Tình Đầu Trong Vũ Trụ
-
Chương 5
Anh có thể thiêu đốt tôi thành tro bụi dù sao nếu không có ánh sáng, thì tôi cũng không cần cuộc sống tăm tối ấy
Type: Thanh Dâng
1.
Về quê phải đi ô tô mất hai tiếng, đến thị trấn phải thuê xe đến làng sau.
Nhà ông nội ở phía đông của thị trấn, nơi mà chỉ cần mở cửa sổ là có thể nhìn thấy núi non trùng điệp, nơi chôn nhau cắt rốn của Lão Đường. Nói ra thì tưởng là gần nhưng thực tế lại rất xa. Thế nhưng đối với Lão Đường hễ cứ mở mắt ra là như đã nhìn thấy nơi sinh ra và lớn lên của mình, có lẽ như thế ông cảm thấy bớt cô đơn.
Vừa đến thị trấn, con trai bác cả anh Đường Tuấn đã đợi sẵn tự bao giờ. Anh không có vẻ gì là đứa con sinh ra và lớn lên ở vùng miền núi xa xôi, vẻ bề ngoài rất nho nhã tuấn tú, nói năng đúng mực, dễ nghe. Anh họ đưa chúng tôi tới siêu thị của thị trấn, bác gái và bác trai đã chuẩn bị cơm nước sẵn sàng. Anh họ cũng đã đón ông bà nội về đây, Tiểu Lê Tử ngọng líu ngọng lơ, luôn miệng gọi ông nội, bà nội, trông láu ta láu táu khiến mọi người ai cũng phải phì cười.
Trên bàn ăn, bà nội lạnh lùng hỏi xuống: “Bố Tiểu Lê Tử sắp về chưa?”
Điền mỹ nhân mỉm cười đáp: “Sắp rồi ạ, mấy ngày trước con rể gọi điện sắp về rồi ạ.”
“Ừ, cưới nhau lâu thế rồi, Tiểu Lê cũng lớn bằng ngần này rồi, chúng ta đến người cũng chưa gặp lấy một lần. Nhiều người ở thôn ta đi lính, cũng hơn mấy năm không tin tức gì, bao nhiêu cô dâu đã đính hôn chờ đợi tới mỏi mòn.” Bà nội nuốt tiếng thở dài: “Nếu không phải đã có con với nhau, mẹ thấy cứ đà này nó cũng tới mỏi mòn mất thôi, nhà không có người đàn ông thì còn ra thể thống gì?”
Lão Đường vốn dĩ chưa nói cho người nhà biết việc tôi đã li hôn, Điền mỹ nhân cũng chưa từng đả động đến, sợ mất thể diện. Vùng thôn quê yên bình dân dã, những cũng có chút lạc hậu, con gái mười chín tuổi đầu đến việc đăng kí kết hôn cũng chưa từng biết đến, lại không am hiểu nhiều, Oa Oa cũng sinh hai đứa rồi. Thế nhưng những chuyện kiểu li hôn thế này là vô cùng mất mặt, theo cách nói của Lão Đường, việc này đồn ra ngoài có mà nhảy sông tự tử cũng không hết nhục, cả nhà chắc cũng nhục nhã mà nhảy theo.
Thế là mấy năm nay tôi đành nói dối, cũng chỉ là để cả gia đình, họ hàng nhà Lão Đường có thể yên ổn sống qua ngày ở đây. Mọi người nghe nhiều cũng mệt, mà tôi nói nhiều quá cũng đâm ra chán. Tôi gắp thức ăn cho bà nội, cười vui vẻ: “Bà nói thật đúng, mấy ngày nay cháu chờ anh ấy đến mỏi mòn rồi, cháu đang định tự mình sinh thêm một cháu trai nữa đây.”
Cả nhà phá lên cười vui vẻ, nói tôi không biết giữ tiết hạnh. Nhưng được cái tôi như vậy là đặc biệt hơn so với mọi người.
Điền mỹ nhân không nói tiếng nào, nhưng cũng không đụng đũa.
Buổi tối tôi nằm cùng giường với mẹ, ánh trăng bàng bạc hắt qua cửa sổ, mẹ đột nhiên hỏi: “Quan hệ giữa con và Nhã Chí đến đâu rồi?”
“Chẳng đi đến đâu cả mẹ à.” Sau khi nghiêm túc bộc bạch với Điền mỹ nhân, tôi bực vì đã không thể cắt đứt lưỡi mình, “Chúng con chia tay rồi.”
“Chia tay thật rồi à?”
“Vâng.”
“Mẹ cũng nghĩ thế.” Điền mỹ nhân thở dài một tiếng, “Trái tim con vốn không hướng về phía nó.”
“Đúng mà, con đã giấu trái tim mình nằm sâu trong tủ quần áo, mang theo nếu mất đi thì làm thế nào?”
“Con mà cũng sợ mất à, vị trícủa nó vốn đã không tìm lại được rồi.”
Tôi không hé răng nửa lời, xoa đầu đứa con trai đang ngủ. Càng nói nhiều tôi càng thấy giả tạo, nó giống như một cuộc đối thoại trên truyền hình mà hai người chúng tôi mang một phong cách không khác gì của Quỳnh Dao. Tôi đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, bỗng Điền mỹ nữ cất tiếng: “Quả Quả, mẹ xin lỗi con.” Bà cố gắng nén tiếng nấc khẽ trong họng, làm tôi thấy khó chịu trong lòng. Lúc Lão Đường còn, luôn cung phụng Điền mỹ nữ như cung phụng một tiên nữ. Bao nhiêu năm như vậy, tôi chưa từng thấy hai người cãi nhau một tiếng, cũng chưa bao giờ thấy mẹ khóc.
Mấy năm gần đây ngoài mặt vẫn tỏ ra quan tâm đến bề ngoài, chú ý trang điểm, làm đẹp, nhưng từ khi Lão Đường qua đời, bà dường như đã mất di cả thế giới và mất dần tuổi thanh xuân của mình. Có lẽ đối với bà mà nói nếu bắt bà lựa chọn giữa tôi và Lão Đường, bà sẽ do dự một chút nhưng sau cùng sẽ chọn Lão Đường. Bởi lẽ, Lão Đường chỉ có một, còn con gái có thể sinh thêm. Hồi nhỏ tôi còn ấm ức chỉ trích bà, bây giờ lớn rồi đã hiểu chuyện hơn.
Đối với những người đàn ông mà mình yêu tới tận xương tủy, không có gì quan trọng bằng, mất đi người ấy là mất di cả tâm hồn. Tóc mẹ ngày càng bạc nhiều hơn, chỉ còn cách dùng thuốc nhuộm để che bớt đi, các vết nhăn trên khóe mắt ngày càng lộ rõ hơn, sau một đêm bà đã thay đổi từ một đóa hoa lung linh xinh đẹp thành một cành khô heo hắt lụi tàn.
Một người mẹ yếu đuối xác xơ như vậy, nhưng trong lòng tôi bà vẫn vậy, vẫn xinh đẹp vô cùng. Dù bố không còn nữa, tôi vẫn coi mẹ như một nàng tiên.
Tôi có mẹ, còn có cả con trai nữa, tôi phải trở thành chỗ dựa của họ.
Cho dù bây giờ không thể, nhưng có ai sinh ra đã làm được mọi việc, lớn lên người ta cũng phải trả giá nhiều hơn. Đúng vậy, cho dù bây giờ không thể, thì nhất định sẽ có một ngày tôi sẽ trở thành chỗ dựa của họ.
Sáng sơm ngày hôm sau, tôi và Điền mỹ nhân chuẩn bị một ít đồ lễ lên núi tảo mộ. Trên mộ rất sạch sẽ, anh Đường Tuấn mỗi lần lên núi đều giúp chúng tôi chăm sóc ngôi mộ. Tôi thắp hương, rồi lau sạch bức ảnh của bố, ông nở nụ cười hiền hậu, trên khuôn mặt ấy tôi không hề thấy bất kì dấu hiệu nào của tuổi già. Bố tôi sẽ mãi mãi không già thêm nữa, cũng không bao giờ phải lo lắng, buồn phiền vì đứa con gái cứng đầu như tôi nữa.
Điền mỹ nữ gọi Tiểu Lê Tử, “Tiểu Lê, lại đây lạy ông ngoại đi cháu.”
Diệp Lê nhìn nhìn bà ngoại, lại nhìn nhìn ông ngoại, cười híp mí, chạy lại hôn lên bức ảnh ông.
Tôi không nhịn được bật cười to, xoa lên cái đầu bé nhỏ của con. Điền mỹ nữ cũng mỉm cười, ôm lấy nó rồi bắt đầu khấn: “Lão Đường, ông xem cháu ngoại chúng ta dễ thương không! Năm ấy nếu Quả Quả không muốn giữ nó thật, ông ở dưới ấy có khóc cũng không kịp rồi. Ông yên tâm, tôi và Quả Quả sống rất tốt, rất vui vẻ, không phải mất đi ông rồi sẽ không sống nổi, cho nên ông hãy yên tâm ở đó đợi tôi, cố gắng kiếm thật nhiều tiền… trước kia ông đã hứa với Quả Quả sẽ mua biệt thự cơ mà! Ài, không biết dưới ấy nhà đắt không, đợi tới lúc tôi đến chỗ ông, đừng có mà nhìn tôi ngượng nghịu bảo đang ở nhà người nhà đấy…”
Đúng là Điền mỹ nữ có khác, còn nói chuyện cuộc sống với người chết.
Tôi hóa một ít tiền vàng, rồi để mẹ ở đấy cầu khấn, tôi ôm Tiểu Lê Tử đi lòng vòng hái táo dại. Đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở thành phố thì về đây nhìn thấy gì cũng hiếu kì, không giống những đứa trẻ sinh ra ở miền núi, sau khi học xong chúng phải đeo gùi lên núi hái chè. Hồi nhỏ mỗi lần về quê tôi đều theo anh họ lên núi bẫy sóc, anh họ còn bảo tôi cái gì trên núi có thể ăn được, cái gì không thể ăn. Cho dù lần nào tôi cũng nhớ sai, nhưng sau những lần bị ngộ độc tôi đã tự mình rút ra nhiều kinh nghiệm và bài học.
“Mẹ ơi, táo này chua quá…? Mẹ ơi, đây là nấm à?... Mẹ ơi đừng hái, nấm độc đấy…”
“Trẻ con hiểu gì chứ, con xem cây nấm đẹp thế này, mọi thứ trên núi đều tươi tốt.”
“Bác bảo trên núi những thứ càng đẹp càng không được đụng đến.”
“Bác ấy đến cấp 3 còn không thi đỗ, đại học cũng mãi mới tốt nghiệp, con thử nghĩ xem con nên nghe mẹ hay nghe bác ấy?”
“Mẹ phải nghe bác!” Diệp Lê vẫn kiên quyết.
“… Thỉnh thoảng có lúc mẹ cũng đúng mà.”
“Bố nuôi bảo, mẹ chỉ đúng khi quyết định sinh con ra thôi.” Thằng bé chạy lại, véo má tôi kéo sang hai bên, “Mẹ ơi, bây giờ con đang ở tuổi có thể bắt chước rất nhanh đấy, đừng có làm tấm gương xấu cho con, trên ti vi có rất nhiều trẻ con học điều xấu như thế đấy…”
…
Được rồi, được rồi, tôi đúng là phát sợ thằng bé. Các bậc phụ huynh đều lo lắng con cái mình không được thông minh, nhưng con cái quá thông minh cũng là một ác mộng. Tôi khuyết điểm đầy mình, đứng trước thằng bé tôi chẳng có cái oai của người lớn gì cả. Bố nó đã làm tôi nhiều phen đứng tim, nó cũng làm tôi bao phen khiếp vía, tôi nghi ngờ liệu có phải tên mình không nên mang thêm chữ “Diệp”? Mang thêm chữ đấy là một đi không trở lại. Tôi đành tìm một bãi cỏ sạch để đặt lưng, ngước mắt nhìn lên bầu trời ngẫm nghĩ mà lòng buồn man mác.
Dường như Diệp Lê rất sợ cái vẻ im lặng bất động của bà mẹ xinh đẹp này nên vội vàng bò bào lòng tôi giả vờ ngoan ngoãn: “Mẹ, con yêu mẹ.”
Tôi chỉ lạnh lùng “Ừ, ừ” hai tiếng, những bác sĩ giỏi trên thế giới này đều là những người giữ được lập trường vững vàng trước sự tấn công ngọt ngào của giai cấp vô sản.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con nói thật đấy.” Diệp Lê ôm lấy mặt tôi thơm lấy thơm để, ánh măt hàm chứa một nụ cười, “Con yêu mẹ nhất trên đời, con yêu mẹ vô cùng.”
Trong phút chốc tôi chợt lặng người đi, khuôn mặt này sao lại giống y đúc, như bức tượng thu nhỏ của người ấy, miệng liên hồi nói với tôi, con yêu mẹ nhất trên đời, yêu? Yêu cái gì? Hình như… tôi chưa bao giờ nghe người ấy nói câu này. Anh chỉ nói sẽ nhanh thôi. Như thế nào là nhanh, thế nào là không nhanh, thực chất chỉ là đùa giỡn với tôi mà thôi, hình như trong trái tim lạnh lẽo của tôi đang nhỏ những giọt nước mắt, cảm xúc như chợt vỡ òa.
Tôi ôm mặt khóc.
“Mẹ, mẹ làm sao thế?”
“Gió to quá, có hạt cát bay vào mắt mẹ…”
Diệp Lê không hỏi thêm gì nữa, tôi nghĩ thằng bé đã lĩnh hội đầy đủ sự yêu thể diện của mẹ nó. Từ lúc còn chưa biết đi, thằng bé đã bị bà ngoại lôi đi xem những bộ phim tình cảm sướt mướt Hàn Quốc. Đương nhiên, các loại câu như: “gió to quá”, “cát bay vào mắt” nó có thể vận dụng vào thực tế từ những lý thuyết đã xem trên ti vi. Một đứa trẻ láu cá mới hai tuổi đã có thể lừa để thơm các cô bé trong khu, là một người mẹ vô trách nhiệm như tôi thì chỉ biết đứng đó mà nhìn nó ngày càng lấn sâu vào con đường tội lỗi.
Tôi than thân trách phận xong chợt nhận ra cũng không còn sớm sủa gì nữa, Diệp Lê cũng nhét đầy táo dại vào hai túi áo rồi. Tôi dắt tay nó cùng đi tìm Điền mỹ nữ rồi xuống núi.
Tối hôm ấy, Điền mỹ nữ không ăn cơm mà đi ngủ sớm.
Tôi đưa Diệp Lê tới nhà bác cả tìm anh Đường Tuấn chơi, đối tượng anh mới theo đuổi cách đây không lâu cũng có mặt, trông cũng có vẻ là một cô gái nhã nhặn. Tôi vỗ mông Diệp Lê, “Tiểu Lê Tử, đây là vợ của bác con đó, chào cô đi con.”
Diệp Lê không làm tôi thất vọng, cười híp mí, chào: “Cháu chào cô ạ.”
Cô gái ấy tay chân luống cuống, mặt đỏ bừng lên, không biết phải làm gì. Tôi cười vỡ bụng, bị anh Đường Tuấn trợn mắt, lườm một cái. Anh quay lại nói với cô gái với một vẻ dịu dàng khiến người ra phát rùng mình: “ Tính Quả Quả nó vốn như thế, từ bé đã hư rồi, đừng để ý tới nó. Chỉ có Tiểu Lê Tử của chúng ta là ngoan thôi, nhưng đừng có mà học tính xấu của mẹ đấy. Mai bác lên núi bẫy sóc, cháu có muốn đi cùng không?”
Thằng bé cười mờ ám, “Việc này… cháu sợ cháu đi không tiện lắm, trong khu rừng sâu, người rừng thường coi trời là chăn, đất là giường…”
Tôi nhìn sang cô gái mặt đỏ như gấc.
Còn dám nói thằng nhóc ngây thơ, chưa hiểu gì ư, chẳng phải trong đầu nó cũng toàn ý nghĩ đen tối hay sao? Không đợi tôi phải mở lời nói thêm điều gì xấu hơn, Đường Tuấn đã đằng đằng sát khí, mặt đỏ như ông Quan Nhị Gia, tôi hồn bay phách lạc. Vội vàng nhấc bổng Tiểu Lê Tử, hai mẹ con cười phá lên chạy ra cửa thoát thân.
Bác trai và bác gái đang xay thịt ở ngoài sân, chuẩn bị cho ngày mai làm bánh chẻo, tôi ngồi sang một bên nhặt lá hẹ với bác. Bác cả dọn dẹp sạch sẽ sân vườn, còn trang trí hết sức bắt mắt, trước cửa còn trồng thêm hai cây hồng, táo, đào và lựu trồng trong sân, dưới gốc cây trồng thêm vài khóm cúc đông, đã bắt đầu trổ nụ xanh biếc.
Tôi nhìn hoa cúc lại chợt thèm dưa chuột, thế là vừa ngắt hẹ ăn vừa cười vui vẻ.
Bác gái không biết vì sao tôi vui vẻ như vậy, không biết nói gì liền hỏi: “Quả Quả, Tiểu Lê cũng đến tuổi đi học mẫu giáo rồi nhỉ?”
“Con đã chọn được trường cho cháu rồi, đợi ăn Tết xong là cho cháu đi học.”
“Thế Tết bố thằng bé có về không?”
“… À! Chắc là sẽ về, nhưng cũng chưa chắc đã được nghỉ bác ạ.”
Bà bác quay đầu sang bên nhìn thằng nhóc Diệp Lê đang nghịch phá bên cạnh, “Con nhớ ba không, Tiểu Lê?”
Mỗi lần nghe thấy câu ấy tôi lại như có hàng nghìn mũi tên vô hình xuyên qua tim, chỉ hận một nỗi không thể nhét ngay bó hẹ vào miệng bác để ngăn những lời ấy. Diệp Lê từ nhỏ cưa bao giờ hỏi một câu về ba nó, đương nhiên điều đó không có nghĩa là tôi chưa từng kể với nó về ba. Những chuyện như bố nó có vẻ đẹp mê hồn, trên đời không có đối thủ, nụ cười của bố nó làm cho mẹ nó ngất ngây si mê và đã làm cho một cô gái xinh đẹp, tài sắc như mẹ nó trao trọn trái tim mình cho ông ra sao, thằng bé đều đã nghe qua. Đáng tiếc Diệp Lê chưa bao giờ tỏ ra tò mò về ba nó, cho dù lúc tôi kể nó tỏ ra rất chăm chú lắng nghe, nhưng nó tuyệt đối sẽ không hỏi gì thêm.
Có lẽ thằng bé thông minh này đã xem nhiều đứa trẻ trong phim thần tượng nên trong lòng nó như ngấm sâu tư tưởng ấy. Tôi nhìn Diệp Lê, nó cười hồn nhiên, nói to: “Nhớ chứ ạ, nhưng con có mẹ là đủ rồi!”
Tôi nước mắt lưng tròng, đúng là đứa con ngoan.
Bác trai và bác gái đều cười to, cứ không ngớt lời khen Tiểu Lê thông minh, hiểu chuyện.
Buổi tôi trong lúc tắm cho Diệp Lê, nó đột nhiên bảo: “Mẹ, thực ra mẹ và bố li hôn rồi phải không?”
Tôi đứng tim, hỏi: “Ai nói với con như vậy?” Nói xong tôi bỗng nhận ra mình lỡ miệng. Thằng tiểu tử lấy vẻ mặt vô tư lự, trề môi: “Còn phải cần ai nói? Cứ cho là bận đi thì gọi lấy một cuộc điện thoại cũng được rồi. Nói đây là quà mà ba gửi tặng, thực ra là quà mẹ tiện thể mua cho con ở cửa hàng bên đường mà? Lần trước con với bố nuôi đi siêu thị nhìn thấy một chiếc xe tăng giống y sì như đúc, đến cái mác mẹ còn chưa giật ra…”
Tôi đúng là… đã quên giật mác thật sao?
“Mẹ à, con vốn không thích trách mẹ, mẹ vẫn nói mẹ là một người phụ nữ ngoại hình xinh đẹp, có khiếu ăn nói, nhưng sao mẹ lại toàn nói dối thế?” Diệp Lê thở dài một tiếng, lắc đầu, “Cái người tên Vu Nhã Chí ấy là bạn trai mẹ à? Còn bảo anh học khóa trên, còn là đồng nghiệp. Đồng nghiệp gì mà suốt ngày đưa mẹ về, lại còn hôn gió dưới cây cột điện bên đường… mẹ coi con là con nít à, cái gì con cũng biết rồi. Các nhân vật nữ chính trong phim Hàn Quốc toàn là buồn bã uất hận nuôi con, nhưng vẫn lấy được các nhân vật nam chính, con thấy mẹ còn xinh đẹp hơn họ nhiều, cũng không phải là không ai lấy, sao cứ tự làm khổ mình thế? Con chính là muốn giữ thể diện cho mẹ nên không muốn nói điều đó với mẹ.”
Tôi… quả nhiên để thằng bé nhìn thấy cảnh hôn gió dưới tầng.
“Mẹ… sao không nói gì?”
“Lần sau mẹ sẽ không quên giật mác, cũng không hôn gió dưới đường nữa…”
“Ài…” Diệp Lê nổi giận rồi, nó véo vào má tôi: “Mẹ, trước mặt con mà vẫn phải đóng kịch à? Mẹ không thấy mệt sao?”
Tôi dứt tay nó ra, trợn trừng mắt, nhanh nhanh chóng chóng kì lưng cho thằng bé: “Con là trẻ con thì hiểu gì? Con còn chưa đầy bốn tuổi, đừng có cả ngày ra vẻ người lớn, mau tắm rửa rồi đi ngủ.”
“Ông ta không cần mẹ, cũng chẳng cần con, chẳng lẽ mẹ có thể biến ra cho con một người bố à? Con cái gì cũng hiểu, con ghét mẹ thế này!”
Cho tới lúc đi ngủ, Diệp Lê cũng chẳng nói với tôi lời nào.
Tính khí thằng bé cứ thích tỏ ra mình là người lớn, tôi cũng ra vẻ thờ ơ, chẳng muốn động đến thằng bé nữa.
Sáng sơm hôm sau chúng tôi chơi trò con số chỉ lệnh, Điền mỹ nữ cho rằng chúng tôi có vấn đề về sức khỏe, ăn sáng qua loa rồi mang chút đồ ăn lên núi cầu nguyện cho Lão Đường. Bà mới đi không lâu đã thấy anh Tuấn dẫn cô bạn gái nhìn như cô giáo bản đi tới, anh lái một chiếc xe thồ nhỏ phía trên chất đầy đồ nghề săn bắt thú rừng.
Thằng nhóc Diệp Lê Tử lật mặt không khác gì bố nó, ngay lập tức nó hí hửng nhảy phốc lên xe, cứ mở miệng ra là một câu bác hai câu bác, sau đấy quay sang người yêu ông bác một câu cô hai câu cô. Nghĩ lại tối qua nó làm cho tôi rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, tôi đang tỏ ra có chút cảm động, nghĩ rằng hai mẹ con đang chiến tranh lạnh, nên bây giờ cố gắng ra vẻ một bà mẹ đích thực.
Đường Tuấn giục: “Tiểu Lê, chúng ta đi thôi, cháu chào tạm biệt mẹ đi.”
Diệp Lê nghiêng đầu: “Pằng!”
Tôi tức điên người, pằng gì mà pằng, tôi nghiến răng: “Lại dám thách thức mẹ hả, có giỏi thách thức thì đừng về nữa.”
Diệp Lê ngoáy ngoáy mông, ra vẻ thân thiết kéo cô chị vừa quen lên xe ngồi.
Đợi mấy người đi khuất, tôi thu dọn một chút rồi mới chạy sang nhà bác cả giúp làm bánh chẻo. Thời tiết hôm nay rất đẹp, bác gái mang đậu lên sân thượng phơi. Tôi thích ăn nhất là các món ăn từ đậu do bác gái nấu, cứ phơi đi phơi lại trong suốt mùa thu, tới đông mang ra kho thịt, phải nói đã ăn vào là chết mê chết mệt.
Tôi lên sân thượng ngẩng mặt nhìn ngắm quang cảnh xung quanh, núi non trùng điệp, bầu trời trong xanh tươi mát đến lạ kì, giống như một bức tranh sơn mài phác họa một khung cảnh mùa thu kì diệu.
Từ xa xa có tiếng súng vọng lại, lúc rõ lúc không, có lẽ bộ đội bên kia núi đang luyện tập. Trong email của Trương Miên gửi, anh lúc nào cũng tự khen cách bắn súng tuyệt vời và tay súng điêu luyện của anh. Tóm lại, cả con người anh đều là thiên tài, giỏi tới mức sắp hóa thần tiên rồi. Con trai đúng là càng lớn càng coi trọng hư vinh, chẳng trách lúc nào người ta cũng hoài niệm về tuổi trẻ đã qua.
Còn anh thì sao, Diệp Bổng, phải chăng anh cũng đã thay đổi rồi?
Ý thức được mình đang nhớ Diệp Bổng tôi tự hành hạ mình một chút, gọi điện cho quân sư quạt mo của mình.
Quân sư Hà có lẽ đang rất bận bịu, chuông điện thoại đổ một hồi dài mới nhấc máy, “A lô, cô chủ, sơn nữ không phải đã trở về quê hương nhận tổ tông rồi sao, xa như vậy còn cho triệu nô tỳ có việc gì?”
“Thôi thôi, cái kiểu xưng hô này làm bỉ chức thấy ớn lạnh, bỉ chức hỏi một chút, trưa mai bỉ chức mang theo lão phu nhân và tiểu thiếu gia tới bến xe, cô nương có thể bớt chút thời gian vàng bạc đến đón bỉ chức không?”
“… Ta vừa nhận được một công việc của nhà xuất bản, thế lão quản gia Hạ Văn Kỳ của nhà ngươi đâu?”
“Đừng nhắc đến tên Hạ Văn Kỳ ấy nữa, hắn ta đi phá án với ông bạn cảnh sát ở nơi khác rồi. Chính là vụ án bắn người ở công viên ấy, hắn ta bảo đấy là kiểu tội phạm tiêu biểu cho phần tử muốn báo thù xã hội, cho nên nhất định sẽ gây án lần sau, mục tiêu chắc chắn là ở khu công viên đông người của các thành phố lân cận… dù sao thì anh ta cũng nhạy cảm đi…”
“Thế được rồi, mình đi đón bạn.” Kha Hạnh Hương bỗng hỏi: “Quả Quả, cậu có vẻ không vui?”
“Ồ, bạn ngửi được mùi buồn của mình à?”
“Đang chửi đểu tôi hả?” Hạnh Tử mắng tôi một câu, “Không nói vòng vèo nữa, mình còn có hẹn với tiên sinh Thiên Thần.”
“Được rồi, mình nói ngay đây, thực ra là Tiểu Lê Tử nhà mình đang bước vào thời kì nổi loạn rồi, hôm qua tự nhiên bảo tớ tái giá, lại còn phê bình tớ một trận, bạn nói xem có phải phát triển quá sớm không?”
“Cậu quý tử nhà cậu lúc nào cũng tỏ ra là ngoan ngoãn, kì thực nó còn có mắt hơn nhiều người, bạn cứ làm như mới quen nó ý? Gen của bạn và Diệp Bổng đã siêu việt hơn người thường, hai người kết hợp lại nữa, con ính ra tự nhiên cũng có khả năng thiên phú, không thầy cũng giỏi rồi. Có được niềm kiêu hãnh này, cậu sống đời này cũng đáng!” Kha Hạnh Hương vội vàng dập điện thoại, “Được rồi, được rồi, mình có hẹn với Thiên Thần rồi.”
Tôi cắn chặt môi một lúc, đặc điểm nổi bật của nhân tài là thiếu nhân tính.
Sau khi bỏ rơi mối tình đầu là Triệu Đa Dương, quan niệm thẩm mĩ của Kha Hạnh Hương đã xoay 180 độ từ con trai văn học sang con trai nghệ thuật. Vừa chia tay với một anh nghệ sĩ vẽ truyện tranh nổi tiếng, liền xuất hiện một anh nghệ sĩ piano lọt vào mắt xanh của cô, anh chàng này mang hai dòng máu Anh và Trung Quốc. Dường như cả thế giới đều tràn ngập tình yêu, chỉ có tôi là đang tàn lụi dần trong gió thu.
“Quả Quả, mau lại đây gói bánh chẻo đi!”
“… Con đến ngay…!”
Tôi vội vã chạy xuống tầng.
Lúc Đường Tuấn gọi điện về, tôi và bác gái đang xem phim về chiến tranh kháng Nhật, bom đạn bắn vèo vèo, vì một Tân Trung Quốc, trúng rồi… cốt truyện rập khuôn, tình tiết chẳng có gì mới. Không đợi tôi phải hắt hơi, bác gái đã cao giọng, mặt biến sắc: “Tiểu Lê…? Chưa… vẫn chưa quay về…? Một đứa trẻ làm sao có thể tự quay về… làm sao… tìm không thấy…? Sao có thể… tìm không thấy…?”
Tim tôi bỗng dưng lạnh cứng: “Bác ơi, có chuyện gì vậy?”
Bác gái tới điện thoại cũng cầm không vững nữa, “Thằng Tuấn nó bảo, Tiểu Lê biến mất rồi.”
“… Không!” Tim tôi như cắt ra từng khúc.
Trời tối dần, những người dân làng đi tìm Diệp Lê đã lũ lượt kéo nhau về, vẫn bặt vô âm tín.
Trước kia ngọn núi này từng xảy ra chuyện, có một đứa trẻ sau khi học xong lên núi bẫy lợn rừng, không cẩn thận rơi xuống hố bẫy của người dân, cái hố vốn không sâu, cũng không cắm chông ở dưới, nhưng thật bất hạnh cũng có một con lợn rừng rơi vào bẫy, đến khi người nhà tìm ra thì trong hố chỉ còn lại một vũng máu, lục phủ ngũ tạng bị moi ra hết, con lợn rừng lúc ấy vẫn còn quấn cái xác đến nát tươm.
Mẹ đứa trẻ ấy vì quá đau đớn mà hóa điên, suốt ngày chạy như điên ngoài đường, cứ nhìn thấy đứa trẻ nào tầm từ bảy, tám tuổi là ôm lấy chạy về nhà, đó là câu chuyện có thật. Bởi vì hồi nhỏ tôi đã từng bị bà bế đi một lần, bị dọa đến hồn bay phách lạc, đến hét cũng cứng miệng hét không thành tiếng.
Cứ nghĩ đến việc một mình thằng bé trong rừng sâu, đối mặt với muôn vàn nguy hiểm, tôi cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, muốn phát điên.
Tôi nhấc điện thoại, “Anh, em tự đi tìm.”
Đường Tuấn vội vàng giữ chặt lấy tôi, “Em không thông thạo ở đây, nếu thêm một người lạc nữa thì còn rắc rối hơn. Em yên tâm, tìm không thấy lại tìm tiếp, nhất định sẽ tìm ra.”
“Em yên tâm ư? Em làm sao yên tâm được? Sáng sớm ra khỏi nhà em còn nói với Tiểu Lê có giỏi thì đừng quay về, có người mẹ nào thế này chứ? Nếu thằng bé xảy ra chuyện gì thật, em cũng không muốn sống nữa, anh! Anh đừng ngăn em, em nhất định phải đi, Tiểu Lê nhất định đang đợi em tìm nó!” Tôi không chịu được nữa khóc òa lên, nước mắt giàn giụa, đầu óc hoang mang hoảng loạn, “Quả Quả, em đừng nghĩ quẫn, làm mẹ em lo lắng thêm, chúng ta nghĩ cách, Tiểu Lê thông minh như vậy, nó sẽ biết cách tránh nguy hiểm.” Anh cũng lo lắng tới mắt đỏ lên, “Đều là lỗi của anh, anh nên chú ý đến nó hơn một chút.”
Bây giờ nói gì cũng đã quá muộn rồi.
Diệp Lê là niềm an ủi lớn nhất của Điền mỹ nữ, sau khi Lão Đường ra đi, cũng may có thằng bé bà mới có thể vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất của cuộc đời. Nếu thằng bé có chuyện gì, cả nhà tôi sống cũng chẳng còn có ý nghĩa gì nữa.
Cho nên, Tiểu Lê nhất định phải bình an vô sự.
Tôi ngồi trước cửa, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trong lòng ngày càng lạnh lẽo hơn.
Đấy là món quà duy nhất mà Diệp Bổng để lại cho tôi.
Đó là Diệp Bổng…
Diệp Bổng? Tôi đột ngột đứng dậy, bên kia núi là doanh trại quân đội, Diệp Bổng cũng đóng quân ở đấy, anh liệu có đang ở đấy không? Nhưng tôi làm thế nào để tìm thấy anh?... Tôi lo lắng cắn móng tay, đi đi lại lại một cách thất thần. 114? Không được. Làm sao để tìm ra anh? Làm sao có thể tìm thấy Diệp Bổng?
Đột nhiên, trong đầu tôi bỗng lóe lên một tia sáng, lần trước tôi gặp Trác Nguyệt trong bệnh biện.
Tôi run run lật cuốn sổ điện thoại, trong giây phút ấy cả người tôi run lên bần bật. Đúng vậy, người mà cả cuộc đời này tôi căm hận nhất, có lẽ đó là Trác Nguyệt. Cô ta đã làm cho Diệp Bổng đau khổ, nhưng trong lòng Diệp Bổng dù không thể thành người yêu thì cô ấy cũng là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Tôi ngưỡng mộ cô ta, tôi ghen tỵ với cô ta, tôi căm ghét cô ta. Cô ta là người mà trong lòng tôi được xếp trong top 3 những người không được chào đón nhất.
Nhưng bỗng nhiên giờ lại trở thành vị thánh cứu thế, thôi, thế nào cũng được, nào là đố kị, căm ghét, thế nào cũng được, chỉ cần đứa con trai duy nhất của tôi bình yên vô sự thì trên đời này còn gì quan trọng hơn nữa?
Tu… tu... tu… tu…
Một hồi chuông dài vang lên, tôi lo lắng cắn ngón tay đến chảy cả máu, tiếp đấy là một giọng nữ lạnh lùng, “Xin lỗi, số điện thoại mà quý khách đang gọi hiện không liên lạc được…” Tôi ngồi phịch xuống, nhìn chằm chằm vào nền gạch, hận một nỗi không thể bóp nát chiếc điện thoại trong tay. Cứ như thế trong vài phút, có thể chỉ vài phút cũng có thể còn nhanh hơn.
Trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, bỗng tiếng chuông điện thoại reo, là Trác Nguyệt!
“A lô, Quả Quả à? Lúc nãy tôi đang tắm…”
Sống mũi tôi cay cay, nấc lên thành tiếng, “Chị Nguyệt, chị Nguyệt ơi…”
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói ngọt ngào bên kia đầu dây bỗng trở nên lo lắng, “Từ từ nói cho chị nghe, đừng lo lắng.”
“Chị Nguyệt, chị giúp em một việc, tìm giúp em Diệp Bổng được không? Em không tìm được em ấy, con trai em mất tích rồi… Đấy là con của anh ấy… anh ấy không biết… Chị Nguyệt ơi, chỉ có chị giúp được em… Tiểu Lê bị lạc trong núi, bên kia núi chính là doanh trại của anh ấy… biết đâu anh ấy có cách… cầu xin chị… cầu xin chị hãy giúp em…”
Bên kia đầu dây chợt trở nên im lặng lạ thường, một lúc, sau mới vọng lại tiếng nói gấp gáp, “Em nói gì? Diệp Bổng có con à? Em đã sinh cho anh ấy một đứa con trai à?”
“Cầu xin chị, chị Nguyệt…” Tôi bất giác nhắc đi nhắc lại, “Chị Nguyệt, em chỉ có thể nhờ vào chị thôi.”
Bên đầu dây bên kia ngừng một chút rồi nói: “Quả Quả, đừng lo lắng quá, chị sẽ gọi cho Diệp Bổng ngay, nhất định không có chuyện gì, em đang ở đâu, chị sẽ tới ngay.”
Tôi nói địa chỉ thị trấn, dưới gốc cây hồng đã đứng bóng. Tôi sợ hãi, một Đường Quả không sợ trời, không sợ đất không biết đã biến đi đâu mất rồi. Giờ đây mới biết mình cũng biết sợ. Lúc Lão Đường cấp cứu trong bệnh viện, tôi sợ đến mức run lên bần bật. Lúc sinh Tiểu Lê đau đến chết đi sống lại, bác sĩ cho nhầm lượng thuốc mê, lúc đó tôi đau tưởng ngất đi, tôi sợ mình sẽ chết. Lão Đường không còn nữa, nếu xảy ra chuyện gì, mẹ tôi sẽ không sống nổi mất. Tôi rất sợ, khi lớn lên thêm một chút, tôi đã dần mất đi dũng khí của mình, có lẽ sẽ có một ngày, tôi cũng sẽ trở thành một bà lão nhìn đời với vẻ khiêm nhường.
Thế nhưng cho dù có sợ hơn nữa thì tôi cũng phải dũng cảm lên, tôi là chỗ dựa của cả gia đình, nếu tôi suy sụp, cả nhà sẽ suy sụp.
Tôi dần dần trấn tĩnh hơn, điện thoại bỗng nhiên đỗ chuông, là một số lạ.
Tôi nhấc máy, không nói gì.
Tiếng thở ở đầu dây bên kia ngày càng nặng nề hơn, “Đường Quả, anh là Diệp Bổng.”
Tôi biết, tôi luôn biết, giọng nói của anh tôi đã khắc cốt ghi tâm.
Anh nói: “Em đừng lo lắng, anh vừa gọi điện thoại về đội, đã yêu cầu đội trưởng nhiệm vụ điều động khẩn cấp. Bây giờ anh lập tức đến đấy, em hãy đợi anh.”
Tôi gật gật đầu, mới ý thức được anh không thể nhìn thấy tôi lúc này nên bèn cất giọng: “Ừ.”
Diệp Bổng đột nhiên nói: “Em còn có điều gì muốn nói với anh không?”
Tôi nói: “Xin lỗi…”
“Còn gì nữa?”
“Lại làm phiền anh rồi.”
Dường như bên đầu dây bên kia có tiếng nghiến răng ken két: “Đường Quả, em cứ đợi đấy cho anh.”
Chuyện làm cho người ta sợ hãi dường như lại tăng thêm.
Lúc ở cổng thị trấn chờ Diệp Bổng, tôi bỗng nhiên nhớ lại câu chuyện hòn đá vọng phu, người phụ nữ chờ chồng. Điều làm người ta đau đớn ở đây là nghĩ đến việc sắp gặp được Diệp Bổng trái tim tôi lại đập lên rộn rã. Người đàn ông đúng là hại tôi tới thê thảm, anh mở to đôi mắt sáng ngời, khi cười đôi môi cong quyến rũ như một chú mèo.
Lấy mèo để miêu tả một người con trai cóp hần không phải, có lẽ cũng chẳng có chút gì gọi là ca tụng vẻ đẹp, thế nhưng anh thật sự có nét giống như chú mèo, vừa nhẹ nhàng, tinh tế lại nhạy cảm nhưng cũng biến đổi rất linh hoạt.
Tôi cảm thấy nếu bắt tôi đứng đây chờ đợi hóa đá cũng không có gì là không thể.
Trên vùng miền núi vốn yên tĩnh, lạnh lẽo này bỗng lóe lên ánh sáng đèn pin, ba giờ sáng, trên đường thị trấn đã xuất hiện hai bóng đèn xe, tới gần mới phát hiện ra là loại xe việt dã. Chiếc xe dừng trước mặt tôi, cửa xe khẽ đung đưa, người đầu tiên tôi nhìn thấy là khuôn mặt đáng ghét của Trác Nguyệt, Diệp Bổng lái xe, anh mặc quần áo dân sự, có vẻ hoang mang, vội vã chạy đến nắm lấy tay tôi, ánh mắt anh lẫn lộn nhiều cảm xúc, tôi mơ hồ cảm thấy không biết là sự thật hay ảo giác trong đôi mắt ấy ầng ậc nước.
“Em…” Bàn tay tôi cảm tưởng như bị bóp nát dưới tay anh, mắt anh đỏ ngầu, “Tại sao em không nói cho anh? Tại sao em không nói sớm cho anh biết! Đường Quả, em cảm thấy như vậy rất thú vị phải không? Em thật là nhẫn tâm, đúng là em đã giấu anh! Nếu không xảy ra chuyện này em định sẽ giấu anh cả đời ư?”
Anh đang trách tôi, hay… hay chính bản thân anh cũng đang sợ hãi? Hóa ra Diệp Bổng cũng biết sợ, như vậy… tôi phải chăng nên hiểu Diệp Bổng… anh, anh có niềm kì vọng đối với đứa trẻ này ư?
Diệp Bổng… thực ra em… tôi giơ tay ra định ôm lấy anh, xin lỗi, thật ra em… em lúc nào cũng vẫn luôn nhớ anh… một cách điên dại…
“Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em! Tuyệt đối không bao giờ!”
Tay tôi buông thõng xuống, cuối cùng cũng chẳng còn chút sức lực nào nữa. Tôi lấy hết sức đứng thẳng lên, chính tôi cũng thấy ái ngại với bộ dạng của mình, cuối cùng tôi vẫn như một con ngốc khi đứng trước anh, cuối cùng tôi vẫn là kẻ thất bại thảm hại. Tôi cố gắng che giấu tất cả cảm xúc của bản thân, mặt cúi gằm xuống, bình tĩnh nói: “Còn anh thì sao? Cho dù anh biết liệu anh có thay đổi không? Trong thế giới của Tiểu Lê từ trước đến giờ vẫn chỉ có mẹ mà thôi. Anh ngay từ đầu vốn đã chẳng yêu gì tôi và con tôi, anh e rằng cũng chẳng có lí do nào để bảo tôi sinh nó ra. Diệp Bổng, tôi từ lâu đã không còn là cái đuôi của anh rồi. Tôi cùng lắm giữ lại cái t*ng trùng mà thôi, anh cho rằng anh là ai? Anh không cần phải tha thứ cho tôi, bởi vì, tôi không cần sự tha thứ đấy của anh.”
Đúng vậy, đúng là như vậy, tôi vốn là người lúc nào cũng có thể ăn nói hùng hồn, vô tình với người khác, chỉ là tôi không nỡ làm thế với anh mà thôi.
Diệp Bổng như thở gấp hơn, hơi thở nóng bỏng của anh hắt lên trán tôi. Trong lúc tôi đang nghĩ anh không nhẫn nhịn được nữa lao vào bóp cổ tôi, anh bỗng nhiên bỏ tôi ra, lùi một bước, giọng nói ngày càng bé hơn: “Đúng vậy, anh chẳng là cái gì cả. Nhưng Quả Quả, lúc em mang nó đi có thể nó chỉ là một con t*ng trùng, thế nhưng chẳng phải từ nó mới có Tiểu Lê sao? Cái mà em mang đi là một ngọn lửa, một sinh mệnh kế tục, là máu trong người anh. Anh không cho phép con anh gọi người đàn ông khác là bố, cho nên Đường Quả, anh tuyệt đối không từ bỏ… con anh.”
Như thế thật vô lí! Tôi vốn biết Diệp Bổng không phải như ngọn đèn thiếu dầu, anh ta quả thật còn mặt dày dám cướp con với tôi, vậy để xem mặt anh ta dày cỡ nào?
Một giây trước tôi vẫn còn nghĩ một cách hoang tưởng, tôi đúng là một con ngốc trong những con ngốc trên thế giới này.
Thân làm phóng viên như Trác Nguyệt vốn đã quen nhìn cảnh náo loạn xảy ra và kết thúc rồi mới nhảy vào can thiệp, cô lôi tôi ra, vuốt nhẹ lên tóc tôi, to tiếng với Diệp Bổng: “Diệp Bổng, anh nói năng linh tinh gì thế? Lời nói lúc giận dữ sao mà đáng tin được. Con còn chưa tìm thấy, anh còn có tâm trạng đứng đây mà giằng co sao? Diệp Bổng, anh có giỏi thì mau đi tìm thằng bé về đi, lại còn lãng phí thời gian à?”
Quả là Trác Nguyệt, chỉ tiện miệng nói vài câu đã khiến Diệp Bổng phải thu ngay nanh vuốt, răm rắp nghe theo, trong lòng tôi cười đau đớn, nói không chừng, tôi, người vợ trước của Diệp Bổng và anh, chồng trước của Trác Nguyệt chỉ là những vai phản diện, cản trở hạnh phúc của hai người, khó khăn qua đi hai người họ lại tìm được tình yêu mỹ mãn. Diệp Bổng nhắm mắt, kiềm chế bản thân, ánh đèn soi xuống mặt anh, hàng lông mày rậm trông như một dải rừng, đúng là vẻ đẹp đáng để ghen tỵ. Tôi, một người vốn chẳng có gì nổi bật đến nay vẫn điên đảo, tuyệt vọng vì vẻ đẹp của anh. Cái dáng vẻ này của tôi cũng chẳng khác gì người nghiện ma túy, anh có vẻ bình tĩnh lại một chút, “Quả Quả, em đưa Trác Nguyệt về nhà nghỉ ngơi, anh đi tìm, ngoan nào, đừng làm loạn lên nữa.”
Làm loạn cái con khỉ, trong lòng tôi đang giận dữ ngấm ngầm chửi thề, nước mắt chỉ chực trào ra.
Nhưng đúng là bây giờ không phải lúc để hai bên mắng chửi đổ lỗi cho nhau.
Tôi dẫn Trác Nguyệt về nhà bác cả, Điền mỹ nữ đã về nhà ông nội và an ủi hai ông bà già đang lo lắng đứng ngồi không yên. Bác gái nghe nói có phóng viên từ thành phố về vội vã rót nước, mời hoa quả, những cũng hơi một chút ngạc nhiên. Cũng đúng thôi, tài năng và khí chất của Trác Nguyệt như tiếng lành đồn xa vậy, cả thành phố này có ai mà không biết đến cô.
Người như vậy có ai mà không yêu quí?
Tôi nghĩ và lại ghen tỵ không đúng lúc, tôi im lặng không nói nửa lời. Thật may bà bác gái lắm chuyện cứ câu nọ nối câu kia như nhân viên điều tra hộ khẩu, Trác Nguyệt liếc mắt nhìn tôi, trong lòng dường như có nhiều sự hoài nghi, nhìn bà bác tôi như muốn quy hàng. Nhưng bà bác tôi mồm năm miệng mười, có tiếng khắp vùng, đúng là không tham gia công tác tình báo quốc tế quả là phí phạm một nhân tài. Lúc này chính tài năng của Trác Nguyệt lại hại cô, cô chỉ còn cách nhẫn nại trả lời hết câu này tới câu khác.
Về sau thì đến tôi cũng không chịu nổi con người lắm chuyện này, tôi vội vàng ngắt lời bác, “Bác ơi, cháu đói quá, bác đi hấp cho bọn cháu ít bánh chẻo được không ạ?”
Bác gái tôi hỏi han chu đáo: “Phóng viên Trác thích ăn bánh nhân thịt lợn cuốn lá hẹ hay trứng gà cuốn lá hẹ?”
“Cháu ăn trứng gà cuốn lá hẹ bác ạ.” Trác Nguyệt thở phào.
Cuối cùng tôi cũng thấy mình có lỗi, khiến mọi người một đêm lo lắng, chắc có lẽ vì đạo đức của tôi quá tồi.
“Xin lỗi Trác Nguyệt, bác tôi vốn tính như vậy, thật đấy, bác ấy hễ thấy cô gái xinh đẹp là cứ thế hỏi han, chỉ tiếc một nỗi cô gái ấy không là con dâu mình. Bà nhìn thấy ai cũng huyên thuyên không ngớt, nói không chừng mai lại bảo anh họ tôi bỏ cô giáo ở trong nông thôn kia mất.”
Trác Nguyệt cười cười, không tiếp lời, bỗng hỏi lại tôi: “Quả Quả, có thể nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra không?”
Tôi lập tức im bặt.
“Về việc của Tiểu Lê sao cô lại giấu Diệp Bổng?... Tôi vốn không có tư cách hỏi cô, đây vốn là chuyện riêng của cô và Diệp Bổng, cô muốn nói hay không cũng không sao.”
Tôi lắc đầu lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nhắc tới chuyện này.”
Trác Nguyệt đúng là người được giáo dục tử tế, cô không hề chau mày, nhăn mặt, chỉ lắc lắc cốc nước, uống một ngụm. Ngày xưa, khi cô ta và Diệp Bổng còn yêu nhau thắm thiết, Trác Nguyệt có thói quen lấy nước để kìm cơn giận. Người con gái có khả năng kiềm chế cơn giận như vậy, trong mắt đàn ông quả thật rất quyến rũ.
“Quả Quả, tôi biết cô không thích tôi, tôi nể tình cô còn trẻ tuổi, chưa hiểu chuyện nên không trách cô, nhưng cô đã trưởng thành rồi, vẫn còn cư xử như một đứa trẻ, cố chấp, như vậy chẳng phải là rất quá đáng với người gọi một cái, vẫy một cái là chạy tới như tôi đây sao?”
Cô ta nói rất đúng, rất hợp lí cũng rất có khí chất, tôi thất vọng nhận ra rằng về điểm này mình cũng không đọ được cô ta, không sai, tôi trẻ hơn, xinh đẹp hơn cô ta, nhưng tất cả những vẻ bề ngoài ấy chỉ là phù du. Đâu thể có ngày tận thế 2012 được, khi đã có một Trác Nguyệt như thế, những người khác cũng chỉ là phù du.
“Chị Nguyệt, là tôi đã sai, xin lỗi, tôi không nên nói như vậy với chị, nhưng tôi thật sự không muốn nhắc tới.”
Trác Nguyệt thở dài một tiếng.
Trong phòng không khí trở nên nặng nề, bỗng Trác Nguyệt lên tiếng trước phá tan bầu không khí: “Mẹ nuôi luôn cảm thấy có lỗi với cô và Tiểu Bổng, nếu như năm đó mà không sốt sắng mong Diệp Bổng ổn định thì hai người sẽ không kết hôn nhanh như vậy. Bản thân bà cũng là người nhà của quân nhân, bà biết cuộc sống thật không dễ dàng, nhưng chỉ vì sự ích kỉ của bản thân bà đã vô tình đưa cô vào con đường cũ của bà, bà luôn nghĩ rằng không thể có điều gì không hay xảy ra, nhưng cuối cùng chính bà lại hại hai người. Mẹ nuôi luôn rất ân hận, nhưng bà vẫn hi vọng những ngày còn lại… trong lúc bà còn sống Tiểu Bổng tìm được người con gái mình yêu để yên bề gia thất… mà bà cũng chẳng còn mấy thời gian nữa…”
Tôi giật mình ngẩng đầu lên, cố gắng nuốt trôi những lời Trác Nguyệt vừa nói.
Cái gì mà lúc còn sống? Cái gì mà những ngày còn lại?
Là một bác sĩ tôi khoog còn lạ gì những từ ngữ như thế này, bởi tôi không phải chỉ nói với người nhà của một bệnh nhân những lời như vậy.
“Nếu như mẹ nuôi biết sự tồn tại của Tiểu Lê, nói không chừng bà có thể vui vẻ sống những ngày cuối đời.” Trác Nguyệt nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, “Quả Quả, tôi cầu xin cô, cô có thể…”
Tôi chết lặng đi, những lời nói của Trác Nguyệt như ngàn mũi kim đâm vào tim: “Cô dựa vào cái gì mà xin tôi?”
Tại sao những việc thế này lại cần cô ta phải đến cầu xin tôi, không tồi, xem ra cô ta vẫn là cô con nuôi tốt của mẹ Diệp Bổng, cô chị tốt của Diệp Bổng, còn tôi cái gì cũng không phải. Đúng thế, tôi thề cứ coi như cô ta cầu xin tôi, tôi cũng không thể lặng lẽ mà tình nguyện hiến dâng Tiểu Lê cho cô ta. Nhưng Trác Nguyệt đã nói như vậy, chẳng lẽ tôi lại tự đưa mình trở thành kẻ lạnh lùng nhẫn tâm sao? Người phụ nữ ấy vốn cũng là con người mà tôi luôn yêu thương kính trọng.
Trác Nguyệt như chết lặng đi: “Xin lỗi, tôi không có ý đó, tôi..”
Lúc cô định giải thích thì bà bác tôi lại bưng đến bát bánh chẻo nóng hổi, cô ta chỉ có thể nhắm mắt, chau mày lặng im. Tôi và Trác Nguyệt đúng là không có cách nào để chung sống hòa bình, vấn đề không phải ở cô ta, mà là do tôi không thể rộng lượng giống cô ta được.
Khi những tia sáng đầu tiên hé lộ trên bầu trời, bên ngoài tiếng xe ầm ầm, tiếng lửa cháy rần rật, tiếng bước chân dồn dập, tôi chạy ra thì thấy anh Tuấn và bác trai đang mời thuốc mọi người trong thôn, Diệp Lê đang được một anh lính không hề quen biết quấn một bộ quân phục xanh ôm trong lòng.
Nó nghiêng đầu nhìn thấy tôi vội vã nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Trong lòng tôi đột nhiên thở phào, xem ra tinh thần thằng bé vẫn còn tốt lắm, tốt đến mức chẳng thèm sà vào lòng mẹ để mẹ nó ôm một cái. Có lẽ tôi là một người rất dễ quên đi đau đớn, tổn thương như vậy, quay lại nhìn phía sau, nhìn thấy Diệp Bổng từ xe chui ra, cứ đứng ở đấy, khuôn mặt trắng bệch, mắt đỏ ngầu châm điếu thuốc.
Đội trưởng hết nhìn tôi lại nhìn anh, vui vẻ nói: “Tôi phải quay về rồi, anh Diệp, anh cũng thật là biết giữ sức, mau tới giúp tôi một tay… ờ… đúng rồi, cầm cho tôi mấy đồ lặt vặt quấn trong chiếc khăn trên xe ra đây.” Nói xong lại nhìn tôi, buông một câu kì lạ: “… Thằng nhóc này đúng là to gan, mấy phim kinh dị chẳng dọa gì được nó, có tương lai đấy, mai sau biết đâu làm phi hành gia cũng nên.” Nói xong đặt thằng nhóc vào tay Diệp Bổng rồi bỏ đi.
Lúc này chỉ còn tôi đối diện với Diệp Bổng, tôi suy nghĩ linh tinh, vẩn vơ, nào là… làm sao có thể giải thích với Lão Đường: “Con vẫn còn có tình cảm sâu sắc với bố Tiểu Lê, chỉ là do anh bận bịu với nghĩa vụ bảo vệ tổ quốc.” Nào là làm sao giải thích với Điền mỹ nữ rằng tôi chuẩn bị trao Tiểu Lê cho nhà Diệp gia, hay là làm sao giải thích với Diệp Bổng rằng, “Tôi từng nghĩ đến một cuộc sống bình yên khi rời xa anh và sinh cho anh một đứa con trai.” Đúng vậy, Đường Quả tôi lăn lộn bao nhiêu năm trời, đây là lần đầu tiên có ý nghĩ muốn biến thành mây thành khói để tan đi.
Diệp Bổng chau mày, mặt đỏ lựng lên, trong ánh mắt sáng ngời ấy che giấu một niềm xúc động vô biên, anh vừa có chút gì đó ngượng ngùng lại vừa lóng ngóng không biết làm sao. Anh như vậy làm tôi cũng xấu hổ theo, tôi đứng như trời trồng chỉ biết nuốt nước bọt.
Cuối cùng ánh mắt tôi dừng lại trên tấm khăn như tấm áo bào nhỏ trong tay Diệp Bổng, tôi hỏi để che lấp phút ngập ngừng ấy đi: “… Đây là cái gì?”
Diệp Bổng “ừ” một tiếng rồi như chợt tỉnh từ cơn mơ, đưa cho tôi: “Anh không biết, đội phó nói đó là của Tiểu Lê.”
Tôi nghi hoặc cầm lấy lật đi lật lại định xem là vật gì… hóa thạch, không đợi tôi kịp phản ứng, thằng quỷ con đang giả vờ ngủ kia hình như không giả vờ được nữa, vội vàng tỉnh dậy, lo lắng nhìn ông bác Đường Tuấn đang đứng ở xa xa nói chuyện với mọi người, trong miệng cũng lí nhí vài câu xin tha mạng: “Mẹ ơi, mẹ muốn đánh con thì đánh, nhưng đừng có làm to chuyện. Mấy ngôi mộ tổ của cả làng đều ở trên núi, nếu họ mà biết được con vô tình nhặt được đầu lâu của tổ tiên nhà họ, nhất định sẽ tưởng con là không được dạy dỗ tử tế đi đào mộ tổ tiên của họ…”
Có lý! Tôi vội vàng giấu cái khăn vào trong áo khoác, ngẩng đầun hìn Diệp Bổng, mắt anh mở to ngân ngấn nước, anh ngẩn người ra. Tôi nghĩ anh chắc chắn phải ngạc nhiên rồi, ai nhìn thấy đứa trẻ ôm cái đầu lâu mà chẳng phát hoảng. May mà Diệp Bổng là người đã tiếp xúc nhiều với những người gan hùm nên lúc sau cũng bình tĩnh lại.
Chúng tôi đều chẳng biết nên nói gì, tôi chỉ biết dẫn anh về nhà.
Về tới nhà thì cả nhà đang quây quần ở phòng lớn, trong thấy Diệp Bổng mặc quân phục, khí chất ngời ngời, ngoại hình tráng kiện, đẹp đẽ, cái ngoại hình tuyệt mĩ đó của anh như in như tạc vào Tiểu Lê, dù đã biết có sự xuất hiện của con người này, nhưng vì chưa chuẩn bị tâm lí, bao nhiêu người vẫn như lặng đi kinh ngạc… Cuối cùng vẫn là bác gái là người lên tiếng trước: “… Anh quay về từ khi nào vậy? Không phải đi nữa chứ?”
Diệp Bổng nhìn tôi không biết phải trả lời thế nào.
Tôi lấy cơ hội này, nói dối không chớp mắt: “Là con gọi điện gọi anh ấy về, chỉ là ở trong tỉnh mình thôi, chẳng phải là đang xảy ra việc gì đấy thôi? Thì là cái chuyện mà mấy hôm trước báo chí chẳng đăng tin rùm beng lên ấy… Cho nên Diệp Bổng anh ấy bận bịu với nhiệm vụ, đây cũng là do nhận điện thoại của con mới vội vã quay về, còn gọi anh em trong đơn vị giúp một tay…”
Đây toàn là những lời nói dối trôi chảy lưu loát, đến Trác Nguyệt cũng không biết tại sao tôi lại phải diễn kịch như thế. Nhưng Diệp Bổng lại là người thông minh, anh nhanh chóng tiếp lời tôi: “Đúng đấy ạ, lần này sẽ không đi nữa, con nhận lệnh sẽ ở hẳn đây rồi, nên sẽ ở lại.”
Bác trai tỉnh cả người, trên khuôn mặt hiện rõ một niềm hân hoan, sáng bừng lên y như bầu trời ngày giải phóng. Vậy là những chuỗi ngày buồn tủi của gia đình con bé Đường Quả đã chấm dứt, từ nay cả nhà sẽ sống một cuộc sống gia đình hạnh phúc đoàn viên. Tôi đau khổ ôm trán, chỉ thấy trong lòng trào lên những cảm xúc mông lung, vở kịch này càng lúc càng đi xa rồi! Tôi thật không nghĩ lại có ngày tôi trở nên dối trá thế này. Cả nhà Lão Đường lại vì việc ấy mà vui vẻ biết bao nhiêu.
Tôi vội vàng nói: “Diệp Bổng à, anh, anh không phải là đang vội về đội sao?”
Diệp Bổng nhìn tôi chằm chằm, lại quay đầu ra nhìn cánh cửa phòng ngủ: “Anh có thể đi thăm con một chút không?”
“Đi đim đi đi.” Đầu tôi như nổ ra, “mau đi thăm đi”. Nói xong tôi đẩy anh về phía phòng ngủ, sau đấy vội vã đóng chặt cửa. Trong phòng vang lại tiếng cười to của cả nhà Lão Đường, thế nhưng sự thật hoàn toàn không như trong suy nghĩ của họ. Tiểu Lê đã ngủ say sưa, lại còn ngáy rất đáng yêu nữa. Diệp Bổng bước tới vuốt lên mặt con, anh không dám động mạnh, cứn như vậy ngắm nhìn con. Xong rồi anh quay lại nhìn tôi, tôi vội quay đi dán mặt vào tường.
Tiếng của anh khe khẽ phía sau lưng: “ Đường Quả, em nợ anh một lời giải thích.”
Mặt tôi nóng lên, nước mắt trào ra: “Em không muốn giải thích.”
“Anh không cho phép con gọi người đàn ông khác là bố.”
“Thế thì không để nó gọi, Tiểu Lê giao cho anh đấy, dù sao đứa con cả ngày nghĩ tới việc đi tìm vợ cho ông bố Thúy Thúy của nó rồi đi đào về cái đầu lâu ở mộ tổ nhà người ta… em cũng không cần… nó làm gì nhớ tới em? Em xinh giống hệt Đặng Lệ Quân, nó còn chê em không tốt, chẳng lẽ phải trông giống anh. Giống anh có gì thì tốt chứ, hồi nhỏ còn tốt, càng lớn càng trông giống anh, em đến phát điên lên mất…” Tôi nói luyên thuyên, chính mình cũng không biết mình đang nói gì nữa, “Dù sao cũng chỉ là một đứa con, em có thể sinh thêm đứa nữa, em còn muốn sinh đôi, một đứa gọi là Đoàn Đoàn, một đứa gọi là Viên Viên, đưa đi theo lúc nào cũng vui vẻ…” Nói mãi, nói mãi, giọng tôi như tắc lại trong mũi.
“Đến người cùng sinh con với mình em cũng tìm được rồi, có phải là vị bác sĩ kia không?
“Anh đã thuộc thế hệ tiền nhiệm rồi, quan tâm làm gì?”
Diệp Bổng kéo người tôi lại, ánh mắt luôn ánh cười rạng rỡ ấy giờ đây tràn đầy sự phẫn nộ: “Anh không quan tâm cũng được, nhưng Tiểu Lê nhất định phải gọi anh là bố, em muốn anh trả giá thế nào cũng được, muốn gì cũng được…”
Tôi ngắt lời anh, cười một nụ cười ngọt ngào cũng đầy sự tàn nhẫn: “Tôi muốn anh thì sao, anh có thể cho không?”
Không đợi Diệp Bổng kịp cất lời, hay tỏ ra bất kì biểu hiện ngượng nghịu nào, tôi vốn đã không nhìn anh rồi, “…Ha, anh cho rằng tôi còn muốn như vậy sao? Tiền vậy, ngoài tiền ra tôi có thể muốn gì khác chứ, anh có thể trả cho tôi cái gì chứ?”
Cuối cùng tôi nghe Diệp Bổng cất tiếng: “… Em muốn bao nhiêu tiền?”
Tôi nói: “Anh cảm thấy con trai anh đáng giá bao nhiêu?”
Diệp Bổng lùi một bước, dáng vẻ tuyệt vọng, “Anh biết, anh sẽ trả…”
Anh đi rồi tôi ngồi bệt xuống đất, ngơ ngẩn nhìn tấm thảm hoa trên nền nhà, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần để qua ôm chặt Diệp Lê.
Sau khi tôi mang cả tuổi thanh xuân và tình yêu của mình trao trọn cho Diệp Bổng, tôi còn tặng anh cả tài sản cuối cùng của mình cho anh.
Khi còn rất nhỏ tôi đã từng học một câu yết hậu ngữ: “Con ngài nhảy vào lửa”. Trong từ điển giải thích là “tự tìm đến cái chết”. Tôi chợt nghĩ tôi cũng đang tự lựa chọn sự diệt vong, nhưng tôi vẫn tình nguyện lao vào ngọn lửa, vì sự ấm áp trong phút chốc, tôi sẵn sàng bất chấp tất cả để lao vào vòng lửa ấy.
Được rồi, anh đốt tôi thành tro bụi cũng được, dù sao nếu không có ánh sáng, thì tôi cũng không cần cuộc sống tăm tối ấy.
Cho nên tôi sẽ làm cho nó sáng lên, cho dù là thắp sáng cho căn phòng của người khác.
Tôi chỉ cần đôi cánh mình đỗ lại trên tấm kính, chỉ cần nhìn thấy anh thôi để có thể tiếp tục sống.
Type: Thanh Dâng
1.
Về quê phải đi ô tô mất hai tiếng, đến thị trấn phải thuê xe đến làng sau.
Nhà ông nội ở phía đông của thị trấn, nơi mà chỉ cần mở cửa sổ là có thể nhìn thấy núi non trùng điệp, nơi chôn nhau cắt rốn của Lão Đường. Nói ra thì tưởng là gần nhưng thực tế lại rất xa. Thế nhưng đối với Lão Đường hễ cứ mở mắt ra là như đã nhìn thấy nơi sinh ra và lớn lên của mình, có lẽ như thế ông cảm thấy bớt cô đơn.
Vừa đến thị trấn, con trai bác cả anh Đường Tuấn đã đợi sẵn tự bao giờ. Anh không có vẻ gì là đứa con sinh ra và lớn lên ở vùng miền núi xa xôi, vẻ bề ngoài rất nho nhã tuấn tú, nói năng đúng mực, dễ nghe. Anh họ đưa chúng tôi tới siêu thị của thị trấn, bác gái và bác trai đã chuẩn bị cơm nước sẵn sàng. Anh họ cũng đã đón ông bà nội về đây, Tiểu Lê Tử ngọng líu ngọng lơ, luôn miệng gọi ông nội, bà nội, trông láu ta láu táu khiến mọi người ai cũng phải phì cười.
Trên bàn ăn, bà nội lạnh lùng hỏi xuống: “Bố Tiểu Lê Tử sắp về chưa?”
Điền mỹ nhân mỉm cười đáp: “Sắp rồi ạ, mấy ngày trước con rể gọi điện sắp về rồi ạ.”
“Ừ, cưới nhau lâu thế rồi, Tiểu Lê cũng lớn bằng ngần này rồi, chúng ta đến người cũng chưa gặp lấy một lần. Nhiều người ở thôn ta đi lính, cũng hơn mấy năm không tin tức gì, bao nhiêu cô dâu đã đính hôn chờ đợi tới mỏi mòn.” Bà nội nuốt tiếng thở dài: “Nếu không phải đã có con với nhau, mẹ thấy cứ đà này nó cũng tới mỏi mòn mất thôi, nhà không có người đàn ông thì còn ra thể thống gì?”
Lão Đường vốn dĩ chưa nói cho người nhà biết việc tôi đã li hôn, Điền mỹ nhân cũng chưa từng đả động đến, sợ mất thể diện. Vùng thôn quê yên bình dân dã, những cũng có chút lạc hậu, con gái mười chín tuổi đầu đến việc đăng kí kết hôn cũng chưa từng biết đến, lại không am hiểu nhiều, Oa Oa cũng sinh hai đứa rồi. Thế nhưng những chuyện kiểu li hôn thế này là vô cùng mất mặt, theo cách nói của Lão Đường, việc này đồn ra ngoài có mà nhảy sông tự tử cũng không hết nhục, cả nhà chắc cũng nhục nhã mà nhảy theo.
Thế là mấy năm nay tôi đành nói dối, cũng chỉ là để cả gia đình, họ hàng nhà Lão Đường có thể yên ổn sống qua ngày ở đây. Mọi người nghe nhiều cũng mệt, mà tôi nói nhiều quá cũng đâm ra chán. Tôi gắp thức ăn cho bà nội, cười vui vẻ: “Bà nói thật đúng, mấy ngày nay cháu chờ anh ấy đến mỏi mòn rồi, cháu đang định tự mình sinh thêm một cháu trai nữa đây.”
Cả nhà phá lên cười vui vẻ, nói tôi không biết giữ tiết hạnh. Nhưng được cái tôi như vậy là đặc biệt hơn so với mọi người.
Điền mỹ nhân không nói tiếng nào, nhưng cũng không đụng đũa.
Buổi tối tôi nằm cùng giường với mẹ, ánh trăng bàng bạc hắt qua cửa sổ, mẹ đột nhiên hỏi: “Quan hệ giữa con và Nhã Chí đến đâu rồi?”
“Chẳng đi đến đâu cả mẹ à.” Sau khi nghiêm túc bộc bạch với Điền mỹ nhân, tôi bực vì đã không thể cắt đứt lưỡi mình, “Chúng con chia tay rồi.”
“Chia tay thật rồi à?”
“Vâng.”
“Mẹ cũng nghĩ thế.” Điền mỹ nhân thở dài một tiếng, “Trái tim con vốn không hướng về phía nó.”
“Đúng mà, con đã giấu trái tim mình nằm sâu trong tủ quần áo, mang theo nếu mất đi thì làm thế nào?”
“Con mà cũng sợ mất à, vị trícủa nó vốn đã không tìm lại được rồi.”
Tôi không hé răng nửa lời, xoa đầu đứa con trai đang ngủ. Càng nói nhiều tôi càng thấy giả tạo, nó giống như một cuộc đối thoại trên truyền hình mà hai người chúng tôi mang một phong cách không khác gì của Quỳnh Dao. Tôi đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, bỗng Điền mỹ nữ cất tiếng: “Quả Quả, mẹ xin lỗi con.” Bà cố gắng nén tiếng nấc khẽ trong họng, làm tôi thấy khó chịu trong lòng. Lúc Lão Đường còn, luôn cung phụng Điền mỹ nữ như cung phụng một tiên nữ. Bao nhiêu năm như vậy, tôi chưa từng thấy hai người cãi nhau một tiếng, cũng chưa bao giờ thấy mẹ khóc.
Mấy năm gần đây ngoài mặt vẫn tỏ ra quan tâm đến bề ngoài, chú ý trang điểm, làm đẹp, nhưng từ khi Lão Đường qua đời, bà dường như đã mất di cả thế giới và mất dần tuổi thanh xuân của mình. Có lẽ đối với bà mà nói nếu bắt bà lựa chọn giữa tôi và Lão Đường, bà sẽ do dự một chút nhưng sau cùng sẽ chọn Lão Đường. Bởi lẽ, Lão Đường chỉ có một, còn con gái có thể sinh thêm. Hồi nhỏ tôi còn ấm ức chỉ trích bà, bây giờ lớn rồi đã hiểu chuyện hơn.
Đối với những người đàn ông mà mình yêu tới tận xương tủy, không có gì quan trọng bằng, mất đi người ấy là mất di cả tâm hồn. Tóc mẹ ngày càng bạc nhiều hơn, chỉ còn cách dùng thuốc nhuộm để che bớt đi, các vết nhăn trên khóe mắt ngày càng lộ rõ hơn, sau một đêm bà đã thay đổi từ một đóa hoa lung linh xinh đẹp thành một cành khô heo hắt lụi tàn.
Một người mẹ yếu đuối xác xơ như vậy, nhưng trong lòng tôi bà vẫn vậy, vẫn xinh đẹp vô cùng. Dù bố không còn nữa, tôi vẫn coi mẹ như một nàng tiên.
Tôi có mẹ, còn có cả con trai nữa, tôi phải trở thành chỗ dựa của họ.
Cho dù bây giờ không thể, nhưng có ai sinh ra đã làm được mọi việc, lớn lên người ta cũng phải trả giá nhiều hơn. Đúng vậy, cho dù bây giờ không thể, thì nhất định sẽ có một ngày tôi sẽ trở thành chỗ dựa của họ.
Sáng sơm ngày hôm sau, tôi và Điền mỹ nhân chuẩn bị một ít đồ lễ lên núi tảo mộ. Trên mộ rất sạch sẽ, anh Đường Tuấn mỗi lần lên núi đều giúp chúng tôi chăm sóc ngôi mộ. Tôi thắp hương, rồi lau sạch bức ảnh của bố, ông nở nụ cười hiền hậu, trên khuôn mặt ấy tôi không hề thấy bất kì dấu hiệu nào của tuổi già. Bố tôi sẽ mãi mãi không già thêm nữa, cũng không bao giờ phải lo lắng, buồn phiền vì đứa con gái cứng đầu như tôi nữa.
Điền mỹ nữ gọi Tiểu Lê Tử, “Tiểu Lê, lại đây lạy ông ngoại đi cháu.”
Diệp Lê nhìn nhìn bà ngoại, lại nhìn nhìn ông ngoại, cười híp mí, chạy lại hôn lên bức ảnh ông.
Tôi không nhịn được bật cười to, xoa lên cái đầu bé nhỏ của con. Điền mỹ nữ cũng mỉm cười, ôm lấy nó rồi bắt đầu khấn: “Lão Đường, ông xem cháu ngoại chúng ta dễ thương không! Năm ấy nếu Quả Quả không muốn giữ nó thật, ông ở dưới ấy có khóc cũng không kịp rồi. Ông yên tâm, tôi và Quả Quả sống rất tốt, rất vui vẻ, không phải mất đi ông rồi sẽ không sống nổi, cho nên ông hãy yên tâm ở đó đợi tôi, cố gắng kiếm thật nhiều tiền… trước kia ông đã hứa với Quả Quả sẽ mua biệt thự cơ mà! Ài, không biết dưới ấy nhà đắt không, đợi tới lúc tôi đến chỗ ông, đừng có mà nhìn tôi ngượng nghịu bảo đang ở nhà người nhà đấy…”
Đúng là Điền mỹ nữ có khác, còn nói chuyện cuộc sống với người chết.
Tôi hóa một ít tiền vàng, rồi để mẹ ở đấy cầu khấn, tôi ôm Tiểu Lê Tử đi lòng vòng hái táo dại. Đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở thành phố thì về đây nhìn thấy gì cũng hiếu kì, không giống những đứa trẻ sinh ra ở miền núi, sau khi học xong chúng phải đeo gùi lên núi hái chè. Hồi nhỏ mỗi lần về quê tôi đều theo anh họ lên núi bẫy sóc, anh họ còn bảo tôi cái gì trên núi có thể ăn được, cái gì không thể ăn. Cho dù lần nào tôi cũng nhớ sai, nhưng sau những lần bị ngộ độc tôi đã tự mình rút ra nhiều kinh nghiệm và bài học.
“Mẹ ơi, táo này chua quá…? Mẹ ơi, đây là nấm à?... Mẹ ơi đừng hái, nấm độc đấy…”
“Trẻ con hiểu gì chứ, con xem cây nấm đẹp thế này, mọi thứ trên núi đều tươi tốt.”
“Bác bảo trên núi những thứ càng đẹp càng không được đụng đến.”
“Bác ấy đến cấp 3 còn không thi đỗ, đại học cũng mãi mới tốt nghiệp, con thử nghĩ xem con nên nghe mẹ hay nghe bác ấy?”
“Mẹ phải nghe bác!” Diệp Lê vẫn kiên quyết.
“… Thỉnh thoảng có lúc mẹ cũng đúng mà.”
“Bố nuôi bảo, mẹ chỉ đúng khi quyết định sinh con ra thôi.” Thằng bé chạy lại, véo má tôi kéo sang hai bên, “Mẹ ơi, bây giờ con đang ở tuổi có thể bắt chước rất nhanh đấy, đừng có làm tấm gương xấu cho con, trên ti vi có rất nhiều trẻ con học điều xấu như thế đấy…”
…
Được rồi, được rồi, tôi đúng là phát sợ thằng bé. Các bậc phụ huynh đều lo lắng con cái mình không được thông minh, nhưng con cái quá thông minh cũng là một ác mộng. Tôi khuyết điểm đầy mình, đứng trước thằng bé tôi chẳng có cái oai của người lớn gì cả. Bố nó đã làm tôi nhiều phen đứng tim, nó cũng làm tôi bao phen khiếp vía, tôi nghi ngờ liệu có phải tên mình không nên mang thêm chữ “Diệp”? Mang thêm chữ đấy là một đi không trở lại. Tôi đành tìm một bãi cỏ sạch để đặt lưng, ngước mắt nhìn lên bầu trời ngẫm nghĩ mà lòng buồn man mác.
Dường như Diệp Lê rất sợ cái vẻ im lặng bất động của bà mẹ xinh đẹp này nên vội vàng bò bào lòng tôi giả vờ ngoan ngoãn: “Mẹ, con yêu mẹ.”
Tôi chỉ lạnh lùng “Ừ, ừ” hai tiếng, những bác sĩ giỏi trên thế giới này đều là những người giữ được lập trường vững vàng trước sự tấn công ngọt ngào của giai cấp vô sản.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con nói thật đấy.” Diệp Lê ôm lấy mặt tôi thơm lấy thơm để, ánh măt hàm chứa một nụ cười, “Con yêu mẹ nhất trên đời, con yêu mẹ vô cùng.”
Trong phút chốc tôi chợt lặng người đi, khuôn mặt này sao lại giống y đúc, như bức tượng thu nhỏ của người ấy, miệng liên hồi nói với tôi, con yêu mẹ nhất trên đời, yêu? Yêu cái gì? Hình như… tôi chưa bao giờ nghe người ấy nói câu này. Anh chỉ nói sẽ nhanh thôi. Như thế nào là nhanh, thế nào là không nhanh, thực chất chỉ là đùa giỡn với tôi mà thôi, hình như trong trái tim lạnh lẽo của tôi đang nhỏ những giọt nước mắt, cảm xúc như chợt vỡ òa.
Tôi ôm mặt khóc.
“Mẹ, mẹ làm sao thế?”
“Gió to quá, có hạt cát bay vào mắt mẹ…”
Diệp Lê không hỏi thêm gì nữa, tôi nghĩ thằng bé đã lĩnh hội đầy đủ sự yêu thể diện của mẹ nó. Từ lúc còn chưa biết đi, thằng bé đã bị bà ngoại lôi đi xem những bộ phim tình cảm sướt mướt Hàn Quốc. Đương nhiên, các loại câu như: “gió to quá”, “cát bay vào mắt” nó có thể vận dụng vào thực tế từ những lý thuyết đã xem trên ti vi. Một đứa trẻ láu cá mới hai tuổi đã có thể lừa để thơm các cô bé trong khu, là một người mẹ vô trách nhiệm như tôi thì chỉ biết đứng đó mà nhìn nó ngày càng lấn sâu vào con đường tội lỗi.
Tôi than thân trách phận xong chợt nhận ra cũng không còn sớm sủa gì nữa, Diệp Lê cũng nhét đầy táo dại vào hai túi áo rồi. Tôi dắt tay nó cùng đi tìm Điền mỹ nữ rồi xuống núi.
Tối hôm ấy, Điền mỹ nữ không ăn cơm mà đi ngủ sớm.
Tôi đưa Diệp Lê tới nhà bác cả tìm anh Đường Tuấn chơi, đối tượng anh mới theo đuổi cách đây không lâu cũng có mặt, trông cũng có vẻ là một cô gái nhã nhặn. Tôi vỗ mông Diệp Lê, “Tiểu Lê Tử, đây là vợ của bác con đó, chào cô đi con.”
Diệp Lê không làm tôi thất vọng, cười híp mí, chào: “Cháu chào cô ạ.”
Cô gái ấy tay chân luống cuống, mặt đỏ bừng lên, không biết phải làm gì. Tôi cười vỡ bụng, bị anh Đường Tuấn trợn mắt, lườm một cái. Anh quay lại nói với cô gái với một vẻ dịu dàng khiến người ra phát rùng mình: “ Tính Quả Quả nó vốn như thế, từ bé đã hư rồi, đừng để ý tới nó. Chỉ có Tiểu Lê Tử của chúng ta là ngoan thôi, nhưng đừng có mà học tính xấu của mẹ đấy. Mai bác lên núi bẫy sóc, cháu có muốn đi cùng không?”
Thằng bé cười mờ ám, “Việc này… cháu sợ cháu đi không tiện lắm, trong khu rừng sâu, người rừng thường coi trời là chăn, đất là giường…”
Tôi nhìn sang cô gái mặt đỏ như gấc.
Còn dám nói thằng nhóc ngây thơ, chưa hiểu gì ư, chẳng phải trong đầu nó cũng toàn ý nghĩ đen tối hay sao? Không đợi tôi phải mở lời nói thêm điều gì xấu hơn, Đường Tuấn đã đằng đằng sát khí, mặt đỏ như ông Quan Nhị Gia, tôi hồn bay phách lạc. Vội vàng nhấc bổng Tiểu Lê Tử, hai mẹ con cười phá lên chạy ra cửa thoát thân.
Bác trai và bác gái đang xay thịt ở ngoài sân, chuẩn bị cho ngày mai làm bánh chẻo, tôi ngồi sang một bên nhặt lá hẹ với bác. Bác cả dọn dẹp sạch sẽ sân vườn, còn trang trí hết sức bắt mắt, trước cửa còn trồng thêm hai cây hồng, táo, đào và lựu trồng trong sân, dưới gốc cây trồng thêm vài khóm cúc đông, đã bắt đầu trổ nụ xanh biếc.
Tôi nhìn hoa cúc lại chợt thèm dưa chuột, thế là vừa ngắt hẹ ăn vừa cười vui vẻ.
Bác gái không biết vì sao tôi vui vẻ như vậy, không biết nói gì liền hỏi: “Quả Quả, Tiểu Lê cũng đến tuổi đi học mẫu giáo rồi nhỉ?”
“Con đã chọn được trường cho cháu rồi, đợi ăn Tết xong là cho cháu đi học.”
“Thế Tết bố thằng bé có về không?”
“… À! Chắc là sẽ về, nhưng cũng chưa chắc đã được nghỉ bác ạ.”
Bà bác quay đầu sang bên nhìn thằng nhóc Diệp Lê đang nghịch phá bên cạnh, “Con nhớ ba không, Tiểu Lê?”
Mỗi lần nghe thấy câu ấy tôi lại như có hàng nghìn mũi tên vô hình xuyên qua tim, chỉ hận một nỗi không thể nhét ngay bó hẹ vào miệng bác để ngăn những lời ấy. Diệp Lê từ nhỏ cưa bao giờ hỏi một câu về ba nó, đương nhiên điều đó không có nghĩa là tôi chưa từng kể với nó về ba. Những chuyện như bố nó có vẻ đẹp mê hồn, trên đời không có đối thủ, nụ cười của bố nó làm cho mẹ nó ngất ngây si mê và đã làm cho một cô gái xinh đẹp, tài sắc như mẹ nó trao trọn trái tim mình cho ông ra sao, thằng bé đều đã nghe qua. Đáng tiếc Diệp Lê chưa bao giờ tỏ ra tò mò về ba nó, cho dù lúc tôi kể nó tỏ ra rất chăm chú lắng nghe, nhưng nó tuyệt đối sẽ không hỏi gì thêm.
Có lẽ thằng bé thông minh này đã xem nhiều đứa trẻ trong phim thần tượng nên trong lòng nó như ngấm sâu tư tưởng ấy. Tôi nhìn Diệp Lê, nó cười hồn nhiên, nói to: “Nhớ chứ ạ, nhưng con có mẹ là đủ rồi!”
Tôi nước mắt lưng tròng, đúng là đứa con ngoan.
Bác trai và bác gái đều cười to, cứ không ngớt lời khen Tiểu Lê thông minh, hiểu chuyện.
Buổi tôi trong lúc tắm cho Diệp Lê, nó đột nhiên bảo: “Mẹ, thực ra mẹ và bố li hôn rồi phải không?”
Tôi đứng tim, hỏi: “Ai nói với con như vậy?” Nói xong tôi bỗng nhận ra mình lỡ miệng. Thằng tiểu tử lấy vẻ mặt vô tư lự, trề môi: “Còn phải cần ai nói? Cứ cho là bận đi thì gọi lấy một cuộc điện thoại cũng được rồi. Nói đây là quà mà ba gửi tặng, thực ra là quà mẹ tiện thể mua cho con ở cửa hàng bên đường mà? Lần trước con với bố nuôi đi siêu thị nhìn thấy một chiếc xe tăng giống y sì như đúc, đến cái mác mẹ còn chưa giật ra…”
Tôi đúng là… đã quên giật mác thật sao?
“Mẹ à, con vốn không thích trách mẹ, mẹ vẫn nói mẹ là một người phụ nữ ngoại hình xinh đẹp, có khiếu ăn nói, nhưng sao mẹ lại toàn nói dối thế?” Diệp Lê thở dài một tiếng, lắc đầu, “Cái người tên Vu Nhã Chí ấy là bạn trai mẹ à? Còn bảo anh học khóa trên, còn là đồng nghiệp. Đồng nghiệp gì mà suốt ngày đưa mẹ về, lại còn hôn gió dưới cây cột điện bên đường… mẹ coi con là con nít à, cái gì con cũng biết rồi. Các nhân vật nữ chính trong phim Hàn Quốc toàn là buồn bã uất hận nuôi con, nhưng vẫn lấy được các nhân vật nam chính, con thấy mẹ còn xinh đẹp hơn họ nhiều, cũng không phải là không ai lấy, sao cứ tự làm khổ mình thế? Con chính là muốn giữ thể diện cho mẹ nên không muốn nói điều đó với mẹ.”
Tôi… quả nhiên để thằng bé nhìn thấy cảnh hôn gió dưới tầng.
“Mẹ… sao không nói gì?”
“Lần sau mẹ sẽ không quên giật mác, cũng không hôn gió dưới đường nữa…”
“Ài…” Diệp Lê nổi giận rồi, nó véo vào má tôi: “Mẹ, trước mặt con mà vẫn phải đóng kịch à? Mẹ không thấy mệt sao?”
Tôi dứt tay nó ra, trợn trừng mắt, nhanh nhanh chóng chóng kì lưng cho thằng bé: “Con là trẻ con thì hiểu gì? Con còn chưa đầy bốn tuổi, đừng có cả ngày ra vẻ người lớn, mau tắm rửa rồi đi ngủ.”
“Ông ta không cần mẹ, cũng chẳng cần con, chẳng lẽ mẹ có thể biến ra cho con một người bố à? Con cái gì cũng hiểu, con ghét mẹ thế này!”
Cho tới lúc đi ngủ, Diệp Lê cũng chẳng nói với tôi lời nào.
Tính khí thằng bé cứ thích tỏ ra mình là người lớn, tôi cũng ra vẻ thờ ơ, chẳng muốn động đến thằng bé nữa.
Sáng sơm hôm sau chúng tôi chơi trò con số chỉ lệnh, Điền mỹ nữ cho rằng chúng tôi có vấn đề về sức khỏe, ăn sáng qua loa rồi mang chút đồ ăn lên núi cầu nguyện cho Lão Đường. Bà mới đi không lâu đã thấy anh Tuấn dẫn cô bạn gái nhìn như cô giáo bản đi tới, anh lái một chiếc xe thồ nhỏ phía trên chất đầy đồ nghề săn bắt thú rừng.
Thằng nhóc Diệp Lê Tử lật mặt không khác gì bố nó, ngay lập tức nó hí hửng nhảy phốc lên xe, cứ mở miệng ra là một câu bác hai câu bác, sau đấy quay sang người yêu ông bác một câu cô hai câu cô. Nghĩ lại tối qua nó làm cho tôi rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, tôi đang tỏ ra có chút cảm động, nghĩ rằng hai mẹ con đang chiến tranh lạnh, nên bây giờ cố gắng ra vẻ một bà mẹ đích thực.
Đường Tuấn giục: “Tiểu Lê, chúng ta đi thôi, cháu chào tạm biệt mẹ đi.”
Diệp Lê nghiêng đầu: “Pằng!”
Tôi tức điên người, pằng gì mà pằng, tôi nghiến răng: “Lại dám thách thức mẹ hả, có giỏi thách thức thì đừng về nữa.”
Diệp Lê ngoáy ngoáy mông, ra vẻ thân thiết kéo cô chị vừa quen lên xe ngồi.
Đợi mấy người đi khuất, tôi thu dọn một chút rồi mới chạy sang nhà bác cả giúp làm bánh chẻo. Thời tiết hôm nay rất đẹp, bác gái mang đậu lên sân thượng phơi. Tôi thích ăn nhất là các món ăn từ đậu do bác gái nấu, cứ phơi đi phơi lại trong suốt mùa thu, tới đông mang ra kho thịt, phải nói đã ăn vào là chết mê chết mệt.
Tôi lên sân thượng ngẩng mặt nhìn ngắm quang cảnh xung quanh, núi non trùng điệp, bầu trời trong xanh tươi mát đến lạ kì, giống như một bức tranh sơn mài phác họa một khung cảnh mùa thu kì diệu.
Từ xa xa có tiếng súng vọng lại, lúc rõ lúc không, có lẽ bộ đội bên kia núi đang luyện tập. Trong email của Trương Miên gửi, anh lúc nào cũng tự khen cách bắn súng tuyệt vời và tay súng điêu luyện của anh. Tóm lại, cả con người anh đều là thiên tài, giỏi tới mức sắp hóa thần tiên rồi. Con trai đúng là càng lớn càng coi trọng hư vinh, chẳng trách lúc nào người ta cũng hoài niệm về tuổi trẻ đã qua.
Còn anh thì sao, Diệp Bổng, phải chăng anh cũng đã thay đổi rồi?
Ý thức được mình đang nhớ Diệp Bổng tôi tự hành hạ mình một chút, gọi điện cho quân sư quạt mo của mình.
Quân sư Hà có lẽ đang rất bận bịu, chuông điện thoại đổ một hồi dài mới nhấc máy, “A lô, cô chủ, sơn nữ không phải đã trở về quê hương nhận tổ tông rồi sao, xa như vậy còn cho triệu nô tỳ có việc gì?”
“Thôi thôi, cái kiểu xưng hô này làm bỉ chức thấy ớn lạnh, bỉ chức hỏi một chút, trưa mai bỉ chức mang theo lão phu nhân và tiểu thiếu gia tới bến xe, cô nương có thể bớt chút thời gian vàng bạc đến đón bỉ chức không?”
“… Ta vừa nhận được một công việc của nhà xuất bản, thế lão quản gia Hạ Văn Kỳ của nhà ngươi đâu?”
“Đừng nhắc đến tên Hạ Văn Kỳ ấy nữa, hắn ta đi phá án với ông bạn cảnh sát ở nơi khác rồi. Chính là vụ án bắn người ở công viên ấy, hắn ta bảo đấy là kiểu tội phạm tiêu biểu cho phần tử muốn báo thù xã hội, cho nên nhất định sẽ gây án lần sau, mục tiêu chắc chắn là ở khu công viên đông người của các thành phố lân cận… dù sao thì anh ta cũng nhạy cảm đi…”
“Thế được rồi, mình đi đón bạn.” Kha Hạnh Hương bỗng hỏi: “Quả Quả, cậu có vẻ không vui?”
“Ồ, bạn ngửi được mùi buồn của mình à?”
“Đang chửi đểu tôi hả?” Hạnh Tử mắng tôi một câu, “Không nói vòng vèo nữa, mình còn có hẹn với tiên sinh Thiên Thần.”
“Được rồi, mình nói ngay đây, thực ra là Tiểu Lê Tử nhà mình đang bước vào thời kì nổi loạn rồi, hôm qua tự nhiên bảo tớ tái giá, lại còn phê bình tớ một trận, bạn nói xem có phải phát triển quá sớm không?”
“Cậu quý tử nhà cậu lúc nào cũng tỏ ra là ngoan ngoãn, kì thực nó còn có mắt hơn nhiều người, bạn cứ làm như mới quen nó ý? Gen của bạn và Diệp Bổng đã siêu việt hơn người thường, hai người kết hợp lại nữa, con ính ra tự nhiên cũng có khả năng thiên phú, không thầy cũng giỏi rồi. Có được niềm kiêu hãnh này, cậu sống đời này cũng đáng!” Kha Hạnh Hương vội vàng dập điện thoại, “Được rồi, được rồi, mình có hẹn với Thiên Thần rồi.”
Tôi cắn chặt môi một lúc, đặc điểm nổi bật của nhân tài là thiếu nhân tính.
Sau khi bỏ rơi mối tình đầu là Triệu Đa Dương, quan niệm thẩm mĩ của Kha Hạnh Hương đã xoay 180 độ từ con trai văn học sang con trai nghệ thuật. Vừa chia tay với một anh nghệ sĩ vẽ truyện tranh nổi tiếng, liền xuất hiện một anh nghệ sĩ piano lọt vào mắt xanh của cô, anh chàng này mang hai dòng máu Anh và Trung Quốc. Dường như cả thế giới đều tràn ngập tình yêu, chỉ có tôi là đang tàn lụi dần trong gió thu.
“Quả Quả, mau lại đây gói bánh chẻo đi!”
“… Con đến ngay…!”
Tôi vội vã chạy xuống tầng.
Lúc Đường Tuấn gọi điện về, tôi và bác gái đang xem phim về chiến tranh kháng Nhật, bom đạn bắn vèo vèo, vì một Tân Trung Quốc, trúng rồi… cốt truyện rập khuôn, tình tiết chẳng có gì mới. Không đợi tôi phải hắt hơi, bác gái đã cao giọng, mặt biến sắc: “Tiểu Lê…? Chưa… vẫn chưa quay về…? Một đứa trẻ làm sao có thể tự quay về… làm sao… tìm không thấy…? Sao có thể… tìm không thấy…?”
Tim tôi bỗng dưng lạnh cứng: “Bác ơi, có chuyện gì vậy?”
Bác gái tới điện thoại cũng cầm không vững nữa, “Thằng Tuấn nó bảo, Tiểu Lê biến mất rồi.”
“… Không!” Tim tôi như cắt ra từng khúc.
Trời tối dần, những người dân làng đi tìm Diệp Lê đã lũ lượt kéo nhau về, vẫn bặt vô âm tín.
Trước kia ngọn núi này từng xảy ra chuyện, có một đứa trẻ sau khi học xong lên núi bẫy lợn rừng, không cẩn thận rơi xuống hố bẫy của người dân, cái hố vốn không sâu, cũng không cắm chông ở dưới, nhưng thật bất hạnh cũng có một con lợn rừng rơi vào bẫy, đến khi người nhà tìm ra thì trong hố chỉ còn lại một vũng máu, lục phủ ngũ tạng bị moi ra hết, con lợn rừng lúc ấy vẫn còn quấn cái xác đến nát tươm.
Mẹ đứa trẻ ấy vì quá đau đớn mà hóa điên, suốt ngày chạy như điên ngoài đường, cứ nhìn thấy đứa trẻ nào tầm từ bảy, tám tuổi là ôm lấy chạy về nhà, đó là câu chuyện có thật. Bởi vì hồi nhỏ tôi đã từng bị bà bế đi một lần, bị dọa đến hồn bay phách lạc, đến hét cũng cứng miệng hét không thành tiếng.
Cứ nghĩ đến việc một mình thằng bé trong rừng sâu, đối mặt với muôn vàn nguy hiểm, tôi cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, muốn phát điên.
Tôi nhấc điện thoại, “Anh, em tự đi tìm.”
Đường Tuấn vội vàng giữ chặt lấy tôi, “Em không thông thạo ở đây, nếu thêm một người lạc nữa thì còn rắc rối hơn. Em yên tâm, tìm không thấy lại tìm tiếp, nhất định sẽ tìm ra.”
“Em yên tâm ư? Em làm sao yên tâm được? Sáng sớm ra khỏi nhà em còn nói với Tiểu Lê có giỏi thì đừng quay về, có người mẹ nào thế này chứ? Nếu thằng bé xảy ra chuyện gì thật, em cũng không muốn sống nữa, anh! Anh đừng ngăn em, em nhất định phải đi, Tiểu Lê nhất định đang đợi em tìm nó!” Tôi không chịu được nữa khóc òa lên, nước mắt giàn giụa, đầu óc hoang mang hoảng loạn, “Quả Quả, em đừng nghĩ quẫn, làm mẹ em lo lắng thêm, chúng ta nghĩ cách, Tiểu Lê thông minh như vậy, nó sẽ biết cách tránh nguy hiểm.” Anh cũng lo lắng tới mắt đỏ lên, “Đều là lỗi của anh, anh nên chú ý đến nó hơn một chút.”
Bây giờ nói gì cũng đã quá muộn rồi.
Diệp Lê là niềm an ủi lớn nhất của Điền mỹ nữ, sau khi Lão Đường ra đi, cũng may có thằng bé bà mới có thể vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất của cuộc đời. Nếu thằng bé có chuyện gì, cả nhà tôi sống cũng chẳng còn có ý nghĩa gì nữa.
Cho nên, Tiểu Lê nhất định phải bình an vô sự.
Tôi ngồi trước cửa, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trong lòng ngày càng lạnh lẽo hơn.
Đấy là món quà duy nhất mà Diệp Bổng để lại cho tôi.
Đó là Diệp Bổng…
Diệp Bổng? Tôi đột ngột đứng dậy, bên kia núi là doanh trại quân đội, Diệp Bổng cũng đóng quân ở đấy, anh liệu có đang ở đấy không? Nhưng tôi làm thế nào để tìm thấy anh?... Tôi lo lắng cắn móng tay, đi đi lại lại một cách thất thần. 114? Không được. Làm sao để tìm ra anh? Làm sao có thể tìm thấy Diệp Bổng?
Đột nhiên, trong đầu tôi bỗng lóe lên một tia sáng, lần trước tôi gặp Trác Nguyệt trong bệnh biện.
Tôi run run lật cuốn sổ điện thoại, trong giây phút ấy cả người tôi run lên bần bật. Đúng vậy, người mà cả cuộc đời này tôi căm hận nhất, có lẽ đó là Trác Nguyệt. Cô ta đã làm cho Diệp Bổng đau khổ, nhưng trong lòng Diệp Bổng dù không thể thành người yêu thì cô ấy cũng là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Tôi ngưỡng mộ cô ta, tôi ghen tỵ với cô ta, tôi căm ghét cô ta. Cô ta là người mà trong lòng tôi được xếp trong top 3 những người không được chào đón nhất.
Nhưng bỗng nhiên giờ lại trở thành vị thánh cứu thế, thôi, thế nào cũng được, nào là đố kị, căm ghét, thế nào cũng được, chỉ cần đứa con trai duy nhất của tôi bình yên vô sự thì trên đời này còn gì quan trọng hơn nữa?
Tu… tu... tu… tu…
Một hồi chuông dài vang lên, tôi lo lắng cắn ngón tay đến chảy cả máu, tiếp đấy là một giọng nữ lạnh lùng, “Xin lỗi, số điện thoại mà quý khách đang gọi hiện không liên lạc được…” Tôi ngồi phịch xuống, nhìn chằm chằm vào nền gạch, hận một nỗi không thể bóp nát chiếc điện thoại trong tay. Cứ như thế trong vài phút, có thể chỉ vài phút cũng có thể còn nhanh hơn.
Trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, bỗng tiếng chuông điện thoại reo, là Trác Nguyệt!
“A lô, Quả Quả à? Lúc nãy tôi đang tắm…”
Sống mũi tôi cay cay, nấc lên thành tiếng, “Chị Nguyệt, chị Nguyệt ơi…”
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói ngọt ngào bên kia đầu dây bỗng trở nên lo lắng, “Từ từ nói cho chị nghe, đừng lo lắng.”
“Chị Nguyệt, chị giúp em một việc, tìm giúp em Diệp Bổng được không? Em không tìm được em ấy, con trai em mất tích rồi… Đấy là con của anh ấy… anh ấy không biết… Chị Nguyệt ơi, chỉ có chị giúp được em… Tiểu Lê bị lạc trong núi, bên kia núi chính là doanh trại của anh ấy… biết đâu anh ấy có cách… cầu xin chị… cầu xin chị hãy giúp em…”
Bên kia đầu dây chợt trở nên im lặng lạ thường, một lúc, sau mới vọng lại tiếng nói gấp gáp, “Em nói gì? Diệp Bổng có con à? Em đã sinh cho anh ấy một đứa con trai à?”
“Cầu xin chị, chị Nguyệt…” Tôi bất giác nhắc đi nhắc lại, “Chị Nguyệt, em chỉ có thể nhờ vào chị thôi.”
Bên đầu dây bên kia ngừng một chút rồi nói: “Quả Quả, đừng lo lắng quá, chị sẽ gọi cho Diệp Bổng ngay, nhất định không có chuyện gì, em đang ở đâu, chị sẽ tới ngay.”
Tôi nói địa chỉ thị trấn, dưới gốc cây hồng đã đứng bóng. Tôi sợ hãi, một Đường Quả không sợ trời, không sợ đất không biết đã biến đi đâu mất rồi. Giờ đây mới biết mình cũng biết sợ. Lúc Lão Đường cấp cứu trong bệnh viện, tôi sợ đến mức run lên bần bật. Lúc sinh Tiểu Lê đau đến chết đi sống lại, bác sĩ cho nhầm lượng thuốc mê, lúc đó tôi đau tưởng ngất đi, tôi sợ mình sẽ chết. Lão Đường không còn nữa, nếu xảy ra chuyện gì, mẹ tôi sẽ không sống nổi mất. Tôi rất sợ, khi lớn lên thêm một chút, tôi đã dần mất đi dũng khí của mình, có lẽ sẽ có một ngày, tôi cũng sẽ trở thành một bà lão nhìn đời với vẻ khiêm nhường.
Thế nhưng cho dù có sợ hơn nữa thì tôi cũng phải dũng cảm lên, tôi là chỗ dựa của cả gia đình, nếu tôi suy sụp, cả nhà sẽ suy sụp.
Tôi dần dần trấn tĩnh hơn, điện thoại bỗng nhiên đỗ chuông, là một số lạ.
Tôi nhấc máy, không nói gì.
Tiếng thở ở đầu dây bên kia ngày càng nặng nề hơn, “Đường Quả, anh là Diệp Bổng.”
Tôi biết, tôi luôn biết, giọng nói của anh tôi đã khắc cốt ghi tâm.
Anh nói: “Em đừng lo lắng, anh vừa gọi điện thoại về đội, đã yêu cầu đội trưởng nhiệm vụ điều động khẩn cấp. Bây giờ anh lập tức đến đấy, em hãy đợi anh.”
Tôi gật gật đầu, mới ý thức được anh không thể nhìn thấy tôi lúc này nên bèn cất giọng: “Ừ.”
Diệp Bổng đột nhiên nói: “Em còn có điều gì muốn nói với anh không?”
Tôi nói: “Xin lỗi…”
“Còn gì nữa?”
“Lại làm phiền anh rồi.”
Dường như bên đầu dây bên kia có tiếng nghiến răng ken két: “Đường Quả, em cứ đợi đấy cho anh.”
Chuyện làm cho người ta sợ hãi dường như lại tăng thêm.
Lúc ở cổng thị trấn chờ Diệp Bổng, tôi bỗng nhiên nhớ lại câu chuyện hòn đá vọng phu, người phụ nữ chờ chồng. Điều làm người ta đau đớn ở đây là nghĩ đến việc sắp gặp được Diệp Bổng trái tim tôi lại đập lên rộn rã. Người đàn ông đúng là hại tôi tới thê thảm, anh mở to đôi mắt sáng ngời, khi cười đôi môi cong quyến rũ như một chú mèo.
Lấy mèo để miêu tả một người con trai cóp hần không phải, có lẽ cũng chẳng có chút gì gọi là ca tụng vẻ đẹp, thế nhưng anh thật sự có nét giống như chú mèo, vừa nhẹ nhàng, tinh tế lại nhạy cảm nhưng cũng biến đổi rất linh hoạt.
Tôi cảm thấy nếu bắt tôi đứng đây chờ đợi hóa đá cũng không có gì là không thể.
Trên vùng miền núi vốn yên tĩnh, lạnh lẽo này bỗng lóe lên ánh sáng đèn pin, ba giờ sáng, trên đường thị trấn đã xuất hiện hai bóng đèn xe, tới gần mới phát hiện ra là loại xe việt dã. Chiếc xe dừng trước mặt tôi, cửa xe khẽ đung đưa, người đầu tiên tôi nhìn thấy là khuôn mặt đáng ghét của Trác Nguyệt, Diệp Bổng lái xe, anh mặc quần áo dân sự, có vẻ hoang mang, vội vã chạy đến nắm lấy tay tôi, ánh mắt anh lẫn lộn nhiều cảm xúc, tôi mơ hồ cảm thấy không biết là sự thật hay ảo giác trong đôi mắt ấy ầng ậc nước.
“Em…” Bàn tay tôi cảm tưởng như bị bóp nát dưới tay anh, mắt anh đỏ ngầu, “Tại sao em không nói cho anh? Tại sao em không nói sớm cho anh biết! Đường Quả, em cảm thấy như vậy rất thú vị phải không? Em thật là nhẫn tâm, đúng là em đã giấu anh! Nếu không xảy ra chuyện này em định sẽ giấu anh cả đời ư?”
Anh đang trách tôi, hay… hay chính bản thân anh cũng đang sợ hãi? Hóa ra Diệp Bổng cũng biết sợ, như vậy… tôi phải chăng nên hiểu Diệp Bổng… anh, anh có niềm kì vọng đối với đứa trẻ này ư?
Diệp Bổng… thực ra em… tôi giơ tay ra định ôm lấy anh, xin lỗi, thật ra em… em lúc nào cũng vẫn luôn nhớ anh… một cách điên dại…
“Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em! Tuyệt đối không bao giờ!”
Tay tôi buông thõng xuống, cuối cùng cũng chẳng còn chút sức lực nào nữa. Tôi lấy hết sức đứng thẳng lên, chính tôi cũng thấy ái ngại với bộ dạng của mình, cuối cùng tôi vẫn như một con ngốc khi đứng trước anh, cuối cùng tôi vẫn là kẻ thất bại thảm hại. Tôi cố gắng che giấu tất cả cảm xúc của bản thân, mặt cúi gằm xuống, bình tĩnh nói: “Còn anh thì sao? Cho dù anh biết liệu anh có thay đổi không? Trong thế giới của Tiểu Lê từ trước đến giờ vẫn chỉ có mẹ mà thôi. Anh ngay từ đầu vốn đã chẳng yêu gì tôi và con tôi, anh e rằng cũng chẳng có lí do nào để bảo tôi sinh nó ra. Diệp Bổng, tôi từ lâu đã không còn là cái đuôi của anh rồi. Tôi cùng lắm giữ lại cái t*ng trùng mà thôi, anh cho rằng anh là ai? Anh không cần phải tha thứ cho tôi, bởi vì, tôi không cần sự tha thứ đấy của anh.”
Đúng vậy, đúng là như vậy, tôi vốn là người lúc nào cũng có thể ăn nói hùng hồn, vô tình với người khác, chỉ là tôi không nỡ làm thế với anh mà thôi.
Diệp Bổng như thở gấp hơn, hơi thở nóng bỏng của anh hắt lên trán tôi. Trong lúc tôi đang nghĩ anh không nhẫn nhịn được nữa lao vào bóp cổ tôi, anh bỗng nhiên bỏ tôi ra, lùi một bước, giọng nói ngày càng bé hơn: “Đúng vậy, anh chẳng là cái gì cả. Nhưng Quả Quả, lúc em mang nó đi có thể nó chỉ là một con t*ng trùng, thế nhưng chẳng phải từ nó mới có Tiểu Lê sao? Cái mà em mang đi là một ngọn lửa, một sinh mệnh kế tục, là máu trong người anh. Anh không cho phép con anh gọi người đàn ông khác là bố, cho nên Đường Quả, anh tuyệt đối không từ bỏ… con anh.”
Như thế thật vô lí! Tôi vốn biết Diệp Bổng không phải như ngọn đèn thiếu dầu, anh ta quả thật còn mặt dày dám cướp con với tôi, vậy để xem mặt anh ta dày cỡ nào?
Một giây trước tôi vẫn còn nghĩ một cách hoang tưởng, tôi đúng là một con ngốc trong những con ngốc trên thế giới này.
Thân làm phóng viên như Trác Nguyệt vốn đã quen nhìn cảnh náo loạn xảy ra và kết thúc rồi mới nhảy vào can thiệp, cô lôi tôi ra, vuốt nhẹ lên tóc tôi, to tiếng với Diệp Bổng: “Diệp Bổng, anh nói năng linh tinh gì thế? Lời nói lúc giận dữ sao mà đáng tin được. Con còn chưa tìm thấy, anh còn có tâm trạng đứng đây mà giằng co sao? Diệp Bổng, anh có giỏi thì mau đi tìm thằng bé về đi, lại còn lãng phí thời gian à?”
Quả là Trác Nguyệt, chỉ tiện miệng nói vài câu đã khiến Diệp Bổng phải thu ngay nanh vuốt, răm rắp nghe theo, trong lòng tôi cười đau đớn, nói không chừng, tôi, người vợ trước của Diệp Bổng và anh, chồng trước của Trác Nguyệt chỉ là những vai phản diện, cản trở hạnh phúc của hai người, khó khăn qua đi hai người họ lại tìm được tình yêu mỹ mãn. Diệp Bổng nhắm mắt, kiềm chế bản thân, ánh đèn soi xuống mặt anh, hàng lông mày rậm trông như một dải rừng, đúng là vẻ đẹp đáng để ghen tỵ. Tôi, một người vốn chẳng có gì nổi bật đến nay vẫn điên đảo, tuyệt vọng vì vẻ đẹp của anh. Cái dáng vẻ này của tôi cũng chẳng khác gì người nghiện ma túy, anh có vẻ bình tĩnh lại một chút, “Quả Quả, em đưa Trác Nguyệt về nhà nghỉ ngơi, anh đi tìm, ngoan nào, đừng làm loạn lên nữa.”
Làm loạn cái con khỉ, trong lòng tôi đang giận dữ ngấm ngầm chửi thề, nước mắt chỉ chực trào ra.
Nhưng đúng là bây giờ không phải lúc để hai bên mắng chửi đổ lỗi cho nhau.
Tôi dẫn Trác Nguyệt về nhà bác cả, Điền mỹ nữ đã về nhà ông nội và an ủi hai ông bà già đang lo lắng đứng ngồi không yên. Bác gái nghe nói có phóng viên từ thành phố về vội vã rót nước, mời hoa quả, những cũng hơi một chút ngạc nhiên. Cũng đúng thôi, tài năng và khí chất của Trác Nguyệt như tiếng lành đồn xa vậy, cả thành phố này có ai mà không biết đến cô.
Người như vậy có ai mà không yêu quí?
Tôi nghĩ và lại ghen tỵ không đúng lúc, tôi im lặng không nói nửa lời. Thật may bà bác gái lắm chuyện cứ câu nọ nối câu kia như nhân viên điều tra hộ khẩu, Trác Nguyệt liếc mắt nhìn tôi, trong lòng dường như có nhiều sự hoài nghi, nhìn bà bác tôi như muốn quy hàng. Nhưng bà bác tôi mồm năm miệng mười, có tiếng khắp vùng, đúng là không tham gia công tác tình báo quốc tế quả là phí phạm một nhân tài. Lúc này chính tài năng của Trác Nguyệt lại hại cô, cô chỉ còn cách nhẫn nại trả lời hết câu này tới câu khác.
Về sau thì đến tôi cũng không chịu nổi con người lắm chuyện này, tôi vội vàng ngắt lời bác, “Bác ơi, cháu đói quá, bác đi hấp cho bọn cháu ít bánh chẻo được không ạ?”
Bác gái tôi hỏi han chu đáo: “Phóng viên Trác thích ăn bánh nhân thịt lợn cuốn lá hẹ hay trứng gà cuốn lá hẹ?”
“Cháu ăn trứng gà cuốn lá hẹ bác ạ.” Trác Nguyệt thở phào.
Cuối cùng tôi cũng thấy mình có lỗi, khiến mọi người một đêm lo lắng, chắc có lẽ vì đạo đức của tôi quá tồi.
“Xin lỗi Trác Nguyệt, bác tôi vốn tính như vậy, thật đấy, bác ấy hễ thấy cô gái xinh đẹp là cứ thế hỏi han, chỉ tiếc một nỗi cô gái ấy không là con dâu mình. Bà nhìn thấy ai cũng huyên thuyên không ngớt, nói không chừng mai lại bảo anh họ tôi bỏ cô giáo ở trong nông thôn kia mất.”
Trác Nguyệt cười cười, không tiếp lời, bỗng hỏi lại tôi: “Quả Quả, có thể nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra không?”
Tôi lập tức im bặt.
“Về việc của Tiểu Lê sao cô lại giấu Diệp Bổng?... Tôi vốn không có tư cách hỏi cô, đây vốn là chuyện riêng của cô và Diệp Bổng, cô muốn nói hay không cũng không sao.”
Tôi lắc đầu lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nhắc tới chuyện này.”
Trác Nguyệt đúng là người được giáo dục tử tế, cô không hề chau mày, nhăn mặt, chỉ lắc lắc cốc nước, uống một ngụm. Ngày xưa, khi cô ta và Diệp Bổng còn yêu nhau thắm thiết, Trác Nguyệt có thói quen lấy nước để kìm cơn giận. Người con gái có khả năng kiềm chế cơn giận như vậy, trong mắt đàn ông quả thật rất quyến rũ.
“Quả Quả, tôi biết cô không thích tôi, tôi nể tình cô còn trẻ tuổi, chưa hiểu chuyện nên không trách cô, nhưng cô đã trưởng thành rồi, vẫn còn cư xử như một đứa trẻ, cố chấp, như vậy chẳng phải là rất quá đáng với người gọi một cái, vẫy một cái là chạy tới như tôi đây sao?”
Cô ta nói rất đúng, rất hợp lí cũng rất có khí chất, tôi thất vọng nhận ra rằng về điểm này mình cũng không đọ được cô ta, không sai, tôi trẻ hơn, xinh đẹp hơn cô ta, nhưng tất cả những vẻ bề ngoài ấy chỉ là phù du. Đâu thể có ngày tận thế 2012 được, khi đã có một Trác Nguyệt như thế, những người khác cũng chỉ là phù du.
“Chị Nguyệt, là tôi đã sai, xin lỗi, tôi không nên nói như vậy với chị, nhưng tôi thật sự không muốn nhắc tới.”
Trác Nguyệt thở dài một tiếng.
Trong phòng không khí trở nên nặng nề, bỗng Trác Nguyệt lên tiếng trước phá tan bầu không khí: “Mẹ nuôi luôn cảm thấy có lỗi với cô và Tiểu Bổng, nếu như năm đó mà không sốt sắng mong Diệp Bổng ổn định thì hai người sẽ không kết hôn nhanh như vậy. Bản thân bà cũng là người nhà của quân nhân, bà biết cuộc sống thật không dễ dàng, nhưng chỉ vì sự ích kỉ của bản thân bà đã vô tình đưa cô vào con đường cũ của bà, bà luôn nghĩ rằng không thể có điều gì không hay xảy ra, nhưng cuối cùng chính bà lại hại hai người. Mẹ nuôi luôn rất ân hận, nhưng bà vẫn hi vọng những ngày còn lại… trong lúc bà còn sống Tiểu Bổng tìm được người con gái mình yêu để yên bề gia thất… mà bà cũng chẳng còn mấy thời gian nữa…”
Tôi giật mình ngẩng đầu lên, cố gắng nuốt trôi những lời Trác Nguyệt vừa nói.
Cái gì mà lúc còn sống? Cái gì mà những ngày còn lại?
Là một bác sĩ tôi khoog còn lạ gì những từ ngữ như thế này, bởi tôi không phải chỉ nói với người nhà của một bệnh nhân những lời như vậy.
“Nếu như mẹ nuôi biết sự tồn tại của Tiểu Lê, nói không chừng bà có thể vui vẻ sống những ngày cuối đời.” Trác Nguyệt nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, “Quả Quả, tôi cầu xin cô, cô có thể…”
Tôi chết lặng đi, những lời nói của Trác Nguyệt như ngàn mũi kim đâm vào tim: “Cô dựa vào cái gì mà xin tôi?”
Tại sao những việc thế này lại cần cô ta phải đến cầu xin tôi, không tồi, xem ra cô ta vẫn là cô con nuôi tốt của mẹ Diệp Bổng, cô chị tốt của Diệp Bổng, còn tôi cái gì cũng không phải. Đúng thế, tôi thề cứ coi như cô ta cầu xin tôi, tôi cũng không thể lặng lẽ mà tình nguyện hiến dâng Tiểu Lê cho cô ta. Nhưng Trác Nguyệt đã nói như vậy, chẳng lẽ tôi lại tự đưa mình trở thành kẻ lạnh lùng nhẫn tâm sao? Người phụ nữ ấy vốn cũng là con người mà tôi luôn yêu thương kính trọng.
Trác Nguyệt như chết lặng đi: “Xin lỗi, tôi không có ý đó, tôi..”
Lúc cô định giải thích thì bà bác tôi lại bưng đến bát bánh chẻo nóng hổi, cô ta chỉ có thể nhắm mắt, chau mày lặng im. Tôi và Trác Nguyệt đúng là không có cách nào để chung sống hòa bình, vấn đề không phải ở cô ta, mà là do tôi không thể rộng lượng giống cô ta được.
Khi những tia sáng đầu tiên hé lộ trên bầu trời, bên ngoài tiếng xe ầm ầm, tiếng lửa cháy rần rật, tiếng bước chân dồn dập, tôi chạy ra thì thấy anh Tuấn và bác trai đang mời thuốc mọi người trong thôn, Diệp Lê đang được một anh lính không hề quen biết quấn một bộ quân phục xanh ôm trong lòng.
Nó nghiêng đầu nhìn thấy tôi vội vã nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Trong lòng tôi đột nhiên thở phào, xem ra tinh thần thằng bé vẫn còn tốt lắm, tốt đến mức chẳng thèm sà vào lòng mẹ để mẹ nó ôm một cái. Có lẽ tôi là một người rất dễ quên đi đau đớn, tổn thương như vậy, quay lại nhìn phía sau, nhìn thấy Diệp Bổng từ xe chui ra, cứ đứng ở đấy, khuôn mặt trắng bệch, mắt đỏ ngầu châm điếu thuốc.
Đội trưởng hết nhìn tôi lại nhìn anh, vui vẻ nói: “Tôi phải quay về rồi, anh Diệp, anh cũng thật là biết giữ sức, mau tới giúp tôi một tay… ờ… đúng rồi, cầm cho tôi mấy đồ lặt vặt quấn trong chiếc khăn trên xe ra đây.” Nói xong lại nhìn tôi, buông một câu kì lạ: “… Thằng nhóc này đúng là to gan, mấy phim kinh dị chẳng dọa gì được nó, có tương lai đấy, mai sau biết đâu làm phi hành gia cũng nên.” Nói xong đặt thằng nhóc vào tay Diệp Bổng rồi bỏ đi.
Lúc này chỉ còn tôi đối diện với Diệp Bổng, tôi suy nghĩ linh tinh, vẩn vơ, nào là… làm sao có thể giải thích với Lão Đường: “Con vẫn còn có tình cảm sâu sắc với bố Tiểu Lê, chỉ là do anh bận bịu với nghĩa vụ bảo vệ tổ quốc.” Nào là làm sao giải thích với Điền mỹ nữ rằng tôi chuẩn bị trao Tiểu Lê cho nhà Diệp gia, hay là làm sao giải thích với Diệp Bổng rằng, “Tôi từng nghĩ đến một cuộc sống bình yên khi rời xa anh và sinh cho anh một đứa con trai.” Đúng vậy, Đường Quả tôi lăn lộn bao nhiêu năm trời, đây là lần đầu tiên có ý nghĩ muốn biến thành mây thành khói để tan đi.
Diệp Bổng chau mày, mặt đỏ lựng lên, trong ánh mắt sáng ngời ấy che giấu một niềm xúc động vô biên, anh vừa có chút gì đó ngượng ngùng lại vừa lóng ngóng không biết làm sao. Anh như vậy làm tôi cũng xấu hổ theo, tôi đứng như trời trồng chỉ biết nuốt nước bọt.
Cuối cùng ánh mắt tôi dừng lại trên tấm khăn như tấm áo bào nhỏ trong tay Diệp Bổng, tôi hỏi để che lấp phút ngập ngừng ấy đi: “… Đây là cái gì?”
Diệp Bổng “ừ” một tiếng rồi như chợt tỉnh từ cơn mơ, đưa cho tôi: “Anh không biết, đội phó nói đó là của Tiểu Lê.”
Tôi nghi hoặc cầm lấy lật đi lật lại định xem là vật gì… hóa thạch, không đợi tôi kịp phản ứng, thằng quỷ con đang giả vờ ngủ kia hình như không giả vờ được nữa, vội vàng tỉnh dậy, lo lắng nhìn ông bác Đường Tuấn đang đứng ở xa xa nói chuyện với mọi người, trong miệng cũng lí nhí vài câu xin tha mạng: “Mẹ ơi, mẹ muốn đánh con thì đánh, nhưng đừng có làm to chuyện. Mấy ngôi mộ tổ của cả làng đều ở trên núi, nếu họ mà biết được con vô tình nhặt được đầu lâu của tổ tiên nhà họ, nhất định sẽ tưởng con là không được dạy dỗ tử tế đi đào mộ tổ tiên của họ…”
Có lý! Tôi vội vàng giấu cái khăn vào trong áo khoác, ngẩng đầun hìn Diệp Bổng, mắt anh mở to ngân ngấn nước, anh ngẩn người ra. Tôi nghĩ anh chắc chắn phải ngạc nhiên rồi, ai nhìn thấy đứa trẻ ôm cái đầu lâu mà chẳng phát hoảng. May mà Diệp Bổng là người đã tiếp xúc nhiều với những người gan hùm nên lúc sau cũng bình tĩnh lại.
Chúng tôi đều chẳng biết nên nói gì, tôi chỉ biết dẫn anh về nhà.
Về tới nhà thì cả nhà đang quây quần ở phòng lớn, trong thấy Diệp Bổng mặc quân phục, khí chất ngời ngời, ngoại hình tráng kiện, đẹp đẽ, cái ngoại hình tuyệt mĩ đó của anh như in như tạc vào Tiểu Lê, dù đã biết có sự xuất hiện của con người này, nhưng vì chưa chuẩn bị tâm lí, bao nhiêu người vẫn như lặng đi kinh ngạc… Cuối cùng vẫn là bác gái là người lên tiếng trước: “… Anh quay về từ khi nào vậy? Không phải đi nữa chứ?”
Diệp Bổng nhìn tôi không biết phải trả lời thế nào.
Tôi lấy cơ hội này, nói dối không chớp mắt: “Là con gọi điện gọi anh ấy về, chỉ là ở trong tỉnh mình thôi, chẳng phải là đang xảy ra việc gì đấy thôi? Thì là cái chuyện mà mấy hôm trước báo chí chẳng đăng tin rùm beng lên ấy… Cho nên Diệp Bổng anh ấy bận bịu với nhiệm vụ, đây cũng là do nhận điện thoại của con mới vội vã quay về, còn gọi anh em trong đơn vị giúp một tay…”
Đây toàn là những lời nói dối trôi chảy lưu loát, đến Trác Nguyệt cũng không biết tại sao tôi lại phải diễn kịch như thế. Nhưng Diệp Bổng lại là người thông minh, anh nhanh chóng tiếp lời tôi: “Đúng đấy ạ, lần này sẽ không đi nữa, con nhận lệnh sẽ ở hẳn đây rồi, nên sẽ ở lại.”
Bác trai tỉnh cả người, trên khuôn mặt hiện rõ một niềm hân hoan, sáng bừng lên y như bầu trời ngày giải phóng. Vậy là những chuỗi ngày buồn tủi của gia đình con bé Đường Quả đã chấm dứt, từ nay cả nhà sẽ sống một cuộc sống gia đình hạnh phúc đoàn viên. Tôi đau khổ ôm trán, chỉ thấy trong lòng trào lên những cảm xúc mông lung, vở kịch này càng lúc càng đi xa rồi! Tôi thật không nghĩ lại có ngày tôi trở nên dối trá thế này. Cả nhà Lão Đường lại vì việc ấy mà vui vẻ biết bao nhiêu.
Tôi vội vàng nói: “Diệp Bổng à, anh, anh không phải là đang vội về đội sao?”
Diệp Bổng nhìn tôi chằm chằm, lại quay đầu ra nhìn cánh cửa phòng ngủ: “Anh có thể đi thăm con một chút không?”
“Đi đim đi đi.” Đầu tôi như nổ ra, “mau đi thăm đi”. Nói xong tôi đẩy anh về phía phòng ngủ, sau đấy vội vã đóng chặt cửa. Trong phòng vang lại tiếng cười to của cả nhà Lão Đường, thế nhưng sự thật hoàn toàn không như trong suy nghĩ của họ. Tiểu Lê đã ngủ say sưa, lại còn ngáy rất đáng yêu nữa. Diệp Bổng bước tới vuốt lên mặt con, anh không dám động mạnh, cứn như vậy ngắm nhìn con. Xong rồi anh quay lại nhìn tôi, tôi vội quay đi dán mặt vào tường.
Tiếng của anh khe khẽ phía sau lưng: “ Đường Quả, em nợ anh một lời giải thích.”
Mặt tôi nóng lên, nước mắt trào ra: “Em không muốn giải thích.”
“Anh không cho phép con gọi người đàn ông khác là bố.”
“Thế thì không để nó gọi, Tiểu Lê giao cho anh đấy, dù sao đứa con cả ngày nghĩ tới việc đi tìm vợ cho ông bố Thúy Thúy của nó rồi đi đào về cái đầu lâu ở mộ tổ nhà người ta… em cũng không cần… nó làm gì nhớ tới em? Em xinh giống hệt Đặng Lệ Quân, nó còn chê em không tốt, chẳng lẽ phải trông giống anh. Giống anh có gì thì tốt chứ, hồi nhỏ còn tốt, càng lớn càng trông giống anh, em đến phát điên lên mất…” Tôi nói luyên thuyên, chính mình cũng không biết mình đang nói gì nữa, “Dù sao cũng chỉ là một đứa con, em có thể sinh thêm đứa nữa, em còn muốn sinh đôi, một đứa gọi là Đoàn Đoàn, một đứa gọi là Viên Viên, đưa đi theo lúc nào cũng vui vẻ…” Nói mãi, nói mãi, giọng tôi như tắc lại trong mũi.
“Đến người cùng sinh con với mình em cũng tìm được rồi, có phải là vị bác sĩ kia không?
“Anh đã thuộc thế hệ tiền nhiệm rồi, quan tâm làm gì?”
Diệp Bổng kéo người tôi lại, ánh mắt luôn ánh cười rạng rỡ ấy giờ đây tràn đầy sự phẫn nộ: “Anh không quan tâm cũng được, nhưng Tiểu Lê nhất định phải gọi anh là bố, em muốn anh trả giá thế nào cũng được, muốn gì cũng được…”
Tôi ngắt lời anh, cười một nụ cười ngọt ngào cũng đầy sự tàn nhẫn: “Tôi muốn anh thì sao, anh có thể cho không?”
Không đợi Diệp Bổng kịp cất lời, hay tỏ ra bất kì biểu hiện ngượng nghịu nào, tôi vốn đã không nhìn anh rồi, “…Ha, anh cho rằng tôi còn muốn như vậy sao? Tiền vậy, ngoài tiền ra tôi có thể muốn gì khác chứ, anh có thể trả cho tôi cái gì chứ?”
Cuối cùng tôi nghe Diệp Bổng cất tiếng: “… Em muốn bao nhiêu tiền?”
Tôi nói: “Anh cảm thấy con trai anh đáng giá bao nhiêu?”
Diệp Bổng lùi một bước, dáng vẻ tuyệt vọng, “Anh biết, anh sẽ trả…”
Anh đi rồi tôi ngồi bệt xuống đất, ngơ ngẩn nhìn tấm thảm hoa trên nền nhà, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần để qua ôm chặt Diệp Lê.
Sau khi tôi mang cả tuổi thanh xuân và tình yêu của mình trao trọn cho Diệp Bổng, tôi còn tặng anh cả tài sản cuối cùng của mình cho anh.
Khi còn rất nhỏ tôi đã từng học một câu yết hậu ngữ: “Con ngài nhảy vào lửa”. Trong từ điển giải thích là “tự tìm đến cái chết”. Tôi chợt nghĩ tôi cũng đang tự lựa chọn sự diệt vong, nhưng tôi vẫn tình nguyện lao vào ngọn lửa, vì sự ấm áp trong phút chốc, tôi sẵn sàng bất chấp tất cả để lao vào vòng lửa ấy.
Được rồi, anh đốt tôi thành tro bụi cũng được, dù sao nếu không có ánh sáng, thì tôi cũng không cần cuộc sống tăm tối ấy.
Cho nên tôi sẽ làm cho nó sáng lên, cho dù là thắp sáng cho căn phòng của người khác.
Tôi chỉ cần đôi cánh mình đỗ lại trên tấm kính, chỉ cần nhìn thấy anh thôi để có thể tiếp tục sống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook