Tình Anh Lấp Lánh Tựa Ánh Sao Trời
Chương 16: Thỏa Thuận Bí Mật.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bữa tiệc diễn ra vô cùng thuận lợi. Ngay sau khi dẫn chương trình lên sân khấu giới thiệu, tổng giám đốc tập đoàn C đã mở màn bằng một bài phát biểu đậm chất hướng thụ, mời mọi người dùng rượu và đồ ăn sang quý có trong các bàn buffet ở góc các phòng hoặc trên tay người phục vụ. Sau màn ăn uống linh đình là sự xuất hiện của con trai tổng giám đốc C và một trò chơi thú vị do cậu mang đến: ghép cặp thích hợp.
Các cô gái trong phòng gần như đều phát cuồng, thi nhau xung phong lên sân khấu cùng các anh chàng trong giới thượng lưu. Bọn họ hợp tác với nhau, thi tài thi sức xem cặp đôi nào hỗ trợ nhau đi tới được câu hỏi cuối cùng.
Dương Mai đứng bên ngoài nhìn Lê Tấn và Lê Tấm hào hứng chơi, mặt cả hai đều bừng lên vì rượu. Trẻ con kiểu này làm sao làm được việc lớn đây? Tự dưng trong lòng cô nổi lên dự cảm xấu, chút nữa bọn họ mà say, cô làm cách nào đi gặp đại diện công ti A? Hay dứt khoát không thèm đi nữa cho xong giờ?..


"Sao thế?" Giọng nam mềm mại vang lên ngay bên tai cô, nhẹ nhàng ve vuốt làn da nhạy cảm của Dương Mai "Chị gái của em?"


"Còn hỏi làm sao?" Dương Mai cười vui vẻ, cô không cần ngoảnh lại cũng nhận ra ngay đây là ai "Đi ra bên kia đi, em có chuyện muốn nói với anh!"


"Vừa lúc!" Lê Tuấn luồn tay ra sau lưng cô, mặt rất tự nhiên nhưng lại bí mật vuốt ve bờ mông căng mọng của Dương Mai "Em cũng có chuyện muốn tâm sự với chị đây!"


Hai người một trước một sau đi về phía hậu trường. Ở đây có một dãy phòng nho nhỏ thường dùng làm nơi thay đồ cho các quý bà và nghỉ ngơi khi đã quá say cho các quý ông. Hành lang dài lúc này không một bóng người, đèn vàng mập mờ càng khiến không khí ở đây trở nên ám muội. Lê Tuấn bước trước, chủ động tìm kiếm một căn phòng còn trống. Bình thường khi tiệc mới bắt đầu những nơi thế này rất ít khách qua lại. Bởi ai cũng mải miết ở ngoài kia, đắm chìm trong thế giới xa hoa huyền ảo vừa mới bắt đầu. Phải tới khi tiệc gần tàn, những căn phòng này mới được người ta nghĩ tới nếu như không có chỗ về hoặc quá gấp gáp chuẩn bị cho công việc bí mật nào đó. Thế nhưng hôm nay chẳng hiểu vì sao mà mấy căn phòng này đều đóng chặt cửa, biểu thị rằng chúng đã có chủ nhân mất rồi. Lê Tuấn tiến tới cánh cửa thứ ba đã cảm thấy rất ngạc nhiên, xen lẫn trong sự ngạc nhiên chính là nét không kiên nhẫn rõ ràng. Nếu không nhanh tiến vào một phòng nào đó, anh và Dương Mai có nguy cơ sẽ bị người ta bắt gặp mất. Thế thì bao công sức anh và cô giấu giếm đổ sông đổ bể hết cả! Không đáng chút nào!


Ngay khi trong lòng Lê Tuấn nảy sinh suy nghĩ không gặp riêng Dương Mai nữa thì cánh cửa ở căn phòng cuối cùng nơi góc khuất hành lang mở tung. Ồ, đúng là số trời! Rốt cuộc hai người cũng có thể gặp nhau nói chuyện riêng sau bao ngày bị bó buộc rồi. Cũng tại Dương Khả kia, trói người kĩ lưỡng khiến anh muốn lén lút nói chuyện với Dương Mai cũng không thể. Nhắn tin gì đó lại không nói được rõ ràng nhiều chuyện, quá phiền..


"May quá!" Dương Mai đóng cửa lại, đưa tay lên ngực trái, nơi tim nhỏ của cô đang chạy marathon từng hồi "Còn tưởng hết phòng rồi chứ!"


"Làm sao mà hết được?" Lê Tuấn lao vào ôm xiết lấy cô, mùi hương nữ tính ngọt ngào lan tỏa khiến thân thể anh rạo rực. Chớp mắt một cái, nhìn kĩ người trước mặt càng khiến Lê Tuấn có cảm giác không kiềm chế nổi thú tính.
Dương Mai bình thường rất đẹp, là kiểu xinh đẹp kiêu kì và sang trọng. Ngày hôm nay, khi cô trang điểm và mặc vào thân hình hoàn mỹ kia bộ váy dạ hội lộng lẫy cô lại càng diễm lệ hơn nữa. Giống như một nàng công chúa, một nữ hoàng đầy quyền lực. Và, con người quyền lực ấy tình nguyện quỳ gối dưới chân anh. Điều này mới thật sự thỏa mãn con người ham hư vinh của Lê Tuấn ..
"Ông trời rất ưu ái chúng ta đấy nên cưng cứ yên tâm đi!"


"Có chuyện này em muốn bàn với anh.." Dương Mai mỉm cười sung sướng, theo bàn tay sờ loạn của Lê Tuấn, thân thể cô cũng rất thành thật đáp lại. Hơi thở đứt quãng và tiếng rên rỉ ngâm nga chậm rãi bật ra từ khuôn miệng đẹp đẽ "..Ừm, khoan đã nào, chuyện này rất quan trọng. Công ti.. A.."


"Mặc kệ!" Lê Tuấn không khách khí đặt môi mình lên môi cô, che lấp đi mọi từ ngữ của Dương Mai "Chuyện gì quan trọng bằng việc này chứ?"


"Anh.." Dương Mai muốn trách, nhưng vừa ngẩng đầu đã bị nụ cười ngọt như mía của Lê Tuấn đẩy thoái lui. Nhắc mới nhớ, từ lúc Dương Khả trở về bọn họ còn chưa làm gì đâu. Đã thế lần gần đây nhất đang này nọ còn bị cô ta gọi điện thoại phá hỏng nữa chứ "Lê Tuấn ngốc!"


"Chỉ ngốc với em chịu không nào?"


Những lời âu yếm ngọt ngào tràn ra như thác lũ. Song hành với nó là những hành động đong đầy tình dục, Lê Tuấn điêu luyện sử dụng tay của mình, một đường chiến đấu khiến Dương Mai không thể kháng cự, không thể nhúc nhích. Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, đôi mắt long lanh những nước mắt, đôi môi nhỏ ậm ừ những tiếng rì rầm thỏa mãn..


*REEEEEENNGGGGGG ~~


Đúng lúc cao trào sắp tới, không biết điện thoại của ai đột nhiên réo vang. Dương Mai và Lê Tuấn đều dừng sững lại, sửa sang quần áo của bản thân rồi bỏ điện thoại ra xem. Ai da, đừng hiểu lầm, chỉ là dùng cùng loại nhạc chuông thôi mà, tuyệt đối không phải đặt chuông đôi!


"Lê Tấm gọi em!" Dương Mai không vui lắm nhưng vẫn phải nhấc máy, ai bảo đây là em gái quý của Lê Tuấn làm gì chứ? "Alo?"


"Chị đang chỗ nào?" Giọng Lê Tấm hòa cùng âm thanh xập xình đâm vào tai Dương Mai, lại thêm chuyện tốt bị phá ngang càng khiến cô khó chịu nhíu mày "Mau về đây đi được không?"


"Chị đang ở chỗ Lê Tuấn!" Dương Mai nhìn qua anh một cái, thấy anh gật đầu mới tiếp tục nói chuyện "Có vấn đề gì hay sao? Chị phải nói chuyện với Lê Tuấn đã!"


"Hai người nói chuyện?" Lê Tấm tỏ ra hiểu biết, cười khinh một tiếng "Thôi đi! Cũng đâu phải thiếu thốn đến thế!"


"Em nói gì vậy?" Con nhóc hỗn hào này!


"Để chuyện đó sau đi!" Lê Tấm nói thẳng "Chị mau trở về chỗ em, tổng giám đốc tập đoàn C nói muốn gặp đại diện tập đoàn nhà họ Dương!"


"Vậy Lê Tuấn cũng về luôn!" Dương Mai gật đầu với anh, tỏ ra yếu thế nịnh nọt "Chính ra Lê Tuấn mới là người đại diện chính thức của tập đoàn, anh ấy đang nắm quyền chủ tịch mà!"


"Ai hiểu được ông ta làm sao? Đòi gặp đích danh người nhà họ Dương đây này!" Lê Tấm thiếu kiên nhẫn gắt gỏng "Chị qua đây đi! Hai người đừng để bị người khác phát hiện đấy!"


"Rồi.." Dương Mai tắt điện thoại, nhìn sang Lê Tuấn một cái rồi tiếc nuối hôn nhẹ lên má anh "Em ra trước, một lúc nữa anh hãy ra, đừng để người ta nghi ngờ!"


"Tổng giám đốc tập đoàn C muốn gặp em làm gì?" Người này cũng không quá quen thân với nhà họ Dương, tự dưng đòi gặp đích danh Dương Mai kiểu này đáng nghi thật. Chả lẽ con trai nhà này để ý cô nàng?
Ồ, nếu thế thì vui nha!
Một đường thâu tóm hai tập đoàn lớn mà chẳng cần tốn công sức gây dựng. Lê Tuấn thích!
"Thôi, em mau đi đi, đừng để người ta chờ!"


"Được!"


Dương Mai lưu luyến chút ít sau đó cũng nhanh nhẹn rời đi. Để chắc chắn, Lê Tuấn chưa vội ra khỏi căn phòng nhỏ này, anh đưa tay tháo lỏng ca vat trên cổ, cũng cởi bỏ bớt một vài chiếc cúc áo cho dễ thở. Chống tay ngồi ngửa ra sau, cảm giác chán ghét thế giới thượng lưu lại tràn lên tận óc làm Lê Tuấn nhíu mày. Bày biện xa hoa, ngôn ngữ xảo quyệt, tính toán ích kỉ.. đám người này toàn bày trò!
Nhận ra họ bày trò như lũ khỉ, ấy vậy mà Lê Tuấn chẳng hề hay, chính bản thân mình đang cố gắng trở thành một trong những kẻ đó. Và đau đớn thay, sự cố gắng của anh còn chưa có kết quả!


Nhắm mắt dưỡng thần một lúc, căn phòng nhỏ vốn yên ắng đột ngột vang vọng những tiếng rên rỉ nặng nề như có như không. Lê Tuấn nhăn trán ngồi thằng dậy, quan sát kĩ lưỡng một lần căn phòng này. Đây là dạng phòng nghỉ 2 trong 1, phòng ngoài đặt một bộ salon đệm êm ái, phòng trong có giường nghỉ và khu vực thay quần áo. Vì khi nãy cửa vẫn mở được nên dường như ở đây chưa có ai, lúc hai người vào phòng chính Lê Tuấn cũng phải bật công tắc điện phòng ngoài mới sáng. Nơi này chỉ có mình anh, và anh vẫn im lặng từ lúc Dương Mai đi nên không thể có chuyện âm thanh ấy là do anh phát ra. Những căn phòng ở đây vì công dụng không mấy tốt đẹp nên đều được thiết kế cách âm nên càng không thể là từ nơi khác vọng tới.


Có ma chắc?


Ha ha, con ma vong tình à?


Lê Tuấn tự cười khẩy bản thân, anh huyễn hoặc rằng mình nghe nhầm. Nhưng càng tự lừa dối, âm thanh kia càng nặng nề, thậm chí còn trực tiếp thăng cấp thành thở dốc!
Quái quỷ, lẽ nào nơi này còn có kẻ khác?
Nhưng nếu có vì sao không đóng cửa, và từ khi anh với Dương Mai tiến vào lại không lên tiếng?
Phải rồi!
Anh và Dương Mai!
Lê Tuấn mở bừng mắt, đứng phắt dậy muốn xem xem kẻ này là ai. Nếu như ở đây từ nãy đến giờ chẳng phải đã biết rõ chuyện anh cùng Dương Mai làm rồi hay sao. Không những biết, dường như còn muốn lấy đó làm đồ trao đổi bí mật, vì ngay khi Dương Mai rời đi đã không chút cố kị lập tức mở miệng kêu lớn. Hừ, rõ ràng đến vậy mà anh giả bộ không nghe thấy gì thì thật có lỗi!


Anh chậm rãi tiến vào phía trong, căn phòng này vẫn chưa sáng đèn, chỉ có chút ánh sáng từ phòng ngoài rọi vào mà thôi. Nơi này có một chiếc giường ngủ lớn, tủ quần áo khép hờ và một cánh cửa bằng kính trong suốt ngăn đôi giường ngủ với khu phức hợp vệ sinh. Trên giường không người, sau cánh cửa thủy tinh kia cũng trống trơn không một ai. Quái quỷ, chui xuống gầm giường rồi chắc?
Lê Tuấn không chịu từ bỏ ngay, anh tiến đến lật tung ga giường, lại mở đèn điện thoại, soi rọi gầm giường. Đáng tiếc đây là giường thiết kế chìm, không có gầm cho anh soi. Còn mỗi tủ áo nhỏ nhỏ kia mà thôi, chả lẽ đám người này khẩu vị nặng chui vào tủ áo để làm tìm kiếm kích thích?


Mở bừng cánh cửa nhỏ, Lê Tuấn ngây người một lúc lâu. Ở đây không có "đám người" nào cả, chỉ có duy nhất một cô gái đang tự nhốt mình mà thôi!
Cô gái ấy vùi mặt vào giữa hai chân, ra sức co cụm bản thân lại. Miệng thi thoảng phát ra âm thanh rên rỉ kiềm chế hết sức đáng thương, dường như cô trúng phải loại thuốc nào đó khiến cô không thể không kiềm chế!
Nhíu mày nghi hoặc, nhưng dù muốn Lê Tuấn cũng không thể giả vờ không biết người này được. Anh có tiếng là nhớ lâu, thế nên chỉ cần liếc mắt nhìn cần cổ quyến rũ kia anh cũng đã nhận ra ngay cô gái này chính là Miên Miên - trợ lý của phó tổng Lâm!


"Trốn trong này làm gì?" Miên Miên vẫn chưa biết mình đã bị phát hiện, vẫn âm thầm cúi mặt cắn môi. Lê Tuấn chẳng hề thương hương tiếc ngọc, lên tiếng chất vấn. Hừ, ở công ti bị người ghen ghét, chắc hẳn khi nãy đến dạ tiệc đã bị chuốc thuốc rồi. Nếu không chạy kịp khéo khi còn bị người ta bán luôn ấy chứ, nói gì ở được đây mà rên! "Muốn nghe lén người khác nói chuyện à?"


"A.." Tiếng rên rất nhỏ nhưng lại ngọt như muốn đâm vào xương tủy người ta. Lê Tuấn đưa tay muốn bịt tai lại, anh phát hiện thú tính của mình vừa dập đi đã lại muốn bùng cháy lên rồi!
Yêu tinh!
Đã xinh đẹp còn ngọt ngào thế này bảo sao bị thiên hạ ghét!
Miên Miên bị phát hiện nửa hoang mang nửa sợ hãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt mông lung sương sớm của cô dường như không có tiêu cự, hốt hoảng như thỏ non đáng yêu. Đôi môi hồng nhuận, hai má cũng thoáng hai rặng mây đào rực rỡ.
"Anh.. Anh là ai? Đừng.. Đừng tới gần tôi!"


"Nhìn dáng vẻ này của cô tôi nghĩ tôi mới là người nên nói câu đó!" Lê Tuấn cười khẩy, đứng nhếch sang một bên. Miên Miên thu mình thật sâu, nhưng dường như mùi đàn ông bên kia có sức hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ, thân thể cô bật ra khỏi tủ áo, ngã xuống sàn.
Cơ thể xinh đẹp được điểm tô bằng bộ váy dạ hội ren trắng bó sát. Khuôn ngực đầy đặn dưới sức ép của Miên Miên càng trở nên đẫy đà như muốn bật khỏi lớp váy vóc rắc rối. Da thịt mềm mại trắng nõn có sức hút không ngờ, dường như đang âm thầm mời gọi người đến, chạm vào..
"Thế nào? Cần giúp đỡ không?"


"Lần đầu của tôi.." Miên Miên cắn môi, dưới ánh mắt đầy ngạc nhiên của Lê Tuấn cô không hề kiêng kị, giang tay tự tát cho mình một phát thật mạnh vào má!
Bên má Miên Miên nổi lên vết năm ngón tay thật rõ ràng, Lê Tuấn trợn mắt xem cô đối xử tệ bạc với bản thân, vốn dĩ không định tin Miên Miên còn lần đầu, nhưng xem quyết tâm này.. có lẽ đúng là xử nữ!
Xinh đẹp, sạch sẽ, lại trân trọng sự sạch sẽ của bản thân đến vậy.. Nếu không phải người của phó tổng Lâm, hiển nhiên Lê Tuấn sẽ rất thưởng thức cô. Đáng tiếc..
"Tôi nhận ra rồi, anh là trợ lý bên cạnh cô Dương!"


"Vẫn giữ được tỉnh táo cơ à?" Lê Tuấn gật đầu, giọng nói dịu xuống từ lúc nào chính anh cũng không rõ. Sự vật tốt đẹp thế này, nếu như giữ gìn được nó trong sáng vĩnh viễn cũng không phải là chuyện xấu! "Có muốn tôi giúp không?"


"Anh có thuốc giải à?" Miên Miên như bắt được vàng, lập tức nhào đến nắm lấy tay Lê Tuấn. Tay cô nóng rực, chạm vào Lê Tuấn lại càng khiến cô nóng nảy hơn nữa. Cả hai người vội giằng xa nhau ra, né tránh đối phương trong vô thức "Anh giúp tôi thế nào?"


"Ai biết được cô uống cái gì mà cho thuốc giải?" Lê Tuấn xì một tiếng, sau đó anh nhíu mày, tự dưng muốn thử Miên Miên này thêm một lần nữa. Chẳng phải người của lão Lâm sao? Chẳng phải muốn chia rẽ anh và Dương Khả sao? Được đấy, nể tình cô đẹp, anh đây rắc cho cô chút thính thơm! "Làm một cái là xong liền, thích không?"


"Cút đi!" Miên Miên dứt khoát phỉ nhổ "Thì ra anh cũng chỉ như đám người kinh tởm ngoài kia!"


"Cái gì?" Không muốn?
Quyết liệt gớm nhỉ?
"Cũng chỉ có cách đó, nếu không thì cô tự chịu đựng đi!"


"Được!"


Lê Tuấn nhếch môi, dứt khoát xoay người muốn rời khỏi căn phòng này. Nơi này không phải chỗ nên dây dưa, tốt nhất ra ngoài cho đỡ bị nghi ngờ. Còn Miên Miên này, mặc dù đã có mấy phần loại trừ khỏi diện nghi vấn, nhưng mác "người của lão Lâm" dán quá chắc, anh vẫn chưa buông bỏ hết nghi hoặc của bản thân đâu!
Thế nhưng chưa bước được mấy bước, phía sau chợt vang lên một tiếng động thật lớn. Lê Tuấn quay mặt lại, chỉ thấy Miên Miên chật vật ngã xuống sàn nhà. Chắc hẳn là muốn nằm lên giường nhưng bị trượt nên hôn đất luôn đây mà. Người gì hậu đậu hết chỗ nói, được một cái mặt đẹp, còn điểm nào cũng không ổn!


"Anh à.." Miên Miên lồm cồm bò dậy, giọng nói ngọt ngào nỉ non "Xin anh đấy.. Làm ơn đưa tôi về nhà được không?"


"Ồ, không phải vừa nãy còn cao giá lắm sao?"


"Tôi sai rồi!" Miên Miên nước mắt lưng tròng, dường như việc chịu đựng tác dụng của thuốc là khó khăn lắm "Ngay khi anh quay đi tôi đã hiểu anh là chính nhân quân tử! Tôi không dám ở lại đây đâu, họ nhất định sẽ hủy hoại tôi!"


"Vì sao tôi phải đưa cô về?"


"Cầu xin anh!" Cô nức nở, nước mắt như những hòn ngọc lớn lăn dài "Tôi sẽ cảm tạ anh, tôi không giàu có gì, khi nào nhận lương tôi sẽ.."


"Tôi không cần tiền!"


"Vậy anh muốn gì?"


"Tôi muốn gì à?"


"..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương