Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn
-
145: Chương 166
Có thể là vì vừa ngủ mấy canh giờ, Diêm Thu Trì ban đêm trằn trọc trở mình, nửa đêm dậy uống nước, uống nước xong còn đi vệ sinh, mãi vẫn không quay lại.
Thẩm Kim Đài ngây người mở mắt, vốn là muốn đi phòng vệ sinh xem, nhưng thật sự quá buồn ngủ, cũng không động đậy.
Thật lâu sau, Diêm Thu Trì, với hơi ẩm ướt át, trở lại giường, ôm lấy cậu từ sau lưng, đầu vùi vào cổ cậu, đôi môi mềm mại mang theo chút mát lạnh hôn lên vành tai cậu.
Vậy là một đêm trôi qua, Thẩm Kim Đài cảm thấy Diêm Thu Trì thực sự rất tốt.
Tuy rằng rất nặng dục vọng, khi làm chuyện đó cũng có chút cơ khát, nhưng là thời điểm nên kiềm chế chính mình, hắn cũng có thể kiềm chế, bởi vì cậu biết người này dục vọng nặng nề, cho nên phần kiềm chế này rõ ràng cho thấy tình yêu của hắn.
Thẩm Kim Đài khi diễn rất nhập vai, cậu cảm thấy mình phải nhập hết vào cảm xúc của nhân vật, cuộc sống thực càng nhẹ nhàng càng tốt, vì vậy hai ngày trước khi quay cảnh nặng ký, cậu không còn chạy show nào nữa, chỉ ở trong tổ phim, ngoài việc diễn xuất, hiểu nhân vật hơn, không làm gì nữa.
Hôm quay cảnh **, tình cờ gặp gia đình Thẩm Như Hải đến tham ban.
Cũng thật tình cờ, cậu cảm thấy mối quan hệ cha con trong “Xuân Dạ Hỉ Vũ”, cực kỳ giống mối quan hệ cha con của cậu với Thẩm Như Hải, đặc biệt là tình cảm của người cha dành cho con mình, đều rất hướng nội, không biết phải biểu đạt như thế nào.
Khi còn trẻ cũng không tính là người cha tốt, cha và con trai có một chút ràng buộc, nhưng cũng có một chút xa cách không được tự nhiên.
Mối quan hệ cha con trong phim, vì là cha con thật sự nên tình cảm máu mủ cũng đậm hơn một chút.
Hứa Tinh Thần và Hứa Đại Hải, ngay cả trước khi mối quan hệ cha con bị cắt đứt, tình cảm cũng kém hơn rất nhiều so với bây giờ.
Con trai đã trưởng thành, quan hệ cha con chuyển đổi, Hứa Tinh Thần sẽ dẫn cha già đi tắm nắng, cùng ông đi mua đồ ăn, mua quần áo cho ông, ăn theo sở thích của ông, tìm mọi cách để rèn luyện trí nhớ cho ông.
Sau khi người cha già đi, ông sẽ trở thành một đứa trẻ, sau khi đứa trẻ lớn lên, cậu ta sẽ trở thành người cha.
Thời gian tàn nhẫn và thờ ơ, nhưng tình thân ấm áp, tiếp tục được lan truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Một ngày nọ vào buổi trưa, Hứa Tinh Thần đang ở trong bếp nấu ăn, Hứa Đại Hải một mình ngồi ở phòng khách ngồi xem TV.
Mang bữa ăn nóng hôi hổi ra ngoài, Hứa Tinh Thần suýt đánh rơi đĩa thức ăn trên tay xuống sàn.
Bởi vì cậu nhìn thấy trên chiếc ghế Hứa Đại Hải đang ngồi, đang nhỏ từng giọt nước xuống.
Cậu vội vàng đặt cái đĩa xuống, đi tới xem xét rồi hỏi: “Ba tè ra quần à?”
Hứa Đại Hải mắt nhìn TV mà có vẻ mê man, nghe vậy hơi nhúc nhích, giương mắt nhìn hắn: “Hả?”
Hứa Tinh Thần không thể nói trong lòng mình cảm thấy thế nào, cậu nâng Hứa Đại Hải lên, chắc chắn rằng ông đã đi tiểu, quần cũng ướt một mảng.
Hứa Đại Hải như đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng xấu hổ, có chút sợ hãi hoảng sợ nói: “Ba …… Ba không biết ah, ta ……”
Hứa Tinh Thần đi vào phòng ngủ, lấy một bộ quần áo mới ra, nói: “Cởi quần áo ra, tắm rửa sạch sẽ, rồi thay bộ đồ này.
Ba có muốn con tắm cho ba không?”
Hứa Tinh Thần ngồi bên ngoài một lúc, sau đó đứng dậy lấy cây lau nhà lau lại sàn nhà, thức ăn trên bàn đã không còn bốc khói nữa, hắn bước vào bếp, dọn canh, nửa chừng đột nhiên đặt bát xuống.
Hai tay hắn chống tay lên bếp, đứng đó một lúc.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Hứa Đại Hải vẫn chưa đi ra khỏi phòng tắm, hắn gõ cửa, nghe thấy Hứa Đại Hải nói: “Thúc cái gì mà thúc.”
Giống như đột nhiên nổi giận vậy.
Hứa Tinh Thần nói, “Con không thúc ba, con chỉ muốn ba nhanh lên, đồ ăn sẽ nguội lạnh nếu ba cứ ở đó mãi.”
Hắn đứng trong phòng khách một lúc, như chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn xoay người đi vào phòng Hứa Đại Hải, cuộn chăn bông lên, thấy giữa giường có một chiếc áo khoác bông, hắn cầm áo khoác lên, nhận thấy giường bị ẩm, có một vết tích rất lớn giữa giường.
Không biết giường đã ướt từ lúc nào, chắc là vì quá xấu hổ nên ông không dám đem chăn bông ra phơi nắng.
Sau đó hắn mang chăn bông ra, phơi trên sân.
Hứa Đại Hải từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy liền dừng lại, không nói lời nào.
Sau khi ăn xong, Hứa Tinh Thần đi vào giặt quần áo, Hứa Đại Hải hút thuốc trong phòng khách cũng không nói lời nào.
Hứa Tinh Thần cũng có chút xấu hổ, nhưng trong lòng hắn có cảm xúc phức tạp hơn nhiều so với xấu hổ.
Hứa Đại Hải im lặng một cách lạ thường trong suốt nửa ngày còn lại, cả hai cha con đều cảm thấy vô cùng khó xử khi việc này xảy ra, không biết phải đối mặt như thế nào.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Hứa Đại Hải đã biến mất không thấy tăm hơi.
Hắn tưởng Hứa Đại Hải đã trốn nhà ra đi như trong phim truyền hình, liền hốt hoảng đi ra ngoài tìm ông, nhưng nửa ngày sau vẫn không tìm thấy ông.
Tết đã qua lâu, không có nhiều người hàng xóm trẻ ở nhà, hắn bỏ nhà đi nhiều năm, quen biết không nhiều người, nên phải nhờ Du Trình Lâm giúp đỡ, Du Trình Lâm không nói gì, tìm một vài người bạn, giúp đi tìm ở mọi nơi Hứa Đại Hải có thể đi.
Tìm tới mức trời xuống sắc đen, Hứa Tinh Thần lo lắng, nhìn thấy Hứa Đại Hải đi xe điện ba bánh, từ từ quay trở lại.
Xuống xe, Hứa Đại Hải còn lấy xuống một bao hạt dẻ từ trên xe: “Còn nóng, cho con.”
Hứa Tinh Thần đột nhiên rất tức giận, trực tiếp ném hạt dẻ xuống đất: “Ba đi làm gì vậy, điện thoại cũng không mang theo, không biết người khác sẽ lo lắng cho ba sao, một mình sống quen rồi, quên có một đứa con trai là con phải không? “
Hứa Đại Hải có lẽ không ngờ hắn lại tức giận như vậy, nói: “Ba quên không mang theo điện thoại …… con …… con tức giận với người già làm gì.”
Nói xong liền cúi xuống nhặt những hạt dẻ rơi vãi khắp mặt đất.
Sau khi nhặt hạt dẻ xong, Hứa Đại Hải lẳng lặng vào nhà, nghe thấy Hứa Tinh Thần gọi điện thoại nói với người khác: “Ổng tự mình chạy về rồi …… Ừ, vất vả cho anh rồi, anh nói với mọi người, có rảnh tôi sẽ chiêu đãi mọi người một bữa tối.”
Hứa Tinh Thần cúp điện thoại, mặt mày âm trầm nhà, nhìn thấy bóng lưng Hứa Đại Hải, cơn tức giận tản đi, niềm vui mất đi rồi lại tìm thấy tràn ngập trong lòng, hắn dịu đi cơn giận, nói: “Con không giận ba, còn nghĩa ba đã bỏ nhà đi, bây giờ ba như thế này, nhiều khi ba không nhớ được mình là ai, lỡ như bị lạc trên đường, ba lại không có điện thoại di động thì phải làm thế nào, con bây giờ rất là sốt ruột và lo lắng cho ba.”
Hứa Đại Hải nói, “Hôm nay ba đã đi một chuyến vào huyện, còn đi thị trấn Dương Thụ, và trại dưỡng lao ở thị trấn Triệu Miếu, so sánh một chút, ba phát hiện ổn hơn mình nghĩ, một nhóm các cụ già ở bên trọng, trò chuyện rất vui.
“
Hứa Tinh Thần sững người một lúc và nói, “Loại không có con như con, ba cũng không muốn con vào viện dưỡng lão khi về già, chính ba có một đứa con trai, còn vào viện dưỡng lão cái gì, con nói con không quan tâm đến ba sao?”
“Ba không thảo luận với con.” Hứa Đại Hải đột nhiên lấy lại sức trẻ năm nào: “Ba đã làm báo danh, cũng đã tham khảo ý kiến, ngày mai ba sẽ đi làm các thủ tục.
Con nhanh chóng trở về Bắc Kinh làm việc đi, canh ba cũng không có ích gì.”
“Ba lại không nghe lời à.” Hứa Tinh Thần nghiêm túc.
Khi hắn nghiêm túc, gần đây Hứa Đại Hải sẽ sợ hãi và tuân theo, giống như hắn sợ ông khi còn nhỏ.
Nhưng lần này không được, Hứa Đại Hải nói: “Haiz, ba thế này, con cũng cảm thấy khó chịu, ba cũng cảm thấy khó chịu, ba xong rồi, cứ thế này, ăn, uống, đi vệ sinh đều không làm phiền được, nằm bệnh lâu sẽ không còn đứa con có hiếu nào chịu canh, huống chi là cha con chúng ta.
Đến lúc đó, con chán ghét ba, ba oán hận con, như vậy được gì, như hiện tại có phải tốt hơn nhiều không.
Đừng lo lắng, ba sẽ không chết một mình đâu, lúc hấp hối, ba nhất định sẽ liên hệ với con, gọi con trở lại gặp mặt.
“
Hứa Đại Hải ngồi xuống ghế: “Cho dù con mỗi ngày canh phòng ba 24/24, cũng không thể chữa khỏi bệnh cho ba, lãng phí thời gian, trì hoãn sự nghiệp con, đây cũng phải là chuyện ba ngày, nhỡ như mấy tháng, mấy năm, con vẫn có thể canh cho ba sao? Con lần này có thể trở về, ba đã hài lòng rồi, vốn cũng chẳng phải phụ từ hiếu tử, không đưa lại cho con phiền phức, sắp chết rồi, còn bắt con chịu khổ với ba, tại sao còn phải hao phí hết phần tình cảm cha con cuối cùng này.
Nếu con còn lương tâm, hãy đưa lại cho ba một nửa số tiền mà lúc trước ba đã đưa cho con, ba mang theo đến viện dưỡng lão.”
Thẩm Kim Đài hơi quay lưng lại, không kìm được, nước mắt tuôn rơi.
Cừu Hồng nói, “Không được, không thể khóc, ấy.”
Thẩm Kim Đài trầm mặc một hồi, hai mắt đỏ hoe hỏi: “Như vậy hợp lý sao?”
Thái Tuấn cũng cảm thấy xúc động, quan điểm của hắn là không thể khóc lớn, nhưng có thể rơi nước mắt.
Cừu Hồng vẫn nhất quyết không chịu cho cậu khóc.
Cảnh khóc của Thẩm Kim Đài rất hay, đặc biệt có sức truyền cảm, trong hai bộ phim “Đông Cung Tới” và “Khi Người Già Đi”, cậu đã đóng góp những cảnh khóc nổi tiếng đẹp xuất sắc.
Nhân vật Hứa Tinh Thần trong “Xuân Dạ Hỉ Vũ” có vẻ ngoài nhìn như nhu nhược, nhưng lại có một trái tim mạnh mẽ.
“Xuân Dạ Hỉ Vũ” quay rất giống một bộ phim tài liệu, một cốt truyện rất bình thường, có những chuyện rất vặt vãnh, khắc chế, tình cảm lúc nào cũng chỉ dừng lại ở mức độ nào đó.
Đạo diễn Cừu Hồng là người rất cứng đầu, ông cảm thấy phong cách tổng thể cần được kiểm soát chặt chẽ, tuyệt đối không nhượng bộ.
Thẩm Kim Đài khóc, cũng không có gì sai, cậu là một diễn viên giỏi với cảm xúc tinh tế và sự đồng cảm lớn cho nhân vật.
“Cảnh khóc vẫn là để đến cuối cùng đi.” Cừu Hồng nói: “Cậu chịu đựng thêm vài cảnh, tôi sẽ cho cậu khóc đến sướng luôn.”
Muốn khóc cũng không thể khóc, cảm giác đó quá đau lòng, Thẩm Kim Đài cũng không tìm được nơi nào có thể tự mình khóc thật lớn để phát tiết, bởi vì cảm giác đau âm ỉ đó không còn nữa nên cảm giác của nhân vật sẽ không còn.
Khóc xong diễn tiết, cũng bị kìm nén xuyên suốt quãng thời gian diễn, cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Gia đình Thẩm Như Hải đi cùng với Lý Mỹ Lan và những người khác vào phim trường, Liễu Kỳ nắm tay Thẩm Tiểu Muội: “Phải yên lặng đấy, đừng làm phiền anh con quay phim.”
Tất cả mọi thứ của đoàn phim đối với ba người bọn họ đều xa lạ, trong đoàn phim có rất nhiều nhân viên, nhưng rất yên tĩnh, bọn họ tiến vào chỗ chụp, Thẩm Như Hải rất thận trọng chào hỏi từng nhân viên, hoàn toàn không có vẻ mặt uy nghiêm thường ngày, cố gắng không đúng mực, nhưng cũng gật đầu cúi đầu.
Vào phòng xem xét, bọn họ thấy bên trong có rất nhiều máy móc, máy quáy, ánh sáng, đạo cụ, thợ trang điểm, stylist, đạo diễn, v.v … đầy ắp người.
Những người này đang nhìn một người, người đó đang ngồi ở nơi sáng nhất, nằm trên ghế sô pha sờn rách, mặt bên xuất hiện trên màn hình.
Trong màn hình là một thế giới mới rất có hồn, từng tia sáng giống như sinh mệnh, chúng quấn lấy xung quanh Thẩm Kim Đài, khiến cậu trông vừa quen vừa lạ.
Thẩm Như Hải khẽ mở miệng, kinh ngạc quan sát, phát hiện Thẩm Tiểu Muội đang giật mạnh vạt áo của mình, ông liền bế Thẩm tiểu muội lên.
Ánh sáng tan ra, phản chiếu trong đôi mắt trẻ con và trong sáng của Thẩm tiểu muội..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook