Tình Anh Lấp Lánh Tựa Ánh Sao Trời
-
Chương 3: Ai Là Kẻ Thứ Ba?
Ăn uống xong xuôi, hai người kia trở về phòng tân hôn của cô và Lê Tuấn, sau đó đóng cửa thả chó.. ầy, cài then mới đúng.
Dương Khả đâm đầu vào bể thủy tinh chán nhưng không có lợi ích lại tự làm mình đau, thế nên cô quyết định chả thèm làm vậy nữa. Chìm thân mình xuống đáy nước sâu, làn nước dịu ngọt bao bọc lấy cô, cho cô một tia ấm áp khi lòng giá lạnh.
Vậy là bao lâu nay cô bị hai người này lừa gạt, còn là lừa gạt một cách ngọt xớt như thế nữa chứ! Haha, muốn đá cô chết sau đó chiếm gia sản bố mẹ cô dày công gây dựng? Đúng là nuôi ong tay áo, tự tay dẫn cáo vào nhà! Nếu bố mẹ cô biết Dương Mai kia là loại người này nhất định sẽ tìm cách bóp chết cô ta. Phí công ông bà đón cô ta về, cho cô ta ăn sung mặc sướng, học hành đến nơi đến chốn, thậm chí còn đổi họ cho cô ta, khiến cô ta trở thành đại tiểu thư của nhà họ Dương. Mặc dù không được thừa kế công ti, nhưng Dương Mai vẫn có một phần tài sản, đảm bảo khi cô ta kết hôn sẽ không phải xấu mặt với bất kì nhà chồng nào.
Không biết điều!
Ăn cây táo rào cây sung!
Dương Khả chửi một trận trong lòng, phía bên trong cánh cửa kia cũng ầm ầm ầm ầm những thanh âm không cần nói cũng biết do chuyện gì gây ra. "Đánh nhau" hăng hái vậy cơ mà, khiến cho Dương Mai kia rên rỉ ầm ĩ cả căn nhà! Ghê tởm! Bảo sao Lê Tuấn khốn kiếp kia một mực không cần động đến cô, nếu có cũng chỉ dừng ở nắm tay với hôn môi nhẹ nhàng. Ban đầu cô còn nghĩ do anh ta lo cho thân thể của cô, nay mới hay, thì ra anh ta đã có chỗ gửi gắm, cần gì cô nữa chứ?
Không hiểu bọn họ đã quen nhau bao lâu? Làm chuyện này bao nhiêu lần? Hành sự trong chính căn nhà cô cho là ấm cúng từ khi nào?.. Dương Khả thật sự nghi hoặc, có khi nào Dương Mai và Lê Tuấn đã quen nhau từ trước, sau đó bọn họ bày kế hoạch với nhau, giả bộ tiếp cận, lừa gạt cô rơi vào lưới tình?
Dễ thế lắm!
Nếu không làm sao ngày đó Lê Tuấn đột nhiên xuất hiện được khi cô và Dương Mai bị cướp, còn cố gắng xông vào giải cứu hai người. Giờ nhớ lại mới thấy sơ hở, vì sao ngày đó Dương Mai khăng khăng kéo cô ra ngoài, một mực lôi cô tới công viên vắng vẻ đó để đi dạo? Chắc chắn là có kế hoạch từ sớm!
Tiếp sau nữa chứ.. Anh ta đóng vai một chàng hoàng tử hoàn mỹ, đúng chuẩn bước ra từ trong mơ ước của cô: nhiệt huyết, nóng bỏng, hết mình vì người khác.. Cô nghĩ muốn gì, cần gì, thích đi đâu anh ta đều đoán được hết, chuẩn bị trước cho cô bất ngờ và xúc động...
Mắt Dương Khả bị phân che nên mới không nhận ra mình bị dắt mũi! Còn ngoan ngoãn đi theo bọn họ lâu như vậy nữa chứ! Cô càng nghĩ càng lạnh người, nếu lần này không phải Đông Phong sắp xếp, có phải hay không cô sẽ lại rơi vào bẫy rập đáng sợ của Dương Mai? Bị thay tim không tương thích, có thể chết ngay trên bàn phẫu thuật, cũng có khả năng tỉnh lại, sau đó chịu đựng cảm giác đau đớn khổ sở khi tim mới bị đào thải. Sau đó thì sao? Bọn họ sẽ nhân lúc cô chịu hành hạ mà thu lợi, Lê Tuấn sẽ lừa gạt cô đưa quyền kinh doanh cho anh ta, Dương Mai sẽ thâu tóm cổ phần, tìm cách tự đưa mình lên làm bà chủ?..
Vì tiền tài mà hãm hại người khác? Đúng là táng tận lương tâm! Không thể chấp nhận!
Dương Khả nhìn thân thể mỏng manh được duy trì bằng hàng loạt những máy móc của mình. Cô lại muốn thở dài lần nữa. Cứ tưởng sau cuộc phẫu thuật này, mở mắt ra mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Nào ngờ từ khi cô tỉnh lại, hàng loạt những chuyện nghĩ rằng chỉ có trong ác mộng thi nhau kéo đến. Tĩnh tâm, bị biến thành cá cô còn chịu đựng được, nói gì việc bị phản bội cỏn con kia chứ?
Nhắm mắt lại, mặc kệ tiếng nước chảy rì rầm đan xen với âm thanh rên rỉ hoan lạc dơ bẩn mãi không dứt. Dương Khả âm thầm mơ ước, nếu cô có thể trở lại làm người, nhất định cô sẽ không tha thứ cho hai kẻ khốn kiếp này. Phản bội cô có thể chấp nhận, nhưng lợi dụng cô, coi cô như con ngốc mà lừa gạt.. Dương Khả chịu không nổi!
*
Giấc ngủ của cá khá ngắn, khi cô tỉnh lại thì cả căn nhà đã im ắng hẳn. Phòng tân hôn vẫn đóng im ỉm và bên này, thân thể của cô vẫn nằm y nguyên như vậy. Chẳng ai quan tâm, chẳng ai lau rửa hoặc bóp chân tay cho lưu thông máu.. Làm điều dưỡng thế đấy? Điều dưỡng đến giường đàn ông thì siêu ghê, đúng nghề của mình thì bỏ bê không chịu nhấc tay! Thân thể đáng thương, mày cố gắng kiên trì đi, Đông Phong mà biết nhất định sẽ giúp mày lấy lại công bằng! Cũng may nhà này không có muỗi, nếu không Dương Khả thật sự không dám tưởng tượng thêm.
Cô nhàm chán quẫy đuôi, đảo quanh ăn vài mẩu thức ăn cho cá. Không hiểu có phải do bị biến thành cá hay không mà Dương Khả lại thấy.. loại thức ăn này thật là ngon!
Thôi chết!
Cô đang bị đồng hóa!
Dương Khả không muốn sáng hôm sau tỉnh dậy cả linh hồn đều mờ mịt cái gì cũng không rõ đâu. Cô không muốn..
*
Hai người kia dậy rất sớm, trước khi Đông Phong tới đã tách ra: Lê Tuấn ở phòng của mình, còn Dương Mai sang bên phòng cô, giúp cô lau rửa người.
Không biết có phải do hiệu ứng của cuộc nói chuyện hôm qua không mà hôm nay Dương Khả thấy cô ta đặc biệt mạnh tay. Kì cọ thân thể cho cô vừa mạnh lại vừa qua loa cho xong, vẻ mặt đầy sự chán ghét và căm phẫn.
Gì chứ?
Không muốn làm ai bắt bà làm? Nhà tôi thiếu gì tiền, thuê vài ba hộ sĩ ngày thay quần áo tắm rửa chục lần cũng không thành vấn đề đâu nhé! Chả qua bà cứ khăng khăng đòi làm, nói này nói kia khiến tôi nể tình chị em, nếu không..
Dương Khả bực mình quẫy đuôi, cô nhận ra từ khi bản thân biến thành cá tính cách cô trở nên nóng nảy hơn nhiều. Là do biết mình sẽ không bị bệnh tim bức bách nên tùy ý đấy à? Hay do cá Chép vàng bị nóng trong, ảnh hưởng đến tâm trạng của cô? Ai da.. Sao cũng được!
"Anh đến công ti đây!" Lê Tuấn ăn xong bữa sáng lập tức đứng dậy, thành thật mà đi ra cửa "Em cố gắng lên!"
"Em biết!" Dương Mai gật đầu, không hề níu kéo hay hôn tạm biệt gì hết. Cố gắng làm ra vẻ xa cách nhất có thể, dường như hai kẻ đóng cửa lăn lộn với nhau tối qua hoàn toàn không phải họ vậy! "Nhưng không quá đáng đặt niềm tin đâu, người này như sắt đá, chỉ với Dương Khả mới mềm lại thôi!"
"Chưa thử làm sao biết?" Lê Tuấn lắc đầu không cho là đúng, anh thắt lại cavat, cầm cặp lên "Sức hấp dẫn của con người là không có giới hạn, nhất là một cô gái như em!"
Cánh cửa nhanh chóng đóng lại, Dương Mai ngồi một mình trong bàn ăn nhà bếp. Cô đã dùng xong bữa nhưng chưa vội đứng dậy, nhìn đồng hồ, đã muộn hai phút mà chưa thấy Đông Phong. Anh bình thường đều rất đúng giờ, nhưng trong cái ngày định mệnh này lại tới muộn là ý gì? Lẽ nào ông trời cũng không ủng hộ kế hoạch cô và Lê Tuấn đặt ra?
Haha, nghịch thiên?
Nghe có vẻ thú vị lắm đấy! Như vậy càng kích thích! Dương Mai càng muốn làm cho được!
Dương Khả bơi trong bể, chẳng mấy chốc đã quen thuộc từng gốc thủy sinh, từng hòn đá cuội. Cô nhàm chán nhìn bóng dáng yêu kiều của Dương Mai, biết thừa cô ta đang chờ thứ gì!
Muốn đợi Đông Phong tới, sau đó tìm cách câu kéo quyến rũ anh chứ gì? Hoặc giả nếu không bắt được trái tim của Đông Phong, cũng cố gắng ôm được thân thể của anh, khiến anh có điều cố kị mà không dám đứng ra ngăn chặn những hành động sai lầm của cô ta. Hừ, nghĩ ngắn đến thế thôi sao? Quen Đông Phong bao năm mà chị ta vẫn không biết con người của Đông Phong thế nào à?
Chuông cửa chậm chạp mãi mới vang lên, Dương Mai thoáng vui mừng, đứng dậy sửa sang lại quần áo tóc tai sau đó uyển chuyển đi tới cửa. Không cần nhìn mắt mèo, cô đưa tay mở chốt, sóng mắt lưu chuyển, nhìn thẳng vào người đứng ngay sau cánh cửa..
"Cô là Dương Mai?" Không phải Đông Phong! Dương Mai thu lại ánh nhìn dịu dàng của mình, hơi nhíu mày nhìn cô gái có điểm quen thuộc trước mắt.
Mặt bầu bĩnh, mái tóc dài buộc thấp theo kiểu cổ lỗ sĩ, dáng người trung bình khá.. và ấn tượng quan trọng nhất chính là đôi mắt kính dày cộp! Mọt sách thư kí của Đông Phong! Cô ta tới đây làm gì?
"Tôi là thư kí của sếp Phong, Thanh Thảo!"
"Chào cô, tôi là Dương Mai!" Dương Mai gật đầu, hé cửa hàm ý mời vào "Đông Phong không tới xem Dương Khả được nên nhờ cô sao? Cũng không cần cầu kì thế, em gái tôi còn chưa tỉnh dậy!"
"Tôi sẽ chuyển lời cho sếp!" Thanh Thảo không để ý lắm, khách sáo nói một câu sau đó lập tức vượt qua Dương Mai, tiến vào phía trong. Dương Khả nhìn thấy cô gái này cũng không ngạc nhiên, đây là thư kí riêng của Đông Phong từ ngày anh mới thành lập công ti. Một người đáng tin cậy, hơn nữa còn là.. người quen cũ.
Gia đình Đông Phong phá sản, người làm đều bỏ đi hết. Gia đình Thanh Thảo lúc đó cũng lục đục về quê, chỉ có cô gái nhỏ mười mấy tuổi là nhất quyết theo chân Đông Phong. Không quản gian khổ, không ngại khó khăn, Đông Phong lăn lộn ở nước ngoài, Thanh Thảo cũng cùng đi, chịu đựng vất vả học hành rèn luyện. Cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, Đông Phong thành công đứng trên đỉnh nhân sinh, Thanh Thảo cũng trở thành thư kí riêng đầy năng lực của anh.
Thanh Thảo không quá xinh đẹp, sóng gió ngoại quốc còn độc ác bào mòn thanh xuân của cô. Nó biến một người con gái mới chỉ ngoài hai mươi trở thành một người phụ nữ ba mươi tuổi. Lại thêm cách ăn mặc cổ điển quá mức khiến cô càng khô cằn hơn nữa. Nhưng đôi khi bề ngoài không quan trọng, Dương Khả thật sự phục Thanh Thảo. Một cô gái nhỏ bé đầy nghị lực, cô ấy dám theo đuổi những gì mình muốn mà không ngại bất kì vật cản nào. Đi cùng Đông Phong, song hành với anh trong khoảng thời gian anh khó khăn nhất. Thanh Thảo là người xứng với Đông Phong hơn tất thảy, mặc kệ vẻ bề ngoài của cô trông như thế nào.
Nói thật, nếu Dương Khả là anh, có Thanh Thảo bên cạnh như vậy cô đã sớm đổ gục. Nhiều khi cô không hiểu nổi rốt cuộc thì Đông Phong suy tính cái gì trong đầu, viên ngọc quý ngay bên mình mà không biết giữ lấy!
"Cô Thảo đã ăn sáng chưa?" Dương Mai ở cùng Dương Khả từ nhỏ nên dĩ nhiên cũng biết sự tích về cô gái này. Vì cùng hướng đến một người đàn ông nên Dương Mai không ưa Thanh Thảo lắm. Nhưng không ưa cũng chẳng có cách nào, ai bảo người ta thuộc trường phái thực lực, được Đông Phong tin tưởng làm gì chứ? "Cùng ngồi ăn sáng với tôi luôn đi!"
"Cảm ơn!" Thanh Thảo đi thẳng đến căn phòng có thân thể của Dương Khả, cô nhìn quanh xem xét một lượt sau đó bấm điện thoại. Một lúc sau, mấy vị y bác sĩ cũng đứng bên ngoài gọi cửa "Giờ này mới ăn sáng thì chúng tôi chỉ có chết đói! Cô Mai, phiền cô mở cửa cho bác sĩ giúp tôi!"
"Được!" Dương Mai xiết nắm tay, hòa ái đi tới mở cửa nhà.
Xỉa đểu cô đấy à? Hừ, lên mặt gì chứ? Cùng là loại đeo bám Đông Phong mà thôi, mặt dày hơn thớt còn giả bộ thanh cao! "Chào bác sĩ! Ồ, vị này không phải người hôm trước?"
"Sếp Phong thuê thêm người!" Thanh Thảo tránh đường cho bác sĩ tiến vào kiểm tra thân thể cho Dương Khả, đơn giản giải thích "Không hiểu vì sao đến hôm nay cô Khả vẫn chưa tỉnh, sếp Phong muốn tìm hiểu lại xem thân thể cô ấy có vấn đề gì đặc thù hay không! Nếu xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ đưa cô ấy trở lại viện ngay lập tức!"
"Hôm trước đã hội chẩn rõ không sao mới xuất viện mà?" Dương Mai nhíu mày, sau đó nghĩ ra một ý tưởng mới mẻ "Vậy cũng tốt, thêm người Dương Khả lại có thêm cơ hội!"
"Phiền cô chăm sóc Khả tiểu thư!" Thanh Thảo nhìn bác sĩ đã làm xong công việc của mình cũng đứng dậy theo, lịch sự nói với Dương Mai "Nếu cô ấy có tỉnh lại thì hãy nhắn lại cho cô ấy giùm sếp tôi rằng hôm nay sếp Phong có việc đột xuất, khoảng 20h anh ấy sẽ quay lại!"
"Tôi hiểu rồi!"
Tám giờ tối?
Dương Mai nhíu mày, cơ hội của cô đến rồi đúng không?
*
Dương Khả nhìn thân thể của mình bị người bỏ mặc trong căn phòng rộng, cảm giác không còn gì để nói.
Sau khi Thanh Thảo rời khỏi nhà một thời gian Dương Mai cũng thay quần áo, cầm túi xách theo chân cô ra khỏi nhà. Ăn mặc kiểu đó có khi nào cô ta định theo đúng kế hoạch đặt ra với Lê Tuấn hôm qua hay không? Đến tập đoàn của cô, tranh thủ trước một đống tài sản gì gì đó? Muốn phá rỗng công sức của gia đình cô đấy ư? Đúng là đồ sói mắt trắng, cho ăn cho học sau đó quay lại cắn ngược người nhà mình!
Tức giận quẫy đuôi một cái thật mạnh, nước phía trên bể sóng sánh sau đó tràn ra khỏi sàn nhà. Một vệt nước dày bị nắng từ giếng trời chiếu xuống long lanh. Dương Khả không quan tâm lắm, sàn ướt cô ta phải lau, cho đáng đời!
Chỉ khổ thân cô thôi, ai da, rõ là người bệnh có tiền có tài sản, ấy vậy mà lúc này lại phải cô đơn trong căn nhà rộng như thế. Tưởng tượng nếu Dương Khả chưa tỉnh lại trong thân thể cá nhỏ xem.. Cô mở bừng mắt trong thân thể con người, thế nhưng bên cạnh không có một ai, đã vậy còn tiếp tục ngu ngốc bị người ta lừa gạt ngọt xớt.
Lúc này mới nhận ra bị biến thành cá cũng không quá tệ. Trừ việc.. Trời ơi! Sao không có ai cho tui ăn vậy? Lẽ nào cá Chép vàng tui đây không đẹp? Không đúng! Dương Khả soi mình trong kính thủy tinh và tự thấy mình cũng diễm lệ lắm chứ đùa..
Nắng trên giếng trời nhanh chóng chạy, bầu trời xanh mát thay đổi bằng trăng sao lấp lánh. Trên sàn vẫn còn vũng nước nho nhỏ chưa khô hết, phản chiếu màn đêm huyền ảo xinh đẹp. Dương Khả rất ít khi có thời gian bình thản ngắm nhìn bầu trời này. Ngày xưa là do thân thể cô kém, bố mẹ không thích cô ra ngoài vào buổi tối, còn sau này là vì việc công ti quá bận rộn, không có lúc nào rảnh rỗi cả. Nhớ lại cũng chỉ vẻn vẹn có vài ba lần cô được ra ngoài ban đêm, và tất cả những lần đó đều là đi cùng Đông Phong hoặc được Đông Phong lén lút giúp đỡ chạy trốn.
Trẻ con nhìn thấy thứ đồ mình thích nhưng bị bố mẹ cấm cản ở ngay trước mắt luôn có cảm giác phấn khích khó tả. Những lúc đắm chìm dưới bầu trời đầy sao kia Dương Khả luôn hạnh phúc không gì tả nổi. Cô nhớ, những lúc đó Đông Phong thường chỉ nhìn cô cười. Đôi mắt còn đen hơn bóng tối hơi cong lên, khóe môi mỏng nhếch cao dịu dàng cực kì.
Lúc đó nhìn Đông Phong rất đẹp, thậm chí còn đẹp gấp mấy lần bầu trời xa xôi kia. Nhưng khi về nhà thì vẻ đẹp ấy lập tức bị vùi dập. Bố mẹ anh sẽ tẩn cho anh một trận vì tội dám đưa cô ra ngoài chơi. Bác gái luôn miệng trách cứ Đông Phong, bảo rằng cô mong manh như vậy, nhỡ làm sao thì anh có đưa mười cái mông cho bác đánh nát cũng không đủ!
Phơi bụng trong bể, Dương Khả mặc kệ làn nước ấm áp vỗ về bản thân. Cũng may bể này có hệ thống lọc nước tự động, nếu không lúc này cô không chỉ chịu đói mà còn phải đắm mình trong nước thải của chính bản thân nữa chứ. Nghĩ thôi đã đủ khiến vảy của cô dựng cả lên rồi, đáng sợ!
"Chết rồi à?" Đang nằm dáng cá chết, bỗng dưng một khuôn mặt phóng to làm Dương Khả giật nảy mình suýt ngất. Dương Mai cầm cây lau nhà, nhíu mày chăm chú quan sát cử động của cô. Thấy cá Chép Dương Khả tỉnh lại bơi bơi xuống đáy hồ mới thôi không thèm để ý nữa. Dương Mai chán ghét, vừa lau sàn vừa mắng "Con cá ngu ngốc, mày mà còn làm nước bắn ra sàn nữa tao sẽ thịt mày! Đừng nghĩ mày là tài sản của Đông Phong mà lên mặt!"
Căn nhà lớn không tiếng vang, cũng chẳng ai trả lời Dương Mai. Cô ta lau xong xuôi liền đi tới phòng Dương Khả, giúp cô lau thân thể một lần. Cá Chép nhỏ ác ý quẫy đuôi lần nữa, nước tiếp tục sóng ra ngoài nhưng chẳng ai hay biết. Không hiểu Dương Khả có mục đích gì, tự dưng hôm nay thay đồ cho cô sớm thế? Liếc mắt nhìn xem đồng hồ, hơn 19h.. phải rồi, khoảng 20h Đông Phong sẽ đến đây xem cô. Bảo sao..
Sau khi dọn dẹp phòng bệnh xong xuôi, Dương Mai lấy từ trong túi xách một ống thuốc gì đó. Cô ta dùng kim tiêm, tính toán chọc vào, nhưng quanh đi quẩn lại không hiểu nghĩ gì lại dừng lại. Dương Khả nhìn chị gái thân yêu làm ra những hành động đáng nghi này, trong lòng càng lạnh lẽo hơn nữa.
Cô nằm đây, chỉ cần một ống thuốc là sinh mệnh sẽ kết thúc. Nhưng bởi trước khi làm phẫu thuật Đông Phong đã để cô viết di chúc không có lợi cho hai người này nên họ mới cho cô sống. Có điều sống là một chuyện, còn thần trí có thanh tỉnh hay không lại là chuyện khác. Nếu như ống thuốc kia có khả năng ảnh hưởng đến thần trí của cô thì sao? Có khi nào Dương Khả sẽ biến thành một kẻ ngu ngốc hoặc điên rồ hay không?
Không chết, tài sản không thể làm theo di chúc, và Lê Tuấn cùng Dương Mai sẽ tìm cách hưởng thụ tất thảy.
Mức độ ghê tởm trong lòng Dương Khả tăng cao, mặc dù không biết Dương Mai e ngại điều gì mà không dứt khoát tiêm cho cô, nhưng hành động của cô ta đã đủ khiến cô đỏ mắt nghiến răng. Ác độc!
Dương Mai nghĩ tới ngày mai bác sĩ sẽ lấy máu kiểm tra thân thể nên dừng lại. Dù sao cũng còn nhiều thời gian để cô ra tay, trì hoãn một ngày nữa cũng không sao cả!
Ngày hôm nay Dương Mai đã đến tập đoàn, Lê Tuấn hiện đang giữ chức vụ quyền tổng giám đốc. Anh điều động cô làm phó tổng, hai người đều có năng lực nên cổ đông hầu như không có ý kiến. Dương Mai nhất định sẽ nhân cơ hội này thâm nhập công ti, sau đó..
Ha ha, chuyện sau đó để sau đi! Hôm nay cô đã mệt mỏi cả ngày rồi, hơn nữa một chút còn có chuyện quan trọng cần làm.
Đi tới phòng bếp nấu nướng vài món đơn giản, Dương Mai bày lên bàn xong xuôi mới tiến vào phòng tắm. Cô thay bộ đồ ở nhà đơn giản rồi ngồi xuống bàn ăn chờ đợi.
Kim đồng hồ chỉ đúng tám giờ, ngoài cửa đột ngột vang lên tiếng chuông réo rắt. Một người một cá cùng nhau nhìn ra cửa, sau đó Dương Mai hít sâu một hơi, dùng nụ cười vừa dịu dàng lại vừa ngây thơ làm vũ khí, chạy nhanh ra mở cửa.
Không ngoài dự đoán của cả hai, Đông Phong đang đứng bên ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook