Tình Cũ Tự Cháy
-
Chương 40
Vẻ mặt Lục Tiệp như cũ, Hạ Giai Ngôn không nhìn ra được chút gì trên mặt anh, sau đó ghé sát người Lục Tệp hơn một chút: "Ở lại làm gì cơ?"
Trong thư phòng chỉ mở duy nhất một chiếc đèn bàn, ánh sáng nhu hòa chiếu thẳng vào đường nét thanh tú của Hạ Giai Ngôn, Lục Tiệp đưa tay giữ mép bàn, như thể giam cô trong vòm ngực của mình: "Em muốn làm gì thì làm cái đó."
Thoạt trông anh rất đứng đắn, nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười cợt nhả, Hạ Giai Ngôn nhéo tai anh: "Rõ ràng anh mới là người muốn làm gì thì làm cái đó ấy!"
Lục Tiệp bị lời cô chọc cười, anh kéo tay Hạ Giai Ngôn xuống, sau đó bọc trong tay mình: "Tôi không ở đây vài năm, em đã học thói xấu rồi."
Hạ Giai Ngôn phản bác: "Nếu anh không phải suy nghĩ theo hướng đó thì sao lại bảo em học thói xấu chứ."
Nghe thế, Lục Tiệp ưỡn ngực, dõng dạc nói: "Anh tuyệt đối là một chính nhân quân tử."
Đêm đó cuối cùng Hạ Giai Ngôn cũng ngủ lại ở nhà Lục Tiệp. Sau khi ăn cơm tối, bọn họ lại trốn vào thư phòng làm đề án quảng cáo để dự thi.
Trong quá trình chọn chủ đề và thiết kế quảng cáo, Lục Tiệp quả quyết hơn Hạ Giai Ngôn rất nhiều. Những năm gần đây, anh được đào tạo chuyên sâu tại trường đại học ở Anh đồng thời còn thường xuyên được mời làm hướng dẫn đặc biệt, đề xuất hoạch định cho một vài tập đoàn truyền thông nổi tiếng. Tuy rằng anh chỉ ra phương hướng giúp Hạ Giai Ngôn, nhưng không nêu ra ý bản chất ý tưởng, để tránh làm rối suy nghĩ của Hạ Giai Ngôn.
Hạ Giai Ngôn viết viết vẽ vẽ lên bản nháp, hơn nữa buổi tối trôi qua, vẫn chưa có gì rõ ràng. Cô cắn đầu bút, cố gắng suy nghĩ.
Thấy bộ dạng buồn rầu của cô, Lục Tiệp nói: "Theo Lê Thiệu Trì lâu như vậy rồi mà em có vẻ cũng không học được bao nhiêu kinh nghiệm nhỉ?"
"Sao anh lại nói thế?" Hạ Giai Ngôn hỏi.
"Vào những lúc thiếu linh cảm hay đụng đến khó khăn, cậu ấy sẽ không giống em bây giờ đâu, ngồi cấm mặt vào bản nháp vò đầu cắn bút như thế. Lần trước nhờ em trông giúp Lê Dục, còn cậu ta lên núi cắm trại dã ngoại là vì cái gì?"
Nghĩ lại chốc lát, Hạ Giai Ngôn nhớ lại thời điểm ấy, bọn họ đang làm chuyên mục quảng cáo cho một trang bị vận động ngoài trời. Cô hiểu ra nhìn Lục Tiệp, Lục Tiệp lại nói tiếp: "Cậu ta sử dụng trang bị này, lại không thể hiểu rõ toàn bộ ưu điểm khuyết điểm của sản phẩm, quan trọng hơn là, nếu cậu ta không tự mình cảm nhận quá trình leo núi và cắm trại dã ngoại, làm sao có thể nắm rõ chính xác nhu cầu và mong đợi của người yêu thích vận động ngoài trời là gì. Nếu trong quảng cáo không thể hiện được trọng tâm đặc điểm và chức năng thì cho dù sản phẩm tốt thế nào cũng chưa chắc có sức thu hút."
Hạ Giai Ngôn gật đầu: "Thế nên, anh cảm thấy em nên đi ra ngoài một chút?"
"Đúng vậy. Để làm một quảng cáo tốt nhất, nhất định phải dùng tâm mà làm." Lục Tiệp chỉ đầu cô, "Chứ không phải dùng cái này thôi đâu."
"Rất đạo lý." Hạ Giai Ngôn đồng ý với cách nói của anh.
Lục Tiệp hơi do dự nói: "Vậy ngày mai chờ em lên lớp xong, tôi đưa em ra vùng nông thôn cạnh thành phố xem, chắc chắn em sẽ tìm được gợi ý."
Cầm bản nháp và bút cất sang một bên, Hạ Giai Ngôn thở hắt ra: "Cứ quyết định vậy đi."
Lục Tiệp đảo qua bản nháp của cô đầu cũng ko nâng lên: "Em đi tắm trước đi, hôm nay làm việc cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Quả thật hôm nay Hạ Giai Ngôn đã làm việc cả ngày, sáng tinh mơ rời giường đi học, giữa trưa đến nhà Lê Thiệu Trì ăn cơm, từ chiều đến giờ vì dự án cuộc thi quảng cáo mà hao hết tâm tư.
Học kỳ mới sắp bắt đầu, chủ nhật Hạ Giai Ngôn lại quay về trường học. So với học kỳ trước, học kỳ mới này thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa Lục Tiệp không còn là thầy giáo của cô, nên trên lớp áp lực cũng giảm bớt. Nghĩ đến sáng ngày mai phải đi sớm, cô nói: "Được rồi."
Lần trước Hạ Giai Ngôn ra đi vội vã, áo ngủ và nội y phơi ở ban công đều không mang về. Lục Tiệp bước vào phòng cất quần áo giúp cô tìm ra, sau đó nói với cô: "Tắm ở phòng bên cạnh đi, phòng tắm trong phòng khách lâu lắm không dùng, vòi nước đọng lại tạp chất, rất bẩn."
Nghe anh nói vậy, Hạ Giai Ngôn mượn đồ ngủ và khăn tắm vào phòng tắm chính. Cô không sử dụng bồn tắm lớn, chỉ đứng dưới vòi sen, phòng tắm của Lục Tiệp rất nhẹ sạch sẽ và gọn gàng, sau khi tắm xong, cô có cảm giác cả người đã nhiễm hơi thở của anh.
Thời điểm Hạ Giai Ngôn bước ra khỏi phòng tắm, Lục Tiệp vừa lúc đang cởi áo khoác ra, nghe thấy tiếng động, anh tùy ý vắt áo khoác lên lưng ghế liền xoay người lại.
Hình như cô không ngờ được rằng anh đang ở trong phòng, nên bước chân lập tức chậm lại.
"Tắm xong rồi?" Lục Tiệp hỏi.
Giữa phòng ngủ rộng lớn, Lục Tiệp dường như có thể nghe được câu nói vừa rồi vọng lại nho nhỏ. Hạ Giai Ngôn "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của Lục Tiệp, cô hơi do dự, không biết nên tiến hay lùi.
Thấy cô đột nhiên đứng yên tại chỗ, Lục Tiệp nở nụ cười, anh nói: "Đến đây."
Nhìn dáng vẻ không mang ý tốt của Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn cảnh giác: "Qua cái gì mà qua, anh đã dọn dẹp xong phòng khách chưa?"
Lục Tiệp không lên tiếng trả lời, chỉ bước từng bước về phía Hạ Giai Ngôn. Vẻ mặt Hạ Giai Ngôn đề phòng nhìn chằm chú vào anh, đang định lên tiếng, thì anh lại bất ngờ ôm lấy cô, sau cơn choáng váng, cô đã bị ném lên chiếc giường lớn kia.
Vừa mới bước ra từ phòng tắm, hơi nước nóng hầm hập khiến mặt Hạ Giai Ngôn đỏ ửng, một tay Lục Tiệp ôm chặt cô, tay còn lại thì hất mái tóc dài của cô ra, nhỏ giọng nói: "Tôi lười, không muốn dọn phòng khách, đêm nay em ngủ ở đây đi."
Từng ngón ấm áp của anh chạm vào gương mặt cô, Hạ Giai Ngôn run lên khe khẽ. Cô nhìn Lục Tiệp, không chớp mắt.
"Em sợ gì chứ, tôi sẽ không làm gì em đâu." Lục Tiệp nói.
Hạ Giai Ngôn rũ rèm mắt xuống, thầm thì nói: "Làm sao em biết được anh muốn đùa giỡn hay giở trò mờ ám gì chứ."
Khóe miệng Lục Tiệp cong lên, nhưng không cười thành tiếng: "Lần này thật sự không có. Đương nhiên, nếu em đối với tôi yêu thương nhớ nhung da diết, thì đó là một chuyện khác."
"Anh nằm mơ!" Hạ Giai Ngôn nghiên răng nói.
"Mơ em làm gì chứ." Lục Tiệp kéo chăn lên, sau đó phủ lên người Hạ Giai Ngôn: "Ngủ đi, nếu không ngày mai không dậy đi học nổi đâu."
Dứt lời, Lục tiệp tắt đèn giữa phòng ngủ đi, chỉ chừa ngọn đèn nhỏ trước cửa phòng tắm. Không hiểu sao, Hạ Giai Ngôn đột nhiên cảm thấy hơi thiếu cảm giác an toàn, khi Lục Tiệp đứng lên, cô đưa tay tóm lấy áo anh.
Lục Tiệp quay đầu, ánh sáng lờ mờ, anh không thể nhìn rõ vẻ mặt cô lúc này, bèn lên tiếng hỏi: "Sao vậy em?"
Hạ Giai Ngôn vẫn giữ chặt áo anh như cũ: "Anh đi đâu vậy?"
Không quá nửa giây Lục Tiệp liền hiểu cô muốn nói gì. Anh cầm tay cô cho vào chăn một lần nữa, giọng điệu mang ý cười: "Đi tắm, xong sẽ trở lại ngay."
Hạ Giai Ngôn "Vâng" một tiếng thật dài, vừa dứt lời, Lục Tiệp liền cuối người hôn lên trán cô.
Hôm sau lên lớp, Chu Đình phát hiện Hạ Giai Ngôn vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, liền dùng ánh mắc mờ ám quan sát cô: "Đi vui vẻ ở chốn nào đấy?"
Chu Đình dùng ánh mắt sắc nữ nhìn mình, Hạ Giai Ngôn nắm chặt cổ áo, tức giận nói: "Gì chứ!"
"Còn không thừa nhận?" Chu Đình nâng cằm, nhỏ giọng nói," Tuy rằng trên người cậu không có dấu vết khả nghi, nhưng ánh mắt chột dạ kia đã bóc trần hành động của cậu rồi!"
Đến giờ tan học, Hạ Giai Ngôn và Chu Đình cùng bước đi ra cổng trường. Cách đó chừng mười mét, Chu Đình đã nhanh chóng thấy xe của Lục Tiệp, cô lộ vẻ đắc ý nhìn Hạ Giai Ngôn: "Thế này rồi cậu không còn gì để nói chứ?"
Hạ Giai Ngôn cười nói: "Chẳng lẽ anh ấy không thể đi ngang qua đây sao?"
Chu Đình bước đến gõ kính xe Lục Tiệp, cửa kính xe hạ xuống, cô cười tủm tỉm nói: "Giáo sư Lục, đã lâu không gặp."
Hạ Giai Ngôn và Chu Đình cùng nhau đi ra cổng, Lục Tiệp liền nhìn thấy bóng dáng hai cô, nhưng thấy hai người đang nói chuyện nên Lục Tiệp không xuống xe, để tránh cản trở hai cô nói chuyện. Không ngờ Chu Đình lại đi đến, còn cười mờ ám, trong lòng anh có vài phần hoang mang, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường: "Đã lâu không gặp."
"Ngài dạy học kì trước, đánh giá môn học đó của tôi thành tích thấp!" Chu Đình lên án.
Lục Tiệp sửng sốt, sau đó giải thích: "Tôi duyệt bài, luôn không để tồn tại bất cứ tình huống bất công nào."
Chu Đình nhíu mày: "Không có bất công, kể cả không nể tình riêng luôn chứ? Nếu không vì Hạ Giai Ngôn, tôi đã sớm chạy đến viện khiếu nại ngài rồi!"
Vừa mới bước đến Hạ Giai Ngôn nghe thấy câu này, cô chọc chọc eo Chu Đình: "Xú nha đầu, cậu chán sống rồi chứ gì?"
Chu Đình làm bộ u oán: "Tôi khổ quá mà, không như ai đó, không có một người bạn trai là giáo sư!"
Lục Tiệp hiếm khi bị bật cười, anh nói: "Tôi mời em một bữa cơm xem như bù đắp vậy!"
Chu Đình vội vàng xua tay: "Tôi có một nguyên tắc làm người, tuyệt đối không làm bóng đèn. Hai người đi chơi vui vẻ, bữa cơm này cho nợ, trí nhớ của tôi tốt lắm."
Nhìn Chu Đình rời đi, Hạ Giai Ngôn mới lên xe, cô giải thích với Lục Tiệp: "Chu Đình tính tình như vậy đó, hay thích nói đùa, nhưng không có ý gì đâu."
Lục Tiệp lên tiếng trả lời: "Tôi biết."
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Tiệp đưa Hạ Giai Ngôn đến thăm thôn Thành Trung cách đó bốn mươi kilomet.
Thôn Thành Trung là nơi tồn tại vấn đề phổ biến của cả nước, cải tạo thôn Thành Trung tất nhiên sẽ làm nảy sinh các vấn đề mâu thuẫn và xung đột, vì vậy các phương án cải tạo có liên quan đều trì trệ chưa thể tiến hành đúng chỗ. Đi vào các hẻm lớn ngõ nhỏ trong thôn Thành Trung, Hạ Giai Ngôn cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Nơi này phòng ốc đông đúc, bước vào trong một ngõ nhỏ, ngẩng đầu hoàn toàn không thể nhìn thấy bầu trời, rõ ràng là ban ngày, lại u ám như trời xẩm tối.
Hạ Giai Ngôn chụp lại tất cả khung cảnh ở đây, trong lúc không chú ý cẩn thận thiếu chút nữa thì trượt chân, cũng may Lục Tiệp nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô. Cô cúi đầu, vì nước thấm vào đôi giầy, đường xi măng dưới chân đã mọc lên một lớp đường rêu mỏng. Cách đó không xa thùng rác chất đầu đồ sinh hoát bị vứt đi, bối mùi tanh tưởi, thu hút lũ ruồi bọ lớn nhỏ đến bay vòng vèo trên đống rác ấy.
Sau đó, Hạ Giai Ngôn phỏng vấn vài người dân địa phương, đa số bọn họ đều từ nông thôn lên thành thị kiếm sống. Thế nhưng nhà đất ở thành thị tăng cao, đừng nói là mua nhà, ngay cả một phòng trọ tốt bọn họ cũng thuê không nổi. Nhưng tại thôn Trung Thành này, một ngôi nhà bình thường ba tầng lại có đến mười hộ gia đình sinh sống, bởi vậy tiền thuê rất rẻ. Trong đó có một công nhân dẫn bọn họ đến trước cửa, chỉ vào một loạt đồng hồ nước và đồng hồ điện nói cho bọn họ biết, chỗ này có bao nhiêu cái đồng hồ là có bấy nhiêu đơn vị phòng phân ra cho thuê.
Bọn họ vòng quanh chụp vài tấm ảnh, Hạ Giai Ngôn hơi mệt, kéo Lục Tiệp đến bậc thềm của một ngôi nhà cũ, cùng nhau ngồi xuống.
Giương mắt liền nhìn thấy cây đa già trước cổng thôn, cánh lá sum xuê, chắc chắn đã trải qua hơn mười mùa xuân. Hạ Gia Ngôn lại mở máy chụp một tấm, hỏi anh: "Cây này không sớm thì muộn cũng sẽ bị chặt đi đúng không anh?"
Lục Tiệp gật đầu: "Mặc dù là phá hỏng, nhưng xét theo một góc độ khác là văn minh tiến hóa."
Hạ Giai Ngôn dựa vào người anh, mờ mịt nhìn người qua kẻ lại khắp nơi.
Anh đưa tay vỗ vỗ đầu Hạ Giai Ngôn: "Em đã biết phải bắt đầu viết thế nào chưa?"
Hạ Gai Ngôn đứng lên, sau đó đưa tay cho anh: "Biết rồi ạ. Chúng ta về nhà đi."
Lục Tiệp nắm lấy tay cô: "Ok, chúng ta về nhà."
Trong thư phòng chỉ mở duy nhất một chiếc đèn bàn, ánh sáng nhu hòa chiếu thẳng vào đường nét thanh tú của Hạ Giai Ngôn, Lục Tiệp đưa tay giữ mép bàn, như thể giam cô trong vòm ngực của mình: "Em muốn làm gì thì làm cái đó."
Thoạt trông anh rất đứng đắn, nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười cợt nhả, Hạ Giai Ngôn nhéo tai anh: "Rõ ràng anh mới là người muốn làm gì thì làm cái đó ấy!"
Lục Tiệp bị lời cô chọc cười, anh kéo tay Hạ Giai Ngôn xuống, sau đó bọc trong tay mình: "Tôi không ở đây vài năm, em đã học thói xấu rồi."
Hạ Giai Ngôn phản bác: "Nếu anh không phải suy nghĩ theo hướng đó thì sao lại bảo em học thói xấu chứ."
Nghe thế, Lục Tiệp ưỡn ngực, dõng dạc nói: "Anh tuyệt đối là một chính nhân quân tử."
Đêm đó cuối cùng Hạ Giai Ngôn cũng ngủ lại ở nhà Lục Tiệp. Sau khi ăn cơm tối, bọn họ lại trốn vào thư phòng làm đề án quảng cáo để dự thi.
Trong quá trình chọn chủ đề và thiết kế quảng cáo, Lục Tiệp quả quyết hơn Hạ Giai Ngôn rất nhiều. Những năm gần đây, anh được đào tạo chuyên sâu tại trường đại học ở Anh đồng thời còn thường xuyên được mời làm hướng dẫn đặc biệt, đề xuất hoạch định cho một vài tập đoàn truyền thông nổi tiếng. Tuy rằng anh chỉ ra phương hướng giúp Hạ Giai Ngôn, nhưng không nêu ra ý bản chất ý tưởng, để tránh làm rối suy nghĩ của Hạ Giai Ngôn.
Hạ Giai Ngôn viết viết vẽ vẽ lên bản nháp, hơn nữa buổi tối trôi qua, vẫn chưa có gì rõ ràng. Cô cắn đầu bút, cố gắng suy nghĩ.
Thấy bộ dạng buồn rầu của cô, Lục Tiệp nói: "Theo Lê Thiệu Trì lâu như vậy rồi mà em có vẻ cũng không học được bao nhiêu kinh nghiệm nhỉ?"
"Sao anh lại nói thế?" Hạ Giai Ngôn hỏi.
"Vào những lúc thiếu linh cảm hay đụng đến khó khăn, cậu ấy sẽ không giống em bây giờ đâu, ngồi cấm mặt vào bản nháp vò đầu cắn bút như thế. Lần trước nhờ em trông giúp Lê Dục, còn cậu ta lên núi cắm trại dã ngoại là vì cái gì?"
Nghĩ lại chốc lát, Hạ Giai Ngôn nhớ lại thời điểm ấy, bọn họ đang làm chuyên mục quảng cáo cho một trang bị vận động ngoài trời. Cô hiểu ra nhìn Lục Tiệp, Lục Tiệp lại nói tiếp: "Cậu ta sử dụng trang bị này, lại không thể hiểu rõ toàn bộ ưu điểm khuyết điểm của sản phẩm, quan trọng hơn là, nếu cậu ta không tự mình cảm nhận quá trình leo núi và cắm trại dã ngoại, làm sao có thể nắm rõ chính xác nhu cầu và mong đợi của người yêu thích vận động ngoài trời là gì. Nếu trong quảng cáo không thể hiện được trọng tâm đặc điểm và chức năng thì cho dù sản phẩm tốt thế nào cũng chưa chắc có sức thu hút."
Hạ Giai Ngôn gật đầu: "Thế nên, anh cảm thấy em nên đi ra ngoài một chút?"
"Đúng vậy. Để làm một quảng cáo tốt nhất, nhất định phải dùng tâm mà làm." Lục Tiệp chỉ đầu cô, "Chứ không phải dùng cái này thôi đâu."
"Rất đạo lý." Hạ Giai Ngôn đồng ý với cách nói của anh.
Lục Tiệp hơi do dự nói: "Vậy ngày mai chờ em lên lớp xong, tôi đưa em ra vùng nông thôn cạnh thành phố xem, chắc chắn em sẽ tìm được gợi ý."
Cầm bản nháp và bút cất sang một bên, Hạ Giai Ngôn thở hắt ra: "Cứ quyết định vậy đi."
Lục Tiệp đảo qua bản nháp của cô đầu cũng ko nâng lên: "Em đi tắm trước đi, hôm nay làm việc cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Quả thật hôm nay Hạ Giai Ngôn đã làm việc cả ngày, sáng tinh mơ rời giường đi học, giữa trưa đến nhà Lê Thiệu Trì ăn cơm, từ chiều đến giờ vì dự án cuộc thi quảng cáo mà hao hết tâm tư.
Học kỳ mới sắp bắt đầu, chủ nhật Hạ Giai Ngôn lại quay về trường học. So với học kỳ trước, học kỳ mới này thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa Lục Tiệp không còn là thầy giáo của cô, nên trên lớp áp lực cũng giảm bớt. Nghĩ đến sáng ngày mai phải đi sớm, cô nói: "Được rồi."
Lần trước Hạ Giai Ngôn ra đi vội vã, áo ngủ và nội y phơi ở ban công đều không mang về. Lục Tiệp bước vào phòng cất quần áo giúp cô tìm ra, sau đó nói với cô: "Tắm ở phòng bên cạnh đi, phòng tắm trong phòng khách lâu lắm không dùng, vòi nước đọng lại tạp chất, rất bẩn."
Nghe anh nói vậy, Hạ Giai Ngôn mượn đồ ngủ và khăn tắm vào phòng tắm chính. Cô không sử dụng bồn tắm lớn, chỉ đứng dưới vòi sen, phòng tắm của Lục Tiệp rất nhẹ sạch sẽ và gọn gàng, sau khi tắm xong, cô có cảm giác cả người đã nhiễm hơi thở của anh.
Thời điểm Hạ Giai Ngôn bước ra khỏi phòng tắm, Lục Tiệp vừa lúc đang cởi áo khoác ra, nghe thấy tiếng động, anh tùy ý vắt áo khoác lên lưng ghế liền xoay người lại.
Hình như cô không ngờ được rằng anh đang ở trong phòng, nên bước chân lập tức chậm lại.
"Tắm xong rồi?" Lục Tiệp hỏi.
Giữa phòng ngủ rộng lớn, Lục Tiệp dường như có thể nghe được câu nói vừa rồi vọng lại nho nhỏ. Hạ Giai Ngôn "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của Lục Tiệp, cô hơi do dự, không biết nên tiến hay lùi.
Thấy cô đột nhiên đứng yên tại chỗ, Lục Tiệp nở nụ cười, anh nói: "Đến đây."
Nhìn dáng vẻ không mang ý tốt của Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn cảnh giác: "Qua cái gì mà qua, anh đã dọn dẹp xong phòng khách chưa?"
Lục Tiệp không lên tiếng trả lời, chỉ bước từng bước về phía Hạ Giai Ngôn. Vẻ mặt Hạ Giai Ngôn đề phòng nhìn chằm chú vào anh, đang định lên tiếng, thì anh lại bất ngờ ôm lấy cô, sau cơn choáng váng, cô đã bị ném lên chiếc giường lớn kia.
Vừa mới bước ra từ phòng tắm, hơi nước nóng hầm hập khiến mặt Hạ Giai Ngôn đỏ ửng, một tay Lục Tiệp ôm chặt cô, tay còn lại thì hất mái tóc dài của cô ra, nhỏ giọng nói: "Tôi lười, không muốn dọn phòng khách, đêm nay em ngủ ở đây đi."
Từng ngón ấm áp của anh chạm vào gương mặt cô, Hạ Giai Ngôn run lên khe khẽ. Cô nhìn Lục Tiệp, không chớp mắt.
"Em sợ gì chứ, tôi sẽ không làm gì em đâu." Lục Tiệp nói.
Hạ Giai Ngôn rũ rèm mắt xuống, thầm thì nói: "Làm sao em biết được anh muốn đùa giỡn hay giở trò mờ ám gì chứ."
Khóe miệng Lục Tiệp cong lên, nhưng không cười thành tiếng: "Lần này thật sự không có. Đương nhiên, nếu em đối với tôi yêu thương nhớ nhung da diết, thì đó là một chuyện khác."
"Anh nằm mơ!" Hạ Giai Ngôn nghiên răng nói.
"Mơ em làm gì chứ." Lục Tiệp kéo chăn lên, sau đó phủ lên người Hạ Giai Ngôn: "Ngủ đi, nếu không ngày mai không dậy đi học nổi đâu."
Dứt lời, Lục tiệp tắt đèn giữa phòng ngủ đi, chỉ chừa ngọn đèn nhỏ trước cửa phòng tắm. Không hiểu sao, Hạ Giai Ngôn đột nhiên cảm thấy hơi thiếu cảm giác an toàn, khi Lục Tiệp đứng lên, cô đưa tay tóm lấy áo anh.
Lục Tiệp quay đầu, ánh sáng lờ mờ, anh không thể nhìn rõ vẻ mặt cô lúc này, bèn lên tiếng hỏi: "Sao vậy em?"
Hạ Giai Ngôn vẫn giữ chặt áo anh như cũ: "Anh đi đâu vậy?"
Không quá nửa giây Lục Tiệp liền hiểu cô muốn nói gì. Anh cầm tay cô cho vào chăn một lần nữa, giọng điệu mang ý cười: "Đi tắm, xong sẽ trở lại ngay."
Hạ Giai Ngôn "Vâng" một tiếng thật dài, vừa dứt lời, Lục Tiệp liền cuối người hôn lên trán cô.
Hôm sau lên lớp, Chu Đình phát hiện Hạ Giai Ngôn vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, liền dùng ánh mắc mờ ám quan sát cô: "Đi vui vẻ ở chốn nào đấy?"
Chu Đình dùng ánh mắt sắc nữ nhìn mình, Hạ Giai Ngôn nắm chặt cổ áo, tức giận nói: "Gì chứ!"
"Còn không thừa nhận?" Chu Đình nâng cằm, nhỏ giọng nói," Tuy rằng trên người cậu không có dấu vết khả nghi, nhưng ánh mắt chột dạ kia đã bóc trần hành động của cậu rồi!"
Đến giờ tan học, Hạ Giai Ngôn và Chu Đình cùng bước đi ra cổng trường. Cách đó chừng mười mét, Chu Đình đã nhanh chóng thấy xe của Lục Tiệp, cô lộ vẻ đắc ý nhìn Hạ Giai Ngôn: "Thế này rồi cậu không còn gì để nói chứ?"
Hạ Giai Ngôn cười nói: "Chẳng lẽ anh ấy không thể đi ngang qua đây sao?"
Chu Đình bước đến gõ kính xe Lục Tiệp, cửa kính xe hạ xuống, cô cười tủm tỉm nói: "Giáo sư Lục, đã lâu không gặp."
Hạ Giai Ngôn và Chu Đình cùng nhau đi ra cổng, Lục Tiệp liền nhìn thấy bóng dáng hai cô, nhưng thấy hai người đang nói chuyện nên Lục Tiệp không xuống xe, để tránh cản trở hai cô nói chuyện. Không ngờ Chu Đình lại đi đến, còn cười mờ ám, trong lòng anh có vài phần hoang mang, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường: "Đã lâu không gặp."
"Ngài dạy học kì trước, đánh giá môn học đó của tôi thành tích thấp!" Chu Đình lên án.
Lục Tiệp sửng sốt, sau đó giải thích: "Tôi duyệt bài, luôn không để tồn tại bất cứ tình huống bất công nào."
Chu Đình nhíu mày: "Không có bất công, kể cả không nể tình riêng luôn chứ? Nếu không vì Hạ Giai Ngôn, tôi đã sớm chạy đến viện khiếu nại ngài rồi!"
Vừa mới bước đến Hạ Giai Ngôn nghe thấy câu này, cô chọc chọc eo Chu Đình: "Xú nha đầu, cậu chán sống rồi chứ gì?"
Chu Đình làm bộ u oán: "Tôi khổ quá mà, không như ai đó, không có một người bạn trai là giáo sư!"
Lục Tiệp hiếm khi bị bật cười, anh nói: "Tôi mời em một bữa cơm xem như bù đắp vậy!"
Chu Đình vội vàng xua tay: "Tôi có một nguyên tắc làm người, tuyệt đối không làm bóng đèn. Hai người đi chơi vui vẻ, bữa cơm này cho nợ, trí nhớ của tôi tốt lắm."
Nhìn Chu Đình rời đi, Hạ Giai Ngôn mới lên xe, cô giải thích với Lục Tiệp: "Chu Đình tính tình như vậy đó, hay thích nói đùa, nhưng không có ý gì đâu."
Lục Tiệp lên tiếng trả lời: "Tôi biết."
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Tiệp đưa Hạ Giai Ngôn đến thăm thôn Thành Trung cách đó bốn mươi kilomet.
Thôn Thành Trung là nơi tồn tại vấn đề phổ biến của cả nước, cải tạo thôn Thành Trung tất nhiên sẽ làm nảy sinh các vấn đề mâu thuẫn và xung đột, vì vậy các phương án cải tạo có liên quan đều trì trệ chưa thể tiến hành đúng chỗ. Đi vào các hẻm lớn ngõ nhỏ trong thôn Thành Trung, Hạ Giai Ngôn cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Nơi này phòng ốc đông đúc, bước vào trong một ngõ nhỏ, ngẩng đầu hoàn toàn không thể nhìn thấy bầu trời, rõ ràng là ban ngày, lại u ám như trời xẩm tối.
Hạ Giai Ngôn chụp lại tất cả khung cảnh ở đây, trong lúc không chú ý cẩn thận thiếu chút nữa thì trượt chân, cũng may Lục Tiệp nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô. Cô cúi đầu, vì nước thấm vào đôi giầy, đường xi măng dưới chân đã mọc lên một lớp đường rêu mỏng. Cách đó không xa thùng rác chất đầu đồ sinh hoát bị vứt đi, bối mùi tanh tưởi, thu hút lũ ruồi bọ lớn nhỏ đến bay vòng vèo trên đống rác ấy.
Sau đó, Hạ Giai Ngôn phỏng vấn vài người dân địa phương, đa số bọn họ đều từ nông thôn lên thành thị kiếm sống. Thế nhưng nhà đất ở thành thị tăng cao, đừng nói là mua nhà, ngay cả một phòng trọ tốt bọn họ cũng thuê không nổi. Nhưng tại thôn Trung Thành này, một ngôi nhà bình thường ba tầng lại có đến mười hộ gia đình sinh sống, bởi vậy tiền thuê rất rẻ. Trong đó có một công nhân dẫn bọn họ đến trước cửa, chỉ vào một loạt đồng hồ nước và đồng hồ điện nói cho bọn họ biết, chỗ này có bao nhiêu cái đồng hồ là có bấy nhiêu đơn vị phòng phân ra cho thuê.
Bọn họ vòng quanh chụp vài tấm ảnh, Hạ Giai Ngôn hơi mệt, kéo Lục Tiệp đến bậc thềm của một ngôi nhà cũ, cùng nhau ngồi xuống.
Giương mắt liền nhìn thấy cây đa già trước cổng thôn, cánh lá sum xuê, chắc chắn đã trải qua hơn mười mùa xuân. Hạ Gia Ngôn lại mở máy chụp một tấm, hỏi anh: "Cây này không sớm thì muộn cũng sẽ bị chặt đi đúng không anh?"
Lục Tiệp gật đầu: "Mặc dù là phá hỏng, nhưng xét theo một góc độ khác là văn minh tiến hóa."
Hạ Giai Ngôn dựa vào người anh, mờ mịt nhìn người qua kẻ lại khắp nơi.
Anh đưa tay vỗ vỗ đầu Hạ Giai Ngôn: "Em đã biết phải bắt đầu viết thế nào chưa?"
Hạ Gai Ngôn đứng lên, sau đó đưa tay cho anh: "Biết rồi ạ. Chúng ta về nhà đi."
Lục Tiệp nắm lấy tay cô: "Ok, chúng ta về nhà."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook