Tình Cảm Độc Nhất
-
Chương 23
Cố Khinh Châu: Tôi về rồi. Hiện tại em đang ở đâu.
Lệ Tử Xuyến nhìn chằm chằm vào tin nhắn trọn vẹn một phút đồng hồ, mới nhắn lại cho anh: Ở bên ngoài uống rượu với bạn. Có chuyện gì?
Gửi xong, trong nội tâm của cô còn có một chờ mong nho nhỏ, anh sẽ lập tức trả lời cô hay là gọi điện thoại tới, ít nhất cũng phải quan tâm một chút chứ.
Nhưng Lệ Tử Xuyến nghĩ sai rồi, cô đợi rất lâu, điện thoại của cô không hề vang lên, ngược lại chuông điện thoại của Đàm Thiên Thiên ở bên cạnh lại phát ra tiếng kêu.
Đàm Thiên Thiên nhìn thấy cái tên trên màn hình, nhất thời vẻ mặt liền trở nên rất kỳ quái, len lén dò xét Lệ Tử Xuyến một chút, sau đó rời khỏi chỗ ngồi để nghe điện thoại.
Lệ Tử Xuyến cười khổ, quả nhiên vẫn là tự mình đa tình sao?
Lúc Đàm Thiên Thiên trở về, rượu trong tay Lệ Tử Xuyến đều đã bị lấy đi, chỉ để lại một bình hồng trà cho cô.
“Ôi, chúng ta ngồi một lúc rồi đi thôi, đã rất muộn rồi.”
Lệ Tử Xuyến mặt ủ mày chau gật đầu: “Được.”
Dù sao cô cũng không có ý định về ký túc xá, trực tiếp về nhà cha mẹ, hoặc là nhà của anh ba. Mấy ngày này, cô đều không muốn gặp lại Cố Khinh Châu!
Trước tiên cô và Đàm Thiên Thiên đưa mấy người bạn lên xe, sau đó Đàm Thiên Thiên giao Lệ Tử Xuyến cho bảo vệ chăm sóc, rồi tự mình đến bãi đỗ xe lấy xe.
Nhiệt độ bên trong với bên ngoài chênh lệch nhau quá lớn, Lệ Tử Xuyến túm chặt cổ áo khoác. Lúc này nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân, vốn cô không quá để ý, thế nhưng bỗng nhiên người này lại dừng lại bên cạnh cô. D.Đ.L.Q.Đ
Cô theo bản năng quay đầu lại, dường như người đàn ông cũng đang đợi cô nhìn anh ta, sau khi nhận được ánh mắt của cô, anh ta lập tức làm động tác cho tay vào túi tự cho là anh tuấn nhất, cười nói với Lệ Tử Xuyến: “Tiểu thư, vừa mới uống rượu xong sao?”
Anh ta nói xong câu đó, lập tức Lệ Tử Xuyến liền biết anh ta muốn làm gì, chẳng qua cách bắt chuyện này quá kém, khiến cho người ta phản cảm.
Cô dứt khoát không nhìn đối phương, xem anh ta như người tàng hình.
Hiển nhiên người đàn ông không cam lòng bị lạnh nhạt: “Tiểu thư đang chờ xe sao? Hiện tại thời gian còn sớm, nếu không cùng tôi tìm một chỗ chơi một lát, gọi cả mấy người bạn của em nữa, hoạt động buổi tối tôi bao hết.”
Hơi rượu mà lúc trước Lệ Tử Xuyến uống vài chén đã bắt đầu bốc lên, lại còn có người cứ ong ong không ngừng ở bên tai, khiến cô không khỏi bực bội.
Cô dời sang bên cạnh mấy bước, người đàn ông kia cũng gấp gáp: “Tiểu thư không muốn đi cũng không sao, vậy thì để lại số điện thoại có được hay không? Lần sau có cơ hội thì mọi người cùng nhau đi chơi, coi như là kết bạn.”
Trên mặt Lệ Tử Xuyến rõ ràng đã không còn kiên nhẫn, bảo vệ bên cạnh vẫn luôn quan sát động tĩnh phía bên này, thấy vậy liền vội vàng tiến lên muốn ngăn cản người kia.
Nhưng còn chưa đợi bảo vệ ra tay, bỗng nhiên một người đàn ông xuất hiện, kéo Lệ Tử Xuyến ra sau lưng, đứng đối diện với người kia.
Người đàn ông bắt chuyện thấy đối phương làm ra vẻ bảo vệ, không hiểu có chuyện gì, thăm dò nói, “Này, anh là bạn trai của vị tiểu thư này sao?”
Nếu là bạn trai thì anh ta liền rút lui, nếu không phải vậy, cho dù là không dựa theo trình tự tới trước tới sau thì mọi người cũng phải cạnh tranh công bằng.
Giọng nói của Cố Khinh Châu còn lạnh hơn so với ánh mắt: “Cho dù tôi có phải là bạn trai của cô ấy hay không, thì tóm lại vẫn không phải là anh.”
Sau khi người kia nghe xong liền sửng sốt, Cố Khinh Châu căm ghét liếc anh ta một cái, quay người tìm kiếm bóng dáng của Lệ Tử Xuyến.
Lúc đầu khi cô nhìn thấy Cố Khinh Châu thì liền khiếp sợ, sau đó quay đầu bước đi.
Hai, ba bước, Cố Khinh Châu liền đuổi theo: “Em muốn đi đâu?”
“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Vừa nói cô càng chạy càng nhanh.
Bảo sao Đàm Thiên Thiên lấy xe lại lâu như vậy, hẳn là gọi cứu binh đến. Vậy nếu như, Đàm Thiên Thiên không gọi điện thoại cho anh, chỉ sợ anh cũng sẽ không chủ động đến tìm cô sao?
Trong lòng Lệ Tử Xuyến không dễ chịu, hận không thể cách xa anh ra. Nhưng có người lại không cho cô toại nguyện.
Bỗng nhiên Cố Khinh Châu giữ cánh tay của cô lại: “Muộn như vậy một mình em muốn đi đâu? Trước tiên về ký túc xá với tôi đã!”
“Tôi không muốn!” Tính khí cố chấp của cô cũng nổi lên.
Nhưng dù sao Cố Khinh Châu cũng là một người đàn ông, chút sức lực này của cô không đáng được nhắc tới. Anh tiện tay cản một chiếc taxi lại, nhét Lệ Tử Xuyến đang giãy dụa vào, chính anh cũng ngồi theo vào ghế sau.
Xe khởi động, Cố Khinh Châu lạnh lùng nói địa chỉ trường học, Lệ Tử Xuyến biết đã hết hy vọng, cũng không lãng phí sức lực chống lại anh nữa.
Cô thở phì phò nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu không khí trong xe cực kỳ nặng nề, mấy lần Cố Khinh Châu lặng lẽ quay đầu lại nhìn cô, sau đó im ắng thở dài.
Dường như tài xế thường gặp tình huống này, mở miệng cười: “Vợ chồng trẻ cãi nhau à? Có phải ông xã ra ngoài uống rượu không trở về nhà không, thực ra đàn ông phải xã giao là điều khó tránh khỏi, làm vợ cũng nên thông cảm một chút!”
Lệ Tử Xuyến im lặng, tài xế này đoán cũng quá sai rồi, nếu có thể gặp Cố Khinh Châu uống rượu bên ngoài không trở về nhà, vậy thì thật đúng là một kỳ quan trăm năm khó gặp...
Không đúng, trọng điểm là cô và Cố Khinh Châu không phải quan hệ vợ chồng mới đúng!
Lúc này, bỗng nhiên xe xóc nảy một chút, sau đó Lệ Tử Xuyến cảm giác được dạ dày bên trong cuộn trào, cô vội vàng che miệng, đập vào cánh tay của Cố Khinh Châu.
Trong nháy mắt Cố Khinh Châu nhíu mày, hỏi cô: “Sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không?”
Lệ Tử Xuyến gật đầu, nhưng cái gật đầu khẽ này lại càng làm cô thêm choáng váng, ưm ưm hai tiếng, vẫn là tài xế có kinh nghiệm, kêu to: “Cô gái nhỏ cô tuyệt đối đừng nôn trên xe nha!!!”
Xe ngừng lại tại ven đường, chỗ ngồi ở phía sau được mở ra, một nữ sinh nhanh chóng chui ra, chạy đến ói ở gốc cây bên đường.
Cố Khinh Châu lấy một tờ tiền trong ví ra đưa cho tài xế, cũng không quan tâm tới tiền thừa, đi tới bên cạnh Lệ Tử Xuyến vỗ lưng giúp cô.
“Khá hơn chút nào chưa?” Anh tìm thấy khăn tay từ trong ví của cô, lấy ra đưa cho cô.
Lệ Tử Xuyến lau miệng, vịn vào thân cây yếu ớt đứng lên, trên mặt không có sắc hồng phơn phớt vừa rồi mà nhiều hơn là một chút tái nhợt.
Cô không để ý đến anh, dường như toàn bộ hành trình đều coi anh thành trong suốt, lung la lung lay muốn đi lên phía trước.
Sắc mặt của Cố Khinh Châu cũng khó nhìn, trầm giọng hỏi cô: “Còn cách trường học một đoạn nữa, em muốn đi như vậy về sao?”
“Anh quản tôi.”
Cô trả lời yếu ớt, ngược lại khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ.
Cố Khinh Châu thở dài, đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống dưới cái nhìn chăm chú khó hiểu của Lệ Tử Xuyến: “Em say xe rồi, để tôi cõng em trở về.”
Giằng co mười mấy giây, sau lưng vẫn không có động tĩnh. Trong lòng Cố Khinh Châu sinh nghi, quay đầu lại, nhìn Lệ Tử Xuyến đang ngẩn người nhìn anh.
Chỉ là hốc mắt càng ngày càng đỏ, cô cắn môi, dường như đang liều mạng nhịn không khóc.
Trong lúc nhất thời, anh cũng luống cuống chân tay.
“Sao vậy?” Anh lo lắng không biết có phải cô muốn nôn nữa không, hay là còn chỗ nào không dễ chịu.
Cô hoàn hồn, vô lực lắc đầu: “Tôi rất ghét bộ dáng này của anh, Cố Khinh Châu.”
Ghét? Vẻ mặt của anh cứng đờ.
“Tôi có thể cảm nhận được, anh đối xử với tôi khác với những người khác, anh nấu ăn cho tôi ăn, chăm sóc tôi khi tôi bị bệnh, còn sợ tôi ngủ không ngon giấc nên đã thức cả đêm để quạt cho tôi... Anh làm những chuyện này, sẽ khiến tôi hiểu lầm là anh thích tôi, anh có biết hay không?”
Môi mỏng của Cố Khinh Châu giật giật, dường như muốn nói gì đó.
Cô lại không cho anh cơ hội mở miệng: “Thế nhưng tôi lại cảm thấy chỉ cần tôi khẽ dựa gần vào anh một chút, là anh lập tức cách tôi rất xa. Một ngày trước chúng ta còn vui vẻ chơi cầu lông, còn hẹn với nhau lần sau sẽ cùng nhau luyện tập, vậy mà đến ngày hôm sau, anh liền yên lặng không tiếng động rời khỏi thành phố này, không nói với tôi một tiếng nào.”
Cố Khinh Châu đứng thẳng người trước mắt cô, hai mắt nhìn cô thật chăm chú.
Cô cười khổ: “Anh cười với tôi, tôi sẽ vui vẻ thật lâu, anh không nói chuyện với tôi, tôi sẽ lại phiền muộn thật lâu. Anh xuất ngoại mấy ngày lại không nói với tôi câu nào, một ngày tôi cũng không vui. Cố Khinh Châu, anh như gần như xa, khiến cho tôi rất mệt mỏi.”
“Tôi...” dienndannleequyydonn
Cô nhìn anh, chờ đợi đáp án của anh, cô đã nói rõ như vậy, không phải anh sẽ không hiểu chứ?
Nhưng Cố Khinh Châu vẫn là bộ dáng do dự đó, một lúc lâu vẫn không nói thêm một chữ.
Lệ Tử Xuyến nhắm mắt lại, một lần cuối cùng, chết thì chết đi, cùng lắm thì cả đời này cũng không gặp anh, cùng lắm thì học phần cũng không cần, một năm này xem như mất trắng, tóm lại, nếu như đáp án của anh là phủ định, vậy thì cô sẽ không gặp lại anh nữa.
“Tôi thích anh, Cố Khinh Châu, anh có thích tôi không?” Dường như là cô đã dùng hết toàn bộ dũng khí để nói với anh câu này.
Hình như Cố Khinh Châu bị dọa sợ, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.
Cô còn ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã lạnh một nửa, cô lại lặp lại một lần nữa: “Cố Khinh Châu, anh có thích tôi không?”
Anh trầm mặc nửa ngày, mặt lộ vẻ lúng túng liếm liếm môi: “Em uống say rồi, tạm thời đừng nói đến chuyện này.”
“Không, bây giờ tôi muốn biết đáp án của anh!” Chết hay là sống, cô muốn một câu trả lời rõ ràng.
Lúc này Cố Khinh Châu cũng bướng bỉnh lạ thường: “Chờ em tỉnh lại, chúng ta cùng nhau nói chuyện, nhưng không phải bây giờ.”
Cho cô thời gian giảm xóc, chuẩn bị tâm lý thật tốt sau khi nhận lời từ chối của anh sao?
Lệ Tử Xuyến bi thương rũ mắt xuống, chưa hề biết thích một người lại là một chuyện đau khổ như vậy. Cô có thể đoán trước đáp án của anh, có lẽ anh chăm sóc cô, từ đầu đến cuối vẫn là bởi vì lời giao phó của lão Trương, không liên quan đến tình cảm, cũng không liên quan đến anh.
Tất cả, đều do cô đơn phương.
Cô cảm thấy tủi thân, cúi đầu xuống, nước mắt tràn đầy hốc mắt, nhưng lòng tự trọng lại không cho phép bị anh nhìn thấy vẻ mềm yếu của mình.
Cô nhẹ giọng mở miệng: “Anh cõng tôi đi, Cố Khinh Châu.”
Coi như là một lời an ủi của một nữ sinh đáng thương bị từ chối.
Lần này Cố Khinh Châu không chần chừ chút nào, lại ngồi xổm xuống một lần nữa.
Bờ vai của anh vững chắc, từ lúc đầu cô đã biết anh là một người đàn ông cực kỳ có trách nhiệm, chỉ là quá mạnh mẽ, khiến cho cô hiểu lầm rằng anh cũng thích cô.
Lần thứ hai hưởng thụ cảm giác trên lưng anh, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Hai tay Lệ Tử Xuyến ôm cổ anh, đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió lạnh thổi đến cọ cọ vào cổ của anh, giọng khàn khàn: “Bỏ lỡ một cô gái tốt như tôi, anh sẽ ân hận suốt đời, đừng trách tôi không nhắc nhở anh.”
Bước chân của anh vững vàng, nghe được câu nói của cô thì không khỏi nở nụ cười, anh biết, anh vẫn luôn biết.
“Từ chối tôi là hành vi rất ngu ngốc, anh phải biết rất nhiều đàn ông có cầu cũng không cầu được tôi thích họ.” Trong giọng nói của cô còn có chút kiêu ngạo, nhưng một giây sau lại mất mác: “Nhưng tôi sẽ không bắt ép anh, mỗi người đều có quyền lựa chọn người yêu và quyền được yêu.”
Cố Khinh Châu không trả lời, cô đành phải nói một mình: “Quá mất mặt mà, tôi thích anh như vậy, nhưng anh lại không thích tôi. Đàm Thiên Thiên mà biết thì chắc chắn sẽ chê cười tôi đến chết, tôi vẫn nên cách xa mọi người một chút, ngày mai tôi sẽ theo anh tôi qua Mỹ, qua Anh... Không đúng, tôi muốn đi Ý, soái ca bên đó cao lớn đẹp trai, tôi nhất định sẽ quên anh. Đúng vậy, đi Ý thôi.”
Nghe đến đây, Cố Khinh Châu thật muốn thả cô xuống, sau đó đánh vào mông cô.
“Chẳng qua khẳng định bọn họ sẽ không tốt như anh, chịu cõng tôi, giúp tôi làm báo cáo, lại còn làm đồ ăn rất ngon.” Cô bắt đầu rơi nước mắt, hít mũi một cái, nói: “Tôi thích anh, Cố Khinh Châu, thật sự rất thích anh, làm sao bây giờ?”
Làm sao mới có thể thích một người mà không bị tổn thương đây?
Lệ Tử Xuyến nhìn chằm chằm vào tin nhắn trọn vẹn một phút đồng hồ, mới nhắn lại cho anh: Ở bên ngoài uống rượu với bạn. Có chuyện gì?
Gửi xong, trong nội tâm của cô còn có một chờ mong nho nhỏ, anh sẽ lập tức trả lời cô hay là gọi điện thoại tới, ít nhất cũng phải quan tâm một chút chứ.
Nhưng Lệ Tử Xuyến nghĩ sai rồi, cô đợi rất lâu, điện thoại của cô không hề vang lên, ngược lại chuông điện thoại của Đàm Thiên Thiên ở bên cạnh lại phát ra tiếng kêu.
Đàm Thiên Thiên nhìn thấy cái tên trên màn hình, nhất thời vẻ mặt liền trở nên rất kỳ quái, len lén dò xét Lệ Tử Xuyến một chút, sau đó rời khỏi chỗ ngồi để nghe điện thoại.
Lệ Tử Xuyến cười khổ, quả nhiên vẫn là tự mình đa tình sao?
Lúc Đàm Thiên Thiên trở về, rượu trong tay Lệ Tử Xuyến đều đã bị lấy đi, chỉ để lại một bình hồng trà cho cô.
“Ôi, chúng ta ngồi một lúc rồi đi thôi, đã rất muộn rồi.”
Lệ Tử Xuyến mặt ủ mày chau gật đầu: “Được.”
Dù sao cô cũng không có ý định về ký túc xá, trực tiếp về nhà cha mẹ, hoặc là nhà của anh ba. Mấy ngày này, cô đều không muốn gặp lại Cố Khinh Châu!
Trước tiên cô và Đàm Thiên Thiên đưa mấy người bạn lên xe, sau đó Đàm Thiên Thiên giao Lệ Tử Xuyến cho bảo vệ chăm sóc, rồi tự mình đến bãi đỗ xe lấy xe.
Nhiệt độ bên trong với bên ngoài chênh lệch nhau quá lớn, Lệ Tử Xuyến túm chặt cổ áo khoác. Lúc này nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân, vốn cô không quá để ý, thế nhưng bỗng nhiên người này lại dừng lại bên cạnh cô. D.Đ.L.Q.Đ
Cô theo bản năng quay đầu lại, dường như người đàn ông cũng đang đợi cô nhìn anh ta, sau khi nhận được ánh mắt của cô, anh ta lập tức làm động tác cho tay vào túi tự cho là anh tuấn nhất, cười nói với Lệ Tử Xuyến: “Tiểu thư, vừa mới uống rượu xong sao?”
Anh ta nói xong câu đó, lập tức Lệ Tử Xuyến liền biết anh ta muốn làm gì, chẳng qua cách bắt chuyện này quá kém, khiến cho người ta phản cảm.
Cô dứt khoát không nhìn đối phương, xem anh ta như người tàng hình.
Hiển nhiên người đàn ông không cam lòng bị lạnh nhạt: “Tiểu thư đang chờ xe sao? Hiện tại thời gian còn sớm, nếu không cùng tôi tìm một chỗ chơi một lát, gọi cả mấy người bạn của em nữa, hoạt động buổi tối tôi bao hết.”
Hơi rượu mà lúc trước Lệ Tử Xuyến uống vài chén đã bắt đầu bốc lên, lại còn có người cứ ong ong không ngừng ở bên tai, khiến cô không khỏi bực bội.
Cô dời sang bên cạnh mấy bước, người đàn ông kia cũng gấp gáp: “Tiểu thư không muốn đi cũng không sao, vậy thì để lại số điện thoại có được hay không? Lần sau có cơ hội thì mọi người cùng nhau đi chơi, coi như là kết bạn.”
Trên mặt Lệ Tử Xuyến rõ ràng đã không còn kiên nhẫn, bảo vệ bên cạnh vẫn luôn quan sát động tĩnh phía bên này, thấy vậy liền vội vàng tiến lên muốn ngăn cản người kia.
Nhưng còn chưa đợi bảo vệ ra tay, bỗng nhiên một người đàn ông xuất hiện, kéo Lệ Tử Xuyến ra sau lưng, đứng đối diện với người kia.
Người đàn ông bắt chuyện thấy đối phương làm ra vẻ bảo vệ, không hiểu có chuyện gì, thăm dò nói, “Này, anh là bạn trai của vị tiểu thư này sao?”
Nếu là bạn trai thì anh ta liền rút lui, nếu không phải vậy, cho dù là không dựa theo trình tự tới trước tới sau thì mọi người cũng phải cạnh tranh công bằng.
Giọng nói của Cố Khinh Châu còn lạnh hơn so với ánh mắt: “Cho dù tôi có phải là bạn trai của cô ấy hay không, thì tóm lại vẫn không phải là anh.”
Sau khi người kia nghe xong liền sửng sốt, Cố Khinh Châu căm ghét liếc anh ta một cái, quay người tìm kiếm bóng dáng của Lệ Tử Xuyến.
Lúc đầu khi cô nhìn thấy Cố Khinh Châu thì liền khiếp sợ, sau đó quay đầu bước đi.
Hai, ba bước, Cố Khinh Châu liền đuổi theo: “Em muốn đi đâu?”
“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Vừa nói cô càng chạy càng nhanh.
Bảo sao Đàm Thiên Thiên lấy xe lại lâu như vậy, hẳn là gọi cứu binh đến. Vậy nếu như, Đàm Thiên Thiên không gọi điện thoại cho anh, chỉ sợ anh cũng sẽ không chủ động đến tìm cô sao?
Trong lòng Lệ Tử Xuyến không dễ chịu, hận không thể cách xa anh ra. Nhưng có người lại không cho cô toại nguyện.
Bỗng nhiên Cố Khinh Châu giữ cánh tay của cô lại: “Muộn như vậy một mình em muốn đi đâu? Trước tiên về ký túc xá với tôi đã!”
“Tôi không muốn!” Tính khí cố chấp của cô cũng nổi lên.
Nhưng dù sao Cố Khinh Châu cũng là một người đàn ông, chút sức lực này của cô không đáng được nhắc tới. Anh tiện tay cản một chiếc taxi lại, nhét Lệ Tử Xuyến đang giãy dụa vào, chính anh cũng ngồi theo vào ghế sau.
Xe khởi động, Cố Khinh Châu lạnh lùng nói địa chỉ trường học, Lệ Tử Xuyến biết đã hết hy vọng, cũng không lãng phí sức lực chống lại anh nữa.
Cô thở phì phò nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu không khí trong xe cực kỳ nặng nề, mấy lần Cố Khinh Châu lặng lẽ quay đầu lại nhìn cô, sau đó im ắng thở dài.
Dường như tài xế thường gặp tình huống này, mở miệng cười: “Vợ chồng trẻ cãi nhau à? Có phải ông xã ra ngoài uống rượu không trở về nhà không, thực ra đàn ông phải xã giao là điều khó tránh khỏi, làm vợ cũng nên thông cảm một chút!”
Lệ Tử Xuyến im lặng, tài xế này đoán cũng quá sai rồi, nếu có thể gặp Cố Khinh Châu uống rượu bên ngoài không trở về nhà, vậy thì thật đúng là một kỳ quan trăm năm khó gặp...
Không đúng, trọng điểm là cô và Cố Khinh Châu không phải quan hệ vợ chồng mới đúng!
Lúc này, bỗng nhiên xe xóc nảy một chút, sau đó Lệ Tử Xuyến cảm giác được dạ dày bên trong cuộn trào, cô vội vàng che miệng, đập vào cánh tay của Cố Khinh Châu.
Trong nháy mắt Cố Khinh Châu nhíu mày, hỏi cô: “Sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không?”
Lệ Tử Xuyến gật đầu, nhưng cái gật đầu khẽ này lại càng làm cô thêm choáng váng, ưm ưm hai tiếng, vẫn là tài xế có kinh nghiệm, kêu to: “Cô gái nhỏ cô tuyệt đối đừng nôn trên xe nha!!!”
Xe ngừng lại tại ven đường, chỗ ngồi ở phía sau được mở ra, một nữ sinh nhanh chóng chui ra, chạy đến ói ở gốc cây bên đường.
Cố Khinh Châu lấy một tờ tiền trong ví ra đưa cho tài xế, cũng không quan tâm tới tiền thừa, đi tới bên cạnh Lệ Tử Xuyến vỗ lưng giúp cô.
“Khá hơn chút nào chưa?” Anh tìm thấy khăn tay từ trong ví của cô, lấy ra đưa cho cô.
Lệ Tử Xuyến lau miệng, vịn vào thân cây yếu ớt đứng lên, trên mặt không có sắc hồng phơn phớt vừa rồi mà nhiều hơn là một chút tái nhợt.
Cô không để ý đến anh, dường như toàn bộ hành trình đều coi anh thành trong suốt, lung la lung lay muốn đi lên phía trước.
Sắc mặt của Cố Khinh Châu cũng khó nhìn, trầm giọng hỏi cô: “Còn cách trường học một đoạn nữa, em muốn đi như vậy về sao?”
“Anh quản tôi.”
Cô trả lời yếu ớt, ngược lại khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ.
Cố Khinh Châu thở dài, đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống dưới cái nhìn chăm chú khó hiểu của Lệ Tử Xuyến: “Em say xe rồi, để tôi cõng em trở về.”
Giằng co mười mấy giây, sau lưng vẫn không có động tĩnh. Trong lòng Cố Khinh Châu sinh nghi, quay đầu lại, nhìn Lệ Tử Xuyến đang ngẩn người nhìn anh.
Chỉ là hốc mắt càng ngày càng đỏ, cô cắn môi, dường như đang liều mạng nhịn không khóc.
Trong lúc nhất thời, anh cũng luống cuống chân tay.
“Sao vậy?” Anh lo lắng không biết có phải cô muốn nôn nữa không, hay là còn chỗ nào không dễ chịu.
Cô hoàn hồn, vô lực lắc đầu: “Tôi rất ghét bộ dáng này của anh, Cố Khinh Châu.”
Ghét? Vẻ mặt của anh cứng đờ.
“Tôi có thể cảm nhận được, anh đối xử với tôi khác với những người khác, anh nấu ăn cho tôi ăn, chăm sóc tôi khi tôi bị bệnh, còn sợ tôi ngủ không ngon giấc nên đã thức cả đêm để quạt cho tôi... Anh làm những chuyện này, sẽ khiến tôi hiểu lầm là anh thích tôi, anh có biết hay không?”
Môi mỏng của Cố Khinh Châu giật giật, dường như muốn nói gì đó.
Cô lại không cho anh cơ hội mở miệng: “Thế nhưng tôi lại cảm thấy chỉ cần tôi khẽ dựa gần vào anh một chút, là anh lập tức cách tôi rất xa. Một ngày trước chúng ta còn vui vẻ chơi cầu lông, còn hẹn với nhau lần sau sẽ cùng nhau luyện tập, vậy mà đến ngày hôm sau, anh liền yên lặng không tiếng động rời khỏi thành phố này, không nói với tôi một tiếng nào.”
Cố Khinh Châu đứng thẳng người trước mắt cô, hai mắt nhìn cô thật chăm chú.
Cô cười khổ: “Anh cười với tôi, tôi sẽ vui vẻ thật lâu, anh không nói chuyện với tôi, tôi sẽ lại phiền muộn thật lâu. Anh xuất ngoại mấy ngày lại không nói với tôi câu nào, một ngày tôi cũng không vui. Cố Khinh Châu, anh như gần như xa, khiến cho tôi rất mệt mỏi.”
“Tôi...” dienndannleequyydonn
Cô nhìn anh, chờ đợi đáp án của anh, cô đã nói rõ như vậy, không phải anh sẽ không hiểu chứ?
Nhưng Cố Khinh Châu vẫn là bộ dáng do dự đó, một lúc lâu vẫn không nói thêm một chữ.
Lệ Tử Xuyến nhắm mắt lại, một lần cuối cùng, chết thì chết đi, cùng lắm thì cả đời này cũng không gặp anh, cùng lắm thì học phần cũng không cần, một năm này xem như mất trắng, tóm lại, nếu như đáp án của anh là phủ định, vậy thì cô sẽ không gặp lại anh nữa.
“Tôi thích anh, Cố Khinh Châu, anh có thích tôi không?” Dường như là cô đã dùng hết toàn bộ dũng khí để nói với anh câu này.
Hình như Cố Khinh Châu bị dọa sợ, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.
Cô còn ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã lạnh một nửa, cô lại lặp lại một lần nữa: “Cố Khinh Châu, anh có thích tôi không?”
Anh trầm mặc nửa ngày, mặt lộ vẻ lúng túng liếm liếm môi: “Em uống say rồi, tạm thời đừng nói đến chuyện này.”
“Không, bây giờ tôi muốn biết đáp án của anh!” Chết hay là sống, cô muốn một câu trả lời rõ ràng.
Lúc này Cố Khinh Châu cũng bướng bỉnh lạ thường: “Chờ em tỉnh lại, chúng ta cùng nhau nói chuyện, nhưng không phải bây giờ.”
Cho cô thời gian giảm xóc, chuẩn bị tâm lý thật tốt sau khi nhận lời từ chối của anh sao?
Lệ Tử Xuyến bi thương rũ mắt xuống, chưa hề biết thích một người lại là một chuyện đau khổ như vậy. Cô có thể đoán trước đáp án của anh, có lẽ anh chăm sóc cô, từ đầu đến cuối vẫn là bởi vì lời giao phó của lão Trương, không liên quan đến tình cảm, cũng không liên quan đến anh.
Tất cả, đều do cô đơn phương.
Cô cảm thấy tủi thân, cúi đầu xuống, nước mắt tràn đầy hốc mắt, nhưng lòng tự trọng lại không cho phép bị anh nhìn thấy vẻ mềm yếu của mình.
Cô nhẹ giọng mở miệng: “Anh cõng tôi đi, Cố Khinh Châu.”
Coi như là một lời an ủi của một nữ sinh đáng thương bị từ chối.
Lần này Cố Khinh Châu không chần chừ chút nào, lại ngồi xổm xuống một lần nữa.
Bờ vai của anh vững chắc, từ lúc đầu cô đã biết anh là một người đàn ông cực kỳ có trách nhiệm, chỉ là quá mạnh mẽ, khiến cho cô hiểu lầm rằng anh cũng thích cô.
Lần thứ hai hưởng thụ cảm giác trên lưng anh, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Hai tay Lệ Tử Xuyến ôm cổ anh, đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió lạnh thổi đến cọ cọ vào cổ của anh, giọng khàn khàn: “Bỏ lỡ một cô gái tốt như tôi, anh sẽ ân hận suốt đời, đừng trách tôi không nhắc nhở anh.”
Bước chân của anh vững vàng, nghe được câu nói của cô thì không khỏi nở nụ cười, anh biết, anh vẫn luôn biết.
“Từ chối tôi là hành vi rất ngu ngốc, anh phải biết rất nhiều đàn ông có cầu cũng không cầu được tôi thích họ.” Trong giọng nói của cô còn có chút kiêu ngạo, nhưng một giây sau lại mất mác: “Nhưng tôi sẽ không bắt ép anh, mỗi người đều có quyền lựa chọn người yêu và quyền được yêu.”
Cố Khinh Châu không trả lời, cô đành phải nói một mình: “Quá mất mặt mà, tôi thích anh như vậy, nhưng anh lại không thích tôi. Đàm Thiên Thiên mà biết thì chắc chắn sẽ chê cười tôi đến chết, tôi vẫn nên cách xa mọi người một chút, ngày mai tôi sẽ theo anh tôi qua Mỹ, qua Anh... Không đúng, tôi muốn đi Ý, soái ca bên đó cao lớn đẹp trai, tôi nhất định sẽ quên anh. Đúng vậy, đi Ý thôi.”
Nghe đến đây, Cố Khinh Châu thật muốn thả cô xuống, sau đó đánh vào mông cô.
“Chẳng qua khẳng định bọn họ sẽ không tốt như anh, chịu cõng tôi, giúp tôi làm báo cáo, lại còn làm đồ ăn rất ngon.” Cô bắt đầu rơi nước mắt, hít mũi một cái, nói: “Tôi thích anh, Cố Khinh Châu, thật sự rất thích anh, làm sao bây giờ?”
Làm sao mới có thể thích một người mà không bị tổn thương đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook