Tim bà ấy đập rất nhanh, giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Nếu hôm nay bà ấy không nghe lời Vãn Vãn tiểu thư nói, như vậy chẳng phải là mình sẽ ngã dưới chiếc xe này sao.


Ngày hôm sau khi mặt trời còn chưa ló rạng Tô Tịch Vãn đã tỉnh dậy, cô có thói quen tập thể dục buổi sáng.

Bởi vì là cuối tuần, sau khi Tô Tịch Vãn tập thể dục buổi sáng xong, người Tô gia còn chưa tỉnh dậy.

Khi Tô Tịch Vãn đi lên tầng hai, tiếng nói chuyện của Tô Mậu Dụ cha Tô và Phương Thanh Hủy mẹ Tô lọt vào trong tai cô.

Tô Mậu Dụ:
“Bảo Tô Tịch Vãn rời đi, như vậy không tốt lắm đâu, dù sao chúng ta nuôi nó lớn như vậy!”

Trong lời nói của Tô Mậu Dụ có chút do dự và không đành lòng, dường như vẫn có chút nghi ngờ đối với quyết định này.

“Chuyện này có gì không tốt? Từ khi nó còn nhỏ, em đã không thích nổi nó, hiện giờ cuối cùng em cũng biết được nguyên nhân, em nhìn thấy dáng vẻ của nó là thấy phiền!
Còn nữa con gái ruột của chúng ta mới trở về, chẳng lẽ anh để con bé nhìn người bá chiếm cuộc sống của con bé 18 năm vẫn luôn ở trong nhà sao?” Phương Thanh Hủy nghe thấy Tô Mậu Dụ không đồng ý để Tô Tịch Vãn rời đi, giọng nói hơi bén nhọn nói.

Trong giọng nói của bà ta tràn ngập chán ghét và vội vàng, giống như không muốn để Tô Tịch Vãn ở lại căn nhà này thêm một giây nào.

“Nhưng mà Tô Tịch Vãn này trông không tệ, đợi đến khi nó thi đỗ trường đại học tốt, đến lúc đó giá trị bản thân càng cao, như vậy chúng ta có thể dùng nó để liên hôn mà!”
Phương Thanh Hủy nghe được tính toán của Tô Mậu Dụ, bà ta lại nghĩ tới dáng vẻ của Tô Tịch Vãn, tuy Tô Tịch Vãn vẫn luôn nghe theo lời bà ta nói, trán dùng tóc mái dày che đi, cô vốn không cận thị, nhưng vẫn nghe mình đeo kính vào.

Chẳng qua dáng vẻ của Tô Tịch Vãn khi còn nhỏ, bà ta vẫn còn nhớ rõ.

Con nhóc này từ nhỏ đã xinh đẹp, nhưng mà vậy thì thế nào, còn không phải là ở trong lòng bàn tay mình không thể xoay người.


Chẳng qua bà ta không nghĩ tới chính là, con gái ruột nhà mình vậy mà chịu khổ thay cô 18 năm, bà ta nằm mơ cũng không nghĩ đến, con gái ruột nhà mình lớn lên ở trong cô nhi viện.

Diệu Văn của bà ta ở trong cô nhi viện chịu nhiều khổ cực như vậy, Tô Tịch Vãn dựa vào cái gì còn muốn gả vào hào môn?
Ồ, bà ta cũng muốn Tô Tịch Vãn nếm thử tư vị trở thành cô nhi.

Đến lúc đó không có Tô gia che chở, bà ta muốn nhìn xem Tô Tịch Vãn này sinh tồn kiểu gì.

Phương Thanh Hủy nghĩ đến đây, thì nhìn Tô Mậu Dụ nói:
“Chồng à, anh đã quên khi em ôm Diệu Văn trong lòng, vị tiên sinh phong thủy kia đã nói gì sao?”
“Em là nói…” Tô Mậu Dụ có chút chần chừ nói.

“Vị tiên sinh phong thủy kia nói, sau này con gái chúng ta sẽ là phúc tinh, Tô gia chúng ta cũng sẽ vì đứa con gái này, mà càng tiến thêm một bước.

” Phương Thanh Hủy ngoài miệng nói như vậy, thực ra trong lòng không mấy tin phong thủy, nếu không…


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương