Cuối cùng cũng đến trấn Hà, Từ Vũ tìm một chỗ dừng xe lại rồi quay sang nhìn Cảnh Nghiên vẫn còn đang ngủ, anh gọi: "Cảnh Nghiên, em dậy đi. Đã đến trấn Hà rồi."

Cô lúc này mới mắt nhắm mắt mở nhìn anh một lúc sau đó mới hỏi: "Đã đến rồi sao?"

Anh nhìn bộ dạng vẫn còn đang trong trạng thái chưa tỉnh ngủ của cô thì cảm thấy buồn cười, anh gật đầu: "Đúng vậy nhưng tôi không biết đường tới nhà ba mẹ em nên mới gọi em dậy, để em chỉ đường cho tôi."

Cô ngồi dậy đưa tay chỉnh lại mái tóc, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ đúng là phong cảnh quen thuộc, đây chính là trấn Hà. Cô lúc nãy nằm cứ giả vờ nhắm mắt ngủ nhưng rồi cũng không biết mình thiếp đi lúc nào không hay.

Cô quay sang nhìn anh rồi nói: "Vậy để tôi chỉ đường cho anh. Chúng ta bây giờ cứ tiếp tục đi thẳng đi."

Dưới sự chỉ dẫn của cô thì khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe của hai người đã dừng trước một ngôi nhà. Hai người mở cửa xe bước xuống, anh nhìn căn nhà ở trước mắt hỏi: "Đây là nhà của em sao?"

"Đúng vậy, tuy không lớn bằng nhà anh nhưng chắc chắn đầy đủ tiện nghi."

Anh cong khóe môi cũng không nói gì đi tới mở cốp xe lấy mấy túi quà cầm trên tay. Cô nhìn thấy vậy thì kinh ngạc hỏi: "Anh đã chuẩn bị từ lúc nào vậy?"

"Không quan trọng. Chúng ta mau vào trong thôi."

Cảnh Nghiên cũng không hỏi vấn đề này nữa, cùng anh đi vào trong sân thì thấy một người đàn ông đang cầm bình tưới nước tưới những cái cây xung quanh. Cô nhanh chóng đi tới gọi: "Ba."

Người đàn ông đó nghe thấy tiếng cô gọi thì dừng động tác lại, ngẩng đầu lên nhìn làm cho hai người cũng thấy rõ gương mặt của ông. Trên gương mặt của ông nở nụ cười vui vẻ, mái tóc hoa râm, khi ông cười lên cô cũng nhìn thấy rõ những nếp nhăn trên gương mặt ông. Cảnh Tùng cười nói: "Cảnh Nghiên về rồi đó à. Người bên cạnh con có phải là Từ Vũ không?"

Từ Vũ nghe thấy ông nhắc đến tên mình thì đi tới, gật đầu: "Xin chào bác trai, con là Từ Vũ."


Cảnh Tùng quan sát nhìn anh, gật đầu: "Hai đứa đi đường xa về đây cũng mệt rồi. Mau vào nhà đi, mẹ với em con đang ở bên trong đấy."

Cả ba cùng đi vào bên trong nhà, hai người ở huyền quan thay giày, Cảnh Tùng lấy đôi dép đưa sang cho anh: "Đây, Từ Vũ con mang đôi dép này đi."

"Cảm ơn bác trai." Anh tháo đôi giày ra rồi mang đôi dép mà ông mới đưa sang.

Cô cũng đã thay dép xong rồi cùng anh đi vào phòng khách. Ở trong phòng khách lúc này có một cậu bé đang ngồi trên sofa xem TV vui vẻ. Cậu nhóc đó cũng chỉ tầm khoảng 6,7 tuổi, cậu nhóc nghe tiếng động thì quay lại nhìn họ.

Cảnh Tùng đi tới chỗ cậu bé, ngồi xuống nói: "Cảnh Dương, con xem ai về nhà này."

Cậu nhóc tên Cảnh Dương nghe vậy thì nhìn ra phía sau ông sau đó nở nụ cười toe toét: "Là chị, chị về rồi."

Cảnh Nghiên nhanh chóng đi tới ôm lấy cậu nhóc lên: "Chị về rồi đây. Dạo này em ở nhà có ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ không?"

Cảnh Dương vòng tay ôm lấy cổ cô, gật đầu: "Dạ có. Mà chị, người đứng phía sau chị là bạn chị hai hả?"

Nghe thằng bé nói vậy, cô mới bế thằng bé đi tới chỗ anh đang đứng, nói: "Anh ấy tên là Từ Vũ."

Từ Vũ khom người nhìn hai người, cong khóe môi nói: "Chào em, anh là Từ Vũ. Là bạn của chị em."

Thằng bé nhìn anh nở nụ cười: "Em tên là Cảnh Dương. Anh đẹp trai thật đó, em cũng muốn sau này sẽ được đẹp trai giống anh."


Anh nghe thằng bé nói vậy thì bật cười, anh đưa tay xoa đầu cậu: "Em hiện tại đã đẹp trai rồi, sau này lớn lên có khi đẹp trai hơn anh."

Cảnh Dương còn định nói gì thì nghe thấy giọng của Đoan Di ở phía sau truyền tới: "Cảnh Nghiên con đừng bế Cảnh Dương nữa, bây giờ thằng bé cũng nặng hơn trước đó rồi. Con bế như vậy lâu sẽ mệt đó."

Cô nhìn bà đang đi tới gần, nói: "Không sao đâu mẹ. Con vẫn bế được em ấy."

Đoan Di lúc này nhìn sang bên cạnh, cười nói: "Là Từ Vũ có phải không nào? Nhìn con bây giờ cao ráo, đẹp trai hơn rồi. Chắc nhiều cô theo đuổi con lắm."

"Bác gái quá khen con rồi, con nào có nhiều cô theo đuổi cũng không đẹp trai như bác nói đâu."

Từ Vũ nói rồi đưa mấy túi quà sang cho mọi người, nói: "Lần đầu đến nhà, con có chuẩn bị ít quà tặng cho mọi người."

Cảnh Tùng nhìn túi quà được đặt trên bàn rồi ông nhìn anh: "Con đến nhà chơi thì hai bác vui rồi, cần gì đem theo quà cáp cho tốn kém."

Anh nhìn ông rồi nói: "Không sao đâu bác trai, đây dù gì cũng là tấm lòng của con nên mong bác trai nhận cho."

Đoan Di đi tới bên cạnh nói: "Từ Vũ đã tặng rồi thì ông cứ nhận đi." Sau đó bà quay sang nhìn anh: "Lần này thì hai bác nhận nhưng lần sau đến không cần đem theo quà đâu, con đến chơi là mọi người vui rồi. Quà cáp gì tốn kém lắm, tiền con kiếm cũng không dễ dàng gì."

Anh cũng gật đầu đồng ý: "Dạ con biết rồi."

Bà đặt túi quà trên bàn sau đó nhìn anh nói: "Chắc con giờ cũng đói bụng rồi. Bác đã nấu xong cả rồi, chúng ta mau đi ăn thôi."


Lát sau ở phòng ăn, mọi người cũng đã ngồi vào bàn. Cảnh Tùng cầm đũa lên rồi gắp miếng thịt bỏ vào chén của Cảnh Nghiên: "Đây, con ăn đi. Mẹ con biết con thích ăn món thịt kho tàu nên lúc sáng đã mua về nấu cho con ăn đấy."

Đoan Di ngồi đối diện cũng nhìn cô nói: "Con nên ăn nhiều chút, mới có hơn nửa tháng không gặp mà mẹ thấy con gầy đi rồi."

Cô nghe vậy thì cười nói: "Không có đâu mẹ, con cảm thấy bản thân cũng đâu có gầy đi. Ngược lại còn thấy bản thân có chút tăng cân."

"Mẹ thấy con có chút gầy, nhớ bồi bổ, ăn uống đúng bữa vào như vậy mới có sức khỏe." Sau đó bà nhìn Cảnh Dương đang ngồi bên cạnh bà, bà gắp rau bỏ vào chén cơm của cậu: "Đừng có ăn thịt không mà hãy ăn thêm rau vào."

Cảnh Dương nhìn miếng rau trong chén cơm thì nhăn mặt nhưng cũng không dám gắp ra. Đoan Di lúc này nhìn anh ngồi đối diện đang ăn cơm, hỏi: "Đồ ăn bác nấu có hợp khẩu vị con không? Bác cũng không biết con thích ăn món gì nên hôm nay chỉ nấu vài món như này."

Anh nhìn bà rồi nói: "Đồ ăn bác gái nấu rất ngon, con không có kén ăn nên món nào con cũng ăn được."

Cô ngồi bên cạnh anh, đang ăn cơm thì nói thêm vào: "Anh ấy không kén ăn nhưng không ăn được cay, cũng không ăn được món chua. Còn lại thì mẹ cứ nấu tùy ý."

Nghe cô nói vậy thì anh quay sang nhìn cô, cả Đoan Di và Cảnh Tùng cũng như thế. Cô cảm giác không đúng lắm thì ngẩng đầu lên nhìn, ngơ ngác hỏi: "Mọi người sao nhìn con vậy? Mau ăn cơm đi kẻo đồ ăn nguội mất."

Cảnh Tùng nhìn cô rồi hỏi: "Sao con biết mấy cái này vậy Cảnh Nghiên?"

Cô nghe vậy thì không biết trả lời sao, anh ngồi bên cạnh đã trả lời giúp cô: "Thưa bác trai, thật ra bọn con là bạn học cũ với nhau. Không nghĩ tới hôm xem mắt lại được gặp lại cô ấy."

Nghe anh nói vậy thì hai ông bà cũng hiểu ra. Trong bữa cơm mọi người trò chuyện rôm rả nhất là mẹ cô cứ hỏi anh nhiều vấn đề, ngay cả ba cô thi thoảng cũng hỏi vài cô. Còn cô và Cảnh Dương thì ngồi im lặng ăn cơm.

Ăn xong mọi người đều ngồi vây quần ở phòng khách, Cảnh Tùng ngồi trên sofa thấy Từ Vũ như đang có điều muốn nói. Ông quay sang nhìn cô, nói: "Cảnh Dương, cũng trưa rồi con về phòng ngủ trưa đi."

Cảnh Dương nghe vậy thì lắc đầu: "Không chịu, con không có buồn ngủ."


Đoan Di ngồi bên cạnh thấy vậy thì nói: "Cảnh Nghiên, con đem thằng bé về phòng dỗ thằng bé ngủ giúp ba mẹ đi."

Cảnh Nghiên đang ngồi ăn trái cây nghe bà nói vậy quay sang nhìn Từ Vũ đang ngồi bên cạnh. Cô biết ba mẹ muốn nói chuyện riêng với anh nên cũng đứng dậy bế Cảnh Dương lên: "Nào, ngoan chúng ta về phòng ngủ trưa thôi. Chị cũng buồn ngủ rồi."

Nói rồi cô bế Cảnh Dương rời khỏi, phòng khách bây giờ cũng chỉ còn có ba người. Đoan Di cầm điều khiển lên tắt TV, căn phòng bỗng lâm vào không khí yên tĩnh.

Từ Vũ nhìn hai người đang ngồi đối diện, hít sâu một hơi rồi nói: "Bác trai, bác gái. Cho con xin phép được kết hôn với Cảnh Nghiên."

Cô bế Cảnh Dương vào phòng cậu bé, bên trong phòng khá nhiều đồ chơi nào là robot, xe đua,... Cảnh Nghiên đặt cậu nằm xuống giường, lấy chăn đắp cho cậu. Sau khi làm xong thì cô qua bên còn lại của chiếc giường nằm xuống.

Cô ôm cậu vào lòng vỗ nhẹ lưng cậu: "Nào, mau ngủ thôi."

Cậu nằm trong lòng cô nhưng đôi mắt vẫn còn mở to, cậu nhìn cô rồi nói: "Chị, chị đọc truyện cho em nghe đi. Lâu rồi chị chưa đọc."

Cô nghe vậy thì ngồi dậy bước xuống giường đi tới tủ mở ra lấy một quyển truyện, sau đó cô trở về giường ngồi dựa vào gối. Cô lật quyển truyện ra, một tay vỗ nhẹ lưng cậu, cô nói: "Chị kể truyện thì em cũng nhớ nhắm mắt ngủ trưa đấy. Có biết không?"

Cậu cười khanh khách gật đầu: "Dạ được."

Trong lòng cô thầm nghĩ, có lẽ chuyện anh nói với ba mẹ cô về việc kết hôn chỉ sợ họ không đồng ý. Vì dù gì hai người cũng chỉ mới gặp nhau mấy ngày, tiến tới hôn nhân có chút vội đối với cả hai.

Cô lắc đầu gạt bỏ những dòng suy nghĩ hỗn loạn đó trong đó, bắt đầu đọc truyện cho Cảnh Dương nghe. Đọc một lát thì cô nghe thấy tiếng hít thở đều đều từ cậu, cô biết cậu đã ngủ nên khép quyển truyện lại đặt trên tủ đầu giường. Sau đó cô nằm xuống rồi ôm cậu nhắm mắt lại ngủ.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương