Tình đầu của tôi đã quay về
-
Chương 32:
Nghe Giang Trạch Châu nói xong, trong đầu Chu Dương chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
----- Không hổ là đại ma vương hỗn thế.
Nhiều năm trước, Giang Trạch Châu thích mô hình đồ chơi ở nước ngoài, nhưng đến muộn một bước và bỏ lỡ. Sau khi trở về Trung Quốc, Chu Dương cho rằng Giang Trạch Châu đã từ bỏ. Nào ngờ, không lâu sau, Chu Dương đến nhà Giang Trạch Châu chơi, liền thấy bức tường trong thư phòng treo đầy mô hình, trong đó có một mẫu, là phiên bản giới hạn mà Giang Trạch Châu nhìn trúng ở nước ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một khi Giang Trạch Châu đã thích, anh sẽ không bao giờ bỏ qua.
Dù là bạn bè nhiều năm, nhưng cả hai chưa từng can thiệp vào đời sống tình cảm của nhau.
Chu Dương cười nhẹ, vẫn khó hiểu: “Sao tự nhiên lại trở thành bạn trai bạn gái rồi? Dự báo thời tiết tốt xấu gì cũng có lời nhắc trước, cậu im hơi lặng tiếng làm ra chuyện lớn, có chút đột ngột.”
Nghe vậy, đôi mắt đen láy của Giang Trạch Châu không chút gợn sóng, “Đúng là khá đột ngột.”
Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy vậy.
Chính bởi vì anh thấy cô xem mắt với người đàn ông khác, nên mới hạ quyết tâm.
----- Anh không quan tâm, cũng không để ý nữa, cho dù lòng cô đã có người khác thì sao chứ. Khoảnh khắc đó, anh ghen tuông đến phát điên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
_
Tiếng nước ngừng lại, im lặng vài phút, tiếng máy sấy lại vang lên.
Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra.
Mạnh Ninh mặc một bộ váy liền màu hồng, mặt không trang điểm, xinh đẹp không sao tả hết. Lông mày lá liễu thanh mảnh, đuôi mắt dài mềm mại cong lên. Mới tắm xong, ánh mắt còn mù mịt, hệt như cơn mưa sương Giang Nam.
Cô ngồi thẳng lưng, đầu gối áp sát vào nhau, hai tay chống lên đầu gối, “Thực sự làm phiền anh rồi.”
Giang Trạch Châu: “Hình như từ lúc chúng ta gặp nhau đến nay, em luôn nói cảm ơn tôi.”
Mạnh Ninh dừng lại, ngẫm nghĩ, đúng là như vậy.
Ngay ngày mưa đầu tiên, anh đưa cô về nhà, lời cảm ơn chưa từng dừng lại.
“Đó là bởi, anh luôn giúp đỡ tôi suốt thời gian qua.”
“Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại. Bắt đầu từ bây giờ, em không cần nói những lời này với tôi nữa.” Giang Trạch Châu gõ ngón tay lên đầu gối, nhắc nhở cô, “Chúng ta hiện tại là bạn trai và bạn gái.”
Mạnh Ninh cảm thấy cần phải nói rõ, “Chúng ta chỉ là giả làm một đôi, kỳ thực anh không cần…”
“Tôi không hi vọng em nói điều này trước mặt người khác.” Đôi mắt Giang Trạch Châu nheo lại, giọng nói trở nên lạnh hơn, “Em cũng biết, giới của chúng ta lớn như thế nào, nếu bị người khác biết được chúng ta là một cặp đôi giả, có thể là ngày mai, tôi sẽ bị lôi đi xem mắt, em cũng vậy.”
Lông mi Mạnh Ninh run lên, “Ý của anh là?”
Giang Trạch Châu: “Chuyện giả làm một đôi, chỉ có hai chúng ta biết. Trước mặt người ngoài, chúng ta là một cặp đôi thật.”
Mạnh Ninh: “Thực ra, các mối quan hệ xã giao của chúng ta không trùng lặp với nhau, có lẽ sẽ không có dịp đặc biệt nào cần xuất hiện cùng nhau đâu, phải không?”
“Ai nói không trùng lặp?” Giang Trạch Châu không nhanh không chậm hỏi ngược, “Căn hộ em đang sống, là nhà của Kim Hề, Kim Hề là bạn gái của người anh em thân thiết với tôi. Sau này tụ tập, có lẽ em cũng phải tham gia.”
“Cái gì?”
Giọng Mạnh Ninh đột nhiên cất cao. Nếu bạn có đọc ở trang xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình nhé.
Giang Trạch Châu không ngờ phản ứng của cô lại quyết liệt như vậy, lông mày nhíu chặt lại, một giây sau liền khôi phục vẻ lãnh đạm như thường.
Anh hỏi: “Em không muốn Kim Hề biết về mối quan hệ của chúng ta?”
Mạnh Ninh: “Chủ yếu là vì, cô ấy không biết tôi và anh quen nhau, hơn nữa tôi đã biết Kim Hề từ rất lâu, nếu như không dạy kèm cho Giang Du Đinh, tôi căn bản sẽ không biết đến sự tồn tại của anh.”
Nhưng phàm là một cô gái hiểu chuyện, sẽ không để tâm nhiều đến anh em của bạn trai đến thế.
Đặc biệt là Kim Hề, người luôn phân biệt rõ ràng trong mối quan hệ nam nữ. Ngoại trừ bạn trai, tất cả những người đàn ông khác, bao gồm cả Chu Dương và Giang Trạch Châu là anh em nối khố của Hạ Ti Hành, đều không cần thiết phải liên lạc qua lại.
Nhưng một lần nào đó, bạn trai của Kim Hề - Hạ Ti Hành, đến vũ đoàn đón Kim Hề tan làm về. Cửa sổ phía sau hạ xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh của một người đàn ông.
Vài giây ngắn ngủi, gió cuốn bay sự trầm mặc, gợn lên một cơn sóng trong lòng cô.
Là Giang Trạch Châu.
Người ngồi phía sau, là Giang Trạch Châu.
Sau đó, cô mới biết, mối quan hệ giữa Giang Trạch Châu và Kim Hề.
Những gì Mạnh Ninh nói, không phải không có lý.
Trước khi có lớp học đàn Cello, Giang Trạch Châu không hề biết, Kim Hề có một người bạn tên Mạnh Ninh.
Mỗi người đều có suy tính riêng, Giang Trạch Châu tôn trọng ý kiến của Mạnh Ninh, “Nếu em không muốn Kim Hề biết về mối quan hệ của chúng ta, tôi có thể tạm thời giữ bí mật.”
Mạnh Ninh thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng tôi nghĩ, chúng ta cần đặt ra quy ước.” Giang Trạch Châu lại ném một quả bom khác.
“Hả? Quy ước?”
“Đúng thế.” Anh dựa người ra sau, hai chân vắt chéo, mười ngón tay đan vào nhau, dáng vẻ như đang đàm phán kinh doanh, “Mặc dù là giả, nhưng có một vài thứ, nói rõ từ trước vẫn tốt hơn.”
Mạnh Ninh chăm chú lắng nghe.
“Đầu tiên, không được đi xem mắt với bất kỳ ai nữa.”
“Được.”
“Thứ hai, cố gắng tránh tiếp xúc với người khác giới và độc thân. Chắc em cũng không muốn nghe người khác nói rằng, bạn trai giả của em đang ở một mình với người phụ nữ khác, phải không?”
“…Ừm.”
“Thứ ba, nếu tôi không đi công tác, tôi sẽ đích thân đưa đón em đi làm và tan làm.”
Mạnh Ninh thắc mắc, “Giả thôi, có nhất thiết phải làm đến mức đó không?”
Giang Trạch Châu mặt không đổi sắc: “Như thế có thể giảm bớt các bữa tiệc xã giao của tôi. Người đàn ông có gia đình, cần đưa đón bạn gái mỗi ngày, là một cái cớ rất chính đáng.”
Mạnh Ninh nửa tin nửa ngờ: “…Được.”
“Thứ tư, dịp lễ hàng năm, tôi sẽ chuẩn bị quà và đến thăm ba mẹ em. Đến lúc đó, hi vọng em cũng có thể đến nhà tôi.”
Mạnh Ninh: “Đến nhà anh sao?”
Giang Trạch Châu: “Em đến là được rồi, những thứ khác, tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ.”
Mạnh Ninh cảm thấy anh lời nói tiếp lời nói, logic tỉ mỉ và rõ ràng, đi bước nào vững bước đó, khiến đầu óc cô quay cuồng không theo kịp, “Sao lại phải gặp người lớn trong nhà?”
“Xem mắt không phải đều thế sao? Tôi đã tham khảo những trường hợp xem mắt thành công xung quanh, ba tháng về ra mắt gia đình, nửa năm đính hôn, một năm kết hôn. Cân nhắc đến việc chúng ta là giả, đính hôn và kết hôn, không quá thực tế. Nhưng gặp mặt người nhà là điều tất yếu nằm trong kế hoạch, như thế mới có thể đảm bảo, trong mắt người ngoài, quan hệ yêu đương của chúng ta là thật.”
Mạnh Ninh không giỏi tranh luận với người khác, còn Giang Trạch Châu là doanh nhân, miệng lưỡi hùng hồn.
Chỉ vài ba câu, đã dễ dàng thuyết phục được Mạnh Ninh.
“……”
Cũng không biết im lặng bao lâu.
Mạnh Ninh ngẩng đầu, biểu cảm mơ màng, “Thực ra anh nói nhiều như vậy, hình như tôi không biết, tôi nên làm những gì mới phải?”
Không xem mắt, không tiếp xúc với người khác giới, hai điều này, cho dù có sự tồn tại của Giang Trạch Châu hay không, Mạnh Ninh đều có thể làm được.
Còn hai điều sau, không liên quan gì đến cô.
Giang Trạch Châu đưa cô đi làm, còn chuẩn bị quà để đưa cô gặp cha mẹ hai bên.
Nghe thì có vẻ như…
Dòng suy nghĩ mông lung dần trở nên sáng tỏ, khi người trước mặt cô, cùng lúc khẳng định rằng --- “Em chỉ cần làm bạn gái của Giang Trạch Châu tôi, không cần làm gì khác.”
Còn chưa đợi cô trả lời, điện thoại Giang Trạch Châu đã đổ chuông. Nếu bạn có đọc ở trang xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình nhé.
Ngay cả Chủ Nhật, anh vẫn có rất nhiều việc phải làm. Mạnh Ninh ra hiệu cho anh, thu dọn đồ đạc rồi rời đi trước.
Cửa đóng lại.
Vẻ mặt căng thẳng của cô buông lỏng, ngay cả vai cũng rũ xuống.
So với hơn nửa năm trước, khi Mạnh Ninh phấn khích vì Giang Trạch Châu mời cô tham gia hoạt động gia đình, thì hiện tại, cô bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô trầm ngâm đi thang máy xuống lầu.
Cửa thang máy mở ra, Mạnh Ninh đi tới đi lui.
Vọng Giang Gia Uyển được thiết kế theo kiểu một toà nhà một thang máy, một tầng hai căn nhà. Từ thang máy ra đến cổng, chỉ mất chừng mười bước chân.
Mạnh Ninh tiến lên năm bước rồi dừng lại.
Do dự vài giây, cô trốn vào trong lối thoát hiểm, mở điện thoại tìm tin nhắn với Thẩm Minh Chi.
Mạnh Ninh: [ Chi Chi. ]
Thẩm Mạnh Chi rất nhanh trả lời: [ ? ]
[ Nếu như tớ nói, Giang Trạch Châu bảo tớ làm bạn gái ] Gõ được một nửa, cô lại xoá hết đi.
Mạnh Ninh đổi cách hỏi: [ Cậu nói xem, Giang Trạch Châu xem mắt với tớ, là vì anh ấy thích tớ sao? ]
Thẩm Minh Chi: [ Cậu muốn nhớ về buổi xem mắt hai tháng trước cả đời à? ]
Mạnh Ninh bĩu môi, [ Tớ gặp lại anh ấy rồi. ]
Thẩm Minh Chi: [ Gặp lại đâu có nghĩa là xem mắt lại. ]
Mắt Mạnh Ninh sáng lên, cảm thấy đây là một lý do chính đáng, thuận thế nói: [ Đúng đúng, bọn tớ xem mắt lại. ]
Thẩm Minh Chi gửi một loạt dấu hỏi chấm.
Mạnh Ninh: [ Là…thế đó! ]
Lần này, Thẩm Minh Chi không nhắn tin nữa, mà gửi tin nhắn thoại. Giọng cô ấy sục sôi, nói một tràng quên cả hít thở, “Không phải chứ, tớ thật không hiểu, buổi xem mắt lần trước không thành công, tại sao hai cậu lại xem mắt tiếp?”
Tiếp nối, là tin nhắn thoại thứ hai.
So với tin nhắn trước, thì càng tức giận hơn: “Mạnh Ninh, tớ cảnh cáo cậu, đừng giẫm lên vết xe đổ nữa. Cậu đã quên mất trước kia Giang Trạch Châu đối xử với cậu như thế nào rồi à? Một tên đàn ông sáng nắng chiều mưa, lúc nóng lúc lạnh, xứng đáng để cậu hết lòng như thế không?”
Cô ấy thực sự rất tức giận, cũng không an ủi hay động viên như thường ngày, mà chỉ chửi mắng, “Hôm nay anh ta đối tốt với cậu, gọi cậu là Mạnh Ninh, nhưng với tính cách anh ta, nói không chừng ngày mai sẽ coi cậu như người ngoài, cho dù cậu có ngã vào bãi phân chó trước mặt anh ta, anh ta sẽ giả bộ như không thấy, cậu có tin không?”
Mạnh Ninh cười nhẹ, nói với không khí: “Tớ tin.”
Sau đó, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Chi: [ Cảm ơn cậu. ]
Thẩm Minh Chi: [ Ý gì? ]
Mạnh Ninh: [ Cậu mắng tớ tỉnh rồi. ]
Thẩm Minh Chi: [ …… ]
Lời mắng chửi của Thẩm Minh chi, khiến Mạnh Ninh bừng tỉnh trở lại, cũng khiến cô hạ quyết tâm.
Cô mở túi xách, lấy một tờ giấy A4 đã chuẩn bị từ trước, mở ra nhìn nội dung bên trong. Sau khi xác nhận không có gì sai sót, cô hít một hơi thật sâu, đẩy cửa lối thoát hiểm vào hành lang, bấm chuông cửa.
Cửa mở ra.
Hành lang không đủ sáng, Mạnh Ninh bước ra khỏi bóng tối, nhìn Giang Trạch Châu cả người bao phủ bởi tia sáng.
Anh đứng ngược sáng, biểu cảm không rõ ràng, có vẻ như ngạc nhiên với sự ghé thăm của cô, “Sao em quay lại đây?”
Giọng nói Mạnh Ninh đều đều, “Ký hợp đồng đi.”
Bàn tay buông thõng bên hông giơ lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Giang Trạch Châu nhận lấy, đọc dòng chữ in đậm trên cùng: “Hợp đồng tình nhân?”
Mạnh Ninh: “Ừ.”
Giang Trạch Châu hơi híp mắt, thần sắc đan xen sự nguy hiểm: “Ý em là gì?”
Mạnh Ninh giữ vững tinh thần, giương hàng lông mi, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Trạch Châu, ánh mắt lãnh đạm.
Cô rất bình tĩnh, ngữ khí thập phần lạnh lùng: “Tôi sợ anh lật lọng, cho nên có những thứ, giấy trắng mực đen ký kết rõ ràng vẫn đáng tin hơn. Anh nói xem có đúng không, Giang tổng?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook