Dì Chu có chút nghi ngờ nhìn Tô Tịch Vãn nói:
“Tiểu thư, vì sao cháu lại nói như vậy?”
“Dì Chu, hôm nay dì cứ nghe cháu đi, dù sao đi con đường to cũng không xa hơn đi con đường nhỏ bao nhiêu!”
Dì Chu nhìn thấy Tô Tịch Vãn nói như vậy, cũng ngượng ngùng hỏi tiếp.

Bà ấy thấy đã sắp tới giờ tan làm, nghĩ tới con gái út Chu Dã nhà mình cũng sắp nghỉ về nhà, bà ấy nói với Tô Tịch Vãn một tiếng, sau đó đi thu dọn đồ của mình chuẩn bị về nhà.

Tô Tịch Vãn nhìn dì Chu đi ra, cô không nhịn được thầm than một tiếng, hy vọng dì Chu có thể nghe lọt lời cô nói.

Cô vốn không muốn để lộ chuyện mình biết huyền thuật, cô sợ vợ chồng Tô gia biết được mình có bản lĩnh này, lại không nỡ để mình rời đi.

Ở trong cái nhà này, cô vẫn luôn cẩn thận bảo vệ bí mật này, bởi vì cô biết, một khi bị phát hiện, có khả năng sẽ mang đến càng nhiều phiền phức và trói buộc đối với cô.


Tô Tịch Vãn nghĩ như vậy, lập tức không nhịn được vuốt ve ấn ký hoa đào trên tay mình.

Ấn ký hoa đào này là từ khi cô có ký ức đã có, từ nhỏ cô đã vô cùng tò mò, vì sao màu sắc bớt của người khác đều đen hơn làn da một chút, mà của mình lại là màu hồng nhạt.

Nhưng mà vết bớt kia không đau không ngứa, cũng không có trở ngại gì đối với cuộc sống thường ngày của mình, cho nên Tô Tịch Vãn không để trong lòng.

Chẳng qua khi cô học cấp 2, không cẩn thận làm rách cánh tay, máu tươi chảy tới vết bớt hoa đào kia, từ đó về sau mình giống như mở ra được một không gian mà tiểu thuyết nói.

Nhưng mà không gian này rất nhỏ, nhìn chỉ khoảng mười mấy mét vuông, lúc ấy trong không gian trống rỗng, chỉ có mấy quyển sách.

Tô Tịch Vãn mở những quyển sách đó ra, nội dung bên trong có chút thâm ảo khó hiểu, nhưng mà Tô Tịch Vãn vẫn có thể nhìn ra được những quyển sách đó có liên quan tới Huyền Môn.

Ôm tâm tư tò mò, Tô Tịch Vãn bắt đầu nghiên cứu những quyển sách này.


Tuy những quyển sách này có chút tối nghĩa khó hiểu, nhưng mà Tô Tịch Vãn có được bản lĩnh thấy qua là không quên được.

Cô dựa vào trí nhớ xuất chúng và đầu óc thông minh của mình, chậm rãi thăm dò được lĩnh vực thần bí này.

Trong những quyển sách đó bao hàm năm thuật của Huyền Môn: Sơn, Y, Mệnh, Tướng, Bặc.

Mà Tô Tịch Vãn học tập rất nhẹ nhàng, mới vừa học cấp 2, lúc ấy cha Tô mẹ Tô nộp phí sinh hoạt một kỳ, cho nên Tô Tịch Vãn không cần làm việc kiếm tiền, cho nên cô có rất nhiều thời gian trống.

Khi cô không có việc gì làm, sẽ nghiên cứu những quyển sách trong không gian, năm sáu năm trôi qua, cô đã học gần hết những quyển sách đó.

Nhưng cụ thể cô cò trình độ học tập huyền thuật thế nào, bản thân cô cũng không rõ lắm.

Bởi vì khi cô học tập những huyền thuật đó có chút thành tựu, cô lập tức phát hiện, cha mẹ Tô gia không có huyết thống với cô.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương