Bước sang năm mới, Vân Chiêm lại bắt đầu một vòng huy động vốn mới và chuẩn bị ra mắt thị trường, Tang Lê cũng không dậm chân tại chỗ, cô đăng ký học múa ở nước ngoài và học bồi dưỡng thêm ba tháng nữa, chăm chỉ trau dồi kỹ năng nhảy múa để nâng tầm bản thân.

Tang Lê càng ngày càng nổi tiếng, cô được mời đến tham gia rất nhiều tiết mục văn nghệ, nhưng cô không muốn bóc lột bản thân mình quá mức, cũng không muốn lãng phí thời gian vào những việc vô bổ, cô chỉ đồng ý tham gia một, hai tiết mục múa chuyên nghiệp, dành càng nhiều thời gian hơn vào việc nhảy múa.

Cũng có công ty đến tìm cô, nói muốn dọn đường cho cô, giúp cô càng nổi tiếng hơn, nhưng Tang Lê đã từ chối, cô chỉ đơn thuần muốn thỏa sức nhảy múa, cô không cần trở thành người nổi tiếng kiếm bộn tiền, cũng không muốn phải ghét bỏ bất kỳ ai, người hâm mộ hiểu tính cách và phẩm chất của cô, họ cũng đều ủng hộ.

Ngoại trừ công việc, Tang Lê rất ít khi chia sẻ đời sống cá nhân, chỉ thi thoảng mới đăng cuộc sống thường ngày của mình và Quảng Dã, người hâm mộ cũng không chê.

Năm nay, Tang Lê và Quảng Dã bận rộn cả năm như con quay không ngừng lại, nhưng tình cảm của hai người không hề bị ảnh hưởng chút nào, cả hai bên đều muốn xây dựng hạnh phúc hôn nhân, khi rảnh rỗi luôn dành thời gian cho nhau, sau khi Vân Chiêm đưa ra thị trường thuận lợi, Quảng Dã đưa Tang Lê đi du lịch vòng quanh thế giới như đã hứa, Quảng Dã rải ảnh trên trang cá nhân, mọi người đều cảm thán vẫn ngọt ngào như thời mới yêu.

Có người hỏi Tang Lê, bình thường Quảng Dã bướng bỉnh bá đạo như thế, cô và anh không cãi nhau sao, Tang Lê cười đáp có cãi nhau, trước đây lúc chưa yêu nhau cãi hăng lắm, sau khi ở bên nhau mới ít lại.

Tính tình cô khá dễ chịu, Quảng Dã lại càng yêu chiều cô hơn, thi thoảng có xích mích, Quảng Dã cũng đa phần là người chủ động hạ mình, sẽ không chiến tranh lạnh với cô quá nửa ngày, hơn nữa giữa họ cũng không để xảy ra vấn đề gì thiếu tôn trọng nhau.

Tất nhiên cũng có một hai lần cả hai đều mất bình tĩnh, Tang Lê không thèm để ý đến anh, cuối cùng Quảng Dã nổi nóng vác cô lên giường, dạy dỗ cô bằng một kiểu hung hăng khác, bởi vì bọn họ quá hài hoà ở phương diện này, tình cảm lại được hàn gắn trong lúc thân mật, Quảng Dã rất giỏi chuyện này, Tang Lê không chống chịu nổi nhanh chóng đầu hàng, cuối cùng anh chuyển từ hung hăng sang dịu dàng, cúi đầu nói xin lỗi cô, tim Tang Lê mềm nhũn, bị anh cầm nắm chơi đùa thỏa thích.

Nói tóm lại, qua thời gian dài ở bên nhau, họ đều vô cùng hiểu đối phương, hơn nữa đều chọn bao dung cho người còn lại.

Năm cũ đã qua, một năm mới lại đến, Tamg Lê không muốn biến nhảy múa trở thành gánh nặng công việc, nên cô giảm lượng công việc xuống, bắt đầu đầu lui về phía sau sân khấu, đặt nhiều tâm sức vào việc phát triển đoàn múa hơn.

Năm ngoái bạn bè của cô cũng có nhiều tin vui, đầu tiên là Nhiếp Văn đã cầu hôn Giản Thư Nhiên thành công, hai người đã tổ chức lễ cưới, thứ hai là Từ Hiểu và Trương Tinh cũng đã kết hôn, cuối năm Từ Hiểu đã có em bé, cuối cùng là Lữ Nguyệt đã thoát ế, nửa kia của cô ấy là Quý Hoài.

Trong lễ cưới của Tang Lê, Lữ Nguyệt và Quý Hoài gặp mặt nhau, hai người nói chuyện rất hợp, hơn nữa Lữ Nguyệt hát rất hay, nên Quý Hoài rất có thiện cảm với cô ấy, hai người kết bạn Wechat, những cuộc tụ họp sau đó hai người cũng thường xuyên chạm mặt nhau, nên ngày qua tháng lại, giữa hai người cũng nảy sinh tình cảm và thành đôi.

Tang Lê hiểu con người Quý Hoài thế nào, giao bạn thân cho anh ấy cô cũng thấy yên tâm.

Đến nay bạn bè của cô từng người một đều đã có đôi có cặp, càng đông thì càng vui.

Lại đến cuối năm, qua đêm giao thừa, nhóm bạn tụ họp tại nhà Quảng Dã và Tang Lê tổ chức tiệc nướng, hôm nay Quảng Dã phải đi công tác, đến tận tối anh mới trở về, mọi người ngồi lại với nhau trước. 

Cánh đàn ông Quý Hoài, Nhiếp Văn và Trương Bác Dương nướng đồ ở sân sau, còn hội chị em nhàn nhã ngồi trò chuyện trong phòng, bạn nhỏ Đậu Đậu cũng ở đó, bây giờ Đậu Đậu đã hơn hai tuổi rồi, tính tình náo động hoạt bát, có lúc như quả bom nhỏ, có lúc lại ngoan ngoãn như hạt đậu đường.

Giản Thư Nhiên chơi đua xe cùng với Đậu Đậu, Dụ Niệm Niệm nói đùa hỏi cô ấy và Nhiếp Văn định khi nào thì có con, Giản Thư Nhiên đỏ mặt nói cứ để thuận theo tự nhiên, cô ấy cũng quay đầu hỏi Tang Lê: "Anh A Dã không vội chút nào sao chị?"

Lữ Nguyệt bông đùa: "Quảng Dã thích Đậu Đậu như thế, sao có thể không vội chứ?"

Tang Lê ngại ngùng mỉm cười: "Anh chị chưa vội, dự định là đợi thêm một năm nữa"

Giản Thư Nhiên: "Đúng là có thai cũng cần phải tính toán thời gian"

Giản Thư Nhiên nói thầm, thật ra Nhiếp Văn và cô ấy đã bắt đầu thả ba tháng rồi, nhưng vẫn chưa có kết quả gì, khiến cho Nhiếp Văn cũng bắt đầu hoài nghi bản thân mình.

Tang Lê mỉm cười trấn an: "Bình thường mà, mang thai vốn là tỉ lệ xác suất, em đừng lo lắng, đến lúc có sẽ có thôi."

"Em thì không vội, nhưng Nhiếp Văn vội, anh ấy bảo sẽ đi khám xem thế nào."

Tang Lê cười: "Không sao đâu, kiểu gì hai vợ chồng em cũng nhanh hơn Lữ Nguyệt và chị mà."

Buổi tối mọi người cùng nhau ăn đồ nướng, rồi lại hát hò trong biệt thự, đêm đến cùng đốt pháo hoa sau vườn, khi đồng hồ sắp điểm 12 giờ Quảng Dã mới về nhà, Tang Lê đi về phía anh, được anh ôm lấy, mọi người đều trêu chọc anh quá đáng lắm vì để Tang Lê đón năm mới một mình, Quảng Dã cười bất lực, anh cũng chỉ mới xong việc và vội trở về nhà, may mắn vẫn chưa qua 12 giờ.

Đốt hết pháo hoa, nhóm bạn cũng ra về, sau khi mọi người về hết, cô gái nhỏ đã uống chút rượu ôm chặt lấy Quảng Dã, tủi thân dẩu môi: "Tối nay bọn họ đều có đôi có cặp, anh không ở đây, em chơi trò chơi toàn bị bắt nạt, em thua thảm lắm đó anh biết không."

Quảng Dã bật cười: "Đáng thương thế sao?"

"Anh mà ở đây là trị được bọn họ rồi.."

Trước giờ Quảng Dã chơi trò chơi rất giỏi.

"Không sao, lần sau anh sẽ giúp em trị họ."

Quảng Dã nắm gáy cô, anh cúi đầu đặt một nụ hôn ấm áp lên đôi môi đỏ hồng của cô, nụ hôn mang theo nỗi nhớ và niềm yêu, hơi thở hai người đứt quãng: "Em yêu có nhớ anh không?" 

"Nhớ..."

Đã qua 0 giờ sáng, pháo hoa nở rộ trên bầu trời bên ngoài biệt thự, chiếu ánh sáng mờ ảo vào bên trong, chiếu lên bóng hình hai người.

Quảng Dã vốn định bế Tang Lê về phòng ngủ, nhưng cô gái nhỏ hơi say vô cùng chủ động, hai người loạng choạng ngã vào ghế sô pha, Quảng Dã nói muốn đi lấy chút đồ, ai ngờ Tang Lê chẳng hề cho anh cơ hội, đã nhảy lên người anh chơi trò cưỡi ngựa.

Yết hầu anh lên xuống, trên trán đã thấm mồ hôi, cố gắng giữ cô lại: "Tang Lê, em muốn bị làm chết có phải không?"

Tang Lê ghé vào tai anh phun hơi thở nóng hổi: "Anh không thích à…”

Quảng Dã điên lên mất, anh lấy lại quyền chủ động, một lúc sau anh không nhịn được bế cô lên lầu, lấy đồ bảo hộ trong ngăn kéo ra rồi mới dám tiếp tục cuộc vui.

Cuối cùng, Tang Lê bị anh ôm đến cửa sổ sát đất không ai nhìn thấy được, bên ngoài khói lửa tươi đẹp, chiếu sáng gương mặt cô, anh đặt nụ hôn lên môi cô, cất tiếng khàn khàn ấm áp: "Em yêu, năm mới vui vé."

Cô nhìn vào mắt anh: "Năm mới vui vẻ.."

Qua đêm giao thừa và mấy ngày nghỉ đầu năm, lại thêm một hộp áo mưa nữa đã ra đi, hai người cũng ở nhà "làm việc", Tang Lê cũng lười biếng không muốn đi đâu, chỉ muốn thân mật với Quảng Dã, thời gian cũng chậm rãi trôi qua.

Một tháng sau đó, Tang Lê đi biểu diễn, Quảng Dã cũng bận công việc.

Năm nay đón Tết sớm, tuần cuối cùng của tháng một, buổi sáng ngày cúng Ông Công Ông Táo, hai người không bận công việc, Tang Lê ngủ một mạch đến hơn 9 giờ.

Quảng Dã đi họp về, nhìn thấy cô đang nằm dài trên giường, anh lại gần bế cô lên cười nói: "Chưa dậy nữa sao?"

Cô vươn vai một cái: "Buồn ngủ quá.."

"Mẹ vừa mới gọi điện thoại cho anh, bảo chúng ta về đón Tết Ông Công Ông Táo, lát nữa chúng ta đi nhé?"

"Được..."

Cô ôm lấy anh, vùi đầu vào vai anh ngáp một cái, Quảng Dã cười: "Tối hôm qua anh không dày vò em nhé, mười giờ hơn em đã ngủ rồi mà? Sao còn buồn ngủ thế?" 

Tang Lê rên rỉ: "Chỉ là thấy mệt thôi, ngủ bao lâu cũng không thấy đủ."

Quảng Dã hôn má cô, dịu giọng hỏi: "Gần đây có phải làm việc quá sức không? Anh nói em đừng cố gắng quá rồi mà."

"Tuần này bình thường mà, em cũng không luyện tập nhiều, chắc là do xuân khốn thu phạp* thôi…”

Anh cười: "Em yêu, có phải em có thai rồi không?"

Vài năm trước Quảng Dã cũng từng bông đùa hỏi câu này một lần.

Tang Lê không nói được gì: "Không thể."

Cô nói đến giữa chừng rồi bất giác nhận ra, bỗng nhiên sửng sốt: "Sao bà dì của em... vẫn... chưa đến?"

Kinh nguyệt của cô khá ổn định, thường sẽ đến vào vào ngày 10 hàng tháng, Tang Lê và Quảng Dã đều bận rộn nhiều công việc, nên cô cũng không để ý đến chuyện này, mà bây giờ đã chậm cả một tuần lễ, cô mới nhận ra bà dì của mình vẫn chưa đến.

Quảng Dã chỉ thuận miệng nói ra, thấy cô ngẩn người, mắt anh cũng hiện lên tia ngạc nhiên, vài giây sau anh bỗng đứng lên đi ra ngoài, Tang Lê vội kéo anh lại: "Anh đi đâu vậy.."

"Không cần đi mua đồ thử chút sao?"

"Đặt ship đến là được, đến tiệm thuốc phải lái xe."

Cô nắm lấy tay anh: "Anh đừng đi mà, em muốn anh ở cạnh em.."

Nghe vậy, Quảng Dã lại ôm cô vào trong ngực lần nữa: "Không sao, anh ở đây"

Quảng Dã đi đặt hàng, sau đó nhéo má cô, cười vò tóc cô: "Sợ đến vậy sao?"

Cô tự trấn an bản thân: "Không thể trùng hợp vậy chứ.."

Một lần duy nhất bọn họ không dùng đổ bảo hộ, chính vào đêm giao thừa, lúc đó cô quá sốt ruột dính lấy anh, lúc bắt đầu không đeo, mà giữa chừng mới đeo.

Giản Thư Nhiên và Nhiếp Văn thả lâu như thế mà còn chưa được, hai người lại chỉ cần đến mười phút, không thể nào, chắc chắn không thể nào...

Shipper nhanh chóng giao hàng đến, Quảng Dã đưa que thử cho Tang Lê, cô căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, chậm chạp nhận lấy nó.

Cô đi vào phòng vệ sinh, rồi lại quay đầu nhìn anh một cái, Quảng Dã không nhịn được bật cười: "Hay là anh đi vào trong với em nhé?"

"... Không, không cần đâu."

Cô đóng cửa lại, Quảng Dã tựa vào cửa ra vào đợi cô, đôi mắt đen gợn sóng rũ xuống, lòng bàn tay ra rất nhiều mồ hôi.

Tang Lê kiểm tra ở bên trong.

Sau mười phút, cánh cửa phòng vệ sinh mở ra, cô gái nhỏ cúi đầu chậm rãi bước ra.

"Sao rồi?"

Tang Lê mơ hồ nhìn anh, miệng không nói nên lời.

Quảng Dã bỗng hiểu ra mọi chuyện, anh ôm cô vào lòng, ánh mắt tràn ngập ý cười: "Em yêu, đây là tự em gây ra đấy nhé, không được trách anh đâu."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương