Nghe xong câu hỏi của Cố Khinh Châu, cô trầm mặc.

Nếu như là Lệ Tử Xuyến mấy năm trước, cô sẽ rất sảng khoái để anh tự do, giống như năm đó cô để Đào Nhiên tự mình lựa chọn, bởi vì cô cho rằng, đó là tương lai của anh, mặc dù cô là người tham dự, nhưng cũng không phải là người quyết định. Cô không hy vọng cô sẽ can thiệp vào, rồi lại khiến đối phương có khả năng phải hối hận.

Nhưng hôm nay, sau khi nói chuyện với Tân Nhuế, lại một lần nữa đối mặt ở ngã tư đường với Cố Khinh Châu, tâm trạng của cô thay đổi, ước muốn giữ lại anh càng mãnh liệt hơn.

“Đáp án của em, sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của anh chứ?” Cô hỏi rất cẩn thận.

Cố Khinh Châu không hề chần chừ, nghiêm túc nhìn vào mắt cô, gật đầu.

Giờ khắc này, cô cảm giác áp lực vô cùng lớn, nhưng vẫn nói ra ý nghĩ trong lòng mình: “Em biết, ở nước ngoài anh sẽ có khả năng phát triển tốt hơn, khiến anh có thể sử dụng hết kiến thức của mình. Em cũng biết, làm giáo sư không hợp với tính cách của anh, cũng không phải khát vọng của anh...”

Tia sáng trong mắt Cố Khinh Châu hơi tối, anh cho rằng có thể đoán được lời tiếp theo của cô, nhưng bỗng nhiên, lại nghe cô chuyển lời nói.

“Thế nhưng, em thực sự hy vọng anh có thể ở lại. Chúng ta vừa mới ở chung một chỗ, em không muốn phải yêu xa một lần nữa, em hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh.”

Đột nhiên anh ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt dần hội tụ, cuối cùng từ tối chuyển sang sáng bừng, niềm vui và niềm hạnh phúc tràn đầy cả lông mày và đuôi mắt của anh, dường như còn vui hơn cả so với việc trúng xổ số.

Cố Khinh Châu làm một hành động khiến Lệ Tử Xuyến có chút ngoài ý muốn, anh ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào hõm vai cô.

Cô kinh ngạc, không nghĩ tới một câu nói của cô lại có thể khiến cho anh, người đàn ông từ trước tới nay đều có tâm tình khó dò lại dễ dàng để lộ tâm trạng như vậy.

Sức lực của anh rất lớn, tròng mắt cô nhìn thấy bắp tay của anh đều căng cứng, vô cùng rắn chắc.

“Sao vậy? Thực sự cảm động như thế?” Cô vui cười, tuy không đúng lúc, nhưng vẫn rất vui vẻ vì cô lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy đối với anh.

“Cảm ơn em.” Cố Khinh Châu không buông cô ra, thật lâu anh mới nói: “Cảm ơn em nguyện ý trở thành sự lo lắng của anh.”

Hẳn là cô không biết, đây là lần thứ hai anh tìm kiếm đáp án trên người cô.

Ba năm trước, cuộc hẹn hò quái lạ càng giống như một trận đặt cược hơn, anh nhận được rất nhiều học bổng của các trường đại học, nhưng anh vẫn chậm chạp không ra quyết định. Lúc nhận được thư tình của cô, anh biết rõ có khả năng lớn đây chỉ là một trò đùa, nhưng anh vẫn muốn đánh cược một lần.

Dù là một phần vạn, chỉ cần có một phần vạn khả năng cô sẽ thích anh, thì anh vẫn chọn ở lại. D.Đ.L.Q.Đ

Chẳng qua là lúc anh đưa cô trở về, mặc dù luôn tự lừa mình dối người, anh vẫn hiểu rõ, cô không quan tâm đến anh, huống chi là yêu thích?

Cũng là đêm hôm đó, anh chấp nhận một trong số những học bổng của một trường đại học.

Trên thế giới này anh không có ai để lo lắng, cũng không có người lo lắng cho anh, đến đâu cũng sẽ không có người quan tâm.

Vậy mà giờ phút này, cuối cùng Cố Khinh Châu cũng có thể cảm giác được, anh không còn một mình nữa.

Cô nói muốn chăm sóc anh, muốn ở bên cạnh anh, đối với anh mà nói, điều này là quá đủ rồi.

Lệ Tử Xuyến lựa chọn ngàn vạn lần, cuối cùng chọn được hai chiếc xe.

Chỉ là tuyệt đối không nghĩ đến, Cố Khinh Châu vẫn luôn miệng nói ‘Cũng không tệ’ lại đánh rớt hai chiếc xe đó.

“Không gian xe quá nhỏ, ngồi xuống sẽ không thoải mái.” Đây là nguyên nhân anh đánh trượt hai chiếc xe đó.

“Thế nhưng so sánh giá cả thì xe này là ổn nhất, rất thực dụng, cũng không quá đắt.” Cô đã xem rất nhiều trang web, cũng nhìn rất nhiều xe rồi mới ra quyết định.

Cố Khinh Châu cũng không quá thông thạo đối với việc mua xe, nhưng nghe cô nói xong, lúc này anh mới chú ý tới giá tiền.

Đúng là so sánh giá cả thì thấp hơn thật...

Anh bất đắc dĩ, không nói gì, mà chỉ đứng dậy đi tới phòng ngủ. Không lâu sau, anh cầm một cái hộp nhỏ đến.

Ngồi cạnh cô, anh bỏ chiếc hộp vào trong lòng cô: “Nhìn xem.”

Nhìn cách anh cất giữ đồ vật liền biết chắc chắn những thứ này là đồ cực kỳ riêng tư, lòng hiếu kỳ của Lệ Tử Xuyến tăng cao, nhanh chóng mở ra, không nghĩ tới bên trong lại là mấy quyển sổ tiết kiệm cùng các loại quỹ ngân sách hợp đồng mua sắm.

Sau khi thấy anh ra hiệu gật đầu, cô lại mở ra tiếp, trong lòng đại khái tính toán một chút tài sản của anh, miệng to đến mức có thể đút vừa một quả trứng gà.

Cố Khinh Châu bị nét mặt của cô chọc cười, đưa tay khép lại miệng giúp cô, giọng nói có chút buồn cười: “Cho nên, không cần tiết kiệm tiền vì anh, em thích xe gì đều có thể mua, chỉ cần không mua xe đua là được rồi. Bởi vì không lâu sau đó anh sẽ làm giáo sư, lái xe thể thao có vẻ quá kiêu căng.”

“Tại sao anh có thể có nhiều tiền như vậy?” Cô lấy lại tinh thần, nghi ngờ hỏi.

“Tiền trước kia bán bản quyền...”

“Nhưng không phải anh nói tiền bán bản quyền không được nhiều sao?”

Anh cười: “Bản quyền cũng phân biệt từng loại, thiết bị có kỹ năng tốt đương nhiên sẽ bán được với giá tốt. Hơn nữa, anh vẫn đang làm đầu tư định kỳ, khi còn đi học, ngày nghỉ, anh ở lại phòng thí nghiệm tư nhân làm gấp đôi, cũng kiếm lời không ít.”

Lệ Tử Xuyến sợ hãi thán phục: “Trời ạ, em không biết thì ra bạn trai em cũng là một cường hào(*)!”

(*) Cường hào: kẻ có quyền thế ở nông thôn thời phong kiến, chuyên áp bức nông dân.

Anh thích cô gọi anh là ‘bạn trai’, cũng thích nhìn biểu cảm khoa trương như vậy của cô.

Không đầy một lát sau, cô thu lại nụ cười, rất nghiêm túc nói: “Chẳng qua coi như anh có rất nhiều tiền, nhưng chúng ta cũng không thể phung phí, đầu tư vẫn phải làm, hơn nữa anh còn phải chi tiền thuốc men cho cậu của anh, sau đó còn phải thu xếp lập gia đình, cũng phải cần đến chỗ tiền này...”

Cô đưa tay tính toán từng hạng mục một, anh chăm chú nhìn cô, cười không nói, chưa từng thấy cô ở phương diện tiền nong lúc ‘tính toán chi li’ lại đáng yêu như thế.

Qua thêm vài phút nữa, nhìn dáng vẻ cô càng tính càng không dừng được, Cố Khinh Châu bất đắc dĩ. Dứt khoát cho hết sổ tiết kiệm vào trong hộp một lần nữa, chỉ là lần này lại trịnh trọng giao cho cô.

“Hả?” Cô không hiểu ý của anh.

Cố Khinh Châu nói: “Nhìn năng lực quản lý tài sản của em tốt như vậy, vậy những thứ này đều giao hết cho em giữ đi.”

“Em?” Cô không dám tin chỉ vào mũi mình.

Cố Khinh Châu gật đầu, không có chút ý đùa giỡn nào: “Tiền trị liệu cho cậu anh đã để trong một sổ tài khoản khác, số tiền này tạm thời cũng chưa có chỗ để dùng, trước hết cứ để ở chỗ em đi, lúc anh cần thì sẽ hỏi em.”

Trời ạ, bọn họ mới quen nhau bao lâu, anh lại có thể giao tiền cho cô giữ?

Lệ Tử Xuyến cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ rằng anh lại tin tưởng cô như thế, thực ra cô cũng không tin được cô lại có năng lực tiết kiệm tiền...

“Anh không sợ em tiêu hết số tiền anh tích góp à?”

“Không sợ.” Anh bình tĩnh lắc đầu: “Em tiêu hết, anh lại đi kiếm lời.”

Lệ Tử Xuyến cảm thấy gần đây nước mắt cô rất nhiều, nếu không tại sao một câu đơn giản của anh lại có thể dễ dàng khiến cô rơi lệ như vậy?

“Vậy được rồi, em cố mà nhận lấy vậy. Quan hệ của chúng ta vững chắc như vậy, em không giữ thì đảm bảo anh sẽ tiêu hết!” Cô ra vẻ thoải mái, che đi nước mắt.

Cố Khinh Châu cười một tiếng, con mắt cong lên, cực kỳ xinh đẹp.

Anh nói: “Coi như anh là quà tặng thêm cho em, em còn cảm thấy thiệt thòi sao?”

Lệ Tử Xuyến ra vẻ suy nghĩ: “Điều này...”

“Còn có lò sưởi phục vụ hai tư giờ, cùng các món ăn phục vụ mỗi ngày.”

Điều kiện tốt như thế, cô không muốn mới là lạ đấy? lệ Tử Xuyến bổ nhào qua ôm cổ anh, bá đạo nói: “Em muốn em muốn! Hơn nữa nhất định là chỉ phục vụ một mình em!”

Cố Khinh Châu gật đầu, vẫn giữ nụ cười: “Được.”

Bởi vì biết rõ ‘vốn liếng’ của Cố Khinh Châu, hai người thương lượng làm một bản tài chính, bỏ hai chiếc xe cô chọn trước đó, lựa chọn một chiếc xe xa hoa hơn.

***

Sau khi xong xuôi mọi thủ tục, lại đợi một tuần nữa, đại lý xe mới gọi điện thoại đến, bảo bọn họ đến lấy xe.

Vốn Lệ Tử Xuyến định đi cùng Cố Khinh Châu, ai ngờ ngày lấy xe lại trùng với ngày sinh nhật một cô bạn của cô, đành phải để Cố Khinh Châu chịu uất ức đi lấy xe một mình vậy.

Đến quán rượu, Lệ Tử Xuyến gọi điện thoại cho anh, hỏi anh mọi chuyện thế nào rồi.

Anh nói ở đầu bên kia điện thoại: “Đã lái thử rồi, nửa đường thì xảy ra chút sai sót nhỏ, hơi lâu một chút. Các em đang ở đâu? Đã đến quán rượu hay chưa?”

“Đang chuẩn bị gọi món đây.” Lệ Tử Xuyến che lấy máy điện thoại quay lưng lại, nhỏ giọng nói: “Tối không thể ở cùng anh, anh ở nhà một mình phải ngoan đó.”

Giọng nói anh mang theo ý cười truyền đến: “Anh vẫn luôn rất ngoan mà.”

Tưởng tượng vẻ mặt của Cố Khinh Châu khi nói ra lời này, tâm trạng Lệ Tử Xuyến rất tốt, phiền muộn vì không thể ở cùng bạn trai cũng bị quét sạch sành sanh.

Cúp điện thoại, Lệ Tử Xuyến gọi hai món mình thích, trong quá trình chờ thức ăn mang lên, đột nhiên Đàm Thiên Thiên hỏi cô: “Thầy Cố không yêu cầu được đến đây với cậu sao?”

“Tại sao phải yêu cầu?”

“Không phải hai cậu nên xác định quan hệ à, cũng nên để bạn bè biết một chút chứ?” Đàm Thiên Thiên nói: “Chờ lúc nữa bọn Phương Giản cũng sẽ tới, cậu xác định không muốn thầy Cố đến chứ?”

Lệ Tử Xuyến do dự một chút, vẫn lắc đầu: “Không cần.”

Anh không thích những nơi ồn ào, cô cũng không muốn miễn cưỡng anh.

Ăn được một nửa, bỗng nhiên Cố Khinh Châu nhắn tin đến, hỏi các cô đang ăn cơm ở đâu, có muốn mua bánh ngọt hay không... Muốn, Lệ Tử Xuyến không suy nghĩ nhiều liền trả lời anh.

Nửa tiếng sau, bỗng nhiên cửa phòng riêng bị mở ra, người giao hàng mang một chiếc bánh kem cực đại đi đến, hỏi: “Ai là cô Lệ Tử Xuyến?”

Lệ Tử Xuyến mờ mịt đứng lên: “Là tôi.”

“Cô đặt bánh kem, mời ký nhận một chút.”

Lệ Tử Xuyến xác định cô không hề đặt bánh kem, nghĩ tới lúc trước Cố Khinh Châu gửi tin nhắn đến, thì ra là có dụng ý.

Anh đặt bánh kem rất lớn, là tạo hình búp bê, được đặt trong một chiếc hộp kính vô cùng đặc biệt. Bạn gái tưởng rằng Lệ Tử Xuyến tạo một niềm kinh ngạc cho cô ấy, nói cảm ơn liên tục, nhưng cô lại cảm thấy hơi ngại.

Thấy bộ dáng của Lệ Tử Xuyến, Đàm Thiên Thiên cười khúc khích: “Đây là bạn trai người ta đặt, các cậu đừng có nghĩ công lao là của một mình Ngoan Ngoãn.”

“Ngoan Ngoãn có bạn trai?” dienndannleequyydonn

“Chẳng trách mấy ngày trước cứ giống như trúng tà vậy, đi chơi cùng chúng tớ cũng không quan tâm. Mau gọi bạn trai cậu ra đây vui chơi một chút.”

“Đúng vậy đúng vậy, nếu không tớ nhận chiếc bánh kem này cũng ngại, ai da, nhanh gọi điện thoại cho chồng cậu, để chúng tớ nhìn một chút.”

Không chịu nổi đám phần tử hám chuyện kia, Lệ Tử Xuyến đành phải ra ngoài gọi điện thoại cho Cố Khinh Châu.

“Alo?” Giọng nói lười biếng của anh truyền tới.

“Đang ngủ sao?”

“Ừ, nhắm mắt một lúc, các em kết thúc rồi?”

“Không, đang ăn cơm.” Lệ Tử Xuyến dừng một chút, hỏi: “Bạn của em nói cảm ơn bánh kem của anh.”

“Không phải buổi sáng em nói quên mua quà sinh nhật sao, anh sợ như vậy quá thất lễ, cho nên liền đặt bánh kem. Em không nói là anh đặt chứ?”

“Không. Chẳng qua Thiên Thiên lại nói. Hơn nữa...” Cô có chút khó khăn mở miệng: “Bạn của em muốn gặp anh một lần, anh có muốn đến đây không?”

Bên kia Cố Khinh Châu yên tĩnh mấy giây, Lệ Tử Xuyến cho là anh muốn từ chối, chẳng qua một giây sau, liền nghe thấy tiếng xột xoạt mặc quần áo ở đầu bên kia vang lên: "Anh có nên lái xe đến không? Có cần uống rượu hay không? Anh mặc áo khoác màu đen thì có để lộ ra anh khó chịu không?”

Anh hỏi liên tiếp mấy vấn đề, có thể nghe thấy anh rất khẩn trương.

Ngược lại trước đó Lệ Tử Xuyến có chút lo lắng không yên thì bây giờ lại muốn bật cười.

“Anh mặc cái gì cũng đều ok, rất đẹp trai, tuyệt đối sẽ giết chết bọn họ. Chẳng qua cũng không thể quá tuấn tú, để các cô ấy mê mẩn bạn trai của em thì sẽ không tốt. A, còn nữa, có thể sẽ phải uống rượu, các cô ấy rất xấu, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Cô cười tựa vào hành lang trên vách tường, trả lời từng câu hỏi của anh.

Các cô rất nhanh đã ăn cơm tối xong, Lệ Tử Xuyến dự định gửi địa chỉ KTV cho Cố Khinh Châu.

Các cô vừa tới chưa được một lúc, cô liền nhận được tin nhắn của Cố Khinh Châu: Anh đến rồi.

Lệ Tử Xuyến để điện thoại di động xuống, nói với nhóm bạn: “Bạn trai tớ tới rồi, tớ đi đón anh ấy.” 

Dưới âm thanh huýt sáo ồn ào của đám người kia, Lệ Tử Xuyến đi bộ nhẹ nhàng ra ngoài phòng bao. Vừa đi tới đại sảnh, liếc mắt liền nhìn thấy Cố Khinh Châu.

Nhìn ra được hôm nay dường như anh cố ý ăn diện một chút.

Bình thường tóc ngắn cứng nhắc, lúc này bị anh anh làm rối lên, lộ ra cả khuôn mặt cùng ngũ quan rõ ràng. Áo khoác là kiểu áo cô chưa từng thấy qua, màu xám tro nhạt, rất có phong thái của nước Anh, phía dưới phối hợp với quần bò là giày da ống cao màu nâu, tăng thêm độ dài cho đôi chân anh, đoạn đường này không biết anh đã khiến bao cô gái phải dừng chân lại, đoán chừng đều cho rằng anh là một người mẫu của công ty nào đó!

Lệ Tử Xuyến bước nhanh tới, nhận thấy được cô đến, Cố Khinh Châu làm ra vẻ thở phào.

“Sao em chưa từng thấy chiếc áo khoác với đôi giày này?” Cô đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Anh mím môi, nói: “Anh vừa mua ở cửa hàng, nhìn có được không?”

Bà xã thật đáng yêu! Anh cẩn thận từng li từng tí trưng cầu ý kiến trong mắt cô, giống như đứa trẻ nhỏ.

Lệ Tử Xuyến không nhịn được, cầm lấy mặt của anh hôn chụt một phát, không hề keo kiệt khích lệ: “Quá đẹp rồi!”

Bỗng dưng, gương mặt của anh nhiễm một màu đỏ hồng, nhỏ giọng nói: “Nơi công cộng, chú ý hình tượng."

“Không cần đâu! Em phải đánh dấu, để tránh chờ một lúc nữa lại có cô gái xấu xa nào đó đến kéo anh chạy đi.”

Anh dùng ánh mắt ‘không có biện pháp nào’ để nhìn cô, cực kỳ bất đắc dĩ, chẳng qua tâm trạng Lệ Tử Xuyến lại cực kỳ tốt.

Chỉ là gặp mặt bạn của cô, còn cố ý đi mua quần áo mới. Nếu tương lai gặp mẹ vợ, anh sẽ không chạy tới tuần lễ thời trang Paris dạo một vòng đó chứ?

Nghĩ đến khả năng này, Lệ Tử Xuyến hết sức buồn cười.

Cố Khinh Châu khó hiểu nhìn cô, cuối cùng chỉ lắc đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương