Tình Anh Lấp Lánh Tựa Ánh Sao Trời
-
Chương 72: Đại Kết Cục
Mấy tuần sau đám cưới được tổ chức theo lối gia đình, chỉ có họ hàng thân thích và một số bạn bè quan trọng liên quan đến công ti mới được mời tham dự. Lần này Thanh Thảo và Phan Quân cũng tới, hai người họ cùng nhau chúc mừng Dương Khả và Đông Phong. Xem vẻ mặt cả hai hạnh phúc lắm, Dương Khả nghe nói Phan Quân cũng đã cầu hôn Thanh Thảo rồi, chỉ chờ cô đồng ý là sẽ lập tức làm lễ cưới luôn.
Tình yêu đúng là kì lạ, Thanh Thảo hững hờ như vậy mà lại có thể trói chân play boy như Phan Quân, còn khiến cậu ta điên đảo thần hồn nữa chứ. Nghe đâu mẹ Phan Quân không ưa Thanh Thảo lắm, nhưng vì con trai say mê nên đành chấp thuận để hai người qua lại. Cô còn thấy thiên hạ đồn mẹ Phan Quân đã từng tới gặp Thanh Thảo dùng tiền yêu cầu cô rời khỏi Phan Quân giống mấy phim Hường Quốc, nhưng Thanh Thảo là ai chứ, cô đi làm cho Đông Phong bao năm, tiền thiếu gì mà phải nhận của mẹ Phan Quân?..
Còn nhiều lời đồn xung quanh chuyện của họ lắm, nhưng mà thôi kệ đi, việc của cô và Đông Phong chẳng phải cũng có hàng trăm lời đồn liên quan đấy hay sao. Nếu cả ngày cứ chạy theo mấy lời đồn kiểu đó chắc mệt chết mất!
Đám cưới ít người nhưng rất vui vẻ, Đông Phong và Dương Khả bị mọi người chuốc say, sau đó bị ném vào phòng tân hôn, khóa lại! Ai nấy đều trêu chọc cô dâu chú rể, yêu cầu không làm đủ 7 7 49 hiệp thì không được phép ra ngoài!
Đông Phong bế bổng Dương Khả, cười lớn mà bước vào trong căn phòng nhỏ xinh đẹp đã được chính bàn tay khéo léo của hai cô em gái trang hoàng.
Nơi nào cũng toàn là hoa hồng!
Hồng trắng, hồng vàng, hồng đỏ.. Từng bông lớn, từng cánh nhỏ đan xen nhau xuất hiện khiến cả căn phòng bừng lên mùi hương quyến rũ đến mê người. Đông Du và Đông Dương còn đặc biệt đốt một lư hương trầm nhè nhẹ, càng khiến mùi hương này trở nên đặc quánh và kích thích khó ngờ.
Anh say mê nhìn gương mặt phóng lớn của Dương Khả, dịu dàng đặt cô lên chiếc giường lớn trải đầy cánh hoa. Từng cánh hoa xinh đẹp mịn màng đậu trên mái tóc của Dương Khả, nghịch ngợm xen vào tầng mây mềm mại. Đông Phong cẩn thận kê tay cao, kéo giãn khoảng cách để ngắm nhìn Dương Khả một cách trọn vẹn hơn. Hôm nay cô trang điểm nhẹ, môi hồng đào xinh xắn và ngọt ngào. Mái tóc mây được thả tung, uống xoăn nhẹ nhàng mà mượt mà như nhung lụa. Thân thể của cô được bao bọc bởi một bộ váy cưới trắng ngần, bồng bềnh. Hai cánh tay trần được phô bày, bộ ngực tuyết trắng cũng bị phần cúp ngực làm cho nửa kín nửa hở, gợi cảm vô cùng...
Đột ngột, Dương Khả đang nằm gọn trong tay anh vùng lên. Cô đẩy ngã Đông Phong xuống giường, không hề nề hà bộ váy cưới nặng nề và rườm rà. Cô mỉm cười chống tay xuống, chặn ngang đường chạy thoát thân của anh, môi nhỏ khẽ khẽ hé mở, Dương Khả tinh nghịch: "Anh ngắm em nhiều rồi, cũng nên để em xem chồng em đẹp trai tới đâu chứ!"
"Đẹp tới đâu?" Đông Phong bị hành động chủ động này của Dương Khả kích thích, giọng anh dường như khàn hẳn đi "Em thử nói xem nào!"
"Cũng được lắm!" Dương Khả vuốt ve khuôn mặt của anh, làn da khỏe mạnh, mắt sáng, mũi cao, khí chất chính nhân quân tử. Lại thêm lúc này anh đang mặc một bộ vest cực đẹp, càng khiến Đông Phong trở nên hút hồn hơn bất kì ngôi sao điện ảnh nào! "Không uổng công em chăm nuôi từ nhỏ!"
"Con gì nuôi cũng chỉ dùng để thịt thôi!" Đông Phong ngồi nhỏm dậy, thình lình đưa môi về phía cô "Đến lúc rồi vợ yêu ạ, để anh giúp em, làm thịt!"
"Này.."
Dương Khả không còn nói được câu nào tròn trịa nữa, bởi sau đó cô bị tấn công dồn dập bởi hàng loạt những nụ hôn. Đông Phong dùng kĩ thuật tốt nhất của mình hôn đến khi cô lâng lâng như người say. Và dường như Dương Khả đang thật sự say, say trong men tình.
Trong lúc Dương Khả còn đang bận bay bổng trên mây, Đông Phong không hề ngại ngần lắp giúp cô đôi cánh. Anh đưa tay, lần lượt tháo từng lớp vải ren diêm dúa trên người Dương Khả xuống. Chiếc váy xinh đẹp nhưng nặng nề và bồng bềnh nhanh chóng bị anh lột ra, ném xuống góc giường. Phía bên trong, Dương Khả mặc một bộ nội y màu trắng rất quyến rũ, lớp hoa văn gần như xuyên thấu, mê hoặc vô cùng. Sự "hư hỏng" bất ngờ này làm Đông Phong muốn phát cuồng, anh liếm môi một cái, đôi mắt lửa nóng nhìn chằm chằm khiến Dương Khả sực tỉnh, xấu hổ không để đâu cho hết.
Đúng là cô có chút mong chờ, nhưng mong chờ đêm tân hôn này đến đâu thì Dương Khả cũng nhất định không đầu tư nội y gợi cảm! Đây là quà tặng của hai cô em gái, và trước lúc mặc váy cưới họ đã "giúp" Dương Khả mặc vào.
Cô không cố ý, thật sự không cố ý!
Đông Phong cần gì biết Dương Khả có oan ức hay không, anh cúi đầu, nhẹ giọng: "Cục cưng, nếu em đã đầu tư thế này có phải chúng mình cũng nên đổi mới một chút hay không?"
"Hả?.." Đổi mới? Ý anh là tư thế?
"Anh sẽ thô bạo một chút.." Đông Phong đưa tay, nhẹ nhàng kích thích bầu ngực của Dương Khả. Vừa làm hành động xấu xa này, vừa nói những lời hư hỏng kia mà gương mặt lại tỏ ra nghiêm túc như đang bàn luận chuyện hợp đồng sắp kí.. Dương Khả thật sự có cảm giác cạn lời với anh! "..Em hãy chuẩn bị tinh thần đi!"
Lớp áo ren mỏng manh bị Đông Phong vò nhăn nhúm, anh dùng sức, một đường lột trần Dương Khả. Chiếc áo một giây trước vẫn còn ngạo nghễ trên người cô nay đã bị ném đi tít tận nơi nào. Dương Khả hơi sốc văn hóa tí chút, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy mặt "dã thú" này của anh khiến cô xốn xang không ít.
Vẻ mặt bí mật nhất của người đàn ông này chỉ mình cô có thể thấy.
Cảm giác ấy thật sự vô cùng đặc biệt!
Đông Phong say mê chu du trên từng tấc da thịt Dương Khả, giống như cách anh đã làm biết bao lâu nay, trân trọng và yêu quý cô hết mực. Nhưng ẩn trong tình yêu ấy lúc này có cả sự chiếm hữu điên cuồng, một thứ tình cảm mãnh liệt khiến bất kì ai cũng phải ghen tị muốn có!
Đông Phong di chuyển dần xuống dưới, đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng tìm thấy nụ hoa ẩm ướt. Anh thấm đẫm lớp ngoài của chiếc quần ren, hài lòng khi nhìn thấy Dương Khả đỏ mặt rên rỉ, vẻ mặt thỏa mãn và sung sướng không thể kiềm chế. Quần lót ren thiết kế theo kiểu buộc eo, Đông Phong chơi đùa với nó chán chê, anh kéo nhẹ nút thắt nơ bên cạnh, nhanh chóng giải thoát cho nụ hoa nhỏ xinh.
"Dừng!" Dương Khả vẫn còn ngại ngùng với cảm giác thoát y toàn bộ trước mặt anh. Nhất là khi cô đã trần trụi còn Đông Phong vẫn đóng nguyên bộ vest thế này. Tựa như cô là con nhóc hư hỏng muốn quyến rũ anh vậy "Không công bằng!"
"Thế nào?" Giọng Đông Phong khàn khàn, anh bắt lấy cằm cô, chen lên một nụ hôn dài và bá đạo, không cho phép Dương Khả từ chối. Bàn tay còn lại của anh đưa lên cúc áo sơ mi, muốn tháo nó ra "Vì sao lại không công bằng?"
"Anh.." Dương Khả hụt hơi, chậm rãi thở bổ sung sau đó mới dứt khoát đưa tay lên, giúp anh cởi đồ "..Chồng, để em hôn anh!"
"Dương Khả?" Đông Phong ngạc nhiên lẫn hạnh phúc reo tên của cô. Dương Khả muốn chủ động làm với anh? Thật? "Em nói ngốc gì đó?"
"Không ngốc!" Dương Khả quả quyết, cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh để Đông Phong yên tâm nhưng bàn tay đang đưa xuống phía dưới để giải phóng họa mi thì run rẩy khó ngờ.
Dù sao cũng là lần đầu tiên Dương Khả làm vậy, ngại ngùng là điều có thể hiểu được!
"Em cũng làm được!"
"Chỗ đó rất bẩn!"
"Của em cũng vậy thôi!" Không cho phép anh từ chối, Dương Khả dùng tốc độ nhanh nhất giải phóng hàng họ của Đông Phong. Họa mi không còn nhỏ xinh đáng yêu như lúc bé nữa mà có một kích thước khổng lồ đáng sợ. Nắm lấy nó, tự dưng cô thấy hơi sờ sợ, trời má, vì sao nó chọc tui bao ngày mà tui còn chưa chết? "Anh vẫn làm được đấy còn gì!"
"Khác chứ! Của em thơm lắm!" Đông Phong giật nảy mình, khẽ nhắc "Nhẹ tay chút, đau anh!"
"Được! Anh phải hướng dẫn cho em đấy!"
"..."
Buổi sinh hoạt phối kết hợp giáo dục giới tính diễn ra trong bầu không khí ngọt ngào nóng bỏng. Hai người cùng nhau thử tìm kích thích hết trên giường lại xuống bàn, đến cả nhà tắm cũng có những dấu tích và kỉ niệm không thể nào quên nổi..
Dương Khả chìm dần trong cảm giác phiêu lãng tận mây xanh. Vòng tay của Đông Phong như biển rộng, như bầu trời, bao la ôm ấp vỗ về cô, khiến cô chìm dần, chìm mãi, vĩnh viễn cũng không muốn thoát ra.
*
Đông Phong cảm thấy dạo này Dương Khả rất lạ lùng.
Chính xác là từ hôm hai người cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật về, cô càng ngày càng có nhiều biểu hiện khác thường.
Đúng vậy, hai người đã chính thức làm đám cưới được 3 tuần rồi. Sau ngày hôn lễ mẹ anh đã phải nhanh nhanh chóng chóng trở về nước ngoài lo việc tập đoàn. Hai cô em gái cũng vì vài lý do đặc thù mà phải kết thúc kì nghỉ sớm, một tuần trước cũng đã bay. Anh và Dương Khả cùng nhau hưởng một tuần trăng mật ngọt ngào ở Phần Lan, đi ngắm cực quang và xem vài cảnh đẹp kì thú nổi danh trên thế giới. Dương Khả từ nhỏ đã được bao bọc kỹ lưỡng nên mặc dù gia đình giàu có nhưng chẳng mấy khi được đi đâu xa. Đây cũng tạm coi như chuyến đi chơi thực sự "đầu tiên" của cô nên cô rất hào hứng và vui vẻ. Dương Khả còn đầu tư chụp tới mấy ngàn bức ảnh, vừa về nước đã yêu cầu rửa chúng ra, nhét vào mười mấy cuốn album mới đủ.
Nhưng sự vui vẻ đó là chuyện của thời gian trước rồi, dạo này vẻ mặt của Dương Khả lúc nào cũng cau có không vui. Cô thường xuyên nổi nóng không rõ nguyên do, ăn uống cũng trở nên kén chọn hơn rất nhiều, còn thường xuyên dị ứng với một số mùi lạ lùng..
Dương Khả thế nào thì cũng vẫn là Dương Khả mà anh yêu thương, nhưng nói thật mỗi lúc nhìn cô cau có không vui là anh lại đau lòng. Đến bữa cô không ăn được món này, món kia, nhạt mồm nhạt miệng khiến người gầy nhom đi anh lại xót xa. Thay đổi thực đơn nhưng cũng không làm cô có hứng thú hơn càng khiến anh đau đầu. Thân thể quý như vàng, vợ anh sức khỏe vốn yếu, nếu nhỡ vì vụ chán ăn này mà đổ bệnh thì sao?
"Em cố gắng ăn thêm chút gì đi!" Đông Phong đem đồ ăn đêm tới, đặt lên bàn. Anh ôm choàng lấy cô từ phía sau, không cho Dương Khả cố gắng làm việc khuya quá mức nữa "Món này hôm qua em nói muốn ăn, hôm nay anh làm cho em rồi này!"
"Cái này cầu kì lắm, anh làm làm gì chứ?" Dương Khả nhìn đồ ăn đêm trên khay, không nhịn được nhăn mày. Hôm qua cô cũng chỉ lỡ miệng nói, không phải muốn ăn thật sự, nào ngờ Đông Phong lại ghi nhớ, còn cất công làm nó cho cô "Em hơi sợ mùi dầu!"
"Anh đã lỡ làm rồi!" Đông Phong đem khay đồ ăn tới, đặt trước mặt cô dỗ dành "Một miếng thôi được không?"
"Vâng!" Dương Khả lấy một mẩu bánh nhỏ lên đưa vào miệng, mùi dầu ăn dù rất nhạt nhưng cô vẫn có thể nhận được ra. Và điều này khiến Dương Khả không vui chút nào, cô muốn ói!
Nhưng ói ra khi người khác dùng tâm sức nấu ăn cho mình là điều bất lịch sự nhất trên đời. Nhất là khi người đó còn đang ngồi trước mặt bạn, hạnh phúc nhìn bạn ăn những miếng đầu tiên.. Chính vì nhận thức được điều này nên Dương Khả nhịn xuống! Cô nuốt vội, vui vẻ mỉm cười "Ngon lắm, anh cũng ăn một chút!"
"Em không thích đúng không?" Một cái nhíu mày của cô anh cũng không bỏ sót thì làm sao vẻ mặt khó ở đó qua mắt được Đông Phong? Ngay lập tức anh hỏi, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể "Ừm, hơi dầu thật, mai anh sẽ làm gì đó thanh đạm hơn, em uống nước ép trái cây tạm nhé!"
"Cảm ơn anh!" Dương Khả đón lấy ly nước ép từ tay Đông Phong, từ từ uống sạch trước cái nhìn đầy tính cảnh cáo của anh. Ánh mắt của Đông Phong lúc này nghiêm túc tựa như muốn báo cho cô biết, nếu cô không nhanh chóng uống sạch anh nhất định sẽ đè cô ra mớm cho cô hết vậy!
Ha ha, tự dưng thấy cảnh này quen quen, tựa như cách đây mười mấy năm, Dương Khả lười uống sữa nên lúc nào cô cầm cốc sữa cũng bị mẹ đứng giám sát.
Đông Phong, anh lo lắng cho em nhiều quá làm em có cảm giác anh dần biến thành gà mẹ rồi đấy!
"Ngon lắm!"
"Thật không?" Đông Phong hơi thấp thỏm, sợ thứ này cũng không thể khiến cô no bụng. Anh đón lấy chiếc cốc không, đặt lên bàn, Đông Phong ngồi xuống bên cạnh Dương Khả, vuốt nhẹ mái tóc của cô "Không được nói dối chi anh vui đâu đấy!"
"Thật!" Dương Khả còn bận cười vì suy nghĩ của mình, thấy anh xoắn xuýt như vậy, cô không nề hà gì nữa, níu cổ Đông Phong xuống, dịu dàng quyến rũ "Anh thử xem.."
"Dương Khả.. "
"Em đây.."
*
Đông Phong mở mắt ra lần nữa thì đã là quá nửa đêm, lúc tối anh và Dương Khả có hơi hăng hái thái quá khiến lúc "xong xuôi" Dương Khả mệt đến nỗi thiếp đi. Lúc giúp cô vào nhà tắm vệ sinh một lượt, Đông Phong không thể không trách cứ bản thân 1000 lần vì sao Dương Khả đã ăn ít ngủ ít tâm trạng không tốt.. rồi mà anh còn nỡ tâm hành hạ cô thế chứ?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khi này nọ Dương Khả cũng rất hưởng thụ. Nhỡ đâu cô ấy cảm thấy đó là cách giải tỏa tâm lý tốt thì sao? Có lẽ anh nên nói chuyện thêm với Dương Khả về vấn đề này. Chỉ sợ người da mặt mỏng như Dương Khả nghe nhắc đến sex một cái lại đỏ mặt chạy mất hút thôi. Ai da..
Anh lắc đầu cho tỉnh hẳn ngủ, quay người sang bên cạnh thì chỉ ôm được một mảnh giường không tĩnh lặng. Hơi ấm đã phai, dường như Dương Khả đã rời đi được một lúc lâu rồi.
Đông Phong ngồi nhỏm dậy, vơ lấy điện thoại xem giờ rồi quyết định tung chăn ra đi tìm người. Giờ này Dương Khả còn đi đâu được? Có lẽ là cô đang ở trong nhà vệ sinh! Đúng vậy, nửa đêm mà rời đi thì chỉ có thể ở trong đó mà thôi! Trừ khi lúc này tiểu thuyết tình cảm trực tiếp biến thành tiểu thuyết kinh dị, nếu không..
Đông Phong càng nghĩ càng xa, ngăn cho bản thân không biến thành kẻ sợ ma trong mắt bạn đọc, anh quyết định không thèm nghĩ thêm nữa. Bước thêm vài bước, quả nhiên có tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh. Đông Phong bước tới cánh cửa đang đóng chặt, nhìn những chùm sáng mỏng manh từ trong khe cửa lấp ló bên ngoài.
Dương Khả rửa tay xong, đóng nước lại. Những tưởng cô sẽ mở cửa ra ngay lập tức nhưng không, cô còn nhốt mình trong đó một lúc lâu, đến tận khi Đông Phong đứng chờ sắp mỏi chân ngã khụy mới mở chốt!
Cuối cùng cũng ra!
"Vợ ơi, em đau bụng hả?" Ngay lập tức một câu hỏi phủ đầu chạy đến khiến Dương Khả vừa bước nửa bàn chân ra giật nảy mình!
Phải rồi!
Nửa đêm nhốt mình trong nhà vệ sinh tối mờ mờ, vừa mở cửa đã phát hiện có một người đang đứng phía ngoài "hỏi thăm" không giật mình mới là lạ. Đây là Dương Khả còn bình tĩnh chán đấy, nhiều người sợ là đã nhảy cẫng lên, la hét ầm ĩ rồi! Đông Phong đến lúc này mới ý thức được việc mình làm là nguy hiểm, anh hơi hối hận, vừa hối hận lại vừa cảm thấy may mắn không thôi. Dương Khả đã khỏi tim rồi, nếu không chỉ sợ kiểu kia cô giật mình trụy tim mà thăng thiên mất! Đến lúc đó anh có mười cái mạng để đền cũng không đủ được!
"Anh xin lỗi! Anh không cố ý!"
"Lần sau phải nói trước với em nhé!" Dương Khả vuốt ngực, trên tay cô còn cầm thứ gì đó rất mờ ám. Đông Phong nhìn ra ngay, anh nửa ngạc nhiên, nửa vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn Dương Khả đầy mong chờ "Sợ hết hồn!"
"Cái này..." Đông Phong chỉ vào thứ đồ Dương Khả cầm trên tay, sau đó không đợi cô đồng ý đã vội vã đón lấy "..Hai vạch? Là hai vạch! HAI VẠCH RỒI ĐÚNG KHÔNG?"
"Em không nghĩ là anh bị cận đâu!" Dương Khả mỉm cười xác nhận, mấy ngày này thân thể thay đổi, chu kì của cô cũng chậm đến gần một tuần. Dương Khả ngay lập tức nghĩ đến tình huống kia, cô lên mạng tìm hiểu thấy người ta nói thử vào lúc sáng sớm là chuẩn nhất nên mới nhân lúc này làm thử. Vì muốn chắc chắn mới nói cho Đông Phong nên khi cô thử cũng không thông báo gì với anh, ngờ đâu.. "Đông Phong! Chúc mừng anh!"
"Dương Khả! Dương Khả!" Đông Phong liên tục gọi tên cô, giọng nói khàn khàn vì xúc động. Anh muốn bế thốc Dương Khả lên, nhưng lại sợ làm tổn thương đến cô nên chỉ dám đưa tay ôm lấy Dương Khả, nhẹ nhàng như thể sợ rằng cô sẽ tan biến đi vậy "Chúc mừng anh! Anh được làm bố rồi! Cảm ơn em, Dương Khả, cảm ơn em!
"Là thành quả của cả hai chúng ta mà.."
"Em sẽ vất vả lắm đấy!" Đông Phong không muốn buông tay nhưng lại lo cô mỏi chân mệt người nên vội kéo Dương Khả về giường nằm. Anh ép cô xuống gối, chỉnh lại chăn "Em ngủ đi! Anh phải thông báo cho mẹ!"
"Bây giờ là giờ nào chứ?"
"Không giờ nào hết! Cháu nội của bà đấy! Vợ ơi, anh yêu em quá đi mất!"
"Đông Phong!"
"Haha, mẹ à, cháu nội.."
Dường như hận cả thế giới không biết tin này để chúc mừng anh, lại sợ cả thế giới đều biết chuyện này rồi kéo phiền phức đến cho vợ nên Đông Phong chỉ thông báo cho một vài người thân thích mà thôi. Ai nấy đều vui mừng thay cho anh, mong chờ đến ngày "cục cưng" của hai người ra đời.
Đứa con của hạnh phúc.
Liệu nó có thật sự hạnh phúc như biệt danh người ta đặt cho nó lúc này? Không ai đoán trước được cả. Điều mà tất cả mọi người đều công nhận lúc này, và nhiều năm sau nữa chính là cuộc sống vui vẻ hoàn mỹ của Đông Phong và Dương Khả. Một chuyện tình đẹp như trong mơ, giấc mơ cổ tích có thật trên đời..
Tình yêu đó là tình yêu đích thực, bạn có tin rồi cuộc đời mình cũng sẽ xuất hiện một tình yêu đích thực nhẹ nhàng và ngọt tựa kẹo bông như vậy không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook