vậy mà người phụ nữ này đã chống lại được ông ta.

- Thật à, đó là điều đầu tiên ông để ý ở tôi? - Nàng nhếch miệng mỉm cười và lôi kéo chàng chú ý vào đôi môi mọng đỏ nhưng cương nghị của nàng - Về điểm thứ nhì là gì? - Câu hỏi có một chút giọng thách đố.

- Điểm thứ nhì thì không phải là để ý thấy mà là thừa nhận là tôi muốn gặp cô nhiều hơn.

Nàng cười lớn và nhìn chàng với vẻ vừa châm chọc vừa khuyến khích:

- Ồ, ông Stuart, tôi nghĩ rằng ông đang dở trò tán tỉnh tôi.

- Không - chàng chối phắt - Tôi chỉ nói ra ý định của tôi. Xin gọi tôi là Chance.

Chàng cảm thấy hơi nao núng trong giây lát, cặp mắt lóe lên một tia sáng thích thú vì sự để ý của chàng, trước khi hai hàng mi dài hạ xuống che mắt.

- Ông nổi tiếng là đúng. Ông tiến nhanh đấy, phải không... Chance?

Nàng cố tình do dự khi gọi tên tục của chàng, ngắt nó ra khỏi câu, và phát âm với giọng ấm hơn.

- Có nhanh đối với cô không?

- Câu hỏi rất có dụng ý - nàng đáp, và gỡ gạt nó một cách khéo léo không để bị kẹt về điểm gì cả, tuy nhiên vẫn để lộ sự quan tâm trong đôi mắt.

- Vì vậy tôi mới hỏi - Chàng mỉm cười, hai mắt long lanh đầy vẻ trêu cợt ác ý.

- Ông ở San Francisco lâu không?

- Lần này thì không. Sáng mai tôi phải bay đi sớm.

Chance thấy hối tiếc vì việc đó, trong khi chàng ngắm nhìn mái tóc đỏ dày và quăn đang xoã xuống hai bên mặt nàng. Tự nó, màu hổ hoàng này đã đập mạnh vào mắt, nhưng nó càng nổi bật hơn vì ở bên làn da trắng muốt như ngà của nàng. Chàng tự hỏi không biết da nàng vuốt ve có êm ái như nhìn thấy không. Chàng liếc vào cổ áo bằng ren, lấp lánh những hạt huyền kết ở đó; vải ren mỏng để lộ ra một cách kín đáo da thịt nàng.

- Áo dài của cô đẹp lắm - chàng nói, và hầu như vô tình chàng sờ từ đầu ngón tay từ trên xuống dưới tay áo của nàng, và cảm thấy sức ấm của người nàng. Và cả sự căng thẳng đột ngột xâm chiếm nàng. Chàng ngước lên nhìn vào mắt nàng. Cặp mắt sáng quắc nhìn trả lại chàng không chớp - Tôi lấy làm lạ, ren màu đen có cái gì làm cho đàn ông nổi hứng? - Chàng nói ra ý nghĩ của mình.

- Tôi nghĩ rằng ông trả lời câu hỏi ấy dễ hơn tôi vì ông là một đàn ông chính cống.

- Cô đã để ý.

Nàng cười khẽ:

- Cũng như tất cả phụ nữ có mặt trong phòng.

- Xin lỗi ông - một người bồi rượu xen vào - Có phải ông là ông Stuart không ạ?

- Phải - Chàng với tay dụi tắt điếu thuốc trong cái dĩa gạt tàn.

- Thưa ông, có điện thoại gọi ông. Có máy điện thoại ở phòng tiếp tân - Người bồi phòng bước thục lùi, mắt vẫn nhìn xuống - Xin ông đi theo tôi.

Chance nhìn Flame:

- Xin cô thứ lỗi.

- Không sao - Nàng nói, nụ cười hơi có vẻ tiếc rẻ.

Chàng gật đầu ra hiệu cho người bồi đi trước. Trên đường ra ngoài, Chance cố gắng nghĩ cho ra ai gọi chàng, nhất là gọi tới đây. Khi rời khách sạn, chàng không dặn gọi tới chỗ này. Nhưng Sam có thể tìm ra. Sam Weber đảm nhiệm chức vụ Phó Tổng Giám đốc thứ nhất trong tổng công ty Stuart, nhưng nhiệm vụ của ông ta còn nặng nề hơn chức vụ ấy hàm ý. Sam Weber là cánh tay mặt của chàng, người chấp hành trực tiếp lệnh của chàng và là người hậu thuẫn của chàng, y hệt như khi họ còn học chung ở trường trung học, và sau đó lên đại học, rồi cuối cùng vào ngành kinh doanh cùng nhau. Chance tranh thủ các hợp đồng, còn Sam lo sắp đặt mọi công việc đâu vào đấy.

Ắt hẳn Sam đã gọi tới. Mà nếu là Sam, thì ắt hẳn có chuyện gì trục trặc xảy ra.

Người bồi dừng lại ở cửa và chỉ vào chiếc bàn kiểu mới kê sát bên phải cửa vào:

- Máy điện thoại, thưa ông.

Chance nhìn thấy ngay ống nói màu nâu đang để nằm trên bàn cạnh máy và gật đầu. Lách qua các cành cây ở cái chậu để giữa phòng, chàng bước tới cầm ống lên: "Alô".

Trước khi chàng kịp xưng tên, một giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia: " Làm gì mà lâu quá vậy, Stuart?".

Chàng trân mình, vì nhận ra ngay giọng nói gay gắt đặc biệt thường sặc mùi rượu uychky và luôn luôn nặng nề chỉ trích đầy ác ý.

- Khoẻ mạnh chứ, Hattie? - chàng khẽ nói và thấy sự giận dữ và lòng oán hận cũ nổi lên lại trong chàng. Chàng đã thôi không gọi bà bằng dì Hattie như cách đây gần 30 năm nữa.

- Chắc chắn còn sống, - câu trả lời đầy thách thức.

Không cần cố gắng, chàng vẫn có thể hình dung ra bà đứng trước mặt chàng, những ngón tay xương xẩu nắm chặt đầu cây gậy bằng vàng, đôi mắt sáng quắc vì thù ghét, mái tóc bạc quăn loà xoà quanh khuôn mặt nhăn nheo vì trải qua nhiều năm dài cay đắng. Chàng không thể nhớ Hattie cười với chàng một lần nào, hay nhìn chàng với vẻ bằng lòng bao giờ.

- Ta đang ở khách sạn của anh - bà nói - Ta chờ anh về đây trong 30 phút đúng.

Tiếp theo câu ra lệnh hách dịch là tiếng cách của đường dây bị cắt ngay. Trong giây lát, Chance ngồi bất động, vì tức giận tràn hông. Rồi chàng nhấn nút cắt liên lạc, lắng nghe có tiếng o o trở lại, và quay số gọi máy điện thoại riêng của Sam. Chuông reo chỉ một lần và có trả lời:

- Vâng, Sam đây. Có gì chưa?

- Sam, đây là Chance.

- Chance? - Giọng nói đầy ngạc nhiên - Tôi định gọi cho anh ngay sau khi có tin tức của...

- Hattie mới gọi tôi. Bà ta đang ở San Francisco.

- À, thì ra bà ta đến đó - Sam lẩm bẩm, có tiếng kèo kẹt quen thuộc của chiếc ghế bành trong văn phòng anh ta vang lên cho biết anh ta vừa đưa người vào ghế.

- Ở ngoài đó có chuyện gì xảy ra? - Chance hỏi.

- Tôi đang tìm biết - Sam đáp, rồi thở dài thườn thượt - Tôi biết được bà ta họp với lão Ben Cannon sáng nay. Bà đã đóng cửa ngồi trong văn phòng của lão ấy khoảng hai tiếng đồng hồ. Khi tài xế của bà ta đến đón để chở bà về trang trại Morgan, bà bảo y là bà lấy xe đi taxi đi đến sân bay. Chúng tôi đã kiểm tra bản danh sách hành khách của tất cả các chuyến bay rời khỏi Tulsa ngày hôm nay. - Một phút ngừng nói - Vậy là tôi khỏi lo nghĩ về chuyện đó nữa.

- Làm sao bà ta biết được tôi ở đây? - Chance cau mày hỏi - Và tại sao bà ấy muốn gặp tôi?

- Và buổi họp với Cannon có dính dáng gì đến chuyến bay đó? - Sam hỏi - Chance, chuyện này có vẻ không ổn. Tôi muốn tin rằng có lẽ cuối cùng bà ta muốn giảng hoà, nhưng tôi không thể tin được.

- Tôi cũng thế. Có thể là Cannon đã biết được tôi là chủ công ty cổ phần vừa mua sở đất của Turner.

- Phải là một thiên tài về doanh nghiệp mới phăng ra được chủ nhân là anh. Ben tinh khôn, nhưng sự hiểu biết về luật danh nghiệp của lão ta cũng cổ lỗ như lão.

Chance không thể đồng ý, chàng đáp:

- Đoán mò không ích gì. Tôi sẽ biết ngay từ trong miệng của bà ta trong 25 phút nữa - Chàng nói, và nhìn đồng hồ tay.

- Sau khi xong việc anh gọi lại cho tôi nhé.

- Tôi sẽ gọi.

Nghe tiếng báo hiệu liên lạc đã bị cắt, Sam từ từ đặt ống nói lên máy, rồi dựa ngửa ra chiếc ghế xoay, không để ý đến tiếng kêu ken két của nó trong khi đưa bàn tay lên chà miệng có vẻ bối rối, suy tư.

- Vậy thì... bà ta đang ở đâu?

Giật mình vì câu hỏi đột ngột, anh liếc nhanh người phụ nữ có hai má phính như trái táo ngồi đối diện với anh bên kia bàn giấy. Trong phút giây, anh đã quên là có người khác trong phòng. Anh mỉm cười vì sực nghĩ có thể luôn luôn trông cậy vào Molly Malone, người nữ thư ký riêng và là người hậu thuẫn vững chắc nhất của Chance, để nhắc anh nhớ.

Sam ngồi chồm tới trước trở lại và bỏ bàn tay xuống, đáp:

- Ở San Francisco.

- Cái gì? Tại sao?

Gương mặt vui vẻ bẩm sinh cau lại một cách hiếm có. Không phải làm Sam có thể bị lừa bởi cái vẻ bề ngoài mập mạp vui vẻ của chị ta. Đằng sau cặp mắt nâu hiền lành như chó xpanhen ấy là một bộ óc sắc bén như một lưỡi dao cạo vừa mới mài. Ít có người qua mặt được Molly về điểm gì. Nếu chị ta có một chỗ yếu, thì đó là Chance. Chị ta chăm sóc chàng như một bà mẹ, và thường chỉ vào mấy chùm tóc bạc lẩn trong mái tóc nâu của mình mà bảo rằng do lo âu cho Chance mà có.

- Bà ta làm gì ở đấy?

- Đó là điều tôi cũng muốn biết. - Sam vuốt lại mái tóc, nhưng mấy sợi tóc vẫn loà xoà xuống trán - Bà ta gọi điện thoại cho Chance và bảo muốn gặp anh ấy. Anh ấy đang trên đường về để gặp bà ta.

- Cái… Tôi do dự không muốn gọi con chó cái già bần tiện ấy là một người đàn bà, gọi thế là làm nhục phái nữ của tôi - Molly nói - Nhưng để rồi anh coi, bà ta có âm mưu gì đó.

- Tôi đồng ý. Nhưng âm mưu gì? - Anh ta lơ đễnh nhìn mấy bức ảnh của vợ con bày đầy trên bàn giấy.

***

Sau khi Chance đi không lâu, Ellery trở vào.

- Tôi không hỏi cô có trông tôi không. Tôi để ý thấy cô có người tiếp chuyện. Có thể nào Chance Stuart là nguyên nhân làm cho cô ửng hồng đôi má như vậy? - Anh ta nhướng một bên chân mày lên hỏi - Bốn mắt nhìn nhau, chẳng còn nhìn ai.

- Sao anh cứ luôn phóng đại thế, Ellery? - Thật tình mà nói, nàng đã có cảm giác say sưa sống động, nhưng không ngờ lộ ra ngoài.

-Thiệt à? Cô muốn nói cô không bị anh chàng ấy thu hút chút nào cả sao?

- Anh có chịu ngừng ngay cái trò gắp lửa bỏ tay người ấy đi không, anh bạn hết chịu nổi của tôi? - Flame nói giọng trìu mến - Tôi thấy anh ta rất hấp dẫn, và ngay bây giờ, chỉ có thế.

- Nếu cô nói vậy, thì tôi đành tin vậy.

- Đúng vậy - Flame mỉm cười và cố ngóng nhìn ra cửa phòng khách, vì tin chắc rằng Chance sẽ trở lại bất cứ lúc nào.

Nhưng hướng nhìn ra vòm cửa của nàng bất ngờ bị án bởi Lucianna Colton khi cô này từ phòng cây cảnh đi ra, vây quanh là các người ái mộ. Cô ta dừng lại và nhìn quanh phòng như muốn tìm ai.

- Tôi biết Chance vừa ở đây - Cô ta nói lớn, rồi xoay người lại đối mặt với Flame, môi vẫn mỉm cười nhưng cặp mắt đen như xoáy sâu vào nàng - Không phải là anh ấy vừa nói chuyện với cô đó sao?

Flame chưa kịp đáp là anh ta đi trả lời điện thoại thì Chance hiện ra ở khung cửa.

- Anh ấy kia kìa, Lucianna! - Pamela DeBorg lôi kéo sự chú ý của cô nữ danh ca ra khỏi Flame.

Chàng đảo mắt tìm nàng, nhìn nàng một lát, rồi chuyển qua Lucianna khi cô này băng ngang qua phòng để gặp chàng. Chẳng đặng đừng, Flame quan sát Chance kéo Lucianna ra xa đám người khác và nói riêng với cô ta. Nàng nhìn trừng trừng vào hai mái đầu đen đang cúi sát bên nhau. Chance nói gì đó với Lucianna, Lucianna mỉm cười gật đầu, rồi với tay lên vuốt má Chance, như chàng là vật sở hữu của mình.

Khi họ trở lại với các khách khác, bàn tay của Chance xoa lên khoảng lưng hở chiếc áo dài của Lucianna và để luôn ở hông cô ta với một vẻ quen thuộc đã lâu. Thấy vậy, Flame tự hỏi chàng có thật tình hay không khi nói với nàng những lời vừa rồi. Có lẽ đó chỉ là một trò chơi đối với chàng, một cách tiêu khiển. Nàng không muốn tin là thế, nhưng bây giờ thì có thể là vậy lắm. Có lẽ sự tự kiêu của nàng đáng bị một vố như vậy. Có một điều chắc chắn, là sự thích thú do nàng cảm thấy vừa rồi không còn nữa.

Nàng nghe loáng thoáng họ nói lời từ giã chủ nhà khi có người nêu lên còn quá sớm để họ ra về, Chance đáp:

- Đối với quí vị, có lẽ là sớm, nhưng nên nhớ Lucianna vẫn còn quen với thì giờ New York. Ngày mai cô ấy còn phải diễn tập. Và tôi biết tính cô ấy. Nếu còn ở lại lâu hơn, cô ấy sẽ nói chuyện đến khản cổ. Không thể để vậy được.

Trong một thoáng trước khi họ ra về, đôi mắt chàng bắt gặp mắt nàng và mắt họ dán vào nhau. Nhưng lần này, Flame không ngu dại gì mà cho cái đó có ý nghĩa.

Nàng uống cạn ly rượu vang và đặt ly không lên khay của một người bồi đi ngang qua. Trong khi day lại với Ellery thì nàng bắt gặp Diedre Powell nhìn về hướng nàng. Chắc chắn Malcom cũng ở đâu gần đấy; nàng nghĩ, và thầm thở dài.

- Chúng ta hãy rời khỏi đây. Ngày hôm nay bận quá và tôi đã cảm thấy mệt - Đó là sự thật, tuy hơi lạ. Nàng cảm thấy kiệt sức, cả vật chất lẫn tình cảm.

Ellery như sắp sửa cho ra một câu bình phẩm châm chích khéo léo của anh ta, nhưng rồi đổi ý.

- Phải, ngày hôm nay bận rộn quá. Sao cô không ra xin lỗi ông bà DeBorg trong khi tôi đi lấy xe.

- Được rồi - nàng mỉm cười với một thoáng mệt mỏi lộ ra ngoài.

- Tôi sẽ đón cô ở mặt tiền toà nhà, trong vòng khoảng chừng... - Anh ta vén cổ tay áo lên để xem đồng hồ, rồi ngập ngừng dòm một vật gì ở trên sàn gạch cạnh chân nàng - Mảnh giấy kia là của cô chăng?

- Giấy gì? - Flame bước lui trong khi Ellery cúi xuống lượm miếng giấy vuông xếp đôi và mở nó ra.

- Khó hiểu thật! - anh ta lẩm bẩm, một bên mày nhướng lên.

- Cái gì vậy?

Anh ta do dự, rồi trao mảnh giấy cho nàng:

- Có lẽ là của cô đấy.

- Nào bây giờ ai là khó hiểu?

Nàng chỉnh anh ta, rồi liếc lên mảnh giấy, trân mình lại khi đọc dòng chữ nghệch ngoạc trong đó: "Đừng đến gần anh ta".

- Ngắn gọn và ngọt ngào nhỉ! - Ellery lẩm bẩm.

- Vô cùng! - Flame nói theo và ném một cái nhìn thật sắc về hướng Diedre Powell. Tuy nhiên, cái đó có vẻ trẻ con quá, ngay cả nếu do bà ta. Nhưng nếu không do bà ta, thì do ai?

- Tôi xin lỗi - Mắt Ellery sa sầm vì ái ngại - Đáng lẽ tôi không nên để cô thấy.

- Không hề chi - Nàng vò nát mảnh giấy - Chẳng ăn nhằm gì, Ellery, chẳng ăn nhằm gì...

- Dĩ nhiên.

Nhưng cả hai đều biết đó chỉ là lời huyênh hoang của trẻ con. Người lớn thì hiểu biết hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương