Tình Ca
-
Chương 31
Hai người trốn ở trong phòng anh dây dưa em, em dây dưa anh đến cả buổi, cho đến khi Vu Thanh Trừng kêu Cố Trường Tân ở dưới lầu, nói là đến giờ đi rồi thì Bạch Lăng vuốt vết thương trước ngực anh, nơi đó vẫn còn quấn lụa trắng, thật dầy. Anh cười bởi vì tay nhỏ bé của cô dừng lại ở đó, cô cúi đầu nhìn mình ngón tay đè lại nới đó, có chút ưu tư nói:
"Em biết em khuyên anh không được. . . Chỉ cần anh vui vẻ là được rồi, từ nay về sau, em chỉ có một yêu cầu."
"Gì thế?"
"Nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt, đừng bị thương nữa nhé."
"Anh bị thương không phải có nhiều thời gian ở cùng với em hơn sao?" Cố Trường Tân thấy mũi cô hồng hồng liền muốn trêu chọc cô, anh thích thấy cô đỏ mặt lại hay xấu hổ.
"Nói bậy gì đấy? !" Bạch Lăng hung hăng trừng mắt liếc anh một cái: "Bây giờ đã đính hôn. . ., sau này thời gian ở chung với nhau vẫn còn rất nhiều, không cho phép anh dùng chính thân thể mình nói đùa như vậy! Có nghe thấy không!"
"Nghe, lớn tiếng như vậy. . ." Cố Trường Tân ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn ở trên trán của cô: "Thật sự phải đi. . . Chỉ lo dặn dò anh, em cũng phải chú ý, bên kia. . . đừng đi một mình nữa, nếu muốn gặp mẹ em và em trai thì hẹn ra hoặc là đưa tài xế cùng lính cảnh vụ đi."
"Dạ." Bạch Lăng tựa đầu vào trong ngực của anh buồn buồn trả lời, nghe dưới lầu liên tiếp truyền tới tiếng thúc giục, cô đẩy anh ra, khi anh xoay người chuẩn bị rời đi, lại chợt ôm lấy, một lát sau, lại cực kỳ không muốn đẩy ra. Lặp lại nhiều lần như thế, Cố Trường Tân cũng không ngăn cản, chỉ rất là phối hợp đưa tay ôm lấy cô, lại phối hợp lui về phía sau mấy bước, khóe môi vẫn cười. Cuối cùng, cô vẫn hạ quyết tâm đẩy anh một cái: "Đi đi, đi đi. . ."
"Bông nhài nhỏ. . ." Anh vẫn cười, dùng sức sờ mũi của c:, "Anh đi thật đâu, phải tự chăm sóc thật tốt, phải ngoan ngoãn ở nhà, nếu xảy ra chuyện gì thì nói với ba mẹ, không được khiến anh lo lắng."
"Dạ." Cô nhăn mũi lại một cái, che lại: "Anh cũng không được để cho em lo lắng."
Anh gật đầu một cái, cuối cùng không nhịn được, xoay người ôm lấy cô, cúi đầu chạm xuống môi của cô, lúc này mới lưu luyến rời đi.
Cố Trường Tân và Tiết Nham cùng nhau đi về, Vu Tinh ở bên cạnh kéo quân trang thẳng tắp của người ta, nước mắt nước mũi khóc đến thảm thương, Cố Trường Tân thấy phải nhức đầu, cuối cùng vẫn tìm tới lính cảnh vệ trong nhà, dùng sức kéo ra mới đưa Vu Tinh về nhà được.
Thời gian trôi qua hai tháng như vậy, vừa thi tốt nghiệp xong, nhà họ Cố đang bàn bạc xem có nên thừa dịp hai cô bé được nghỉ hè cho các cô đến chỗ Cố Trường Tân chơi mấy ngày hay không.
Hôm nay, Bạch Lăng vừa xuống lầu liền thấy cảnh tượng Vu Tinh nằm hình chữ bát trên ghế sa lon xoa mũi.
"Cậu làm sao vậy?"
"Chị dâu —— chị cần phải làm chủ cho em!" Vu Tinh nghiêng đầu, nhìn thấy là cô thì lập tức khóc tiếp.
Dĩ nhiên Bạch Lăng còn chưa quá thích ứng với danh xưng "chị dâu" của cô, mặt đỏ lên. Cô ho khan hai tiếng, che giấu lúng túng: "Anh cậu lại ăn hiếp cậu sao?"
"Em cũng muốn kết hôn!"
"Kết hôn?" Bạch Lăng nhảy lên từ trên ghế sa lon: "Cậu đã bao lớn đâu? Kết hôn cũng không phải là chuyện con nít, cậu đừng nghĩ tới là vừa!”
"Vậy cậu và anh mình đã sớm kết hôn! Tại sao đến mình lại không được?" Vu Tinh lật người ngồi dậy, bất mãn đẩy Bạch Lăng một cái. (xưng hô theo tâm trạng)
Bạch Lăng bất thình lình bị cô đẩy một cái thì đầu óc choáng váng, không bị kiềm chế được nên ngã xuống ghế sa lon. Vu Tinh thấy thế cũng bị hù dọa, vội vàng đỡ cô: "Mình có khỏe bao nhiêu đâu? Sao thế? Cậu khó chịu sao?"
"Không có sao. . . Có thể là không nghỉ ngơi tốt, cho nên hơi chóng mặt." Cô đỡ tay vịn ghế sa lon đứng lên, đi lên lầu, đồng thời cũng không quên an ủi Vu Tinh: "Không quan trọng, mình lên nghỉ một lát là được rồi."
Vu Tinh cắn ngón tay nhìn bóng lưng của cô một chút, do dự một lát vẫn đi theo. Lúc cô vào phòng thì Bạch Lăng đã nằm ở trên giường rồi, cô hơi lo lắng đi tới bên giường chọc vào lưng Bạch Lăng: "Ngươi ngủ rồi sao?"
"Đâu dễ ngủ như vậy chứ?" Bạch Lăng cười cười lật người, cười cười với cô ấy: "Sao rồi? Hôm nay cậu kỳ lạ như vậy?"
"Tiểu Lăng. . . Lần trước lúc anh mình bị thương trở về, có phải cậu cùng anh mình ấy ấy hay không?" Rốt cuộc Vu Tinh vẫn còn là một cô bé đơn thuần, lúc nói lời này thì mặt đỏ như trái táo.
"Hả?" Bạch Lăng hỏi ngược lại một câu, chỉ chốc lát sau liền phản ứng lại, có chút xấu hổ rũ mí mắt: "Sao đột nhiên hỏi chuyện này?"
"Cậu không cần xấu hổ. . . Nói mau có phải hay không?" Vu Tinh vô cùng lo lắng hỏi lại một lần, thấy Bạch Lăng vẫn đỏ mặt cắn góc chăn, không trả lời thì có chút gấp gáp nói một câu, "Có phải cậu mang thai rồi hay không?"
"Hả?" Bạch Lăng vừa nghe cô nói như thế thì sợ đến đầu đầy mồ hôi lạnh, trực tiếp nhảy lên: "Sao vậy. . . Làm sao lại như vậy được? Lần trước không phải trên quyển sách kia viết vậy sao? Không dễ dàng mang thai như vậy. . . Bọn mình. . . bọn mình tổng cộng mấy lần. . ."
"Không phải dễ dàng nhưng không nhất định là không có! Sao cậu không cẩn thận như vậy. . ."
"Mình. . . Vậy làm sao bây giờ?"
"Anh mình cũng thật là. . . phủi mông chạy lấy người hả? Mình có thể có cách gì chứ?"
"Anh cậu không phải. . . Anh ấy đang có chuyện ở bên ngoài. . . Mình. . ." Bạch Lăng nói không mạch lạc nói, sau đó khóc ròng: "Mình không nghĩ dễ như vậy đã. . . Mình cho là hai lần cũng chưa có gì."
"Cậu cũng đừng gấp. . ." Vu Tinh vỗ vỗ lưng Bạch Lăng, an ủi: "Bây giờ hai người đã đính hôn, cho dù có con cũng không tính là mờ ám gì, giờ chờ dì hai trở về rồi hỏi lại."
"Hay là gạt trước. . ."
"Gạt thế nào? Chờ bụng cậu lớn, mình xem gạt thế nào!"
Bạch Lăng nghe rồi lại cảm thấy Cố Trường Tân thật sự là đáng ghét, để cô lại một mình lo lắng ở chỗ này, bất tri bất giác mắng đôi câu. Vu Tinh ở bên cạnh nghe thấy càng không ngừng phụ họa: "Đúng rồi, đúng rồi! Nghe Tiết Nham nói anh còn không cho anh ấy viết thư cho mình!"
Bạch Lăng càng nghe càng thấy có gì không đúng, định không nói, chỉ nhìn một mình Vu Tinh ở đó thao thao bất tuyệt. Lúc đầu Vu Tinh càng nói càng hưng phấn, sau đó không nghe giọng của Bạch Lăng thì quay đầu đối diện với ánh mắt hài hước của cô, có chút ngượng ngùng gãi đầu, cười gượng hai tiếng.
"Cậu có phải nên chủ động thông báo một chút không?"
"Mình thừa nhận có hơi phóng đại một chút. . . Nhưng mình nói đều là thật. . . Có phải rất lâu chưa tới chu kỳ rồi hay không?"
Bạch Lăng vừa nghe thì ngẩn ra, cúi đầu suy nghĩ một chút, đưa tay che bụng của mình, kiên định nói: "Nếu quả thật là có, mình vẫn muốn sinh ra, đó là đứa con đầu tiên của mình và anh ấy, sao mình có thể không cần? Có lẽ sẽ rất khó, nhưng mình cũng đã cực khổ nhiều năm như vậy, mình tin tưởng mình cũng sẽ cố gắng được."
"Có cần phải đi bệnh viện khám một chút không? Bây giờ chúng ta cũng không có kết quả chính xác." Vu Tinh suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu không hay là chúng ta nói cho dì hai một tiếng, lỡ như. . . thì bọn họ cũng sớm có chuẩn bị tốt."
"Ừ."
Vu Thanh Trừng tan làm về đến nhà nghe Vu Tinh nói thì bị dóa đến cứng ngắc ngồi trên ghế sa lon. Cho đến khi Vu Tinh kêu nhiều lần thì mới phục hồi tinh thần, có chút sững sờ hỏi: "Các con. . . Các con xác định rồi sao?"
"Không có, chưa tìm được dì mà."
"Tiểu Lăng. . . Con bé có ý kiến gì?"
"Xem ra là muốn sinh, nếu là dì và dượng hai không muốn bồng cháu sớm một chút, nếu không gạt cô ấy nghĩ biện pháp?"
"Nói bậy bạ gì đó? Dì cũng sẽ ngại sớm sao?" Vu Thanh Trừng thở dài, đi lên lầu khuyên Bạch Lăng xuống lầu, mấy người đi bệnh viện, thời gian như chớp mắt, kết quả đã có.
Bạch Lăng cầm tờ xét nghiệm, khi thì khóc lúc lại cười, làm cho Vu Thanh Trừng ở bên cạnh luống cuống tay chân dỗ dành, miệng càng không ngừng nói: "Đừng khóc. . . Cẩn thận đứa bé. . . Haizz, ngoan. . ."
Cố Đống nghe được tin này, đầu tiên là sững sờ, sắc mặt trầm xuống, nhớ tới cảnh cáo lúc đó của ông thì trong lòng âm thầm mắng Cố Trường Tân mấy câu. Sau đó nghĩ lại, lại thêm cháu nội rồi, vẫn đang ở bên cạnh mình, so với con trai ở xa vạn dặm đó thì trong lòng lại ngọt ngà . Chỉ là không tiện biểu hiện ra mặt, trầm mặt dặn dò Vu Thanh Trừng cùng Vu Tinh phải chăm sóc Bạch Lăng thật tốt, sắc mặt làm Vu Thanh Trừng lườm ông vài lần.
Trong nhà nghĩ tin tốt này đương nhiên phải để Cố Trường Tân biết mới đúng, Vu Thanh Trừng càng ầm ĩ bảo Cố Đống nghĩ cách gọi con trai về. Lần trước, lúc Cố Trường Tân bị thương là Cố Đống đã biết anh ở bộ đội đặc chủng, bây giờ dĩ nhiên không thể nào trở lại. Ông chỉ về phòng sách gọi điện thoại cho cấp trên của Cố Trường Tân để báo chuyện này, không hề đề cập tới chuyện cho anh trở về.
Cố Trường Tân đang huấn luyện trên cát thì được người gọi vào phòng làm việc, lúc biết được tin này còn ngốc nghếch cười hai cái, lại ngốc nghếch hỏi cấp trên: "Vợ em không có sao chứ? Nghe nói phụ nữ mang thai rất vất vả. . ."
"Sao tôi biết?" Chu Vũ cười đá anh một cái: "Tuổi quá trẻ, cũng sắp làm cha rồi!"
Cố Trường Tân cười "hắc hắc", ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh trăng, có một đội lính đặc chủng đang chạy vòng trên thao trường, ngay giây phút đó, anh cảm giác cả cuộc đời mình cũng đã hạnh phúc. . .
"Em biết em khuyên anh không được. . . Chỉ cần anh vui vẻ là được rồi, từ nay về sau, em chỉ có một yêu cầu."
"Gì thế?"
"Nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt, đừng bị thương nữa nhé."
"Anh bị thương không phải có nhiều thời gian ở cùng với em hơn sao?" Cố Trường Tân thấy mũi cô hồng hồng liền muốn trêu chọc cô, anh thích thấy cô đỏ mặt lại hay xấu hổ.
"Nói bậy gì đấy? !" Bạch Lăng hung hăng trừng mắt liếc anh một cái: "Bây giờ đã đính hôn. . ., sau này thời gian ở chung với nhau vẫn còn rất nhiều, không cho phép anh dùng chính thân thể mình nói đùa như vậy! Có nghe thấy không!"
"Nghe, lớn tiếng như vậy. . ." Cố Trường Tân ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn ở trên trán của cô: "Thật sự phải đi. . . Chỉ lo dặn dò anh, em cũng phải chú ý, bên kia. . . đừng đi một mình nữa, nếu muốn gặp mẹ em và em trai thì hẹn ra hoặc là đưa tài xế cùng lính cảnh vụ đi."
"Dạ." Bạch Lăng tựa đầu vào trong ngực của anh buồn buồn trả lời, nghe dưới lầu liên tiếp truyền tới tiếng thúc giục, cô đẩy anh ra, khi anh xoay người chuẩn bị rời đi, lại chợt ôm lấy, một lát sau, lại cực kỳ không muốn đẩy ra. Lặp lại nhiều lần như thế, Cố Trường Tân cũng không ngăn cản, chỉ rất là phối hợp đưa tay ôm lấy cô, lại phối hợp lui về phía sau mấy bước, khóe môi vẫn cười. Cuối cùng, cô vẫn hạ quyết tâm đẩy anh một cái: "Đi đi, đi đi. . ."
"Bông nhài nhỏ. . ." Anh vẫn cười, dùng sức sờ mũi của c:, "Anh đi thật đâu, phải tự chăm sóc thật tốt, phải ngoan ngoãn ở nhà, nếu xảy ra chuyện gì thì nói với ba mẹ, không được khiến anh lo lắng."
"Dạ." Cô nhăn mũi lại một cái, che lại: "Anh cũng không được để cho em lo lắng."
Anh gật đầu một cái, cuối cùng không nhịn được, xoay người ôm lấy cô, cúi đầu chạm xuống môi của cô, lúc này mới lưu luyến rời đi.
Cố Trường Tân và Tiết Nham cùng nhau đi về, Vu Tinh ở bên cạnh kéo quân trang thẳng tắp của người ta, nước mắt nước mũi khóc đến thảm thương, Cố Trường Tân thấy phải nhức đầu, cuối cùng vẫn tìm tới lính cảnh vệ trong nhà, dùng sức kéo ra mới đưa Vu Tinh về nhà được.
Thời gian trôi qua hai tháng như vậy, vừa thi tốt nghiệp xong, nhà họ Cố đang bàn bạc xem có nên thừa dịp hai cô bé được nghỉ hè cho các cô đến chỗ Cố Trường Tân chơi mấy ngày hay không.
Hôm nay, Bạch Lăng vừa xuống lầu liền thấy cảnh tượng Vu Tinh nằm hình chữ bát trên ghế sa lon xoa mũi.
"Cậu làm sao vậy?"
"Chị dâu —— chị cần phải làm chủ cho em!" Vu Tinh nghiêng đầu, nhìn thấy là cô thì lập tức khóc tiếp.
Dĩ nhiên Bạch Lăng còn chưa quá thích ứng với danh xưng "chị dâu" của cô, mặt đỏ lên. Cô ho khan hai tiếng, che giấu lúng túng: "Anh cậu lại ăn hiếp cậu sao?"
"Em cũng muốn kết hôn!"
"Kết hôn?" Bạch Lăng nhảy lên từ trên ghế sa lon: "Cậu đã bao lớn đâu? Kết hôn cũng không phải là chuyện con nít, cậu đừng nghĩ tới là vừa!”
"Vậy cậu và anh mình đã sớm kết hôn! Tại sao đến mình lại không được?" Vu Tinh lật người ngồi dậy, bất mãn đẩy Bạch Lăng một cái. (xưng hô theo tâm trạng)
Bạch Lăng bất thình lình bị cô đẩy một cái thì đầu óc choáng váng, không bị kiềm chế được nên ngã xuống ghế sa lon. Vu Tinh thấy thế cũng bị hù dọa, vội vàng đỡ cô: "Mình có khỏe bao nhiêu đâu? Sao thế? Cậu khó chịu sao?"
"Không có sao. . . Có thể là không nghỉ ngơi tốt, cho nên hơi chóng mặt." Cô đỡ tay vịn ghế sa lon đứng lên, đi lên lầu, đồng thời cũng không quên an ủi Vu Tinh: "Không quan trọng, mình lên nghỉ một lát là được rồi."
Vu Tinh cắn ngón tay nhìn bóng lưng của cô một chút, do dự một lát vẫn đi theo. Lúc cô vào phòng thì Bạch Lăng đã nằm ở trên giường rồi, cô hơi lo lắng đi tới bên giường chọc vào lưng Bạch Lăng: "Ngươi ngủ rồi sao?"
"Đâu dễ ngủ như vậy chứ?" Bạch Lăng cười cười lật người, cười cười với cô ấy: "Sao rồi? Hôm nay cậu kỳ lạ như vậy?"
"Tiểu Lăng. . . Lần trước lúc anh mình bị thương trở về, có phải cậu cùng anh mình ấy ấy hay không?" Rốt cuộc Vu Tinh vẫn còn là một cô bé đơn thuần, lúc nói lời này thì mặt đỏ như trái táo.
"Hả?" Bạch Lăng hỏi ngược lại một câu, chỉ chốc lát sau liền phản ứng lại, có chút xấu hổ rũ mí mắt: "Sao đột nhiên hỏi chuyện này?"
"Cậu không cần xấu hổ. . . Nói mau có phải hay không?" Vu Tinh vô cùng lo lắng hỏi lại một lần, thấy Bạch Lăng vẫn đỏ mặt cắn góc chăn, không trả lời thì có chút gấp gáp nói một câu, "Có phải cậu mang thai rồi hay không?"
"Hả?" Bạch Lăng vừa nghe cô nói như thế thì sợ đến đầu đầy mồ hôi lạnh, trực tiếp nhảy lên: "Sao vậy. . . Làm sao lại như vậy được? Lần trước không phải trên quyển sách kia viết vậy sao? Không dễ dàng mang thai như vậy. . . Bọn mình. . . bọn mình tổng cộng mấy lần. . ."
"Không phải dễ dàng nhưng không nhất định là không có! Sao cậu không cẩn thận như vậy. . ."
"Mình. . . Vậy làm sao bây giờ?"
"Anh mình cũng thật là. . . phủi mông chạy lấy người hả? Mình có thể có cách gì chứ?"
"Anh cậu không phải. . . Anh ấy đang có chuyện ở bên ngoài. . . Mình. . ." Bạch Lăng nói không mạch lạc nói, sau đó khóc ròng: "Mình không nghĩ dễ như vậy đã. . . Mình cho là hai lần cũng chưa có gì."
"Cậu cũng đừng gấp. . ." Vu Tinh vỗ vỗ lưng Bạch Lăng, an ủi: "Bây giờ hai người đã đính hôn, cho dù có con cũng không tính là mờ ám gì, giờ chờ dì hai trở về rồi hỏi lại."
"Hay là gạt trước. . ."
"Gạt thế nào? Chờ bụng cậu lớn, mình xem gạt thế nào!"
Bạch Lăng nghe rồi lại cảm thấy Cố Trường Tân thật sự là đáng ghét, để cô lại một mình lo lắng ở chỗ này, bất tri bất giác mắng đôi câu. Vu Tinh ở bên cạnh nghe thấy càng không ngừng phụ họa: "Đúng rồi, đúng rồi! Nghe Tiết Nham nói anh còn không cho anh ấy viết thư cho mình!"
Bạch Lăng càng nghe càng thấy có gì không đúng, định không nói, chỉ nhìn một mình Vu Tinh ở đó thao thao bất tuyệt. Lúc đầu Vu Tinh càng nói càng hưng phấn, sau đó không nghe giọng của Bạch Lăng thì quay đầu đối diện với ánh mắt hài hước của cô, có chút ngượng ngùng gãi đầu, cười gượng hai tiếng.
"Cậu có phải nên chủ động thông báo một chút không?"
"Mình thừa nhận có hơi phóng đại một chút. . . Nhưng mình nói đều là thật. . . Có phải rất lâu chưa tới chu kỳ rồi hay không?"
Bạch Lăng vừa nghe thì ngẩn ra, cúi đầu suy nghĩ một chút, đưa tay che bụng của mình, kiên định nói: "Nếu quả thật là có, mình vẫn muốn sinh ra, đó là đứa con đầu tiên của mình và anh ấy, sao mình có thể không cần? Có lẽ sẽ rất khó, nhưng mình cũng đã cực khổ nhiều năm như vậy, mình tin tưởng mình cũng sẽ cố gắng được."
"Có cần phải đi bệnh viện khám một chút không? Bây giờ chúng ta cũng không có kết quả chính xác." Vu Tinh suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu không hay là chúng ta nói cho dì hai một tiếng, lỡ như. . . thì bọn họ cũng sớm có chuẩn bị tốt."
"Ừ."
Vu Thanh Trừng tan làm về đến nhà nghe Vu Tinh nói thì bị dóa đến cứng ngắc ngồi trên ghế sa lon. Cho đến khi Vu Tinh kêu nhiều lần thì mới phục hồi tinh thần, có chút sững sờ hỏi: "Các con. . . Các con xác định rồi sao?"
"Không có, chưa tìm được dì mà."
"Tiểu Lăng. . . Con bé có ý kiến gì?"
"Xem ra là muốn sinh, nếu là dì và dượng hai không muốn bồng cháu sớm một chút, nếu không gạt cô ấy nghĩ biện pháp?"
"Nói bậy bạ gì đó? Dì cũng sẽ ngại sớm sao?" Vu Thanh Trừng thở dài, đi lên lầu khuyên Bạch Lăng xuống lầu, mấy người đi bệnh viện, thời gian như chớp mắt, kết quả đã có.
Bạch Lăng cầm tờ xét nghiệm, khi thì khóc lúc lại cười, làm cho Vu Thanh Trừng ở bên cạnh luống cuống tay chân dỗ dành, miệng càng không ngừng nói: "Đừng khóc. . . Cẩn thận đứa bé. . . Haizz, ngoan. . ."
Cố Đống nghe được tin này, đầu tiên là sững sờ, sắc mặt trầm xuống, nhớ tới cảnh cáo lúc đó của ông thì trong lòng âm thầm mắng Cố Trường Tân mấy câu. Sau đó nghĩ lại, lại thêm cháu nội rồi, vẫn đang ở bên cạnh mình, so với con trai ở xa vạn dặm đó thì trong lòng lại ngọt ngà . Chỉ là không tiện biểu hiện ra mặt, trầm mặt dặn dò Vu Thanh Trừng cùng Vu Tinh phải chăm sóc Bạch Lăng thật tốt, sắc mặt làm Vu Thanh Trừng lườm ông vài lần.
Trong nhà nghĩ tin tốt này đương nhiên phải để Cố Trường Tân biết mới đúng, Vu Thanh Trừng càng ầm ĩ bảo Cố Đống nghĩ cách gọi con trai về. Lần trước, lúc Cố Trường Tân bị thương là Cố Đống đã biết anh ở bộ đội đặc chủng, bây giờ dĩ nhiên không thể nào trở lại. Ông chỉ về phòng sách gọi điện thoại cho cấp trên của Cố Trường Tân để báo chuyện này, không hề đề cập tới chuyện cho anh trở về.
Cố Trường Tân đang huấn luyện trên cát thì được người gọi vào phòng làm việc, lúc biết được tin này còn ngốc nghếch cười hai cái, lại ngốc nghếch hỏi cấp trên: "Vợ em không có sao chứ? Nghe nói phụ nữ mang thai rất vất vả. . ."
"Sao tôi biết?" Chu Vũ cười đá anh một cái: "Tuổi quá trẻ, cũng sắp làm cha rồi!"
Cố Trường Tân cười "hắc hắc", ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh trăng, có một đội lính đặc chủng đang chạy vòng trên thao trường, ngay giây phút đó, anh cảm giác cả cuộc đời mình cũng đã hạnh phúc. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook