Nếu mấy người này không quản được miệng lưỡi mình, vậy để miệng lưỡi của bọn họ chịu chút tội đi.

Không có người nào phát hiện ra hành động rất nhỏ này, mà mấy bùa chú kia lại giống như trừng phạt vô hình, sắp buông xuống trên người đám người khắc nghiệt kia.

Tô Tịch Vãn lên tầng 3, biệt thự của Tô gia có tổng cộng ba tầng, cha Tô mẹ Tô và anh cả Tô Hách Hiên còn có anh hai Tô Hách Minh đều ở tầng hai.

Chỉ có phòng của cô là phòng ngủ nhỏ nhất ở tầng 3.

Tuy diện tích phòng không to, bố trí cũng tương đối đơn giản, nhưng đây là một trong số ít nơi trong nhà cô có thể cảm thấy bình yên.

Sau khi Tô Tịch Vãn vào phòng, phát hiện phòng mình còn tính sạch sẽ, trong lòng cô không nhịn được có chút ấm áp, có lẽ là người giúp việc dì Chu tới quét dọn cho mình.

Dì Chu là giúp việc lâu năm của Tô gia, mà trong tất cả người hầu, cũng chỉ có dì Chu là đối xử không tệ với cô.


Tô Tịch Vãn đang nghĩ ngợi, thì nghe thấy bên ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.

Sau khi Tô Tịch Vãn nghe thấy, đi tới mở cửa phòng, chỉ thấy dì Chu bưng ít đồ ăn, đứng ở ngoài cửa.

“Vãn Vãn tiểu thư, cháu còn chưa ăn cơm tối đúng không, dì nấu một ít, cháu xem cháu ăn ở trong phòng, hay là?”
Tô Tịch Vãn nhìn dì Chu mộc mạc, dịu dàng nói:
“Đưa cho cháu đi dì Chu, cháu ăn trong phòng là được!”
Sau khi nói xong Tô Tịch Vãn nhận lấy khay trong tay dì Chu, sau đó đặt trên bàn sách của mình.

Tuy món ăn trong khay đơn giản, nhưng tản ra hương vị gia đình.

Sau khi Tô Tịch Vãn nhận lấy khay dì Chu cũng không rời đi, bà ấy có chút muốn nói lại thôi nhìn Tô Tịch Vãn.


Khi Tô Tịch Vãn có chút nghi ngờ nhìn về phía bà ấy, dì Chu giống như là hạ quyết tâm, nói:
“Vãn Vãn tiểu thư, hai ngày trước tiên sinh dẫn một cô gái từ bên ngoài về, nói cô gái kia mới là đại tiểu thư thật sự của Tô gia, dì nghĩ có khả năng cháu còn chưa biết, cho nên muốn nói một tiếng với cháu.


Trong giọng nói của dì Chu có chút sầu lo, bà ấy lo lắng tin tức này sẽ khiến Mộc Tịch Vãn cảm thấy sốc.

Tô Tịch Vãn nhìn dì Chu, trong đôi mắt hiện lên chút ấm áp, ở nhà này, ấm áp duy nhất cô cảm nhận được là từ người dì Chu này.

Cô cười nói:
“Cháu biết rồi dì Chu, dì không cần phải lo lắng cho cháu đâu.

Đúng rồi dì Chu, có phải là hôm nay dì sẽ nghỉ phép về nhà hay không?”
Dì Chu vốn đang lo lắng cho Tô Tịch Vãn, bà ấy nghe Tô Tịch Vãn hỏi như vậy, thì có chút nghi ngờ hỏi:
“Đúng vậy tiểu thư, tiểu thư vừa trở về, sao lại biết chuyện này?” Trong mắt dì Chu tràn ngập khó hiểu.

Tô Tịch Vãn cũng không trả lời câu hỏi của dì Chu, cô chỉ nói:
“Dì Chu, dì về nhà khi đi ngang qua ngã tư đường đầu tiên, đừng rẽ vào, phải đi đường thẳng, hôm nay đừng ham đi con đường nhỏ!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương