Bé Lê con...

Tang Lê hơi ngẩn người nhìn người đàn ông đang nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen láy tràn đầy cảm xúc, khóe môi anh cong lên, anh lại thủ thỉ hỏi cô: "Thế nào, sinh cho anh một bé Lê con được không?"

Đây là lần đầu tiên Quảng Dã trực tiếp nhắc đến việc có con với cô sau khi kết hôn, lúc trước Quảng Dã chưa từng nhắc đến, Tang Lê biết Quảng Dã thích trẻ con, nhưng tạm thời chưa chưa có kế hoạch cho việc này nên họ không bàn bạc gì đến và đều muốn hưởng thụ thế giới hai người trước.

Bây giờ nghe được câu nói này, hai má cô hơi đỏ lên, cô thấy hơi kinh ngạc: “Sớm vậy sao..”

“Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm không phải còn sớm hơn chúng ta sao?”

“Hay là em không muốn có con với anh?”

Tang Lê vội vàng nói nói không phải: “Chỉ là anh nhắc đến bất ngờ quá, em chưa kịp phản ứng lại thôi, Quảng Dã, sao em lại không muốn có con với anh chứ…”

Tuy trước mắt cô vẫn chưa nghĩ đến việc có con, nhưng nghĩ đến sau này cô và Quảng Dã sẽ có một đứa con để yêu thương, trong lòng đột nhiên trào lên một nỗi niềm hạnh phúc khó tả.

Thấy cô bối rối giải thích, Quảng Dã cười nhẹ hôn lên chóp mũi cô: “Sao em ngốc thế? Không nghe ra anh đang đùa em à?"

Tang Lê kinh ngạc, cảm giác được mình bị bế lên, Quảng Dã ôm cơ thể mảnh mai của cô vào lòng, bước vào phòng tắm, nhỏ giọng dỗ dành cô: “Sinh bé Lê con không vội, đợi khi nào em sẵn sàng thì muốn sinh lúc nào cũng được.”

Tang Lê nhỏ giọng thủ thỉ: “Vốn dĩ em muốn đợi, bởi vì hiện tại công việc của chúng đều rất bận, anh còn bận hơn cả em, năm nay Vân Chiêm sắp đưa ra thị trường, anh phải gánh vác chuyện này.” 

Anh xoa gáy cô: “Ngốc quá, nghĩ cho anh làm gì? Em còn chăm chỉ và vất vả hơn.”

Cho dù anh có thể chăm sóc Tang Lê tốt đến đâu, anh cũng không thể hiểu được hết sự vất vả của việc làm mẹ, nên Quảng Dã càng lo lắng cho cô nhiều hơn bản thân mình: “Dù sao thì bây giờ em chỉ cần nhảy thật giỏi là được, hiểu không?"

Quảng Dã biết hiện tại Tang Lê đang trên đà thăng tiến công việc của mình, nên nếu cô có thai và sinh con cũng sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô, vậy nên cô chờ đợi cũng phải, anh biết nhảy múa là ước mơ của cô, anh hy vọng cô có thể leo cao hơn trên đỉnh cao ước mơ của mình.

Đối với anh chẳng có gì quan trọng được hơn cô.

Tang Lê nghe anh nói, trái tim cô dịu lại.

Bất kể lúc nào, Quảng Dã luôn nghĩ đến cô trước tiên.

Anh bế cô lên bồn rửa mặt, cô ôm qua vòng eo rắn chắc của anh, cô ngẩng đầu nhìn anh, xúc động nói: “Quảng Dã, cảm ơn anh…”

Anh cười bất lực: “Cảm ơn thế nào đây?”

Đôi lông mày cô cong cong: “Vậy là anh thích có con phải không?”

“Sinh con với em, sao lại không thích được chứ?”

Cánh tay rắn chắc của anh chống hai bên, ánh mắt rực lửa của anh gặp ánh mắt trong veo của cô: “Lúc nãy nói đùa thì nói đùa, nhưng anh thật sự muốn có con với em.”

Tang Lê mỉm cười hôn anh: “Sau này chắc chắn chúng ta sẽ có con mà.”

Anh nhếch môi, dùng đầu ngón tay vuốt ve má cô, Tang Lê nhìn vào đôi mắt và hàng mày đen nhánh của anh, lúm đồng tiền hiện lên: “Nếu quay về lúc ban đầu, anh không thể tưởng tượng được có một ngày chúng ta sẽ bàn đến chuyện có con.”

Mắt anh hiện lên nụ cười nhàn nhạt, anh nắm lấy eo cô, ôm cô vào lòng, hơi thở thanh mát lan tỏa trong nụ hôn của anh dành cho cô: “Có phải em cũng khó tưởng tượng có một ngày chúng ta sẽ thế này không?”

Hơi thở bạc hà thơm mát cùng với mùi gỗ tuyết tùng vẩn vương trên người anh tràn ngập trong các giác quan của cô.

Tai cô đỏ bừng, giọng nói của anh mang hơi thở nóng rực thiêu đốt bên tai cô, anh bắt đầu nói lời tà dâm: “Cũng không ngờ tới một ngày bị anh ăn đúng chứ?”

Bây giờ giữa hai người đã thân thiết không còn khoảng cách, nhưng khi vừa gặp anh, cô không bao giờ có thể tưởng tượng được con thỏ nhỏ đã bị đưa vào hang sói, bị ăn đến chẳng còn một mảnh xương nào.

Ánh đèn ấm áp trong phòng tắm chiếu xuống, cơ thể trắng như tuyết của cô được phản chiếu bởi vầng sáng màu vàng sữa, chẳng bao lâu sau đã hoàn toàn bị tấm lưng rộng lớn và săn chắc của anh phủ lên. Tim Tang Lê đập thình thịch vì nụ hôn, cô hơi ngả người về phía sau, nắm lấy vai anh, mu bàn chân áp vào lưng anh, mặt đỏ bừng nhỏ giọng nói: “Lúc đầu không phải anh cũng không nghĩ đến…”

Nụ cười của Quảng Dã càng sâu hơn, đôi môi mỏng dán vào tai cô, giọng nói trở nên khàn khàn: “Nếu lúc đầu nghĩ được thế thì anh đã ăn em rồi, dù sao chúng ta ở cùng nhà cũng rất tiện, ban ngày chúng ta đi học ở trường, tối đến thì khóa em trong phòng anh, không để người khác phát hiện, được chứ?”

Quảng Dã đùa giỡn vẽ ra cảnh tượng cụ thể, sao Tang Lê có thể nghe nổi chuyện này, cô không khỏi tưởng tượng ra nó sau lời nói của anh, sắc đỏ trên mặt cô lan lên đến tận mang tai, cô xấu hổ che miệng anh lại: “Quảng Dã, anh đừng nói nữa mà..."

Quảng Dã vươn ngón tay nhếch môi: “Em yêu, sao mới nói hai câu mà em đã không chịu nổi rồi?”

“Anh bảo cô đợi một chút, anh bước ra khỏi phòng tắm, rồi nhanh chóng trở lại với một chiếc hộp, anh mở ra và đưa cho cô, Tang Lê ngạc nhiên: “Không phải anh bảo anh không mang sao?” 

“Không mang sao được chứ?”

Anh ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô, giọng anh khàn đi: “Nửa tháng rồi đó em yêu.”

Sau khi mặc áo mưa, Tang Lê chủ động ôm lấy anh, dịu dàng đáp lại, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu: “Em nhớ anh lắm.”

Một giọt mồ hôi chảy xuống từ cằm, anh cúi người, đôi mắt đen láy nhìn cô: “Vậy dùng hành động thực tế chứng minh cho anh thấy đi.”

Tiểu biệt thắng tân hôn, tự nhiên hai người sẽ vô cùng ngọt ngào.

Cộng với sự mệt mỏi do biểu diễn vào ban ngày, Tang Lê chìm vào giấc ngủ sâu lúc một giờ sáng và tỉnh dậy vào ba giờ sáng ngày hôm sau, cô có thể ngủ bao lâu tùy thích nên chỉ việc nằm dài trên giường.

Buổi trưa sau khi tỉnh dậy, Tang Lê thấy vô cùng mệt mỏi, cô liền gọi thủ phạm đến xoa bóp cho mình, cô nhớ đến hôm qua anh mất kiềm chế như thế nào, cô mắng anh, anh bật cười, anh hỏi ngược lại cô: "Người nói sướng là em, nói mệt cũng là em, sao lại khó chiều thế?"

Rõ ràng hôm qua cô cũng rất hưởng thụ, anh muốn nghe gì thì nói đó, đến mức khàn cả giọng, cô còn chủ động rất nhiều. 

Hai má Tang Lê đỏ bừng, cô vùi mình vào gai anh giả điếc không đáp lời, chọc cho anh phải bật cười.

Ủ ấm một lúc, anh ôm cô đi tắm rửa.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Quảng Dã thay quần áo, anh gọi điện đặt đồ ăn trong khách sạn, Tang Lê lên mạng lướt Weibo, thấy trên mạng mọi người bình luận về buổi biểu diễn thương mại ngày hôm qua, người hâm mộ cho phản hồi rất tốt, nói rằng màn kết hợp với đoàn múa thành phố Lư Gia rất đặc sắc, nói tóm lại, tuy tương tác giữa cô và Loan Phi Trầm không tự nhiên lắm nhưng cũng không ảnh hưởng đến màn biểu diễn.

Tang Lê nhận được thông báo của Sài Hoằng về tiệc mừng buổi tối, mời hai đoàn múa đến trò chuyện và cùng ăn một bữa cơm, Quảng Dã cũng được mời, dù sao anh cũng là một nhân vật lớn, nhiều người muốn tâng bốc nịnh bợ anh.

Tang Lê đi hỏi Quảng Dã, anh không quan tâm lắm: "Em muốn thì anh sẽ đi cùng."

Tang Lê nheo mắt, cô cố ý trêu chọc anh: "Ai đó không muốn đi cạnh em để tuyên bố chủ quyền sao?"

Anh cười: "Em nghĩ Loan Phi Trầm còn dám dính lấy em nữa không?"

Sau cuộc gặp gỡ đêm qua, kể cả Loan Phi Trầm muốn làm càn, Trần Thành cũng sẽ không cho phép anh ta.

Cuối cùng Quảng Dã vẫn đi cùng Tang Lê đến buổi tiệc tối, đúng như Quảng Dã nói, Loan Phi Trầm không đến tìm riêng Tang Lê nữa, mặt anh ta hơi tái đi khi nhìn thấy cô, chỉ chào hỏi lịch sự xã giao rồi chẳng nói thêm lời nào mà nhanh chóng tránh đi.

Đối với Loan Phi Trầm, phụ nữ quan trọng, nhưng sự nghiệp còn quan trọng hơn, anh ta không ngờ thế lực của Quảng Dã lại lớn đến thế, cũng không biết mình suýt chút nữa đã chọc phải ổ kiến lửa, bây giờ muốn tránh còn không kịp.

Sau đó hai bên hoàn thành việc hợp tác, Tang Lê cũng biết Loan Phi Trầm cũng sẽ không liên lạc gì với cô nữa, bây giờ dựa vào năng lực và thế lực của Quảng Dã, cộng thêm tình cảm sâu đậm của hai người, cho dù bên cạnh có người thích Tang Lê đi chăng nữa thì cũng chẳng có ai dám mơ tưởng đến cô, vì họ biết mình không so được với Quảng Dã.

Buổi biểu diễn thương mại kết thúc, mọi người về Vân Lăng, Tang Lê nghỉ ngơi còn Quảng Dã thì bận việc cuối năm ở công ty.

Tháng hai, Tang Lê và Quảng Dã chuyển vào nhà mới ở vịnh Nam Long.

Vịnh Nam Long là một khu biệt thự ven biển giá trị cực kỳ cao, là bất động sản do tập đoàn Sang Huy mới xây dựng hai năm trước, địa thế lẫn môi trường xung quanh đều rất đẹp và vô cùng đáng giá.

Bởi vì Tang Lê thích biển nên Quảng Đã đã định sẽ xây nhà mới sau khi kết hôn của họ ở đây, diện tích biệt thự so với nhà đất rộng hơn gấp mấy lần, Tang Lê sẽ có nhiều không gian để nhảy múa hơn, sau này có con cũng đủ để lũ trẻ có không gian chạy nhảy.

Bởi vì biệt thự quá lớn, nên họ tuyển người giúp việc và người làm vườn, Quảng Dã và Tang Lê đón Liên Vũ Châu đến Vân Lăng đón năm mới, cuối cùng bà ấy vẫn quyết định ở lại tiếp tục sinh sống ở vùng núi, nên năm ngoái đã cử công nhân xuống sửa chữa lại nhà cửa, từ ngôi nhà nhỏ biến thành biệt thự nhỏ trên núi, anh còn sắm các loại đồ gia dụng, thuê một người chăm sóc đến chăm nom sức khỏe cho bà ấy, như vậy thì dù Liên Vũ Châu không ở cạnh họ, họ cũng có thể yên tâm.

Năm nay mùa đông ở Đài Thông trời lạnh, vậy nên Liên Vũ Châu được đón đến Vân Lăng ở cùng các cháu một khoảng thời gian, đêm giao thừa, bậc trưởng bối hai nhà tụ họp cùng nhau ăn cơm đoàn viên, không khí càng thêm náo nhiệt.

Ngày mùng 2 tết, vài người anh em họ hàng của Quảng Minh Huy cũng về nước, Quảng Dã và Tang Lê về thăm quê cũ, đây cũng là lần đầu tiên Tang Lê tham gia tụ họp gia đình với tư cách là người trong nhà. 

Mấy năm trước trong lễ mừng thọ của Phạm Mạn Chi, người trong nhà đều nhìn thấy thái độ thân mật của Quảng Dã đối với Tang Lê không có danh phận gì, mọi người còn rất kinh ngạc, bây giờ hai người đã kết hôn, vì Phạm Mạn Chi rất quý Tang Lê nên mọi người cũng không chỉ chỉ trỏ trỏ gì về gia đình cô, họ đều rất tôn trọng cô.

Cộng thêm khoảng thời gian chuẩn bị lễ cưới năm ngoái, họ cũng đã tiếp xúc với Tang Lê, thấy Tang Lê thực sự là một đứa trẻ lễ phép hiểu chuyện, khiến người khác quý mến, tình cảm hai bên rất tốt.

Tại buổi tụ họp năm mới khó có thể tránh được tiết mục thúc giục sinh đẻ, các mợ các dì thi nhau hỏi Quảng Dã và Tang Lê định lúc nào thì có con, cũng là do mong cháu không có ác ý gì gì, ngay cả Liên Vũ Châu cũng nói: "Bà mà được lên chức bà cố ngoại thì mừng quá, được ôm con của cháu và Tiểu Dã thì bà chẳng còn gì hạnh phúc hơn nữa."

Phạm Mạn Chi không có ý thúc giục hai người sinh con, nhưng bà ấy cũng nghĩ như Liên Vũ Châu, Quảng Dã cười đáp: "Chưa vội ạ, bà chắc chắn sẽ được lên chức bà cố ngoại mà, chỉ là Điềm Điềm vẫn còn nhỏ, cháu không nỡ để cô ấy phải làm mẹ sớm."

Quảng Dã đứng ra giúp Tang Lê giải vây khỏi những lời thúc giục sinh con này, người trong nhà cũng tôn trọng ý kiến của hai đứa cháu, để họ tự mình quyết định.

Tang Lê và Quảng Dã thì thầm với nhau, họ định sẽ đợi vài năm nữa, hiện tại cuộc sống hôn nhân không có con cái thì thời gian sẽ chỉ thuộc về hai người, cuộc sống cũng thật sự không cần quá đặc sắc

Tuy Quảng Dã thích trẻ con nhưng anh cũng rất yêu khoảnh khắc thân mật khi được ở riêng với Tang Lê, có lúc nghĩ đến chuyện có một bóng đèn nhỏ đến quấy rầy hai người, anh cũng nói đùa không muốn có em bé nữa.

Nói tóm lại trước tiên cứ hưởng thụ thế giới hai người tình nồng ý mật rồi tính sau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương