Tình Biến
-
Chương 66
Mấy ngày nay La Duyệt Kỳ ở nhà nghĩ đi nghĩ lại xem nên nói gì và dặn dò thế nào khi gặp Kim Đào ở sân bay, đôi khi cô tưởng tượng đến ngày chia tay rồi chảy nước mắt khiến Mạc Duy Khiêm lo tới mức chỉ muốn thời gian mau chóng qua đi, hận thứ bảy không đến ngay lập tức để kết thúc mọi chuyện cho xong.
Sau mấy ngày sống trong không khí trầm thấp, cuối cùng cũng đến cuối tuần, đêm trước ngày chia tay, La Duyệt Kỳ lăn lộn mãi không ngủ được.
“Có phải em khó chịu ở đâu không?” Mạc Duy Khiêm bật chiếc đèn ở đầu giường, quay sang hỏi La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ lắc đầu: “Không khó chịu ở đâu cả, chỉ là trong đầu em lúc này đều là những kỷ niệm khi em và Kim Đào bên nhau, trong lòng cảm thấy không yên chút nào.”
Mạc Duy Khiêm nghe xong cắn chặt hai hàm răng như muốn nghiền nát chúng luôn: May mà ngày mai sẽ không gặp nhau đưa tiễn, nếu không chỉ bằng một cuộc biệt ly ở sân bay cô ấy còn nhớ lại bao nhiêu nữa chứ?
Tuy nghĩ thế nhưng lời ra khỏi miệng hắn lại vô cùng tốt đẹp: “Chuyện này cũng là bình thường thôi, dù sao ngày mai cậu ấy đi rồi, muốn gặp nhau một lần cũng khó. Hai người bên nhau lâu như thế, chắc chắn lòng em không được thoải mái rồi. Em cũng đừng làm khó bản thân, không ngủ được thì thôi không ngủ, anh nói chuyện với em, thức một đêm cũng không sao, ngày mai đến sân bay cũng đừng đè nén bản thân, muốn khóc thì cứ khóc ra, có anh ở đó cùng em.”
Sự thấu tình đạt lý của Mạc Duy Khiêm lại làm La Duyệt Kỳ cảm động, cô cúi đầu hôn môi Mạc Duy Khiêm: “Anh đối xử với em tốt quá, mỗi khi em cảm thấy mình đã hiểu rõ anh thì anh lại có thể làm em kinh ngạc hơn nữa. Mạc Duy Khiêm, cứ thế này thì hình ảnh của anh trong lòng em sẽ chỉ có anh mất.”
“Anh đâu có tốt như em nói chứ, chẳng qua là anh quan tâm em thôi, không có ai khác khen anh như em đâu, có phải em ăn vụng đường không mà miệng ngọt quá vậy hả?”
La Duyệt Kỳ cười ra tiếng: “Anh lại chê cười em.”
Mạc Duy Khiêm đè gáy La Duyệt Kỳ, không cho cô rời đi, càng không ngừng hôn môi cô: “Anh cảm thấy rất ngọt, ngọt như đường vậy.”
Hai người hôn đến hôn đi nửa ngày khiến thân thể cũng có phản ứng, Mạc Duy Khiêm vô cùng tiếc nuối: “Không thể đùa thêm nữa, hazz, ngoan nào, dù sao cũng phải cố nhịn hết ba tháng đầu.”
La Duyệt Kỳ bĩu môi: “Anh biết tình trạng hiện tại của em mà còn như thế, anh có thấy phiền hay không hả?”
Mạc Duy Khiêm buồn cười, bàn tay mò vào trong quần lót của La Duyệt Kỳ sờ soạng mấy cái, cảm thấy hơi ướt át liền ngồi dậy, sau đó đỡ La Duyệt Kỳ nằm xuống, bản thân hắn lại cúi đầu cởi quần lót của cô ra.
“Anh làm gì thế, không phải đã nói là không được rồi sao?” La Duyệt Kỳ sợ Mạc Duy Khiêm làm thật, mau chóng ngăn cản.
“Vợ anh khó chịu mà, anh phải phục vụ chứ, đừng lo, anh có chừng mực.” Mạc Duy Khiêm không cho La Duyệt Kỳ ngồi dậy, đồng thời bản thân hắn quỳ ngồi giữa đôi chân trơn bóng của La Duyệt Kỳ.
Lúc này La Duyệt Kỳ đã ý thức được việc Mạc Duy Khiêm định làm, mặt đỏ tim run khẽ kêu lên: “Anh đừng có xằng bậy nữa.”
Nhưng Mạc Duy Khiêm đã cúi người xuống, hai tay giữ chặt đôi chân La Duyệt Kỳ, trực tiếp dán môi lên hôn vài cái. Toàn thân La Duyệt Kỳ đột nhiên căng thẳng, cô chưa bao giờ trải qua tình huống như thế này, đây là thứ chỉ trên “phim đen” mới có mà…
“Mạc Duy Khiêm, anh đừng như vậy mà, mau đứng lên đi.” La Duyệt Kỳ cảm nhận được Mạc Duy Khiêm đang say mê liếm mút nơi tư mật của mình, một lát sau đầu lưỡi hắn bắt đầu luồn vào trong, từng chút, từng chút một, thỉnh thoảng còn ở bên trong quấy đảo một vòng khiến toàn thân cô tê dại, thân thể vừa nóng bỏng lại khó chịu như bị lửa đốt, mặt cũng đỏ như muốn rỉ ra máu. Nhưng không thể phủ nhận rằng cái cảm giác căng đầy lại tê dại kia khiến người ta vô cùng sung sướng, thân thể cô dần dần thả lỏng, hơi thở cũng gấp gáp dần lên.
Mạc Duy Khiêm biết La Duyệt Kỳ có cảm giác thì càng thêm ra sức biểu hiện, sau mấy phút hắn mới ngồi thẳng dậy, bò lên nằm bên cạnh La Duyệt Kỳ, bàn tay lần mò, mấy ngón tay đâm vào trong cơ thể cô, bắt đầu đưa đẩy đầy mạnh mẽ.
La Duyệt Kỳ hừ nhẹ từng tiếng theo từng động tác càng lúc càng dồn dập của Mạc Duy Khiêm, eo hông cô thuận theo bản năng cũng phối hợp không ngừng xoay lắc với tần suất của hắn.
“Bé ngoan, đừng nóng vội.” Mạc Duy Khiêm nhìn hai trái cầu thịt trắng mềm đang run rẩy trước mắt cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vì thế hắn gấp gáp cúi đầu ngậm chặt lấy một bên, không ngừng liếm mút gặm nhay, từng tiếng mút liếm đầy mờ ám liên tục vang lên khiến người ta say lòng.
Ép buộc hơn nửa tiếng, La Duyệt Kỳ đạt cực khoái, cô mệt mỏi ôm Mạc Duy Khiêm vẫn đang cọ xát lưu luyến trước ngực mình mà than thở: “Em mệt quá. Sao anh còn chưa rút ta ra?”
“Bé con hư hỏng, qua sông rồi muốn phá cầu đúng không, em được sung sướng thoải mái rồi không thèm quan tâm anh nữa ư?”Mạc Duy Khiêm đợi đến khi nơi đó của La Duyệt Kỳ bình tĩnh lại, không còn điên cuồng co rút nữa mới khẽ đưa đẩy vài cái rồi rút tay ra.
La Duyệt Kỳ nhắm mắt lại cười, cũng không nói gì nữa, một lát sau đã ngủ thiếp đi.
Mạc Duy Khiêm vẫn không cam lòng mà xoa bóp toàn thân La Duyệt Kỳ một lần mới chịu đứng dậy đi tới toilet tự giải quyết.
Sau khi trở về, thấy La Duyệt Kỳ đã ngủ say, hắn lại lấy khăn lau mồ hồi cho cô, nghĩ cuối cùng bà cô tổ này cũng đã ngủ, không nhớ đến Kim Đào nữa rồi.
Buổi sáng hôm sau, La Duyệt Kỳ bị Mạc Duy Khiêm đánh thức.
“Duyệt Kỳ, nên rời giường rồi, lát nữa xong việc lại trở về ngủ tiếp.”
La Duyệt Kỳ chớp chớp mắt không kịp phản ứng, đến khi tỉnh táo lại cô mới lăn một vòng nhanh chóng đứng dậy dọa Mạc Duy Khiêm nhảy dựng lên.
“Em chậm một chút nào, sớm muộn gì anh cũng bị em dọa tới mắc bệnh tim!”
La Duyệt Kỳ ngồi dậy mới phát hiện ra thân dưới của mình vẫn trần trụi không chút che đậy, lập tức nhìn về phía Mạc Duy Khiêm, thấy hắn cũng đang nhìn chằm chằm vào nơi đó của cô.
“Đừng nhìn, lăn sang một bên đi!”
Mạc Duy Khiêm biết bé con này lại thẹn quá hóa giận rồi, vì thế chỉ cười hì hì nói: “Chẳng phải tối hôm qua đã xem hết, còn hôn không biết bao nhiêu lần rồi sao? Em còn e lệ gì chứ?”
Mặt La Duyệt Kỳ lập tức đỏ bừng lên, sau khi tìm được quần lót thì nhanh chóng chạy về phía toilet. Mạc Duy Khiêm vội giữ chặt cô lại: “Em chậm chút nào, anh không nói nữa là được chứ gì, em rửa mặt đi để anh sẽ ra ngoài xem bữa sáng chuẩn bị xong chưa.”
Đợi Mạc Duy Khiêm ra ngoài rồi La Duyệt Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi sửa soạn.
Ăn cơm xong, Mạc Duy Khiêm thấy cũng sắp đến giờ, Đổng Nguyên cũng đã dẫn người tới nên liền ôm La Duyệt Kỳ ra khỏi nhà, đi tới sân bay.
Đến sân bay, La Duyệt Kỳ lại bắt đầu căng thẳng, còn hơi kích động nữa. Nghĩ đến việc Kim Đào sẽ đi tới nước Mĩ, không biết đến bao giờ mới được gặp lại lần nữa thì cô lại bắt đầu đau buồn, cảm thấy có rất nhiều điều cần nói với Kim Đào nhưng thời gian lại không cho phép, lòng cô không nhịn được mà muốn khóc.
Mạc Duy Khiêm nhìn vậy cũng không nhiều lời, chỉ ôm chặt La Duyệt Kỳ, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc cô an ủi.
Gần một tiếng sau, La Duyệt Kỳ đã chờ đến sốt ruột mà vẫn chưa thấy người đâu liền ngẩng đầu hỏi: “Sao mấy người Kim Đào vẫn chưa tới vậy?”
“Đừng vội, Đổng Nguyên, anh cho người gọi điện hỏi xem có chuyện gì?”
Đổng Nguyên lập tức làm theo, không lâu sau đã có câu trả lời: “Duy Khiêm, các con đường gần sân bay đều bị quản lý, chắc là có lãnh đạo tới đây, đám người Kim Đào phải đi đường vòng nên chắc sẽ tới muộn một chút.”
“Bảo bọn họ không cần sốt ruột, dù sao cũng là máy bay tư nhân, có lỡ thì đợi lát nữa bảo sân bay sắp xếp lại thời gian cất cánh là được, an toàn mới là quan trọng nhất.”
Đổng Nguyên cười nói: “Tôi cũng dặn họ thế rồi, cậu đừng lo.”
Lúc này cảm xúc của La Duyệt Kỳ đã ổn định phần nào, không còn khó chịu như lúc vừa tới sân bay nữa, nghe thấy tin tức Đổng Nguyên nói liền tò mò nhìn quanh, thế mới phát hiện ra xung quanh vô cùng yên ắng.
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Có nhân vật lớn sắp tới sao?”
Mạc Duy Khiêm lắc đầu tỏ vẻ hắn cũng không biết.
“Để tôi đi xem có chuyện gì.”
Đổng Nguyên nói xong lập tức ra ngoài, La Duyệt Kỳ cảm thấy nhàm chán nhưng không thể nghịch điện thoại được, đành lôi kéo Mạc Duy Khiêm chơi kéo búa bao với mình cho đỡ buồn.
Đúng là có tiền đồ! Mạc Duy Hoa nhìn Mạc Duy Khiêm đang chơi vui đến không biết trời đất là gì qua tấm kính thủy tinh thì cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, đây thật sự là cậu em trai trầm ổn lão luyện của mình sao?
“Mẹ, cậu còn chưa bao giờ đồng ý chơi với con!” Tiêu Tiêu không nhịn được mà khẽ oán giận.
“Bây giờ trong mắt cậu con chỉ có mợ con thôi, vì mợ con, cái gì cậu con cũng chịu làm hết.”
Tiêu Tiêu nghe xong vô cùng vui vẻ: “Mẹ, con còn chưa có ý kiến gì mà sao mẹ lại giận dữ vậy?”
“Nói cái gì vậy, lát nữa con đừng quên phải làm thế nào đấy.”
“Mẹ yên tâm, con nhớ rồi mà.”
Tiêu Tiêu không muốn nghe mẹ lải nhải nữa liền đẩy cửa chạy ra ngoài gọi Mạc Duy Khiêm: “Cậu!”
Mạc Duy Khiêm nghe tiếng thì vô cùng kinh ngạc quay đầu lại: “Tiêu Tiêu? Sao cháu lại ở đây? Chẳng phải nói là thứ sáu tuần sau mới tới ư?”
Hỏi xong lại nhìn Mạc Duy Hoa đi phía sau cô bé: “Chị, sao hai người lại đến trước vậy, còn không thông báo cho em tiếng nào nữa chứ.”
Lúc này Đổng Nguyên cũng đi vào, sau đó bước tới bên cạnh La Duyệt Kỳ còn đang ngẩn ngơ khẽ nói: “Không ngờ hôm nay chị gái Duy Khiêm lại tới, chắc đây cũng là lí do sân bay bị chặn.”
Hiện tại đầu óc La Duyệt Kỳ đang hoàn toàn trống rỗng! Chuyện này quá đột ngột! Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với người nhà Mạc Duy Khiêm, cũng hiểu là sẽ gặp khó khăn, bị ngăn cản; nhưng mà cô không thể nào đoán trước được là sẽ trực tiếp đối mặt với Mạc Duy Hoa trong hoàn cảnh bất ngờ thế này!
“Xin chào, chị là chị Mạc Duy Hoa, chị gái của Duy Khiên, em là La Duyệt Kỳ phải không?”
Đối mặt với Mạc Duy Hoa xinh đẹp, khí chất hơn người như vậy, La Duyệt Kỳ nói không ra lời. Đối với cô thì Mạc Duy Hoa căn bản không phải là người có thể xuất hiện ở cuộc sống đời thường!
“Con chào mợ, con là Văn Tiêu Tiêu.”
“Em nói, sao hai người đột nhiên chạy tới đây dọa sợ Duyệt Kỳ vậy hả? Duyệt Kỳ, đừng căng thẳng, đây là chị gái anh, đây là cháu ngoại anh năm nay học lớp 6 tiểu học.”
(Bên Trung cấp 1 có 6 lớp, sơ trung 3 lớp 7,8,9; cao trung 3 lớp 10,11,12)
“Cậu nói lung tung, sau khi nghỉ hè con đã học sơ trung rồi. Mợ, mợ thấy đó, cậu chẳng quan tâm con chút nào hết!”
Văn Tiêu Tiêu trêu đùa khuấy động không khí như vậy khiến La Duyệt Kỳ bớt căng thẳng hơn nhưng vẫn câu nệ bắt tay chào hỏi Mạc Duy Hoa vô cùng cẩn thận.
“Không cần khách khí như thế, sau này đều là người một nhà rồi. Chúng ta rời sân bay trước đi, cứ ở đây mãi sẽ ảnh hưởng tới nhiều người khác, chị nghe nói mấy con đường quanh đây còn bị chặn, thật là không tốt. Vĩnh Lâm, anh đi bảo lại với họ là lập tức khôi phục trật tự giao thông đi, không nên làm mấy loại chuyện như vậy chút nào.”
Người tên Vĩnh Lâm kia trả lời một câu rồi nhanh chóng cùng một người nữa rời đi để xử lý chuyện này.
La Duyệt Kỳ bị một đám người vây quanh trở ra xe, rời khỏi sân bay.
Ngồi trong xe, La Duyệt Kỳ cũng không biết nói gì, chỉ có thể nghe Mạc Duy Khiêm nói chuyện với chị gái hắn.
“Mợ, mợ có hứng thú với những chòm sao không?” Văn Tiêu Tiêu sán lại gần hỏi La Duyệt Kỳ.
Thấy La Duyệt Kỳ lắc đầu liền nói: “Vậy cũng không sao, con có thể dạy mợ, cũng có thể giúp mợ phân tích những chuyện mợ không hiểu, có được không?”
La Duyệt Kỳ mỉm cười gật đầu: “Được, từ lâu mợ đã nghe qua sự thần bí của các chòm sao, còn có cả chương trình truyền hình chuyên nghiên cứu về vấn đề này nữa.”
Văn Tiêu Tiêu cảm thấy mình đã gặp đúng tri kỷ rồi, lập tức bắt đầu giảng giải cho La Duyệt kỳ.
Một đứa nhỏ mà có thể nói liên tục không ngừng như vậy đúng là hiếm có, chắc đây là sự khác biệt giữa những đứa nhỏ của gia đình lãnh đạo cấp cao và gia đình bình thường nhỉ? La Duyệt Kỳ vô cùng bội phục tài ăn nói của Văn Tiêu Tiêu, hơn nữa cũng bị cuốn hút vào đề tài này, không ngừng chăm chú lắng nghe.
Khi đoàn xe đi tới một ngã rẽ, có một chiếc xe cứu thương đi ngược hướng chạy qua, lòng La Duyệt Kỳ thịch một tiếng: Kim Đào! Sao cô lại quên mất Kim Đào chứ, bảo sao trong lòng cứ không yên, cảm giác như đã quên mất chuyện gì!
“Duyệt Kỳ, sao sắc mặt em lại trắng bệch ra vậy? Có phải Tiêu Tiêu làm em thấy phiền quá không?” Tuy giọng điệu Mạc Duy Khiêm rất hài hước nhưng hắn thật sự quan tâm tới tình trạng của La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ nhìn Mạc Duy Khiêm, lòng cô bỗng nảy ra một suy đoán không tốt: Hôm nay Mạc Duy Hoa tới thành phố Danh Tĩnh, thời gian lại trùng hợp khiến cô bỏ lỡ cơ hội tạm biệt Kim Đào. Không phải tất cả chuyện này đều do Mạc Duy Khiêm cố ý sắp xếp đấy chứ?
Sau mấy ngày sống trong không khí trầm thấp, cuối cùng cũng đến cuối tuần, đêm trước ngày chia tay, La Duyệt Kỳ lăn lộn mãi không ngủ được.
“Có phải em khó chịu ở đâu không?” Mạc Duy Khiêm bật chiếc đèn ở đầu giường, quay sang hỏi La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ lắc đầu: “Không khó chịu ở đâu cả, chỉ là trong đầu em lúc này đều là những kỷ niệm khi em và Kim Đào bên nhau, trong lòng cảm thấy không yên chút nào.”
Mạc Duy Khiêm nghe xong cắn chặt hai hàm răng như muốn nghiền nát chúng luôn: May mà ngày mai sẽ không gặp nhau đưa tiễn, nếu không chỉ bằng một cuộc biệt ly ở sân bay cô ấy còn nhớ lại bao nhiêu nữa chứ?
Tuy nghĩ thế nhưng lời ra khỏi miệng hắn lại vô cùng tốt đẹp: “Chuyện này cũng là bình thường thôi, dù sao ngày mai cậu ấy đi rồi, muốn gặp nhau một lần cũng khó. Hai người bên nhau lâu như thế, chắc chắn lòng em không được thoải mái rồi. Em cũng đừng làm khó bản thân, không ngủ được thì thôi không ngủ, anh nói chuyện với em, thức một đêm cũng không sao, ngày mai đến sân bay cũng đừng đè nén bản thân, muốn khóc thì cứ khóc ra, có anh ở đó cùng em.”
Sự thấu tình đạt lý của Mạc Duy Khiêm lại làm La Duyệt Kỳ cảm động, cô cúi đầu hôn môi Mạc Duy Khiêm: “Anh đối xử với em tốt quá, mỗi khi em cảm thấy mình đã hiểu rõ anh thì anh lại có thể làm em kinh ngạc hơn nữa. Mạc Duy Khiêm, cứ thế này thì hình ảnh của anh trong lòng em sẽ chỉ có anh mất.”
“Anh đâu có tốt như em nói chứ, chẳng qua là anh quan tâm em thôi, không có ai khác khen anh như em đâu, có phải em ăn vụng đường không mà miệng ngọt quá vậy hả?”
La Duyệt Kỳ cười ra tiếng: “Anh lại chê cười em.”
Mạc Duy Khiêm đè gáy La Duyệt Kỳ, không cho cô rời đi, càng không ngừng hôn môi cô: “Anh cảm thấy rất ngọt, ngọt như đường vậy.”
Hai người hôn đến hôn đi nửa ngày khiến thân thể cũng có phản ứng, Mạc Duy Khiêm vô cùng tiếc nuối: “Không thể đùa thêm nữa, hazz, ngoan nào, dù sao cũng phải cố nhịn hết ba tháng đầu.”
La Duyệt Kỳ bĩu môi: “Anh biết tình trạng hiện tại của em mà còn như thế, anh có thấy phiền hay không hả?”
Mạc Duy Khiêm buồn cười, bàn tay mò vào trong quần lót của La Duyệt Kỳ sờ soạng mấy cái, cảm thấy hơi ướt át liền ngồi dậy, sau đó đỡ La Duyệt Kỳ nằm xuống, bản thân hắn lại cúi đầu cởi quần lót của cô ra.
“Anh làm gì thế, không phải đã nói là không được rồi sao?” La Duyệt Kỳ sợ Mạc Duy Khiêm làm thật, mau chóng ngăn cản.
“Vợ anh khó chịu mà, anh phải phục vụ chứ, đừng lo, anh có chừng mực.” Mạc Duy Khiêm không cho La Duyệt Kỳ ngồi dậy, đồng thời bản thân hắn quỳ ngồi giữa đôi chân trơn bóng của La Duyệt Kỳ.
Lúc này La Duyệt Kỳ đã ý thức được việc Mạc Duy Khiêm định làm, mặt đỏ tim run khẽ kêu lên: “Anh đừng có xằng bậy nữa.”
Nhưng Mạc Duy Khiêm đã cúi người xuống, hai tay giữ chặt đôi chân La Duyệt Kỳ, trực tiếp dán môi lên hôn vài cái. Toàn thân La Duyệt Kỳ đột nhiên căng thẳng, cô chưa bao giờ trải qua tình huống như thế này, đây là thứ chỉ trên “phim đen” mới có mà…
“Mạc Duy Khiêm, anh đừng như vậy mà, mau đứng lên đi.” La Duyệt Kỳ cảm nhận được Mạc Duy Khiêm đang say mê liếm mút nơi tư mật của mình, một lát sau đầu lưỡi hắn bắt đầu luồn vào trong, từng chút, từng chút một, thỉnh thoảng còn ở bên trong quấy đảo một vòng khiến toàn thân cô tê dại, thân thể vừa nóng bỏng lại khó chịu như bị lửa đốt, mặt cũng đỏ như muốn rỉ ra máu. Nhưng không thể phủ nhận rằng cái cảm giác căng đầy lại tê dại kia khiến người ta vô cùng sung sướng, thân thể cô dần dần thả lỏng, hơi thở cũng gấp gáp dần lên.
Mạc Duy Khiêm biết La Duyệt Kỳ có cảm giác thì càng thêm ra sức biểu hiện, sau mấy phút hắn mới ngồi thẳng dậy, bò lên nằm bên cạnh La Duyệt Kỳ, bàn tay lần mò, mấy ngón tay đâm vào trong cơ thể cô, bắt đầu đưa đẩy đầy mạnh mẽ.
La Duyệt Kỳ hừ nhẹ từng tiếng theo từng động tác càng lúc càng dồn dập của Mạc Duy Khiêm, eo hông cô thuận theo bản năng cũng phối hợp không ngừng xoay lắc với tần suất của hắn.
“Bé ngoan, đừng nóng vội.” Mạc Duy Khiêm nhìn hai trái cầu thịt trắng mềm đang run rẩy trước mắt cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vì thế hắn gấp gáp cúi đầu ngậm chặt lấy một bên, không ngừng liếm mút gặm nhay, từng tiếng mút liếm đầy mờ ám liên tục vang lên khiến người ta say lòng.
Ép buộc hơn nửa tiếng, La Duyệt Kỳ đạt cực khoái, cô mệt mỏi ôm Mạc Duy Khiêm vẫn đang cọ xát lưu luyến trước ngực mình mà than thở: “Em mệt quá. Sao anh còn chưa rút ta ra?”
“Bé con hư hỏng, qua sông rồi muốn phá cầu đúng không, em được sung sướng thoải mái rồi không thèm quan tâm anh nữa ư?”Mạc Duy Khiêm đợi đến khi nơi đó của La Duyệt Kỳ bình tĩnh lại, không còn điên cuồng co rút nữa mới khẽ đưa đẩy vài cái rồi rút tay ra.
La Duyệt Kỳ nhắm mắt lại cười, cũng không nói gì nữa, một lát sau đã ngủ thiếp đi.
Mạc Duy Khiêm vẫn không cam lòng mà xoa bóp toàn thân La Duyệt Kỳ một lần mới chịu đứng dậy đi tới toilet tự giải quyết.
Sau khi trở về, thấy La Duyệt Kỳ đã ngủ say, hắn lại lấy khăn lau mồ hồi cho cô, nghĩ cuối cùng bà cô tổ này cũng đã ngủ, không nhớ đến Kim Đào nữa rồi.
Buổi sáng hôm sau, La Duyệt Kỳ bị Mạc Duy Khiêm đánh thức.
“Duyệt Kỳ, nên rời giường rồi, lát nữa xong việc lại trở về ngủ tiếp.”
La Duyệt Kỳ chớp chớp mắt không kịp phản ứng, đến khi tỉnh táo lại cô mới lăn một vòng nhanh chóng đứng dậy dọa Mạc Duy Khiêm nhảy dựng lên.
“Em chậm một chút nào, sớm muộn gì anh cũng bị em dọa tới mắc bệnh tim!”
La Duyệt Kỳ ngồi dậy mới phát hiện ra thân dưới của mình vẫn trần trụi không chút che đậy, lập tức nhìn về phía Mạc Duy Khiêm, thấy hắn cũng đang nhìn chằm chằm vào nơi đó của cô.
“Đừng nhìn, lăn sang một bên đi!”
Mạc Duy Khiêm biết bé con này lại thẹn quá hóa giận rồi, vì thế chỉ cười hì hì nói: “Chẳng phải tối hôm qua đã xem hết, còn hôn không biết bao nhiêu lần rồi sao? Em còn e lệ gì chứ?”
Mặt La Duyệt Kỳ lập tức đỏ bừng lên, sau khi tìm được quần lót thì nhanh chóng chạy về phía toilet. Mạc Duy Khiêm vội giữ chặt cô lại: “Em chậm chút nào, anh không nói nữa là được chứ gì, em rửa mặt đi để anh sẽ ra ngoài xem bữa sáng chuẩn bị xong chưa.”
Đợi Mạc Duy Khiêm ra ngoài rồi La Duyệt Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi sửa soạn.
Ăn cơm xong, Mạc Duy Khiêm thấy cũng sắp đến giờ, Đổng Nguyên cũng đã dẫn người tới nên liền ôm La Duyệt Kỳ ra khỏi nhà, đi tới sân bay.
Đến sân bay, La Duyệt Kỳ lại bắt đầu căng thẳng, còn hơi kích động nữa. Nghĩ đến việc Kim Đào sẽ đi tới nước Mĩ, không biết đến bao giờ mới được gặp lại lần nữa thì cô lại bắt đầu đau buồn, cảm thấy có rất nhiều điều cần nói với Kim Đào nhưng thời gian lại không cho phép, lòng cô không nhịn được mà muốn khóc.
Mạc Duy Khiêm nhìn vậy cũng không nhiều lời, chỉ ôm chặt La Duyệt Kỳ, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc cô an ủi.
Gần một tiếng sau, La Duyệt Kỳ đã chờ đến sốt ruột mà vẫn chưa thấy người đâu liền ngẩng đầu hỏi: “Sao mấy người Kim Đào vẫn chưa tới vậy?”
“Đừng vội, Đổng Nguyên, anh cho người gọi điện hỏi xem có chuyện gì?”
Đổng Nguyên lập tức làm theo, không lâu sau đã có câu trả lời: “Duy Khiêm, các con đường gần sân bay đều bị quản lý, chắc là có lãnh đạo tới đây, đám người Kim Đào phải đi đường vòng nên chắc sẽ tới muộn một chút.”
“Bảo bọn họ không cần sốt ruột, dù sao cũng là máy bay tư nhân, có lỡ thì đợi lát nữa bảo sân bay sắp xếp lại thời gian cất cánh là được, an toàn mới là quan trọng nhất.”
Đổng Nguyên cười nói: “Tôi cũng dặn họ thế rồi, cậu đừng lo.”
Lúc này cảm xúc của La Duyệt Kỳ đã ổn định phần nào, không còn khó chịu như lúc vừa tới sân bay nữa, nghe thấy tin tức Đổng Nguyên nói liền tò mò nhìn quanh, thế mới phát hiện ra xung quanh vô cùng yên ắng.
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Có nhân vật lớn sắp tới sao?”
Mạc Duy Khiêm lắc đầu tỏ vẻ hắn cũng không biết.
“Để tôi đi xem có chuyện gì.”
Đổng Nguyên nói xong lập tức ra ngoài, La Duyệt Kỳ cảm thấy nhàm chán nhưng không thể nghịch điện thoại được, đành lôi kéo Mạc Duy Khiêm chơi kéo búa bao với mình cho đỡ buồn.
Đúng là có tiền đồ! Mạc Duy Hoa nhìn Mạc Duy Khiêm đang chơi vui đến không biết trời đất là gì qua tấm kính thủy tinh thì cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, đây thật sự là cậu em trai trầm ổn lão luyện của mình sao?
“Mẹ, cậu còn chưa bao giờ đồng ý chơi với con!” Tiêu Tiêu không nhịn được mà khẽ oán giận.
“Bây giờ trong mắt cậu con chỉ có mợ con thôi, vì mợ con, cái gì cậu con cũng chịu làm hết.”
Tiêu Tiêu nghe xong vô cùng vui vẻ: “Mẹ, con còn chưa có ý kiến gì mà sao mẹ lại giận dữ vậy?”
“Nói cái gì vậy, lát nữa con đừng quên phải làm thế nào đấy.”
“Mẹ yên tâm, con nhớ rồi mà.”
Tiêu Tiêu không muốn nghe mẹ lải nhải nữa liền đẩy cửa chạy ra ngoài gọi Mạc Duy Khiêm: “Cậu!”
Mạc Duy Khiêm nghe tiếng thì vô cùng kinh ngạc quay đầu lại: “Tiêu Tiêu? Sao cháu lại ở đây? Chẳng phải nói là thứ sáu tuần sau mới tới ư?”
Hỏi xong lại nhìn Mạc Duy Hoa đi phía sau cô bé: “Chị, sao hai người lại đến trước vậy, còn không thông báo cho em tiếng nào nữa chứ.”
Lúc này Đổng Nguyên cũng đi vào, sau đó bước tới bên cạnh La Duyệt Kỳ còn đang ngẩn ngơ khẽ nói: “Không ngờ hôm nay chị gái Duy Khiêm lại tới, chắc đây cũng là lí do sân bay bị chặn.”
Hiện tại đầu óc La Duyệt Kỳ đang hoàn toàn trống rỗng! Chuyện này quá đột ngột! Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với người nhà Mạc Duy Khiêm, cũng hiểu là sẽ gặp khó khăn, bị ngăn cản; nhưng mà cô không thể nào đoán trước được là sẽ trực tiếp đối mặt với Mạc Duy Hoa trong hoàn cảnh bất ngờ thế này!
“Xin chào, chị là chị Mạc Duy Hoa, chị gái của Duy Khiên, em là La Duyệt Kỳ phải không?”
Đối mặt với Mạc Duy Hoa xinh đẹp, khí chất hơn người như vậy, La Duyệt Kỳ nói không ra lời. Đối với cô thì Mạc Duy Hoa căn bản không phải là người có thể xuất hiện ở cuộc sống đời thường!
“Con chào mợ, con là Văn Tiêu Tiêu.”
“Em nói, sao hai người đột nhiên chạy tới đây dọa sợ Duyệt Kỳ vậy hả? Duyệt Kỳ, đừng căng thẳng, đây là chị gái anh, đây là cháu ngoại anh năm nay học lớp 6 tiểu học.”
(Bên Trung cấp 1 có 6 lớp, sơ trung 3 lớp 7,8,9; cao trung 3 lớp 10,11,12)
“Cậu nói lung tung, sau khi nghỉ hè con đã học sơ trung rồi. Mợ, mợ thấy đó, cậu chẳng quan tâm con chút nào hết!”
Văn Tiêu Tiêu trêu đùa khuấy động không khí như vậy khiến La Duyệt Kỳ bớt căng thẳng hơn nhưng vẫn câu nệ bắt tay chào hỏi Mạc Duy Hoa vô cùng cẩn thận.
“Không cần khách khí như thế, sau này đều là người một nhà rồi. Chúng ta rời sân bay trước đi, cứ ở đây mãi sẽ ảnh hưởng tới nhiều người khác, chị nghe nói mấy con đường quanh đây còn bị chặn, thật là không tốt. Vĩnh Lâm, anh đi bảo lại với họ là lập tức khôi phục trật tự giao thông đi, không nên làm mấy loại chuyện như vậy chút nào.”
Người tên Vĩnh Lâm kia trả lời một câu rồi nhanh chóng cùng một người nữa rời đi để xử lý chuyện này.
La Duyệt Kỳ bị một đám người vây quanh trở ra xe, rời khỏi sân bay.
Ngồi trong xe, La Duyệt Kỳ cũng không biết nói gì, chỉ có thể nghe Mạc Duy Khiêm nói chuyện với chị gái hắn.
“Mợ, mợ có hứng thú với những chòm sao không?” Văn Tiêu Tiêu sán lại gần hỏi La Duyệt Kỳ.
Thấy La Duyệt Kỳ lắc đầu liền nói: “Vậy cũng không sao, con có thể dạy mợ, cũng có thể giúp mợ phân tích những chuyện mợ không hiểu, có được không?”
La Duyệt Kỳ mỉm cười gật đầu: “Được, từ lâu mợ đã nghe qua sự thần bí của các chòm sao, còn có cả chương trình truyền hình chuyên nghiên cứu về vấn đề này nữa.”
Văn Tiêu Tiêu cảm thấy mình đã gặp đúng tri kỷ rồi, lập tức bắt đầu giảng giải cho La Duyệt kỳ.
Một đứa nhỏ mà có thể nói liên tục không ngừng như vậy đúng là hiếm có, chắc đây là sự khác biệt giữa những đứa nhỏ của gia đình lãnh đạo cấp cao và gia đình bình thường nhỉ? La Duyệt Kỳ vô cùng bội phục tài ăn nói của Văn Tiêu Tiêu, hơn nữa cũng bị cuốn hút vào đề tài này, không ngừng chăm chú lắng nghe.
Khi đoàn xe đi tới một ngã rẽ, có một chiếc xe cứu thương đi ngược hướng chạy qua, lòng La Duyệt Kỳ thịch một tiếng: Kim Đào! Sao cô lại quên mất Kim Đào chứ, bảo sao trong lòng cứ không yên, cảm giác như đã quên mất chuyện gì!
“Duyệt Kỳ, sao sắc mặt em lại trắng bệch ra vậy? Có phải Tiêu Tiêu làm em thấy phiền quá không?” Tuy giọng điệu Mạc Duy Khiêm rất hài hước nhưng hắn thật sự quan tâm tới tình trạng của La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ nhìn Mạc Duy Khiêm, lòng cô bỗng nảy ra một suy đoán không tốt: Hôm nay Mạc Duy Hoa tới thành phố Danh Tĩnh, thời gian lại trùng hợp khiến cô bỏ lỡ cơ hội tạm biệt Kim Đào. Không phải tất cả chuyện này đều do Mạc Duy Khiêm cố ý sắp xếp đấy chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook