Tình Cũ Như Mộng
Chương 2: Năm ấy gặp anh

Sáu năm trước

***

Ăn xong cơm trưa, Doãn Gia Hoa cùng các anh em trong hội bi da vỗ bụng ra ngoài phơi nắng thì nhận được điện thoại của Hứa Đồng.

Cô bảo anh đi đến thay ống nước cho một vị khách tên là Quan Hiểu.

Hứa Đồng là con gái nuôi của Đường gia, anh là tiểu đệ của Đường Tráng – người anh nuôi của Hứa Đồng. Ông cụ Đường gia, Đường Hưng Bang mở một cửa hàng bán ống nước.

Thường ngày anh đến trông coi cửa hàng bi da cho Đường Tráng, lãng phí thời gian sống qua ngày…Thỉnh thoảng cửa hàng kia đông khách, anh sẽ bị gọi qua đó giúp đỡ.

Hôm nay anh lại bị Hứa Đồng gọi đi thay ống nước.

Khi đến địa chỉ mà Hứa Đồng đưa, anh mới nhận ra trước mặt là một khu chung cư cao cấp.

Từ trước đến nay anh vẫn luôn luẩn quẩn trong khu chợ hỗn tạp, hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với những nơi nguy nga lộng lẫy như thế này.

Anh thầm tặc lưỡi, ấn chuông cửa nhà khách hàng.

***

Khi cánh cửa vừa mở ra, anh lại càng thêm sửng sốt.

Người mở cửa là một cô gái trẻ rất đẹp, lại mang theo phần quyến rũ không nói nổi thành lời.

Khi nhìn thấy anh, ánh mắt vốn ngờ vực bỗng dưng sáng rực, nỗi nghi ngờ liền nhanh chóng tan biến, trong lòng bắt đầu điên cuồng gào thét.

Ánh mắt cô không hề kiêng nể nhìn chằm vào khuôn mặt anh, không chút che đậy tán thưởng vẻ ngoài của anh.

Cô mở rộng cánh cửa, mỉm cười dịu dàng nói với anh: “Anh chàng đẹp trai, anh khôi ngô như vậy sao lại làm nghề thay ống nước cho người ta, thật là phí của trời!”

Cô để anh vào nhà.

Nghe tiếng cánh cửa đằng sau dập “Phịch” tim của anh cũng đập thình thịch theo.

Anh có chút luống cuống nhưng lại không hiểu tại sao.

Anh cảm giác được hai má nóng bừng, đôi tai cũng bỏng rát.

Anh nghĩ chắc chắn khuôn mặt mình đã đỏ lựng.

Anh biết bản thân là một người đẹp trai xuất chúng, thường ngày cũng hay bị bọn Hứa Đồng, Dương Dương trêu chọc, nhưng bất kể họ có đùa giỡn đến đâu cũng không khiến anh bối rối và lúng túng như lúc này.

Anh thầm nghĩ, cô gái tên Quan Hiểu này thật đáng sợ, ánh mắt cô tựa như cất giấu yêu thuật, khi cô ta nhìn chằm vào ai đó sẽ khiến cho trái tim người đó bất giác đập loạn nhịp.

Anh vội vàng đi đổi ống nước, trong khi đó ánh mắt quyến rũ của cô chủ nhà đứng bên cạnh vẫn chăm chú nhìn anh.

Cũng không biết là cô đang theo dõi anh thay ống nước hay là đang ngắm anh nữa.

Dù sao, bất kể cô đang nhìn gì cũng đều làm khuấy đảo trái tim anh. Bình thường vốn chỉ cần hai mươi phút là làm xong công việc đơn giản này, nhưng lần này anh phải dùng gấp đôi thời gian. Cuối cùng công việc cũng đã xong, theo lời dặn dò của Hứa Đồng trước đó, anh đưa cho vị tiểu thư họ Quan một tấm card phục vụ đặc biệt, trong thời gian này của hàng đang có chương trình khuyến mãi. Cô cười mỉm, không biết là vô tình hay cố ý, khi nhận tấm card đầu ngón tay cô lướt qua lòng bàn tay anh.

Làn da anh đã đủ trắng ngần, nhưng làn da cô lại càng đẹp hơn. Khi ngón tay thon dài của cô lướt qua, anh cảm giác như có một làn gió nhẹ ấm áp vừa thoảng qua.

“Cầm thẻ này rồi, có phải tôi sẽ là khách hàng VIP của cửa hàng các anh?” Cô cười hỏi, thanh âm ngọt ngào quyến rũ.

Thoáng chốc khuôn mặt anh lại đỏ lên, ấp a ấp úng trả lời: “Ờ…đúng rồi! Có chuyện gì cô cứ gọi vào số điện thoại trên đấy là được!”

Anh gấp gáp thu dọn đồ nghề, anh muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nơi này khiến cho toàn thân anh không ngừng đổ mồ hôi. Chỉ là tay vừa mới đặt lên ổ khóa thì liền bị cô giữ lại.

Bàn tay thon dài giữ lấy cổ tay anh, cô nhìn anh cười tủm tỉm hỏi: “Vậy lần sau, tôi có thể chỉ định đích danh anh đến giúp tôi không?”

Cô nhìn vào mắt anh đặt câu hỏi khiến toàn thân anh như nhũn ra.

Sau này anh đã học được một câu thành ngữ để hình dung nó – Mị nhãn như tơ (1)

(1) ánh mắt quyến rũ

Anh đỏ mặt, lúng túng gật đầu trả lời: “Ờ…được, được. Cô có thể tìm bất cứ ai.” Sau đó cũng không ngoảnh đầu lại liền chạy trốn mất.

Dưới ánh mặt trời chói chang, anh bước nhanh trên phố, ngay cả đã bỏ lỡ chuyến xe buýt cũng không phát hiện ra, miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu hát sai điệu, cảnh báo bản thân: Phụ nữ dưới chân núi đều là hổ, đụng phải trăm ngàn lần cần tránh…

***

Doãn Gia Hoa phát hiện một việc…từ hôm anh đi sửa ống nước, ngày nào trong nhà người phụ nữ tên Quan Hiểu đó cũng có thứ bị hỏng.

Cô luôn gọi điện thoại đến cửa hàng, báo rằng trong nhà không phải cái này bị hỏng thì cái kia có vấn đề, và đương nhiên lấy thân phận khách hàng VIP chỉ đích danh anh đến sửa chữa.

Trong nhà cô, anh từ sửa ống nước cho đến lò sưởi, từ sửa máy tính cho đến điều hòa… ngay cả điện thoại di động cô vô tình làm rơi xuống bồn cầu, cô cũng giao phó cho anh.

Đối với sự phá hoại phi thường của cô, anh cảm thấy rất kỳ quặc…đôi khi cảm thấy có mấy thứ bị hỏng rất kỳ lạ, lại có mấy thứ thật sự không cần phải sửa, nhưng chỉ cần mỗi khi cô tìm, anh đều nhẫn nại đến.

Không hiểu tại sao, mỗi lần cô dịu dàng nhìn anh bằng ánh mắt nai tơ, anh lại hoàn toàn mất bình tĩnh, mặt mày đỏ ửng, tay chân bỉn rỉn.

Thật ra cô cũng không phải là một người phụ nữ lẳng lơ, thậm chí trong mắt người khác cô cũng chẳng hề quyến rũ đến vậy. Mỗi người đều có một cách nhìn riêng, với anh chỉ cần một nụ cười, cái chau mày của cô đã khiến lòng anh sôi sục.

Hứa Đồng và mọi người đều bảo rằng anh bị người phụ nữ hào phóng lắm tiền đó nhìn trúng rồi. Lúc đầu anh cũng nghĩ như vậy. Nhưng sau đó anh phát hiện một điều.

Người phụ nữ tên Quan Hiểu đó cứ vờ như vô tình động chạm vào người anh, nào là vuốt má, véo mặt anh, tuy ánh mắt nhìn anh rất dịu dàng nhưng hoàn toàn không có ý định khiêu khích hay là mong muốn gì sâu xa hơn cả. Điều này khiến anh có chút thất vọng.

***

Doãn Gia Hoa cảm thấy rằng Hứa Đồng và người đàn ông tên là Cố Thần đang quen nhau. Mối quan hệ của hai người họ tiến triển cực nhanh, hừng hực khí thế.

Cố Thần bao nguyên một máy bay riêng đưa Hứa Đồng đến một hòn đảo nghỉ mát, anh cũng được dựa hơi đi cùng.

Phong cảnh hòn đảo này thật sự đẹp vô cùng, anh để hành lý vào khách sạn rồi liền chạy xuống vui chơi.

Nhìn thấy bờ biển xanh biếc, thay vì mặc quần bơi anh mặc một chiếc quần sọc mùa hè, vội vã cởi áo chạy ào xuống biển. Anh cảm thấy thật nhẹ nhàng sảng khoái khi ngâm mình trong nước biển.

Trong nháy mắt chiếc quần đã ướt đẫm dán chặt phác thảo đường cong rắn chắc của cơ thể anh.

Anh không chút bận tâm mặc thân dưới lộ ra, cười ha ha vươn tay chuẩn bị bơi tiếp.

Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh phụ nữ.

“Hey! Doãn Gia Hoa!”

Thanh âm này thật sự quá mức quen thuộc, nghe thấy nó đột nhiên tự đáy lòng anh cảm thấy ngạc nhiên vui mừng.

Anh quay đầu mỉm cười rạng rỡ.

“Hey! Quan Hiểu!”

Bầu trời bao la, nước biển trong xanh, ánh mặt trời chói chang đến không thể mở mắt, nhờ vậy sự ngượng ngùng tựa hồ bốc hơi đi vài phần. Anh sải bước chân dài chạy qua, bọt nước tựa như những bông hoa trắng muốt bắn lên tung tóe, anh giẫm lên những bông hoa li ti đó, trên mặt vẫn giữ nụ cười sáng lạng.

***

Quan Hiểu vẫn luôn nhớ mãi ngày hôm đó, nhớ mãi nụ cười rạng rỡ khi anh chạy đến bên cô.

Lúc đó, cô ngẩng đầu lên nhìn anh

Lòng cô rung động khi nhìn thấy anh không hề che giấu niềm vui sướng của mình vì gặp được cô.

***

Doãn Gia Hoa chạy vội đến trước mặt Quan Hiểu.

Quan Hiểu nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt tựa như mang theo ngọn lửa lướt qua toàn thân anh, cuối cùng ngọn lửa cháy hừng hực trên phần hông của anh.

Chiếc quần ướt dán chặt vào người anh, đường cong săn chắc hoàn hảo lộ ra.

Quan Hiểu nhíu mày quan sát nơi ấy rồi thở dài: “Này! Em trai dáng người cũng không tệ à nha!”

Doãn Gia Hoa ngay lập tức khòm người xuống, hai chân kẹp lại, hai tay chồng chéo che bộ phận phía dưới, gào khóc gọi: “Cô không được nhìn ở đây! Đừng nhìn!”

Anh càng co quắp, Quan Hiểu lại càng hăng hái.

Cô nửa đùa nửa thật kéo tay anh ra, cười khúc khích: “Anh che làm gì? Ướt thế này thì lộ ra cả rồi.”

Khuôn mặt Doãn Gia Hoa đỏ bừng, hai tay lại càng ép chặt hơn, nói kiểu gì cũng không buông ra.

Quan Hiểu vừa giật tay anh vừa cười đùa: “Anh che chặt như vậy, có phải là đang giấu bảo bối gì không? Nào để chị xem nào!” Cô cười xấu xa, đôi mày, cặp mắt đều cong vút.

Nhìn khuôn mặt vui cười của cô, nghe giọng điệu trêu chọc của cô, Doãn Gia Hoa cảm thấy bên tai mình như nổ vang, cùng lúc…nơi nào đó nơi cơ thể cũng đang dần thay đổi.

Anh vội vàng xoay người, khom lưng thầm hít sâu một hơi, gấp gáp giải thích: “Không có! Tôi không hề giấu gì cả! Cô đừng nhìn, không được nhìn…!”

Anh giận lẫy hét lớn, thanh âm nũng nĩu như cậu bé làm cho lòng Quan Hiểu lại cứng đầu hơn, nói gì cũng không chịu buông tha.

Cô chạy đến đằng trước chặn, anh xoay người luồn qua.

Kết quả không còn đường nào trốn nữa, không nghĩ rằng cô lại vô tình giật tay anh ra.

Giây tiếp theo, cả hai người đều hóa đá.

Quan Hiểu nhìn xuống nơi ướt đẫm kia đang phình ra, nuốt một hơi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Doãn Gia Hoa.

Trong phút chốc, Doãn Gia Hoa há hốc mồm hét ầm lên: “A…A…A…”

***

Mỗi khi cô trêu anh, anh đều ngượng ngùng xấu hổ, hệt như một cậu bé, khuôn mặt anh đỏ bừng, nhảy cẫng lên rồi gào thét, điều đó khiến cô thấy thú vị.

Cho nên cô rất thích chọc ghẹo anh, thích nhìn anh nhảy dựng lên vì xấu hổ, thích nghe anh hét toáng lên vì hoảng hốt.

Nhưng cho đến bây giờ cô cũng không ý thức được rằng, phản ứng của vị em trai nhỏ này lại nhanh và cấp tốc như vậy, anh thật ra cũng đã hơn hai mươi rồi…anh sớm đã là một người trưởng thành, cơ thể của anh sẽ vì kích thích mà sinh ra biến hóa.

Doãn Gia Hoa nhanh chóng che lại, mặt đỏ như tôm luộc, khom người lầm bầm: “Sao cô có thể nhìn cậu em của tôi được chứ? Sao cô lại nhìn cậu em của tôi!!”

Quan Hiểu đột nhiên cười ầm lên : “Em trai của anh rõ ràng đã được chiếc quần bao bọc kỹ thế rồi, sao tôi có thể nhìn thấy nó được chứ.”

Doãn Gia Hoa nghiêng đầu, đôi mắt to đen lấp lánh trừng cô, ấp a ấp úng nửa ngày mãi không thốt nổi một lời…rõ ràng anh cảm thấy trong đầu mình đầy lý lẽ nhưng trong nhất thời lại không biết nên phản bác lại thế nào.

Quan Hiểu cảm thấy anh như vậy vô cùng đáng yêu, nhịn không được nâng tay vuốt đầu anh: “Ngoan nào! Ngoan nào! Chị thật sự chưa nhìn thấy gì cả! Ngoan nào! Đừng giận nữa nha, chờ chị đi thay áo tắm rồi cùng em đi bơi nhé, được không?”

Doãn Gia Hoa hừ một tiếng, không tình nguyện xem như là đáp ứng, sau đó quay đầu lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Quan Hiểu thiếu nhẫn nại đẩy anh: “Đi thôi, đi với chị thay quần áo, chứ đứng ngây ngốc ở đây làm gì.”

Doãn Gia Hoa lại quay đầu, mắt trừng to oán hận nhìn cô gào: “Đợi một lát, bây giờ chưa được.”

Quan Hiểu nhìn anh, ánh mắt sắc sảo chợt lóe lên như hiểu ra.

Cô xấu xa cười rộ lên, đầu ngón tay khẽ lướt qua người anh, thỏ thẻ hỏi: “Hoa Hoa, sao thế? Chỗ nào không thoải mái ư?” Cô vừa hỏi, vừa nhìn chằm anh không chớp mắt.

Doãn Gia Hoa hiểu được, đôi mắt kia lại bắt đầu dùng yêu thuật dụ dỗ anh.

Anh khóc không ra nước mắt cầu xin: “Xin cô đừng đụng chạm tôi nữa có được không! Rõ ràng là đã sắp xuống rồi, nhưng mà…nhưng mà…tất cả tại cô cả đấy! Bây giờ lại…!Cô nhanh bỏ tay ra đi…”

Quan Hiểu bị bộ dạng luống cuống quấn quýt của anh chọc cười hả hê.

Cô cảm thấy thật lâu lắm rồi vẫn chưa có vui như vậy.

***

Ngày hôm đó trên đảo, Quan Hiểu vẫn nhớ mãi bản thân vô cùng xấu xa khiến cậu em của Doãn Gia Hoa thức dậy rất nhiều lần.

***

Doãn Gia Hoa đứng trên bờ biển cả buổi chiều đằng đẳng cũng không dám nhúc nhích nửa bước. Cho nên đừng nói là bơi, ngay cả nước anh cũng chẳng dám uống, suốt buổi chiều anh phải chiến đấu cùng cậu em không ngừng lớn lên của mình.

Cuối cùng, anh gần suýt khóc.

“Xin cô đừng chạm vào tôi nữa, đừng chạm vào tôi nữa. Thật khó chịu…tôi điên mất thôi!”

Quan Hiểu nâng tay vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn của anh, kiễng chân kề mặt gần tới anh: “Hoa Hoa, sao anh lại bảo “chạm” vào anh là sao? Là như vậy… như vầy… hay như vầy…?” Cô vừa hỏi vừa lướt tay qua bờ vai anh, cánh tay, rồi sà xuống ngực.

“Phù…” Doãn Gia Hoa gào to, hai tay che kín cậu em của mình.

“Cô…người phụ nữ này thật là…quá đáng ghét…tà ác!!!”

Quan Hiểu cười ngả nghiêng.

Nhìn sắc trời, cuối cùng cô quyết định rủ lòng từ bi buông tha cho anh.

“Hoa Hoa, tối nay sẽ có một bữa tiệc khiêu vũ trên bờ biển, nhớ đến đấy! Chị sẽ ở đây chờ cậu.”

Doãn Gia Hoa hừ lạnh, oán giận yếu ớt trả lời: “Cô lại đùa tôi à, tôi đây sẽ không đến.”

Quan Hiểu chẳng thèm để ý đến bộ dáng nũng nịu đấu tranh của anh, xoay người vào khách sạn, không ngoảnh đầu để lại một câu: “Tối nay chị chờ em nhá!”

Doãn Gia Hoa nhìn theo bóng lưng cô, giậm chân: “Này! Tôi không đến, không đến!” Chân thì giậm ở dưới nhưng lại liên lụy đến cậu em vẫn chưa yên của mình…

Anh thầm hít một hơi rồi lại khom người, cố gắng bình tĩnh lại, trong lòng vẫn còn oán hận mắng: “Tôi đây mới không thèm đến! Nhất định không đến!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương