Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa
-
Chương 8
Rất nhanh đã đến buổi trưa.
Sau bốn tiết học, mọi người đều bị tra tấn đến mức kiệt sức và đói bụng, ai cũng chạy vội đến nhà ăn ngay khi tan học.
Dụ Niệm Niệm đi ăn lẩu cay, còn Tang Lê thì vẫn mua đồ ăn nhanh.
Mặc dù Tống Thịnh Lan cho cô tiền tiêu vặt, nhưng Tang Lê không dám tiêu quá nhiều, vẫn cảm thấy đồ ăn nhanh tiết kiệm, giá cả phải chăng.
Ăn xong, hai người đi ra khỏi nhà ăn.
Vừa bước ra ngoài, không khí nóng ập vào mặt, Dụ Niệm Niệm dùng tay quạt gió, cau mày nói: “Đã tháng 9 rồi mà trời vẫn nóng như vậy, đúng là đòi mạng người ta mà, tớ không thể chịu nổi nữa, tớ muốn ăn kem, Lê Lê, chúng ta đi siêu thị mua kem nhé?”
“Tớ không ăn, đi cùng cậu thôi.”
Dụ Niệm Niệm gật đầu cười tươi như hoa, sau đó kéo cô đi đến siêu thị bên cạnh nhà ăn.
Đẩy mở tấm rèm nhựa bước vào, gió lạnh lùa vào bên trong khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
Trong siêu thị, rất nhiều học sinh đang mua sắm, có người đứng ở cửa vừa ăn kem đậu xanh vừa dùng ké điều hòa.
Dụ Niệm Niệm đi tới tủ lạnh chọn kem, Tang Lê đi mua vở.
Cô bước đến khu vực văn phòng phẩm ở cửa sau để chọn đồ, đột nhiên một tràng cười từ ngoài cửa sau siêu thị truyền đến tai cô: “Hôm nay A Dã mời, mọi người thoải mái chọn lựa đi.”
“Vậy tôi muốn ăn năm cái, ác độc hại cậu một chút, ha ha ha.”
Một cơn gió nóng ập đến.
Tang Lê quay đầu lại theo bản năng, nhìn thấy Quảng Dã không biết lúc nào đã đến trường, mở rèm cửa bước vào.
Chàng trai mặc áo thun quần dài, nét mặt lạnh lùng, chiếc áo đen dựa vào khuôn mặt kia chống đỡ, toát ra vẻ mạnh mẽ xen lẫn vẻ trẻ trung, đẹp trai đến mức thu hút mọi người ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Quảng Dã nghịch nghịch chiếc bật lửa, nhướng mi lên, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy.
Tang Lê hơi giật mình.
Bốn mắt họ chạm nhau trong giây lát, sự chú ý của Quảng Dã vẫn không dừng lại trên người cô, đưa mắt nhìn đi nơi khác rồi tiếp tục đi vào trong, nở nụ cười lười biếng đáp lại bạn của mình: “Sao cậu không bảo tôi dọn sạch tủ lạnh luôn đi?”
“Ha ha ha cái đó không phải không được…”
Tang Lê cụp mắt, không nhìn anh nữa.
Trường học lớn như vậy mà vẫn có thể gặp nhau…
Quảng Dã ngủ thẳng đến giữa trưa sau đó đi thẳng đến lớp học, vừa ăn cơm với mấy nam sinh ở nhà ăn xong, vài người đi đến siêu thị, Nguyên Lỗi ở lớp bên cạnh tò mò lay bả vai Nhiếp Văn: “Vãi chưởng, thằng A Thắng to gan ghê, còn dám đua xe với anh Dã, kết quả thế nào, anh Dã thắng đúng không?”
Nhiếp Văn cười: “A Dã sao có thể thua được? Tối hôm qua cậu không ở hiện trường để chứng kiến, cậu ấy nhanh hơn A Thắng gần hai mươi giây!”
“Đệt, quá trâu bò!”
Hai người hình như đang trò chuyện với nhau, Quảng Dã đi ở đằng trước, nghe Nhiếp Văn nói, một buổi trưa cậu ta đã kể chuyện này với ít nhất mười người, cạn lời liếc bọn họ: “...Nói xong rồi chứ, sao cậu không thông báo trên đài phát thanh để cho cả trường biết chuyện của ông đây luôn cho nhanh?”
“Quên đi, vậy chắc cậu sẽ được mời đi uống trà quá ha ha.”
Mấy người họ đi đến chỗ tủ lạnh, Dụ Niệm Niệm đã chọn kem cây xong, đưa mắt thấy bọn họ đến: “Các cậu cũng tới mua kem cây à?”
“Đúng, A Dã mời… mời khách.”
Trương Bác Dương hỏi cô ấy: “Niệm Niệm, cậu ăn loại nào? Tớ… tớ mời cậu.”
Nhiếp Văn ôm bả vai Trương Bác Dương, khua khua bàn tay to của mình với Dụ Niệm Niệm: “Không cần, vừa nãy A Dã nói ai gặp thì có phần, cậu ấy mời, cậu cứ chọn đi.”
“Ồ…”
Nhiếp Văn và Trương Bác Dương rất thân, tất nhiên cũng quen biết Dụ Niệm Niệm.
Tất cả mọi người đều biết bình thường Quảng Dã rất hào phóng, mời khách không tiếc tiền, hơn nữa tâm trạng tốt thì càng dễ nói chuyện hơn, Dụ Niệm Niệm cười: “Vậy là tớ chiếm được món hời rồi, một cây là được rồi, cảm ơn Quảng Dã!”
Cô ấy quay đầu nhìn thấy Tang Lê đang đi đến, vui mừng kêu cô: “Lê Lê, muốn ăn kem cây không? Quảng Dã mời đó.”
Tang Lê chọn sách xong thì trở về tìm Dụ Niệm Niệm, cô nghe thấy tiếng kêu thì nhìn qua, liền nhìn thấy Quảng Dã đang đứng bên phải phía trước tủ lạnh, anh lấy một chai nước đá ra, mở nắp uống ngay, trái cổ anh trượt lên trượt xuống, mồ hôi chảy dọc xuống cằm, gân xanh trên cánh tay gồ lên rất rõ.
Đêm đó, anh kéo cô ra khỏi dòng nước lên bờ, cô đã cảm nhận được lực cánh tay của anh mạnh mẽ như thế nào.
Ánh mắt Tang Lê khẽ dời đi, nhẹ giọng từ chối: “Không cần đâu, tớ không ăn.”
Nhiếp Văn nghe thấy, xoay đầu nhìn kỹ lại, nhận ra cô: “Ui, đây không phải là bạn học mới vừa chuyển đến lớp của chúng ta sao?”
Ngày báo danh đó, Tang Lê đã tự giới thiệu bản thân trên bục giảng, vì cô rất xinh nên người khác chỉ cần nhìn một lần là khó quên được.
Tang Lê cảm nhận được có mấy ánh mắt đang tập trung vào người mình, cô nắm chặt quyển vở trong tay, khẽ cười xem như trả lời, Nhiếp Văn còn tưởng cô khách sáo, hào phóng mời gọi: “Bạn học mới, chắc cậu mới đến nên chưa biết A Dã nhỉ, cậu ấy rất hào phóng, cậu muốn ăn kem cây nào cứ lấy, đừng khách sáo.”
Tang Lê ngước mắt, đối diện với ánh mắt đang nhìn cô của Quảng Dã.
Vẻ mặt cô không thay đổi, lại từ chối lần nữa, cô quay sang nói chuyện với Dụ Niệm Niệm, sau đó đi ngang qua trước mặt bọn họ, tiến về phía chỗ thu ngân.
Nhiếp Văn nhìn thấy cảnh này, ngạc nhiên nở nụ cười: “Em gái này cũng thẹn thùng quá nhỉ? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy có nữ sinh bình tĩnh từ chối sự chiêu đãi của A Dã như vậy đấy, hơn nữa sao tôi lại cảm giác nhìn cậu ấy hơi quen quen nhỉ? Giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi ấy?”
Trương Bác Dương: “Ở… Ở trong lớp học?”
“… Cậu coi tôi là đồ ngốc à, ý tôi là hình như tôi đã từng nhìn thấy cậu ấy trước khi chuyển đến lớp chúng ta… Bỏ đi, không nhớ nổi.”
Có nam sinh đánh giá dáng vẻ của Tang Lê: “Vậy ban đầu cậu đừng có nói, mà bạn học mới của lớp cậu thật xinh đẹp.”
Ốc Thiệu Huy ở lớp A6 bên cạnh nhìn cô đến mê mẩn: “Đúng đó, nhìn cậu ấy thật trong sáng, giống như là tiên nữ vậy.”
“Thiệu Tử, cậu bớt sến súa đi ha ha ha…”
“Thiệu Tử, cậu từ bỏ suy nghĩ đi, bình thường hoa nhài không cắm trên bãi phân trâu đâu, lo mà tập trung học hành đi, biết không.”
“Cậu cút đi!”
Mọi người cười vang, đôi mắt của Quảng Dã cứ thế mà nhìn về phía trước.
Anh thấy Tang Lê đưa lưng về phía anh đang trả tiền ở quầy thu ngân, nửa cái gáy lộ ra sau mái tóc đen, cô mặc váy màu xanh trắng, làn da trắng như sứ mỏng manh dưới ánh mặt trời.
Anh đưa mắt đi nơi khác, nắm chặt chai nước trong tay, nhìn về đám người phía bên này: “Rốt cuộc có ăn hay không? Nói nhảm nhiều quá.”
“Ăn chứ, để tôi chọn một cây…”
Quảng Dã đi đến chỗ trả tiền, sau đó anh đi đến tiệm photo bên cạnh lấy mấy phần ghi chú vừa được in xong.
Quảng Dã bỏ xấp giấy vào trong túi xong, mấy người Nhiếp Văn đi tới: “A Dã cậu lại in ghi chú à, rốt cuộc cậu in mấy cái này để làm gì?”
Quảng Dã lấy ví tiền ra thanh toán, cầm xấp giấy lên nói: “Đi thôi.”
Bên ngoài, ve sầu kêu râm ran.
Tang Lê mua vở xong, cùng Dụ Niệm Niệm rời khỏi siêu thị, Dụ Niệm Niệm xé vỏ bao kem ra, liếm lớp kem chocolate giòn rụm, thỏa mãn nói: “Tang Lê, đột nhiên tớ phát hiện Quảng Dã là một người rất tốt.”
“…”
Mời cậu một cây kem đã nói người ta là người tốt rồi?
Tang Lê đáp lời, nhớ đến chuyện lúc nãy, thuận miệng hỏi một câu: “Trương Bác Dương và Quảng Dã rất thân thiết à?”
Dụ Niệm Niệm gật đầu: “Bọn họ thường đi chơi với nhau.”
Tang Lê hoang mang, Trương Bác Dương là một người thành thật, chất phác như vậy sao lại chơi chung nhóm với mấy người Quảng Dã chứ?
Cứ cảm thấy bọn họ không cùng một loại người.
Chẳng qua chuyện của họ không liên quan gì đến cô, Tang Lê cũng không muốn phán xét gì.
Sau khi chào tạm biệt với Dụ Niệm Niệm, cô quay về lớp học một mình.
Giữa trưa ánh nắng rất gay gắt, cô ngồi bên cạnh cửa sổ làm bài tập, cho dù rèm cửa sổ đã được kéo lại nhưng vẫn cảm nhận được hơi nóng hừng hực từ bên ngoài không ngừng hắt vào, cảm giác như đang ở trong lò nướng vậy.
Ngày hôm nay nhiệt độ cao nhất lên tới gần ba mươi chín độ, không thể tưởng tượng được tháng chín ở Vân Lăng lại có thể nóng khủng bố như vậy.
Hơi lạnh của điều hòa không phả tới chỗ ngồi của Tang Lê, cô làm bài tập mà chỉ thấy quá mệt mỏi, bèn nằm sấp lên mặt bàn ngủ luôn.
Chỉ là trời quá nóng, ngủ cũng không thấy thoải mái hơn chút nào.
Sau một giờ rưỡi, những bạn học lục tục trở về lớp.
Dụ Niệm Niệm về lớp cũng than phiền bên ngoài quá nóng, đi từ ký túc xá ra mà như bước vào phòng xông hơi vậy.
Tang Lê đưa khăn giấy cho cô ấy, Dụ Niệm Niệm nhìn vào thời khóa biểu, phát hiện hai tiết đầu chiều nay là tiết toán, cô ấy cảm giác cuộc sống không còn gì lưu luyến nữa mà nằm bò ra bàn quạt tay: “Hôm nay Hoàng Lão Tà trở về, sợ là sẽ cho làm bài kiểm tra.”
Tang Lê: “Hoàng Lão Tà?”
Dụ Niệm Niệm kể thầy giáo dạy môn toán vốn có tên Hoàng Triển Bình, bởi vì vừa dữ lại vừa nghiêm nên được mọi người đặt cho biệt danh là Hoàng Lão Tà, bình thường không làm gì cũng rất thích cho mọi người làm kiểm tra bất ngờ, vài ngày trước ông ấy bận việc, cho nên nhờ giáo viên khác dạy thay, cuối cùng hôm nay ông ấy đã quay lại, chắc là sẽ cho làm kiểm tra.
Môn toán của Dụ Niệm Niệm rất tệ, mỗi lần đối mặt với Hoàng Lão Tà đều run rẩy, Tang Lê nhìn thấy cô bạn mình như thế cũng bắt đầu lo lắng theo.
Tuần đầu tiên sau khi chuyển trường sẽ làm bài kiểm tra, lỡ không may làm bài kém thì phải khắc phục như thế nào…
Tang Lê đang suy nghĩ, lại nghe thấy một giọng cười quen thuộc truyền tới, cô quay đầu nhìn sang đã thấy Quảng Dã và mấy nam sinh tiến vào lớp học.
“A Dã, chờ hết tiết bốn chúng ta đến sân bóng đi, đã hẹn với bọn lớp A6 rồi.” Nhiếp Văn nói.
“Ừ.”
Quảng Dã trở về chỗ ngồi của mình, anh uể oải dựa người ra sau, chân gác lên thanh ngang, một mùi hương bạc hà tươi mát nhưng lạnh lùng thoảng qua đầu mũi Tang Lê, cảm giác tồn tại từ phía sau truyền đến rất rõ ràng, khiến lưng cô cảm thấy không thoải mái, vô thức trở nên cứng đờ.
Chuyện ở siêu thị vào giữa trưa nay lại hiện lên trong đầu cô.
Tang Lê nhìn thẳng về phía trước, không quay đầu nhìn nữa.
Chẳng mấy chốc tiếng chuông báo hiệu vào tiết một đã vang lên, sau khi vào tiết, Tang Lê nhìn thấy một người đàn ông trung niên cao gầy mà cô chưa từng gặp đi vào lớp học, đúng như Dụ Niệm Niệm đã “oán hận”, câu đầu tiên mà ông ấy hét lên chính là: “Chuẩn bị kiểm tra!”
Cả lớp: Toang rồi!
Sau bốn tiết học, mọi người đều bị tra tấn đến mức kiệt sức và đói bụng, ai cũng chạy vội đến nhà ăn ngay khi tan học.
Dụ Niệm Niệm đi ăn lẩu cay, còn Tang Lê thì vẫn mua đồ ăn nhanh.
Mặc dù Tống Thịnh Lan cho cô tiền tiêu vặt, nhưng Tang Lê không dám tiêu quá nhiều, vẫn cảm thấy đồ ăn nhanh tiết kiệm, giá cả phải chăng.
Ăn xong, hai người đi ra khỏi nhà ăn.
Vừa bước ra ngoài, không khí nóng ập vào mặt, Dụ Niệm Niệm dùng tay quạt gió, cau mày nói: “Đã tháng 9 rồi mà trời vẫn nóng như vậy, đúng là đòi mạng người ta mà, tớ không thể chịu nổi nữa, tớ muốn ăn kem, Lê Lê, chúng ta đi siêu thị mua kem nhé?”
“Tớ không ăn, đi cùng cậu thôi.”
Dụ Niệm Niệm gật đầu cười tươi như hoa, sau đó kéo cô đi đến siêu thị bên cạnh nhà ăn.
Đẩy mở tấm rèm nhựa bước vào, gió lạnh lùa vào bên trong khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
Trong siêu thị, rất nhiều học sinh đang mua sắm, có người đứng ở cửa vừa ăn kem đậu xanh vừa dùng ké điều hòa.
Dụ Niệm Niệm đi tới tủ lạnh chọn kem, Tang Lê đi mua vở.
Cô bước đến khu vực văn phòng phẩm ở cửa sau để chọn đồ, đột nhiên một tràng cười từ ngoài cửa sau siêu thị truyền đến tai cô: “Hôm nay A Dã mời, mọi người thoải mái chọn lựa đi.”
“Vậy tôi muốn ăn năm cái, ác độc hại cậu một chút, ha ha ha.”
Một cơn gió nóng ập đến.
Tang Lê quay đầu lại theo bản năng, nhìn thấy Quảng Dã không biết lúc nào đã đến trường, mở rèm cửa bước vào.
Chàng trai mặc áo thun quần dài, nét mặt lạnh lùng, chiếc áo đen dựa vào khuôn mặt kia chống đỡ, toát ra vẻ mạnh mẽ xen lẫn vẻ trẻ trung, đẹp trai đến mức thu hút mọi người ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Quảng Dã nghịch nghịch chiếc bật lửa, nhướng mi lên, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy.
Tang Lê hơi giật mình.
Bốn mắt họ chạm nhau trong giây lát, sự chú ý của Quảng Dã vẫn không dừng lại trên người cô, đưa mắt nhìn đi nơi khác rồi tiếp tục đi vào trong, nở nụ cười lười biếng đáp lại bạn của mình: “Sao cậu không bảo tôi dọn sạch tủ lạnh luôn đi?”
“Ha ha ha cái đó không phải không được…”
Tang Lê cụp mắt, không nhìn anh nữa.
Trường học lớn như vậy mà vẫn có thể gặp nhau…
Quảng Dã ngủ thẳng đến giữa trưa sau đó đi thẳng đến lớp học, vừa ăn cơm với mấy nam sinh ở nhà ăn xong, vài người đi đến siêu thị, Nguyên Lỗi ở lớp bên cạnh tò mò lay bả vai Nhiếp Văn: “Vãi chưởng, thằng A Thắng to gan ghê, còn dám đua xe với anh Dã, kết quả thế nào, anh Dã thắng đúng không?”
Nhiếp Văn cười: “A Dã sao có thể thua được? Tối hôm qua cậu không ở hiện trường để chứng kiến, cậu ấy nhanh hơn A Thắng gần hai mươi giây!”
“Đệt, quá trâu bò!”
Hai người hình như đang trò chuyện với nhau, Quảng Dã đi ở đằng trước, nghe Nhiếp Văn nói, một buổi trưa cậu ta đã kể chuyện này với ít nhất mười người, cạn lời liếc bọn họ: “...Nói xong rồi chứ, sao cậu không thông báo trên đài phát thanh để cho cả trường biết chuyện của ông đây luôn cho nhanh?”
“Quên đi, vậy chắc cậu sẽ được mời đi uống trà quá ha ha.”
Mấy người họ đi đến chỗ tủ lạnh, Dụ Niệm Niệm đã chọn kem cây xong, đưa mắt thấy bọn họ đến: “Các cậu cũng tới mua kem cây à?”
“Đúng, A Dã mời… mời khách.”
Trương Bác Dương hỏi cô ấy: “Niệm Niệm, cậu ăn loại nào? Tớ… tớ mời cậu.”
Nhiếp Văn ôm bả vai Trương Bác Dương, khua khua bàn tay to của mình với Dụ Niệm Niệm: “Không cần, vừa nãy A Dã nói ai gặp thì có phần, cậu ấy mời, cậu cứ chọn đi.”
“Ồ…”
Nhiếp Văn và Trương Bác Dương rất thân, tất nhiên cũng quen biết Dụ Niệm Niệm.
Tất cả mọi người đều biết bình thường Quảng Dã rất hào phóng, mời khách không tiếc tiền, hơn nữa tâm trạng tốt thì càng dễ nói chuyện hơn, Dụ Niệm Niệm cười: “Vậy là tớ chiếm được món hời rồi, một cây là được rồi, cảm ơn Quảng Dã!”
Cô ấy quay đầu nhìn thấy Tang Lê đang đi đến, vui mừng kêu cô: “Lê Lê, muốn ăn kem cây không? Quảng Dã mời đó.”
Tang Lê chọn sách xong thì trở về tìm Dụ Niệm Niệm, cô nghe thấy tiếng kêu thì nhìn qua, liền nhìn thấy Quảng Dã đang đứng bên phải phía trước tủ lạnh, anh lấy một chai nước đá ra, mở nắp uống ngay, trái cổ anh trượt lên trượt xuống, mồ hôi chảy dọc xuống cằm, gân xanh trên cánh tay gồ lên rất rõ.
Đêm đó, anh kéo cô ra khỏi dòng nước lên bờ, cô đã cảm nhận được lực cánh tay của anh mạnh mẽ như thế nào.
Ánh mắt Tang Lê khẽ dời đi, nhẹ giọng từ chối: “Không cần đâu, tớ không ăn.”
Nhiếp Văn nghe thấy, xoay đầu nhìn kỹ lại, nhận ra cô: “Ui, đây không phải là bạn học mới vừa chuyển đến lớp của chúng ta sao?”
Ngày báo danh đó, Tang Lê đã tự giới thiệu bản thân trên bục giảng, vì cô rất xinh nên người khác chỉ cần nhìn một lần là khó quên được.
Tang Lê cảm nhận được có mấy ánh mắt đang tập trung vào người mình, cô nắm chặt quyển vở trong tay, khẽ cười xem như trả lời, Nhiếp Văn còn tưởng cô khách sáo, hào phóng mời gọi: “Bạn học mới, chắc cậu mới đến nên chưa biết A Dã nhỉ, cậu ấy rất hào phóng, cậu muốn ăn kem cây nào cứ lấy, đừng khách sáo.”
Tang Lê ngước mắt, đối diện với ánh mắt đang nhìn cô của Quảng Dã.
Vẻ mặt cô không thay đổi, lại từ chối lần nữa, cô quay sang nói chuyện với Dụ Niệm Niệm, sau đó đi ngang qua trước mặt bọn họ, tiến về phía chỗ thu ngân.
Nhiếp Văn nhìn thấy cảnh này, ngạc nhiên nở nụ cười: “Em gái này cũng thẹn thùng quá nhỉ? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy có nữ sinh bình tĩnh từ chối sự chiêu đãi của A Dã như vậy đấy, hơn nữa sao tôi lại cảm giác nhìn cậu ấy hơi quen quen nhỉ? Giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi ấy?”
Trương Bác Dương: “Ở… Ở trong lớp học?”
“… Cậu coi tôi là đồ ngốc à, ý tôi là hình như tôi đã từng nhìn thấy cậu ấy trước khi chuyển đến lớp chúng ta… Bỏ đi, không nhớ nổi.”
Có nam sinh đánh giá dáng vẻ của Tang Lê: “Vậy ban đầu cậu đừng có nói, mà bạn học mới của lớp cậu thật xinh đẹp.”
Ốc Thiệu Huy ở lớp A6 bên cạnh nhìn cô đến mê mẩn: “Đúng đó, nhìn cậu ấy thật trong sáng, giống như là tiên nữ vậy.”
“Thiệu Tử, cậu bớt sến súa đi ha ha ha…”
“Thiệu Tử, cậu từ bỏ suy nghĩ đi, bình thường hoa nhài không cắm trên bãi phân trâu đâu, lo mà tập trung học hành đi, biết không.”
“Cậu cút đi!”
Mọi người cười vang, đôi mắt của Quảng Dã cứ thế mà nhìn về phía trước.
Anh thấy Tang Lê đưa lưng về phía anh đang trả tiền ở quầy thu ngân, nửa cái gáy lộ ra sau mái tóc đen, cô mặc váy màu xanh trắng, làn da trắng như sứ mỏng manh dưới ánh mặt trời.
Anh đưa mắt đi nơi khác, nắm chặt chai nước trong tay, nhìn về đám người phía bên này: “Rốt cuộc có ăn hay không? Nói nhảm nhiều quá.”
“Ăn chứ, để tôi chọn một cây…”
Quảng Dã đi đến chỗ trả tiền, sau đó anh đi đến tiệm photo bên cạnh lấy mấy phần ghi chú vừa được in xong.
Quảng Dã bỏ xấp giấy vào trong túi xong, mấy người Nhiếp Văn đi tới: “A Dã cậu lại in ghi chú à, rốt cuộc cậu in mấy cái này để làm gì?”
Quảng Dã lấy ví tiền ra thanh toán, cầm xấp giấy lên nói: “Đi thôi.”
Bên ngoài, ve sầu kêu râm ran.
Tang Lê mua vở xong, cùng Dụ Niệm Niệm rời khỏi siêu thị, Dụ Niệm Niệm xé vỏ bao kem ra, liếm lớp kem chocolate giòn rụm, thỏa mãn nói: “Tang Lê, đột nhiên tớ phát hiện Quảng Dã là một người rất tốt.”
“…”
Mời cậu một cây kem đã nói người ta là người tốt rồi?
Tang Lê đáp lời, nhớ đến chuyện lúc nãy, thuận miệng hỏi một câu: “Trương Bác Dương và Quảng Dã rất thân thiết à?”
Dụ Niệm Niệm gật đầu: “Bọn họ thường đi chơi với nhau.”
Tang Lê hoang mang, Trương Bác Dương là một người thành thật, chất phác như vậy sao lại chơi chung nhóm với mấy người Quảng Dã chứ?
Cứ cảm thấy bọn họ không cùng một loại người.
Chẳng qua chuyện của họ không liên quan gì đến cô, Tang Lê cũng không muốn phán xét gì.
Sau khi chào tạm biệt với Dụ Niệm Niệm, cô quay về lớp học một mình.
Giữa trưa ánh nắng rất gay gắt, cô ngồi bên cạnh cửa sổ làm bài tập, cho dù rèm cửa sổ đã được kéo lại nhưng vẫn cảm nhận được hơi nóng hừng hực từ bên ngoài không ngừng hắt vào, cảm giác như đang ở trong lò nướng vậy.
Ngày hôm nay nhiệt độ cao nhất lên tới gần ba mươi chín độ, không thể tưởng tượng được tháng chín ở Vân Lăng lại có thể nóng khủng bố như vậy.
Hơi lạnh của điều hòa không phả tới chỗ ngồi của Tang Lê, cô làm bài tập mà chỉ thấy quá mệt mỏi, bèn nằm sấp lên mặt bàn ngủ luôn.
Chỉ là trời quá nóng, ngủ cũng không thấy thoải mái hơn chút nào.
Sau một giờ rưỡi, những bạn học lục tục trở về lớp.
Dụ Niệm Niệm về lớp cũng than phiền bên ngoài quá nóng, đi từ ký túc xá ra mà như bước vào phòng xông hơi vậy.
Tang Lê đưa khăn giấy cho cô ấy, Dụ Niệm Niệm nhìn vào thời khóa biểu, phát hiện hai tiết đầu chiều nay là tiết toán, cô ấy cảm giác cuộc sống không còn gì lưu luyến nữa mà nằm bò ra bàn quạt tay: “Hôm nay Hoàng Lão Tà trở về, sợ là sẽ cho làm bài kiểm tra.”
Tang Lê: “Hoàng Lão Tà?”
Dụ Niệm Niệm kể thầy giáo dạy môn toán vốn có tên Hoàng Triển Bình, bởi vì vừa dữ lại vừa nghiêm nên được mọi người đặt cho biệt danh là Hoàng Lão Tà, bình thường không làm gì cũng rất thích cho mọi người làm kiểm tra bất ngờ, vài ngày trước ông ấy bận việc, cho nên nhờ giáo viên khác dạy thay, cuối cùng hôm nay ông ấy đã quay lại, chắc là sẽ cho làm kiểm tra.
Môn toán của Dụ Niệm Niệm rất tệ, mỗi lần đối mặt với Hoàng Lão Tà đều run rẩy, Tang Lê nhìn thấy cô bạn mình như thế cũng bắt đầu lo lắng theo.
Tuần đầu tiên sau khi chuyển trường sẽ làm bài kiểm tra, lỡ không may làm bài kém thì phải khắc phục như thế nào…
Tang Lê đang suy nghĩ, lại nghe thấy một giọng cười quen thuộc truyền tới, cô quay đầu nhìn sang đã thấy Quảng Dã và mấy nam sinh tiến vào lớp học.
“A Dã, chờ hết tiết bốn chúng ta đến sân bóng đi, đã hẹn với bọn lớp A6 rồi.” Nhiếp Văn nói.
“Ừ.”
Quảng Dã trở về chỗ ngồi của mình, anh uể oải dựa người ra sau, chân gác lên thanh ngang, một mùi hương bạc hà tươi mát nhưng lạnh lùng thoảng qua đầu mũi Tang Lê, cảm giác tồn tại từ phía sau truyền đến rất rõ ràng, khiến lưng cô cảm thấy không thoải mái, vô thức trở nên cứng đờ.
Chuyện ở siêu thị vào giữa trưa nay lại hiện lên trong đầu cô.
Tang Lê nhìn thẳng về phía trước, không quay đầu nhìn nữa.
Chẳng mấy chốc tiếng chuông báo hiệu vào tiết một đã vang lên, sau khi vào tiết, Tang Lê nhìn thấy một người đàn ông trung niên cao gầy mà cô chưa từng gặp đi vào lớp học, đúng như Dụ Niệm Niệm đã “oán hận”, câu đầu tiên mà ông ấy hét lên chính là: “Chuẩn bị kiểm tra!”
Cả lớp: Toang rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook