15.

- Vợ..

- Nói chuyện nghiêm túc.

Trình Hựu sợ hãi, co rúm người:

- Em bỏ anh đi, anh chỉ còn cách này.

- Anh đùa giỡn như vậy vui lắm sao? Anh có biết em đã khổ sở, sợ hãi như thế nào không? Em vừa mới bị mẹ người mình yêu mắng, phải rời xa anh ấy, vừa ra đi lại nhận được tin anh ấy bị bệnh sắp chết, anh biết em không có người thân nào mà, anh cũng biết, em có yêu anh mà, sao anh phải làm vậy?

Trình Hựu thấy cô khóc đến nghẹt thở, bản thân như bị đâm một nhát ngay tim, anh đau lòng, chạy tới ôm cô vào lòng.

- Anh xin lỗi, anh thử mọi cách tìm em, nhưng không có kết quả, nếu không tìm được em thì có khác gì anh sắp chết đâu, nên anh mới làm vậy, không ngờ lại làm em khổ sở, Diệp Anh, anh xin lỗi, em đừng khóc nữa được không?

- Trước giờ mẹ anh luôn ép buộc anh làm mọi thứ, anh chưa bao giờ được tự chủ cuộc đời mình, đến khi gặp em, anh muốn bên em, anh muốn tự chủ được trái tim của mình, nhưng mà không ngờ anh sắp đạt được rồi thì em lại bỏ đi, bỏ lại anh.

Diệp Anh giờ cũng biết anh khổ sở như thế này, cô vừa khóc vừa ôm anh.

- Em xin lỗi, là em tự ti không xứng đáng đứng bên anh.

- Không sao, em cũng trở về rồi, từ nay đừng làm vậy nữa được không?

- Vâng, em sẽ không đi nữa.

16.


Diệp Anh đang khóc thì nhớ lại chuyện mình bị gạt hết lần này đến lần khác, vội đẩy anh ra.

- Vợ?

- Em cần tính sổ với anh hai lần gạt em, lần thứ nhất, mất trí nhớ, lần thứ hai, bị ung thư? Còn chuyện gì nữa?

- Hết.. hết rồi. – Trình Hựu sợ hãi.

- Nói rõ cho em.

- Anh.. anh uống rượu tới nhập viện.

- Trình Hựu!

Phòng bệnh Vip có cách âm nhưng Diệp Anh suýt thì hét cho cả bệnh viện nghe.

- Là em bỏ anh đi nên anh mới như vậy, em mà bỏ đi nữa thì không chỉ nhập viện thôi đâu.

- Anh dám.

- Á.. á.. á.. đau anh, vợ.

Diệp Anh vừa nói vừa xách lỗi tai của Trình Hựu trừng phạt anh. Trình Hựu quay lại ôm eo cô, kéo cô lại gần mình, cô nghe rõ tim anh đập nhanh như thế nào, cô luyến tiếc giây phút này nên vô thức ôm lại anh, Trình Hựu nở một nụ cười vui vẻ, lại tách ra hôn lên môi cô.

- Ai cho anh hôn?

- Vợ anh, anh hôn.

- Vợ anh hồi nào, còn không có giấy đăng ký.

- Ra là vợ anh muốn pháp luật công nhận sao? Vậy giờ mình đi đăng ký luôn.

- Hừ. Mẹ anh vẫn còn chán ghét em lắm.

Diệp Anh vừa buồn vừa nói, cô cũng không biết sao để vượt qua cửa ải của mẹ chồng này nữa.

- Mẹ anh thì liên quan gì, người em cưới là anh. Diệp Anh nhìn anh!

Cô nhìn thằng vào mắt anh, trong đó chỉ chứa hình bóng của cô, là tình yêu vô bờ của anh đối với cô, là sự nhớ nhung bao ngày qua, cô đưa tay vuốt mặt anh.

- Ừm, em đang nhìn.

- Người em yêu là anh, chỉ có anh mới có quyền quyết định anh lấy ai, em có hiểu không?

- Em biết rồi. Trình Hựu, đời này điều em làm đúng nhất chắc là yêu anh rồi.


- Hừ, giờ em mới nhận ra sao?

- Trình tổng, khôi phục lại vị trí Thư ký cho em có được không?

17.

Diệp Anh vừa ôm anh, vừa nịnh nọt anh:

- Em hay quá, trước đó lén xin phòng nhân sự nghỉ việc mà, còn trả luôn tiền vi phạm hợp đồng, anh hình như trả lương cho em nhiều quá nên em dư tiền có đúng không? Vậy đi, em về làm thư ký cho anh nhưng mà anh trả lương bằng thân thể của anh, em thấy như thế nào?

Trình Hựu vừa nói vừa áp sát lại gần cô, dùng ánh mắt hồ ly dụ hoặc cô.

- Anh, vô sỉ. – Cô đẩy mặt anh ra khi anh định hôn cô.

- Anh đuổi việc phòng nhân sự rồi.

- Cái gì?

- Ai cho họ quyền cho vợ giám đốc nghỉ.

- Anh! – Diệp Anh cạn lời, thầm xin lỗi tám ngàn lần với phòng nhân sự.

- Anh đùa thôi. Hừ, mai cùng anh đến công ty.

- Cảm ơn Trình tổng.

- Em gọi anh là gì cơ?

- Trình tổng?

- Không phải.


- Sếp?

- Không phải.

- Hmmm, muốn em gọi anh là ông xã sao?

Cô thấy mặt anh đỏ ửng lên, vẫn là chọc ghẹo anh vui mà.

Ngày hôm sao, cô quay lại công ty làm việc, cô thấy mọi người nhìn cô là lạ. Người cô thân nhất ở công ty là Tiêu Dao, cô ấy vừa thấy cô đến thì rất vui, còn sắp khóc đến nơi.

- Chị Diệp Anh, chị về rồi, cuối cùng em cũng được sống lại rồi.

- Tiểu Dao, sao thế?

- Trời ơi, chị không biết đâu, từ ngày chị nghỉ, giám đốc như hung thần ác sát, ngày nào đến công ty cũng như tảng băng di động, tụi em sai chuyện nhỏ xíu mà bị chửi té tát luôn, đặc biệt là chị Ly nhân sự, chị ấy ngày nào cũng khóc vì bị Sếp chửi, hình như sắp nộp đơn nghỉ luôn rồi, nhưng mà Sếp bảo đền hợp đồng gấp 3 rồi nghỉ, không thì anh ấy phong sát chị ấy trong ngành luôn.

Cô không biết nói gì nữa, đành cười cho qua rồi đi nhanh vào phòng giám đốc.

- Trình Hựu, sao anh lại chèn ép phòng nhân sự vậy?

- Em còn không biết sao?

- Em về rồi, tha cho họ nha nha nha.

- Xem thành ý của em như thế nào?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương