Tình Cũ Tự Cháy
-
Chương 51
Ở trước mặt Lê Thiệu Trì, Chúc Điềm thoạt trông vừa hoạt bát vừa lanh lợi. Qua một buổi dùng cơm trưa cùng nhau, Hạ Giai Ngôn đã nhận ra nha đầu kia cũng giống như Lê Dục, cũng là một tên nghịch ngợm không hơn không kém. Rốt cuộc cô đã hiểu được vì sao Lê Thiệu Trì vừa hạnh phúc lại mang chút phiền não, dù sao, muốn dạy bảo hai đứa nhóc này, quả thật phải mất rất nhiều tâm tư và sức lực.
Sau khi dùng cơm, Lê Thiệu Trì dẫn Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn đến thư phòng, tiếp tục bàn bạc những công việc liên quan đến công ty mới. Lục Tiệp rất yên tâm đối với phương án của Lê Thiệu Trì, đồng thời cũng rất vừa lòng, anh chỉ đặt ra thêm một số đề nghị trong việc lập công ty con ở Đường Hải.
Sau khi làm xong chuyện quan trọng nhất là xác định vài hạng mục lớn, Lục Tiệp hỏi Hạ Giai Ngôn: “Em có ý kiến gì không?”
Hạ Giai Ngôn nói: “Kế hoạch của hai người hoàn hảo như vậy, cho dù em muốn cũng không tìm ra được.”
Lê Thiệu Trì đảo mắt qua lại không ngớt nhìn hai người bọn họ, anh nói: “Xem ra tôi là được hưởng lây của người khác, cho nên mới nhận được câu khen ngợi này.”
Nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của Lê Thiệu Trì, Hạ Giai Ngôn có ý bày ra vẻ nghiêm túc: “Ai hưởng lây của ai, chuyện này còn chưa nói được đâu.”
Bọn họ trêu nhau một lúc, thì cửa thư phòng bị gõ nhẹ vài cái. Lê Thiệu Trì phát hiện ra đầu tiên, anh ra hiệu bảo Lục Tiệp Và Hạ Giai Ngôn im lặng, sau đó lại tập trung lắng nghe.”
Lúc này Hạ Giai Ngôn và Lục Tiệp đều nghe được tiếng gõ cửa, Hạ Giai Ngôn cười: “Bảo bối nhà anh muốn tìm ba nó kìa.”
Vừa rồi bảo mẫu đưa Lê Dục và Chúc Điềm về phòng trẻ em nghỉ trưa, Lê Thiệu Trì nghĩ chắc chúng nó thừa lúc bảo mẫu rời đi đã lén chạy ra ngoài. Anh đi đến cạnh cửa, cẩn thận mở của ra. Chúc Điềm dựa hơn nửa người vào cánh cửa, anh giữ cửa lại, sau đó nói với con gái: “Điềm Điềm, sao con lại dựa sấp lên cánh cửa rồi? Không phải bố đã nói với con nhiều lần rồi sao, như thế rất dễ bị ngã.”
Chúc Điềm đứng thẳng người dậy, cô bé đẩy của phòng ra, nghênh ngang đi vào thư phòng, còn ngồi vào vị trí Lê Thiệu Trì vừa ngồi, bộ dạng nghiêm túc mở văn kiện trên bàn ra chăm chú đọc
Hạ Giai Ngôn dịu dàng hỏi cô bé: “Điềm Điềm, con biết chữ à?”
“Dạ.” Chúc Điềm chống khủy tay lên bàn học, vừa chỉ vào những từ đơn giản, vừa đọc cho bọn họ nghe.
Lê Thiệu Trỉ tưởng Lê Dục cũng chạy đến, anh đi hết một vòng bên ngoài nhưng vẫn không thấy bóng dáng con trai đâu, sau khi vào thư phòng liền hỏi Chúc Điềm: “Dục Dục đâu con?”
“Anh ấy đang ngủ ạ” Trả lời bố dứt lời, Chúc Điềm lại tiếp tục đọc những từ mình biết lên.
Lục Tiệp nâng cằm, giương mắt nhìn Lê Thiệu Trì nói: “Con gái của cậu rất có tiền đồ đấy.”
Lê Thiệu Trì bế con gái ngồi lên đùi mình, nở nụ cười kiêu ngạo: “Đó là đương nhiên.”
Vừa mới dứt lời, Lê Thiệu Trì liền che miệng hắt xì hơi một cái, sau đó cũng không thả tay ra: “Điềm Điềm, con lại đi theo chơi với Ha Ha?”
Ha Ha là con chó mặt xệ Chúc Đồng nuôi, nó rất nghe lời, Chúc Đồng vô cùng cưng nó. Chúc Điềm và Ha Ha cũng rất thân thiết, khi Chúc Đồng không có ở nhà, Ha Ha chính là bạn chơi cùng với con bé.
Con gái vẫn chữa trả lời, Lê Thiệu Trì lại liên tiếp hắt xì vài cái. Mũi anh rất mẫn cảm, ngửi được loại mùi này đầu mũi sẽ bị ngứa, không thể kiểm soát cơn hắt xì.
Tình trạng này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, Lê Thiệu Trì trước đó đã từng dặn dò cô bé, sau khi cùng chơi với Ha Ha, cố gắng đừng đến gần anh, nếu không mũi anh sẽ bị dị ứng. Chúc Điềm từ trên đùi bố mình trượt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ áy náy: “Xin lỗi bố, con lại quên rồi”
Lê Thiệu Trì đang định nói không sao, nhưng mũi vẫn còn đang ngứa, lời còn chưa ra khỏi miệng đã nặng nề hắt xì một cái.
Thấy thế, Hạ Giai Ngôn ngoắc Chúc Điềm: “Đến chỗ này với dì Giai Ngôn đi, đừng để bố con ngửi được mùi trên người con.”
Trong không khí tràn ngập thoang thoảng một mùi hương lạ, ngoại trừ Lê Thiệu Trì ra, những người khác đều không ngửi thấy. Lê Thiệu Trì mở hết cửa số trong thư phòng ra, hy vọng mùi hương trong phòng có thể nhanh chóng tản mất.
Chúc Điềm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Hạ Giai Ngôn, nhón đôi chân nhỏ định ngồi lên ghế. Hạ Giai Ngôn kéo cô bé một cái sau khi ngồi xong, cô bé hỏi Hạ Gia Ngôn: “Dì có thích có con không?”
“Thích nè.” Hạ Giai Ngôn trả lời, cô ở trong thư phòng có chút buồn chán, nên nói với Chúc Điềm: “Con dẫn dì đi xem Ha Ha được không?”
Lê Thiệu Trì vừa xoa mũi, vừa nói với con gái: “Điềm Điềm, nhanh dẫn dì Giai Ngôn đi đi.”
Chúc Điềm không mấy tình nguyện rời xa bố mình, nhưng thấy bố dường như rất khó chịu, vì thế nên đồng ý.
Hạ Giai Ngôn dắt cô bé, sau khi rởi khỏi tầm mắt của Lê Thiệu Trì, đứa bé kia liền tránh khỏi tay cô, bước chân nhẹ nhàng chạy đằng trước. Chiếc váy màu hồng nhạt hơi bay bay, trong lúc chạy Chúc Điềm còn khẽ ngân nga, giống như một thiên thần nhỏ đáng yêu động lòng người.
Ha Ha ở trong nhà chó ở phía sân sau, Ha Ha nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền đến, đã sớm đưa đầu ra dò xét. Hạ Giai Ngôn không ngờ Chúc Đồng sẽ nuôi một chú cún buồn cười như thế này, nhìn cái mặt xệ của nó, cô nén không được cười rộ lên.
Chúc Điềm đưa bàn tay bé nhỏ vuốt đầu Ha Ha, Ha Ha rất hưởng thụ sự âu yếm của cô bé, đồng thời cũng rất cảnh giác người xa lạ đang đứng bên cạnh. Cô nhẹ nhàng nói vài câu với Ha Ha, Ha Ha lanh lảnh “Gâu” một tiếng, sau đó liền chạy đến cọ chân Hạ Giai Ngôn.
Tuy rằng chú chó mặt xệ này không lớn, nhưng thấy nó chạy về phía mình, Hạ Giai Ngôn vẫn có chút sợ hãi. Cô lùi nửa bước, sau đó chợt nghe tiếng Chúc Điềm nói: “Nó rất ngoan, sẽ không cắn người đâu ạ.”
Chú chó mặt xệ ấy quả thật rất ngoan rất nghe lời, bọn cô chơi cùng Ha Ha trên cỏ gần nửa buổi chiều, cuối cùng bảo mẫu đi ra, cô nói rõ với Hạ Giai Ngôn một tiếng, sau đó dẫn người đang trốn là Chúc Điềm về phòng tắm rửa.
Trên người Hạ Giai Ngôn cũng có mùi, cô trở về phòng dành cho khách tắm rửa một lúc, khi đi ra thì Lục Tiệp đã ở trong phòng. Anh đứng trước cửa sổ thủy tinh hướng ra phía sân sau, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại: “Chơi vui không em?”
“Cũng được.” Hạ Giai Ngôn đến bên cạnh anh, tầm mắt dừng bên ngoài cửa sổ, cô thấy Ha Ha đang thích ý phơi nắng trên cỏ, xem ra vừa rồi thật sự nó đã chạy rất mệt.
Vừa tắm rửa xong, mặt Hạ Giai Ngôn sáng ngần, Lục Tiệp ôm eo cô, nhịn không được cúi đầu hôn lên môi cô.
Hạ Giai Ngôn hơi rụt vai, cười duyên: “Rất ngứa...”
Hôn hôn một lúc, họ cứ thế hôn lên tận giường. Lục Tiệp chống hai tay trên người cô, còn Hạ Giai Ngôn thì đưa tay ôm lấy cổ anh: “Anh cảm thấy Điềm Điềm đáng yêu hơn, hay Dục Dục đáng yêu hơn?”
“Bọn chúng nó đều phiền toái.”Lục Tiệp đánh giá, “Có lẽ Điềm Điềm bị ảnh hưởng từ Chúc Đồng, nên cô bé kiêu ngạo hơn Dục Dục một chút.”
“Mặc dù cô bé có chút kiêu ngạo, nhưng vẫn là một đứa trẻ rất ngoan.” Nhớ lại cảnh khi Chúc Điềm cùng Ha Ha chơi đùa làm trò thú vị, Hạ Giai Ngôn mỉm cười.
Lục Tiệp nhìn thấu tâm tư của cô, vì thế nói: “Em thích con gái hơn một chút đúng không?”
“Đúng rồi.” Hạ Giai Ngôn trả lời.
“Vậy” Lục Tiệp đưa tay đặt lên bụng cô, dán vào tai cô nói,“ Chúng ta tranh thủ thời gian, nhanh chóng sinh một đứa nhé?”
Hạ Giai Ngôn bấm tay anh, tràn đầy ý cười nói: “ Đừng hòng phá hỏng chủ ý, em kiên quyết không thông đồng với anh làm bậy đâu.”
Lục Tiệp có chút tủi thân: “Anh phát hiện anh bắt đầu ghen tị với Lê Thiệu Trì rồi.”
Nhìn ánh mắt anh, Hạ Giai Ngôn thấp giọng hỏi: “Bây giờ anh hối hận chứ?”
Lục Tiệp nằm xuống bên cạnh Hạ Giai Ngôn, anh nhìn chằm chầm lên bóng đèn trên trần nhà, giọng nói vừa như than thở lại vừa như nhẹ nhàng: “Anh luôn luôn hối hận, hối hận vì sao lúc đó lại xúc động và lỗ mãng, nếu không chúng ta cũng sẽ không lãng phí nhiều năm như vậy.”
Hành trình lần này tương đối mỹ mãn, ở cùng với con trai, con gái của Lê Thiệu Trì hai ngày, Hạ Giai Ngôn và Lục Tiệp đối với hai đứa nhỏ vừa hứng thú lại vừa say mê, nhất là Lục Tiệp. Nếu muốn nói điều không được hoàn mỹ phải kể đến là Chúc Đồng ra nước ngoài công tác, tạm thời bọn họ chưa có cơ hội gặp nhau. Trước khi đi, Lục Tiệp không quên nhắc nhở của Vũ Nhàn, anh hỏi Lê Thiệu Trì cần mấy cuốn album ảnh có chữ ký của Chúc Đồng để trở về báo cáo kết quả công tác.
Lê Thiệu Trì lục lọi trong thư phòng tìm vài bản album cũ khác nhau đưa cho Lục Tiệp, anh bất đắc dĩ nói: “Trình độ chụp ảnh của cô ấy chỉ thế này thôi, vậy mà cũng có người yêu thích.”
Lục Tiệp thuận tay lật vài tờ, anh không có đánh giá gì, chỉ ý vị thâm trường nói: “Chúc cậu may mắn.”
Trên máy bay trở về, Hạ Giai Ngôn đột nhiên nhớ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, cô nói với người bên cạnh: “Công ty mới chỉ mới chuẩn bị mà thôi, ít nhất cũng phải mất ba năm nữa mới có thể ổn định sau đó mới có thể mở chi nhánh ở Đường Hải đúng không?”
“Như thế thì sao?” Lục Tiệp đang lật tờ tạp chí, lơ đễnh lên tiếng trả lời.
“Bây giờ em đang thất nghiệp, anh định để em ở không trong ba năm sao?” Hạ Giai Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy không vừa ý, tiếp tục nói: “Không được, mấy ngày nữa em phải dạo qua hội chợ giới thiệu việc làm mới được.”
“Gấp gì chứ?” Lục Tiệp cười cô, “Em đừng nghĩ đến việc sẽ nhàn rỗi, sắp đến sẽ có rất nhiều việc để làm.”
Cô hỏi: “Việc gì?”
Lục Tiệp cân nhắc xong, sau đó rất tỉ mỉ giảng giải hoạch định sắp tới: “Anh định mang em đi gặp ba mẹ anh. Sau khi gặp xong, anh nghĩ chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị cho hôn lễ, hôn lễ xong xuôi, dành mười ngày để hưởng tuần trăng mật cũng không tính là quá đáng, nói không chừng trên đường còn có thể trúng thường, đến lúc đó nhiệm vụ quan trọng nhất của em là dưỡng thai. Đợi đến khi sinh đứa bé xong nhất định em sẽ bận rộn làm mẹ, lấy đâu ra thời gian mà làm việc. Cho nên anh cảm thấy sau khi công ty hoạt động được ba năm, thật sự là thích hợp nhất. Đương nhiên, thời gian rảnh rỗi, em có thể đảm đương làm trợ lý cho anh, thay anh chia sẻ một số công việc, anh cam đoan em sẽ không thấy nhàm chán.”
Hạ Giai Ngôn không nén được cười rộ lên, cô chỉ chỉ chóp mũi Lục Tiệp: “Ai nói em muốn gả cho anh chứ?”
“Không lấy chồng cũng phải gả, em trốn không thoát đâu.” Lục Tiệp nói với cô.
Hành trình lần này trước sau tổng cộng năm ngày, trở về thành phố Đường Hải, Hạ Giai Ngôn liền quyết định về nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Trông mong con gái về nhà, Đào An Nghi đặc biệt vì cô chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon. Thông Thông đã sớm ngồi vào bàn ăn trước cầm chiếc muỗng nhỏ chơi, thấy bưng ra toàn món ngon, hai mắt cậu bé sáng ngời.
Hạ Giai Ngôn ở trong bếp xới cơm, cô cảm thấy nghi hoặc, vì thế hỏi Đào An Nghi: “Anh và chị dâu còn đang đi công tác sao ạ?”
Đào An Nghi đang đem chiếc tạp dề vừa được cởi ra treo lên móc, nghe thấy Hạ Giai Ngôn hỏi, tay bà không khỏi dừng lại một chút: “Mẹ cũng không rõ lắm, anh của con hôm qua mới gọi điện đến cho mẹ, nó nói mấy ngày nữa nó mới đến đón Thông Thông về.”
Hạ Giai Ngôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, cô định thời gian, tìm Hạ Giai Mặc hay Chiêm Tuệ nói chuyện. Chỉ là, Hạ Giai Ngôn còn chưa kịp gặp mặt bọn họ, thì bọn họ đã xảy ra chuyện trước.
Sau khi dùng cơm, Lê Thiệu Trì dẫn Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn đến thư phòng, tiếp tục bàn bạc những công việc liên quan đến công ty mới. Lục Tiệp rất yên tâm đối với phương án của Lê Thiệu Trì, đồng thời cũng rất vừa lòng, anh chỉ đặt ra thêm một số đề nghị trong việc lập công ty con ở Đường Hải.
Sau khi làm xong chuyện quan trọng nhất là xác định vài hạng mục lớn, Lục Tiệp hỏi Hạ Giai Ngôn: “Em có ý kiến gì không?”
Hạ Giai Ngôn nói: “Kế hoạch của hai người hoàn hảo như vậy, cho dù em muốn cũng không tìm ra được.”
Lê Thiệu Trì đảo mắt qua lại không ngớt nhìn hai người bọn họ, anh nói: “Xem ra tôi là được hưởng lây của người khác, cho nên mới nhận được câu khen ngợi này.”
Nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của Lê Thiệu Trì, Hạ Giai Ngôn có ý bày ra vẻ nghiêm túc: “Ai hưởng lây của ai, chuyện này còn chưa nói được đâu.”
Bọn họ trêu nhau một lúc, thì cửa thư phòng bị gõ nhẹ vài cái. Lê Thiệu Trì phát hiện ra đầu tiên, anh ra hiệu bảo Lục Tiệp Và Hạ Giai Ngôn im lặng, sau đó lại tập trung lắng nghe.”
Lúc này Hạ Giai Ngôn và Lục Tiệp đều nghe được tiếng gõ cửa, Hạ Giai Ngôn cười: “Bảo bối nhà anh muốn tìm ba nó kìa.”
Vừa rồi bảo mẫu đưa Lê Dục và Chúc Điềm về phòng trẻ em nghỉ trưa, Lê Thiệu Trì nghĩ chắc chúng nó thừa lúc bảo mẫu rời đi đã lén chạy ra ngoài. Anh đi đến cạnh cửa, cẩn thận mở của ra. Chúc Điềm dựa hơn nửa người vào cánh cửa, anh giữ cửa lại, sau đó nói với con gái: “Điềm Điềm, sao con lại dựa sấp lên cánh cửa rồi? Không phải bố đã nói với con nhiều lần rồi sao, như thế rất dễ bị ngã.”
Chúc Điềm đứng thẳng người dậy, cô bé đẩy của phòng ra, nghênh ngang đi vào thư phòng, còn ngồi vào vị trí Lê Thiệu Trì vừa ngồi, bộ dạng nghiêm túc mở văn kiện trên bàn ra chăm chú đọc
Hạ Giai Ngôn dịu dàng hỏi cô bé: “Điềm Điềm, con biết chữ à?”
“Dạ.” Chúc Điềm chống khủy tay lên bàn học, vừa chỉ vào những từ đơn giản, vừa đọc cho bọn họ nghe.
Lê Thiệu Trỉ tưởng Lê Dục cũng chạy đến, anh đi hết một vòng bên ngoài nhưng vẫn không thấy bóng dáng con trai đâu, sau khi vào thư phòng liền hỏi Chúc Điềm: “Dục Dục đâu con?”
“Anh ấy đang ngủ ạ” Trả lời bố dứt lời, Chúc Điềm lại tiếp tục đọc những từ mình biết lên.
Lục Tiệp nâng cằm, giương mắt nhìn Lê Thiệu Trì nói: “Con gái của cậu rất có tiền đồ đấy.”
Lê Thiệu Trì bế con gái ngồi lên đùi mình, nở nụ cười kiêu ngạo: “Đó là đương nhiên.”
Vừa mới dứt lời, Lê Thiệu Trì liền che miệng hắt xì hơi một cái, sau đó cũng không thả tay ra: “Điềm Điềm, con lại đi theo chơi với Ha Ha?”
Ha Ha là con chó mặt xệ Chúc Đồng nuôi, nó rất nghe lời, Chúc Đồng vô cùng cưng nó. Chúc Điềm và Ha Ha cũng rất thân thiết, khi Chúc Đồng không có ở nhà, Ha Ha chính là bạn chơi cùng với con bé.
Con gái vẫn chữa trả lời, Lê Thiệu Trì lại liên tiếp hắt xì vài cái. Mũi anh rất mẫn cảm, ngửi được loại mùi này đầu mũi sẽ bị ngứa, không thể kiểm soát cơn hắt xì.
Tình trạng này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, Lê Thiệu Trì trước đó đã từng dặn dò cô bé, sau khi cùng chơi với Ha Ha, cố gắng đừng đến gần anh, nếu không mũi anh sẽ bị dị ứng. Chúc Điềm từ trên đùi bố mình trượt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ áy náy: “Xin lỗi bố, con lại quên rồi”
Lê Thiệu Trì đang định nói không sao, nhưng mũi vẫn còn đang ngứa, lời còn chưa ra khỏi miệng đã nặng nề hắt xì một cái.
Thấy thế, Hạ Giai Ngôn ngoắc Chúc Điềm: “Đến chỗ này với dì Giai Ngôn đi, đừng để bố con ngửi được mùi trên người con.”
Trong không khí tràn ngập thoang thoảng một mùi hương lạ, ngoại trừ Lê Thiệu Trì ra, những người khác đều không ngửi thấy. Lê Thiệu Trì mở hết cửa số trong thư phòng ra, hy vọng mùi hương trong phòng có thể nhanh chóng tản mất.
Chúc Điềm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Hạ Giai Ngôn, nhón đôi chân nhỏ định ngồi lên ghế. Hạ Giai Ngôn kéo cô bé một cái sau khi ngồi xong, cô bé hỏi Hạ Gia Ngôn: “Dì có thích có con không?”
“Thích nè.” Hạ Giai Ngôn trả lời, cô ở trong thư phòng có chút buồn chán, nên nói với Chúc Điềm: “Con dẫn dì đi xem Ha Ha được không?”
Lê Thiệu Trì vừa xoa mũi, vừa nói với con gái: “Điềm Điềm, nhanh dẫn dì Giai Ngôn đi đi.”
Chúc Điềm không mấy tình nguyện rời xa bố mình, nhưng thấy bố dường như rất khó chịu, vì thế nên đồng ý.
Hạ Giai Ngôn dắt cô bé, sau khi rởi khỏi tầm mắt của Lê Thiệu Trì, đứa bé kia liền tránh khỏi tay cô, bước chân nhẹ nhàng chạy đằng trước. Chiếc váy màu hồng nhạt hơi bay bay, trong lúc chạy Chúc Điềm còn khẽ ngân nga, giống như một thiên thần nhỏ đáng yêu động lòng người.
Ha Ha ở trong nhà chó ở phía sân sau, Ha Ha nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền đến, đã sớm đưa đầu ra dò xét. Hạ Giai Ngôn không ngờ Chúc Đồng sẽ nuôi một chú cún buồn cười như thế này, nhìn cái mặt xệ của nó, cô nén không được cười rộ lên.
Chúc Điềm đưa bàn tay bé nhỏ vuốt đầu Ha Ha, Ha Ha rất hưởng thụ sự âu yếm của cô bé, đồng thời cũng rất cảnh giác người xa lạ đang đứng bên cạnh. Cô nhẹ nhàng nói vài câu với Ha Ha, Ha Ha lanh lảnh “Gâu” một tiếng, sau đó liền chạy đến cọ chân Hạ Giai Ngôn.
Tuy rằng chú chó mặt xệ này không lớn, nhưng thấy nó chạy về phía mình, Hạ Giai Ngôn vẫn có chút sợ hãi. Cô lùi nửa bước, sau đó chợt nghe tiếng Chúc Điềm nói: “Nó rất ngoan, sẽ không cắn người đâu ạ.”
Chú chó mặt xệ ấy quả thật rất ngoan rất nghe lời, bọn cô chơi cùng Ha Ha trên cỏ gần nửa buổi chiều, cuối cùng bảo mẫu đi ra, cô nói rõ với Hạ Giai Ngôn một tiếng, sau đó dẫn người đang trốn là Chúc Điềm về phòng tắm rửa.
Trên người Hạ Giai Ngôn cũng có mùi, cô trở về phòng dành cho khách tắm rửa một lúc, khi đi ra thì Lục Tiệp đã ở trong phòng. Anh đứng trước cửa sổ thủy tinh hướng ra phía sân sau, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại: “Chơi vui không em?”
“Cũng được.” Hạ Giai Ngôn đến bên cạnh anh, tầm mắt dừng bên ngoài cửa sổ, cô thấy Ha Ha đang thích ý phơi nắng trên cỏ, xem ra vừa rồi thật sự nó đã chạy rất mệt.
Vừa tắm rửa xong, mặt Hạ Giai Ngôn sáng ngần, Lục Tiệp ôm eo cô, nhịn không được cúi đầu hôn lên môi cô.
Hạ Giai Ngôn hơi rụt vai, cười duyên: “Rất ngứa...”
Hôn hôn một lúc, họ cứ thế hôn lên tận giường. Lục Tiệp chống hai tay trên người cô, còn Hạ Giai Ngôn thì đưa tay ôm lấy cổ anh: “Anh cảm thấy Điềm Điềm đáng yêu hơn, hay Dục Dục đáng yêu hơn?”
“Bọn chúng nó đều phiền toái.”Lục Tiệp đánh giá, “Có lẽ Điềm Điềm bị ảnh hưởng từ Chúc Đồng, nên cô bé kiêu ngạo hơn Dục Dục một chút.”
“Mặc dù cô bé có chút kiêu ngạo, nhưng vẫn là một đứa trẻ rất ngoan.” Nhớ lại cảnh khi Chúc Điềm cùng Ha Ha chơi đùa làm trò thú vị, Hạ Giai Ngôn mỉm cười.
Lục Tiệp nhìn thấu tâm tư của cô, vì thế nói: “Em thích con gái hơn một chút đúng không?”
“Đúng rồi.” Hạ Giai Ngôn trả lời.
“Vậy” Lục Tiệp đưa tay đặt lên bụng cô, dán vào tai cô nói,“ Chúng ta tranh thủ thời gian, nhanh chóng sinh một đứa nhé?”
Hạ Giai Ngôn bấm tay anh, tràn đầy ý cười nói: “ Đừng hòng phá hỏng chủ ý, em kiên quyết không thông đồng với anh làm bậy đâu.”
Lục Tiệp có chút tủi thân: “Anh phát hiện anh bắt đầu ghen tị với Lê Thiệu Trì rồi.”
Nhìn ánh mắt anh, Hạ Giai Ngôn thấp giọng hỏi: “Bây giờ anh hối hận chứ?”
Lục Tiệp nằm xuống bên cạnh Hạ Giai Ngôn, anh nhìn chằm chầm lên bóng đèn trên trần nhà, giọng nói vừa như than thở lại vừa như nhẹ nhàng: “Anh luôn luôn hối hận, hối hận vì sao lúc đó lại xúc động và lỗ mãng, nếu không chúng ta cũng sẽ không lãng phí nhiều năm như vậy.”
Hành trình lần này tương đối mỹ mãn, ở cùng với con trai, con gái của Lê Thiệu Trì hai ngày, Hạ Giai Ngôn và Lục Tiệp đối với hai đứa nhỏ vừa hứng thú lại vừa say mê, nhất là Lục Tiệp. Nếu muốn nói điều không được hoàn mỹ phải kể đến là Chúc Đồng ra nước ngoài công tác, tạm thời bọn họ chưa có cơ hội gặp nhau. Trước khi đi, Lục Tiệp không quên nhắc nhở của Vũ Nhàn, anh hỏi Lê Thiệu Trì cần mấy cuốn album ảnh có chữ ký của Chúc Đồng để trở về báo cáo kết quả công tác.
Lê Thiệu Trì lục lọi trong thư phòng tìm vài bản album cũ khác nhau đưa cho Lục Tiệp, anh bất đắc dĩ nói: “Trình độ chụp ảnh của cô ấy chỉ thế này thôi, vậy mà cũng có người yêu thích.”
Lục Tiệp thuận tay lật vài tờ, anh không có đánh giá gì, chỉ ý vị thâm trường nói: “Chúc cậu may mắn.”
Trên máy bay trở về, Hạ Giai Ngôn đột nhiên nhớ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, cô nói với người bên cạnh: “Công ty mới chỉ mới chuẩn bị mà thôi, ít nhất cũng phải mất ba năm nữa mới có thể ổn định sau đó mới có thể mở chi nhánh ở Đường Hải đúng không?”
“Như thế thì sao?” Lục Tiệp đang lật tờ tạp chí, lơ đễnh lên tiếng trả lời.
“Bây giờ em đang thất nghiệp, anh định để em ở không trong ba năm sao?” Hạ Giai Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy không vừa ý, tiếp tục nói: “Không được, mấy ngày nữa em phải dạo qua hội chợ giới thiệu việc làm mới được.”
“Gấp gì chứ?” Lục Tiệp cười cô, “Em đừng nghĩ đến việc sẽ nhàn rỗi, sắp đến sẽ có rất nhiều việc để làm.”
Cô hỏi: “Việc gì?”
Lục Tiệp cân nhắc xong, sau đó rất tỉ mỉ giảng giải hoạch định sắp tới: “Anh định mang em đi gặp ba mẹ anh. Sau khi gặp xong, anh nghĩ chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị cho hôn lễ, hôn lễ xong xuôi, dành mười ngày để hưởng tuần trăng mật cũng không tính là quá đáng, nói không chừng trên đường còn có thể trúng thường, đến lúc đó nhiệm vụ quan trọng nhất của em là dưỡng thai. Đợi đến khi sinh đứa bé xong nhất định em sẽ bận rộn làm mẹ, lấy đâu ra thời gian mà làm việc. Cho nên anh cảm thấy sau khi công ty hoạt động được ba năm, thật sự là thích hợp nhất. Đương nhiên, thời gian rảnh rỗi, em có thể đảm đương làm trợ lý cho anh, thay anh chia sẻ một số công việc, anh cam đoan em sẽ không thấy nhàm chán.”
Hạ Giai Ngôn không nén được cười rộ lên, cô chỉ chỉ chóp mũi Lục Tiệp: “Ai nói em muốn gả cho anh chứ?”
“Không lấy chồng cũng phải gả, em trốn không thoát đâu.” Lục Tiệp nói với cô.
Hành trình lần này trước sau tổng cộng năm ngày, trở về thành phố Đường Hải, Hạ Giai Ngôn liền quyết định về nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Trông mong con gái về nhà, Đào An Nghi đặc biệt vì cô chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon. Thông Thông đã sớm ngồi vào bàn ăn trước cầm chiếc muỗng nhỏ chơi, thấy bưng ra toàn món ngon, hai mắt cậu bé sáng ngời.
Hạ Giai Ngôn ở trong bếp xới cơm, cô cảm thấy nghi hoặc, vì thế hỏi Đào An Nghi: “Anh và chị dâu còn đang đi công tác sao ạ?”
Đào An Nghi đang đem chiếc tạp dề vừa được cởi ra treo lên móc, nghe thấy Hạ Giai Ngôn hỏi, tay bà không khỏi dừng lại một chút: “Mẹ cũng không rõ lắm, anh của con hôm qua mới gọi điện đến cho mẹ, nó nói mấy ngày nữa nó mới đến đón Thông Thông về.”
Hạ Giai Ngôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, cô định thời gian, tìm Hạ Giai Mặc hay Chiêm Tuệ nói chuyện. Chỉ là, Hạ Giai Ngôn còn chưa kịp gặp mặt bọn họ, thì bọn họ đã xảy ra chuyện trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook