Tình Đầu Gặp Nhau Quá Sớm
-
Chương 26-1
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Lần đầu đến Phong gia, Bách Hợp không bị hỏi thăm thái quá hay đối đãi lạnh nhạt, vì Phong Ninh đưa ra tờ chứng nhận kết hôn có ảnh của mình nên trở thành đối tượng bị mọi người giễu cợt, lúc ăn cơm còn có người nhìn anh chăm chú. Cả bữa cơm Bách Hợp đều ăn rất thoải mái, còn Phong Ninh vừa đặt bát đũa xuống là kéo Bách Hợp đi luôn.
“Sau này chụp ảnh cưới phải tìm một nhiếp ảnh gia thật giỏi, chụp chúng ta đẹp hết mức.” Mặt anh âm trầm, giống như đang thề nguyện. Phong Ninh cứ nghĩ tới cảnh người trong nhà cố nín cười là mặt lại khó coi, rõ ràng là vẫn canh cánh trong lòng việc chụp ảnh. Bách Hợp không nhịn được cũng bật cười.
Anh lái xe về, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Bách Hợp mấy lần, bị anh nhìn mãi nên Bách Hợp cũng quay đầu sang nhìn anh. Mỗi khi thấy mình bị bắt gặp, Phong Ninh liền ngại ngùng quay đi. Tới khi về nhà, thời gian còn sớm, anh ân cần chuẩn bị nước tắm cho Bách Hợp, còn tìm áo ngủ giúp cô, giục cô nhanh chóng tắm rửa.
Mệt mỏi một ngày, từ sáng gặp Trần Nhạc Nhạc cho tới giờ về nhà, Bách Hợp quả thật rất mệt mỏi. Thời tiết lại đang nóng bức, Bách Hợp tắm rửa sạch sẽ xong thì phòng ngủ đã bật điều hòa, nhiệt độ bắt đầu trở nên mát mẻ, còn Phong Ninh thì không thấy đâu.
Khăn trải giường ở phòng ngủ đã bị đổi, trên giường rải đầy cánh hoa hồng, trong phòng còn mùi thơm ngào ngạt của hoa, nhớ tới chuyện Phong Ninh nói sẽ tặng cô nhẫn và hoa tươi còn thiếu, Bách Hợp liền cầm khăn lau tóc rồi ra ngoài. Trong phòng tắm khác có tiếng nước chảy ào ào, cô lại quay về phòng ngủ, lấy máy sấy ra sấy khô tóc. Phong Ninh vẫn ở trong phòng tắm chưa ra, Bách Hợp đành tìm một quyển tiểu thuyết bằng tiếng Anh ra đọc.
Tiểu thuyết đã hết gần một nửa mới thấy Phong Ninh dè dặt vào phòng, ánh mắt có phần căng thẳng nhìn khắp bốn phía. Thấy Bách Hợp đang ngồi bên cửa sổ đọc sách thì thở phào một hơi, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng.
“Xem gì mà mê mẩn thế?” Giọng Phong Ninh trở nên khàn khàn. Anh đưa tay sờ tóc Bách Hợp, ở trong phòng điều hòa lâu nên tóc và mặt cô hơi lạnh, may mà áo ngủ dài tay, có điều vẫn để hở cặp chân. Chân của con gái đẹp hơn chân nam giới nhiều, ngón chân Bách Hợp không sơn màu gì nhưng vẫn có màu hồng sáng tự nhiên.
Phong Ninh vừa nói chuyện vừa ngồi cạnh Bách Hợp, nhìn thấy cặp chân của cô thì ánh mắt không rời ra được nữa.
“Có lạnh không?”
Anh không nhịn được sờ chân Bách Hợp, lòng tay anh vô cùng nóng bỏng. Hàng năm huấn luyện nên tay còn có vết chai, chạm lên chân cô anh chợt cảm thấy hai chân cô mềm mại không xương. Ngọn lửa vốn bị anh kiềm chế trong lòng lập tức bùng lên, Phong Ninh lấy quyển sách trong tay Bách Hợp, một tay vòng ra sau lưng cô, tay còn lại ôm dưới đầu gối, bế cô lên một cách nhẹ nhõm.
Trên đường về, Phong Ninh còn nghĩ hôm nay hai người đã kết hôn, kích động tới mức hận không thể về nhà ngay lập tức. Nhưng lúc nghe tiếng tắm rửa của Bách Hợp, anh lại trở nên căng thẳng. Từ lúc chạng vạng tối về Phong gia, anh đã gọi điện bảo người đưa hoa đến nhà mình, nhân lúc Bách Hợp đi tắm thì bứt cánh hoa xuống, không ngờ vào thời khắc quan trọng thì anh lại trốn ở phòng tắm không dám ra. Giờ không dễ dàng gì mới ra được, Bách Hợp bị anh ôm vào ngực, nhẹ như lông hồng, chẳng khác nào đang ôm một đứa trẻ. Đây là cô gái mà anh vẫn giấu trong lòng, cuối cùng đã thuộc về anh.
Ý định vốn hơi thụt lùi giờ lại dâng lên, Phong Ninh đặt Bách Hợp lên giường, thấy cô xoay người định bò về phía đầu giường, anh lập tức vươn tay bắt lấy đùi cô kéo một cái, thân thể cô liền trượt lại trước mặt anh, áo tắm bị lệch lên, lộ ra bắp đùi trắng nõn.
Phong Ninh chợt nhớ tới lúc cô mặc chiếc váy màu vàng nhạt, hôm ấy cô ở lại Trần gia một đêm, vẻ mặt hơi tiều tụy, nhưng chiếc váy ấy lại làm tôn lên vòng eo thon thả và cặp chân mảnh mai, nhớ lại chuyện này làm dưới bụng Phong Ninh như muốn vỡ ra. Cặp mắt anh đỏ lên, tay nhấn đùi cô, định hôn lên nhưng Bách Hợp đã rụt lại. Không biết có phải vì đầu óc anh choáng váng rồi không mà để cô thoát được, cho dù phản ứng tiếp theo của anh rất nhanh nhưng cũng chỉ bắt được mắt cá chân cô, đôi môi rơi lên lên đó.
Phong Ninh nằm bò lên giường, vươn tay xoay người Bách Hợp lại, thân thể mình áp lên trên. Yêu nhau bao nhiêu năm, động tác tình chàng ý thiếp thì có nhưng hành động vợ chồng thật sự thì Phong Ninh còn chưa có kinh nghiệm. Anh đè lên Bách Hợp, tay còn run rẩy chưa chạm tới dây buộc áo choàng tắm của cô thì Bách Hợp đã cau mày:
“Có gai đâm vào em.” Hơi thở của Phong Ninh đang trở nên nặng nề, nghe thấy câu này thì ngẩn người, Bách Hợp lặp lại lần nữa, cái đầu trống rỗng của Phong Ninh cuối cùng cũng có phản ứng, lập tức lăn sang một bên, bế Bách Hợp lên, tìm cái gai đâm vào áo.
Lúc xé cánh hoa hồng, tư tưởng của anh không tập trung, nghĩ tới hai người sắp thân mật nên không chú ý để gai hoa hồng rơi trên giường. Bách Hợp bị gai đâm, Phong Ninh vừa đau lòng vừa khó chịu, vốn dĩ anh muốn lãng mạn, giờ lãng mạn không thành còn làm dũng khí khó khăn lắm anh mới có được mất hơn một nửa.
“Có bị thương không?”
Anh cầm ga giường vung lên, cánh hoa hồng rơi như mưa trong không trung, vung hai ba cái là giường đã sạch sẽ bóng loáng. Phong Ninh chẳng còn hơi đâu mà đi quét chỗ hoa rơi nữa, anh chỉ muốn xem Bách Hợp có bị thương hay không.
Trên áo choàng tắm vẫn trắng tinh, không có máu dính vào, có điều trong lòng Phong Ninh vẫn không yên, không còn mấy ý nghĩ kiều diễm nữa, anh kéo áo Bách Hợp xuống, tay không hề run rẩy. Trong nháy mắt, linh hồn Bách Hợp bị bắn ra khỏi thân thể. Trên sống lưng trần của cô có một dấu đỏ nhỏ xíu, hơi rách da nhưng không bị chảy máu. Áo choàng bị kéo tới eo cô, chỉ còn sợi dây buộc là chưa cởi ra.
Cho dù đưa lưng về phía Phong Ninh, nhưng da thịt trắng nõn vẫn xuất hiện vầng sáng dịu dàng dưới ánh đèn. Ban đầu, Phong Ninh đau lòng liếm lên vết thương, thân thể cô vẫn còn mùi hương của sữa tắm và dầu gội. Da thịt thiếu nữ bóng loáng non mịn giống như sữa bò hảo hạng, hơi thở của Phong Ninh dần nặng nề. Anh thuận thế hôn dọc sống lưng, tới phần eo, thân thể thiếu nữ khẽ run lên, anh giống như bị bỏ bùa, lập tức lật người cô lại, nhào tới.
Chuyện quá khứ chưa làm xong, lần này đã hoàn thành. Ban đầu Phong Ninh muốn thật chậm rãi, nhưng tới khi vào cuộc rồi anh mới phát hiện mọi việc không thể kiểm soát được. Lần tiếp theo Bách Hợp mở to mắt đã là buổi chiều. Thân thể cô đã được tắm rửa, cũng không cảm thấy khó chịu gì, có lẽ là Lý Diên Tỉ đã giúp cô. Phong Ninh vẫn đang nhìn cô chăm chú, không biết anh đã nhìn bao lâu, lúc Bách Hợp mở mắt, ánh mắt hai người đối diện nhau, phải mất một lúc anh mới phản ứng kịp, cuống quýt nhắm mắt lại, nhưng lông mi vẫn không ngừng run rẩy.
Nửa người anh bắt đầu hồng lên, nhiệt độ cũng tăng cao, lòng bàn tay nóng bỏng có thể làm bỏng người ta. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng thở hổn hển của anh vang lên trên đỉnh đầu Bách Hợp, hơi thở nóng ấm lướt qua trán và gò má cô, ngứa vô cùng.
“Giả vờ ngủ cái gì?” Bách Hợp giơ tay lên cào mặt anh, định cào cái thứ hai thì Phong Ninh túm lấy cổ tay cô. Thân thể anh vẫn còn căng thẳng đến cứng ngắc, anh dịu dàng vén tóc Bách Hợp sang một bên, sau đó sờ lên vết đỏ mà cô gây ra, mặc dù ngại ngùng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Anh không giả vờ ngủ.” Bách Hợp muốn ngẩng đầu nhìn anh, anh lập tức dán cằm lên đỉnh đầu cô, vùi mặt vào tóc cô, cánh tay ôm cô cũng càng chặt hơn: “Vợ ơi, anh thấy rất vui…”
Nói xong câu cuối, trong lòng Phong Ninh như có một con sâu lông, nếu không làm gì thì sẽ khó chịu. Anh cọ mặt vào tóc cô, đùi cũng quấn lên người cô chà đi chà lại, thân thể càng quấn chặt hơn, giống như một con rắn trói Bách Hợp trong lòng mình.
Tâm trạng Phong Ninh lúc này đúng là không nói nên lời. Anh tự mình khai hoang một khối đất, chôn một hạt giống, nhìn mầm cây phá đất nảy mầm, lớn lên đâm hoa kết quả, tới hôm qua anh đã ăn rồi. Mỹ vị ấy không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung được, chờ đợi nhiều năm là đáng giá, sự vui mừng trong trái tim còn lớn hơn cả thân thể.
Từ đêm qua anh đã không ngủ, sáng sớm lúc Bách Hợp ngủ thì anh lại nhìn cô chăm chú, không nỡ khép mắt. Cô yên lặng dựa trong lòng anh, dáng vẻ thiên kinh địa nghĩa, khiến Phong Ninh vô cùng ấm áp, như thể có thứ gì sắp tràn ra khỏi cõi lòng.
“Sau này chụp ảnh cưới phải tìm một nhiếp ảnh gia thật giỏi, chụp chúng ta đẹp hết mức.” Mặt anh âm trầm, giống như đang thề nguyện. Phong Ninh cứ nghĩ tới cảnh người trong nhà cố nín cười là mặt lại khó coi, rõ ràng là vẫn canh cánh trong lòng việc chụp ảnh. Bách Hợp không nhịn được cũng bật cười.
Anh lái xe về, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Bách Hợp mấy lần, bị anh nhìn mãi nên Bách Hợp cũng quay đầu sang nhìn anh. Mỗi khi thấy mình bị bắt gặp, Phong Ninh liền ngại ngùng quay đi. Tới khi về nhà, thời gian còn sớm, anh ân cần chuẩn bị nước tắm cho Bách Hợp, còn tìm áo ngủ giúp cô, giục cô nhanh chóng tắm rửa.
Mệt mỏi một ngày, từ sáng gặp Trần Nhạc Nhạc cho tới giờ về nhà, Bách Hợp quả thật rất mệt mỏi. Thời tiết lại đang nóng bức, Bách Hợp tắm rửa sạch sẽ xong thì phòng ngủ đã bật điều hòa, nhiệt độ bắt đầu trở nên mát mẻ, còn Phong Ninh thì không thấy đâu.
Khăn trải giường ở phòng ngủ đã bị đổi, trên giường rải đầy cánh hoa hồng, trong phòng còn mùi thơm ngào ngạt của hoa, nhớ tới chuyện Phong Ninh nói sẽ tặng cô nhẫn và hoa tươi còn thiếu, Bách Hợp liền cầm khăn lau tóc rồi ra ngoài. Trong phòng tắm khác có tiếng nước chảy ào ào, cô lại quay về phòng ngủ, lấy máy sấy ra sấy khô tóc. Phong Ninh vẫn ở trong phòng tắm chưa ra, Bách Hợp đành tìm một quyển tiểu thuyết bằng tiếng Anh ra đọc.
Tiểu thuyết đã hết gần một nửa mới thấy Phong Ninh dè dặt vào phòng, ánh mắt có phần căng thẳng nhìn khắp bốn phía. Thấy Bách Hợp đang ngồi bên cửa sổ đọc sách thì thở phào một hơi, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng.
“Xem gì mà mê mẩn thế?” Giọng Phong Ninh trở nên khàn khàn. Anh đưa tay sờ tóc Bách Hợp, ở trong phòng điều hòa lâu nên tóc và mặt cô hơi lạnh, may mà áo ngủ dài tay, có điều vẫn để hở cặp chân. Chân của con gái đẹp hơn chân nam giới nhiều, ngón chân Bách Hợp không sơn màu gì nhưng vẫn có màu hồng sáng tự nhiên.
Phong Ninh vừa nói chuyện vừa ngồi cạnh Bách Hợp, nhìn thấy cặp chân của cô thì ánh mắt không rời ra được nữa.
“Có lạnh không?”
Anh không nhịn được sờ chân Bách Hợp, lòng tay anh vô cùng nóng bỏng. Hàng năm huấn luyện nên tay còn có vết chai, chạm lên chân cô anh chợt cảm thấy hai chân cô mềm mại không xương. Ngọn lửa vốn bị anh kiềm chế trong lòng lập tức bùng lên, Phong Ninh lấy quyển sách trong tay Bách Hợp, một tay vòng ra sau lưng cô, tay còn lại ôm dưới đầu gối, bế cô lên một cách nhẹ nhõm.
Trên đường về, Phong Ninh còn nghĩ hôm nay hai người đã kết hôn, kích động tới mức hận không thể về nhà ngay lập tức. Nhưng lúc nghe tiếng tắm rửa của Bách Hợp, anh lại trở nên căng thẳng. Từ lúc chạng vạng tối về Phong gia, anh đã gọi điện bảo người đưa hoa đến nhà mình, nhân lúc Bách Hợp đi tắm thì bứt cánh hoa xuống, không ngờ vào thời khắc quan trọng thì anh lại trốn ở phòng tắm không dám ra. Giờ không dễ dàng gì mới ra được, Bách Hợp bị anh ôm vào ngực, nhẹ như lông hồng, chẳng khác nào đang ôm một đứa trẻ. Đây là cô gái mà anh vẫn giấu trong lòng, cuối cùng đã thuộc về anh.
Ý định vốn hơi thụt lùi giờ lại dâng lên, Phong Ninh đặt Bách Hợp lên giường, thấy cô xoay người định bò về phía đầu giường, anh lập tức vươn tay bắt lấy đùi cô kéo một cái, thân thể cô liền trượt lại trước mặt anh, áo tắm bị lệch lên, lộ ra bắp đùi trắng nõn.
Phong Ninh chợt nhớ tới lúc cô mặc chiếc váy màu vàng nhạt, hôm ấy cô ở lại Trần gia một đêm, vẻ mặt hơi tiều tụy, nhưng chiếc váy ấy lại làm tôn lên vòng eo thon thả và cặp chân mảnh mai, nhớ lại chuyện này làm dưới bụng Phong Ninh như muốn vỡ ra. Cặp mắt anh đỏ lên, tay nhấn đùi cô, định hôn lên nhưng Bách Hợp đã rụt lại. Không biết có phải vì đầu óc anh choáng váng rồi không mà để cô thoát được, cho dù phản ứng tiếp theo của anh rất nhanh nhưng cũng chỉ bắt được mắt cá chân cô, đôi môi rơi lên lên đó.
Phong Ninh nằm bò lên giường, vươn tay xoay người Bách Hợp lại, thân thể mình áp lên trên. Yêu nhau bao nhiêu năm, động tác tình chàng ý thiếp thì có nhưng hành động vợ chồng thật sự thì Phong Ninh còn chưa có kinh nghiệm. Anh đè lên Bách Hợp, tay còn run rẩy chưa chạm tới dây buộc áo choàng tắm của cô thì Bách Hợp đã cau mày:
“Có gai đâm vào em.” Hơi thở của Phong Ninh đang trở nên nặng nề, nghe thấy câu này thì ngẩn người, Bách Hợp lặp lại lần nữa, cái đầu trống rỗng của Phong Ninh cuối cùng cũng có phản ứng, lập tức lăn sang một bên, bế Bách Hợp lên, tìm cái gai đâm vào áo.
Lúc xé cánh hoa hồng, tư tưởng của anh không tập trung, nghĩ tới hai người sắp thân mật nên không chú ý để gai hoa hồng rơi trên giường. Bách Hợp bị gai đâm, Phong Ninh vừa đau lòng vừa khó chịu, vốn dĩ anh muốn lãng mạn, giờ lãng mạn không thành còn làm dũng khí khó khăn lắm anh mới có được mất hơn một nửa.
“Có bị thương không?”
Anh cầm ga giường vung lên, cánh hoa hồng rơi như mưa trong không trung, vung hai ba cái là giường đã sạch sẽ bóng loáng. Phong Ninh chẳng còn hơi đâu mà đi quét chỗ hoa rơi nữa, anh chỉ muốn xem Bách Hợp có bị thương hay không.
Trên áo choàng tắm vẫn trắng tinh, không có máu dính vào, có điều trong lòng Phong Ninh vẫn không yên, không còn mấy ý nghĩ kiều diễm nữa, anh kéo áo Bách Hợp xuống, tay không hề run rẩy. Trong nháy mắt, linh hồn Bách Hợp bị bắn ra khỏi thân thể. Trên sống lưng trần của cô có một dấu đỏ nhỏ xíu, hơi rách da nhưng không bị chảy máu. Áo choàng bị kéo tới eo cô, chỉ còn sợi dây buộc là chưa cởi ra.
Cho dù đưa lưng về phía Phong Ninh, nhưng da thịt trắng nõn vẫn xuất hiện vầng sáng dịu dàng dưới ánh đèn. Ban đầu, Phong Ninh đau lòng liếm lên vết thương, thân thể cô vẫn còn mùi hương của sữa tắm và dầu gội. Da thịt thiếu nữ bóng loáng non mịn giống như sữa bò hảo hạng, hơi thở của Phong Ninh dần nặng nề. Anh thuận thế hôn dọc sống lưng, tới phần eo, thân thể thiếu nữ khẽ run lên, anh giống như bị bỏ bùa, lập tức lật người cô lại, nhào tới.
Chuyện quá khứ chưa làm xong, lần này đã hoàn thành. Ban đầu Phong Ninh muốn thật chậm rãi, nhưng tới khi vào cuộc rồi anh mới phát hiện mọi việc không thể kiểm soát được. Lần tiếp theo Bách Hợp mở to mắt đã là buổi chiều. Thân thể cô đã được tắm rửa, cũng không cảm thấy khó chịu gì, có lẽ là Lý Diên Tỉ đã giúp cô. Phong Ninh vẫn đang nhìn cô chăm chú, không biết anh đã nhìn bao lâu, lúc Bách Hợp mở mắt, ánh mắt hai người đối diện nhau, phải mất một lúc anh mới phản ứng kịp, cuống quýt nhắm mắt lại, nhưng lông mi vẫn không ngừng run rẩy.
Nửa người anh bắt đầu hồng lên, nhiệt độ cũng tăng cao, lòng bàn tay nóng bỏng có thể làm bỏng người ta. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng thở hổn hển của anh vang lên trên đỉnh đầu Bách Hợp, hơi thở nóng ấm lướt qua trán và gò má cô, ngứa vô cùng.
“Giả vờ ngủ cái gì?” Bách Hợp giơ tay lên cào mặt anh, định cào cái thứ hai thì Phong Ninh túm lấy cổ tay cô. Thân thể anh vẫn còn căng thẳng đến cứng ngắc, anh dịu dàng vén tóc Bách Hợp sang một bên, sau đó sờ lên vết đỏ mà cô gây ra, mặc dù ngại ngùng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Anh không giả vờ ngủ.” Bách Hợp muốn ngẩng đầu nhìn anh, anh lập tức dán cằm lên đỉnh đầu cô, vùi mặt vào tóc cô, cánh tay ôm cô cũng càng chặt hơn: “Vợ ơi, anh thấy rất vui…”
Nói xong câu cuối, trong lòng Phong Ninh như có một con sâu lông, nếu không làm gì thì sẽ khó chịu. Anh cọ mặt vào tóc cô, đùi cũng quấn lên người cô chà đi chà lại, thân thể càng quấn chặt hơn, giống như một con rắn trói Bách Hợp trong lòng mình.
Tâm trạng Phong Ninh lúc này đúng là không nói nên lời. Anh tự mình khai hoang một khối đất, chôn một hạt giống, nhìn mầm cây phá đất nảy mầm, lớn lên đâm hoa kết quả, tới hôm qua anh đã ăn rồi. Mỹ vị ấy không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung được, chờ đợi nhiều năm là đáng giá, sự vui mừng trong trái tim còn lớn hơn cả thân thể.
Từ đêm qua anh đã không ngủ, sáng sớm lúc Bách Hợp ngủ thì anh lại nhìn cô chăm chú, không nỡ khép mắt. Cô yên lặng dựa trong lòng anh, dáng vẻ thiên kinh địa nghĩa, khiến Phong Ninh vô cùng ấm áp, như thể có thứ gì sắp tràn ra khỏi cõi lòng.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook