Tín Đồ Shopping Lấy Chồng
-
Chương 21
TÔI KHÔNG THỂ TIN nổi tôi đã làm được tới khoảnh khắc này. Tôi thực lòng không tin nổi điều này đang diễn ra.
Tôi đang mặc một chiếc váy cưới và đội vương miện lấp lánh trên đầu.
Tôi là một cô dâu.
Khi tôi được Robyn dẫn đi trên hành lang vắng tanh, im ắng của Plaza, tôi cảm thấy hơi giống Tổng thống trong một bộ phim của Hollywood. “Người đẹp đang trên đường đến,” cô ta lẩm bẩm vào mic gắn ở tai khi chúng tôi đi qua chiếc thảm đỏ lộng lẫy. “Người đẹp đang tới.”
Chúng tôi rẽ và tôi thoáng nhìn thấy mình trong một chiếc gương cổ lớn, và thấy choáng váng. Đương nhiên tôi biết trông mình thế nào. Tôi vừa mới ngồi trước gương tự ngắm mình đến nửa tiếng đồng hồ trong phòng suite trên tầng, vì Chúa. Nhưng dù vậy, đột nhiên nhìn thấy mình, tôi không thể tin cô gái trong tấm mạng che mặt đó là tôi. Là tôi.
Tôi sắp bước trên lối đi giữa những hàng ghế ở Plaza. Bốn trăm con người đang theo dõi từng cử động của tôi. Ôi Chúa ơi.
Ôi Chúa ơi. Tôi đang nghĩ gì thế này?
Khi nhìn thấy cánh cửa Phòng Terrace, tôi thấy hoảng loạn, những ngón tay xiết chặt bó hoa. Việc này sẽ không thành công đâu. Tôi điên mất rồi. Tôi không thể làm được. Tôi muốn chạy trốn.
Nhưng chẳng có nơi nào để chạy cả. Chẳng có điều gì khác ngoài việc cứ tiếp tục.
Erin và những cô phù dâu khác đều đang chờ, và khi chúng tôi đến gần, tất cả bọn họ đều trầm trồ về chiếc váy của tôi. Tôi đã không hề biết bọn họ tên gì. Họ là con gái của các bạn Elinor. Sau ngày hôm nay hẳn tôi sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.
“Dàn nhạc dây. Sẵn sàng cho Người đẹp,” Robyn nói vào mic.
“Becky!” tôi ngước lên, và tạ ơn Chúa, đó là Danny, vận áo khoác dài thêu kim tuyến và quần da, đang cầm tờ Chương trình Buổi lễ màu đồng và nâu sẫm.“Trông cậu tuyệt quá.”
“Thật sao? Trông tớ ổn chứ?”
“Tuyệt vời,” Danny khẳng định. Anh chỉnh lại đuôi váy, lùi lại để ngắm rồi lấy ra một chiếc kéo và cắt một mảnh ruy băng.
“Sẵn sàng chưa?” Robyn nói.
“Chắc là rồi,” tôi nói mà cảm thấy hơi ớn.
Cánh cửa đôi bật mở, và tôi nghe thấy tiếng sột soạt khi bốn trăm con người ngồi trên ghế quay lại. Dàn nhạc dây bắt đầu chơi bản nhạc nền của Người đẹp ngủ trong rừng, và các cô phù dâu bắt đầu tiến lên lối đi giữa hai hàng ghế.
Và đột nhiên tôi bước về phía trước. Tôi đang bước vào khu rừng bị bỏ bùa mê, cứ thế bước khi tiếng nhạc mỗi lúc một to. Những bóng đèn nhỏ lấp lánh trên đầu. Những lá thông tỏa hương dưới chân tôi. Có cả mùi đất và tiếng chim kêu ríu rít, và một dòng thác nhỏ. Những bông hoa bừng nở một cách thần kỳ mỗi bước chân tôi qua, những chiếc lá cuộn mở ra, và mọi người há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn lên. Còn Luke ở phía trước, chàng hoàng tử đẹp trai của tôi, đang chờ tôi.
Cuối cùng thì tôi cũng bắt đầu thả lỏng người. Để tận hưởng giây phút này.
Khi tiến từng bước, tôi thấy như mình là một nữ diễn viên múa ba lê chính đang thực hiện tư thế lượn hoàn hảo ở Convent Garden. Hoặc là một ngôi sao màn bạc đang đến lễ trao giải Oscar. m nhạc đang chơi, mọi người đều nhìn tôi, trang sức trên tóc tôi và bộ váy đẹp nhất tôi từng được mặc. Tôi biết mình sẽ không bao giờ có cơ hội trải nghiệm chuyện này trong đời lần nữa. Không bao giờ. Khi đến điểm cuối của lối đi giữa hai hàng ghế, tôi bước chậm dần, hít lấy không khí, hít lấy mùi cây, hương hoa và mùi tuyệt vời. Cố ghi nhớ mọi chi tiết trong đầu. Tận hưởng mọi giây phút kỳ diệu.
Tôi đến bên cạnh Luke và đưa bó hoa cho Erin. Tôi mỉm cười ấm áp với Gary, phù rể mới của Luke - rồi nắm tay Luke. Anh siết nhẹ tay và tôi cũng siết nhẹ lại.
Rồi Michael bước tới, vận bộ vest đen giông giống của mục sư.
Anh khẽ mỉm cười vẻ thông đồng với tôi, rồi hít một hơi thật sâu và nói với tất cả mọi người.
“Các con yêu quý. Chúng ta đến đây để chứng kiến tình yêu giữa hai con người. Chúng ta ở đây để chứng kiến lời thề tình yêu của hai người với nhau. Và cùng chung vui với sự chia sẻ tình yêu của họ. Chúng ta luôn chúc phúc cho tất cả những con người đang yêu và hôm nay Chúa chắc chắn sẽ chúc phúc cho Luke và Becky khi họ cùng trao nhau lời thề nguyện.”
Anh quay sang tôi, và tôi có thể nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng tôi khi mọi người cố gắng nhìn cho rõ hơn.
“Rebecca, con có yêu Luke không?” anh nói. “Con có nguyện ở bên anh ấy những lúc hạnh phúc cũng như khi đau buồn, khi giàu cũng như khi nghèo, dù đau yếu hay khỏe mạnh không? Con có tin tưởng anh ấy bây giờ và mãi mãi không?”
“Con có,” tôi nói, không ngăn nổi một chút run run trong giọng nói.
“Luke, con có yêu Rebecca không? Con có nguyện ở bên cô ấy những lúc hạnh phúc cũng như khi đau buồn, khi giàu cũng như khi nghèo, dù đau yếu hay khỏe mạnh không? Con có tin tưởng cô ấy bây giờ và mãi mãi không?”
“Vâng,” Luke quả quyết nói. “Con có.”
“Cầu Chúa ban phước lành cho Luke và Becky và cầu chúc cho hai con luôn hạnh phúc.” Michael ngừng nói nhìn khắp phòng, như thể thách thức có ai đó dám tranh cãi với anh, và tay tôi siết chặt lấy tay Luke. “Cầu chúc cho các con có được niềm vui chia sẻ cảm thông, sự vui sướng của một tình yêu ngày càng lớn và sự ấm áp của một tình bạn vĩnh cửu. Nào, bây giờ chúng ta hãy cùng tác thành cho đôi trẻ hạnh phúc.” Anh mỉm cười với Luke. “Con có thể hôn cô dâu.”
Khi Luke cúi xuống hôn tôi, Michael bắt đầu vỗ tay. Một thoáng chững lại vì bối rối… rồi lõm bõm vài người cũng vỗ tay, rồi cả căn phòng vỗ tay rào rào.
Gary thì thầm gì đó vào tai Luke, và anh quay lại nhìn tôi, trông rõ lúng túng.
“Thế còn nhẫn thì sao?”
“Đừng nhắc đến nhẫn,” tôi vừa cười bất động vừa nói.
Tim tôi đập nhanh quá, tôi gần như không thở được. Tôi cứ chờ ai đó đứng lên. Chờ ai đó nói “Khoan đã...”
Nhưng không ai làm vậy. Không ai nói gì.
Vậy là thành công rồi.
Tôi nhìn vào mắt Michael trong một giây - rồi quay đi ngay trước khi có ai đó để ý thấy. Tôi vẫn chưa thể thả lỏng được. Hoàn toàn chưa thể.
Tay nhiếp ảnh gia đến trước mặt và tôi khoác lấy tay Luke thật chặt, còn Erin vừa đưa bó hoa cô dâu cho tôi vừa lau nước mắt.
“Thật là một lễ cưới đẹp tuyệt vời!” cô nói. “Phần về sự nồng ấm của tình bạn vĩnh cửu thực sự khiến tôi cảm động. Cô biết đấy, vì đó là tất cả những gì tôi mong muốn.” Cô ôm chặt bó hoa cô dâu của tôi vào ngực mình. “Đó là tất cả những thứ mà tôi hằng mong muốn.”
“Chà, cô biết đấy, tôi tin chắc rồi cô sẽ tìm thấy nó thôi,” tôi nói và ôm lấy cô. “Tôi biết cô sẽ tìm thấy mà.”
“Xin lỗi cô,” tay nhiếp ảnh gia nói. “Cho phép tôi chụp ảnh cô dâu và chú rể…”
Erin đưa cho tôi bó hoa và tránh sang một bên, còn tôi thì khoác lên vẻ mặt hớn hở nhất của người mới kết hôn.
“Nhưng Becky,” Luke nói. “Gary nói...”
“Anh hãy lấy nhẫn ở chỗ Gary,” tôi nói mà không hề quay đầu lại. “Nói rằng anh rất xấu hổ khi bỏ lỡ mất việc đó và chúng ta sẽ trao nhẫn sau.”
Một số khách mời tiến đến và chụp ảnh, tôi ngả đầu lên vai Luke, mỉm cười hạnh phúc với họ.
“Có gì đó không ổn,” Luke nói. “Michael đã không tuyên bố chúng ta là vợ chồng. Và không phải là chúng ta phải ký giấy tờ gì đó sao?”
“Suỵt!” Một ánh đèn flash lóe lên và cả hai chúng tôi đều chớp mắt.
“Becky, chuyện gì đang diễn ra vậy?” Anh quay tôi lại đối diện với mình. “Chúng ta đã kết hôn rồi đúng không?”
“Tư thế đẹp lắm!” tay nhiếp ảnh gia nói. “Cứ giữ nguyên như thế nhé!”
“Chúng ta đã kết hôn chưa?” Mắt Luke nhìn chăm chú khắp mặt tôi.
“Chà… thôi được,” tôi miễn cưỡng nói. “Như anh thấy đấy, chúng ta chưa kết hôn.”
Một ánh đèn flash lại lóe lên. Khi mắt tôi nhìn rõ lại thì Luke đang chăm chú nhìn tôi đầy hoài nghi.
“Chúng ta chưa kết hôn?”
“Nghe này, chỉ cần tin em thôi, được chứ?”
“Tin em?”
“Vâng! Như anh vừa hứa cách đây năm giây! Anh nhớ không?”
“Anh hứa vậy vì anh nghĩ chúng ta sẽ kết hôn!”
Đột nhiên dàn nhạc dây xướng bản “Bridal March” lên, và một nhóm bảo vệ lùa hết những vị khách cùng máy chụp ảnh của họ đi.
“Đi nào,” một giọng nói gay gắt không biết là của ai vang lên. “Bắt đầu bước đi.”
Nó vang lên từ chỗ quái quỷ nào vậy? Bó hoa đang nói chuyện với tôi đấy à?
Đột nhiên mắt tôi nhòm sắt một chiếc loa nhỏ xíu được gắn trên một nụ hoa hồng. Robyn gắn loa vào hoa cô dâu của tôi?
“Cô dâu và chú rể! Bước đi!”
“Được rồi!” tôi nói với bó hoa. “Chúng tôi đi đây!”
Tôi quàng chặt cánh tay Luke và bắt đầu bước xuống lối đi giữa hai hàng ghế, xuyên qua khu rừng bị phù phép.
“Chúng ta chưa kết hôn,” Luke vẫn không tin nổi nói. “Cả một cái khu rừng chết tiệt, bốn trăm con người, một chiếc váy trắng lộng lẫy và chúng ta chưa kết hôn.”
“Suỵt!” tôi cáu kỉnh nói. “Đừng nói điều đó với mọi người! Nhìn này, anh đã hứa nếu mọi chuyện có gì hơi lạ thì anh cũng sẽ thuận theo nó mà. Cứ làm như thế đi!”
Khi chúng tôi bước xuống, tay trong tay, những tia nắng đang len lỏi qua các cành cây và chiếu lốm đốm xuống sàn nhà. Đột nhiên có một âm thanh vo vo vang lên, rồi trước sự ngạc nhiên của tôi, những cành cây bắt đầu kẽo kẹt thu lại, để lộ một chiếc cầu vồng trên trần nhà. Một dàn hợp xướng tuyệt vời cất tiếng hát, và từ trên trời một đám mây bồng bềnh từ từ buông xuống, một đôi bồ câu béo ú màu hồng đang gật gù trên mây.
Ôi Chúa ơi. Tôi rúc rích cười. Thế này thì quá thật. Đây là những chi tiết nho nhỏ được thêm vào mà Robyn nhắc đến sao?
Tôi ngước lên nhìn Luke, miệng anh cũng đang giật giật vì kinh ngạc.
“Anh nghĩ sao về khu rừng?” tôi vui vẻ nói. “Nó thật tuyệt phải không? Đặc biệt, họ đưa những cây bulo này từ Thụy Điển bằng máy bay về đây đấy.”
“Thật vậy sao?” Luke nói. “Thế họ đã đưa những con bồ câu đó từ đâu về bằng máy bay vậy?” Anh nhìn chúng chăm chú. “Mấy con này to quá so với bồ câu. Chắc hẳn chúng phải là gà tây.”
“Chúng không phải là gà tây!”
“Những chú gà tây tình yêu.”
“Luke, im đi,” tôi lẩm bẩm, cố kìm để không phì cười. “Chúng là bồ câu.”
Chúng tôi đi qua từng hàng từng hàng những vị khách ăn mặc bảnh bao, tất cả đều mỉm cười ấm áp với chúng tôi trừ những cô gái đang dành cho tôi cái nhìn Thẩm định kiểu Manhattan.
“Tất cả đám những người này là ai thế nhỉ?” Luke vừa nói vừa nhìn những hàng người xa lạ đang mỉm cười.
“Em không biết.” Tôi nhún vai. “Em đã nghĩ có thể anh biết một vài người trong số này.”
Chúng tôi đến cuối căn phòng để chụp lượt ảnh cuối cùng, và Luke nhìn tôi thật kỳ quặc. “Becky, bố mẹ anh không ở đây. Bố mẹ em cũng vậy.”
“Ơ... không. Họ không ở đây.”
“Không người thân gia đình. Không nhẫn cưới. Và chúng ta chưa kết hôn.” Anh ngập ngừng. “Cứ coi như anh điên rồi đi - nhưng anh không mong đợi đám cưới chúng ta sẽ thành ra thế này.”
“Đây không phải là đám cưới của chúng ta,” tôi nói và hôn anh để chụp ảnh.
Không thể tin được là chúng tôi đã thực hiện trót lọt như thế này. Không ai nói gì. Không ai nghi ngờ gì. Một vài người đã muốn xem nhẫn cưới, và tôi chỉ cho họ xem thoáng qua chiếc nhẫn đính hôn rồi quay lưng đi luôn.
Chúng tôi đã ăn sushi và trứng cá muối. Chúng tôi đã có một bữa tối bốn món tuyệt vời. Chúng tôi đã uống rượu chúc mừng. Tất cả đều theo đúng kế hoạch. Chúng tôi cắt bánh bằng một thanh kiếm bạc to và mọi người chúc mừng, rồi ban nhạc bắt đầu chơi bài “The Way You Look Tonight” rồi Luke dẫn tôi ra sàn khiêu vũ và chúng tôi bắt đầu khiêu vũ. Đó là một trong những khoảnh khắc tôi muốn giữ trong ký ức mình mãi mãi. Những vòng quay của màu trắng, vàng kim, ánh sáng lấp lánh và âm nhạc, và hai cánh tay Luke quàng quanh tôi, đầu tôi váng vất vì champagne, và việc nhận thức rõ ràng vậy đấy, đây chỉ là phởn chí, và nó sẽ sớm kết thúc.
Và giờ thì bữa tiệc đang ngập trong nhạc jazz nhún nhảy. Ban nhạc đang chơi một bài mang âm hưởng nhạc jazz mà tôi không nhận ra đó là bài gì, còn sàn khiêu vũ thì chật ních. Giữa đám đông những người xa lạ ăn mặc đỏm dáng đó, tôi có thể nhận ra vài khuôn mặt quen thuộc. Christina đang nhảy với bạn trai cô ấy, còn Erin thì đang nói chuyện phiếm với một trong số các phù rể. Và kia là Laurel, đang nhảy rất nhiệt tình với... Michael!
Tốt rồi. Thế cũng hay.
“Chà, đoán xem đã có bao nhiêu người hỏi xin danh thiếp của tớ?” một giọng nói vang lên bên tai tôi. Tôi quay lại, thấy Danny trông rất hoan hỉ, mỗi tay một ly champagne còn miệng thì phì phèo điếu thuốc. “Hai mươi! Ít nhất là ngần ấy! Một người còn muốn tớ lấy số đo của cô ấy, ngay lúc đó, ngay tại đó. Tất cả bọn họ đều nghĩ chiếc váy thật đáng thèm muốn. Và khi tớ bảo rằng tớ từng làm việc với John Galliano...”
“Danny, cậu chưa bao giờ làm việc với John Galliano!”
“Tớ đã từng đưa cho ông ấy tách cà phê,” anh cãi lại. “Và ông ấy cảm ơn tớ. Đó là, theo một cách nào đó, một sự giao tiếp nghệ thuật...”
“Nếu cậu đã nói vậy,” tôi mỉm cười hạnh phúc với anh. “Tớ rất mừng cho cậu.”
“Thế cậu vui chứ?’
“Đương nhiên!”
“Mẹ chồng của cậu đang ở trong thế giới của bà ấy.”
Cả hai chúng tôi quay sang nhìn Elinor, lúc này đang ngồi ở một chiếc bàn gần đó, vây quanh là những quý bà sang trọng. Má bà hây hây hồng và trông bà tràn đầy sức sống nhất trong những lúc mà tôi từng thấy. Bà mặc một chiếc váy xanh nhạt đuôi dài với một lượng lớn kim cương, và trông bà như một hoa khôi của buổi khiêu vũ. Mà theo một cách nào đó thì đúng là như vậy. Đây là bạn bè bà ấy. Đây thực sự là bữa tiệc của bà ấy chứ không phải của Luke hay của tôi. Thật là một cảnh tượng tuyệt vời. Được làm khách mời đến dự một dịp thế này quả là tuyệt vời.
Và quả tôi cảm thấy mình là khách.
Một nhóm phụ nữ đi qua, nói chuyện thật ồn ào, và tôi nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện.
“Thật hoành tráng…”
“Trí tưởng tượng phong phú ghê...”
Họ mỉm cười với tôi và Danny, tôi cười đáp lại. Nhưng miệng tôi như đơ ra rồi. Tôi mệt vì phải cười với những người mà tôi không quen biết.
“Thật là một đám cưới hoành tráng,” Danny vừa nói vừa nhìn quanh căn phòng tráng lệ. “Thực sự rất cuốn hút. Mặc dù ít hơi hướng của cậu hơn tớ nghĩ.”
“Vậy sao? Điều gì khiến cậu nói vậy?”
“Tớ không bảo là nó không tuyệt vời. Nó rất đẹp đẽ, rất xa hoa. Chỉ là... không giống những gì mà tớ tưởng tượng về đám cưới của cậu. Nhưng tớ đã nhầm,” anh vội nói thêm khi thấy vẻ mặt tôi. “Hiển nhiên là vậy rồi.”
Tôi nhìn khuôn mặt hài hước không chút nghi ngờ của anh. Ôi chúa ơi. Tôi phải nói cho anh ấy biết. Tôi không thể không nói cho Danny.
“Danny, có chuyện này cậu nên biết,” tôi hạ giọng nói.
“Gì cơ?”
“Về đám cưới này...”
“Chào các bé!”
Tôi ngừng nói, đầy vẻ hối lỗi và quay lại - nhưng chỉ là Laurel, đầy phấn khích và hạnh phúc vì vừa nhảy xong.
“Bữa tiệc tuyệt lắm, Becky,” cô nói. “Ban nhạc tuyệt vời. Chúa ơi, tôi đã quên mất là mình thích nhảy đến dường nào.”
Tôi hơi ngạc nhiên dò xét khuôn mặt cô.
“Laurel,” tôi nói. “Cô không được xắn tay áo của một chiếc váy Yves Sr. Laurent giá một nghìn đô lên.”
“Tôi nóng lắm,” cô vui vẻ nhún vai. “Nào, Becky, tôi ghét phải nói với cô điều này.” Cô hạ thấp giọng. “Nhưng các bạn sẽ phải đi khá sớm đấy.”
“Đến lúc rồi sao?” tôi nhìn vào cổ tay theo phản xạ, nhưng tôi đang không đeo đồng hồ.
“Xe ô tô đang chờ ở ngoài,” Laurel nói. “Tài xế đã có mọi thông tin chi tiết. Anh ta sẽ đưa hai bạn ra sân bay Teterboro và chỉ đường cho các bạn. Máy bay riêng thì quy trình hơi khác một chút, nhưng mọi chuyện sẽ rất suôn sẻ. Nếu có vấn đề gì, cứ gọi tôi.” Cô hạ thấp giọng thì thầm, còn tôi liếc Danny, lúc này đang vờ như không giỏng tai lên nghe. “Các bạn sẽ đến Anh sớm thôi. Tôi hy vọng việc này thành công.”
Tôi vươn người ra ôm lấy cô thật chặt. “Laurel... Cô đúng là một ngôi sao,” tôi thì thầm. “Tôi không biết phải nói gì cả.”
“Becky, tin tôi đi. Đây chẳng là gì cả. Sau những gì cô đã làm cho tôi, cô có thể có mười chiếc máy bay cũng được.” Cô lại ôm tôi rồi nhìn đồng hồ. “Tốt hơn cô nên tìm Luke đi. Tôi sẽ gặp lại cô sau.”
Sau khi cô ấy đi khỏi, có một khoảng im lặng ngắn ngủi thật thú vị.
“Becky, có phải tớ đã vô tình nghe được từ máy bay riêng không?” Danny hỏi.
“Ờ... Đúng vậy. Cậu đã nghe thấy đúng đấy.”
“Các cậu sẽ đi máy bay riêng?”
“Phải.” Tôi cố nói vẻ hờ hững. “Chúng tớ sẽ bay trên máy bay riêng. Đó là quà cưới của Laurel dành cho bọn tớ.”
“Cô ta đã mua một chiếc phi cơ riêng?” Danny lắc đầu. “Chết tiệt. Cậu biết đấy, tớ đã định tự mình tặng cho cậu cái đó. Giữa cái đó và máy trộn trứng...”
“Đồ ngốc! Cô ấy là chủ tịch của một công ty máy bay.”
“Chúa ơi. Một chiếc máy bay riêng. Vậy... các cậu sẽ đi đâu? Hay đó vẫn là một bí mật lớn?” tôi nhìn anh rít một hơi thuốc và cảm thấy đột nhiên yêu quý anh kinh khủng.
Tôi không chỉ muốn nói cho Danny biết chuyện gì đang diễn ra. Tôi muốn anh ấy là một phần của nó.
“Danny,” tôi nói. “Cậu nghĩ sao về một chuyến đi nho nhỏ nhỉ?”
Mất một lúc tôi mới tìm thấy Luke. Anh đang bị kẹt trong góc với hai tay tài chính tập đoàn và đứng dậy vẻ biết ơn ngay khi thấy tôi xuất hiện. Chúng tôi đi quanh căn phòng lớn đông đúc, nói lời tạm biệt và cảm ơn vì đã tới dự bữa tiệc với tất cả các vị khách mà chúng tôi biết. Thực lòng mà nói thì việc đó cũng không tốn thời gian lắm.
Cuối cùng, chúng tôi tới chiếc bàn cao nhất và ngắt lời Elinor theo cách kín đáo nhất có thể.
“Mẹ, chúng con đi đây,” Luke nói.
“Bây giờ sao?” Elinor cau mày vẻ không hài lòng. “Còn sớm mà.”
“Đúng vậy... Chúng con đi đây ạ.”
“Cảm ơn mẹ vì lễ cưới thật tuyệt vời này,” tôi chân thành nói. “Quả thực nó rất tuyệt. Mọi người cứ khen ngợi mãi.” Tôi cúi xuống hôn bà. “Tạm biệt mẹ.”
“Tạm biệt, Becky.” Bà nói theo kiểu trang trọng như vẫn vốn vậy. “Tạm biệt Luke.”
“Con chào mẹ.”
Hai người nhìn nhau - và trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ là Elinor sẽ nói điều gì đó nữa. Nhưng thay vào đó, bà nghiêng mình về phía trước khá cứng nhắc và hôn vào má Luke.
“Becky!” tôi cảm thấy ai đó huých vai tôi. “Becky, cô chưa đi được!” Tôi quay lại và thấy Robyn đang trông rất lo lắng.
“Ơ... phải. Chúng tôi đi đây. Cám ơn chị rất nhiều về mọi điều chị đã...”
“Cô chưa thể đi được!”
Sẽ không ai để ý đâu,” tôi nói và nhìn quanh phòng tiệc.
“Họ phải để ý! Chúng ta có kế hoạch cho lúc đi khỏi cơ mà, nhớ không? Những cánh hoa hồng? m nhạc?”
“À... có thể chúng ta nên quên phần đó đi...”
“Quên phần đó?” Robyn sững người nhìn tôi. “Cô đùa đấy à? Dàn nhạc!” chị ta vội vàng nói vào mic bộ đàm. “Chuyển sang bài “Some Day”. Rõ chưa? Chuyển sang bài “Some Day.”” Chị ta nhấc bộ đàm lên. “Bộ phận ánh sáng, chuẩn bị cánh hoa hồng.”
“Robyn,” tôi bất lực nói. “Thực lòng chúng tôi chỉ muốn lặng lẽ đi thôi...”
“Các cô dâu của tôi không đi một cách lặng lẽ! Kèn hiệu lệnh,” chị ta thì thầm vào mic. “Phụ trách ánh sáng, chuẩn bị ánh sáng lúc đi khỏi.”
Đột nhiên có một hồi kèn trompet lớn vang lên, và tất cả các vị khách trên sàn khiêu vũ đều giật mình. Ánh sáng đổi từ ánh sáng nhạc disco sang những tia sáng lộng lẫy màu hồng rực rỡ, còn ban nhạc bắt đầu chơi bản “Some Day My Prince Will Come.”
“Đi nào, Người đẹp và Hoàng tử,” Robyn vừa nói vừa đẩy nhẹ tôi. “Đi nào! Một hai ba, một hai ba...”
Liếc nhìn nhau, tôi và Luke cùng tiến ra sàn khiêu vũ, nơi các vị khách mời dạt ra hai bên nhường đường cho chúng tôi đi qua. m nhạc bao phủ lấy chúng tôi, một ánh đèn chiếu theo bước đi của chúng tôi, và đột nhiên, những cánh hoa hồng bắt đầu nhẹ nhàng từ trần nhà rơi xuống.
Điều này thật sự rất đáng yêu. Mọi người mỉm cười thật hiền hậu và tôi có thể nghe thấy những tiếng “Aaaa” trầm trồ của một số người khi chúng tôi đi qua. Ánh sáng hồng rực rỡ tạo cảm giác như đang đi trong cầu vồng, và những cánh hoa hồng tỏa hương tuyệt vời khi chúng rơi lên đầu, lên cánh tay rồi tuột xuống sàn. Luke và tôi đang mỉm cười với nhau, có một cánh hoa vương trên tóc anh...
“Dừng lại!”
Khi nghe thấy giọng nói đó, tôi chợt thấy ớn lạnh đến tận xương tủy.
Cánh cửa đôi mở ra, và cô ta đứng đó, ở ngay bậu cửa. Cô ta mặc bộ vest đen và đi đôi giày đen nhọn nhất và cao nhất mà tôi từng thấy.
Tất cả mọi người quay lại nhìn, và dàn nhạc cũng ngập ngừng đuối dần.
“Ôi nhìn kìa!” tôi nghe thấy ai đó hoan hỉ kêu lên. “Dễ thương quá! Họ còn nghĩ đến cả một mụ phù thủy nữa cơ đấy!”
“Alicia?” Luke ngạc nhiên nói. “Cô làm gì ở đây vậy?”
“Đám cưới tuyệt quá nhỉ, Luke?” cô ta ngọt ngào nói và bước vài bước vào phòng.
“Mời vào,” tôi vội nói. “Vào đi nào và cùng chung vui với chúng tôi. Lẽ ra chúng tôi đã mời cô...”
“Tôi biết cô đang làm trò gì rồi, Becky ạ.”
“Chúng tôi đang làm đám cưới!” tôi nói, cố tỏ ra thật vui vẻ. “Ai mà chẳng biết điều đó!”
“Tôi biết chính xác chuyện cô đang làm.” Cô ta nhìn vào mắt tôi. “Tôi có bạn ở Surrey và họ đã điều tra ra mọi thứ.”
Không.
Làm ơn, không.
“Tôi nghĩ cô có một bí mật nho nhỏ không chia sẻ với các vị khách của mình.” Alicia nặn ra cái vẻ mặt băn khoăn đầy mỉa mai. “Như thế thì không được lịch sự cho lắm nhỉ?”
Tôi cần những bà tiên đỡ đầu của mình, mau lên. Tôi cần ai đó hạ gục cô ta bằng thứ bụi lấp lánh thần kỳ.
Laurel ném cho tôi một cái nhìn hoảng hốt.
Christina đặt ly champagne xuống.
“Báo động đỏ! Báo động đỏ,” tôi nghe thấy giọng Robyn vang lên từ bó hoa cô dâu. “Khẩn cấp. Báo động đỏ.”
Giờ thì Alicia đang rảo bước quanh sảnh khiêu vũ, một cách thong thả, thu hút sự chú ý.
“Sự thật là,” cô ta hài lòng nói. “Tất cả những điều này hơi giả tạo đúng không, Becky?”
Mắt tôi liếc ra phía sau cô ta. Hai bảo vệ lực lưỡng mặc tuxedo đang tiến đến sàn khiêu vũ. Nhưng họ sẽ không thể đến kịp được. Tất cả sẽ bị hủy hoại.
“Tất cả trông thật đáng yêu. Trông mọi thứ thật là lãng mạn.” Giọng cô ta đột nhiên trở nên đanh lại. “Nhưng những gì người ta nên biết là cái thứ được gọi là đám cướiPlaza hoàn hảo này thực chất là... áaaaa!” Giọng cô ta chói lên thành tiếng hét. “Bỏ tôi xuống!”
Tôi không thể tin nổi. Đó là Luke.
Anh đã thản nhiên bước đến và nhấc bổng cô ta lên vai. Và giờ thì anh đang vác cô ta ra ngoài như một đứa trẻ hư.
“Thả tôi xuống!” cô ta gào lên. “Ai đó tốt bụng hãy cứu tôi với!”
Nhưng các vị khách bắt đầu cười rộ lên. Cô ta bắt đầu đá Luke bằng đôi bốt nhọn hoắt của mình nhưng anh chỉ nhướng mày mà không thèm dừng bước.
“Là giả đó!” cô ta la hét inh ỏi khi họ ra đến cửa. “Là giả đấy! Họ không thực sự...”
Cánh cửa đóng sầm lại, ngăn giọng nói của cô ta, và một khoảng im lặng choáng váng bao trùm. Không ai động đậy, thậm chí cả Robyn. Rồi cánh cửa lại từ từ mở ra và Luke tái xuất hiện, phủi phủi tay.
“Tôi không thích những vị khách không mời,” anh nói tỉnh khô.
“Hoan hô!” một phụ nữ tôi không biết kêu lên. Luke hơi nghiêng mình cúi chào, một tràng cười nhẹ nhõm lớn vang lên, rồi cả căn phòng vỗ tay rào rào.
Tim tôi đập mạnh đến mức tôi không rõ bằng cách nào mà tôi vẫn đứng vững được. Khi Luke trở lại bên cạnh, tôi với tay nắm lấy tay anh và anh dịu dàng siết chặt lấy tay tôi. Bây giờ tôi chỉ muốn đi. Tôi muốn đi khỏi đây.
Giờ thì có những tiếng rì rào khắp phòng, và tôi có thể nghe người ta thì thầm những từ như “điên loạn” và “hẳn là ghen tuông.” Một phụ nữ diện đồ Prada từ đầu tới chân thậm chí còn hoan hỉ nói, “Các cô biết không, y như những gì đã xảy ra ở đám cưới của chúng tôi...”
Ôi chúa ơi, và giờ thì đến lượt Elinor và Robyn sóng bước đi tới, trông như hai nữ hoàng trong Alice ở xứ sở kỳ diệu.
“Tôi rất xin lỗi!” Robyn nói ngay khi vừa tới gần. “Đừng để điều đó làm cưng buồn lòng. Cô ta chỉ là một cô gái buồn rầu đố kị thôi.”
“Đó là ai vậy?” Elinor cau mày hỏi. “Cô quen cô ta à?”
“Một vị khách hàng cũ bực mình ấy mà,” Robyn nói. “Một vài cô trở nên thật cay nghiệt. Tôi không biết chuyện gì xảy ra với họ nữa! Một phút trước họ còn thật ngọt ngào dễ thương, một phút sau họ đã kiện cáo lung tung rồi! Đừng lo, Becky. Chúng ta sẽ làm lại phần rút lui. Dàn nhạc chú ý,” cô ta gấp gáp nói. “Chơi lại bản ‘Some Day’ để báo hiệu. Phụ trách ánh sáng, chuẩn bị cánh hoa hồng dự phòng.”
“Cô có cả cánh hoa hồng dự phòng á?” tôi nói, không tin nổi.
“Cưng ạ, tôi chuẩn bị dự phòng cho mọi tình huống.” Chị ta nháy mắt với tôi. “Đó là lý do tại sao cô nên thuê một người tổ chức đám cưới!”
“Robyn,” tôi chân thành nói, “tôi nghĩ chị đúng là rất đáng giá đấy.” Tôi vòng một tay ôm và hôn chị. “Tạm biệt. Và tạm biệt lần nữa, Elinor.”
m nhạc bắt đầu vang lên khắp không gian một lần nữa, chúng tôi lại bắt đầu bước đi, và thêm những cánh hoa hồng bắt đầu đổ xuống như thác từ trên trần nhà. Tôi quả thực phải giao việc đó cho Robyn. Mọi người tụ tập xung quanh vỗ tay - không biết có phải là tôi tưởng tượng không, nhưng hình như mọi người trông thân thiện hơn sau sự vụ Alicia? Đến cuối lối đi, tôi phát hiện Erin đang rướn người về phía trước đầy khao khát, thế là tôi tung bó hoa cô dâu vào đôi tay đang mở rộng của cô nàng.
Và rồi chúng tôi ra khỏi đó.
Cánh cửa đôi nặng nề khép lại sau lưng và chúng tôi ở trong hành lang lộng lẫy im ắng, chẳng có ai ngoài hai bảo vệ đang nghiêm chỉnh nhìn thẳng về phía trước.
“Chúng ta đã làm được rồi,” tôi vừa nói vừa cười vang nửa vì nhẹ nhõm, nửa vì vui sướng. “Luke, chúng ta đã làm được rồi!”
“Vậy anh hiểu là,” Luke gật gù nói. “Chúng ta đã làm rất tốt. Nào, giờ thì em có thể cho anh biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra không?”
Tôi đang mặc một chiếc váy cưới và đội vương miện lấp lánh trên đầu.
Tôi là một cô dâu.
Khi tôi được Robyn dẫn đi trên hành lang vắng tanh, im ắng của Plaza, tôi cảm thấy hơi giống Tổng thống trong một bộ phim của Hollywood. “Người đẹp đang trên đường đến,” cô ta lẩm bẩm vào mic gắn ở tai khi chúng tôi đi qua chiếc thảm đỏ lộng lẫy. “Người đẹp đang tới.”
Chúng tôi rẽ và tôi thoáng nhìn thấy mình trong một chiếc gương cổ lớn, và thấy choáng váng. Đương nhiên tôi biết trông mình thế nào. Tôi vừa mới ngồi trước gương tự ngắm mình đến nửa tiếng đồng hồ trong phòng suite trên tầng, vì Chúa. Nhưng dù vậy, đột nhiên nhìn thấy mình, tôi không thể tin cô gái trong tấm mạng che mặt đó là tôi. Là tôi.
Tôi sắp bước trên lối đi giữa những hàng ghế ở Plaza. Bốn trăm con người đang theo dõi từng cử động của tôi. Ôi Chúa ơi.
Ôi Chúa ơi. Tôi đang nghĩ gì thế này?
Khi nhìn thấy cánh cửa Phòng Terrace, tôi thấy hoảng loạn, những ngón tay xiết chặt bó hoa. Việc này sẽ không thành công đâu. Tôi điên mất rồi. Tôi không thể làm được. Tôi muốn chạy trốn.
Nhưng chẳng có nơi nào để chạy cả. Chẳng có điều gì khác ngoài việc cứ tiếp tục.
Erin và những cô phù dâu khác đều đang chờ, và khi chúng tôi đến gần, tất cả bọn họ đều trầm trồ về chiếc váy của tôi. Tôi đã không hề biết bọn họ tên gì. Họ là con gái của các bạn Elinor. Sau ngày hôm nay hẳn tôi sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.
“Dàn nhạc dây. Sẵn sàng cho Người đẹp,” Robyn nói vào mic.
“Becky!” tôi ngước lên, và tạ ơn Chúa, đó là Danny, vận áo khoác dài thêu kim tuyến và quần da, đang cầm tờ Chương trình Buổi lễ màu đồng và nâu sẫm.“Trông cậu tuyệt quá.”
“Thật sao? Trông tớ ổn chứ?”
“Tuyệt vời,” Danny khẳng định. Anh chỉnh lại đuôi váy, lùi lại để ngắm rồi lấy ra một chiếc kéo và cắt một mảnh ruy băng.
“Sẵn sàng chưa?” Robyn nói.
“Chắc là rồi,” tôi nói mà cảm thấy hơi ớn.
Cánh cửa đôi bật mở, và tôi nghe thấy tiếng sột soạt khi bốn trăm con người ngồi trên ghế quay lại. Dàn nhạc dây bắt đầu chơi bản nhạc nền của Người đẹp ngủ trong rừng, và các cô phù dâu bắt đầu tiến lên lối đi giữa hai hàng ghế.
Và đột nhiên tôi bước về phía trước. Tôi đang bước vào khu rừng bị bỏ bùa mê, cứ thế bước khi tiếng nhạc mỗi lúc một to. Những bóng đèn nhỏ lấp lánh trên đầu. Những lá thông tỏa hương dưới chân tôi. Có cả mùi đất và tiếng chim kêu ríu rít, và một dòng thác nhỏ. Những bông hoa bừng nở một cách thần kỳ mỗi bước chân tôi qua, những chiếc lá cuộn mở ra, và mọi người há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn lên. Còn Luke ở phía trước, chàng hoàng tử đẹp trai của tôi, đang chờ tôi.
Cuối cùng thì tôi cũng bắt đầu thả lỏng người. Để tận hưởng giây phút này.
Khi tiến từng bước, tôi thấy như mình là một nữ diễn viên múa ba lê chính đang thực hiện tư thế lượn hoàn hảo ở Convent Garden. Hoặc là một ngôi sao màn bạc đang đến lễ trao giải Oscar. m nhạc đang chơi, mọi người đều nhìn tôi, trang sức trên tóc tôi và bộ váy đẹp nhất tôi từng được mặc. Tôi biết mình sẽ không bao giờ có cơ hội trải nghiệm chuyện này trong đời lần nữa. Không bao giờ. Khi đến điểm cuối của lối đi giữa hai hàng ghế, tôi bước chậm dần, hít lấy không khí, hít lấy mùi cây, hương hoa và mùi tuyệt vời. Cố ghi nhớ mọi chi tiết trong đầu. Tận hưởng mọi giây phút kỳ diệu.
Tôi đến bên cạnh Luke và đưa bó hoa cho Erin. Tôi mỉm cười ấm áp với Gary, phù rể mới của Luke - rồi nắm tay Luke. Anh siết nhẹ tay và tôi cũng siết nhẹ lại.
Rồi Michael bước tới, vận bộ vest đen giông giống của mục sư.
Anh khẽ mỉm cười vẻ thông đồng với tôi, rồi hít một hơi thật sâu và nói với tất cả mọi người.
“Các con yêu quý. Chúng ta đến đây để chứng kiến tình yêu giữa hai con người. Chúng ta ở đây để chứng kiến lời thề tình yêu của hai người với nhau. Và cùng chung vui với sự chia sẻ tình yêu của họ. Chúng ta luôn chúc phúc cho tất cả những con người đang yêu và hôm nay Chúa chắc chắn sẽ chúc phúc cho Luke và Becky khi họ cùng trao nhau lời thề nguyện.”
Anh quay sang tôi, và tôi có thể nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng tôi khi mọi người cố gắng nhìn cho rõ hơn.
“Rebecca, con có yêu Luke không?” anh nói. “Con có nguyện ở bên anh ấy những lúc hạnh phúc cũng như khi đau buồn, khi giàu cũng như khi nghèo, dù đau yếu hay khỏe mạnh không? Con có tin tưởng anh ấy bây giờ và mãi mãi không?”
“Con có,” tôi nói, không ngăn nổi một chút run run trong giọng nói.
“Luke, con có yêu Rebecca không? Con có nguyện ở bên cô ấy những lúc hạnh phúc cũng như khi đau buồn, khi giàu cũng như khi nghèo, dù đau yếu hay khỏe mạnh không? Con có tin tưởng cô ấy bây giờ và mãi mãi không?”
“Vâng,” Luke quả quyết nói. “Con có.”
“Cầu Chúa ban phước lành cho Luke và Becky và cầu chúc cho hai con luôn hạnh phúc.” Michael ngừng nói nhìn khắp phòng, như thể thách thức có ai đó dám tranh cãi với anh, và tay tôi siết chặt lấy tay Luke. “Cầu chúc cho các con có được niềm vui chia sẻ cảm thông, sự vui sướng của một tình yêu ngày càng lớn và sự ấm áp của một tình bạn vĩnh cửu. Nào, bây giờ chúng ta hãy cùng tác thành cho đôi trẻ hạnh phúc.” Anh mỉm cười với Luke. “Con có thể hôn cô dâu.”
Khi Luke cúi xuống hôn tôi, Michael bắt đầu vỗ tay. Một thoáng chững lại vì bối rối… rồi lõm bõm vài người cũng vỗ tay, rồi cả căn phòng vỗ tay rào rào.
Gary thì thầm gì đó vào tai Luke, và anh quay lại nhìn tôi, trông rõ lúng túng.
“Thế còn nhẫn thì sao?”
“Đừng nhắc đến nhẫn,” tôi vừa cười bất động vừa nói.
Tim tôi đập nhanh quá, tôi gần như không thở được. Tôi cứ chờ ai đó đứng lên. Chờ ai đó nói “Khoan đã...”
Nhưng không ai làm vậy. Không ai nói gì.
Vậy là thành công rồi.
Tôi nhìn vào mắt Michael trong một giây - rồi quay đi ngay trước khi có ai đó để ý thấy. Tôi vẫn chưa thể thả lỏng được. Hoàn toàn chưa thể.
Tay nhiếp ảnh gia đến trước mặt và tôi khoác lấy tay Luke thật chặt, còn Erin vừa đưa bó hoa cô dâu cho tôi vừa lau nước mắt.
“Thật là một lễ cưới đẹp tuyệt vời!” cô nói. “Phần về sự nồng ấm của tình bạn vĩnh cửu thực sự khiến tôi cảm động. Cô biết đấy, vì đó là tất cả những gì tôi mong muốn.” Cô ôm chặt bó hoa cô dâu của tôi vào ngực mình. “Đó là tất cả những thứ mà tôi hằng mong muốn.”
“Chà, cô biết đấy, tôi tin chắc rồi cô sẽ tìm thấy nó thôi,” tôi nói và ôm lấy cô. “Tôi biết cô sẽ tìm thấy mà.”
“Xin lỗi cô,” tay nhiếp ảnh gia nói. “Cho phép tôi chụp ảnh cô dâu và chú rể…”
Erin đưa cho tôi bó hoa và tránh sang một bên, còn tôi thì khoác lên vẻ mặt hớn hở nhất của người mới kết hôn.
“Nhưng Becky,” Luke nói. “Gary nói...”
“Anh hãy lấy nhẫn ở chỗ Gary,” tôi nói mà không hề quay đầu lại. “Nói rằng anh rất xấu hổ khi bỏ lỡ mất việc đó và chúng ta sẽ trao nhẫn sau.”
Một số khách mời tiến đến và chụp ảnh, tôi ngả đầu lên vai Luke, mỉm cười hạnh phúc với họ.
“Có gì đó không ổn,” Luke nói. “Michael đã không tuyên bố chúng ta là vợ chồng. Và không phải là chúng ta phải ký giấy tờ gì đó sao?”
“Suỵt!” Một ánh đèn flash lóe lên và cả hai chúng tôi đều chớp mắt.
“Becky, chuyện gì đang diễn ra vậy?” Anh quay tôi lại đối diện với mình. “Chúng ta đã kết hôn rồi đúng không?”
“Tư thế đẹp lắm!” tay nhiếp ảnh gia nói. “Cứ giữ nguyên như thế nhé!”
“Chúng ta đã kết hôn chưa?” Mắt Luke nhìn chăm chú khắp mặt tôi.
“Chà… thôi được,” tôi miễn cưỡng nói. “Như anh thấy đấy, chúng ta chưa kết hôn.”
Một ánh đèn flash lại lóe lên. Khi mắt tôi nhìn rõ lại thì Luke đang chăm chú nhìn tôi đầy hoài nghi.
“Chúng ta chưa kết hôn?”
“Nghe này, chỉ cần tin em thôi, được chứ?”
“Tin em?”
“Vâng! Như anh vừa hứa cách đây năm giây! Anh nhớ không?”
“Anh hứa vậy vì anh nghĩ chúng ta sẽ kết hôn!”
Đột nhiên dàn nhạc dây xướng bản “Bridal March” lên, và một nhóm bảo vệ lùa hết những vị khách cùng máy chụp ảnh của họ đi.
“Đi nào,” một giọng nói gay gắt không biết là của ai vang lên. “Bắt đầu bước đi.”
Nó vang lên từ chỗ quái quỷ nào vậy? Bó hoa đang nói chuyện với tôi đấy à?
Đột nhiên mắt tôi nhòm sắt một chiếc loa nhỏ xíu được gắn trên một nụ hoa hồng. Robyn gắn loa vào hoa cô dâu của tôi?
“Cô dâu và chú rể! Bước đi!”
“Được rồi!” tôi nói với bó hoa. “Chúng tôi đi đây!”
Tôi quàng chặt cánh tay Luke và bắt đầu bước xuống lối đi giữa hai hàng ghế, xuyên qua khu rừng bị phù phép.
“Chúng ta chưa kết hôn,” Luke vẫn không tin nổi nói. “Cả một cái khu rừng chết tiệt, bốn trăm con người, một chiếc váy trắng lộng lẫy và chúng ta chưa kết hôn.”
“Suỵt!” tôi cáu kỉnh nói. “Đừng nói điều đó với mọi người! Nhìn này, anh đã hứa nếu mọi chuyện có gì hơi lạ thì anh cũng sẽ thuận theo nó mà. Cứ làm như thế đi!”
Khi chúng tôi bước xuống, tay trong tay, những tia nắng đang len lỏi qua các cành cây và chiếu lốm đốm xuống sàn nhà. Đột nhiên có một âm thanh vo vo vang lên, rồi trước sự ngạc nhiên của tôi, những cành cây bắt đầu kẽo kẹt thu lại, để lộ một chiếc cầu vồng trên trần nhà. Một dàn hợp xướng tuyệt vời cất tiếng hát, và từ trên trời một đám mây bồng bềnh từ từ buông xuống, một đôi bồ câu béo ú màu hồng đang gật gù trên mây.
Ôi Chúa ơi. Tôi rúc rích cười. Thế này thì quá thật. Đây là những chi tiết nho nhỏ được thêm vào mà Robyn nhắc đến sao?
Tôi ngước lên nhìn Luke, miệng anh cũng đang giật giật vì kinh ngạc.
“Anh nghĩ sao về khu rừng?” tôi vui vẻ nói. “Nó thật tuyệt phải không? Đặc biệt, họ đưa những cây bulo này từ Thụy Điển bằng máy bay về đây đấy.”
“Thật vậy sao?” Luke nói. “Thế họ đã đưa những con bồ câu đó từ đâu về bằng máy bay vậy?” Anh nhìn chúng chăm chú. “Mấy con này to quá so với bồ câu. Chắc hẳn chúng phải là gà tây.”
“Chúng không phải là gà tây!”
“Những chú gà tây tình yêu.”
“Luke, im đi,” tôi lẩm bẩm, cố kìm để không phì cười. “Chúng là bồ câu.”
Chúng tôi đi qua từng hàng từng hàng những vị khách ăn mặc bảnh bao, tất cả đều mỉm cười ấm áp với chúng tôi trừ những cô gái đang dành cho tôi cái nhìn Thẩm định kiểu Manhattan.
“Tất cả đám những người này là ai thế nhỉ?” Luke vừa nói vừa nhìn những hàng người xa lạ đang mỉm cười.
“Em không biết.” Tôi nhún vai. “Em đã nghĩ có thể anh biết một vài người trong số này.”
Chúng tôi đến cuối căn phòng để chụp lượt ảnh cuối cùng, và Luke nhìn tôi thật kỳ quặc. “Becky, bố mẹ anh không ở đây. Bố mẹ em cũng vậy.”
“Ơ... không. Họ không ở đây.”
“Không người thân gia đình. Không nhẫn cưới. Và chúng ta chưa kết hôn.” Anh ngập ngừng. “Cứ coi như anh điên rồi đi - nhưng anh không mong đợi đám cưới chúng ta sẽ thành ra thế này.”
“Đây không phải là đám cưới của chúng ta,” tôi nói và hôn anh để chụp ảnh.
Không thể tin được là chúng tôi đã thực hiện trót lọt như thế này. Không ai nói gì. Không ai nghi ngờ gì. Một vài người đã muốn xem nhẫn cưới, và tôi chỉ cho họ xem thoáng qua chiếc nhẫn đính hôn rồi quay lưng đi luôn.
Chúng tôi đã ăn sushi và trứng cá muối. Chúng tôi đã có một bữa tối bốn món tuyệt vời. Chúng tôi đã uống rượu chúc mừng. Tất cả đều theo đúng kế hoạch. Chúng tôi cắt bánh bằng một thanh kiếm bạc to và mọi người chúc mừng, rồi ban nhạc bắt đầu chơi bài “The Way You Look Tonight” rồi Luke dẫn tôi ra sàn khiêu vũ và chúng tôi bắt đầu khiêu vũ. Đó là một trong những khoảnh khắc tôi muốn giữ trong ký ức mình mãi mãi. Những vòng quay của màu trắng, vàng kim, ánh sáng lấp lánh và âm nhạc, và hai cánh tay Luke quàng quanh tôi, đầu tôi váng vất vì champagne, và việc nhận thức rõ ràng vậy đấy, đây chỉ là phởn chí, và nó sẽ sớm kết thúc.
Và giờ thì bữa tiệc đang ngập trong nhạc jazz nhún nhảy. Ban nhạc đang chơi một bài mang âm hưởng nhạc jazz mà tôi không nhận ra đó là bài gì, còn sàn khiêu vũ thì chật ních. Giữa đám đông những người xa lạ ăn mặc đỏm dáng đó, tôi có thể nhận ra vài khuôn mặt quen thuộc. Christina đang nhảy với bạn trai cô ấy, còn Erin thì đang nói chuyện phiếm với một trong số các phù rể. Và kia là Laurel, đang nhảy rất nhiệt tình với... Michael!
Tốt rồi. Thế cũng hay.
“Chà, đoán xem đã có bao nhiêu người hỏi xin danh thiếp của tớ?” một giọng nói vang lên bên tai tôi. Tôi quay lại, thấy Danny trông rất hoan hỉ, mỗi tay một ly champagne còn miệng thì phì phèo điếu thuốc. “Hai mươi! Ít nhất là ngần ấy! Một người còn muốn tớ lấy số đo của cô ấy, ngay lúc đó, ngay tại đó. Tất cả bọn họ đều nghĩ chiếc váy thật đáng thèm muốn. Và khi tớ bảo rằng tớ từng làm việc với John Galliano...”
“Danny, cậu chưa bao giờ làm việc với John Galliano!”
“Tớ đã từng đưa cho ông ấy tách cà phê,” anh cãi lại. “Và ông ấy cảm ơn tớ. Đó là, theo một cách nào đó, một sự giao tiếp nghệ thuật...”
“Nếu cậu đã nói vậy,” tôi mỉm cười hạnh phúc với anh. “Tớ rất mừng cho cậu.”
“Thế cậu vui chứ?’
“Đương nhiên!”
“Mẹ chồng của cậu đang ở trong thế giới của bà ấy.”
Cả hai chúng tôi quay sang nhìn Elinor, lúc này đang ngồi ở một chiếc bàn gần đó, vây quanh là những quý bà sang trọng. Má bà hây hây hồng và trông bà tràn đầy sức sống nhất trong những lúc mà tôi từng thấy. Bà mặc một chiếc váy xanh nhạt đuôi dài với một lượng lớn kim cương, và trông bà như một hoa khôi của buổi khiêu vũ. Mà theo một cách nào đó thì đúng là như vậy. Đây là bạn bè bà ấy. Đây thực sự là bữa tiệc của bà ấy chứ không phải của Luke hay của tôi. Thật là một cảnh tượng tuyệt vời. Được làm khách mời đến dự một dịp thế này quả là tuyệt vời.
Và quả tôi cảm thấy mình là khách.
Một nhóm phụ nữ đi qua, nói chuyện thật ồn ào, và tôi nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện.
“Thật hoành tráng…”
“Trí tưởng tượng phong phú ghê...”
Họ mỉm cười với tôi và Danny, tôi cười đáp lại. Nhưng miệng tôi như đơ ra rồi. Tôi mệt vì phải cười với những người mà tôi không quen biết.
“Thật là một đám cưới hoành tráng,” Danny vừa nói vừa nhìn quanh căn phòng tráng lệ. “Thực sự rất cuốn hút. Mặc dù ít hơi hướng của cậu hơn tớ nghĩ.”
“Vậy sao? Điều gì khiến cậu nói vậy?”
“Tớ không bảo là nó không tuyệt vời. Nó rất đẹp đẽ, rất xa hoa. Chỉ là... không giống những gì mà tớ tưởng tượng về đám cưới của cậu. Nhưng tớ đã nhầm,” anh vội nói thêm khi thấy vẻ mặt tôi. “Hiển nhiên là vậy rồi.”
Tôi nhìn khuôn mặt hài hước không chút nghi ngờ của anh. Ôi chúa ơi. Tôi phải nói cho anh ấy biết. Tôi không thể không nói cho Danny.
“Danny, có chuyện này cậu nên biết,” tôi hạ giọng nói.
“Gì cơ?”
“Về đám cưới này...”
“Chào các bé!”
Tôi ngừng nói, đầy vẻ hối lỗi và quay lại - nhưng chỉ là Laurel, đầy phấn khích và hạnh phúc vì vừa nhảy xong.
“Bữa tiệc tuyệt lắm, Becky,” cô nói. “Ban nhạc tuyệt vời. Chúa ơi, tôi đã quên mất là mình thích nhảy đến dường nào.”
Tôi hơi ngạc nhiên dò xét khuôn mặt cô.
“Laurel,” tôi nói. “Cô không được xắn tay áo của một chiếc váy Yves Sr. Laurent giá một nghìn đô lên.”
“Tôi nóng lắm,” cô vui vẻ nhún vai. “Nào, Becky, tôi ghét phải nói với cô điều này.” Cô hạ thấp giọng. “Nhưng các bạn sẽ phải đi khá sớm đấy.”
“Đến lúc rồi sao?” tôi nhìn vào cổ tay theo phản xạ, nhưng tôi đang không đeo đồng hồ.
“Xe ô tô đang chờ ở ngoài,” Laurel nói. “Tài xế đã có mọi thông tin chi tiết. Anh ta sẽ đưa hai bạn ra sân bay Teterboro và chỉ đường cho các bạn. Máy bay riêng thì quy trình hơi khác một chút, nhưng mọi chuyện sẽ rất suôn sẻ. Nếu có vấn đề gì, cứ gọi tôi.” Cô hạ thấp giọng thì thầm, còn tôi liếc Danny, lúc này đang vờ như không giỏng tai lên nghe. “Các bạn sẽ đến Anh sớm thôi. Tôi hy vọng việc này thành công.”
Tôi vươn người ra ôm lấy cô thật chặt. “Laurel... Cô đúng là một ngôi sao,” tôi thì thầm. “Tôi không biết phải nói gì cả.”
“Becky, tin tôi đi. Đây chẳng là gì cả. Sau những gì cô đã làm cho tôi, cô có thể có mười chiếc máy bay cũng được.” Cô lại ôm tôi rồi nhìn đồng hồ. “Tốt hơn cô nên tìm Luke đi. Tôi sẽ gặp lại cô sau.”
Sau khi cô ấy đi khỏi, có một khoảng im lặng ngắn ngủi thật thú vị.
“Becky, có phải tớ đã vô tình nghe được từ máy bay riêng không?” Danny hỏi.
“Ờ... Đúng vậy. Cậu đã nghe thấy đúng đấy.”
“Các cậu sẽ đi máy bay riêng?”
“Phải.” Tôi cố nói vẻ hờ hững. “Chúng tớ sẽ bay trên máy bay riêng. Đó là quà cưới của Laurel dành cho bọn tớ.”
“Cô ta đã mua một chiếc phi cơ riêng?” Danny lắc đầu. “Chết tiệt. Cậu biết đấy, tớ đã định tự mình tặng cho cậu cái đó. Giữa cái đó và máy trộn trứng...”
“Đồ ngốc! Cô ấy là chủ tịch của một công ty máy bay.”
“Chúa ơi. Một chiếc máy bay riêng. Vậy... các cậu sẽ đi đâu? Hay đó vẫn là một bí mật lớn?” tôi nhìn anh rít một hơi thuốc và cảm thấy đột nhiên yêu quý anh kinh khủng.
Tôi không chỉ muốn nói cho Danny biết chuyện gì đang diễn ra. Tôi muốn anh ấy là một phần của nó.
“Danny,” tôi nói. “Cậu nghĩ sao về một chuyến đi nho nhỏ nhỉ?”
Mất một lúc tôi mới tìm thấy Luke. Anh đang bị kẹt trong góc với hai tay tài chính tập đoàn và đứng dậy vẻ biết ơn ngay khi thấy tôi xuất hiện. Chúng tôi đi quanh căn phòng lớn đông đúc, nói lời tạm biệt và cảm ơn vì đã tới dự bữa tiệc với tất cả các vị khách mà chúng tôi biết. Thực lòng mà nói thì việc đó cũng không tốn thời gian lắm.
Cuối cùng, chúng tôi tới chiếc bàn cao nhất và ngắt lời Elinor theo cách kín đáo nhất có thể.
“Mẹ, chúng con đi đây,” Luke nói.
“Bây giờ sao?” Elinor cau mày vẻ không hài lòng. “Còn sớm mà.”
“Đúng vậy... Chúng con đi đây ạ.”
“Cảm ơn mẹ vì lễ cưới thật tuyệt vời này,” tôi chân thành nói. “Quả thực nó rất tuyệt. Mọi người cứ khen ngợi mãi.” Tôi cúi xuống hôn bà. “Tạm biệt mẹ.”
“Tạm biệt, Becky.” Bà nói theo kiểu trang trọng như vẫn vốn vậy. “Tạm biệt Luke.”
“Con chào mẹ.”
Hai người nhìn nhau - và trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ là Elinor sẽ nói điều gì đó nữa. Nhưng thay vào đó, bà nghiêng mình về phía trước khá cứng nhắc và hôn vào má Luke.
“Becky!” tôi cảm thấy ai đó huých vai tôi. “Becky, cô chưa đi được!” Tôi quay lại và thấy Robyn đang trông rất lo lắng.
“Ơ... phải. Chúng tôi đi đây. Cám ơn chị rất nhiều về mọi điều chị đã...”
“Cô chưa thể đi được!”
Sẽ không ai để ý đâu,” tôi nói và nhìn quanh phòng tiệc.
“Họ phải để ý! Chúng ta có kế hoạch cho lúc đi khỏi cơ mà, nhớ không? Những cánh hoa hồng? m nhạc?”
“À... có thể chúng ta nên quên phần đó đi...”
“Quên phần đó?” Robyn sững người nhìn tôi. “Cô đùa đấy à? Dàn nhạc!” chị ta vội vàng nói vào mic bộ đàm. “Chuyển sang bài “Some Day”. Rõ chưa? Chuyển sang bài “Some Day.”” Chị ta nhấc bộ đàm lên. “Bộ phận ánh sáng, chuẩn bị cánh hoa hồng.”
“Robyn,” tôi bất lực nói. “Thực lòng chúng tôi chỉ muốn lặng lẽ đi thôi...”
“Các cô dâu của tôi không đi một cách lặng lẽ! Kèn hiệu lệnh,” chị ta thì thầm vào mic. “Phụ trách ánh sáng, chuẩn bị ánh sáng lúc đi khỏi.”
Đột nhiên có một hồi kèn trompet lớn vang lên, và tất cả các vị khách trên sàn khiêu vũ đều giật mình. Ánh sáng đổi từ ánh sáng nhạc disco sang những tia sáng lộng lẫy màu hồng rực rỡ, còn ban nhạc bắt đầu chơi bản “Some Day My Prince Will Come.”
“Đi nào, Người đẹp và Hoàng tử,” Robyn vừa nói vừa đẩy nhẹ tôi. “Đi nào! Một hai ba, một hai ba...”
Liếc nhìn nhau, tôi và Luke cùng tiến ra sàn khiêu vũ, nơi các vị khách mời dạt ra hai bên nhường đường cho chúng tôi đi qua. m nhạc bao phủ lấy chúng tôi, một ánh đèn chiếu theo bước đi của chúng tôi, và đột nhiên, những cánh hoa hồng bắt đầu nhẹ nhàng từ trần nhà rơi xuống.
Điều này thật sự rất đáng yêu. Mọi người mỉm cười thật hiền hậu và tôi có thể nghe thấy những tiếng “Aaaa” trầm trồ của một số người khi chúng tôi đi qua. Ánh sáng hồng rực rỡ tạo cảm giác như đang đi trong cầu vồng, và những cánh hoa hồng tỏa hương tuyệt vời khi chúng rơi lên đầu, lên cánh tay rồi tuột xuống sàn. Luke và tôi đang mỉm cười với nhau, có một cánh hoa vương trên tóc anh...
“Dừng lại!”
Khi nghe thấy giọng nói đó, tôi chợt thấy ớn lạnh đến tận xương tủy.
Cánh cửa đôi mở ra, và cô ta đứng đó, ở ngay bậu cửa. Cô ta mặc bộ vest đen và đi đôi giày đen nhọn nhất và cao nhất mà tôi từng thấy.
Tất cả mọi người quay lại nhìn, và dàn nhạc cũng ngập ngừng đuối dần.
“Ôi nhìn kìa!” tôi nghe thấy ai đó hoan hỉ kêu lên. “Dễ thương quá! Họ còn nghĩ đến cả một mụ phù thủy nữa cơ đấy!”
“Alicia?” Luke ngạc nhiên nói. “Cô làm gì ở đây vậy?”
“Đám cưới tuyệt quá nhỉ, Luke?” cô ta ngọt ngào nói và bước vài bước vào phòng.
“Mời vào,” tôi vội nói. “Vào đi nào và cùng chung vui với chúng tôi. Lẽ ra chúng tôi đã mời cô...”
“Tôi biết cô đang làm trò gì rồi, Becky ạ.”
“Chúng tôi đang làm đám cưới!” tôi nói, cố tỏ ra thật vui vẻ. “Ai mà chẳng biết điều đó!”
“Tôi biết chính xác chuyện cô đang làm.” Cô ta nhìn vào mắt tôi. “Tôi có bạn ở Surrey và họ đã điều tra ra mọi thứ.”
Không.
Làm ơn, không.
“Tôi nghĩ cô có một bí mật nho nhỏ không chia sẻ với các vị khách của mình.” Alicia nặn ra cái vẻ mặt băn khoăn đầy mỉa mai. “Như thế thì không được lịch sự cho lắm nhỉ?”
Tôi cần những bà tiên đỡ đầu của mình, mau lên. Tôi cần ai đó hạ gục cô ta bằng thứ bụi lấp lánh thần kỳ.
Laurel ném cho tôi một cái nhìn hoảng hốt.
Christina đặt ly champagne xuống.
“Báo động đỏ! Báo động đỏ,” tôi nghe thấy giọng Robyn vang lên từ bó hoa cô dâu. “Khẩn cấp. Báo động đỏ.”
Giờ thì Alicia đang rảo bước quanh sảnh khiêu vũ, một cách thong thả, thu hút sự chú ý.
“Sự thật là,” cô ta hài lòng nói. “Tất cả những điều này hơi giả tạo đúng không, Becky?”
Mắt tôi liếc ra phía sau cô ta. Hai bảo vệ lực lưỡng mặc tuxedo đang tiến đến sàn khiêu vũ. Nhưng họ sẽ không thể đến kịp được. Tất cả sẽ bị hủy hoại.
“Tất cả trông thật đáng yêu. Trông mọi thứ thật là lãng mạn.” Giọng cô ta đột nhiên trở nên đanh lại. “Nhưng những gì người ta nên biết là cái thứ được gọi là đám cướiPlaza hoàn hảo này thực chất là... áaaaa!” Giọng cô ta chói lên thành tiếng hét. “Bỏ tôi xuống!”
Tôi không thể tin nổi. Đó là Luke.
Anh đã thản nhiên bước đến và nhấc bổng cô ta lên vai. Và giờ thì anh đang vác cô ta ra ngoài như một đứa trẻ hư.
“Thả tôi xuống!” cô ta gào lên. “Ai đó tốt bụng hãy cứu tôi với!”
Nhưng các vị khách bắt đầu cười rộ lên. Cô ta bắt đầu đá Luke bằng đôi bốt nhọn hoắt của mình nhưng anh chỉ nhướng mày mà không thèm dừng bước.
“Là giả đó!” cô ta la hét inh ỏi khi họ ra đến cửa. “Là giả đấy! Họ không thực sự...”
Cánh cửa đóng sầm lại, ngăn giọng nói của cô ta, và một khoảng im lặng choáng váng bao trùm. Không ai động đậy, thậm chí cả Robyn. Rồi cánh cửa lại từ từ mở ra và Luke tái xuất hiện, phủi phủi tay.
“Tôi không thích những vị khách không mời,” anh nói tỉnh khô.
“Hoan hô!” một phụ nữ tôi không biết kêu lên. Luke hơi nghiêng mình cúi chào, một tràng cười nhẹ nhõm lớn vang lên, rồi cả căn phòng vỗ tay rào rào.
Tim tôi đập mạnh đến mức tôi không rõ bằng cách nào mà tôi vẫn đứng vững được. Khi Luke trở lại bên cạnh, tôi với tay nắm lấy tay anh và anh dịu dàng siết chặt lấy tay tôi. Bây giờ tôi chỉ muốn đi. Tôi muốn đi khỏi đây.
Giờ thì có những tiếng rì rào khắp phòng, và tôi có thể nghe người ta thì thầm những từ như “điên loạn” và “hẳn là ghen tuông.” Một phụ nữ diện đồ Prada từ đầu tới chân thậm chí còn hoan hỉ nói, “Các cô biết không, y như những gì đã xảy ra ở đám cưới của chúng tôi...”
Ôi chúa ơi, và giờ thì đến lượt Elinor và Robyn sóng bước đi tới, trông như hai nữ hoàng trong Alice ở xứ sở kỳ diệu.
“Tôi rất xin lỗi!” Robyn nói ngay khi vừa tới gần. “Đừng để điều đó làm cưng buồn lòng. Cô ta chỉ là một cô gái buồn rầu đố kị thôi.”
“Đó là ai vậy?” Elinor cau mày hỏi. “Cô quen cô ta à?”
“Một vị khách hàng cũ bực mình ấy mà,” Robyn nói. “Một vài cô trở nên thật cay nghiệt. Tôi không biết chuyện gì xảy ra với họ nữa! Một phút trước họ còn thật ngọt ngào dễ thương, một phút sau họ đã kiện cáo lung tung rồi! Đừng lo, Becky. Chúng ta sẽ làm lại phần rút lui. Dàn nhạc chú ý,” cô ta gấp gáp nói. “Chơi lại bản ‘Some Day’ để báo hiệu. Phụ trách ánh sáng, chuẩn bị cánh hoa hồng dự phòng.”
“Cô có cả cánh hoa hồng dự phòng á?” tôi nói, không tin nổi.
“Cưng ạ, tôi chuẩn bị dự phòng cho mọi tình huống.” Chị ta nháy mắt với tôi. “Đó là lý do tại sao cô nên thuê một người tổ chức đám cưới!”
“Robyn,” tôi chân thành nói, “tôi nghĩ chị đúng là rất đáng giá đấy.” Tôi vòng một tay ôm và hôn chị. “Tạm biệt. Và tạm biệt lần nữa, Elinor.”
m nhạc bắt đầu vang lên khắp không gian một lần nữa, chúng tôi lại bắt đầu bước đi, và thêm những cánh hoa hồng bắt đầu đổ xuống như thác từ trên trần nhà. Tôi quả thực phải giao việc đó cho Robyn. Mọi người tụ tập xung quanh vỗ tay - không biết có phải là tôi tưởng tượng không, nhưng hình như mọi người trông thân thiện hơn sau sự vụ Alicia? Đến cuối lối đi, tôi phát hiện Erin đang rướn người về phía trước đầy khao khát, thế là tôi tung bó hoa cô dâu vào đôi tay đang mở rộng của cô nàng.
Và rồi chúng tôi ra khỏi đó.
Cánh cửa đôi nặng nề khép lại sau lưng và chúng tôi ở trong hành lang lộng lẫy im ắng, chẳng có ai ngoài hai bảo vệ đang nghiêm chỉnh nhìn thẳng về phía trước.
“Chúng ta đã làm được rồi,” tôi vừa nói vừa cười vang nửa vì nhẹ nhõm, nửa vì vui sướng. “Luke, chúng ta đã làm được rồi!”
“Vậy anh hiểu là,” Luke gật gù nói. “Chúng ta đã làm rất tốt. Nào, giờ thì em có thể cho anh biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook