Tin Tức Tố Biến Dị
-
Chương 21
Việt Nhiên nhìn anh họ của mình đang ‘nói năng lộn xộn’ với thần tượng, cậu luôn cảm thấy rất khó tin: “Em không hiểu, tại sao gã lại thêm anh? Không sợ fan già như anh nhận ra gã là hàng giả sao?”
“Đây là người của gã bố trí đó,” Tần Tu Kiệt đáp, “Sau khi gã trở về vẫn luôn rất có kiên nhẫn với fan, anh biểu lộ với cả thiên hạ như thế, gã tất nhiên phải phản ứng lại với anh rồi, nếu không thì sẽ không phải là gã nữa.”
Việt Nhiên nói: “Vậy gã có thể xoát loa để ý đến anh mà.”
Tần Tu Kiệt nói: “Cho nên anh nói là có thể nhìn thấy gã một cái hay không đó, gã sớm muộn gì cũng nhìn thấy anh thôi, anh chỉ muốn thăm dò thêm một chút, ai dè gã đã chấp nhận mất tiêu.”
Việt Nhiên nói: “Sau này anh muốn làm gì?”
Tần Tu Kiệt nói: “Anh chuẩn bị nói cho gã biết sẽ giúp gã lập đội support.”
Hắn cười híp mắt vò đầu em họ một cái, “Hiện tại gã đang tích lũy độ nổi tiếng nhưng vẫn chưa có đội support, một người có năng lực đột nhiên xuất hiện, lại có ý muốn giúp gã quản lý fan, còn cực kỳ sùng bái gã, em cảm thấy gã sẽ chỉ liếc mắt nhìn anh một cái rồi ném anh qua một bên à, hay là sẽ cho anh nể mặt anh đây?”
Việt Nhiên không có gì để nói nữa.
Tần Tu Kiệt ra hiệu cậu tự đi chơi đi rồi bắt đầu giao lưu sâu với hàng nhái.
Một bên khác, Bạch Chính Dương và Nguyệt Trầm thấy fan của tiểu Tinh Diệt ghi nhớ cậu như thế, nhất thời đều có chút xúc động.
Năm đại thần Liệt Dương Tinh Nguyệt chỉ có Tinh Diệt là không mấy nổi tiếng, giống như ID của cậu vậy, im lặng không nói. Bây giờ biết rằng có người vẫn luôn ngóng trông cậu trở về, bọn họ vừa cảm kích vừa hổ thẹn đối với vị fan già này. Cảm kích là vì người nọ vẫn luôn nhớ kỹ Tinh Diệt, hổ thẹn là vì bọn họ không phải là hàng thật.
*Tinh Diệt: ngôi sao vụt tắt.
Mãi đến lúc… fan này nói muốn lập đội support.
Sau khi đánh trận với Mặc Dương xong, trong phòng ngữ âm nhỏ chỉ còn lại Bạch Chính Dương và Nguyệt Trầm.
Bạch Chính Dương rốt cuộc có thể không hề lo lắng nói chuyện, hắn nhăn nhó bảo: “Cậu ta nói muốn lập đội support a, làm sao bây giờ?”
Nguyệt Trầm nhất thời cũng cảm thấy có chút không tốt.
Nếu như bọn họ lại không chờ được Tinh Diệt và phải đăng Weibo giải thích, đến lúc đó bạn fan này biết mình bị lừa mà sẽ không đuổi giết bọn họ liên tù tì à?
Hắn nói: “Cứ kéo dài đi, nếu thật sự dựng xong đội support, vậy chúng ta cũng chơi hơi lớn rồi đấy.”
Bạch Chính Dương không biết bản thân đã muốn xuyên về lúc trước rồi tàn nhẫn tát mình một cái lần thứ mấy rồi. Hắn nuốt một ngụm máu xuống, nhanh chóng gõ chữ.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Cũng không cần đội support đâu, tôi không muốn đi theo con đường streamer, làm những chuyện này chi đâu.
[Trò Chuyện Riêng] Khốc Thành Thương: Cần mà, bốn vị đại thần Liệt Dương Tinh Nguyệt kia đều có đội fan support cả, chỉ có anh là không có thôi, em đau lòng!
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Thật sự không cần đâu.
[Trò Chuyện Riêng] Khốc Thành Thương: Cần!
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Vậy thì thế này đi. Bây giờ trước tiên đừng làm gì hết nhé, chờ mấy ngày nữa nếu tôi muốn thì sẽ nói cho cậu biết, chúng ta lại bàn chuyện với nhau sau.
[Trò Chuyện Riêng] Khốc Thành Thương: Dạ được.
[Trò Chuyện Riêng] Khốc Thành Thương: Đúng rồi Tinh Diệt đại đại, anh nói không muốn làm streamer, vậy lần này trở về chỉ chơi game hay còn có dự định khác ạ? Nếu có chuyện gì em có thể giúp đỡ thì nhất định phải nói cho em biết nha, em hi vọng mình có thể giúp được anh ạ.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Ừm, cảm ơn. Cậu ở đâu? Tôi đi tìm cậu, muốn tôi mang cậu đi đánh phó bản hay không?
Tần Tu Kiệt cười nhíu mày, thầm nghĩ quả nhiên là muốn giữ gìn mối quan hệ với hắn.
Hắn gõ tọa độ, sau khi chạm mặt với hàng nhái thì xoay mấy vòng quanh người đối phương, như thể thật sự muốn biểu lộ tình cảm chân tình mà hẹn ngày mai đánh phó bản, lúc này mới lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt.
Hắn log out khỏi tài khoản phụ, vừa vặn nghe thấy cậu đang gọi bọn họ ra ăn cơm nên đi ra ngoài giải quyết cơm tối với em họ ngay, lúc trở về mới online tài khoản chính.
Vừa lên mạng mà tiếng nhắc nhở đã vang lên rồi.
Hắn mở ra kiểm tra thì phát hiện là Lê Hoa Vũ Vũ. Những ngày qua bọn họ đánh phó bản hằng hôm, Lê Hoa Vũ Vũ đã nói nhiều với hắn hơn, quả thực không thể không kể công em họ của mình được.
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Đến rồi?
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Ừm, em muốn đánh phó bản không?
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Lát nữa hẳn đánh, tôi có chuyện muốn nói với anh.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Rửa tai lắng nghe.
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Anh còn nhớ lần trước tôi hỏi anh chuyện của bang chủ và đại tẩu không?
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Vẫn còn nhớ.
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Lần trước anh nói không biết, thật ra anh đã biết đúng không? Chỉ là không muốn nói với tôi thôi.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Oan uổng, anh đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với trị liệu nha.
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Tôi không muốn nghe anh nói bậy, trở lại chuyện chính đi.
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Hôm nay tôi nghe nói Thân Hóa Thương Khung tiến vào bang hội của chúng ta có lẽ là không có ý tốt gì, tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Nghe ai nói?
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Tôi không thể nói, bên kia với chuyện này với tôi, tôi không thể quay đầu liền vạch trần bọn họ, ngược lại bọn họ nói đến rất nghiêm trọng, tôi hơi sợ, suy nghĩ hồi lâu thì vẫn quyết định hỏi lại với anh.
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Anh thật sự không biết thỏa thuận giữa bang chủ và cậu ta sao? Dù không nói hết, chỉ cần nói ra một chút để tôi an tâm cũng được mà.
Ý cười trên khóe miệng của Tần Tu Kiệt thu lại trong phút chốc.
Hắn nhìn chằm chằm ghi chép tán gẫu hai lần, gõ xuống năm chữ.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Tạm thời không thể nói.
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Ai, được thôi.
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Thôi đánh phó bản đi, trước tiên đừng nói những chuyện này nữa, anh chờ tôi một lát, phía bên này của tôi có chút bận.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Ừm.
Tần Tu Kiệt đóng khung trò chuyện lại rồi nhìn về phía Việt Nhiên: “Lần trước em bị fan của Nguyệt Trầm làm khó dễ, chị dâu bọn họ đang làm gì?”
Việt Nhiên nói: “Ngẫu nhiên gặp phải thôi.”
Tần Tu Kiệt nói: “Nói thật đi.”
Việt Nhiên nháy mắt mấy cái: “Thật mà, lúc fan đuổi tới, bọn họ còn che chở cho em nữa cơ.”
Tần Tu Kiệt nói: “Em kể chuyện đã xảy ra một lần đi cho đàng hoàng xem.”
Việt Nhiên không rõ vì sao, nhưng vẫn nghe lời mà tự thuật lại một lần, thấy anh họ vẫn luôn trầm mặc, hỏi: “Có vấn đề sao?”
“Rất có thể,” Tần Tu Kiệt yên lặng một chút, nói, “Hôm nay lão công của chú mày đánh phó bản mười người có để anh vào đánh chung.”
Việt Nhiên nói: “Ồ.”
Vừa qua bảy giờ, người bang hội liền lục tục login, bắt đầu la hét tổ đội đánh phó bản.
Việt Nhiên theo thường lệ muốn đi theo Khương Tiêu, Khương Tiêu cũng theo thường lệ chọn người trong bang hộ. Vì đêm nay sẽ đánh phó bản mười người nên ai cũng đặc biệt tích cực cả.
[Bang Hội] Không Cách: Tuy rằng không muốn ăn cẩu lương thêm nữa, nhưng mười người thì phải đi, kéo tôi kéo tôi.
[Bang Hội] Quả Quả Nha: Anh cũng từng đánh mấy lần, giờ đến lượt bọn em.
[Bang Hội] Hồ Ly: Đúng vậy, bang chủ xin hãy mang em theo~
[Bang Hội] Kiều Tu Vũ: Xin bang chủ không bằng xin đại tẩu kìa. Đại tẩu khoảng mấy ngày rồi em chưa đánh phó bản mười người nữa, cứu em với [gào khóc]
[Bang Hội] Y Quan Cầm: Mười người vốn cũng có một người là tôi nhé.
[Bang Hội] Lê Hoa Vũ Vũ: +1.
Khương Tiêu liếc mắt nhìn tin nhắn Tần Tu Kiệt gửi tới, nhanh chóng xác định người cho đúng, mang theo cả bốn người Quả Quả Nha và Y Quan Cầm, tập hợp xong liền bắt đầu đi vào phó bản.
Lối vào của phó bản mười người được thiết lập trên vùng Bình Nguyên.
Bước ra từ nơi truyền tống gần nhất, phải đi qua một hẻm núi mới có thể đến đích.
Mấy người đi sâu vào hẻm núi hơn năm mươi mét lại đột nhiên thấy có năm, sáu người ló đầu ra từ sau tảng đá lớn ven đường rồi đi thẳng đến chỗ của bọn họ. Cùng lúc đó, một đội ngũ nhìn như đang đi đánh phó bản ở phía sau cũng xông tới, trong nháy mắt vây lấy bọn họ ở giữa, không nói hai lời liền bắt đầu chém giết.
Việt Nhiên sớm đã được Khương Tiêu dặn dò, căn bản không chống cự, chớp mắt liền bị giết chết, trước khi chết còn liếc mắt nhìn bạn đi cùng, phát hiện bọn họ đều đang nằm ngay đơ như mình cả.
Kênh bang hội lập tức nổi tin nhắn, tất cả đều là tin bọn họ bị tàn sát.
Mười người rất kiên cường và lựa chọn hồi sinh tại chỗ, ngay sau đó liền nhào vào tin nhắn.
Những người còn lại ai cũng kinh ngạc hết, dồn dập hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì, thấy bọn họ cũng không trả lời liền tiến vào phòng ngữ âm khi đánh phó bản của bọn họ, hỏi: “Làm sao vậy? Mọi người đang ở đâu?”
Khương Tiêu nhàn nhạt nói: “Một đám người không quen biết.”
Tần Tu Kiệt nói: “Bọn tôi đang ở Nhất Tuyến Cốc đây.”
Quả Quả Nha nói: “Quả thực là một đám chó điên, mấy anh nhanh đến đây đi!”
Người bang hội liền vội buông chuyện đang làm xuống.
Vì vậy người đang đánh phó bản cưỡng ép lui ra, ai đang trên đường làm nhiệm vụ thì ngừng lại, đang trong đấu trường thì lại sảng khoái chịu thua, bà con đều đuổi đến Nhất Tuyến Cốc.
Bọn họ vốn cho rằng mình sẽ đánh tụt quần đám người này, kết quả lại có một đám người khác đang chờ đợi bọn họ nữa.
Số người của đối phương kỳ thực cũng không nhiều lắm so với bọn họ, nhưng chịu thiệt nhất chính là từng cá nhân đang lẻ tẻ chạy tới nơi này của bọn họ. Họ bị giết dần trong chớp mắt, nhưng sau khi nhân vật lựa chọn hồi sinh ngay tại chỗ thì sẽ trở nên suy yếu hơn, có tiến lên nữa cũng sẽ bị đẩy ngã lần nữa thôi.
Nhưng đây không phải chuyện khiến cho người ta tức giận nhất.
Bực nhất chính là sau khi những người này giết bọn họ xong thì căn bản cũng không rời đi, hiển nhiên muốn đánh đến khi thấy được thi thể mới thôi mà.
Người bang hội lục tục tiến vào phòng ngữ âm của bọn Khương Tiêu.
Không Cách tức giận đến đập bàn phím: “Ông nhớ kỹ mấy cái ID này, chúng ta lựa chọn hồi sinh rồi cùng nhau trở về giết lại bọn họ đi.”
BB Luyến cũng tức giận đến không thể kiềm chế được: “Nếu lúc chúng ta trở về mà bọn họ đã rời đi thì làm sao? Game lớn như vậy, tìm từng tên từng tên à?”
Ai Đánh Tui Người Đó Hói Đầu không nhịn được văng tục: “Trời mẹ, cứ trào tới quất tụi nó đại đi!”
Tâm Tự Thành Tro nói: “Bố đệt con mẹ tụi nó, tụi nó có thù hận gì với chúng ta à?”
O Mạnh Nhất Vũ Trụ: “Không biết, ai biết không?”
Tất cả mọi người dồn dập nói không biết.
Trong lúc này không ít người lựa chọn hồi sinh tại chỗ, sau đó không ngoài dự đoán lại bị giết thêm lần nữa, trong giọng nói cũng toàn là tiếng mắng chửi. Lúc này đột nhiên có người nghẹn ngào mở miệng.
Kiều Tu Vũ khóc ròng nói: “Đại tẩu tôi xin cậu đó, cậu mau kêu bọn họ dừng tay lại đi!”
Toàn bộ kênh ngữ âm im bặt trong phút chốc.
Việt Nhiên ngẩn người, chưa kịp phản ứng lại mà đã có người hỏi thay cậu.
Không Cách nói: “Cô nói cái gì đó, đại tẩu có chuyện gì à?”
Kiều Tu Vũ nói: “Tôi đăng một bức ảnh trên kênh công cộng cho mọi người xem, ảnh là từ một người bạn của tôi gửi cho tôi, tôi vốn không tin, nhưng bây giờ không thể không tin được nữa.”
Mọi người liền vội vàng tắt YY rồi đi mở bức ảnh Kiều Tu Vũ vừa gửi đến, phát hiện là ghi chép tán gẫu bàn bạc hành động giữa đại tẩu của bọn họ và bang hội khác.
Khương Tiêu nheo mắt lại.
Rất tốt, con cá đầu tiên của đêm nay rốt cuộc đã lòi mặt ra rồi.
Việt Nhiên nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt thêm mấy cái, nhanh chóng phản ứng lại.
Vốn không có nằm vùng mà là người ta đang muốn trùm bao giết chết cậu đây nè!
Kiều Tu Vũ kia đánh phó bản với bọn họ, vừa vặn có thể báo tọa độ cho những người này. Dù đêm nay Khương Tiêu không mang theo cô ta, cô ta cũng có thể biết được bọn họ đánh phó bản gì trong kênh bang hội. Đợi đến lúc bọn họ bị giết, người bang hội nhất định sẽ đuổi tới giúp đỡ, sau đó dùng cảnh tượng bị giết một lần rồi lại một lần để đẩy cảm xúc của mọi người lên tới cực hạn. Bây giờ lại kèm thêm bức ảnh để việc này thoạt nhìn như là cậu cấu kết với người ngoài làm ra, bang hội còn tha cho cậu được nữa à?
Cậu nhớ Kiều Tu Vũ này có vẻ như là một mẩu trong nhóm bạn thân của chị dâu… Cậu nhớ lại một đống chuyện anh họ đã hỏi trước đó, yên lặng xem xét nhìn anh họ một cái.
Mặt của Tần Tu Kiệt hoàn toàn không hề có cảm xúc, thần sắc đã chìm xuống dưới đáy từ lâu.
“Đây là người của gã bố trí đó,” Tần Tu Kiệt đáp, “Sau khi gã trở về vẫn luôn rất có kiên nhẫn với fan, anh biểu lộ với cả thiên hạ như thế, gã tất nhiên phải phản ứng lại với anh rồi, nếu không thì sẽ không phải là gã nữa.”
Việt Nhiên nói: “Vậy gã có thể xoát loa để ý đến anh mà.”
Tần Tu Kiệt nói: “Cho nên anh nói là có thể nhìn thấy gã một cái hay không đó, gã sớm muộn gì cũng nhìn thấy anh thôi, anh chỉ muốn thăm dò thêm một chút, ai dè gã đã chấp nhận mất tiêu.”
Việt Nhiên nói: “Sau này anh muốn làm gì?”
Tần Tu Kiệt nói: “Anh chuẩn bị nói cho gã biết sẽ giúp gã lập đội support.”
Hắn cười híp mắt vò đầu em họ một cái, “Hiện tại gã đang tích lũy độ nổi tiếng nhưng vẫn chưa có đội support, một người có năng lực đột nhiên xuất hiện, lại có ý muốn giúp gã quản lý fan, còn cực kỳ sùng bái gã, em cảm thấy gã sẽ chỉ liếc mắt nhìn anh một cái rồi ném anh qua một bên à, hay là sẽ cho anh nể mặt anh đây?”
Việt Nhiên không có gì để nói nữa.
Tần Tu Kiệt ra hiệu cậu tự đi chơi đi rồi bắt đầu giao lưu sâu với hàng nhái.
Một bên khác, Bạch Chính Dương và Nguyệt Trầm thấy fan của tiểu Tinh Diệt ghi nhớ cậu như thế, nhất thời đều có chút xúc động.
Năm đại thần Liệt Dương Tinh Nguyệt chỉ có Tinh Diệt là không mấy nổi tiếng, giống như ID của cậu vậy, im lặng không nói. Bây giờ biết rằng có người vẫn luôn ngóng trông cậu trở về, bọn họ vừa cảm kích vừa hổ thẹn đối với vị fan già này. Cảm kích là vì người nọ vẫn luôn nhớ kỹ Tinh Diệt, hổ thẹn là vì bọn họ không phải là hàng thật.
*Tinh Diệt: ngôi sao vụt tắt.
Mãi đến lúc… fan này nói muốn lập đội support.
Sau khi đánh trận với Mặc Dương xong, trong phòng ngữ âm nhỏ chỉ còn lại Bạch Chính Dương và Nguyệt Trầm.
Bạch Chính Dương rốt cuộc có thể không hề lo lắng nói chuyện, hắn nhăn nhó bảo: “Cậu ta nói muốn lập đội support a, làm sao bây giờ?”
Nguyệt Trầm nhất thời cũng cảm thấy có chút không tốt.
Nếu như bọn họ lại không chờ được Tinh Diệt và phải đăng Weibo giải thích, đến lúc đó bạn fan này biết mình bị lừa mà sẽ không đuổi giết bọn họ liên tù tì à?
Hắn nói: “Cứ kéo dài đi, nếu thật sự dựng xong đội support, vậy chúng ta cũng chơi hơi lớn rồi đấy.”
Bạch Chính Dương không biết bản thân đã muốn xuyên về lúc trước rồi tàn nhẫn tát mình một cái lần thứ mấy rồi. Hắn nuốt một ngụm máu xuống, nhanh chóng gõ chữ.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Cũng không cần đội support đâu, tôi không muốn đi theo con đường streamer, làm những chuyện này chi đâu.
[Trò Chuyện Riêng] Khốc Thành Thương: Cần mà, bốn vị đại thần Liệt Dương Tinh Nguyệt kia đều có đội fan support cả, chỉ có anh là không có thôi, em đau lòng!
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Thật sự không cần đâu.
[Trò Chuyện Riêng] Khốc Thành Thương: Cần!
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Vậy thì thế này đi. Bây giờ trước tiên đừng làm gì hết nhé, chờ mấy ngày nữa nếu tôi muốn thì sẽ nói cho cậu biết, chúng ta lại bàn chuyện với nhau sau.
[Trò Chuyện Riêng] Khốc Thành Thương: Dạ được.
[Trò Chuyện Riêng] Khốc Thành Thương: Đúng rồi Tinh Diệt đại đại, anh nói không muốn làm streamer, vậy lần này trở về chỉ chơi game hay còn có dự định khác ạ? Nếu có chuyện gì em có thể giúp đỡ thì nhất định phải nói cho em biết nha, em hi vọng mình có thể giúp được anh ạ.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Ừm, cảm ơn. Cậu ở đâu? Tôi đi tìm cậu, muốn tôi mang cậu đi đánh phó bản hay không?
Tần Tu Kiệt cười nhíu mày, thầm nghĩ quả nhiên là muốn giữ gìn mối quan hệ với hắn.
Hắn gõ tọa độ, sau khi chạm mặt với hàng nhái thì xoay mấy vòng quanh người đối phương, như thể thật sự muốn biểu lộ tình cảm chân tình mà hẹn ngày mai đánh phó bản, lúc này mới lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt.
Hắn log out khỏi tài khoản phụ, vừa vặn nghe thấy cậu đang gọi bọn họ ra ăn cơm nên đi ra ngoài giải quyết cơm tối với em họ ngay, lúc trở về mới online tài khoản chính.
Vừa lên mạng mà tiếng nhắc nhở đã vang lên rồi.
Hắn mở ra kiểm tra thì phát hiện là Lê Hoa Vũ Vũ. Những ngày qua bọn họ đánh phó bản hằng hôm, Lê Hoa Vũ Vũ đã nói nhiều với hắn hơn, quả thực không thể không kể công em họ của mình được.
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Đến rồi?
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Ừm, em muốn đánh phó bản không?
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Lát nữa hẳn đánh, tôi có chuyện muốn nói với anh.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Rửa tai lắng nghe.
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Anh còn nhớ lần trước tôi hỏi anh chuyện của bang chủ và đại tẩu không?
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Vẫn còn nhớ.
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Lần trước anh nói không biết, thật ra anh đã biết đúng không? Chỉ là không muốn nói với tôi thôi.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Oan uổng, anh đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với trị liệu nha.
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Tôi không muốn nghe anh nói bậy, trở lại chuyện chính đi.
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Hôm nay tôi nghe nói Thân Hóa Thương Khung tiến vào bang hội của chúng ta có lẽ là không có ý tốt gì, tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Nghe ai nói?
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Tôi không thể nói, bên kia với chuyện này với tôi, tôi không thể quay đầu liền vạch trần bọn họ, ngược lại bọn họ nói đến rất nghiêm trọng, tôi hơi sợ, suy nghĩ hồi lâu thì vẫn quyết định hỏi lại với anh.
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Anh thật sự không biết thỏa thuận giữa bang chủ và cậu ta sao? Dù không nói hết, chỉ cần nói ra một chút để tôi an tâm cũng được mà.
Ý cười trên khóe miệng của Tần Tu Kiệt thu lại trong phút chốc.
Hắn nhìn chằm chằm ghi chép tán gẫu hai lần, gõ xuống năm chữ.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Tạm thời không thể nói.
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Ai, được thôi.
[Trò Chuyện Riêng] Lê Hoa Vũ Vũ: Thôi đánh phó bản đi, trước tiên đừng nói những chuyện này nữa, anh chờ tôi một lát, phía bên này của tôi có chút bận.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Ừm.
Tần Tu Kiệt đóng khung trò chuyện lại rồi nhìn về phía Việt Nhiên: “Lần trước em bị fan của Nguyệt Trầm làm khó dễ, chị dâu bọn họ đang làm gì?”
Việt Nhiên nói: “Ngẫu nhiên gặp phải thôi.”
Tần Tu Kiệt nói: “Nói thật đi.”
Việt Nhiên nháy mắt mấy cái: “Thật mà, lúc fan đuổi tới, bọn họ còn che chở cho em nữa cơ.”
Tần Tu Kiệt nói: “Em kể chuyện đã xảy ra một lần đi cho đàng hoàng xem.”
Việt Nhiên không rõ vì sao, nhưng vẫn nghe lời mà tự thuật lại một lần, thấy anh họ vẫn luôn trầm mặc, hỏi: “Có vấn đề sao?”
“Rất có thể,” Tần Tu Kiệt yên lặng một chút, nói, “Hôm nay lão công của chú mày đánh phó bản mười người có để anh vào đánh chung.”
Việt Nhiên nói: “Ồ.”
Vừa qua bảy giờ, người bang hội liền lục tục login, bắt đầu la hét tổ đội đánh phó bản.
Việt Nhiên theo thường lệ muốn đi theo Khương Tiêu, Khương Tiêu cũng theo thường lệ chọn người trong bang hộ. Vì đêm nay sẽ đánh phó bản mười người nên ai cũng đặc biệt tích cực cả.
[Bang Hội] Không Cách: Tuy rằng không muốn ăn cẩu lương thêm nữa, nhưng mười người thì phải đi, kéo tôi kéo tôi.
[Bang Hội] Quả Quả Nha: Anh cũng từng đánh mấy lần, giờ đến lượt bọn em.
[Bang Hội] Hồ Ly: Đúng vậy, bang chủ xin hãy mang em theo~
[Bang Hội] Kiều Tu Vũ: Xin bang chủ không bằng xin đại tẩu kìa. Đại tẩu khoảng mấy ngày rồi em chưa đánh phó bản mười người nữa, cứu em với [gào khóc]
[Bang Hội] Y Quan Cầm: Mười người vốn cũng có một người là tôi nhé.
[Bang Hội] Lê Hoa Vũ Vũ: +1.
Khương Tiêu liếc mắt nhìn tin nhắn Tần Tu Kiệt gửi tới, nhanh chóng xác định người cho đúng, mang theo cả bốn người Quả Quả Nha và Y Quan Cầm, tập hợp xong liền bắt đầu đi vào phó bản.
Lối vào của phó bản mười người được thiết lập trên vùng Bình Nguyên.
Bước ra từ nơi truyền tống gần nhất, phải đi qua một hẻm núi mới có thể đến đích.
Mấy người đi sâu vào hẻm núi hơn năm mươi mét lại đột nhiên thấy có năm, sáu người ló đầu ra từ sau tảng đá lớn ven đường rồi đi thẳng đến chỗ của bọn họ. Cùng lúc đó, một đội ngũ nhìn như đang đi đánh phó bản ở phía sau cũng xông tới, trong nháy mắt vây lấy bọn họ ở giữa, không nói hai lời liền bắt đầu chém giết.
Việt Nhiên sớm đã được Khương Tiêu dặn dò, căn bản không chống cự, chớp mắt liền bị giết chết, trước khi chết còn liếc mắt nhìn bạn đi cùng, phát hiện bọn họ đều đang nằm ngay đơ như mình cả.
Kênh bang hội lập tức nổi tin nhắn, tất cả đều là tin bọn họ bị tàn sát.
Mười người rất kiên cường và lựa chọn hồi sinh tại chỗ, ngay sau đó liền nhào vào tin nhắn.
Những người còn lại ai cũng kinh ngạc hết, dồn dập hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì, thấy bọn họ cũng không trả lời liền tiến vào phòng ngữ âm khi đánh phó bản của bọn họ, hỏi: “Làm sao vậy? Mọi người đang ở đâu?”
Khương Tiêu nhàn nhạt nói: “Một đám người không quen biết.”
Tần Tu Kiệt nói: “Bọn tôi đang ở Nhất Tuyến Cốc đây.”
Quả Quả Nha nói: “Quả thực là một đám chó điên, mấy anh nhanh đến đây đi!”
Người bang hội liền vội buông chuyện đang làm xuống.
Vì vậy người đang đánh phó bản cưỡng ép lui ra, ai đang trên đường làm nhiệm vụ thì ngừng lại, đang trong đấu trường thì lại sảng khoái chịu thua, bà con đều đuổi đến Nhất Tuyến Cốc.
Bọn họ vốn cho rằng mình sẽ đánh tụt quần đám người này, kết quả lại có một đám người khác đang chờ đợi bọn họ nữa.
Số người của đối phương kỳ thực cũng không nhiều lắm so với bọn họ, nhưng chịu thiệt nhất chính là từng cá nhân đang lẻ tẻ chạy tới nơi này của bọn họ. Họ bị giết dần trong chớp mắt, nhưng sau khi nhân vật lựa chọn hồi sinh ngay tại chỗ thì sẽ trở nên suy yếu hơn, có tiến lên nữa cũng sẽ bị đẩy ngã lần nữa thôi.
Nhưng đây không phải chuyện khiến cho người ta tức giận nhất.
Bực nhất chính là sau khi những người này giết bọn họ xong thì căn bản cũng không rời đi, hiển nhiên muốn đánh đến khi thấy được thi thể mới thôi mà.
Người bang hội lục tục tiến vào phòng ngữ âm của bọn Khương Tiêu.
Không Cách tức giận đến đập bàn phím: “Ông nhớ kỹ mấy cái ID này, chúng ta lựa chọn hồi sinh rồi cùng nhau trở về giết lại bọn họ đi.”
BB Luyến cũng tức giận đến không thể kiềm chế được: “Nếu lúc chúng ta trở về mà bọn họ đã rời đi thì làm sao? Game lớn như vậy, tìm từng tên từng tên à?”
Ai Đánh Tui Người Đó Hói Đầu không nhịn được văng tục: “Trời mẹ, cứ trào tới quất tụi nó đại đi!”
Tâm Tự Thành Tro nói: “Bố đệt con mẹ tụi nó, tụi nó có thù hận gì với chúng ta à?”
O Mạnh Nhất Vũ Trụ: “Không biết, ai biết không?”
Tất cả mọi người dồn dập nói không biết.
Trong lúc này không ít người lựa chọn hồi sinh tại chỗ, sau đó không ngoài dự đoán lại bị giết thêm lần nữa, trong giọng nói cũng toàn là tiếng mắng chửi. Lúc này đột nhiên có người nghẹn ngào mở miệng.
Kiều Tu Vũ khóc ròng nói: “Đại tẩu tôi xin cậu đó, cậu mau kêu bọn họ dừng tay lại đi!”
Toàn bộ kênh ngữ âm im bặt trong phút chốc.
Việt Nhiên ngẩn người, chưa kịp phản ứng lại mà đã có người hỏi thay cậu.
Không Cách nói: “Cô nói cái gì đó, đại tẩu có chuyện gì à?”
Kiều Tu Vũ nói: “Tôi đăng một bức ảnh trên kênh công cộng cho mọi người xem, ảnh là từ một người bạn của tôi gửi cho tôi, tôi vốn không tin, nhưng bây giờ không thể không tin được nữa.”
Mọi người liền vội vàng tắt YY rồi đi mở bức ảnh Kiều Tu Vũ vừa gửi đến, phát hiện là ghi chép tán gẫu bàn bạc hành động giữa đại tẩu của bọn họ và bang hội khác.
Khương Tiêu nheo mắt lại.
Rất tốt, con cá đầu tiên của đêm nay rốt cuộc đã lòi mặt ra rồi.
Việt Nhiên nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt thêm mấy cái, nhanh chóng phản ứng lại.
Vốn không có nằm vùng mà là người ta đang muốn trùm bao giết chết cậu đây nè!
Kiều Tu Vũ kia đánh phó bản với bọn họ, vừa vặn có thể báo tọa độ cho những người này. Dù đêm nay Khương Tiêu không mang theo cô ta, cô ta cũng có thể biết được bọn họ đánh phó bản gì trong kênh bang hội. Đợi đến lúc bọn họ bị giết, người bang hội nhất định sẽ đuổi tới giúp đỡ, sau đó dùng cảnh tượng bị giết một lần rồi lại một lần để đẩy cảm xúc của mọi người lên tới cực hạn. Bây giờ lại kèm thêm bức ảnh để việc này thoạt nhìn như là cậu cấu kết với người ngoài làm ra, bang hội còn tha cho cậu được nữa à?
Cậu nhớ Kiều Tu Vũ này có vẻ như là một mẩu trong nhóm bạn thân của chị dâu… Cậu nhớ lại một đống chuyện anh họ đã hỏi trước đó, yên lặng xem xét nhìn anh họ một cái.
Mặt của Tần Tu Kiệt hoàn toàn không hề có cảm xúc, thần sắc đã chìm xuống dưới đáy từ lâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook