Tình Đầu Dành Hết Cho Anh
-
Chương 33: Cám dỗ
Crow đứng đợi Hàn Ân từ cánh cổng suốt nữa giờ, cuối cùng cũng thấy Hàn Ân từ chiếc xe taxi xuống.
Crow vội nắm lấy cổ tay Hàn Ân, kéo cô lên lầu 2, nơi phòng của Bạch Phí Ưu.
Hàn Ân không hiểu chuyện gì, cũng gấp rút chạy theo đôi chân dài của Crow mà phát mệt. Lúc đi, Crow chỉ nói đơn giản rằng, Bạch Phí Ưu đang phát tiết trong phòng, khoá cả cửa, anh gọi mãi cũng không chịu ra, hôm nay lại có cuộc hợp nội bộ công ty cũng đành bị huỷ.
Cô liền hiểu sơ sơ, nhưng lí do anh phát tiết cô cũng chẳng biết, mà sao phải là cô đến giúp mới được cũng chẳng rõ. Đành thử liều một phen.
"Trong cậy nhờ em vậy!" Trên khuôn mặt Crow phát ra sự mệt mõi. Hàn Ân thấy rõ, cô cũng thông cảm với Crow vì tính tình của Bạch Phí Ưu mưa nắng thất thường.
Đợi Crow bước xuống lầu, Hàn Ân liền gõ cửa.
Vọng từ trong ra là tiếng cáu gắt của Bạch Phí Ưu: "Tôi bảo cậu đừng làm phiền tôi mà?!"
"Là tôi... Hàn Ân." Hàn Ân ngập ngừng lên tiếng.
Một vài giây im lặng, tiếng cửa phòng bật mở. Bạch Phí Ưu mái tóc rối bù, chiếc áo sơ mi đen không làm anh bớt đi được vẻ điển trai vốn có, được tách ra vài nút áo, thấy cả vòm ngực rắn chắc kia. Còn một điều nữa là, trên người anh nồng nặc mùi rượu.
Trời ạ, mới hơn 10 giờ sáng thôi, anh có cần uống rượu sớm thế không?
Cô liếc nhìn xung quanh, đôi mắt liền hoảng sợ. Mọi thứ đang đổ sầm dưới đất, sách giấy, tài liệu, tủ đồ, mảnh vỡ của thuỷ tinh...
"Em đến đây làm gì?" Khuôn mặt Bạch Phí Ưu sa sầm.
"Tôi..."
"Em về đi!" Bạch Phí Ưu xoay người định đóng cửa phòng, thân thể của Hàn Ân đã chặn lại ngay cửa.
Anh nhíu mày, cô đang làm gì vậy? Hàn Ân nhanh chân đã bước vào trong, cô ôm lại tất cả đồ anh vứt dưới đất xếp lại.
"Không cần!" Anh nắm lấy tay cô, kéo cánh tay phải lên. Anh sợ miểng thuỷ tinh sẽ đâm vào tay cô.
Hàn Ân cứng đầu vẫn dọn lại mọi thứ anh vứt xuống đất, cô không nói lời nào. Vì khi bắt đầu vào trong phòng, cô cũng đã chẳng biết phải nói gì với anh.
"Em có nghe tôi nói không?"
Cô vẫn không trả lời, liền bị anh bế xốc lên giường. Thân thể to lớn của anh khoá chặt cô trên giường.
Giọng nói trầm thấp của anh, phả ra mùi rượu ngào ngạt: "Em đến đây làm gì?"
Đôi mắt to tròn của Hàn Ân làm Bạch Phí Ưu như dại đi. Hàn Ân đành lên tiếng: "Crow... bảo tôi đến đây."
Có thất vọng trong ánh mắt anh, đúng như anh đã nghĩ, cô làm sao có thể vì anh mà đến đây được. Anh di chuyển thân người sang một bên, đầu anh bỗng nhiên nhức nhói.
Hàn Ân nhìn thấy bàn tay phải của anh máu đã đóng thành khô, cô hốt hoảng, muốn xuống giường tìm vật gì có thể băng cánh tay anh lại.
Bàn tay trái anh đã nhanh hơn, ôm chặt eo cô: "Không cần."
Hàn Ân thấy anh nhíu mày, nhìn đau đớn, cô vội vội vàng vàng: "Anh làm sao vậy?"
Anh lắc đầu, giọng khàn đi: "Em về đi. Không cần quan tâm tôi."
Hàn Ân thấy đau lòng, sao anh cứ muốn đuổi cô đi thế?
"Không đi!" Hàn Ân kiên quyết.
"Tôi bảo em đi về đi!"
"Đã bảo là không đi!" Hàn Ân bướng bỉnh.
Bạch Phí Ưu tức giận, đẩy Hàn Ân nằm xuống. Trở lại động tác cũ, anh đè lên thân thể cô, khuôn mặt anh cách cô chỉ 5cm.
"Em có biết vào phòng của một người đàn ông, sẽ lãnh hậu quả gì không?"
"Biết!" Hàn Ân ương bướng trả lời.
"Thế sao em lại còn vào?" Bạch Phí Ưu tra hỏi.
"..." Hàn Ân im lặng.
Hơi thở phập phồng từ Hàn Ân, làm Bạch Phí Ưu như máu nóng dồn vào não. Anh không nghe được câu trả lời của Hàn Ân, ngầm ý cô đồng ý hay sao? Chuyện này thật điên rồ.
"Vậy thì em đừng trách tôi!"
Anh đánh liều, cúi xuống hôn vào đôi môi nhỏ của cô. Thấy cô không đẩy anh ra, được nước lấn tới. Như có luồng điện chạy ngang người, cô mím môi, anh liền cậy miệng cô, hút lấy chất ngọt ngào từ cô.
Hàn Ân cũng từ e dè thành đáp trả, cô nhắm mắt mặt cho anh đang cuồng nhiệt hôn mình.
Cô lúc này rất muốn được trong vòng tay anh mà hưởng thụ ngọt ngào, rồi sau đó mọi chuyện lại trở về quy cũ cũng chẳng hối tiếc gì. Vì thật sự, khi cô bước vào căn phòng anh, cô đã không còn là chính cô.
Cô chậm rãi choàng hai cánh tay ôm lấy thân hình to lớn của anh, thật ấm áp, cô đã thầm mong như thế này rất lâu rồi.
Anh cũng ôm chặt lấy thân hình cô, vuốt ve. Từ chiếc áo mỏng manh bên ngoài, anh luồng bàn tay phải vào trong, da thịt trắng muốt của cô thật mê người.
Bàn tay ấm nóng của anh cứ mãi vuốt ve tấm lưng cô, khiến cô rạo rực trong lòng. Mùi vị đàn ông, mùi vị của rượu mạnh làm cô say mê, mơ màng trong cảm giác trước giờ chưa từng có.
Sự muốn được thoả mãn của đàn ông rất lớn, chỉ là hôn và vuốt ve chưa bao giờ là đủ. Anh dần hôn xuống chiếc cổ thon của cô, cắn nhẹ đánh dấu lãnh thổ, đến xương quai xanh, dịu dàng đánh dấu hôn. Anh cởi từng chiếc cúc áo của cô, đến đâu anh đặt dấu hôn đến đó.
Hàn Ân rùn mình. Mỗi lần chạm của anh, cô như kẻ say, mê tình nhận lấy.
Khi chiếc cúc áo cuối cùng được cởi ra, Hàn Ân nhận được luồng khí lạnh, cô mở mắt nhìn, thì khuôn mặt Bạch Phí Ưu lại gần đến cô, lại chạm vào môi cô, hôn mạnh bạo.
Cô và anh cứ trao nhau nụ hôn cháy bỏng.
Qua lớp dày của chiếc bra, Bạch Phí Ưu nhẹ nhàng chạm đến nơi nhô cao của Hàn Ân. Hơi thở cô phập phồng lên xuống, đôi mắt đã nhắm nghiền lại, khuôn mặt cũng trở nên ửng hồng xinh đẹp.
Cánh môi cô lúc này đã sưng mọng, anh mới buông tha cho đôi môi anh đào nhỏ nhắn. Đôi môi anh dời đến giữa ngực cô, mùi vị phụ nữ, mùi vị của người anh yêu đang làm anh càng điên tình.
Hai người im lặng, chỉ có tiếng hít thở đều, tính sột soạt di chuyển, tiếng gió thổi từ cánh cửa sổ đã bể nát, mảnh kính vương khắp nơi.
Đó là thành quả của Bạch Phí Ưu sau cơn nóng giận ngập trời vào buổi sáng trước khi Hàn Ân đến.
Tiếng gõ cửa, như bừng tỉnh cơ mê tình. Bạch Phí Ưu dừng lại động tác, đôi mày rậm nhíu lại khó chịu. Tiếng gõ cửa cứ vang mãi, kèm theo là tiếng nói của Crow.
"Cậu chủ, cậu Edgar đến..."
Hàn Ân cũng mở to đôi mắt vô hại nhìn Bạch Phí Ưu. Hai người nhìn nhau, thấy ngượng ngùng, Bạch Phí Ưu anh liền rời thân thể yêu kiều của cô, bước xuống giường, anh chỉnh lại quần áo mình, xong lại nhìn cô, giọng nói còn khàn đặc, ánh mắt nồng đậm nhu tình.
"Em ở đây đợi tôi."
Xong liền ra ngoài đóng cửa lại. Trước khi đóng cửa Crow nhìn thấy Hàn Ân ngồi trên giường, bàn tay lấy chăn che lại cảnh xuân không nên có, nhìn theo bóng dáng Bạch Phí Ưu khuất sau cánh cửa.
Anh nhìn thấy lại vừa vui mừng, vừa lại không.
Hàn Ân nhìn đến thân thể mình toàn là dấu hôn của Bạch Phí Ưu, ngại ngùng cài lại áo. Xong cô đi lòng vòng, dọn dẹp lại những thứ anh vứt xuống đất.
Cô thật sự kinh sợ, cả tủ sách lớn như thế, anh có thể kéo ngã nó xuống, gẫy làm đôi. Chắc chắn anh đang tức giận chuyện gì đó rất nhiều. Xoay nhìn chiếc cửa sổ đã tan vỡ sau cú đấm mạnh của Bạch Phí Ưu, trên những mảnh kính còn dính máu.
Cô đi đến bàn làm việc của anh, xếp gọn lại các giấy tờ, trong đống giấy, hiện ra chiếc máy ảnh nhỏ.
Không ngừng lại được sự tò mò, cô muốn biết anh chụp những gì, liền mở máy.
Khuôn mặt cô dần tái đi, đập vào mắt cô là những tấm hình chụp cô và Trương Trực Nam ở bờ biển vào ngày hôm qua.
Bàn tay cô trở nên run rẩy, bức hình Trương Trực Nam hôn vào mí mắt cô, vì chụp xa, nên trong như đang anh đang hôn môi cô vậy.
Cô vội vàng buông chiếc máy ảnh xuống bàn, khuôn mặt biến sắc. Tại sao? Tại sao Bạch Phí Ưu lại cho người theo dõi cô và Trương Trực Nam? Còn chụp những bức hình này, anh có ý gì?
Vì những bức hình này, anh mới phát tiết lên các đồ vật trong phòng? Nên anh đã cưỡng hôn cô?
Chuyện này là ý gì? Anh đã có người yêu rồi, tại sao còn lại theo dõi cô làm gì?
Tiếng điện thoại cô lại reo, là An Vy Vy. Cô cố nén tâm tình kích động, nhấc máy.
"Chị Ân, bản thiết kế của em và chị biến mất rồi!" An Vy Vy thất thần lên tiếng.
"Cái gì? Em bình tĩnh lại xem, có nhớ đã để quên ở đâu không?" Hàn Ân cũng hoảng sợ.
"Không có, chỗ nào cũng không có." An Vy Vy như muốn bật khóc.
Bản thiết kế cho dạ tiệc kỷ niệm của Quý Bắc Đình, cô và Hàn Ân rất khổ sở, suốt mấy tuần mới hoàn thành, giờ lại biến đi đâu mất. Nếu mà tìm không có, chắc chắn giám đốc Khả Duy sẽ giết cô mất. Vì nếu mất bản thiết kế, bộ phận của cô sẽ mất quyền thi đua, rồi lại mất điểm để cộng thưởng cuối năm nữa. Chuyến này cô tiêu tùng thiệt rồi.
"Em đợi chị, chị về khách sạn liền." Hàn Ân trấn an.
Cô cúp máy, gấp gáp rời khỏi biệt thự quay về khách sạn.
Crow có thấy nhưng anh cũng không cản. Bạch Phí Ưu và Trương Trực Nam đã ở hồ bơi ở sân sau biệt thự.
Crow vội nắm lấy cổ tay Hàn Ân, kéo cô lên lầu 2, nơi phòng của Bạch Phí Ưu.
Hàn Ân không hiểu chuyện gì, cũng gấp rút chạy theo đôi chân dài của Crow mà phát mệt. Lúc đi, Crow chỉ nói đơn giản rằng, Bạch Phí Ưu đang phát tiết trong phòng, khoá cả cửa, anh gọi mãi cũng không chịu ra, hôm nay lại có cuộc hợp nội bộ công ty cũng đành bị huỷ.
Cô liền hiểu sơ sơ, nhưng lí do anh phát tiết cô cũng chẳng biết, mà sao phải là cô đến giúp mới được cũng chẳng rõ. Đành thử liều một phen.
"Trong cậy nhờ em vậy!" Trên khuôn mặt Crow phát ra sự mệt mõi. Hàn Ân thấy rõ, cô cũng thông cảm với Crow vì tính tình của Bạch Phí Ưu mưa nắng thất thường.
Đợi Crow bước xuống lầu, Hàn Ân liền gõ cửa.
Vọng từ trong ra là tiếng cáu gắt của Bạch Phí Ưu: "Tôi bảo cậu đừng làm phiền tôi mà?!"
"Là tôi... Hàn Ân." Hàn Ân ngập ngừng lên tiếng.
Một vài giây im lặng, tiếng cửa phòng bật mở. Bạch Phí Ưu mái tóc rối bù, chiếc áo sơ mi đen không làm anh bớt đi được vẻ điển trai vốn có, được tách ra vài nút áo, thấy cả vòm ngực rắn chắc kia. Còn một điều nữa là, trên người anh nồng nặc mùi rượu.
Trời ạ, mới hơn 10 giờ sáng thôi, anh có cần uống rượu sớm thế không?
Cô liếc nhìn xung quanh, đôi mắt liền hoảng sợ. Mọi thứ đang đổ sầm dưới đất, sách giấy, tài liệu, tủ đồ, mảnh vỡ của thuỷ tinh...
"Em đến đây làm gì?" Khuôn mặt Bạch Phí Ưu sa sầm.
"Tôi..."
"Em về đi!" Bạch Phí Ưu xoay người định đóng cửa phòng, thân thể của Hàn Ân đã chặn lại ngay cửa.
Anh nhíu mày, cô đang làm gì vậy? Hàn Ân nhanh chân đã bước vào trong, cô ôm lại tất cả đồ anh vứt dưới đất xếp lại.
"Không cần!" Anh nắm lấy tay cô, kéo cánh tay phải lên. Anh sợ miểng thuỷ tinh sẽ đâm vào tay cô.
Hàn Ân cứng đầu vẫn dọn lại mọi thứ anh vứt xuống đất, cô không nói lời nào. Vì khi bắt đầu vào trong phòng, cô cũng đã chẳng biết phải nói gì với anh.
"Em có nghe tôi nói không?"
Cô vẫn không trả lời, liền bị anh bế xốc lên giường. Thân thể to lớn của anh khoá chặt cô trên giường.
Giọng nói trầm thấp của anh, phả ra mùi rượu ngào ngạt: "Em đến đây làm gì?"
Đôi mắt to tròn của Hàn Ân làm Bạch Phí Ưu như dại đi. Hàn Ân đành lên tiếng: "Crow... bảo tôi đến đây."
Có thất vọng trong ánh mắt anh, đúng như anh đã nghĩ, cô làm sao có thể vì anh mà đến đây được. Anh di chuyển thân người sang một bên, đầu anh bỗng nhiên nhức nhói.
Hàn Ân nhìn thấy bàn tay phải của anh máu đã đóng thành khô, cô hốt hoảng, muốn xuống giường tìm vật gì có thể băng cánh tay anh lại.
Bàn tay trái anh đã nhanh hơn, ôm chặt eo cô: "Không cần."
Hàn Ân thấy anh nhíu mày, nhìn đau đớn, cô vội vội vàng vàng: "Anh làm sao vậy?"
Anh lắc đầu, giọng khàn đi: "Em về đi. Không cần quan tâm tôi."
Hàn Ân thấy đau lòng, sao anh cứ muốn đuổi cô đi thế?
"Không đi!" Hàn Ân kiên quyết.
"Tôi bảo em đi về đi!"
"Đã bảo là không đi!" Hàn Ân bướng bỉnh.
Bạch Phí Ưu tức giận, đẩy Hàn Ân nằm xuống. Trở lại động tác cũ, anh đè lên thân thể cô, khuôn mặt anh cách cô chỉ 5cm.
"Em có biết vào phòng của một người đàn ông, sẽ lãnh hậu quả gì không?"
"Biết!" Hàn Ân ương bướng trả lời.
"Thế sao em lại còn vào?" Bạch Phí Ưu tra hỏi.
"..." Hàn Ân im lặng.
Hơi thở phập phồng từ Hàn Ân, làm Bạch Phí Ưu như máu nóng dồn vào não. Anh không nghe được câu trả lời của Hàn Ân, ngầm ý cô đồng ý hay sao? Chuyện này thật điên rồ.
"Vậy thì em đừng trách tôi!"
Anh đánh liều, cúi xuống hôn vào đôi môi nhỏ của cô. Thấy cô không đẩy anh ra, được nước lấn tới. Như có luồng điện chạy ngang người, cô mím môi, anh liền cậy miệng cô, hút lấy chất ngọt ngào từ cô.
Hàn Ân cũng từ e dè thành đáp trả, cô nhắm mắt mặt cho anh đang cuồng nhiệt hôn mình.
Cô lúc này rất muốn được trong vòng tay anh mà hưởng thụ ngọt ngào, rồi sau đó mọi chuyện lại trở về quy cũ cũng chẳng hối tiếc gì. Vì thật sự, khi cô bước vào căn phòng anh, cô đã không còn là chính cô.
Cô chậm rãi choàng hai cánh tay ôm lấy thân hình to lớn của anh, thật ấm áp, cô đã thầm mong như thế này rất lâu rồi.
Anh cũng ôm chặt lấy thân hình cô, vuốt ve. Từ chiếc áo mỏng manh bên ngoài, anh luồng bàn tay phải vào trong, da thịt trắng muốt của cô thật mê người.
Bàn tay ấm nóng của anh cứ mãi vuốt ve tấm lưng cô, khiến cô rạo rực trong lòng. Mùi vị đàn ông, mùi vị của rượu mạnh làm cô say mê, mơ màng trong cảm giác trước giờ chưa từng có.
Sự muốn được thoả mãn của đàn ông rất lớn, chỉ là hôn và vuốt ve chưa bao giờ là đủ. Anh dần hôn xuống chiếc cổ thon của cô, cắn nhẹ đánh dấu lãnh thổ, đến xương quai xanh, dịu dàng đánh dấu hôn. Anh cởi từng chiếc cúc áo của cô, đến đâu anh đặt dấu hôn đến đó.
Hàn Ân rùn mình. Mỗi lần chạm của anh, cô như kẻ say, mê tình nhận lấy.
Khi chiếc cúc áo cuối cùng được cởi ra, Hàn Ân nhận được luồng khí lạnh, cô mở mắt nhìn, thì khuôn mặt Bạch Phí Ưu lại gần đến cô, lại chạm vào môi cô, hôn mạnh bạo.
Cô và anh cứ trao nhau nụ hôn cháy bỏng.
Qua lớp dày của chiếc bra, Bạch Phí Ưu nhẹ nhàng chạm đến nơi nhô cao của Hàn Ân. Hơi thở cô phập phồng lên xuống, đôi mắt đã nhắm nghiền lại, khuôn mặt cũng trở nên ửng hồng xinh đẹp.
Cánh môi cô lúc này đã sưng mọng, anh mới buông tha cho đôi môi anh đào nhỏ nhắn. Đôi môi anh dời đến giữa ngực cô, mùi vị phụ nữ, mùi vị của người anh yêu đang làm anh càng điên tình.
Hai người im lặng, chỉ có tiếng hít thở đều, tính sột soạt di chuyển, tiếng gió thổi từ cánh cửa sổ đã bể nát, mảnh kính vương khắp nơi.
Đó là thành quả của Bạch Phí Ưu sau cơn nóng giận ngập trời vào buổi sáng trước khi Hàn Ân đến.
Tiếng gõ cửa, như bừng tỉnh cơ mê tình. Bạch Phí Ưu dừng lại động tác, đôi mày rậm nhíu lại khó chịu. Tiếng gõ cửa cứ vang mãi, kèm theo là tiếng nói của Crow.
"Cậu chủ, cậu Edgar đến..."
Hàn Ân cũng mở to đôi mắt vô hại nhìn Bạch Phí Ưu. Hai người nhìn nhau, thấy ngượng ngùng, Bạch Phí Ưu anh liền rời thân thể yêu kiều của cô, bước xuống giường, anh chỉnh lại quần áo mình, xong lại nhìn cô, giọng nói còn khàn đặc, ánh mắt nồng đậm nhu tình.
"Em ở đây đợi tôi."
Xong liền ra ngoài đóng cửa lại. Trước khi đóng cửa Crow nhìn thấy Hàn Ân ngồi trên giường, bàn tay lấy chăn che lại cảnh xuân không nên có, nhìn theo bóng dáng Bạch Phí Ưu khuất sau cánh cửa.
Anh nhìn thấy lại vừa vui mừng, vừa lại không.
Hàn Ân nhìn đến thân thể mình toàn là dấu hôn của Bạch Phí Ưu, ngại ngùng cài lại áo. Xong cô đi lòng vòng, dọn dẹp lại những thứ anh vứt xuống đất.
Cô thật sự kinh sợ, cả tủ sách lớn như thế, anh có thể kéo ngã nó xuống, gẫy làm đôi. Chắc chắn anh đang tức giận chuyện gì đó rất nhiều. Xoay nhìn chiếc cửa sổ đã tan vỡ sau cú đấm mạnh của Bạch Phí Ưu, trên những mảnh kính còn dính máu.
Cô đi đến bàn làm việc của anh, xếp gọn lại các giấy tờ, trong đống giấy, hiện ra chiếc máy ảnh nhỏ.
Không ngừng lại được sự tò mò, cô muốn biết anh chụp những gì, liền mở máy.
Khuôn mặt cô dần tái đi, đập vào mắt cô là những tấm hình chụp cô và Trương Trực Nam ở bờ biển vào ngày hôm qua.
Bàn tay cô trở nên run rẩy, bức hình Trương Trực Nam hôn vào mí mắt cô, vì chụp xa, nên trong như đang anh đang hôn môi cô vậy.
Cô vội vàng buông chiếc máy ảnh xuống bàn, khuôn mặt biến sắc. Tại sao? Tại sao Bạch Phí Ưu lại cho người theo dõi cô và Trương Trực Nam? Còn chụp những bức hình này, anh có ý gì?
Vì những bức hình này, anh mới phát tiết lên các đồ vật trong phòng? Nên anh đã cưỡng hôn cô?
Chuyện này là ý gì? Anh đã có người yêu rồi, tại sao còn lại theo dõi cô làm gì?
Tiếng điện thoại cô lại reo, là An Vy Vy. Cô cố nén tâm tình kích động, nhấc máy.
"Chị Ân, bản thiết kế của em và chị biến mất rồi!" An Vy Vy thất thần lên tiếng.
"Cái gì? Em bình tĩnh lại xem, có nhớ đã để quên ở đâu không?" Hàn Ân cũng hoảng sợ.
"Không có, chỗ nào cũng không có." An Vy Vy như muốn bật khóc.
Bản thiết kế cho dạ tiệc kỷ niệm của Quý Bắc Đình, cô và Hàn Ân rất khổ sở, suốt mấy tuần mới hoàn thành, giờ lại biến đi đâu mất. Nếu mà tìm không có, chắc chắn giám đốc Khả Duy sẽ giết cô mất. Vì nếu mất bản thiết kế, bộ phận của cô sẽ mất quyền thi đua, rồi lại mất điểm để cộng thưởng cuối năm nữa. Chuyến này cô tiêu tùng thiệt rồi.
"Em đợi chị, chị về khách sạn liền." Hàn Ân trấn an.
Cô cúp máy, gấp gáp rời khỏi biệt thự quay về khách sạn.
Crow có thấy nhưng anh cũng không cản. Bạch Phí Ưu và Trương Trực Nam đã ở hồ bơi ở sân sau biệt thự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook