TÔI BIẾT chúng tôi là chị em. Tôi biết điều đó. Tôi biết.

Mà không những chỉ là chị em - chúng tôi còn là hai tâm hồn đồng điệu! Sau tất cả những khởi đầu sai lầm đó. Sau ngần ấy hiểu lầm. Sau khi tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có điểm gì chung với chị, không bao giờ.

Chị giống hệt tôi. Tôi hiểu chị.

Tôi hiểu chị!

Mọi thứ Jim nói khiến mọi chuyện khớp lại hoàn hảo. Mọi thứ! Đã bao nhiêu lần tôi giấu hải quan những đôi giày mua về từ Mỹ? Đã bao nhiêu lần tôi mạo hiểm chen chúc mua hàng giảm giá? Tôi thậm chí còn bị thương ở chân, y như chị! Đó là khi tôi thấy có người treo biển hạ giá lần cuối cho ví Orla Kiely ở Selfridges, thế là tôi nhảy một phát tám bậc khỏi cái băng chuyền.

Ôi trời, giá mà tôi nhìn thấy cái tủ trưng bày đá của chị sớm hơn. Giá mà tôi biết trước. Thế thì mọi thứ đã khác! Sao chị không nói với tôi cơ chứ? Sao chị không giải thích gì cả?

Ngay lập tức tôi nhớ lại cnh Jess nói chuyện về đá trong lần gặp đầu tiên... rồi lúc ở nhà tôi chị cũng nhắc lại. Và tôi thấy tự xấu hổ. Chị thật sự đã cố. Tôi thì không hề lắng nghe, phải vậy không? Tôi không tin khi chị nói là đá thú vị. Tôi nói rằng đá thật... ngu ngốc. Tẻ nhạt nữa. Như chị vậy.

“Chúng ta đi nhanh hơn được không?” tôi nói với Jim. Chúng tôi đang ngồi trên chiếc Land Rover có lỗ kêu như công nông của anh, vượt qua những con dốc um tùm và những bức tường đá, leo mỗi lúc một cao lên ngọn đồi.

“Đi nhanh hết mức rồi đấy,” anh nói. “Chúng ta sẽ đến kịp thôi, đừng lo.”

Cừu chạy tán loạn khỏi con đường khi chúng tôi lao qua, những hòn sỏi văng lên kính chắn gió. Tôi liếc ra ngoài cửa sổ - rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Không phải tôi sợ độ cao hay gì mà vì hình như chúng tôi đang chỉ cách mép vực khoảng sáu phân thôi.

“Được rồi,” Jim nói, đánh xe vào một bãi đỗ nhỏ, nghiến qua một đám sỏi. “Đây là chỗ xuất phát. Và kia là nơi họ sẽ leo núi.” Anh chỉ ngọn núi dựng đứng sừng sững trên đầu chúng tôi. “Đỉnh Scully nổi tiếng.” Điện thoại anh reo, anh với lấy nó. “Xin lỗi.”

“Không sao! Cảm ơn anh!” Tôi nói, vặn khóa mở cửa xe. Tôi ra khỏi xe nhìn quanh - và trong một thoáng phong cảnh nơi đây đã khiến tôi choáng ngợp.

Chỗ nào cũng đầy đá hiểm trở và mỏm núi, xen lẫn những mảng cỏ và khe nứt, tất cả chìm trong bóng núi - một khối ảm đạm, lởm chởm nổi bật trên bầu trời u ám. Khi nhìn xuống thung lũng, tôi chợt cảm thấy như bị hút xuống, hơi giống chứng vertigo [1]. Tôi thật sự không nhận ra chúng tôi đang đứng ở một nơi khá cao. Một đám nhà túm tụm hiện lên xa xa bên dưới, tôi đoán đó chính là Scully, nhưng ngoài cảnh đó ra có thể nói chúng tôi đang ở giữa hư vô.

[1] Chứng chóng mặt khi nhìn từ trên cao xuống.

Ừm, cứ nghĩ mà xem, chúng tôi đang ở giữa hư

Tôi hấp tấp bước qua đám sỏi đến một khoảng đất nhỏ đặt một cái bàn trên có tấm biển đề CUỘC ĐI BỘ LEO NÚI CỦA NHÓM MÔI TRƯỜNG SCULLY - NƠI ĐĂNG KÝ. Sau cái bàn là hai lá cờ vàng đánh dấu nơi bắt đầu đường lên núi. Một người đàn ông mặc áo có mũ trùm đầu, đội mũ lưỡi trai, tôi không nhận ra là ai, đang ngồi tại bàn. Ngoài ra không có bóng người nào cả.

Mọi người đâu hết rồi? Trời ơi, thảo nào họ chẳng có xu nào, khi mà chẳng ai tham gia cuộc đi bộ gây quỹ này.

“Chào,” tôi nói với người đàn ông mặc áo có mũ trùm đầu. “Anh có biết Jess Bertram đang ở đâu không? Chị ấy là một người tham gia đi bộ. Tôi thật sự cần nói chuyện với chị ấy.”

Tôi hồi hộp ghê gớm vì mong đợi. Tôi không thể chờ đến lúc được nói chuyện với chị! Tôi không thể chờ được nhìn thấy mặt chị!

“Quá muộn rồi, tôi e là thế”, anh ta nói, chỉ lên ngọn núi. “Cô ấy đi rồi, mọi người đi cả rồi.”

“Đã đi rồi sao? Nhưng... mười một giờ cuộc đi bộ mới bắt đầu mà. Còn những năm phút nữa!”

“Bắt đầu lúc mười rưỡi,” anh ta sửa lại. “Chúng tôi đẩy sớm lên vì thời tiết xấu quá. Cô phải đợi thôi. Chỉ vài tiếng thôi mà.”

“Ôi.” Tôi xụi lơ thất vọng và quay đi. “Cũng được, cảm ơn anh.” Sẽ ổn cả thôi. Mình chờ được. Mình có thể kiên nhẫn. Cũng không lâu lắm đâu, chỉ vài giờ thôi.

Nhưng đúng là lâu thật. Vài tiếng đồng hồ dài như hàng thế kỷ. Tôi muốn nói chuyện với chị bây giờ cơ. Tôi bực tức ngước nhìn ngọn núi, chỉ nhìn thấy mỗi một đôi mặc áo có mũ trùm đầu màu đỏ giống nhau cách vài trăm mét trên cao. Bên ngoài mặc áo bib có chữ NHÓM MÔI TRƯỜNG SCULLY. Họ là những người tham gia cuộc đi bộ. Và nhìn xem, xa hơn họ một chút là một ông mặc áo

Đầu tôi hoạt động nhanh chóng. Họ vẫn chưa đi xa lắm. Điều đó có nghĩa là Jess cũng chưa đi xa được. Điều đó có nghĩa là... tôi có thể đuổi kịp chị. Phải!

Loại tin tức thế này không thể chờ vài tiếng được. Ý tôi là, chúng tôi là chị em mà. Chúng tôi thực sự, đích thực là chị em! Tôi phải nói điều đó với chị ngay.

Tôi khoác túi Thiên Thần lên vai một cách đầy quyết tâm, vội vàng đến chỗ bắt đầu con đường dốc lên núi, và ngước lên nhìn. Mình có thể trèo lên đó. Dễ ấy mà. Có đá để bám vào và mọi thứ.Tôi bước vài bước thăm dò - và nó chẳng khó gì cả.

“Xin lỗi?” Người đàn ông mặc áo có mũ trùm đầu đứng dậy, bối rối. “Cô định làm gì vậy?

“Tôi đang định tham gia cuộc đi bộ. Đừng lo, tôi sẽ tự ủng hộ mình.”

“Cô không thể tham gia được! Nhìn giày của cô kìa!” Anh kinh hãi chỉ vào đôi giày năm phân màu ngọc lam của tôi. “Cô có áo mưa không?”

“Áo mưa?” tôi nhăn mặt. “Trông tôi có giống một người có áo mưa không?”

“Thế gậy thì sao?”

“Tôi không cần gậy, tôi giải thích. Tôi vẫn chưa già.”

Thiệt tình! Chỉ là chuyện leo lên một quả đồi thôi mà. Sao phải rối lên thế?

Chỉ để cho anh ta thấy, tôi bắt đầu trèo một cách nghiêm chỉnh. Mặt đất hơi lầy lội vì mưa phùn, nhưng tôi cắm gót giày xuống bùn thật chắc rồi bám chặt lấy đá hai bên lối trèo - và trong vòng hai phút tôi đã vượt qua khúc ngoặt

Tôi thở hồng hộc, bắp chân đau nhừ, nhưng ngoài ra thì tôi leo rất giỏi! Trời ơi, điều này chỉ chứng minh rằng leo núi đâu có khó đến thế. Tôi đến chỗ uốn tiếp theo, quay lại nhìn mãn nguyện. Tôi đã thật sự leo được nửa chặng đường rồi!

Dễ quá là dễ. Tôi biết ngay là những người chuyên đi bộ leo núi chỉ huênh hoang vớ vẩn thôi mà.

Bên dưới tôi lờ mờ nghe thấy Jim đang hét, “Becky! Quay lại đi!” nhưng bỏ ngoài tai và kiên quyết leo lên, từng centimet một. Tôi cần phải nhanh lên nếu định bắt kịp Jess.

***

Ngoại trừ việc chị hẳn là một người đi bộ rất nhanh. Bởi sau gần một tiếng leo hùng hục, tôi vẫn chưa đuổi kịp chị. Trên thực tế, tôi vẫn chưa đuổi kịp bất cứ ai trong số họ. Lúc đầu tôi còn thấy đôi mặc đồ đỏ trong tầm mắt, nhưng sau đó hình như họ mất tiêu. Ông mặc áo xanh cũng bốc hơi. Và rồi thậm chí còn chưa thấy bóng dáng Jess.

Có lẽ do chị đã chạy một mạch lên đỉnh cũng nên, tôi chán nản nghĩ. Có lẽ giờ này chị đang chống đẩy hai mươi cái bằng một tay trên đỉnh rồi, bởi leo núi không đủ vất vả. Ôi trời, thật không công bằng. Lẽ ra tôi cũng phải có một ít gen siêu khỏe chứ.

Tôi bước thêm mấy bước nữa rồi dừng lại lấy hơi, nhăn nhó khi thấy đôi chân lấm lem bùn đất của mình. Mặt tôi nóng bừng, thở không ra hơi, nên tôi lấy lọ nước khoáng xịt mặt Evian ra xịt. Từ đoạn này đường khá dốc. Tôi không thấy khó khăn hay gì. Thật ra tôi đang rất thoải mái. Ngoại trừ vết phồng rộp trên bàn chân phải hơi đau một chút. Có lẽ anh chàng đó nói đúng - thứ tôi đang đi không phải là đôi giày leo núi tốt nhất thế giới. Dù, nhìn vào mặt tốt của vấn đề, gót giày chống trượt rất tốt.

Tôi nhìn quanh sườn núi vắng lặng, lởm chởm. Cách khoảng một mét là một gò đá, phía ngoài gờ đá là một vách đá đổ xuống một thung lũng. Tôi sẽ không nhìn xuống đâu. Nghĩ cũng không.

Tôi cất lọ nước xịt mặt Evian, nhìn quanh, hơi nghi ngại. Tôi chẳng biết mình còn phải đi bao xa nữa. Nãy giờ tôi chỉ lo sao cho mình đuổi kịp những người khác và không để mất dấu họ. Tôi chúi đầu về phía trước, cố gắng tìm bóng dáng một cái áo có mũ trùm đầu màu sặc sỡ, nhưng chỉ thấy màn sương dày đặc.

Ôi trời. Có khi trời sắp mưa cũng nên. Mà tôi thậm chí còn không có nổi một cái áo mưa.

Đột nhiên tôi thấy mình hơi ngốc. Lẽ ra mình không nên nhào đến đây mới phải. Có lẽ mình nên quay xuống. Một cách thận trọng tôi lùi lại vài bước... nhưng mặt đất trơn hơn tôi tưởng.

“Khỉ thật!” Tôi bám vào một mỏm đá sắc cạnh để khỏi bị trượt về phía gờ đá. Cánh tay tôi đau nhói từ bên trong - chắc tôi vừa vặn mạnh cơ nào đấy rồi - nhưng bằng cách nào đó tôi đã lôi được mình ngược lại.

OK, tôi sẽ không leo xuống nữa. Dù sao chăng nữa, có khi leo xuống bây giờ còn xa hơn là đi tiếp. Tôi sẽ tiếp tục theo đuổi con đường. Sẽ ổn cả thôi. Chỉ cần đi nhanh hơn một chút, tôi sẽ bắt kịp Jess ngay. Chỉ cần thấy mặt chị thôi thì cũng đáng. Chị sẽ không tin vào mắt mình. Rồi tôi sẽ nói điều đó với chị - rồi chị sẽ không tin vào tai mình nữa! Chị sẽ hoàn toàn, tuyệt đối ngạc nhiên! Tôi ôm chầm lấy ý nghĩ ấy một lát, rồi, như được tiếp thêm nguồn năng lượng mới dâng trào, tôi tiếp tục leo núi.

***

Mình hết hơi rồi. Mình không thể tiếp tục đi thêm nữa.

Đầu gối tôi ê ẩm, tay đau rát, bàn chân thì đầy nốt phồng rộp. Tôi đã lê lết đâu như hàng giờ rồi, nhưng ngọn núi khốn kiếp này cứ như kéo dài vô tận. Mỗi lần nghĩ hẳn mình đã lên tới đỉnh, tôi lại thấy một đỉnh khác mọc lên trước mắ

Jess ở đâu chứ? Mọi người đâu hết rồi? Không thể nào tất cả mọi người đều đi nhanh hơn tôi được.

Tôi dừng lại một lát lấy hơi, tựa vào một tảng đá lớn cho khỏi ngã. Quang cảnh thung lũng bên dưới vẫn tuyệt vời như thế với những đám mây xám mây hồng trôi ngang bầu trời và một chú chim vút bay qua đầu tôi. Có lẽ đại bàng hay gì đấy. Nói thật tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi chỉ muốn ngồi xuống với một cốc trà. Đó là mọi thứ tôi muốn trên đời.

Nhưng tôi không thể. Tôi phải tiếp tục. Cố lên nào. Ý nghĩa của từ leo núi là thế này đây.

Bằng nỗ lực phi thường, tôi buông tay khỏi tảng đá và bắt đầu lại leo lên. Trái, phải. Trái, phải. Có lẽ mình sẽ thử hát, như dàn đồng ca Von Trapps. Phải. Như thế mình sẽ vui hơn.

“ ‘Cao cao trên ngọn đồi...’ ”

Thôi. Quên ngay đoạn hát hò đi.

***

Ôi trời. Mình không thể leo được nữa. Đơn giản là không thể.

Tôi chắc phải đi được mấy tiếng rồi, tôi thấy mệt mỏi chóng mặt quá. Mặt tôi đầm đìa mồ hôi, phổi bốc cháy, tay tê rần. Chân tôi bê bết bùn, giày thì không còn nhận ra nữa, đầu gối xước xát, váy thì rách, và giờ thì tôi không biết mình nên đi đâu nữa.

Tôi vấp phải một đám đá, phải bám vào một bụi cây, nhăn nhó vì bị gai đâm. OK. Tôi phải dừng lại nghỉ thôi. Tôi ngồi xuống một phiến đá phẳng và dò dẫm tìm lọ nước khoáng xịt mặt Evian

Tôi cực kỳ khát nước. Tôi phun những giọt cuối cùng còn lại của lọ Evian vào mồm, cho đến khi hết sạch. Tôi lấy khăn giấy trong túi ra lau mặt và nhìn quanh sườn núi vắng tanh. Không thấy một bóng người. Không một ai.

Mình làm gì tiếp đây?

Tận sâu thẳm trong lòng tôi cảm thấy sợ thắt tim nhưng lờ nó đi. Mình sẽ ổn thôi. Quan trọng là nghĩ tích cực. Mình chỉ cần tiếp tục leo lên thôi. Mình làm được mà!

Không, mình không thể, một giọng khe khẽ vang lên trong tôi.

Thôi ngay. Nghĩ tích cực. Mình có thể làm được mọi việc đã đặt ra trong đầu.

Chân tôi đã lẩy bẩy hết cả, nhưng bằng cách nào đó tôi buộc được mình bước tiếp, nhăn mặt vì đau khi giày lại cọ vào chỗ sưng phồng. Được rồi. Chỉ cần tiếp tục đi thôi mà. Mình sẽ lên đến đỉnh - và có khi đó là địa điểm tổ chức tiệc chào mừng cũng nên. Ở đó sẽ có đồ uống nóng họ từng nhắc tới. Phải. Sẽ ổn cả thôi...

Đột nhiên tiếng sấm vang rền từ xa vọng lại. Ôi trời ơi. Làm ơn đi, đừng có thế chứ. Tôi ngước nhìn lên, bầu trời tối sầm lại thành màu xám xịt đầy đe dọa.

Một giọt mưa rơi vào mắt tôi. Rồi một giọt nữa.

Tôi nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng trong lòng tôi sự hoảng loạn đang bắn ra tung tóe. Mình làm gì đây? Tiếp tục leo lên? Hay leo xuống?

“Xin chào!” tôi gọi to lên. “Có ai ở đó không?” Giọng tôi âm vang khắp dãy núi, nhưng chẳng có tiếng trả lời.

Th nhiều hạt mưa nữa hạ cánh xuống đầu tôi.

Tôi chẳng có cái gì không thấm nước cả. Tôi nhìn xung quanh phong cảnh ảm đạm sợ đến đờ người. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không xuống được? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi kẹt ở đây giữa cơn bão? Tôi quá háo hức muốn báo cho Jess biết chúng tôi là chị em. Giờ thì tôi thấy mình như con ngốc. Lẽ ra tôi nên đợi. Luke nói đúng. Sao tôi lại không thể chờ đợi bất cứ điều gì trong đời chứ? Tất cả là lỗi của tôi.

Lại có tiếng sấm rền vang từ xa vọng lại, và tôi run người vì sợ. Nhỡ tôi bị sét đánh chết thì sao? Tôi thậm chí còn không biết quy tắc hành động khi ở ngoài trời lúc có bão. Cái gì mà “Đứng dưới cây to.” Hoặc cũng có thể là “Đừng đứng dưới cây to.” Nhưng thế nào mới đúng chứ? Lỡ tôi chọn nhầm thì sao?

Bất chợt, xuyên qua sự lo lắng của mình, tôi nghe thấy tiếng gì như tiếng chiêm chiếp. Có phải là một... con thú không nhỉ?

Ôi trời đất ơi.

Ôi trời ơi. Đó là điện thoại di động của tôi. Trên này có tín hiệu! Thật sự có tín hiệu!

Tay run run, tôi kéo khóa túi Thiên Thần, chộp lấy cái điện thoại đang nhấp nháy. Tôi nhẹ nhõm muốn xỉu khi thấy từ LUKE hiện lên trên màn hình. Tôi điên cuồng bấm vào nút màu xanh để nghe.

“Anh Luke!” tôi nói. “Becky đây!”

“Becky? Có ai ở đấy không?” Tín hiệu lạo xạo, tiếng anh nghe không rõ và như ở rất xa.

“Vâng!” tôi gào lên trong lúc mưa rơi nặng hạt hơn trên đầu. “Luke, em đây! Em lạc đường rồi! Em cần giúp đỡ!”

“Alô?” giọng bối rối của anh lại vang lên. “Có ai nghe tôi nói gì không

“Có! Em có nghe thấy tiếng anh! Em ở đây!” Tự dưng nước mắt bắt đầu chảy tràn trên mặt tôi. “Em bị kẹt trên ngọn núi kinh khủng này và chẳng biết phải làm sao nữa. Luke, em rất xin lỗi...”

“Điện thoại không hoạt động.” tôi nghe thấy anh nói với một ai đó khác. “Tôi chẳng nghe thấy khỉ gì cả.”

“Luke!” tôi gào ầm lên. “Luke, em ở đây! Em ở ngay đây! Đừng đi!”

Tôi điên cuồng đập điện thoại, và từ PIN YẾU nhấp nháy đập vào mắt tôi.

“Alô?” tiếng Luke lại vang lên. “Becky à?”

“Luke, làm ơn nghe thấy đi!” tôi khóc trong tuyệt vọng. “Xin anh nghe thấy em nói đi! Làm ơn...”

Nhưng ánh sáng trên màn hình điện thoại mờ dần. Một lát sau cái điện thoại chết hẳn.

Anh đi rồi.

Tôi nhìn quanh vùng núi hoang vắng. Cả đời tôi chưa từng cô đơn đến thế.

***

Một trận gió thổi bạt mưa vào mặt tôi và tôi nhận ra rằng không thể cứ đứng đây mãi được, cần phải tìm một chỗ trú, kiểu gì cũng được.

Gần hai mét phía trên đầu tôi có một cái gì như gờ đá nhô ra, trên còn có một đám đá nữa. Một trong số đó lại chìa ra, có lẽ tôi có thể trú bên dưới. Bùn ướt lép nhép, trơn tuột, nhưng tôi giậm chặt gót giày xuống và bám vào bất cứ cái gì bám được, cứ thế không hiểu bằng cách nào cũng lần sờ trèo tới được chỗ đó, đầu gối còn lại cũng xước xát cả.

Mẹ ơi, cao quá đi mất. Tôi thấy hơi cheo leo. Nhưng không sao. Nếu không nhìn xuống thì tôi sẽ ổn thôi. Tôi bám chắc vào mỏm đá đang chìa ra trên đầu và cố nép vào trong để không bị trượt chân lộn cổ xuống... đúng lúc đó tôi chợt thấy một cái gì màu vàng lướt qua.

Màu vàng. Màu vàng áo-mưa-của-người-đi-leo-núi. Tôi không tin nổi. Trên núi còn có ai đó khác nữa! Còn có người khác nữa! Mình được cứu rồi!

“Xin chào!” tôi hét. “Xinn chàoo! Tôi ở đây!” Nhưng giọng tôi bị giờ mưa thổi bạt sang hướng khác.

Tôi không thể nhìn rõ được đó là ai, bởi đá chắn tầm nhìn. Từ từ, thận trọng, tôi điều khiển chính mình men theo rìa gò đá cho đến khi nhìn được rõ hơn. Và rồi tôi đã nhìn thấy rõ.

Là Jess.

Chị đang ở con dốc bên dưới, mặc áo mưa vàng, đeo ba lô. Có cái gì đấy như dây thừng nối chị với sườn núi, còn chị thì đang dùng một con dao kim loại tẩn mẩn đục vào đá.

“Jess!” tôi gào lên, nhưng giọng tôi chẳng to hơn tiếng gió rít mấy. “Jess! Jess!”

Cuối cùng thì chị cũng quay đầu lại - và cả gương mặt chị chìm trong bàng hoàng.

“Lạy Chúa! Becky! Em đang làm quái gì trên đó thế?”

“Em đến để bảo với chị chúng ta là chị em!” tôi hét lên đáp lại, nhưng không chắc qua màn mưa sầm sập chị có nghe thấy không. “Chị em!” Tôi lại gào toáng lên, bước thêm một bước, bắc loa lên miệng. “Chúng ta là CHỊ E

“Dừng lại!” Jess hét. “Gờ đá đó nguy hiểm lắm!”

“Em không sao mà!”

“Quay lại ngay!”

“Em không sao, thật đấy,” tôi nói to. Nhưng trông chị hoảng hốt quá nên tôi nghe lời bước ngược lại, tránh xa mép đá.

Và đó là lúc giày tôi trượt trên bùn ướt.

Tôi không thể đứng vững lại và khua tay loạn lên chỗ mấy tảng đá cố tìm chỗ bám, cố tự cứu mình, nhưng cái gì cũng trơn quá. Ngón tay tôi quờ được rễ một cây bụi, nhưng nó bị mưa làm cho ướt sũng. Tôi không thể nào bám chắc được.

“Becky!” tôi nghe tiếng Jess thét lên khi rễ cây tuột khỏi những ngón tay tuyệt vọng của tôi. “Becky.”

Tôi rơi xuống trong cơn hoảng loạn ào tới, tất cả những gì tôi nghe thấy là tiếng thét, tôi thoáng thấy bầu trời và rồi cái gì đổ đập vào đầu tôi, rất mạnh.

Sau đó mọi thứ tối sầm.

***

BÁO MAIDA VALE – Tin thời sự thứ Bảy ngày 7 tháng 6 năm 2003.

LO SỢ CHO CÔ GÁI MẤT TÍCH

Đêm qua người ta đã rất lo sợ cho sự an toàn của một công dân của Maida Vale là Rebecca Brandon, 27 tuổi. Hôm thứ Năm, cô Brandon (thời con gái là Bloomwood) đã biến mất khỏi căn hộ sang trọng nơi cô đang chung sống cùng chồng, anh Luke Brandon, và từ đó đến nay vẫn chưa có tin tức. Một người bạn của cô Brandon, Susan Cleath-Stuart đã phát hiện ra điều này khi bất ngờ đến London thăm bạn.

***

MUA SẮM

Một cảnh trên camera theo dõi cho thấy cô Brandon đã có mặt tại một cửa hàng thực phẩm địa phương tên là Annas Delicatessen, ngay sau thời điểm được thông báo là mất tích, có vẻ bị kích động. “Cô ấy bỏ lại đồ đã mua rồi rời khỏi cửa hàng,” nhân viên bán hàng Marie Fuller cho hay. “Cô ấy chẳng mua gì cả.”

Cô Cleath-Stuart buồn rầu bình luận, “Điều ấy chứng tỏ có gì đó không đúng! Bex không bao giờ bỏ lại đồ mình đã mua. Không bao giờ!”

***

HỖN LOẠN

Trên chuyến tàu mang tên Tâm trí Cơ thể Tinh thần hiện đang du ngoạn Địa Trung Hải đã xảy ra cảnh hỗn loạn khi bố mẹ của cô Brandon, ông bà Graham và Jane Bloomwood cứ khăng khăng đòi phải quay tàu lại. “Các người có thể mặc xác sự yên bình khốn kiếp này cơ mà! Con gái tôi mất tích rồi!” Các nhân chứng kể lại bà Bloomwood đã kích động gào lên như vậy.

***

BÃO

Trong khi đó, cơn bão đã khiến chồng cô Brandon, Luke Brandon, không thể rời khỏi nơi anh đang làm việc ở Cyprus. Các nguồn tin cho biết hôm qua anh đã “cực kỳ lo lắng” và vẫn đang giữ liên lạc chặt chẽ với cảnh sát. Đối tác làm ăn của anh, Nathan Temple, đã treo giải thưởng cho ai cung cấp thông tin giúp tìm ra cô Brandon. Hôm qua ông nói, “Nếu bất cứ ai động đến một sợi tóc trên đầu cô gái trẻ này, tôi sẽ tự tay bẻ gãy từng cái xương của hắn. Hai lần.” Ồng Temple từng bị kết tội hành hung người khác vào năm 1984.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương