Tín Đồ Ánh Trăng FULL
-
7: Tinh Dịch Bắn Ở Nơi Sâu Nhất Trong Tiểu Huyệt Của Cô
Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Ngày đó, sau khi Ngu Nguyệt rời khỏi, trong phòng thay đồ chỉ còn lại một mình Trần Trạch Dương, nhìn thấy bóng dáng rất nhanh đã biến mất, cậu cúi đầu cười khẽ, cánh tay vẫn còn lại nhiệt độ chứng minh cô đã từng ở đây.
Tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm mở mức lớn nhất cũng có thể nghe được tiếng thở dốc trầm thấp:
“Ngu Nguyệt…”
“Ngu Nguyệt…”
Trần Trạch Dương xoa vuốt côn th*t cực lớn, hai viên tinh hoàn nặng trĩu đong đưa, quy đầu tròn trịa, mã mắt đã không ngăn nổi chất lỏng chảy ra.
Cho tới tận khi bắn tinh, trong đầu cậu cũng chỉ có một mình Ngu Nguyệt, từ lúc cô suốt ngày trêu chọc cậu, cậu đã nghĩ tới việc đâm sâu vào trong huyệt nhỏ của cô, bắn tinh dịch vào nơi sâu nhất trong tiểu huyệt, trên giường, sofa, ban công, phòng bếp, tất cả đều lưu giữ dấu vết ân ái của hai người bọn họ.
Bây giờ cậu chỉ muốn trói Ngu Nguyệt vào bên người, làm tình với cô, chơi cô tới mức không xuống giường nổi, nhưng cậu không thể, thậm chí còn không thể nói với cô rằng, “Tớ thích cậu, thậm chí còn lâu hơn cả cậu thích tớ.
”
…
“Đi nào đi nào, đi chơi thôi, Trần Trạch Dương không được thì đổi người khác.
” Tôn Hạo vừa bước vào lớp đã thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Ngu Nguyệt.
Ngu Nguyệt bị bọn họ kéo gọi mời mọc mới đi cùng, tuy rằng trong mắt người ngoài, loại côn đồ lưu manh như cô kiểu gì cũng dính dáng tới mấy nơi như quán bar, nhưng trên thực tế, số lần cô tới đây cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thật sự không thú vị chút nào cả.
Ban đầu cũng chỉ có bọn Tôn Hạo chơi bời nhảy múa, Ngu Nguyệt yên lặng ngồi một bên uống rượu, nhớ tới lúc đi đụng phải Trần Trạch Dương ở cổng trường, cậu vẫn không nói câu nào như cũ, giống như những chuyện kia chưa từng xảy ra vậy.
Ngu Nguyệt lấy điện thoại ra nhìn thử, không có một tin nhắn nào là lại bừng bừng lửa giận.
“Được lắm Trần Trạch Dương, cậu chơi trò lạt mềm buộc chặt đúng không? Muốn chơi trò đấy với ai thì tự đi mà chơi, tớ không thèm chơi cùng cậu nữa!”
Lúc Trần Trạch Dương tìm được Ngu Nguyệt đã là rạng sáng, nhìn cô say như chết nằm ngủ trên sofa, cậu mới khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chắc chắn là ông trời đã phái Ngu Nguyệt xuống để bắt cậu chịu tội, cô cũng không làm cậu bớt lo chút nào, nhận được điện thoại của Tôn Hạo đã chạy tới đây ngay lập tức, xác nhận cô không có việc gì, trái tim treo trên cao mới được hạ xuống.
Hã???? tì???? đọc trang chính ở + T ????u????T????????Ye????.???????? +
…
Trần Trạch Dương vừa đặt Ngu Nguyệt lên giường, cô đã quấn lấy cổ cậu.
“Trần Trạch Dương… Trần Trạch Dương…”
“Tớ đây.
” Dường như là nghe thấy giọng nói trấn an của cậu cùng với hơi thở quen thuộc xung quanh, Ngu Nguyệt mới dần yên tĩnh lại.
Cả căn phòng ngủ chỉ mở một chiếc đèn chiếu sáng sườn mặt Ngu Nguyệt, cô say rượu cũng không tệ lắm, uống nhiều chỉ ngủ chứ không khóc không nháo.
Trần Trạch Dương ngồi bên mép giường, ngón tay vuốt ve lông mi, đôi mắt, chóp mũi, môi cô… rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô, giống như lần đầu tiên Ngu Nguyệt hôn cậu vậy, gấp không chờ nổi lại vô cùng trân trọng.
Trần Trạch Dương khẽ gặm cắn môi trên môi dưới của cô, đầu lưỡi dây dưa trong khoang miệng, càn quét toàn bộ hơi thở của cô, một tay ôm eo, một tay khác nắm lấy tay cô, mười ngón đan nhau.
Chỉ có giờ phút này, cậu mới không che giấu sự chiếm hữu của mình với cô.
Môi của Ngu Nguyệt bị cậu hôn đến sưng đỏ, Trần Trạch Dương nhẹ nhàng liếm láp, sau đó thấp giọng hỏi.
“Ngu Nguyệt, rốt cuộc tình cảm của cậu đối với tớ là như thế nào?”
“Là ỷ lại? Hay là yêu?” Giọng nói của cậu có chút nghẹn ngào, tựa như dùng hết sức lực mới nói được ra lời này.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook