Tinh Chiến Phong Bạo
-
Quyển 2 - Chương 4: Đo đạc
La Vân cũng cảm thán, từ trên người Marthas và Carew có thể thấy được trình độ hiện nay của Mặt Trăng và Sao Hỏa quả thực không tầm thường.
- Hôm nay, nhiệm vụ huấn luyện của các em chính là đứng kiểu quân đội, đứng đến hừng đông.
Bỗng nhiên sáu đèn pha đều được mở, rất cả mọi người đều bị chói đến hoa mắt choáng váng, bắt đầu ngày huấn luyện đầu tiên.
Đối với sinh viên hệ quân sự mà nói, đây chính là khởi đầu của lộ trình địa ngục.
Năm canh giờ sau, số sinh viên còn có thể giữ vững thế đứng quân đội chỉ còn lại bảy người: Vương Tranh, Marthas, Carew, Tạ Vũ Hân, Trương Sơn, Diệp Tử Tô, Mông Điềm.
Đám người La Vân nhìn thấy kết quả như vậy thì trong mắt thoáng hiện lên một tia thất vọng, tố chất của đám tân sinh viên này cũng quá kém, loại cường độ huấn luyện này vốn dĩ không coi vào đâu, nhưng kết quả chỉ còn lại mấy người.
Bước đầu đã như vậy rồi thì chạy mười nghìn mét lại càng là hình ảnh thất bại nối tiếp thất bại, nếu như tiếp theo có thể kiên trì được cũng coi như không tệ.
Diệp Tử Tô nhìn Mông Điềm một chút, Mông Điềm cũng quay sang nhìn Diệp Tử Tô, đây chính là hai nữ sinh được chú ý nhất trong đám tân sinh viên. Mông Điềm đến từ hệ chỉ huy, xuất thân từ quân nhân thế gia, thân cao gần một thước tám, tuyệt đối là vóc dáng hoàn mỹ. Cô có chút bất ngờ, Diệp Tử Tô vậy mà có thể kiên trì nổi.
- Bảy người các em cũng xem như không tệ, hôm nay huấn luyện chính thức bắt đầu, sẽ do tôi chịu trách nhiệm. Bây giờ dốc hết tốc lực chạy mười nghìn thước đi.
La Vân nói, ba vị huấn luyện khác thì lại phụ trách những sinh viên khác.
Những người khác rất vui vẻ, có đôi khi sự vui sướng của bản thân mình được xây dựng trên sự đau khổ của kẻ khác. Bảy người này quá gai mắt, cứ để cho bọn họ đắc ý đi, đã đứng xong còn phải chạy mười nghìn mét.
La Vân lấy đồng hồ bấm giờ ra, ra lệnh một tiếng, bảy bóng dáng đồng thời xông ra ngoài. Người nhanh nhất lại là Mông Điềm.
Mông Điềm có kết quả gien người máy loại A là chuyện không thể nghi ngờ. Dưới loại tình huống như thế này, thể trạng của con gái sẽ rất thua thiệt.
Carew nở nụ cười:
- Marthas, rãnh rỗi vẫn là rảnh rỗi, so đấu một lần đi.
- Tự nhiên.
Tính cách của Marthas rất bình tĩnh.
Đang lúc hai người nói chuyện thì một bóng người chạy vụt qua, Trương Sơn ngây ngẩn cả người, ôi.... Tên này sao lại nhanh đến như vậy.
Vương Tranh không nhanh không được, chỉ có biểu hiện tốt trong kỳ huấn luyện, mới có cơ hội tiến vào Hệ Cơ Giáp, tình hình của cậu bức ép cậu phải cố gắng, hoàn toàn khác biệt với đám người này.
Carew dĩ nhiên sẽ không bỏ qua Vương Tranh, tức khắc đuổi theo, thế nhưng mười nghìn mét nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, ở giai đoạn trước chạy quá nhanh mất nhiều thể lực thì đến giai đoạn sau coi như bỏ đi.
Carew gào lên một tiếng, đuổi theo Vương Tranh. Marthas lại mỉm cười, sau đó cũng không thấy biểu tình gì nữa, nhưng rõ ràng cậu đã tăng tốc độ dưới chân. Tạ Vũ Hân cười khổ, Vương Tranh thật sự muốn liều mạng.
Mười phút trôi qua, các bạn nhỏ trong thao trường đều sợ ngây người.
Tốc độ của Vương Tranh không hề có dấu hiệu giảm xuống chút nào. La Vân nhìn chằm chằm đồng hồ bấm giờ, kỳ lạ!
Đây là tốc độ gì?
Mười nghìn mét đã qua gần một nửa, nhưng tốc độ của Vương Tranh lại không hề giảm sút! Ở sau lưng Vương Tranh, Marthas và Carew đều đuổi sát phía sau, nhưng khoảng cách chỉ chênh lệch có mấy chục thước. Carew không ngừng mắng nhiếc, Mông Điềm cũng không thể nào nghĩ ra, vì sao người con trai trước mặt lại chạy nhanh như vậy?
Khoảng cách giữa bọn họ và những người khác đã bị kéo dãn rất nhiều, tốc độ vốn không phải sở trường của Trương Sơn, vị trí thứ tư chính là Mông Điềm, theo sát phía sau chính là Tạ Vũ Hân; Diệp Tử Tô; Trương Sơn.
Diệp Tử Tô quả thật khiến cho nhiều người ngạc nhiên, có lẽ Vương Tranh cũng không kinh ngạc, dù sao thì người ta ngày nào cũng luyện tập.
Nhưng mà tên tiểu tử Vương Tranh này thực sự quá nhanh. Rất nhanh toàn trường, bất kể là người đang đứng, nằm hay chính là những người tò mò đứng vòng ngoài đều quan sát bảy người này, trong lòng mọi người cũng cảm giác được, đợt huấn luyện này đã biến thành một trận ganh đua.
Đã qua hơn phân nữa chặng đường, thân thể chắc chắn đã bắt đầu mệt nhọc rồi, tốc độ chạy càng nhanh thì mức độ giảm sút càng mạnh, đây không phải chỉ dựa vào ý chí, thân thể chắc chắn sẽ không nghe theo lời chủ nhân nữa.
Carew mỉm cười rồi chợt rống một tiếng thật lớn, sau đó hắn đột nhiên tăng lực, người sao Hỏa không có thứ hèn nhát, hắn sãi bước đuổi theo Vương Tranh.
Tuy rằng tiếng rống của hắn rất lớn, thế nhưng hắn không để ý rằng Marthas cũng âm thầm chạy tới, nhìn dáng vẻ Carew chạy nước rút tựa như xe tăng, nhưng khí thế của hắn lại rất hung mãnh, lại không nhẹ nhàng thoải mái như Marthas, hai người nhanh chóng tiếp cận Vương Tranh.
Nhưng đúng vào lúc này, tốc độ của Vương Tranh lại đột nhiên tăng lên, không phải là nhanh bình thường nữa. Vốn ban đầu Vương Tranh muốn chạy đầu tiên là được, không ngờ phía sau lại có hai tên ôn thần mạnh mẽ như vậy đuổi theo mình, muốn có đãi ngộ đặc biệt thì nhất định phải có thành tích tốt, bằng không thì cũng khó thuyết phục hiệu trưởng, đã như vậy thì chỉ cần chạy nhanh một chút là được rồi.
"Ầm...."
Mặt đất nổ tung, bụi mù mờ mịt. Khí tức trong cơ thể Vương Tranh đột nhiên lưu chuyển nhanh hơn, tốc độ dưới chân nhanh tựa như bay, nếu như bước chân có chút dấu hiệu mệt nhọc thì trong nháy mắt sẽ bị người đuổi theo phía sau bỏ xa.
Sau mười sáu phút...
Vương Tranh hoàn thành huấn luyện chạy mười nghìn mét.
Trong thao trường lớn như vậy lại lặng ngắt như tờ, đây là một con người sao, đây là tốc độ gì, cái gì là sức chịu đựng?
La Vân cũng vô cùng kinh ngạc, không tin sự thật trước mắt mình, nhưng hắn lại không thể nào thất thố trước một đám tân sinh viên được. Ôi.... đây chính là kỷ lục mới của toàn bộ quân khu ở thủ đô.
- Báo cáo huấn luyện viên, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Vương Tranh cúi đầu chào, nói.
La Vân vô gật đầu vô cùng hài lòng, thằng nhóc này chẳng những có năng lực mà thái độ cũng rất tốt, nhất là trên người cậu ta hắn có thể cảm nhận được một loại khí chất nghiêm cẩn như một quân nhân, giống như là một cựu binh đã được huấn luyện rất lâu rồi.
Vương Tranh được Cốt Đầu huấn luyện đã sớm tập thành thói quen, cũng không cảm giác mình có gì khác với những người khác.
Marthas về đích thứ hai, thành tích hơn mười bảy phút, Carew xếp thứ ba với thành tích hơn mười tám phút, theo sát phía sau là Mông Điềm; Tạ Vũ Hân; cuối cùng là Trương Sơn dùng toàn bộ sức lực còn sót lại và Diệp Tử Tô đồng thời về đích, dầu gì cũng là một người đàn ông mà chạy bộ lại xếp chót, thật là mất mặt mà.
Mặc dù về đích cuối cùng nhưng thành tích cũng khá tốt, ít nhất đối với một lính mới mà nói thành tích như vậy thật sự không tệ.
La Vân nhìn đồng hồ:
- Tập hợp!
Trải qua đủ loại giày vò như vậy, các sinh viên thật sự đã nghe lời hơn rất nhiều, mọi người lập tức tập trung lại. Tuy rằng chẳng phải đội hình ngay ngắn chỉnh tề, nhưng ít nhất thái độ cũng rất nghiêm chỉnh.
- Lần huấn luyện quân sự này phân thành từng phân đoàn phân đoạn mà tiến hành, gồm có: Thượng đoạn; trung đoạn; hạ đoạn. Cuối cùng dựa vào điểm số của các phân đoạn mà xếp hạng thành tích cuối năm, mà người nào có thành tích huấn luyện quân sự không hợp cách sẽ bị đuổi học. Mục tiêu bồi dưỡng của Học Viện Quân Sự chính là những chiến thần trong tương lai, chứ không phải là những kẻ hèn nhát, cho nên các em tốt nhất phải dốc toàn lực. Kế tiếp thượng sĩ Triệu Đằng, thượng sĩ An Tư sẽ tiến hành thao luyện đội ngũ, bắt đầu!
Nói xong, La Vân nhìn bảy người Vương Tranh, nói:
- Các em đi theo tôi.
La Vân có thể cảm nhận được nhịp tim của những em này đang đập rất nhanh, vô cùng mạnh mẽ, nhưng đều có thể khống chế được... Thế nào lại thiếu đi hai người.
La Vân vừa quay đầu lại nhìn liền nhận ra dường như việc chạy bộ một vòng vừa rồi không hề ảnh hưởng gì đến hai em ấy. Việc này thật sự khó hiểu!
- Sức chịu đựng của bảy người các em thật sự không tệ, bây giờ thử xem sức bật của các em, ai tới trước?
La Vân cũng có chút ngạc nhiên, đương nhiên Cổ Đặc cũng cần số liệu toàn diện của sinh viên, ngoại trừ Marthas và Carew ra thì những người khác cũng không hề kém như trong tưởng tượng.
- Em trước!
Trương Sơn muốn tìm lại thể diện, việc này quá mất mặt, tuy hắn chạy chậm nhưng sức mạnh chính là sở trường của hắn.
Diệp Tử Tô nhìn Mông Điềm, mà Mông Điềm lại nhìn chằm chằm vào Vương Tranh, sao chưa từng nghe nói qua về người này, cậu ta từ ở đâu chui ra vậy không biết?
- Huấn luyện viên, nhất định phải sử dụng nắm tay hay là tùy ý?
Trương Sơn cởi quần áo ra, lộ ra cơ bắp săn chắc.
- Tùy ý, tôi khuyên các em hãy cố gắng dồn tất cả lực có trong cơ thể, sau đó phát ra lực đạo mạnh nhất!
La Vân phất tay.
Trương Sơn lui về phía sau mấy bước, hai chân nhẹ nhàng nhảy bật lên, tiết tấu càng lúc càng nhanh, bỗng nhiên quát to một tiếng, xoay người một vòng sau đó đá một cước thật mạnh về phía thiết bị đo lực.
Ầm....
Bốn trăm mười sáu cân!
Ở thời đại trước kia, với sức lực này đã đủ xưng bá trận đấu cận chiến.
Trương Sơn chậm rãi thu hồi chân, khóe miệng mơ hồ nở một nụ cười thỏa mãn, tuy rằng không phải trạng thái tốt nhất, nhưng đủ để giết đám người này trong chớp mắt.
La Vân gật đầu một cái, Trương Sơn này đúng là một người luyện võ.
- Người kế tiếp.
Sức lực của Tạ Vũ Hân là hai trăm tám mươi cân, so sánh với kết quả của Trương Sơn, quả thật kém nhau một trời một vực, nhưng cũng xem là không tệ, dù sao thì hắn cũng không thể nào có sức mạnh như một tuyển thủ được.
Carew nhìn thoáng qua Marthas:
- Để ta thử một chút.
Carew đi tới máy đo lực, hít sâu một hơi, cơ thể hắn tựa như mãnh hổ nhào tới phía trước, quả đấm dường như có hồng quang thoáng hiện lên, đột nhiên đánh vào thiết bị đo lực.
Vù vù~~~~~~~~~~~~
Năm trăm hai mươi tám cân!
Leng keng đinh...
La Vân sửng sờ, sức lực thế này dù ở trong quân đội cũng rất hiếm thấy, khó trách Cổ Đặc lại đặc biệt căn dặn, dù muốn không phục cũng không được. Trong trận thi đấu giữa các quân đoàn trong Hệ Mặt Trời, sao Hỏa và Mặt Trăng luôn chiếm được giải nhất trong nhiều năm liền, mà quân đoàn của địa cầu luôn luôn đóng vai phụ.
Việc này cũng có quan hệ đến môi trường sống của sao Hỏa và môi trường đặc biệt của Mặt Trăng.
Có đôi khi mọi người cũng chỉ có thể thầm than, chẳng lẽ trái đất thực sự chỉ còn lại kỷ niệm duy nhất về khởi nguyên nhân loại thôi sao.
- Nếu như so sánh về sức mạnh thì các người không sánh bằng đâu!
Carew mặc kệ đây là đâu, hắn vẫn luôn phách lối như vậy.
- Người kế tiếp.
Tuy rằng trong lòng rất cảm thán nhưng trên mặt hắn vẫn không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, La Vân cũng là một quân nhân địa cầu.
- Lady first!
Marthas mỉm cười, làm động tác mời đi trước.
Lực công kích của Diệp Tử Tô là một trăm ba mươi cân.
- Ha ha, con gái chỉ có vậy thôi sao! Có lẽ làm công tác hậu cần phía sau sẽ tốt hơn, chiến tranh là trò chơi của đàn ông!
Carew cười nói, ở sao Hỏa, chủ nghĩa đàn ông là trụ cột vẫn rất phổ biến.
Mông Điền tiến lên, cô cũng lẳng lặng đứng trước thiết bị đo lực, lạnh lùng liếc mắt nhìn Carew. Carew thì lại dùng ánh mắt vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm Mông Điềm.
Ầm...
Bốn trăm chín mươi cân!
Mặc dù không thể so được với Carew nhưng Mông Điềm là một cô gái, hơn nữa cô lại không có cơ bắp như khủng long, ngay cả Carew cũng vô cùng kinh hãi.
Vương Tranh có chút bất ngờ, chiêu thức mà Mông Điềm vừa mới đánh ra thực sự rất thú vị, thoạt nhìn chỉ là một quyền, nhưng thực sự đó là ba quyền, tốc độ vô cùng nhanh, đánh chồng lên nhau. La Vân cũng có chút bất ngờ, bởi vì người đánh là Mông Điềm.
Mông Điềm vừa đánh ra một quyền đẹp mắt như vậy, nhưng vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh điềm đạm như cũ.
Lần này Carew cũng không nói thêm bất cứ lời châm chọc nào, mà trong ánh mắt nhìn về phía Mông Điềm lộ ra dục vọng muốn chinh phục.
La Vân ghi chép lại thành tích, gật đầu nói:
- Người kế tiếp.
Marthas nhìn Vương Tranh, Vương Tranh dùng tay làm động tác mời. Marthas đi tới trước thiết bị đo lực, động tác của hắn giống hệt Trương Sơn, lui về phía sau vài bước, rồi đột nhiên phát lực, nhưng khác biệt với động tác mạnh mẽ của Trương Sơn, động tác của Marthas nhanh như tia chớp.
Ầm...
Năm trăm ba mươi lăm cân!
- Móa.
Carew đứng ở một bên không nhịn được khẽ chửi rửa một tiếng. Mùa hè này, hắn thức sự không hề buông lỏng khổ luyện, thế nhưng lại yếu hơn tên này một chút. Lần nào cũng thua một chút, thật sự khiến người ta tức giận mà.
Marthas cười cười, không thèm để ý chút nào, có thể nhìn ra được hắn không hề xuất toàn lực.
- Vương Tranh, cố gắng hết sức là được rồi, đừng làm mình bị thương, món đồ này có lực phản hồi rất lớn.
Tạ Vũ Hân nói, hắn biết rõ Vương Tranh vì sao phải liều mạng như vậy, ông ngoại thực sự đã đáp ứng, nếu như thành tích của đợt huấn luyện này đặc biệt xuất sắc, thì nó chính là một lý do có thể thuyết phục lão sư của Hệ Cơ Giáp. Bằng không thì cho dù ông là hiệu trưởng cũng không thể một tay che trời được.
- Hôm nay, nhiệm vụ huấn luyện của các em chính là đứng kiểu quân đội, đứng đến hừng đông.
Bỗng nhiên sáu đèn pha đều được mở, rất cả mọi người đều bị chói đến hoa mắt choáng váng, bắt đầu ngày huấn luyện đầu tiên.
Đối với sinh viên hệ quân sự mà nói, đây chính là khởi đầu của lộ trình địa ngục.
Năm canh giờ sau, số sinh viên còn có thể giữ vững thế đứng quân đội chỉ còn lại bảy người: Vương Tranh, Marthas, Carew, Tạ Vũ Hân, Trương Sơn, Diệp Tử Tô, Mông Điềm.
Đám người La Vân nhìn thấy kết quả như vậy thì trong mắt thoáng hiện lên một tia thất vọng, tố chất của đám tân sinh viên này cũng quá kém, loại cường độ huấn luyện này vốn dĩ không coi vào đâu, nhưng kết quả chỉ còn lại mấy người.
Bước đầu đã như vậy rồi thì chạy mười nghìn mét lại càng là hình ảnh thất bại nối tiếp thất bại, nếu như tiếp theo có thể kiên trì được cũng coi như không tệ.
Diệp Tử Tô nhìn Mông Điềm một chút, Mông Điềm cũng quay sang nhìn Diệp Tử Tô, đây chính là hai nữ sinh được chú ý nhất trong đám tân sinh viên. Mông Điềm đến từ hệ chỉ huy, xuất thân từ quân nhân thế gia, thân cao gần một thước tám, tuyệt đối là vóc dáng hoàn mỹ. Cô có chút bất ngờ, Diệp Tử Tô vậy mà có thể kiên trì nổi.
- Bảy người các em cũng xem như không tệ, hôm nay huấn luyện chính thức bắt đầu, sẽ do tôi chịu trách nhiệm. Bây giờ dốc hết tốc lực chạy mười nghìn thước đi.
La Vân nói, ba vị huấn luyện khác thì lại phụ trách những sinh viên khác.
Những người khác rất vui vẻ, có đôi khi sự vui sướng của bản thân mình được xây dựng trên sự đau khổ của kẻ khác. Bảy người này quá gai mắt, cứ để cho bọn họ đắc ý đi, đã đứng xong còn phải chạy mười nghìn mét.
La Vân lấy đồng hồ bấm giờ ra, ra lệnh một tiếng, bảy bóng dáng đồng thời xông ra ngoài. Người nhanh nhất lại là Mông Điềm.
Mông Điềm có kết quả gien người máy loại A là chuyện không thể nghi ngờ. Dưới loại tình huống như thế này, thể trạng của con gái sẽ rất thua thiệt.
Carew nở nụ cười:
- Marthas, rãnh rỗi vẫn là rảnh rỗi, so đấu một lần đi.
- Tự nhiên.
Tính cách của Marthas rất bình tĩnh.
Đang lúc hai người nói chuyện thì một bóng người chạy vụt qua, Trương Sơn ngây ngẩn cả người, ôi.... Tên này sao lại nhanh đến như vậy.
Vương Tranh không nhanh không được, chỉ có biểu hiện tốt trong kỳ huấn luyện, mới có cơ hội tiến vào Hệ Cơ Giáp, tình hình của cậu bức ép cậu phải cố gắng, hoàn toàn khác biệt với đám người này.
Carew dĩ nhiên sẽ không bỏ qua Vương Tranh, tức khắc đuổi theo, thế nhưng mười nghìn mét nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, ở giai đoạn trước chạy quá nhanh mất nhiều thể lực thì đến giai đoạn sau coi như bỏ đi.
Carew gào lên một tiếng, đuổi theo Vương Tranh. Marthas lại mỉm cười, sau đó cũng không thấy biểu tình gì nữa, nhưng rõ ràng cậu đã tăng tốc độ dưới chân. Tạ Vũ Hân cười khổ, Vương Tranh thật sự muốn liều mạng.
Mười phút trôi qua, các bạn nhỏ trong thao trường đều sợ ngây người.
Tốc độ của Vương Tranh không hề có dấu hiệu giảm xuống chút nào. La Vân nhìn chằm chằm đồng hồ bấm giờ, kỳ lạ!
Đây là tốc độ gì?
Mười nghìn mét đã qua gần một nửa, nhưng tốc độ của Vương Tranh lại không hề giảm sút! Ở sau lưng Vương Tranh, Marthas và Carew đều đuổi sát phía sau, nhưng khoảng cách chỉ chênh lệch có mấy chục thước. Carew không ngừng mắng nhiếc, Mông Điềm cũng không thể nào nghĩ ra, vì sao người con trai trước mặt lại chạy nhanh như vậy?
Khoảng cách giữa bọn họ và những người khác đã bị kéo dãn rất nhiều, tốc độ vốn không phải sở trường của Trương Sơn, vị trí thứ tư chính là Mông Điềm, theo sát phía sau chính là Tạ Vũ Hân; Diệp Tử Tô; Trương Sơn.
Diệp Tử Tô quả thật khiến cho nhiều người ngạc nhiên, có lẽ Vương Tranh cũng không kinh ngạc, dù sao thì người ta ngày nào cũng luyện tập.
Nhưng mà tên tiểu tử Vương Tranh này thực sự quá nhanh. Rất nhanh toàn trường, bất kể là người đang đứng, nằm hay chính là những người tò mò đứng vòng ngoài đều quan sát bảy người này, trong lòng mọi người cũng cảm giác được, đợt huấn luyện này đã biến thành một trận ganh đua.
Đã qua hơn phân nữa chặng đường, thân thể chắc chắn đã bắt đầu mệt nhọc rồi, tốc độ chạy càng nhanh thì mức độ giảm sút càng mạnh, đây không phải chỉ dựa vào ý chí, thân thể chắc chắn sẽ không nghe theo lời chủ nhân nữa.
Carew mỉm cười rồi chợt rống một tiếng thật lớn, sau đó hắn đột nhiên tăng lực, người sao Hỏa không có thứ hèn nhát, hắn sãi bước đuổi theo Vương Tranh.
Tuy rằng tiếng rống của hắn rất lớn, thế nhưng hắn không để ý rằng Marthas cũng âm thầm chạy tới, nhìn dáng vẻ Carew chạy nước rút tựa như xe tăng, nhưng khí thế của hắn lại rất hung mãnh, lại không nhẹ nhàng thoải mái như Marthas, hai người nhanh chóng tiếp cận Vương Tranh.
Nhưng đúng vào lúc này, tốc độ của Vương Tranh lại đột nhiên tăng lên, không phải là nhanh bình thường nữa. Vốn ban đầu Vương Tranh muốn chạy đầu tiên là được, không ngờ phía sau lại có hai tên ôn thần mạnh mẽ như vậy đuổi theo mình, muốn có đãi ngộ đặc biệt thì nhất định phải có thành tích tốt, bằng không thì cũng khó thuyết phục hiệu trưởng, đã như vậy thì chỉ cần chạy nhanh một chút là được rồi.
"Ầm...."
Mặt đất nổ tung, bụi mù mờ mịt. Khí tức trong cơ thể Vương Tranh đột nhiên lưu chuyển nhanh hơn, tốc độ dưới chân nhanh tựa như bay, nếu như bước chân có chút dấu hiệu mệt nhọc thì trong nháy mắt sẽ bị người đuổi theo phía sau bỏ xa.
Sau mười sáu phút...
Vương Tranh hoàn thành huấn luyện chạy mười nghìn mét.
Trong thao trường lớn như vậy lại lặng ngắt như tờ, đây là một con người sao, đây là tốc độ gì, cái gì là sức chịu đựng?
La Vân cũng vô cùng kinh ngạc, không tin sự thật trước mắt mình, nhưng hắn lại không thể nào thất thố trước một đám tân sinh viên được. Ôi.... đây chính là kỷ lục mới của toàn bộ quân khu ở thủ đô.
- Báo cáo huấn luyện viên, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Vương Tranh cúi đầu chào, nói.
La Vân vô gật đầu vô cùng hài lòng, thằng nhóc này chẳng những có năng lực mà thái độ cũng rất tốt, nhất là trên người cậu ta hắn có thể cảm nhận được một loại khí chất nghiêm cẩn như một quân nhân, giống như là một cựu binh đã được huấn luyện rất lâu rồi.
Vương Tranh được Cốt Đầu huấn luyện đã sớm tập thành thói quen, cũng không cảm giác mình có gì khác với những người khác.
Marthas về đích thứ hai, thành tích hơn mười bảy phút, Carew xếp thứ ba với thành tích hơn mười tám phút, theo sát phía sau là Mông Điềm; Tạ Vũ Hân; cuối cùng là Trương Sơn dùng toàn bộ sức lực còn sót lại và Diệp Tử Tô đồng thời về đích, dầu gì cũng là một người đàn ông mà chạy bộ lại xếp chót, thật là mất mặt mà.
Mặc dù về đích cuối cùng nhưng thành tích cũng khá tốt, ít nhất đối với một lính mới mà nói thành tích như vậy thật sự không tệ.
La Vân nhìn đồng hồ:
- Tập hợp!
Trải qua đủ loại giày vò như vậy, các sinh viên thật sự đã nghe lời hơn rất nhiều, mọi người lập tức tập trung lại. Tuy rằng chẳng phải đội hình ngay ngắn chỉnh tề, nhưng ít nhất thái độ cũng rất nghiêm chỉnh.
- Lần huấn luyện quân sự này phân thành từng phân đoàn phân đoạn mà tiến hành, gồm có: Thượng đoạn; trung đoạn; hạ đoạn. Cuối cùng dựa vào điểm số của các phân đoạn mà xếp hạng thành tích cuối năm, mà người nào có thành tích huấn luyện quân sự không hợp cách sẽ bị đuổi học. Mục tiêu bồi dưỡng của Học Viện Quân Sự chính là những chiến thần trong tương lai, chứ không phải là những kẻ hèn nhát, cho nên các em tốt nhất phải dốc toàn lực. Kế tiếp thượng sĩ Triệu Đằng, thượng sĩ An Tư sẽ tiến hành thao luyện đội ngũ, bắt đầu!
Nói xong, La Vân nhìn bảy người Vương Tranh, nói:
- Các em đi theo tôi.
La Vân có thể cảm nhận được nhịp tim của những em này đang đập rất nhanh, vô cùng mạnh mẽ, nhưng đều có thể khống chế được... Thế nào lại thiếu đi hai người.
La Vân vừa quay đầu lại nhìn liền nhận ra dường như việc chạy bộ một vòng vừa rồi không hề ảnh hưởng gì đến hai em ấy. Việc này thật sự khó hiểu!
- Sức chịu đựng của bảy người các em thật sự không tệ, bây giờ thử xem sức bật của các em, ai tới trước?
La Vân cũng có chút ngạc nhiên, đương nhiên Cổ Đặc cũng cần số liệu toàn diện của sinh viên, ngoại trừ Marthas và Carew ra thì những người khác cũng không hề kém như trong tưởng tượng.
- Em trước!
Trương Sơn muốn tìm lại thể diện, việc này quá mất mặt, tuy hắn chạy chậm nhưng sức mạnh chính là sở trường của hắn.
Diệp Tử Tô nhìn Mông Điềm, mà Mông Điềm lại nhìn chằm chằm vào Vương Tranh, sao chưa từng nghe nói qua về người này, cậu ta từ ở đâu chui ra vậy không biết?
- Huấn luyện viên, nhất định phải sử dụng nắm tay hay là tùy ý?
Trương Sơn cởi quần áo ra, lộ ra cơ bắp săn chắc.
- Tùy ý, tôi khuyên các em hãy cố gắng dồn tất cả lực có trong cơ thể, sau đó phát ra lực đạo mạnh nhất!
La Vân phất tay.
Trương Sơn lui về phía sau mấy bước, hai chân nhẹ nhàng nhảy bật lên, tiết tấu càng lúc càng nhanh, bỗng nhiên quát to một tiếng, xoay người một vòng sau đó đá một cước thật mạnh về phía thiết bị đo lực.
Ầm....
Bốn trăm mười sáu cân!
Ở thời đại trước kia, với sức lực này đã đủ xưng bá trận đấu cận chiến.
Trương Sơn chậm rãi thu hồi chân, khóe miệng mơ hồ nở một nụ cười thỏa mãn, tuy rằng không phải trạng thái tốt nhất, nhưng đủ để giết đám người này trong chớp mắt.
La Vân gật đầu một cái, Trương Sơn này đúng là một người luyện võ.
- Người kế tiếp.
Sức lực của Tạ Vũ Hân là hai trăm tám mươi cân, so sánh với kết quả của Trương Sơn, quả thật kém nhau một trời một vực, nhưng cũng xem là không tệ, dù sao thì hắn cũng không thể nào có sức mạnh như một tuyển thủ được.
Carew nhìn thoáng qua Marthas:
- Để ta thử một chút.
Carew đi tới máy đo lực, hít sâu một hơi, cơ thể hắn tựa như mãnh hổ nhào tới phía trước, quả đấm dường như có hồng quang thoáng hiện lên, đột nhiên đánh vào thiết bị đo lực.
Vù vù~~~~~~~~~~~~
Năm trăm hai mươi tám cân!
Leng keng đinh...
La Vân sửng sờ, sức lực thế này dù ở trong quân đội cũng rất hiếm thấy, khó trách Cổ Đặc lại đặc biệt căn dặn, dù muốn không phục cũng không được. Trong trận thi đấu giữa các quân đoàn trong Hệ Mặt Trời, sao Hỏa và Mặt Trăng luôn chiếm được giải nhất trong nhiều năm liền, mà quân đoàn của địa cầu luôn luôn đóng vai phụ.
Việc này cũng có quan hệ đến môi trường sống của sao Hỏa và môi trường đặc biệt của Mặt Trăng.
Có đôi khi mọi người cũng chỉ có thể thầm than, chẳng lẽ trái đất thực sự chỉ còn lại kỷ niệm duy nhất về khởi nguyên nhân loại thôi sao.
- Nếu như so sánh về sức mạnh thì các người không sánh bằng đâu!
Carew mặc kệ đây là đâu, hắn vẫn luôn phách lối như vậy.
- Người kế tiếp.
Tuy rằng trong lòng rất cảm thán nhưng trên mặt hắn vẫn không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, La Vân cũng là một quân nhân địa cầu.
- Lady first!
Marthas mỉm cười, làm động tác mời đi trước.
Lực công kích của Diệp Tử Tô là một trăm ba mươi cân.
- Ha ha, con gái chỉ có vậy thôi sao! Có lẽ làm công tác hậu cần phía sau sẽ tốt hơn, chiến tranh là trò chơi của đàn ông!
Carew cười nói, ở sao Hỏa, chủ nghĩa đàn ông là trụ cột vẫn rất phổ biến.
Mông Điền tiến lên, cô cũng lẳng lặng đứng trước thiết bị đo lực, lạnh lùng liếc mắt nhìn Carew. Carew thì lại dùng ánh mắt vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm Mông Điềm.
Ầm...
Bốn trăm chín mươi cân!
Mặc dù không thể so được với Carew nhưng Mông Điềm là một cô gái, hơn nữa cô lại không có cơ bắp như khủng long, ngay cả Carew cũng vô cùng kinh hãi.
Vương Tranh có chút bất ngờ, chiêu thức mà Mông Điềm vừa mới đánh ra thực sự rất thú vị, thoạt nhìn chỉ là một quyền, nhưng thực sự đó là ba quyền, tốc độ vô cùng nhanh, đánh chồng lên nhau. La Vân cũng có chút bất ngờ, bởi vì người đánh là Mông Điềm.
Mông Điềm vừa đánh ra một quyền đẹp mắt như vậy, nhưng vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh điềm đạm như cũ.
Lần này Carew cũng không nói thêm bất cứ lời châm chọc nào, mà trong ánh mắt nhìn về phía Mông Điềm lộ ra dục vọng muốn chinh phục.
La Vân ghi chép lại thành tích, gật đầu nói:
- Người kế tiếp.
Marthas nhìn Vương Tranh, Vương Tranh dùng tay làm động tác mời. Marthas đi tới trước thiết bị đo lực, động tác của hắn giống hệt Trương Sơn, lui về phía sau vài bước, rồi đột nhiên phát lực, nhưng khác biệt với động tác mạnh mẽ của Trương Sơn, động tác của Marthas nhanh như tia chớp.
Ầm...
Năm trăm ba mươi lăm cân!
- Móa.
Carew đứng ở một bên không nhịn được khẽ chửi rửa một tiếng. Mùa hè này, hắn thức sự không hề buông lỏng khổ luyện, thế nhưng lại yếu hơn tên này một chút. Lần nào cũng thua một chút, thật sự khiến người ta tức giận mà.
Marthas cười cười, không thèm để ý chút nào, có thể nhìn ra được hắn không hề xuất toàn lực.
- Vương Tranh, cố gắng hết sức là được rồi, đừng làm mình bị thương, món đồ này có lực phản hồi rất lớn.
Tạ Vũ Hân nói, hắn biết rõ Vương Tranh vì sao phải liều mạng như vậy, ông ngoại thực sự đã đáp ứng, nếu như thành tích của đợt huấn luyện này đặc biệt xuất sắc, thì nó chính là một lý do có thể thuyết phục lão sư của Hệ Cơ Giáp. Bằng không thì cho dù ông là hiệu trưởng cũng không thể một tay che trời được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook