Tình Cuối Là Quan Hệ Cô Trò
-
Chương 7
Ngôn Thanh Lãng đưa Trạch Tịnh Cơ một bộ pijima, dẫn cô đến phòng tắm, tự mình vặn nước ấm cho đầy bồn tắm lớn, cô nhìn chằm chằm cái vẻ ôn nhu đó, ân cần, chuẩn bị cho mình, thì ra được người khác quan tâm tâm trạng sẽ ấm áp thế này. Trạch Tịnh Cơ chỉ một mực hồi tưởng lại dáng vẻ dịu dàng của Ngôn Thanh Lãng cho nên vô thức đưa tay tháo từng cái nút áo, lúc này sắp lộ cả bộ ngực cô mới bừng tỉnh nhưng đã để Ngôn Thanh Lãng nhìn thấy.
Ngôn Thanh Lãng đang canh nước cho đầy bồn, đến khi mức yêu cầu thích hợp để vào rồi nàng xoay người lại, đôi mắt không biết tại sao đặt trúng cái khe nho nhỏ trong chiếc áo sơ mi, nàng có cảm giác lạ là nhưng không biết là gì chỉ cảm nhận rõ ràng nhất là toàn thân đều nóng cả lên, trên phía môi còn có nước gì đó tuôn ra một hàng...
" Thanh Lãnh! Em chảy máu kìa! ".
Ngôn Thanh Lãng ngồi khuỵ xuống, Trạch Tịnh Cơ theo đó khòm xuống, nhìn cái khối tròn trắng trước mắt, tay chân Ngôn Thanh Lãng rũn ra chẳng điều khiển nổi, dùng 1 chút sức lực còn lại nhanh chóng bịt mũi chạy ra phòng tắm.
- --------------------
< Tỉnh! Tỉnh lại! > - Ngôn Thanh Lãng tự tán mặt mình, lần đầu bản thân bối rối như vậy cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người ở trước mặt mình có ý định cởi áo, nhưng mà Trạch Tịnh Cơ là con gái nàng cũng là vậy, vậy thì tại sao nàng có thể có phản ứng đến máu mũi cũng chảy ra chứ, được rồi, nàng chỉnh sửa tâm tình lại một chút, đi lấy khăn giấy xé miếng nhỏ ra nhét vào lỗ mũi ngăn máu chảy ra.
Ngôn Thanh Lãng nằm trên giường, bước vào thế giới riêng của bản thân, lúc này mới có thể bình đạm như vậy thôi. Im lặng chính là tính cách căn bản của nàng, chỉ là nàng không muốn nó là đại diện khi đối diện cùng người khác. Đúng lúc Trạch Tịnh Cơ bước ra, ngồi một góc ở giường, nhớ lại chuyện kia mặt cũng có chút hồng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, che giấu đi ngại ngùng bên trong, cô nghiêng đầu sang một bên nói:
" Cô tắm xong rồi, bộ đồ rất vừa vặn đấy, hồi nãy em làm sao thế? Sao lại chảy máu mũi...Ngại à? ".
Ngôn Thanh Lãng đang nghĩ đến nếu như lúc nãy thời gian nàng xoay lại chậm hơn thời gian Trạch Tịnh Cơ cởi áo ra thì tốt biết mấy, mặc dù hậu quả vừa rồi nhìn thấy có hơi mất mặt nhưng so ra vẫn có lợi vì nhìn thấy không chỉ là khe nhỏ mà còn có khả năng là một cái gì đó rất hấp dẫn... cái lương tâm bất chính này đột nhiên xuất hiện, nàng đang cố gắng phớt bỏ nó đi trong sự im lặng của bản thân thì giọng nói của Trạch Tịnh Cơ vang lên, trong lòng nàng có quỷ cho nên mặt nhất thời lại đỏ lên.
Trạch Tịnh Cơ dùng khăn vò vò tóc, ung dung nhìn Ngôn Thanh Lãng nhét 2 miếng khăn giấy trong mũi, khuôn mặt ngơ ngác đỏ đỏ thật đáng yêu!
Thành công loại trừ suy nghĩ không trong sạch đó đi, khuôn mặt nàng dần dịu xuống, cả hai nhìn nhau, im lặng... được rồi, đây là lí do nàng không muốn im lặng khi có người ở cùng, thật áp lực.
" Em giúp cô sấy tóc " Ngôn Thanh Lãng đi đến tủ lấy ra cái máy sấy, ghim vào ổ điện rồi quỳ sau lưng Trạch Tịnh Cơ. Nàng chậm rãi lấy từng nắm tóc lên sấy, tay chạm vào từng sợi tóc mịn màng của cô, mùi hương nhàn nhạt phớt lên mũi, nàng bất giác đưa lên mũi, cùng một loại dầu gội sao lại thơm nhiều như vậy, nàng chuyển sang nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Trạch Tịnh Cơ hưởng thụ chăm sóc vô cùng sung sướng, trong lòng nổi lên tâm tình cực kì vui vẻ, khoẻ miệng cong lên như chiếc lá trên cây uốn lại.
" Xong rồi ạ ".
Ngôn Thanh Lãng để máy sấy sang một bên rồi nằm cạnh Trạch Tịnh Cơ. Căn bản Ngôn Thanh Lãng luôn ngủ một mình mà dáng ngủ của nàng không tốt gì, bình thường tắt đèn nằm trên giường lăn lộn một chút sẽ ngay lập tức khép mắt ngủ như chết đi. Đêm nay xem như khác, có người ngủ cùng nhưng mà có chút không được thoải mái bởi vì không thể tự do lăn lộn còn vấn vướng lại một ít tạp niệm trong đầu từ cái khe kia.
Nàng xoay sang nhìn khuôn mặt Trạch Tịnh Cơ, góc nghiêng của cô thật sự đẹp, da mặt cũng tốt, không một chút tì vết, lại còn được phản chiếu từ ánh trăng ngoài cửa sổ cứ như 3 ngàn năm mới có 1 mỹ nữ được sinh ra, xinh đẹp như vậy, Ngôn Thanh Lãng nửa thân trên dựng, trời xui quỷ khiến nàng muốn thử độ mịn của khuôn mặt kia, nàng là người nghĩ liền hành động cho nên nhích người đưa khuôn mặt lại, đem đôi môi của mình đặt nhẹ lên đôi môi của cô, cơn lo sợ lập tức phát tán, sợ hãi làm cô tỉnh giấc nàng liền giật người lui lại một chút nữa là rớt sàn. Ngôn Thanh Lãng ngại ngùng chùm chăn toàn thân, che luôn cả cái đầu, cả đêm trằn trọc có người mặt đỏ suy nghĩ lung tung không chịu ngủ, mắt mỏi quá, mở không lên nữa rồi, cũng đã lỡ hôn rồi, bất quá thì bị xa lánh thôi. Nghĩ như vậy Ngôn Thanh Lãng từ từ chìm trong giấc ngủ... Trong mơ cũng là cảnh đẹp gợi tình, Ngôn Thanh Lãng thấy hình ảnh Trạch Tịnh Cơ thoả thân, uốn cong người vặn quẹo dưới thân đầy nước xuân, mà hình như ở trên cô còn có 1 nữ nhân xoa xoa nắn nắn cặp ngực to tròn chính là nàng, 2 người trông rất đang xxx nhau... không sai, là đang xxx nhau nhưng Ngôn Thanh Lãng dường như cảm thấy có cái gì đó chạm vào ngực mình, cảm giác như thật, nhanh mở cặp mắt nhìn cái tay trắng nõn vác trên ngực, nhìn nữ nhân bên kia đang cười, Ngôn Thanh Lãng trợn mắt.
" A!!! Cô bỏ cái tay ra khỏi ngực tôi!!!! " – Ngôn Thanh Lãng chỉ chỉ Trạch Tịnh Cơ.
" Sao em không tự gạt tay tôi sang một bên? Em hẳn rất thích điều này nhỉ? " – Trạch Tịnh Cơ cười gian hỏi.
" Từ khi nào cô có cái ý đồ bất chính với học sinh mình vậy?!! ".
" What?! Em nói như vậy không thẹn với lòng à? Tối qua không biết ai thừa cơ hội cho tôi 1 cái hôn xuyên tâm nha ~~ ".
Ngôn Thanh Lãng cạn lời... < Chó má, cô ấy làm sao biết...? >.
Từ nhỏ Trạch Tịnh Cơ có một tính rất dễ ngủ, chỉ cần là địa phương dễ chịu, nằm xuống một chút chưa tới 5 phút là có thể ngủ nhưng hôm nay có chút khẩn trương khi ngủ cùng nàng cho nên dời trễ hơn một chút.Đáng ngờ nhất là nàng không nói, hôn mình trong đêm tối, khiến cô vừa mừng vừa lo, có phải chỉ là nàng nhất thời nổi lên dục vọng rồi sau này sẽ không muốn thân cận với mình nữa không? Nhưng cô vẫn muốn tìm lợi một chút, trực tiếp bắt điểm lén lút này, chỉ cần làm nàng có thể bận rộn nghĩ về mình là được.
" Trúng tim đen rồi! Chịu trách nhiệm đi! "
< Chịu trách nhiệm??? >
" Em chỉ hôn cô 1 cái, tại sao phải chịu trách nhiệm?! " Thật thẹn cái tên vừa ăn cướp vừa la làng này mà!.
" Đó là nụ hôn đầu đời của tôi đấy!! Và... em đã thấy ngực tôi!!! ".
Có chiêu nào cứ tung ra hết luôn vậy.
Ngôn Thanh Lãng đang canh nước cho đầy bồn, đến khi mức yêu cầu thích hợp để vào rồi nàng xoay người lại, đôi mắt không biết tại sao đặt trúng cái khe nho nhỏ trong chiếc áo sơ mi, nàng có cảm giác lạ là nhưng không biết là gì chỉ cảm nhận rõ ràng nhất là toàn thân đều nóng cả lên, trên phía môi còn có nước gì đó tuôn ra một hàng...
" Thanh Lãnh! Em chảy máu kìa! ".
Ngôn Thanh Lãng ngồi khuỵ xuống, Trạch Tịnh Cơ theo đó khòm xuống, nhìn cái khối tròn trắng trước mắt, tay chân Ngôn Thanh Lãng rũn ra chẳng điều khiển nổi, dùng 1 chút sức lực còn lại nhanh chóng bịt mũi chạy ra phòng tắm.
- --------------------
< Tỉnh! Tỉnh lại! > - Ngôn Thanh Lãng tự tán mặt mình, lần đầu bản thân bối rối như vậy cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người ở trước mặt mình có ý định cởi áo, nhưng mà Trạch Tịnh Cơ là con gái nàng cũng là vậy, vậy thì tại sao nàng có thể có phản ứng đến máu mũi cũng chảy ra chứ, được rồi, nàng chỉnh sửa tâm tình lại một chút, đi lấy khăn giấy xé miếng nhỏ ra nhét vào lỗ mũi ngăn máu chảy ra.
Ngôn Thanh Lãng nằm trên giường, bước vào thế giới riêng của bản thân, lúc này mới có thể bình đạm như vậy thôi. Im lặng chính là tính cách căn bản của nàng, chỉ là nàng không muốn nó là đại diện khi đối diện cùng người khác. Đúng lúc Trạch Tịnh Cơ bước ra, ngồi một góc ở giường, nhớ lại chuyện kia mặt cũng có chút hồng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, che giấu đi ngại ngùng bên trong, cô nghiêng đầu sang một bên nói:
" Cô tắm xong rồi, bộ đồ rất vừa vặn đấy, hồi nãy em làm sao thế? Sao lại chảy máu mũi...Ngại à? ".
Ngôn Thanh Lãng đang nghĩ đến nếu như lúc nãy thời gian nàng xoay lại chậm hơn thời gian Trạch Tịnh Cơ cởi áo ra thì tốt biết mấy, mặc dù hậu quả vừa rồi nhìn thấy có hơi mất mặt nhưng so ra vẫn có lợi vì nhìn thấy không chỉ là khe nhỏ mà còn có khả năng là một cái gì đó rất hấp dẫn... cái lương tâm bất chính này đột nhiên xuất hiện, nàng đang cố gắng phớt bỏ nó đi trong sự im lặng của bản thân thì giọng nói của Trạch Tịnh Cơ vang lên, trong lòng nàng có quỷ cho nên mặt nhất thời lại đỏ lên.
Trạch Tịnh Cơ dùng khăn vò vò tóc, ung dung nhìn Ngôn Thanh Lãng nhét 2 miếng khăn giấy trong mũi, khuôn mặt ngơ ngác đỏ đỏ thật đáng yêu!
Thành công loại trừ suy nghĩ không trong sạch đó đi, khuôn mặt nàng dần dịu xuống, cả hai nhìn nhau, im lặng... được rồi, đây là lí do nàng không muốn im lặng khi có người ở cùng, thật áp lực.
" Em giúp cô sấy tóc " Ngôn Thanh Lãng đi đến tủ lấy ra cái máy sấy, ghim vào ổ điện rồi quỳ sau lưng Trạch Tịnh Cơ. Nàng chậm rãi lấy từng nắm tóc lên sấy, tay chạm vào từng sợi tóc mịn màng của cô, mùi hương nhàn nhạt phớt lên mũi, nàng bất giác đưa lên mũi, cùng một loại dầu gội sao lại thơm nhiều như vậy, nàng chuyển sang nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Trạch Tịnh Cơ hưởng thụ chăm sóc vô cùng sung sướng, trong lòng nổi lên tâm tình cực kì vui vẻ, khoẻ miệng cong lên như chiếc lá trên cây uốn lại.
" Xong rồi ạ ".
Ngôn Thanh Lãng để máy sấy sang một bên rồi nằm cạnh Trạch Tịnh Cơ. Căn bản Ngôn Thanh Lãng luôn ngủ một mình mà dáng ngủ của nàng không tốt gì, bình thường tắt đèn nằm trên giường lăn lộn một chút sẽ ngay lập tức khép mắt ngủ như chết đi. Đêm nay xem như khác, có người ngủ cùng nhưng mà có chút không được thoải mái bởi vì không thể tự do lăn lộn còn vấn vướng lại một ít tạp niệm trong đầu từ cái khe kia.
Nàng xoay sang nhìn khuôn mặt Trạch Tịnh Cơ, góc nghiêng của cô thật sự đẹp, da mặt cũng tốt, không một chút tì vết, lại còn được phản chiếu từ ánh trăng ngoài cửa sổ cứ như 3 ngàn năm mới có 1 mỹ nữ được sinh ra, xinh đẹp như vậy, Ngôn Thanh Lãng nửa thân trên dựng, trời xui quỷ khiến nàng muốn thử độ mịn của khuôn mặt kia, nàng là người nghĩ liền hành động cho nên nhích người đưa khuôn mặt lại, đem đôi môi của mình đặt nhẹ lên đôi môi của cô, cơn lo sợ lập tức phát tán, sợ hãi làm cô tỉnh giấc nàng liền giật người lui lại một chút nữa là rớt sàn. Ngôn Thanh Lãng ngại ngùng chùm chăn toàn thân, che luôn cả cái đầu, cả đêm trằn trọc có người mặt đỏ suy nghĩ lung tung không chịu ngủ, mắt mỏi quá, mở không lên nữa rồi, cũng đã lỡ hôn rồi, bất quá thì bị xa lánh thôi. Nghĩ như vậy Ngôn Thanh Lãng từ từ chìm trong giấc ngủ... Trong mơ cũng là cảnh đẹp gợi tình, Ngôn Thanh Lãng thấy hình ảnh Trạch Tịnh Cơ thoả thân, uốn cong người vặn quẹo dưới thân đầy nước xuân, mà hình như ở trên cô còn có 1 nữ nhân xoa xoa nắn nắn cặp ngực to tròn chính là nàng, 2 người trông rất đang xxx nhau... không sai, là đang xxx nhau nhưng Ngôn Thanh Lãng dường như cảm thấy có cái gì đó chạm vào ngực mình, cảm giác như thật, nhanh mở cặp mắt nhìn cái tay trắng nõn vác trên ngực, nhìn nữ nhân bên kia đang cười, Ngôn Thanh Lãng trợn mắt.
" A!!! Cô bỏ cái tay ra khỏi ngực tôi!!!! " – Ngôn Thanh Lãng chỉ chỉ Trạch Tịnh Cơ.
" Sao em không tự gạt tay tôi sang một bên? Em hẳn rất thích điều này nhỉ? " – Trạch Tịnh Cơ cười gian hỏi.
" Từ khi nào cô có cái ý đồ bất chính với học sinh mình vậy?!! ".
" What?! Em nói như vậy không thẹn với lòng à? Tối qua không biết ai thừa cơ hội cho tôi 1 cái hôn xuyên tâm nha ~~ ".
Ngôn Thanh Lãng cạn lời... < Chó má, cô ấy làm sao biết...? >.
Từ nhỏ Trạch Tịnh Cơ có một tính rất dễ ngủ, chỉ cần là địa phương dễ chịu, nằm xuống một chút chưa tới 5 phút là có thể ngủ nhưng hôm nay có chút khẩn trương khi ngủ cùng nàng cho nên dời trễ hơn một chút.Đáng ngờ nhất là nàng không nói, hôn mình trong đêm tối, khiến cô vừa mừng vừa lo, có phải chỉ là nàng nhất thời nổi lên dục vọng rồi sau này sẽ không muốn thân cận với mình nữa không? Nhưng cô vẫn muốn tìm lợi một chút, trực tiếp bắt điểm lén lút này, chỉ cần làm nàng có thể bận rộn nghĩ về mình là được.
" Trúng tim đen rồi! Chịu trách nhiệm đi! "
< Chịu trách nhiệm??? >
" Em chỉ hôn cô 1 cái, tại sao phải chịu trách nhiệm?! " Thật thẹn cái tên vừa ăn cướp vừa la làng này mà!.
" Đó là nụ hôn đầu đời của tôi đấy!! Và... em đã thấy ngực tôi!!! ".
Có chiêu nào cứ tung ra hết luôn vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook