Tin Xấu Của Hắn Bay Đầy Trời
-
3: Chương 2
Edit: Bông
Lần đầu tiên Lam An gặp Hành Châu là vào hai năm trước.
Từ Giang dẫn hắn về công ty, tuyên bố với mọi người: "Đây là Hành Châu, từ bây giờ sẽ là thực tập sinh của công ty chúng ta."
Trên mặt Từ Giang có vết bầm tím, hẳn là bị ai đánh.
Từ Giang bình thường có tiếng là nghiêm khắc, không ít thực tập sinh oán hận gã, nếu là ngày thường khẳng định sẽ cười thầm bộ dạng này của gã một phen, nhưng lúc ấy bọn họ chỉ chú ý đến Hành Châu.
Ấn tượng đầu tiên là hắn rất gầy, nhưng không khiến người khác cảm thấy hắn yếu đuối, khuôn mặt vô cùng điển trai nhưng đẹp nhất chính là đôi mắt của hắn, một đôi mắt sắc như dao.
Từ ánh mắt đầu tiên bọn họ đã biết, Hành Châu không dễ chọc.
.
Được tại -- TRUMtruye n.
мE --
Sự xuất hiện của Hành Châu giống như ném một tảng đá vào mặt hồ tĩnh lặng, gợi lên biết bao bọt sóng.
Hắn không cố tình thân thiết với ai, đối với sự nịnh hót tâng bốc của người xung quanh cũng không thèm để ý.
Từ nhỏ đến lớn Lam An nhận được hết sự yêu thương chiều chuộng từ bố mẹ bạn bè cũng nhờ vào sự nhiệt tình, rộng rãi, giỏi giao thiệp nhưng đến lượt Hành Châu lại là một vấn đề khó nhằn.
Lam An chưa bao giờ gặp qua một người khó hiểu như vậy, diện mạo điển trai thu hút sự chú ý của người khác nhưng tính cách lại lạnh nhạt đẩy người khác ra xa.
Trước mặt Hành Châu, những thủ đoạn nhỏ mà Lam An hay dùng đối với những thực tập sinh khác hoàn toàn không có chỗ phát huy, cậu luôn có cảm giác như không gì có thể che giấu nổi đôi mắt sâu hun hút của Hành Châu.
Nếu không nhờ công ty sắp xếp lại ký túc xá, trùng hợp Lam An với Hành Châu trở thành bạn cùng phòng, sớm chiều ở chung thì Lam An đã hoàn toàn buông xuôi việc tiếp cận Hành Châu.
Bạn cùng phòng trước đây của Hành Châu là Khương Hồi, một người ôn nhu ổn trọng, rất giỏi đối nhân xử thế (*).
Không cùng chuyên ngành, không cùng luyện tập nên Lam An cũng không quen Khương Hồi, điều duy nhất khiến Lam An để ý đến Khương Hồi chính là đây là người duy nhất có thể nói chuyện với Hành Châu.
(*) Đối nhân xử thế: Đối xử với mọi người, giải quyết mọi việc trong cuộc sống một cách khéo léo.
Ngày chuyển ký túc xá, Lam An kéo valy đến trước cửa phòng nhưng không dám vào, vô tình lại nghe được Hành Châu và Khương Hồi nói chuyện.
“Tiểu Châu, sau này không có anh ở bên cạnh, em nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.
Đi ngủ nhớ đắp chăn hẳn hoi, đừng để bị cảm lạnh, quần áo cần phải giặt tay thì mang đến tiệm giặt là bên cạnh công ty ấy, giá cả cũng rẻ, đừng thường xuyên uống rượu, đồ ngọt cũng ăn vừa phải thôi, còn có……”
“Dong dài quá, anh Khương.”
Lời nói tỏ ý ghét bỏ nhưng giọng điệu lại vô cùng ôn nhu.
Lam An có chút hâm mộ người tên Khương Hồi kia.
Khi Lam An bước vào, Khương Hồi đang chuẩn bị xách hành lý ra ngoài, lễ phép chào một tiếng rồi rời đi.
Trong phút chốc chỉ còn lại hai người trong phòng, Lam An tươi cười chào Hành Châu, để lộ má lúm đồng tiền nho nhỏ, Hành Châu gật đầu xem như chào hỏi rồi lại làm việc của mình.
Lam An vừa thở phào nhẹ nhõm vừa có chút hụt hẫng, trong lòng dâng lên mong đợi đối với cuộc sống sau này của hai người.
Lam An vừa sửa sang lại giường chiếu vừa lén quan sát Hành Châu.
Hắn đang làm bài tập, vở vô cùng sạch sẽ, không có vết mực nào còn tờ nháp lại chi chít những con số.
Lam An hơi ngạc nhiên, không ngờ Hành Châu là người ham học như thế.
Lam An lại nhớ tới lúc luyện nhảy Hành Châu cũng nghiêm túc thế này, lưu loát dứt khoát bắt đầu, lưu loát dứt khoát kết thúc, chưa bao giờ có động tác thừa.
Hành Châu là một người rất kỳ lạ.
Độc lai độc vãng (*), hành xử khác người, đặc biệt là ánh mắt nhìn người khác, không phải đối chọi gay gắt hay sắc bén như dao, mà là lướt qua tựa không khí.
Có đôi khi bạn còn cảm thấy như không có bất kỳ thứ gì khiến hắn có thể để ý.
(*) Độc lại độc vãng: Đi đâu, làm gì cũng chỉ có một mình.
“Tiếp theo, ban A, Hành Châu.”
Hành Châu bước lên, đứng giữa căn phòng, cúi đầu chào hàng loạt cao tầng (*) ngồi đối diện.
(*) Cao tầng: Người có chức vụ cao trong công ty.
Âm nhạc sôi động vang lên, từng cái nhấc tay, nhấc chân của Hành Châu đều thể hiện sức cháy mãnh liệt của tuổi trẻ...!
Theo sự dồn dầp của đoạn điệp khúc cuối cùng, Hành Châu nhảy lên, xoay một vòng rồi đáp chân xuống.
Vũ đạo mạnh mẽ dừng theo âm nhạc.
Ánh mắt hắn vừa tự tin vừa kiêu ngạo, giống như nơi này không phải là phòng tập nho nhỏ mà là một sân khấu rực rỡ ánh đèn.
Các cao tầng đều tỏ vẻ rất hài lòng, mọi người đều không hẹn mà biết lần này Hành Châu lại xếp thứ nhất.
Nhìn Hành Châu lùi lại, nhóm thực tập sinh chưa biểu diễn lộ ra ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét, Lam An cũng không ngoại lệ.
Nhưng khi Hành Châu giơ nắm tay về phía cậu, hai quyền chạm vào nhau, khóe miệng Lam An bất giác nhếch lên.
Ở chung một thời gian, Lam An đã tự nhiên hơn khi tiếp xúc với Hành Châu, ít nhất bình thường cũng có thể nói chuyện phiếm nhiều thêm hai câu.
Cậu có thể quang minh chính đại nhìn Hành Châu luyện tập trong khi những người khác chỉ có thể vụng trộm ngắm nhìn, thậm chí còn có thể nói chuyện với Hành Châu.
Độc nhất vô nhị (*) như vậy làm Lam An sinh ra ảo giác được thiên vị.
(*) Độc nhất vô nhị: duy nhất
“Rốt cuộc cũng kiểm tra xong……” Lam An thở phào nhẹ nhõm, cố gắng đuổi kịp Hành Châu đi đằng trước.
Nhìn nhóm thực tập sinh chán nản đi ra khỏi phòng tập, Lam An cảm thấy tâm trạng không tệ lắm, cậu tự biết trình độ của mình, lần này nhất định sẽ không bị đào thải.
Nhưng trước mặt Hành Châu, Lam An vẫn tỏ ra lo lắng để xem thử người kia có thể an ủi mình một chút không.
“Cậu nhảy cũng không tệ lắm.” Hành Châu trả lời qua loa, lông mày hơi nhíu lại như đang suy nghĩ về việc gì đó.
Lam An mỉm cười, như thế này đã tốt lắm rồi.
Lần này phải rời đi chính là một thực tập sinh có quan hệ khá tốt với Lam An.
Người nọ vừa thu thập hành lý vừa rưng rưng nước mắt, Lam An không nhịn được an ủi vài câu: "Đừng buồn, anh thử tìm một công ty khác xem.
Công ty Tân Duệ bên cạnh chẳng phải đã liên hệ với anh mấy lần rồi sao?"
Thực tập sinh kia gật đầu, vào công ty từ khi còn nhỏ, đến nay đã gần 13 năm mà vẫn chưa được debut, giờ muốn nhảy sang công ty khác, không cần nói ra cũng biết khó thế nào.
Tâm trạng Lam An hơi trùng xuống, công ty không ngừng tuyển thực tập sinh nhưng số lượng debut vẫn chỉ có bằng đấy, cứ theo tình hình này, không sớm thì muốn cũng phải ra đi.
Trở lại ký túc xá, Hành Châu vừa tắm xong bước từ phòng tắm ra, mang theo hơi nước nóng bỏng cùng hương thơm mát lạnh, Lam An vội vàng quay người đi.
Hành Châu chào một tiếng rồi ngồi xuống giường, mở lon bia hớp một ngụm lớn.
Lam An nhịn không được nhìn về phía Hành Châu, chỉ thấy cần cổ trắng nõn đang ngửa lên và mái tóc đen óng nhỏ từng giọt từng giọt nước
Trong lòng Lam An ngứa ngáy đến khó chịu.
Còn có ngón tay thon dài kia, Lam An lại nhớ tới khi Hành Châu xoa cằm, giá như bàn tay ấy có thể chạm lên mặt mình...!
Hành Châu quay đầu lại, Lam An chột dạ vội vàng né tránh tầm mắt của hắn.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Trong công ty người tới người đi, bọn họ mang theo tinh thần phấn chấn, hy vọng mãnh liệt bước vào rồi lại mang theo sắc mặt suy sụp rời đi, có người rời đi lặng yên không một tiếng động, cũng có người kinh thiên động địa (*) mà đi.
(*) Kinh thiên động địa: một việc lớn lao vang động khắp nơi.
Lam An đang cùng Hành Châu ăn cơm ở căn tin, ầm một tiếng, một tiếng vang lớn vang lên, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một người to cao, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn đang xách cổ người đối diện lên, người kia không chống cự được, khuôn mặt đỏ lừ vì khó thở.
Người nọ giơ nắm tay lên, chưa kịp hạ xuống thì bị người bên cạnh nắm lấy: “Lâm Thạc! Thôi bỏ đi……”
Người kia khuyên nhủ, trong giọng nói toàn là nôn nóng bất an.
Người bị túm cổ kia lại cười châm chọc, âm dương quái khí (*) hét lên: "Mọi người nhìn mà xem, hai tên này chính là đồng tính luyến ái! Thật ghê tởm!"
(*) Âm dương quái khí: cổ quái, khiến người khác khó hiểu
Lâm Thạc giống như đã phát điên, từng nắm đấm trút xuống mặt người kia.
Các thực tập sinh nữ hét lên, thực tập sinh nam hoàn hồn, vội vàng chạy đến can ngăn.
Lam An nghe thấy bốn chữ "đồng tính luyến ái" liền nhìn về phía Hành Châu, muốn xem thử hắn có phản ứng gì, không ngờ hắn chỉ lạnh nhạt nhìn.
Một lúc sau, Hành Châu đứng lên, nói với Lam An một tiếng rồi rời đi.
Lam An vội vàng đem trả khay thức ăn rồi đuổi theo hắn.
Tiếng ồn ào huyên náo ở nhà ăn truyền đến làm át đi giọng nói của Hành Châu.
Mất cả hứng.
Ba chữ, nói rất nhỏ nhưng Lam An lại nghe thấy rõ ràng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook