Tình Cũ Tự Cháy
-
Chương 47
Hỏi thêm, Hạ Giai Ngôn mới biết được thứ bảy tuần này bà con xa của mẹ mình đãi tiệc mừng đám cưới. Cô nhân cơ hội này nói với Đào An Nghi: "Trước kia mẹ thường xuyên muốn con tìm người yêu, bây giờ con tìm được thì mẹ lại phản đối, đến cuối cùng là mẹ có muốn gả con ra ngoài không ạ?"
Những năm gần đây, Đào An Nghĩ đã tham gia không ít tiệc đám cưới, mỗi lần nhìn thấy khung cảnh vui mừng ấy, bà luôn nhớ đến con gái mình. Thời điểm Hạ Giai Mặc còn chưa kết hôn, bà luôn lo lắng thay con trai, rồi sau khi Hạ Giai Mặc có gia đình, bà lại vì Hạ Giai Ngôn mà lo lắng. Mắt thấy Hạ Giai Ngôn sắm đến ba mươi tuổi, bà chỉ mong con gái có thể tìm được một tấm chồng, sau đó làm một tiệc cưới vô cùng vui vẻ.
Chỉ là, đối tượng lại là Lục Tiệp, sự chờ mong của Đào An Nghi lại chỉ nhận được thất vọng tràn trề. Dù sao, trong bọn họ không ai có thể biết được chuyện này là khởi đầu cho hạnh phúc, hay là ác mộng.
Còn về Lục Tiệp, Đào An Nghi trước tiên là đè nén mạnh mẽ sự hăng hái, không phải cả thế giới đều hoan nghênh loại thiếu gia như cậu. Bất luận nhân phẩm Lục Tiệp tốt thế nào đi nữa, chắc chắn đều sẽ có chút kiêu ngạo, mặc dù nhà họ Hạ không hiển hách bằng nhà họ Lục, nhưng bà và Hạ Nguyên cũng sẽ không cho phép con gái mình phải chịu một chút xíu tủi thân nào, lại càng không cho phép bọn họ có chút hành động nào cậy thế mà xúc phạm người khác.
Thấy mẹ mình không nói gì, cô nhẹ giọng gọi mẹ mình một tiếng.
Nghe thấy giọng của con gái vang lên, Đào An Nghi thoát khỏi dòng suy nghĩ, bà trả lời:"Đương nhiên mẹ muốn con đi lấy chồng chứ, nhưng nếu lấy cũng không phải lấy như vậy. Con là cục vàng của bố mẹ, sao có thể dễ dàng gả cho người đàn ông khác như vậy."
"Anh ấy không phải là người đàn ông khác, anh ấy là người con yêu." Hạ Giai Ngôn nhỏ giọng nói.
Đào An Nghi bật cười: "Con làm mẹ tức chết mất thôi! Trong đầu con trừ Lục Tiệp ra thì chẳng chứa gì khác nữa sao?"
"Làm gì có, con còn nghĩ đến ba mẹ nữa nha." Hạ Giai Ngôn tủi thân nói, "Con bị kẹt giữa hai bên, thật sự rất mệt mỏi và đau khổ."
"Chẳng phải ba mẹ đều vì nuốn tốt cho con đó sao?" Đào An Nghi thở dài, "Con đó, người ta chỉ dỗ con mấy câu, con liền mềm lòng ngay; cái gì dễ dàng lấy được, bọn họ sẽ không biết trân trọng. Con khôn ngoan một chút, đừng tùy tiện đồng ý cậu ta cái gì hết, nhất là cầu hôn đấy."
"Con không thể luôn theo anh ấy, lỡ anh ấy chạy mất, con phải làm sao bây giờ?" Hạ Giai Ngôn lại làm nũng với mẹ mình, bọn họ vất vả lắm mới có thể trở về với nhau, bây giờ, cô không còn sợ gì nữa, chỉ sợ sẽ mất đi anh.
"Mới như thế đã bị dọa chạy mất, loại đàn ông như vậy còn cần làm gì?" Đào An Nghi đẩy đầu con gái ra, ý bảo cô ngồi thẳng dậy, "Khó trách Lục Tiệp luôn không lo ngại gì như thế, hóa ra là do con nuông chiều."
Hạ Giai Ngôn thay Lục Tiệp giải thích: "Anh ấy luôn có chừng mực, làm việc không phải không kiêng nể gì như mẹ nghĩ đâu ạ."
Đào An Nghi xụ mặt xuống, bà hỏi: "Nếu nó làm việc thật sự có chừng mực như con nói, năm đó vì sao còn làm ra chuyện như vậy với con chứ? Con cho rằng nó làm như thế, là vì quá yêu con nên không thể kìm chế đúng không? Nó chỉ vì sự thõa mãn của chính bản thân nó thôi, nếu nó thật sự suy nghĩ cho con, bất kể thế nào nó đều sẽ dừng lại trước giới hạn cuối cùng."
Nhắc đến chuyện này, Đào An Nghi lại cảm thấy tức giận, giọng điệu không khỏi nặng hơn: "Con nói Lục Tiệp có chừng mực, cuối cùng nó có chừng mực thế nào? Nó không biết con vẫn là học sinh à? Nó có biết làm như thế sẽ có ảnh hưởng thế nào với con không? Nó có biết hậu quả xấu nhất của việt phá thai là gì không? Còn con nữa, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, lí trí của con đâu mất rồi? Nó muốn làm cái gì con cũng chiều theo nó, trước kia cũng thế, mà bây giờ không phải cũng chuẩn bị giẫm lên vết xe đổ đó nữa đấy chứ?'
Không biết tự bao giờ mà hốc mắt Hạ Giai Ngôn đã đỏ lên. Chuyện này luôn như một cây gai đâm vào tận đáy lòng, cho dù bị chạm vào như thế nào, đều khiến cô cảm thấy đau đớn.
Đang lúc hai người đều rơi vào im lặng, ngoài của loáng thoáng truyền đến ấm thanh va chạm của chìa khóa, gần mười giây sau, cửa chính được mở ra. Hạ Nguyên nhìn vợ và con gái đang ngồi trên ghé trong phòng khác, đóng cửa xong liền hỏi: "Đang đợi tôi à?"
Khi nãy nói quá nhanh, ngực Đào An Nghi vẫn còn hơi phập phồng: "Ừ, đang đợi ông về."
Hạ Giai Ngôn cắn môi, cố gắng không để nước mắt chảy ra. Trước khi bố mình đi đến, cô đứng lên, bỏ lại một câu" Con về phòng đây ạ" liền bước nhanh rời khỏi phòng khách.
Chỉ nhìn thoáng qua con gái trong chốc lát, ánh mắt Hạ Nguyên sắc bén nhìn thấy hốc mắt cô có nước mắt. Đợi cô đóng cửa phong lại, ông ngồi xuống bên cạnh Đào An Nghi, thấp giọng hỏi: "Nói gì mà xúc động như vậy, đến nỗi con bé khóc luôn thế?"
Đào An Nghi tức giận nói: "Xúc động như thế còn có thể nói về ai chứ?"
Thật ra, những lời này Đào An NGhi đã kìm nén nhiều năm, khi biết Hạ Giai Ngôn mang thai bà đã muốn nói, chỉ là, lúc ấy cơ thể và tâm trạng cô đều rất yếu, Đào An Nghi không đành lòng đả kích cô thêm, vì thế chôn vùi những lời này xuống đáy lòng. Về sau, cô chủ động chia tay với Lục Tiệp, Đào An Nghi càng không phải nói những lời này nữa. Nhưng đêm nay, dường như Hạ Giai Ngôn lại mang bộ dạng yêu đương mù quáng như nhiều năm trước kia, Đào An Nghi không nhịn được mới nặng nề quở trách cô một chút.
Hạ Nguyên hiểu được, ông vỗ vỗ vai vợ mình, không nói gì.
Khi nãy con gái đứng lên, Đào An Nghi liếc nhìn cô một cái, cũng nhìn thấy hốc mắt đỏ lên của cô. Đào An Nghi không phải không đau lòng, bà nhấn nhấn thái dương: "Đêm nay chắc chắn nha đầu kia sẽ khóc sưng cả mắt cho xem."
"Lần tới đừng dùng thuốc mạnh như vậy.*" Hạ Nguyên Nói
Đào An Nghi kẻ lại khái quát nội dụng cuộc nói chuyện của hai mẹ con cho chồng mình nghe cuối cùng còn nói: "Mấy ngày trước Giai Ngôn có nói muốn cùng Lục Tiệp ra ngoài tỉnh thăm bạn gì đó đấy? Tôi đã đồng ý cho con bé đi rồi, ông cũng đừng nói gì cả."
Khóe miệng Lục Nguyên hơi giật giật, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Con gái không vui, giận dỗi, chúng ta lại không dỗ được con bé sao?
Đào An Nghi cũng không cãi lại ông, chỉ nói: "Vậy ông đi dỗ đi, nếu ông không bị nha đầu kia chọc giận đến giậm chân, thì ông hãy nói."
Trong nháy mắt dáng vẻ bệ vệ của Hạ Nguyên dụi hơn phân nữa, chỉ cần Hạ Giai Ngôn nhắc đến Lục Tiệp, ông liền không dám đảm bảo sẽ không tức giận: "Thôi để con bé yên tĩnh một chút đi."
Sáng hôm sau, Hạ Giai Ngôn rời giưởng rửa mặt, chuẩn bị đưa Thông Thông đến nhà trẻ.
Đào An Nghi rời giường chuẩn bị bữa sáng như mọi ngày, bà đặt biết làm nui và chân giò hun khói. Hạ Giai Ngôn đi vào phòng bếp khi bà đáng cắt chân giò hun khói thành từng miếng: "Sao lại dậy sớm vậy con? Đưa Thông Thông đến nhà trẻ trước tám rưỡi là được, con có thể ngủ thêm hai mươi phút đấy."
Mở nắp nồi ra, Hạ Giai Ngôn khuấy nui trong nồi: “Dậy rồi không muốn ngủ tiếp ạ.”
Mỗi lần bị mẹ quở trách, Hạ Giai Ngôn chỉ cần một đêm ổn định cảm xúc, sau đó là có thể hòa thuận như lúc ban đầu.
Cô đã không còn là một đứa trẻ nông nổi bốc đồng nữa rồi, đã biết phân biệt phải trái đúng sai. Dù sao, trên thế giới này, cho dù là ai, cũng không thể hết lòng lo lắng cho mình bằng bố mẹ.
Hai mẹ con đều ăn ý không hề nhắc đến chuyện tối qua. Sau khi làm chân giò hun khói và mì ống xong, Hạ Gai Ngôn múc chúng vào trong bát, còn Đào An Nghi thì đi gọi Thông Thông đến ăn điểm tâm.
Đưa Thông Thông đến nhà trẻ xong, Hạ Giai Ngôn không lập tức lái xe về nhà ngay, vì lúc cô mới ra khỏi nhà, Lục Tiệp có nhắn tin cho cô, nói anh chờ cô ở cửa hàng bách hóa gần nhà trẻ.
Lục Tiệp đã sớm đổ xe đợi bên ngoài của hàng tiệm bách hóa, thấy phía trước có chiếc ô tô đang nháy đèn, đồng thời còn giảm dần tốc độ, anh liền xuống xe. Thấy đôi mắt Hạ Giai Ngôn hơi sưng, Lục Tiệp hỏi cô: "Đã khóc à?"
Trong lòng biết bộ dạng của mình không lừa được người khác, Hạ Giai Ngôn liền gật đầu.
Lục Tiệp lại đau lòng: "Lại vì anh sao?"
Hạ Giai Ngôn giả vờ thoải mái nói: "Đương nhiên không phải chỉ vì anh thôi."
"Vậy là vì cái gì?" Lục Tiệp hỏi.
"Vì em ngốc." Hạ Giai Ngôn nữa thật nữa đùa nói.
"Đây là trách nhiệm của anh, không phải sao?" Lục Tiệp đưa tay vuốt tóc cô.
Mua hai ly đồ uống nóng trong quán cà phê, bọn họ ngồi trên thềm đá bên cạnh bãi đỗ xe, một bên cầm đồ uống nóng nói chuyện phiếm, một bên nhìn dòng người vội vã trên đường. Trong phút chốc, bọn họ như trở về nhiều năm trước đây, thời học sinh vô tư, bận rộn với bài vở cũng có thể dành ra chút thời gian rỗi rãi, để hẹn hò vô cùng giản đơn như vậy.
Hôm nay trời hơi nắng, chiếc bóng của bọn họ in trên mặt đất, nghiêng nghiêng chồng lên nhau. Hạ Giai Ngôn nói cho anh biết: "Thứ sáu này bố mẹ em sẽ về quê uống rượu mừng."
Lục Tiệp nhanh chóng hiểu ra, anh hỏi: "Vậy anh đặt vé máy bay thứ sáu luôn nhé?"
Hạ Giai Ngôn gật đầu: "Dạ."
"Vì chuyện này mà chọc ba mẹ em tức giận à?" Lục Tiệp gõ nhẹ lên trán cô một cái, "Loại chuyện mất công mà không được lòng này, lần sau nhất định phải để anh làm."
Uống hết ly, Hạ Giai Ngôn nói muốn về nhà, Lục Tiệp đưa cô đến chỗ đỗ xe. Sau khi lên xe, cô lại hạ cửa sổ xe xuống: "Anh cũng về đi thôi."
Chống tay lên khung của sổ, Lục Tiệp cuối người nhìn thẳng vào cô: "Em đã phải chau mày quá lâu rồi, từ nay về sau đừng chau mày nữa, nếu không sẽ thành nếp nhăn dài đấy."
"Làm gì có!" Hạ Giai Ngôn không thừa nhận, đồng thời rất lo lắng đưa tay vuốt chỗ giữa đôi lông mày.
Lục Tiệp cười cô, sau đó dịu dàng nói: "Không được suy nghĩ nhiều nữa, em đã có anh rồi. Chuyện gì em không giải quyết được, cứ để anh giải quyết."
Gần mười giờ, Hạ Giai Ngôn mới về đến nhà.
Đào An Nghi và Hạ Nguyên đang ngồi trong phòng khách xem tivi, bọn họ đều biết vì sao con gái về trễ, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Trên ti vi mỗi giờ đều sẽ thông báo tin tức và dự báo thời tiếc. lúc MC đọc bản tin, Đào An Nghi theo thói quen kể lại nhiệt độ và thời tiết của thành phố Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn sắp đến, sau đó còn dặn dò con gái: "Nơi đó nhiệt đồ thấp, quần áo nhiều, nên mang hai túi"
Hạ Nguyên cũng nói: "Khi về, nhớ mua mấy thứ đặc sản đó."
Hạ Giai Ngôn thấy trong lòng ấm áp, đây là bố mẹ cô, ngoài lạnh trong nóng, nhưng lúc nào cũng đều yêu thương cô.
Những năm gần đây, Đào An Nghĩ đã tham gia không ít tiệc đám cưới, mỗi lần nhìn thấy khung cảnh vui mừng ấy, bà luôn nhớ đến con gái mình. Thời điểm Hạ Giai Mặc còn chưa kết hôn, bà luôn lo lắng thay con trai, rồi sau khi Hạ Giai Mặc có gia đình, bà lại vì Hạ Giai Ngôn mà lo lắng. Mắt thấy Hạ Giai Ngôn sắm đến ba mươi tuổi, bà chỉ mong con gái có thể tìm được một tấm chồng, sau đó làm một tiệc cưới vô cùng vui vẻ.
Chỉ là, đối tượng lại là Lục Tiệp, sự chờ mong của Đào An Nghi lại chỉ nhận được thất vọng tràn trề. Dù sao, trong bọn họ không ai có thể biết được chuyện này là khởi đầu cho hạnh phúc, hay là ác mộng.
Còn về Lục Tiệp, Đào An Nghi trước tiên là đè nén mạnh mẽ sự hăng hái, không phải cả thế giới đều hoan nghênh loại thiếu gia như cậu. Bất luận nhân phẩm Lục Tiệp tốt thế nào đi nữa, chắc chắn đều sẽ có chút kiêu ngạo, mặc dù nhà họ Hạ không hiển hách bằng nhà họ Lục, nhưng bà và Hạ Nguyên cũng sẽ không cho phép con gái mình phải chịu một chút xíu tủi thân nào, lại càng không cho phép bọn họ có chút hành động nào cậy thế mà xúc phạm người khác.
Thấy mẹ mình không nói gì, cô nhẹ giọng gọi mẹ mình một tiếng.
Nghe thấy giọng của con gái vang lên, Đào An Nghi thoát khỏi dòng suy nghĩ, bà trả lời:"Đương nhiên mẹ muốn con đi lấy chồng chứ, nhưng nếu lấy cũng không phải lấy như vậy. Con là cục vàng của bố mẹ, sao có thể dễ dàng gả cho người đàn ông khác như vậy."
"Anh ấy không phải là người đàn ông khác, anh ấy là người con yêu." Hạ Giai Ngôn nhỏ giọng nói.
Đào An Nghi bật cười: "Con làm mẹ tức chết mất thôi! Trong đầu con trừ Lục Tiệp ra thì chẳng chứa gì khác nữa sao?"
"Làm gì có, con còn nghĩ đến ba mẹ nữa nha." Hạ Giai Ngôn tủi thân nói, "Con bị kẹt giữa hai bên, thật sự rất mệt mỏi và đau khổ."
"Chẳng phải ba mẹ đều vì nuốn tốt cho con đó sao?" Đào An Nghi thở dài, "Con đó, người ta chỉ dỗ con mấy câu, con liền mềm lòng ngay; cái gì dễ dàng lấy được, bọn họ sẽ không biết trân trọng. Con khôn ngoan một chút, đừng tùy tiện đồng ý cậu ta cái gì hết, nhất là cầu hôn đấy."
"Con không thể luôn theo anh ấy, lỡ anh ấy chạy mất, con phải làm sao bây giờ?" Hạ Giai Ngôn lại làm nũng với mẹ mình, bọn họ vất vả lắm mới có thể trở về với nhau, bây giờ, cô không còn sợ gì nữa, chỉ sợ sẽ mất đi anh.
"Mới như thế đã bị dọa chạy mất, loại đàn ông như vậy còn cần làm gì?" Đào An Nghi đẩy đầu con gái ra, ý bảo cô ngồi thẳng dậy, "Khó trách Lục Tiệp luôn không lo ngại gì như thế, hóa ra là do con nuông chiều."
Hạ Giai Ngôn thay Lục Tiệp giải thích: "Anh ấy luôn có chừng mực, làm việc không phải không kiêng nể gì như mẹ nghĩ đâu ạ."
Đào An Nghi xụ mặt xuống, bà hỏi: "Nếu nó làm việc thật sự có chừng mực như con nói, năm đó vì sao còn làm ra chuyện như vậy với con chứ? Con cho rằng nó làm như thế, là vì quá yêu con nên không thể kìm chế đúng không? Nó chỉ vì sự thõa mãn của chính bản thân nó thôi, nếu nó thật sự suy nghĩ cho con, bất kể thế nào nó đều sẽ dừng lại trước giới hạn cuối cùng."
Nhắc đến chuyện này, Đào An Nghi lại cảm thấy tức giận, giọng điệu không khỏi nặng hơn: "Con nói Lục Tiệp có chừng mực, cuối cùng nó có chừng mực thế nào? Nó không biết con vẫn là học sinh à? Nó có biết làm như thế sẽ có ảnh hưởng thế nào với con không? Nó có biết hậu quả xấu nhất của việt phá thai là gì không? Còn con nữa, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, lí trí của con đâu mất rồi? Nó muốn làm cái gì con cũng chiều theo nó, trước kia cũng thế, mà bây giờ không phải cũng chuẩn bị giẫm lên vết xe đổ đó nữa đấy chứ?'
Không biết tự bao giờ mà hốc mắt Hạ Giai Ngôn đã đỏ lên. Chuyện này luôn như một cây gai đâm vào tận đáy lòng, cho dù bị chạm vào như thế nào, đều khiến cô cảm thấy đau đớn.
Đang lúc hai người đều rơi vào im lặng, ngoài của loáng thoáng truyền đến ấm thanh va chạm của chìa khóa, gần mười giây sau, cửa chính được mở ra. Hạ Nguyên nhìn vợ và con gái đang ngồi trên ghé trong phòng khác, đóng cửa xong liền hỏi: "Đang đợi tôi à?"
Khi nãy nói quá nhanh, ngực Đào An Nghi vẫn còn hơi phập phồng: "Ừ, đang đợi ông về."
Hạ Giai Ngôn cắn môi, cố gắng không để nước mắt chảy ra. Trước khi bố mình đi đến, cô đứng lên, bỏ lại một câu" Con về phòng đây ạ" liền bước nhanh rời khỏi phòng khách.
Chỉ nhìn thoáng qua con gái trong chốc lát, ánh mắt Hạ Nguyên sắc bén nhìn thấy hốc mắt cô có nước mắt. Đợi cô đóng cửa phong lại, ông ngồi xuống bên cạnh Đào An Nghi, thấp giọng hỏi: "Nói gì mà xúc động như vậy, đến nỗi con bé khóc luôn thế?"
Đào An Nghi tức giận nói: "Xúc động như thế còn có thể nói về ai chứ?"
Thật ra, những lời này Đào An NGhi đã kìm nén nhiều năm, khi biết Hạ Giai Ngôn mang thai bà đã muốn nói, chỉ là, lúc ấy cơ thể và tâm trạng cô đều rất yếu, Đào An Nghi không đành lòng đả kích cô thêm, vì thế chôn vùi những lời này xuống đáy lòng. Về sau, cô chủ động chia tay với Lục Tiệp, Đào An Nghi càng không phải nói những lời này nữa. Nhưng đêm nay, dường như Hạ Giai Ngôn lại mang bộ dạng yêu đương mù quáng như nhiều năm trước kia, Đào An Nghi không nhịn được mới nặng nề quở trách cô một chút.
Hạ Nguyên hiểu được, ông vỗ vỗ vai vợ mình, không nói gì.
Khi nãy con gái đứng lên, Đào An Nghi liếc nhìn cô một cái, cũng nhìn thấy hốc mắt đỏ lên của cô. Đào An Nghi không phải không đau lòng, bà nhấn nhấn thái dương: "Đêm nay chắc chắn nha đầu kia sẽ khóc sưng cả mắt cho xem."
"Lần tới đừng dùng thuốc mạnh như vậy.*" Hạ Nguyên Nói
Đào An Nghi kẻ lại khái quát nội dụng cuộc nói chuyện của hai mẹ con cho chồng mình nghe cuối cùng còn nói: "Mấy ngày trước Giai Ngôn có nói muốn cùng Lục Tiệp ra ngoài tỉnh thăm bạn gì đó đấy? Tôi đã đồng ý cho con bé đi rồi, ông cũng đừng nói gì cả."
Khóe miệng Lục Nguyên hơi giật giật, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Con gái không vui, giận dỗi, chúng ta lại không dỗ được con bé sao?
Đào An Nghi cũng không cãi lại ông, chỉ nói: "Vậy ông đi dỗ đi, nếu ông không bị nha đầu kia chọc giận đến giậm chân, thì ông hãy nói."
Trong nháy mắt dáng vẻ bệ vệ của Hạ Nguyên dụi hơn phân nữa, chỉ cần Hạ Giai Ngôn nhắc đến Lục Tiệp, ông liền không dám đảm bảo sẽ không tức giận: "Thôi để con bé yên tĩnh một chút đi."
Sáng hôm sau, Hạ Giai Ngôn rời giưởng rửa mặt, chuẩn bị đưa Thông Thông đến nhà trẻ.
Đào An Nghi rời giường chuẩn bị bữa sáng như mọi ngày, bà đặt biết làm nui và chân giò hun khói. Hạ Giai Ngôn đi vào phòng bếp khi bà đáng cắt chân giò hun khói thành từng miếng: "Sao lại dậy sớm vậy con? Đưa Thông Thông đến nhà trẻ trước tám rưỡi là được, con có thể ngủ thêm hai mươi phút đấy."
Mở nắp nồi ra, Hạ Giai Ngôn khuấy nui trong nồi: “Dậy rồi không muốn ngủ tiếp ạ.”
Mỗi lần bị mẹ quở trách, Hạ Giai Ngôn chỉ cần một đêm ổn định cảm xúc, sau đó là có thể hòa thuận như lúc ban đầu.
Cô đã không còn là một đứa trẻ nông nổi bốc đồng nữa rồi, đã biết phân biệt phải trái đúng sai. Dù sao, trên thế giới này, cho dù là ai, cũng không thể hết lòng lo lắng cho mình bằng bố mẹ.
Hai mẹ con đều ăn ý không hề nhắc đến chuyện tối qua. Sau khi làm chân giò hun khói và mì ống xong, Hạ Gai Ngôn múc chúng vào trong bát, còn Đào An Nghi thì đi gọi Thông Thông đến ăn điểm tâm.
Đưa Thông Thông đến nhà trẻ xong, Hạ Giai Ngôn không lập tức lái xe về nhà ngay, vì lúc cô mới ra khỏi nhà, Lục Tiệp có nhắn tin cho cô, nói anh chờ cô ở cửa hàng bách hóa gần nhà trẻ.
Lục Tiệp đã sớm đổ xe đợi bên ngoài của hàng tiệm bách hóa, thấy phía trước có chiếc ô tô đang nháy đèn, đồng thời còn giảm dần tốc độ, anh liền xuống xe. Thấy đôi mắt Hạ Giai Ngôn hơi sưng, Lục Tiệp hỏi cô: "Đã khóc à?"
Trong lòng biết bộ dạng của mình không lừa được người khác, Hạ Giai Ngôn liền gật đầu.
Lục Tiệp lại đau lòng: "Lại vì anh sao?"
Hạ Giai Ngôn giả vờ thoải mái nói: "Đương nhiên không phải chỉ vì anh thôi."
"Vậy là vì cái gì?" Lục Tiệp hỏi.
"Vì em ngốc." Hạ Giai Ngôn nữa thật nữa đùa nói.
"Đây là trách nhiệm của anh, không phải sao?" Lục Tiệp đưa tay vuốt tóc cô.
Mua hai ly đồ uống nóng trong quán cà phê, bọn họ ngồi trên thềm đá bên cạnh bãi đỗ xe, một bên cầm đồ uống nóng nói chuyện phiếm, một bên nhìn dòng người vội vã trên đường. Trong phút chốc, bọn họ như trở về nhiều năm trước đây, thời học sinh vô tư, bận rộn với bài vở cũng có thể dành ra chút thời gian rỗi rãi, để hẹn hò vô cùng giản đơn như vậy.
Hôm nay trời hơi nắng, chiếc bóng của bọn họ in trên mặt đất, nghiêng nghiêng chồng lên nhau. Hạ Giai Ngôn nói cho anh biết: "Thứ sáu này bố mẹ em sẽ về quê uống rượu mừng."
Lục Tiệp nhanh chóng hiểu ra, anh hỏi: "Vậy anh đặt vé máy bay thứ sáu luôn nhé?"
Hạ Giai Ngôn gật đầu: "Dạ."
"Vì chuyện này mà chọc ba mẹ em tức giận à?" Lục Tiệp gõ nhẹ lên trán cô một cái, "Loại chuyện mất công mà không được lòng này, lần sau nhất định phải để anh làm."
Uống hết ly, Hạ Giai Ngôn nói muốn về nhà, Lục Tiệp đưa cô đến chỗ đỗ xe. Sau khi lên xe, cô lại hạ cửa sổ xe xuống: "Anh cũng về đi thôi."
Chống tay lên khung của sổ, Lục Tiệp cuối người nhìn thẳng vào cô: "Em đã phải chau mày quá lâu rồi, từ nay về sau đừng chau mày nữa, nếu không sẽ thành nếp nhăn dài đấy."
"Làm gì có!" Hạ Giai Ngôn không thừa nhận, đồng thời rất lo lắng đưa tay vuốt chỗ giữa đôi lông mày.
Lục Tiệp cười cô, sau đó dịu dàng nói: "Không được suy nghĩ nhiều nữa, em đã có anh rồi. Chuyện gì em không giải quyết được, cứ để anh giải quyết."
Gần mười giờ, Hạ Giai Ngôn mới về đến nhà.
Đào An Nghi và Hạ Nguyên đang ngồi trong phòng khách xem tivi, bọn họ đều biết vì sao con gái về trễ, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Trên ti vi mỗi giờ đều sẽ thông báo tin tức và dự báo thời tiếc. lúc MC đọc bản tin, Đào An Nghi theo thói quen kể lại nhiệt độ và thời tiết của thành phố Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn sắp đến, sau đó còn dặn dò con gái: "Nơi đó nhiệt đồ thấp, quần áo nhiều, nên mang hai túi"
Hạ Nguyên cũng nói: "Khi về, nhớ mua mấy thứ đặc sản đó."
Hạ Giai Ngôn thấy trong lòng ấm áp, đây là bố mẹ cô, ngoài lạnh trong nóng, nhưng lúc nào cũng đều yêu thương cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook