Tìm Kiếm Thiên Đường
-
Chương 9
Destin rất ngạc nhiên khi thấy Armand bước vào thư viện. Hồi sáng , Armand đã bảo với cậu lịch làm việc của anh đặc kín những cuộc họp và công việc nên cậu đinh ninh anh sẽ về khuya hoặc đến sáng thứ bảy mới gặp mặt. Và sau đó Terrance gọi điện thoại nhắn cậu, ông sẽ dời buổi học sáng hôm nay lại buổi chiều, nên giờ họ đang ngồi học bài với nhau.
“Cameron,” Armand nhìn ông thầy rồi tới Destin.
“Ngài Riesel, rất vui được gặp mặt,” Terrance đứng dậy chào. “Tôi nghĩ những bài báo cáo của tôi đầy đủ chứ ?”
“Chúng rất tốt ” Armand đáp. “Tôi hy vọng anh sẽ ở lại cùng ăn tối với chúng tôi , chị và chồng chị tôi cũng sẽ đến.”
“Dĩ nhiên rồi” ông mỉm cười. Điều này vượt hơn cả mong đợi của ông. Bằng cái cách Destin đang phản ứng, ông có thể thấy cậu bé đang rất kinh hãi và nó xuất hiện từ lúc Armand vào thư viện
“Destin?” Armand biết cậu bé đang tròn mắt nhìn anh không hiểu chuyện gì xảy ra.
“V..vâng?” Destin nhận thức Armand tiến về phía cậu
“Anh chắc bài học hôm nay đã xong rồi,” Armand liếc nhìn Cameron , người gật đầu đồng ý “Sao em không lên lầu thay trang phục cho bữa tối?”
“Vâng ” Destin ngó anh vài giây trước khi biến mất khỏi thư viện. Đóng cửa phòng lại, Destin cố tìm ra tại sao hôm nay anh lại mời vị gia sư của mình ở lại ăn tối và tại sao Adam và Angie lại đến. Hít sâu vào 1 cái, cậu lắc đầu quyết định không lo lắng tới chuyện này nữa, Michael đã không nói gì về những sự sờ mó của Terrance. Dĩ nhiên hôm qua Destin đã thừa nhận cậu phản ứng hơi quá 1 chút, Michael chỉ nhún vai và bảo quyết định là tùy thuộc vào cậu.
Đi vào nhà tắm, Destin cởi đồ và bắt đầu tắm, hôm nay sau khi trở về từ khách sạn cậu vào học ngay nên chưa kịp tắm rửa gì. Đứng dưới vòi nước Destin thở dài sảng khoái.
“Destin?” Armand xuất hiện ngay cửa làm cậu giật nảy người.
“Sao anh xuất hiện đột ngột thế?” Destin hỏi, tay vỗ nước vào người mình.
“Bời vì anh muốn thấy em hoàn toàn ướt ” Armand thích thú khi da cậu ửng đỏ lên
“Vậy thì..” Destin với tay nắm vạt áo Armand kéo anh vào chung. Miệng cậu tấn công ngay đôi môi ấm áp của anh, nghe tiếng anh ậm ừ trong miệng nhưng cậu làm ngơ ,dựa người và choàng tay mình lên cổ Armand “Thôi nào, tắm chung với em sẽ nhanh hơn đấy.”
“Ừ” Armand cởi đồ ướt quăng qua 1 bên rồi tham gia cùng cậu bé. “Em thấy thế nào?”
“Khỏe ” Destin dựa vào bờ ngực trần của anh, níu cổ anh xuống để tìm kiếm 1 nụ hôn. “Tuần này em nhớ anh lắm.”
“Anh cũng nhớ em,” Armand thì thầm vào đôi môi Destin, ngước mặt cậu lên, anh nói “Chúa ơi, anh yêu đôi mắt này”
“Hum?”
“Đôi mắt của em, chúng đẹp lắm.” Armand hôn Destin ngấu nghiến, anh không cho cơ hội đáp trả lại khi anh đẩy người cậu vào sát tường nhà tắm. Tay anh ôm eo và môi anh lướt xuống hôn hít ngực cậu.
“Armand,” Destin rên rĩ khi anh nhấc cậu bé lên cho hai chân bám vào người anh, hai tay choàng quanh cổ. Sau khi giữ vững tư thế , anh tấn công vào người cậu - “Chúa ơi, em tuyệt quá ,” Armand rít lên theo từng nhịp điệu, chân tay Destin xiết chặt lấy anh.
“Armand,” Destin thét lên, Armand phủ môi mình lên đôi môi nóng bỏng của cậu bé, chặn đứt những tiếng rên thoát ra . Khi Destin cố dứt môi mình khỏi anh, Armand không cho phép. Anh tiếp tục đẩy vào cơ thể ấm áp đang chào đón của cậu .Anh có thể thấy Destin sắp lên đến đỉnh, tay anh phụ họa thêm vào chổ nhạy cảm khiến cậu bé phun trào ra. Và Anh cũng theo sau . Thả miệng mình ra khỏi Destin, anh nhìn xuống cơ thể đang ngã đầu vào vai anh, hôn lên thái dương cậu bé ,anh hỏi thăm “Em đứng được không?”
“Em nghĩ là được.” Destin nói nhỏ. Anh đặt cậu từ từ xuống sàn, mỉm cười, anh tắm rửa cho Destin . Sau đó Armand để cậu bé tắm trả lại cho mình và gần như là hối hận ngay về nó. Anh đã phải cố kiềm nén lại. Khi họ tắm xong, hai người quấn khăn tắm quanh người mình rồi bước ra ngoài.
“Em tính mặc gì thế ?” Armand hỏi, thấy Destin định lấy quần jean trong tủ đồ
“Jeans tại sao em phải mặc đồ trang trọng ??” cậu ngạc nhiên hỏi lại, nhưng anh đã lắc đầu
“Anh sẽ gặp em ở đại sảnh ,” Armand đi về phòng mình thay đồ. 10 phút sau Destin xuống dưới nhà vào phòng ăn, cậu thấy mọi người đã có mặt đông đủ. Destin ngồi xuống vị trí Armand chỉ, đầu bàn bên tay phải anh. Terrance ngồi đối diện Destin , Adam ngồi kế bên ông và Angelica cạnh Adam, Michael thì kế Destin
Margaret đi vào với món đầu tiên, Destin nhìn bà nhưng bà lại tránh cái nhìn của cậu, bất giác Destin thấy mình hơi lạc lỏng. Nhìn mọi người trong phòng, Cậu thấy Adam mỉm cười kỳ lạ và biết có chuyện gì không ổn ở đây.
“Thế Destin,” Adam bắt đầu. “Tôi nghe nói cậu học hành rất tiến bộ phải không?
“Em nghĩ là thế ” Destin đan 2 tay đặt trên đùi khi trả lời Adam.
“Ồ đừng nhận xét quá lịch sự như vậy, cậu ấy là 1 trong những học sinh giỏi nhất của tôi đấy ” Terrance khen càng khiến cậu muốn ngồi thụt sâu xuống ghế
“Cám ơn ” Destin thì thầm khi mắt liếc tới Angelica nhưng chị không gặp cái nhìn của cậu . Cậu nhìn sang Armand chỉ thấy anh đang hướng mắt vào vị gia sư
“Anh biết không, tôi đang nghĩ có lẽ Destin nên học thêm vài chuyên ngành khác” Armand lên tiếng, giọng anh không một chút cảm xúc.
“Vâng tôi sẽ tiến cử 1 số môn, có thể là về kinh doanh” Terrance mỉm cười thích thú
“Và Destin,” Armand hướng sự chú ý tới cậu bé. “Em nên tăng thêm số giờ học cho thuận tiện, có thể là những buổi chiều và ngày cuối tuần.”
“Ồ, đúng thế, như vậy chúng tôi sẽ có đủ thời gian hơn,” Terrance đồng ý ngay.
“Và em có thể nhờ Michael đưa em tới nhà Cameron nếu anh ta không tiện tới đây , sau đó em có thể học thêm về môn nhiếp ảnh.” Giọng Armand nói 1 cách tự nhiên , anh thấy cậu tái mặt đi
“Có lẽ cậu ấy nên đến cả ngày cuối tuần, như thế chúng tôi sẽ làm được nhiều việc hơn ,” Terrance góp ý thêm mà không tin nổi Armand đã thực sự đẩy cậu bé lại cho ông. Bộ người đàn ông này đã chán cậu bé rồi sao ?
“Em sẽ không đi ,” Destin giận dữ la to và đứng bật dậy. Cậu thấy Armand không tỏ vẻ ngạc nhiên gì về sự bùng nổ của mình. “Em chịu đựng đủ rồi, em đã cố gắng làm lơ những cái nhìn và đụng chạm của ông ta , nhưng em sẽ không dành thêm thời gian nào cho người đàn ông này.”
“Destin , tôi đã bảo với cậu, Tôi không có làm gì ngoài việc muốn tốt với cậu cả”
“Không, ông không làm gì cả, ông chỉ cố dùng những cử chỉ đụng chạm có vẻ như là thân thiện nhưng không phải thế , và còn những cái nhìn dâm dật nữa.” Destin hét lên. “ Tôi đã yêu cầu ông nhiều lần đừng sờ mó tôi và dĩ nhiên cũng đừng nói xấu về Armand.”
“Tôi chưa bao giờ đặt điều về anh ấy ” Terrance hốt hoảng đáp, ông biết cơ hội giữ được cậu bé đã vuột khỏi tầm tay. “Tôi hiểu rõ anh ta còn hơn cả cậu kìa, tôi đã nghe về những câu chuyện của anh ta”
“Hum,” Armand lên tiếng , làm hai người chú ý đến mình. “ Tôi biết Val đã khóc lóc kể lể với anh như thế nào về tôi, rằng tôi là 1 quái vật đối với với cậu ấy, tôi đã không để cậu ấy đi chơi với bạn bè mình và làm cậu ấy khóc ra sao.”
“Đúng thế”. Terrance khẳng định lại, ông không biết chắc Armand đang nghĩ gì trong đầu khi mà giọng nói người đàn ông này cứ đều đều và không cảm xúc.
“Và khi cậu ấy khóc với anh, nói anh nghe tôi không công bằng như thế nào, anh đã quan hệ với cậu ta ngay trong thư viện để giúp cậu ấy cảm thấy tốt hơn?” Armanh nhìn thẳng mặt ông. “Và anh hy vọng định mệnh sẽ lặp lại, Destin cũng sẽ chạy đến anh ? Xin anh giúp cậu ấy thoát khỏi sự khủng khiếp mà cậu ấy phải đối mặt trong căn nhà này?”
Cameron cứng họng không nói được gì, hết quay qua nhìn Destin rồi Michael rồi trở lại Armand. Ông có thể thấy rõ dù giọng nói không cảm xúc nhưng mắt Armand đã bùng cháy lên giận dữ
“Anh đã quên 1 điều, Terrance , rằng việc nhỏ nhoi ấy diễn ra trong căn nhà này , nhà của tôi mà tôi không biết sao? ” Armand chống tay mình lên bàn . “ Anh cũng quên rằng sỡ dĩ tôi vẫn thuê anh là vì anh được đánh giá cao bởi công ty anh. Tôi thật sự không nghĩ anh sẽ mắc tiếp cùng 1 sai lầm khi nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua cho anh việc làm Destin khó chịu. Cái gì làm anh tưởng cậu bé sẽ không ở bên tôi?”
“Tôi.. um…” Cameron ấp úng nhìn Destin, mặt cậu bé tái nhợt và mắt trợn trừng. “Cậu bé kinh sợ anh, hãy nhìn phản ứng cậu ấy xem, và cả lúc anh vào thư viện sáng nay nữa.”
“Destin em có sợ anh không? “ Armand hỏi, nhưng đã biết rõ câu trả lời.
“Không”
“Làm như cậu ấy sẽ nói thật vậy,” Terrance đáp lại khi thấy Armand giơ tay ra, Destin bé ngoan ngoãn đi đến bên anh “Hãy nhìn cách anh giữ chặt cậu bé bên mình như thế nào, anh có 1 vệ sĩ kè kè bên cạnh cậu bé mỗi khi ra ngoài”
“Michael được xem như là 1 tài xế, Destin không biết lái xe ” Armand nói. “Và những gì cậu bé làm ngoài giờ học của anh không phải là chuyện của anh.”
“Anh nói đúng . Vậy anh định đuổi tôi à ?”
“Không,” Lời Armand làm Destin cứng cả người , cậu thấy Terrance cười đắc ý
“Anh sẽ không sa thải ông ta sao ?” Destin không tin vào tai mình, giọng cậu có vẻ bị tổn thương, cậu giằng tay mình khỏi tay anh nhưng Armand không cho
“Ông ta không phải thầy giáo của anh, Destin , ông ta là gia sư của em, em sẽ quyết định muốn tiếp tục học hay muốn đuổi ông ta đi ” Armand nói, giọng vẫn không thay đổi.
“Destin, tôi hy vọng chúng ta sẽ bỏ qua sự hiểu lầm này và tiếp tục làm việc cùng nhau” Terrance mỉm cười ham hố.
“Ông bị đuổi việc “ Destin nói rõ ràng từng chữ.
“Cái gì “Terrance không tin vào tai mình.
“Ông đã nghe rồi đấy, Michael hãy chỉ ngài Terrance đây lối ra .” Armand ra lệnh cho Michael , Anh đứng dậy , Terrance nhìn Destin lần cuối trước khi rời khỏi phòng với Michael theo sau. Destin ngồi xuống ghế mắt nhìn xuống tay, cậu biết mắt của 3 người còn lại đang hướng về mình.
“ Em xin lỗi ,” Destin nói nhỏ.
“Anh ước gì em sẽ đến kể cho anh nghe , Destin, và đừng nói rằng em đã phản ứng hơi quá, Cơn giận dữ của em đã chứng minh em không như thế ” Armand trả lời làm cậu bé ngước lên nhìn anh. “Và cũng đừng giận Michael, anh ta chỉ xác minh những gì anh nghi ngờ.”
“Ồ,” Destin hơi xấu hổ, rồi cậu chợt mỉm cười . “Anh thật đáng sợ khi anh giận dữ đấy"
“Ừ, anh cũng nghĩ thế,” Armand cũng mỉm cười. Đó là lúc họ nghe tiếng thở dài từ Adam và Angelica.
“Tại sao họ ở đây?” Destin hỏi khẽ
“Để ngăn anh khỏi đập hắn ta” Armand đáp nghe Destin cười 1 cách gượng gạo . Họ quay trở lại bữa ăn khi Michael đi vào. Sau bữa tối , Angelica cười thích thú với Destin
“Destin , chị muốn xem những chú vịt mà chị đã được nghe kể rất nhiều,” Angelica nói, cậu bé khoái chí đứng lên dẫn chị ra ngoài vườn.
“Tôi sẽ về nhà nếu anh không còn cần tôi nữa,” Michael lên tiếng, Armand gật đầu.“Ừ, Cám ơn anh”.
“Armand?” Adam giờ mới hỏi Armand. “Anh ổn chứ?”
“Không sao,”
“Tôi đã không biết về chuyện của Val, tôi rất tiếc.”
Armand lắc đầu cười 1 cách lạnh lùng : “Anh đã đúng, Adam , Val chỉ muốn tiền của tôi. Đó là tất cả những gì cậu ấy theo đuổi ở tôi, và tôi nghĩ có lẽ Cameron có thể lấp đầy thứ gì đó trong cậu ấy mà tôi không thể cho.” - Giọng anh lại trở nên vô cảm - “Lúc đầu, tôi rất giận dữ khi biết chuyện giữa Val và hắn , nhưng thành thật mà nói sau lần đầu tiên tôi đã biết nó được định đoạt sẵn như thế rồi .”
“Tôi cũng nghĩ thế,”
“Nhưng đó là quá khứ, bây giờ tôi hạnh phúc với những gì mình đang có” Armand cười rạng rỡ. “Anh đã điều tra được gì về cha và ông bà của Destin chưa?”
“Tôi có hẹn gặp ông bà cậu ấy ngày mai, và 1 cái hẹn ở trường vào thứ hai. Anh chắc muốn điều tra chứ ?”
“Tôi muốn cho ông bà cậu ấy cơ hội thay đổi cuộc đời cậu bé. Tôi muốn biết người đàn ông làm 1 cô bé 15 tuổi mang thai sau đó bỏ rơi cô ta là người như thế nào “
“Được thôi,” Adam và Armand đứng dậy ra ngoài hiên nhà, họ nhìn về phía bờ hồ biết hai người kia đang chơi đùa ở đó....
“Vậy là mọi chuyện sẽ không sao chứ?” Angelica hỏi chuyện tại nơi mình đang đứng, nhìn Destin và lũ vịt dưới ánh sáng của mặt trăng
“Vâng” Destin cười. “Em đoán chắc chị không muốn biết chi tiết nhưng em đang rất hạnh phúc”
“Chị nhớ khuôn mặt em lúc bước vào phòng ăn, trông em rất tệ “
“Em đã lo lắng vì không biết chắc chuyện gì đang diễn ra. “
“Chị lo cho Armand, Destin, và ý nghĩ cậu ấy bị tổn thương khiến chị bảo vệ hơi quá “
“Angie,” Destin nhìn thẳng vào chị. “Em sẽ không bao giờ không chung thủy với anh ấy, em sẽ không để người nào khác được chạm vào em như anh ấy.”
“Thật chứ?” Angelica nâng cằm Destin giữa hai bàn tay, trán chị đặt lên trán cậu “Bởi vì , trước đây chị chưa bao giờ thấy Armand quá quyến luyến 1 người nào khác ngoài em”
“Thật ” Destin ôm chị. “Với em, Armand là …” Destin không nói hết câu, cậu không biết diễn tả tình cảm của mình với Armand hiện giờ như thế nào, cậu cũng không hiểu rõ bản thân mình nữa. Destin chỉ biết rằng mình không muốn sống cùng ai khác, chỉ mong được ôm ấp trong vòng tay Armand cả đời mình.
“Không sao, chị hiểu mà,” Angelica mỉm cười buông Destin ra. Hai người nắm tay trở về nhà , thấy Adam và Armand đang đứng trên hành lang trước sân.
“Hey em chuẩn bị về chưa?” Adam hỏi Angelica, chị gật đầu
“Chúc hai người ngủ ngon ”
Họ chào tạm biệt nhau. Destin dừng lại kế bên Armand
“Vậy…” Cậu nhìn vào cặp mắt nâu sâu thăm thẳm.
“À,” Armand sờ sờ mái tóc trên trán cậu “Anh nghĩ mình nên đi ngủ thôi”
“Ah,” Destin dựa người vào hàng rào chắn, ngó ra ngoài sân. Cậu thở ra khi Armand vòng tay ôm cậu
“Sao em không vào chung với anh?” Armand thì thầm vào tai.
“Vâng,” Destin khoác tay ngang eo Armand, họ cùng nhau đi về phòng. Cởi bỏ đồ ra, họ trèo lên giường. Armand tắt đèn rồi ôm cậu bé vào lòng. “Armand?”
“Hum?”
“Cám ơn anh,” Destin vùi sâu vào ngực Armand.
“Vì cái gì ?” Armand hôn lên trán cậu.
“Vì tất cả,” Destin nói nhỏ , giọng buồn ngủ. Armand mỉm cười, thở ra hài lòng và nhắm mắt .
/////////////////////////////////
Adam nheo mắt ngắm nhìn tòa nhà trước mặt. Anh bước vào , tiến tới bàn tiếp khách của y tá, một phụ nữ ngước lên nhìn anh.
“Tôi là Adam sharp .Tôi có 1 cuộc hẹn với ông bà Rarry?”
“À, vâng, để tôi đi mời bác sĩ ” cô đứng dậy, vài phút sau cô trở ra với 1 bác sĩ phía sau lưng.
“Chào anh, tôi là BS Jones,” ông ta giới thiệu mình
“Chào bác sĩ,” Adam đi theo sự chỉ dẫn của ông.
“Tôi không thể giải thích rõ trên điện thoại nhưng thực tế thì ông bà Rarry không hoàn toàn nghe cuộc gọi của anh.” Dr. Jones nói. “Tôi biết cách đây 6 năm, khi con gái họ qua đời họ không đến dự buổi tang lễ, tôi nghĩ không ai khác ngoài những đứa trẻ của cô ấy đã liên lạc.”
“Ai trả các chi phí này?” Adam hỏi khi họ vào 1 căn phòng lớn với 1 vài bệnh nhân ngồi bên trong.
“1 Quỹ tiền được tạo ra cách đây 18 năm. Tôi không chắc anh sẽ vui vẻ với những gì mình tìm thấy.”
“Cám ơn ông ” Adam theo ông đến trước hai người . Anh nhận ra người phụ nữ, bà rất giống Rosalie, và người đàn ông kế bên anh chắc là chồng bà.
“Eleanor, John?” Bác sĩ gọi họ “Đây là Adam, anh ta đến để nói chuyện về cháu trai của hai người”
“Ồ, chắc giờ thằng bé đã được sinh ra rồi ” Eleanor mỉm cười. “Tuần rồi Rosie đến đây bụng trông bự lắm.”
“Anh đừng trách vợ tôi nhé” John nhìn Adam. “Cô ấy hơi lẩm cẩm 1 chút. Eleanor, Rosie đã sinh con lâu rồi, giờ thằng bé cũng được 3 hay 4 tuổi .”
Adam đứng nhìn họ mà không nói nên lời . Armand muốn anh tìm hiểu tại sao họ lại từ bỏ con gái và cháu ngoại mình. Giờ nhìn hai người đang tranh cải nhau anh không biết hỏi gì nữa.
“Sao họ lại bị như thế?” Adam quay qua vị bác sĩ, ông nhún vai
“Căng thẳng, áp lực . Cách đây 10 năm, cả hai đều bị 1 cơn nhồi máu cơ tim , và trước đó, họ đã ở đây vì suy sụp tinh thần.”
“Ồ …Ông có biết Rosalie và con trai cô ấy không?”
“Vâng, tôi có gặp họ nhưng sau khi cô ấy lấy Tom thì họ ngưng đến đây. Lần cuối tôi gặp cô ấy đến thăm là lúc cô ấy đang mang thai đứa con thứ hai . Lần đó đã làm hai ông bà khá bối rối và họ tin lúc ấy là cái thai của 8 năm về trước .”
“Ồ,”
“Và điều này làm con trai 8 tuổi của cô ấy khá đau buồn. Cậu bé chắc giờ đã 18 tuổi ?”
“Vâng ” Adam mở hồ sơ đưa bức ảnh chụp Destin cho bác sĩ xem, anh ngạc nhiên khi Eleanor giựt nó từ tay anh.
“Đúng rồi, chính tên khốn này đã làm hại con gái tôi .” Bà hét lên
“Đó là cháu ngoại của ông bà . Tên là Destin,” Adam trả lời nhưng bà nhìn anh với con mắt lạnh lùng
“Đây không phải là cháu tôi, nó chỉ mới là 1 đứa trẻ.” Bà đưa tấm hình cho chồng mình xem
“Con gái tôi không bao giờ đến thăm chúng tôi nữa, anh có biết hiện giờ nó ở đâu không? Nó và con trai nó có khỏe mạnh không ?” Jonh nhìn anh với cặp mắt đỏ đau buồn
“Đó là vì nó cứ chạy theo tên rác rưởi ấy “ Eleanor nhìn chằm chằm vào Adam. “Còn anh là tên quái quỉ nào ?”
“Tôi là Adam, tôi là anh rể của người yêu cháu trai ông bà.” Adam đáp, nghe tiếng thở ngạc nhiên của vị bác sĩ nhưng anh làm ngơ. Anh rất giận, thật sự rất giận hai người trước mặt mình, giận cả định mệnh của họ, và giận Rosalie vì cô đã gây ra nỗi đau này
“Destin khỏe không?” bà thình lình hỏi, nghe có vẻ hoàn toàn bình thường
“Cậu ấy khỏe lắm”
“Nó là 1 đứa bé rất dễ thương ” Eleanor nói. “Rosie đã không từ bỏ nó, thật là cô gái đáng yêu”
“Ellie, Rosie chết rồi.” John phát biểu làm Adam ngạc nhiên. “Nó và chồng nó đã chết rồi, cả đám con của chúng nữa”
“Ồ đúng thế ” Eleanor gật đầu đồng ý. “Chết trong tai nạn, thật tội nghiệp Rosie khốn khổ.”
“Anh là ai?” John hỏi Adam.
“Chỉ là 1 người bạn thôi ” Adam trả lời nhẹ nhàng, anh lấy tấm ảnh về và bỏ nó vào bao hồ sơ
“Con gái tôi Rosalie sắp có em bé ” Eleanor nói, tay bà chuyển động như đang làm công việc đan lát “Nó còn trẻ quá nhưng mọi việc sẽ ổn thôi”
“Vâng “ Adam nhìn bác sĩ, hai người đi ra ngoài.
“Tôi rất tiếc nhưng phải thừa nhận hôm nay là 1 trong những ngày tỉnh táo nhất của hai người.” Bác sĩ tiễn Adam ra cửa “ Anh sẽ dẫn Destin đến thăm họ chứ ?”
“Thành thật mà nói là không, Destin không muốn biết về ông bà mình “
“Người yêu cậu ấy muốn biết à? ”
“Vâng, anh ấy hy vọng có thể giúp Destin tìm lại gia đình . Nhưng có phải lần cuối cậu bé đến đây là lúc cậu ấy 8 tuổi ”
“Rosalie bảo với cậu bé hai người ấy là những bệnh nhân tưởng cô ấy là con gái họ, rằng cô ấy làm việc ở đây và hai người ấy không có ai đến thăm.” Bác sĩ giải thích. “Cậu bé có thể đã tìm ra sự thật nhưng khó khẳng định vì họ ở thăm không lâu, và cậu ấy thường được gửi tại quầy tiếp tân bệnh viện “
“Ồ,” Adam bắt tay chào tạm biệt bác sĩ, anh đi ra xe và mở điện thoại liên lạc với Armand.
“Adam,” Armand chào qua điện thoại.
“Armand , Destin có ở bên cạnh không ?”
“Cậu ấy đang ngủ kế bên tôi, sao thế ? Anh đã tìm thấy gì?
“Ông bà cậu ấy bỏ đi trong lúc Rosalie có thai Destin, họ nghĩ rằng cả gia đình đã chết . Họ không còn nhận thức rõ thực tế nữa, chuyện rất buồn nhưng tôi nghĩ tốt nhất Destin không nên đến gặp họ ”
“Cám ơn anh , Adam.”
“Armand? Anh đã đúng, Destin giống bố hơn giống mẹ”
“Ừ ,” Armand cúp máy, anh nhìn xuống cậu bé đang cuộn tròn bên cạnh , anh thấy tim mình lại lỗi nhịp. Anh kéo cậu bé sát vào người mình hơn và ôm lấy cậu
“Ai thế anh ?” Destin hé mắt hỏi
“Adam, anh ấy có chuyện phải báo cáo với anh” Armand nói nhỏ, khẽ chuyển Destin nằm trên ngực mình
“Chuyện liên quan đến em ?”
“Không ,” Armand nói dối, anh không muốn Destin biết về ông bà mình. Anh không chịu đựng được ánh mắt đau buồn của cậu bé 1 lần nữa . Destin mỉm cười
“Chắc chuyện quan trọng lắm nên Adam mới vội vã gọi vào ngày thứ bảy này.” Destin cúi xuống hôn lên ngực Armand 1 cái rồi cậu đặt đầu mình lên lại nơi ấy.
“Em đói chưa, ta nên dậy nhé ?”
“Không, em sẽ ngủ thêm chút nữa ” Destin nằm qua 1 bên, cậu thở ra mãn nguyện nhắm mắt khi Armand vòng tay ôm cậu vào lòng và ngủ tiếp.
……….
Destin tạm dừng bữa ăn khi Armand đặt 1 xấp giấy tờ kế bên dĩa của cậu. Nhìn chúng rồi nhìn lại Armand, cậu hỏi “ cái gì thế ?”
“Danh sách các vị gia sư , anh muốn em chọn cho mình 1 người mới ”
“Em nghĩ anh nên chọn dùm em đi, anh chọn trước em chọn sau” Destin đẩy danh sách về phía anh.
“Không được , đây là chuyện của em.” Armand lắc đầu
“Ok ” Destin rút giấy về, cậu ghét việc này nhưng đành chấp nhận, cậu không biết trình độ các thầy ra sao thì làm sao chọn được chứ?
“Anh có công việc phải làm trong văn phòng, gặp lại em sau nhé?”
“Vâng.” Armand đứng dậy, hôn lên thái dương Destin rồi đi vào văn phòng. Còn lại cậu bé, sau khi ăn xong, Destin cũng chạy ra vườn cùng camera và xấp hồ sơ . Tìm một vị trí sạch sẽ, cậu ngồi xuống, giở hồ sơ ra xem. Cậu nhớ Armand có gợi ý nên học thêm về kế toán, vậy thì phải tìm những thầy giáo nào rành về quản lý kinh doanh và kế toán. Nhưng họ có am hiểu thêm nhiếp ảnh không nhỉ ?
Đọc qua hết danh sách, Destin chọn được 4 người có vẻ là giỏi nhất. Cậu tạm để hồ sơ họ qua 1 bên rồi trở lại mục đích ban đầu khi vào vườn hồng. Cậu đi vòng quanh vườn và tìm ra cây hồng già nhất, cây mà cậu nghe giới thiệu từ cuốn sách của Elizabeth. Mỉm cười, cậu cúi xuống gạt bỏ những miếng nhựa và đám rêu ẫm ướt trên đất để lộ ra những rễ cây đang vươn ra. Cậu cẩn thận đào cây lên ,đem qua bọc đất sạch đúng theo lời chỉ dẫn trong sách của Elizabeth . Giờ thì chỉ cần chờ đợi kết quả thôi
Quay lại với lý lịch 4 người, cậu đọc chúng 1 lượt. Cậu thật tình không muốn mời thêm gia sư đến dạy, nhưng Armand đã bảo cậu cần chuẩn bị cho mình kiến thức đầy đủ để có thể đối phó với những gì xã hội đem lại . Đứng lên và mang theo bụi hồng mới trồng ,cậu trở về nhà.
…………………
Destin lật tiếp trang sách đang say sưa theo dõi của mình đến khi cậu nghe tiếng giấy sột soạt do người đàn ông kế bên di chuyển tạo ra. Ngước lên nhìn Armand , cậu mỉm cười, anh dường như đang chú tâm vào giấy tờ công việc trên tay. Cậu trở mình nằm sấp xuống, vô tình để rớt cái chăn đang đắp trên người , để lộ phần cơ thể trần trụi bên dưới. Cậu suýt bậc cười khi tay anh kéo chăn lên che phủ nó ngay tức khắc.
“Armand?” Destin gọi nhỏ nhẹ.
“Huh?” Armand quay qua cậu bé, anh tức thì ước gì mình không làm thế. Anh nhìn những đường cong mảnh mai trên lưng và vai cậu bé, đường nét cặp mông tròn trĩnh bị che khuất dưới cái chăn mỏng. Cái cách mái tóc cậu bé phủ xuống gương mặt và cặp mắt xanh mơ màng ấy
“Sao thế anh ?” Destin thích thú khi Armand không trả lời, anh chỉ mải ngắm cậu . Cậu biết cái nhìn này, mấy hôm nay đã bắt gặp nó nhiều lần . Cậu cười bỏ quyển sách xuống, rồi quỳ lên, tay lướt dọc người Armand đẩy những giấy tờ xuống sàn.
“Destin,” Armand vẫn nhìn cậu.
“Gì thế, Armand?” Cậu tiến tới cắn nhẹ lên ngực , giật mình hét lên khi bất ngờ bị xô xuống nằm bên dưới anh . Armand lườm mắt nhìn cậu bé.
“Anh đang xem giấy tờ,” Armand nắm hai cổ tay Destin giơ lên khỏi đầu và giữ chặt chúng với 1 tay của mình
“Armand”
“Em cắt ngang công việc của anh ,” Armand cúi xuống hôn dọc cằm cậu bé. Mắt Destin mở to khi đầu gối anh cọ cọ vào giữa 2 chân mình. Cậu rít lên “Armand,” Và cơ thể phản ứng theo . Armand cười khoái chí trước phản ứng ấy
“Tuần này anh chưa nhận được gì trọn vẹn cả,” Armand di tay dọc xuống ngực đến vị trí xương sườn cuối cùng rồi trở lại lên môi cậu bé “Em phải đền bù đấy”
“Armand,” Destin hôn ngón tay anh, thấy Armand cười tươi hơn . “Em có thể nói xin lỗi được chứ ?”
“Dĩ nhiên rồi ” Armand lấy tay ra khỏi miệng và nằm lên người cậu bé. “Nhưng nó sẽ không giúp em thoát khỏi bị trừng phạt đâu”
“Trừng phạt ?” Destin bỗng hơi sợ nhưng nỗi sợ ấy tan biến ngay khi môi Armand chầm chậm mút cổ cậu “Và sự trừng phạt em là gì thế?”
“Ồ, em sẽ biết ngay thôi,” Môi anh rời khỏi cổ và đi xuống phía dưới, anh quần nát ngực Destin và nghỉ mệt tại 2 núm vú làm cậu rên rĩ suốt. Destin nắm chặt tay mình khi anh chuyển xuống phía dưới , thả dọc đường đi những nụ hôn nóng bỏng trên da cậu . Anh dừng lại bên dưới, ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng đang gọi tên ‘Armand ’, mỉm cười và cho tay mình tham gia chung cuộc vui.
“Armand,” Destin thét lên, nhích dậy thân mình chạm mạnh vào người anh. Cậu rơm rớm nước mắt khi không tìm thấy cách giải thoát khỏi tra tấn ngọt ngào này, anh không cho cậu đạt đỉnh mà cứ dây dưa lưng chừng mãi. “Armand sao anh cứ tra tấn em thế?”
“Bởi vì,” Armand hôn nhẹ lên đôi môi cậu “Em đã tra tấn anh suốt cả tuần nay.”
“Em không có ,” Destin ngạc nhiên thốt lên
“Ồ thế chuyện sáng nay khi em ở ngoài cửa sổ văn phòng anh?” Armand nhìn cặp mắt ngơ ngác của cậu. “Thôi nào, đừng nói là em không biết mình đã làm gì đấy nhé?”
“Em không hiểu anh đang nói gì,” Destin rít lên, cọ người vào chân anh. “Làm ơn mà Armand, em cần….”
“Em không để ý em đã làm gì với anh khi em đi ngang qua cửa sổ với ánh mắt ấy à ?” Armand chụp kín miệng cậu bằng môi mình, không để lời phản đối nào thoát ra. Tay anh luồng xuống dưới , nâng người cậu cọ cọ sát vào người mình. Destin thét lên xuất ra dính cả hai cơ thể. Nhưng nó vẩn chưa đủ, cơ thể cậu vẫn nóng và ngứa ngáy. Cậu nhìn thấy nụ cười trên mặt Armand , anh với tay lấy cái khăn trên tủ nhỏ cạnh giường lau cho 2 người . “Em nghĩ anh sẽ làm em xuất ra bao nhiêu lần trước khi em nói lời cảm ơn nhỉ ?”
“Armand,” Destin thở dài khi môi anh lại về trên da cậu . “Yêu em đi mà ?”
“Ồ sẽ thôi ,” Armand trả lời khi lưỡi anh lại tiếp tục quấn vào và cắn lấy làn da tái khiến cậu la lên.
“Armand thôi nào,” Destin giật mạnh hai tay đang bị khóa khóa trên đầu , uốn người chạm vào cơ thể bên trên, nước mắt ứa ra.
“Shhhh.” Miệng Armand chụp đôi môi Destin , cảm nhận sự phản đối yếu dần. Dùng tay tự do còn lại, anh lần xuống vị trí phía sau bên dưới để quậy tiếp . Anh đưa 1 ngón tay vào nó, vẫn khóa miệng hai người với nhau, anh thêm 1 ngón nữa, nghe tiếng rên trong miệng Destin. Anh không thể tin được, toàn thân anh đều cảm nhận mọi cử động nhỏ nhất mà cậu tạo ra. Anh nhấn lưỡi sâu vào miệng Destin cảm thấy cậu bé quấn chặt chân quanh hông mình. Gầm nhỏ trong miệng, Armand ngồi dậy kéo cậu bé ngồi theo vào lòng, anh bỏ tay đang khóa Destin ra, sờ, vuốt dọc ngực cậu, môi thì quần trên cổ. Vừa hôn , anh vừa đếm từ 1 đến 10, rồi đến 20…sợ mình bị mất sự kiềm chế. Cơ thể cậu bé nảy lên khi tay anh tìm thấy núm vú tạo thêm 1 tiếng rên làm anh không chịu đựng được nữa, nhất là khi cậu bé cứ nảy mình thế này. Lấy chai dầu ra, anh chế lên mình và lên Destin, đếm từ 1 đến 5, anh đẩy cậu bé càng xa mình càng tốt , chỉ chừa lại hai ngón tay để chuẩn bị lối vào cho mình . Tiếng rên của người yêu càng nhiều càng làm căng từng sợi thần kinh trên cơ thể Armand , thử thách sức chịu đựng của anh . Cắn chặt răng, anh lấy tay ra và ...
“Armand,” Destin la to khi Armand chỉ vào sâu một nữa rồi trở ra,những lần kế tiếp anh cũng chỉ vô 1 chút rồi lại đi ra, trong khi miệng anh tìm đến những chỗ nhạy cảm trên người cậu . Destin rít gọi tên người yêu, cơ thể chuyển động đòi hỏi 1 sự xâm chiếm trọn vẹn . Armand dùng cánh tay mình để giữ vững nhịp điệu chậm chạp này. Hàm răng anh nghiến chặt khi nhìn hình ảnh cậu bé phản chiếu trong gương trên tường, đặt ở cuối giường . Nước mắt cậu bé tiếp tục rơi, đôi môi hé mở , cặp môi hồng tuyệt vời ấy bị sưng nhẹ vì những cái hôn cuồng nhiệt của anh , mái tóc đỏ lỏa xỏa trước trán rịn mồ hôi.
“Sâu hơn đi ,” Destin thét lên, mặt mở to khi thấy hình ảnh mình trong gương. Ánh mắt hai người chạm nhau và cậu lại xuất ra.
“Destin,” Armand gọi nhỏ vào tai , lưỡi vuốt ve vành tai. Anh không cho cậu bé được nghỉ ngơi, tay anh tiếp tục dày xéo trong khi mắt ngắm nhìn phản ứng cậu trong gương.
“Em chịu thua rồi ” Destin rên rĩ quặn người cố tìm sự thoải mái cho cái khó chịu bức bối trong người khi Armand luôn tạo ra từ nãy giờ.
“Thật chứ ?” Armand hỏi thấy Destin gật đầu. “Nếu anh nói nó chưa đủ thì sao nhỉ ?”
“Armand,” Destin uất ức la to. Anh thình lình chiếm cậu trọn vẹn khiến mắt Destin mở to, người giật nảy lên. Cậu thả lỏng người hoàn toàn vào anh, thở sâu hồi hộp chờ đợi sự hành hạ kế tiếp. Vài giây sau, Armand vẫn không di chuyển khiến Destin phải tự mình hành động.
“Đúng rồi đó,” Armand ngồi yên xem cậu bé làm, bỏ qua cảm giác các móng tay cậu bé đang bấu chặt vào chân mình khi tìm điểm tựa để thực hiện. Tay anh chỉ ôm cậu đễ giữ nhịp điệu đều đều và đặt lên điểm nhạy cảm để mỗi chuyển động của cậu bé làm bàn tay tự chạm vào nó.
“Armand!” Destin ngã vào người anh hét lên, cậu lại xuất thêm lần nữa. Nắm rã rời trong lòng Armand.
“Em thú vị lắm, em biết không?”
“Nếu em như thế thật là do anh gây ra đấy .” Destin chấp nhận nụ hôn của Armand . “Em đi tắm đây.”
“Em đứng được không?” Armand hỏi, mỉm cười xấu xa khi thấy mắt Destin nheo lại nhìn mình
“Có lẽ, nhưng chắc em không cầm xà bông được đâu ,” Destin thấy 2 tay mình như nặng hàng tấn . Armand cười, đứng dậy, ẵm cậu bé vào phòng tắm và thưởng thức 1 buổi tắm nước nóng dài và sảng khoái.
……………………
Adam đi trên lối đi đầy sương mù, anh biết cái mình cần tìm ở cuối đường. Sớm nay, khi vào nhà, Margaret đã bảo với anh rằng Destin còn đang ngủ và Armand thì đi dạo buổi sáng. Anh biết ngay lập tức người đàn ông này đang ở đâu . Dừng trước hàng rào sắt nơi Armand đang đứng, anh im lặng đi vào trong cánh cổng , đến bên cạnh người bạn thân của mình .
Nhìn xuống những tấm bia mộ bằng đá trước mặt Armand , cái ở giữa là của cha anh, hai người vợ của ông ở hai bên. Adam im lặng khi Armand vẫn tiếp tục ngó xuống nền đất ẩm ướt, rồi chợt Armand khẽ thở dài
“Anh ra đây lâu lắm rồi đấy.” Adam nói nhẹ nhàng, Armand gật đầu
“Anh biết không, cha tôi đã đúng,” Armand chợt nói khẽ. “Về tôi.”
“Không, ông ấy không đúng ” Adam phủ định lại chắc chắn.
“Không, ông ấy đúng đấy,” Armand tiếp tục. “Hãy nhìn xem tôi đã làm gì ,Adam. Tôi đã cứu 1 cậu bé tuyệt vời , hoàn toàn ngây thơ khỏi đường phố và biến cậu bé thành 1 thứ như tôi”
“Destin không hoàn toàn ngây thơ đâu Armand, cậu bé biết mình đang dính vô thứ gì.” Adam lắc đầu phản đối . “Anh để bản hợp đồng lên bàn và cậu ấy biết cái gì chờ đợi mình khi bước vào căn nhà này .”
Armand không trả lời gì, anh chỉ cười nhỏ 1 cách lạnh lùng rồi im lặng quay lại nhìn cái bia mộ của bố anh. Một vài phút sau, một giọng cười lạnh lùng khác thoát ra từ anh khiến Adam rợn tóc gáy.
“Chúa ơi, Adam, Val đã nói đúng, tôi muốn 1 người mà mình có thể điều khiển được, 1 người mà tôi có thể làm những gì mình thích”
“Vậy hãy nói tôi nghe, Armand , anh điều khiển cậu bé bằng cách nào ?” Adam hỏi 1 cách giận dữ “Anh hãy nghe tôi đây. Nếu như có người nào trong mối quan hệ này điều khiển người khác thì chính là cậu búp bê tóc đỏ của anh đấy”
“Không phải sau những gì tôi đã làm cho cậu bé tối qua,” Armand cười trước sự giận dữ của Adam.
“Anh đã làm gì?”
“Tôi khiến cậu bé khóc, không phải trong đau đớn mà trong sự bất lực đến khoái cảm vì tôi muốn cậu bé hiểu tôi vẫn có thể điều khiển được cơ thể cậu ấy.” Armand nói nhỏ, mong Adam không thấy điều này là buồn cười . Anh mừng khi Adam không cười nhưng tiếp tục nhìn anh quan tâm lo lắng khi Aramnd có vẻ trầm tư
“Armand,” Adam quyết định bảo với Armand rằng Destin chính là điều tuyệt vời nhất mà anh đã khám phá ra ,dù thậm chí lúc đầu chính bản thân Adam nghĩ cũng nghĩ đó là ý kiến tệ.
“Anh biết không, tôi vẫn có thể hình dung ra khuôn mặt đầy thất vọng của cha tôi khi tôi thú nhận với ông : mình không yêu phụ nữ và lập gia đình “ Armand lên tiếng trước. “Vẻ kinh tởm của ông khi tôi kể về cậu bạn cùng đi trượt tuyết là người yêu của tôi”
“Armand,” Adam nghe tiếng cười lần nữa, lần này tràn đầy đau thương. Và trong 1 giây anh thấy hình ảnh già nua của Armand thoáng qua
“ Và vẻ kinh tởm của cậu bạn ấy khi chúng tôi trở về trường, tôi thú nhận mình yêu cậu ấy như thế nào ; cách cậu ấy từ chối thẳng thừng và bảo tình yêu ấy là sai lầm ; rằng sẽ giết tôi nếu tôi chạm vào người cậu ấy lần nữa với bàn tay dơ dáy này.” Armand thì thầm, ngực đau nhói khó có thể thở được.
“Armand,” Adam nhìn cái mặt nạ không cảm xúc hiện về che dấu khuôn mặt thật của Armand, biết rằng trong 11 năm nay, mình là người duy nhất nhìn thấy mặt này của Armand.
“Làm tình với cậu bé đôi khi cũng rất khó khăn,” Armand đổi đề tài lần nữa, dường như mọi chuyện của anh đều trở về là Destin. Và Adam tiếp tục im lặng lắng nghe - “Cậu ấy muốn được âu yếm, vuốt ve, thử thách sự tự chủ của tôi đến khi tôi không chịu nổi phải đè cậu ấy xuống và xem tôi có thể làm cậu ấy kêu thét không.”
“Có lẽ anh nên làm thế,” Adam vọt miệng nói làm cặp mắt nâu sâu lạnh lùng hướng về anh, khiến anh hơi rùng mình
“Destin ngủ với tôi, Adam,” Armand tiếp. “Không có tình dục trong này, cậu ấy để tôi ôm ấp, tất cả việc tôi cần làm là giương tay ra và cậu bé sẽ để tôi ôm ”
“Đó chính là cách biểu lộ của cậu bé, Armand, cậu ấy không tin vào cách nữa vời , không tin tưởng vào việc trao thân mình với việc trao tất cả những gì mình có. ” Adam nói, khi cái lạnh lùng thấm vào người Armand “Anh đang nghi ngờ phải không, Armand?”
“Không,” Armand quay lại anh. “Bởi vì hiện tại, tôi có những gì mình muốn, tôi đã đề nghị 1 hợp đồng, 1 sự tàn nhẫn theo đuổi cậu ấy, chiếm hữu cậu ấy. Giờ Destin là của tôi .”
Adam nhìn người vẫn còn là bạn thân trước mặt. Mắt anh mở lớn, miệng mấp máy tính nói . Anh muốn nguyền rủa người đàn ông đang nằm dưới chân mình, muốn đá văng cái bia mộ và mắng vào ông ; hỏi xem ông có thấy đã gây ra chuyện gì cho con trai của mình không ? ông có tự hào với sự trưởng thành hiện giờ của Armand không ? Nhưng anh cũng biết la hét vào người chết cũng không giải quyết được chuyện gì , anh chỉ cầu mong cho Destin kiên cường như cách cậu ấy thể hiện.
…………..
Armand đi vào phòng họp, anh đẩy hồ sơ về phía đầu bàn đối diện . Khoang tay ngồi xuống anh nhìn những người ngồi trong phòng, hầu hết họ đều cúi mặt.
“Armand,” người đàn ông ngồi đầu bàn đối diện nói 1 cách nhẹ nhàng nhưng giọng hơi có vẻ thất vọng.
“Đừng có nói giọng đó với tôi Byron,tôi có bản báo cáo kết quả dự toán về kế hoạch khách sạn Grand hotel.” Armand ghét cái giọng này, nó luôn làm anh nhớ lại cha anh, nên mỗi lần phải gặp mặt Byron Swift đều làm anh nghiến răng .
“Thôi nào, Armand,” Byron cầm hồ sơ trên bàn tay già nua của mình. “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ cậu về đề án này, nhưng cậu sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nếu lùi nó lại thêm 2 năm nữa.”
“Ông biết rất rõ việc tôi làm, trong hai năm nữa nếu may mắn tôi sẽ được phép xây 1 khách sạn lớn nhất trên khu đất đó.” Armand đáp mỉa mai, ông mỉm cười.
“Luôn lớn nhất không phải là tốt đẹp đâu cậu trại ạ.” Byron thấy hàm răng Armand nghiến chặt lại.
“Hãy nói điều đó với cha tôi ấy,” Armand rít lên, ghét mình bị nhận xét như 1 cậu nhóc. Chết tiệt, anh đứng cao hơn tất cả đàn ông trong phòng này nhưng ông ta luôn nói xốc anh .
“Tôi biết rất rõ cha anh, Armand. Tôi cũng biết sự ham muốn quyền lực mà hiện giờ cậu đang nắm giữ của ông ấy , đã giết chết ông. ”
“Ung thư đã giết chết bố tôi, ông già ạ,” Armand cười lạnh lùng khiến nụ cười trên gương mặt ông biến mất. “Sự thèm khát quyền lực của ông ấy không làm gì hơn ngoài việc dẫn ông lên giường những người vợ của đối tác. ”
“Thật thế” Byron cười khan 1 tiếng. “Tôi không biết con gái tôi thấy gì ở cậu nhỉ”
“Cha tôi cũng giống như ông, tôi sẽ đợi câu trả lời của ông về việc ký quỹ cho dự án .” nói thế xong, anh đứng lên tính rời khỏi phòng.
“Ồ Armand?” Byron gọi, anh quay lại nhìn “Tôi nghe nói giờ anh đang nhặt trẻ lạc nào đó trên đường phố về nhà nuôi phải không?”
“Đừng quan tâm, ông già ạ, cậu ấy mạnh khỏe lắm.” Armand đáp với 1 nụ cười xốc xiểm, anh bước ra ngoài phòng, Adam đã đứng đó chờ anh.
“Tại sao anh phải khiêu khích với ông ấy?” Adam hỏi khi họ đến thang máy
“Bởi vì nếu không như thế, ông ta sẽ nghĩ ra thứ gì đó sai lầm.” họ đi thang máy xuống quầy tiếp tân của tòa nhà khổng lồ này. Armand khịt mũi, anh đã nói nó là tòa nhà lớn nhất . Trụ sở chính của anh đã là khu vực lớn nhất trong thành phố
“Đi đâu thưa ngài?” Gates hỏi khi hai người đi ra ngoài.
“Trở lại khách sạn để lấy câu trả lời của Byron,” Armand vào xe, Adam theo sau, anh lật hồ sơ ra xem “Ngưng nhìn tôi như thế đi Adam.”
“Tôi chỉ đang tự hỏi chuyện gì xảy ra với anh thế ? Khiêu khích Bryon là 1 chuyện nhưng bình thường anh chỉ làm việc ấy khi hai người ở riêng với nhau thôi ”
“Hãy xem như tôi có lý do và gác chuyện này qua 1 bên được không ?” Armand hỏi, tay kéo ra 1 tờ giấy, anh nheo mắt nhìn nó “Adam anh đã xem cái này chưa?”
“Làm sao tôi biết, tôi còn không thấy anh đang xem cái gì nửa là...” Adam rướng người tới giật tờ giấy trên tay Armand “Không, tôi chưa xem nó, nhưng tôi sẽ chú ý kỹ càng hơn khi trở về.”
“Cám ơn anh, Adam.” Armand quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
……………………………
“Destin cháu dậy chưa?” Margaret kéo cái chăn ra khỏi đầu cậu bé
“Chưa ạ ,” Destin nắm chăn đắp lại. Khi người phụ nữ cố giằng lấy cái chăn, cậu lầm bầm trong miệng gì đó về việc không được cho ngủ yên rồi kéo cái gối trùm lên đầu. Bó tay chịu thua, bà đắp chăn về vị trí ban đầu rồi rời phòng xuống nhà bếp, bà tặng Michael cái nhìn rất tiếc
“Cậu bé sẽ không rời khỏi giường,” bà nói thấy mắt anh nheo lại.
“Vậy chắc tôi sẽ lên nói chuyện với cậu ấy, tôi biết phòng Destin ở đâu.” Michael tính rời nhà bếp
“Cậu ấy không ở trong phòng mình, nhưng cánh cửa thông với phòng cậu ấy đang nằm ngủ thì đang mở.” Margaret chỉ dẫn khiến anh hơi bối rối, nhưng anh cũng đi.
Lên phòng Destin , anh nhìn cái giường cỡ bự trống trơn rồi nhìn cánh cửa thông đến 1 buồng khác , anh nghĩ đó là 1 căn phòng nhỏ hơn hay đại loại như thế chứ không nhận ra nó là 1 căn phòng khác. Bước qua cửa thông hai phòng, anh ngẩng người trước cái giường 4 chân khổng lồ , bộ tủ hợp mốt cạnh giường, và những cây đèn cổ xưa nằm trên chúng. 1 cái rương lớn đặt cuối giường và cái tủ quần áo khổng lồ đối diện nó. Anh có thể thấy ghế so fa và những cái ghế khác đặt cạnh lò sưởi và phía bên khác căn phòng , dọc theo tường là những cữa sổ xếp đặt một cách ngẫu nhiên. Mắt anh quay lại giường ngủ, thấy cái bướu to nằm giữa giường.
“Destin?” Michael gọi kéo theo vài tiếng rên và cử động của cái khối ấy “Destin trưa rồi, cậu không dậy đi làm à?”
“Em không chắc mình có thể đi được đâu “ Giọng trả lời nhỏ vang lên khi cậu ló đầu ra khỏi gối 1 chút
“Cậu không sao chứ. Tôi gọi Armand nhé ?” Michael chầm chậm tiến về gần giường, anh sợ cậu bị thương. Anh dừng lại khi bắt gặp ánh nhìn lóe lên từ đôi mắt màu xanh và cậu mỉm cười.
“Thật tệ nếu làm phiền Armand khi anh ấy đang kiểm tra nguồn vốn.” cậu vương mình, mắt Michael mở lớn anh nhìn khuôn mặt cậu bé
“Anh ta không đánh cậu chứ ?” Michael lo lắng hỏi, khiến Destin bật cười làm Anh cảm thấy nhẹ lòng đi.
“Không , anh ấy không đánh em,” Destin ngồi dậy
“Ồ,”
“Ngoài ra , Armand không phải là người vũ phu,” Destin kiểm tra cánh tay, nó vẩn còn ê ẩm và hơi nặng. Chúng giống như trải qua 1 đêm bị giữ chặt trên đầu cậu bé. Ý nghĩ này khiến cậu cười rúc rích
“Destin?” Michael không hiểu điều gì làm Destin cười hay là cái vẻ rối bời hiện giờ của cậu?
“Michael?” Destin hỏi khi anh cứng người đứng sững giữa phòng, nét mặt anh cho thấy anh vừa nhận biết căn phòng mình đang đứng là của ai . Hay là sự đặc quyền cho người được phép vào phòng này.
“Có phải đây là…?” Michael nhìn Destin bước xuống giường mặc quần áo vào.
“Phải, đây là phòng của Armand , và anh có thể quay trở ra và biến mất , không sao đâu.” Destin nhìn Michael từ từ nhẹ nhàng đi về phòng Destin như thể sợ Armand phóng ra đột ngột từ góc tối nào
“Tôi không sợ,” Michael quay lại, vẽ mặt vẫn còn kinh khủng như nhìn 1 quái vật chứ không phải đang đối diện cậu bé tóc đỏ.
“Vậy sao anh trông như sắp chết thế?” Destin hỏi. “ phòng của Armand không khác gì những căn phòng khác trong nhà này, chứ anh nghĩ nó như thế nào ? Màu hồng hay màu tím ?”
“Tôi không biết, có lẽ vậy ” Michael nhìn theo Destin bước về phòng mình. Cậu di chuyển hơi chậm và trên lưng có nhiều dấu vừa không giống dầu bầm vừa không giống dấu hôn
“Cậu chắc mình không sao chứ?”
“Vâng ,” Destin vào phòng tắm rửa mặt thay đồ rồi cùng Michael xuống dưới nhà. Cậu chào Magaret , ngồi xuống bàn uống café và ăn trái cây. Ăn được vài miếng, cậu ngước nhìn hai người trước mặt “Có chuyện gì sao?”
“Không, có điều cháu hơi tiều tụy 1 chút ,” Margaret nói
“Cháu không sao mà, Maggie, thật đấy.” Destin đáp lại, cậu nhìn theo ánh mắt của bà về cuối dảy bàn, bắt gặp 1 hộp chocolate , mắt cậu mở to. “Ồ, cháu xin lỗi, cháu chỉ đùa thôi chứ không nghĩ nó là thật, sáng nay anh ấy đánh thức cháu dậy, hỏi cháu muốn gì, cháu đã nói muốn chocolate. Đừng nói với cháu anh ấy đánh thức bác Gate dậy bắt chở đi mua chocolate cho cháu đấy nhé”
Bà ngạc nhiên nhìn cậu lắc đầu rồi hai má ửng đỏ lên . Oi chúa ơi, cậu hy vọng dù anh ấy không kêu bác Gate đi mua nhưng cũng đừng chen ngang việc gì của hai người .
“Vợ chồng dì không gặp Armand từ tối hôm qua, có lẽ cậu ấy lấy 1 trong những chiếc xe ở garage tự lái đi.”
“Những chiếc xe hơi à ?” Destin hỏi, hy vọng chủ đề chuyển sang thứ khác ngoài socola
“Ừ, một garage đầy ấp những loại xe, có thể tự lái tất cả chúng. à, Dì không biết cháu thích đồ ngọt đấy”
“Ồ, cháu không thích đâu nhưng Armand thì rất khoái đấy .” Destin nghe tiếng cưới cố kiềm nén của Michael và dáng điệu quay đi chỗ khác của Magarette, biết mình đã lỡ lời, cậu đỏ mặt đẩy bửa sáng qua 1 bên, nói lí nhí gì đấy rồi chạy khỏi nhà bếp. Tiếng cười của Margaret và Michael vẫn có thể nghe thấy khi cậu vào thư viện gom đồ đạc cần thiết rồi ra ngoài đợi.
.............
Destin đi vào khu vực khách sạn, Gayle và Corey đang thảo luận chuyện gì đấy . Họ ngẩng lên khi cậu đến gần.
“Xin lỗi vì đến trễ,” Destin nhìn khắp khu vực , mọi người đều đang làm việc, cậu quay sang hai người. “Có chuyện gì sao?”
“Cái cây mộc lan quấn chặt quanh hệ thống ống dẫn bên dưới, đào nó lên sẽ rất khó khăn, cần vài phương tiện đặc biệt.” Corey nói, chỉ vào bản đồ kế hoạch “Vì thế nếu ông Baileys dự định đặt trọng điểm phong cảnh ở đây là vô dụng”
“Ông ấy định làm gì ở tâm điểm này?” Destin nhướng người để nhìn rõ hơn, Gayle thấy vậy nhích ra cho câu vào giữa hai người
“1 tượng đài, cái này nè” Corey chỉ vào 1 bức hình, cả Destin và Gayle đều sửng sốt
“Anh không đùa đó chứ? Armand chấp nhận cái này à?” Destin la to khiến Corey hơi trắng mặt, anh nhìn Gayle cầu cứu
“Không, cái này là quyết định của 1 người khác trong khách sạn.” Gayle đáp
“Họ tính làm gì phía trước nó?” Destin hỏi, cậu nghe ai đó nói về việc sửa lại lối đi trước khách sạn
“Họ tính làm thành hình chữ U và tạo vòng cung nhô ra ngoài gần con đường lớn .” Gayle đáp , chị nhìn Destin với tay lấy khổ giấy lớn và cây bút chì ra vẽ phác thảo kế hoạch lên đó. Cô mỉm cười khi quan sát cậu bé làm việc, trong tuần này dường như chuyện gì dính tới thiết kế phong cảnh là Destin hành động một cách tự nhiên như rất quen thuộc nó.
“Chúng ta có thể tận dụng cách bố trí hình chữ U này,di chuyển trọng điểm đến đây. “ Destin chỉ cây viết chì vào vị trí cậu mới vẽ - “ Và thay vì đặt cái tượng đài kinh khủng đó, ta sẽ thay bằng đài phun nước 3 tầng” Cậu lôi ra bức hình chụp đài phun nước ở vườn hồng
“Không phải cái đó trong vườn nhà Armand chứ ?” Gayle hỏi
“Vâng , nó đấy, nhưng chúng ta không thể sử dụng nó, ta có thể xây tương tự như thế “ Destin mỉm cười nhìn cả hai “Ông Bailey đâu rồi, ông ta sẽ thích ý tưởng này?”
“Ông ấy không ở đây, sáng nay ông có ghé qua 10 phút.” Corey nhún vai “Dạo này ông chủ hay bận lắm.”
“Ồ,” Destin nhìn dò hỏi Gayle người đang xem xét bản vẽ của cậu
“Ý này rất hay, Destin,” Gayle nhận xét . “Và chị nghĩ nó sẽ thu hút lắm, hãy triển khai theo cậu đi, nếu Bailey có ý kiến gì thì kêu ông ấy đến gặp chị.”
“Ok,” cả Destin và Corey cùng đáp, Gayle gật đầu bỏ đi. Khi cô đi khuất, Corey quay sang Destin , người vẫn đang khó chịu với bản kế hoạch cũ
“Hey, cậu không sao chứ?” Corey hỏi làm cậu hơi mắc cỡ.
“Không có gì,” Destin kéo nón thấp xuống. “Chúng ta có nên thông báo toàn đội biết về sự thay đổi không?”
“Làm đi, ông chủ ,” Corey chọc, Destin chỉ biết lắc đầu , hai người đến chỗ các nhân công đang nghỉ mệt . Corey triệu tập họ đến nhưng để Destin thông báo về kế hoạch mới vì đó là ý tưởng của cậu . Anh ta đã quan sát Destin suốt cả tuần, Destin chứng tỏ mình có khả năng lãnh đạo tốt hơn ông Bailey và khi cần nhờ giúp đỡ hay yêu cầu chuyện gì, cậu bé chỉ cần cười là họ lập tức thực hiện ngay. Đó là điều anh chưa hiểu lắm, có thể vì sự hăng hái của cậu lây truyền sang mọi người, và có tể do cả tình yêu với cây cối thiên nhiên . Lắc đầu dẹp ý nghĩ ấy, anh chú ý lại Destin và mọi người. Khi cậu bé giải thích xong, ai cũng hài lòng bởi họ thật sự cũng không thích kế hoạch của ông Bailey
Adam ngẩng đầu lên khi cô thư ký cản anh bằng một thông báo “Có cậu Rarry đến đây gặp ngài. Cậu ấy đang chờ tại văn phòng.”
“Cám ơn cô ,” Adam đi vào văn phòng mình thấy Destin đang xem sách bên giá sách. “Destin?”
“Hey Adam,” Destin chào Adam khi anh đóng cửa lại
“Có chuyện gì sao?” Adam bước tới bàn làm việc đặt hồ sơ lên bàn
“Cũng không có gì . Em nghĩ anh không phiền chứ , Angie đã giúp em vào đây.” Destin ngó khắp mọi nơi trong phòng trừ Adam
“Không sao,” Adam dựa người vào bàn . Destin đang tạo 1 ấn tượng rất rõ về tôi-có-điều-muốn-hỏi-nhưng-tôi-không-biết-diễn-tả-như-thế-nào.
“Anh nghĩ cậu đến đây vì cần 1 chuyện gì đó, phải không?” Adam gợi ý hỏi Destin , người hiện đã quay lưng về mình, anh có thể thấy đầu cậu bé gật ‘Vâng’
“Về Armand,” Destin nói nhỏ.
“Chuyện tối qua à?” Adam vọt miệng khiến cậu bé cứng người lại, anh biết đây là chuyện tế nhị không nên hỏi.
“Bộ anh ấy đã kể hết cho anh nghe sao?”
“Không, thật sự không kể gì nhiều đâu, sáng nay anh ấy chỉ lướt về nó thoáng qua.”
“Ồ, em quan tâm thôi.” Destin thoải mái người một chút . Cậu chợt nhận ra mình không biết giải thích thế nào về sự quan tâm này để không giống như 1 kẽ ngốc.
“Cậu quan tâm tới Armand?” Adam ước gì cậu bé quay lại đối mặt với anh, anh đọc suy nghĩ qua phản ứng của người khác rất tốt
“Vâng,”
“Ok,” Adam im lặng chờ đợi cậu bé thổ lộ, nhưng thời gian cứ trôi đi mà Destin vẫn chưa lên tiếng, và anh sắp lỡ hẹn cuộc họp kế tiếp. “Destin?”
“Đó là về chuyện quan hệ,” Destin thốt nhanh ra, khiến Adam hơi choáng. Tại sao lại là anh, tại sao hai người này cứ cảm thấy cần lôi kéo anh vào chuyện riêng tư của họ.
“Nó tệ lắm sao?” Adam cần phải nắm rõ vấn đề cơ bản trước.
“Không,” Destin quay lại nhìn anh, mặt cậu giờ giống như 1 quả cà chua đỏ chín - “Chỉ là.. chỉ là..ừm…em….”
“Thôi nào cậu bé, nói đại ra đi “ Adam thở dài thúc giục khiến vẻ mắc cở trên gương mặt cậu bị thay thế bằng sự giận dữ . Adam mỉm cười. “Hãy nói để anh biết mà còn có thể giúp đỡ chứ”
“Ok,” Destin xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay. “Em cảm thấy mình còn lỡ mất 1 điều gì đó về Armand, giống như 1 phần của anh ấy bị giấu đi . Nó khiến em quan tâm, đặc biệt là khi làm ..ừm …‘chuyện ấy” ấy.”
“Destin anh nghĩ mình không thể giúp em chuyện này được rồi.” Adam đáp ngay, Destin thu hẹp khoảng cách hai người
“Em muốn làm Armand hạnh phúc, Adam,và em cảm thấy mình không thể thật sự chạm được vào phần đó của anh ấy. ” Destin hy vọng Adam sẽ hiểu cho mình
“Vấn đề của hai người lần này vượt quá khả năng của anh,” Adam nhìn vào mắt Destin. Anh sẽ nói gì cho cậu bé đây ? Rằng Armand sẽ không bao giờ để mối quan hệ của họ vượt quá xa ? Rằng Anh ta không để Destin thật sự đến gần vì sẽ rất khó chịu đựng được nếu sau này cậu bé lại phản bội mình?
“Anh biết chuyện gì đó, kể em nghe đi ,” Destin nắm cổ áo vest Adam, cậu nhón chân lên để mắt hai người đối diện nhau “ làm ơn đi, Adam? Hãy kể em nghe đi, em hứa sẽ không tiết lộ cho ai khác”
Adam nhìn lên khi nghe tiếng cửa văn phòng mở, anh ngạc nhiên gặp ánh mắt Armand . Ồ, tuyệt lắm, anh sắp chết rồi, bằng cái nhìn nheo mắt của Armand anh có thể hình dung . Ở đây , Destin đang dựa vào người anh và van xin . Thậm chí lúc Destin quay lại nhìn Armand cậu bé cũng không nhích người ra. Armand nhìn chằm chằm hai người như thể anh bắt quả tang họ sắp làm gì. Destin không thể thoái lui trước ánh mắt anh . Cậu thấy rất nhiều biểu cảm trên khuôn mặt anh , nó có giận dữ trong đó nhưng sự ngạc nhiên thì hình như chiếm đa số hơn . Tách ra khỏi Adam, cậu từ từ tiến về Armand , dừng lại trước mặt anh. Nhìn sâu vào đôi mắt anh, Destin biết câu hỏi anh rất muốn hỏi chìm sâu trong đó nhưng chắc chắn anh sẽ không thốt ra . Chầm chậm cậu giơ tay kéo anh cúi xuống, hôn lên đôi môi anh . Cậu chủ động hôn sâu vào trong khi Armand không ôm lại cậu mà cũng không từ chối nụ hôn . Đẩy người trở ra, Destin mỉm cười dịu dàng nhìn vào mắt Armand lần cuối trước khi rời khỏi phòng. Tim cậu đập quá nhanh, cậu tự hỏi do nụ hôn hay do nỗi sợ Armand sẽ giận dữ đuổi theo và trừng phạt cậu . Cậu đi nhanh đến thang máy, khi vào được bên trong mới thở phào nhẹ nhỏm . Destin không biết tại sao mình lại hôn Armand; có điều gì đó trong mắt anh, có lẽ nụ hôn là cách cậu bé chứng tỏ mình vẫn thuộc về Armand . Khi thang máy dừng lại, Destin bước ra đại sảnh khách sạn, cậu giờ mới thoải mái đi ra xe
“Chúng ta đi đâu?”
“Um,” Destin móc trong túi 1 tấm card đưa cho Michael. “Anh chở em đến đây nhé.”
“Cậu chắc chứ?” anh hỏi lại cho chắc ăn, cậu bé gật đầu. Lắc đầu không hiểu nổi, Michael khởi động xe chạy đến điạ chỉ trên tấm card .
…………………..
Chặng đường không xa mấy, Michael dừng xe trước 1 quán bar, anh nhìn Destin.
“Đừng lo lắng, anh không phải đi theo vào đâu .” Destin bước ra xe
“Tôi sẽ không để cậu vào đó một mình .” Michael cùng đi với Destin. Giờ này quán rất ít khách, Destin tiến thẳng đến quầy rượu.
“Xem nào, xem nào , em tính đến đây chơi trò thử quần áo à?” Billy hỏi khi thấy Destin đi về phía mình, anh mỉm cười thích thú trước vẻ mặt hơi quê của cậu bé.
“Billy, anh từng nói sẵn sàng trò chuyện với em,” Destin nói một cách nhỏ nhẹ.
“Dĩ nhiên rồi cưng ạ, ngồi đi .” Billy nhìn cậu và Michael ngồi xuống ghế trước quầy rượu.
“Billy đây là Michael, anh ấy là tài xế của em.” Destin giới thiệu
“Ồ,” Billy đáp lại, anh lấy ly pha 1 loại nước uống đưa cho cậu bé.
“Em chưa đủ tuổi uống rượu ,” Destin từ chối, lần đầu tiên cậu bé mới quan sát kỹ hình dáng Billy . Anh cao nhưng không cao bằng Armand , tầm khoảng 1,75m. Tóc vàng nhẹ, cặp mắt xanh thân thiện. Anh ấy toát ra một không khí hòa nhã xung quanh và khiến người khác cởi mở bản thân
“Đừng lo lắng, không có rượu trong đó đâu. Tụi anh không muốn làm hỏng búp bê dễ thương của Armand” Billy nháy mắt cười.
“Em không phải búp bê,và đừng làm em phải đánh anh đấy.” Destin dịu dàng nói .
“Em không đùa khi nhận xét cậu bé dễ nóng nảy,” Tiếng một người vang lên phía sau Billy. “Không phải ngày nào cũng gặp 1 cậu nhóc cao khoảng 1,5m nặng 45 Kg đe dọa Billy dễ thương của tôi.”
“Ừ anh biết đấy, cậu bé chưa thấy em đánh đấm bao giờ nên chưa sợ.” Billy cười với người đàn ông vừa lên tiếng, anh ta đang đứng cạnh Billy. Anh ta mỉm cười với Destin.
“Trey đây là Destin Rarry,” Billy vòng tay ôm người ấy, anh ta đứng cao hơn anh gần 1 đầu .
“Hey,” Trey chào
“Hey,” Destin đáp lại, không chắc biết rõ Trey. Người này không toát ra vẻ đây-tôi-đanh-đứng-ở-đây-hãy-nhìn-tôi như Billy. Tray có cằm hơi nhọn, mái tóc nâu dài ôm dọc khuôn mặt với vài nhánh tóc đỏ và vàng xen kẽ . Anh ta đang mặc quần jean, áo sơmi với bản tên của quán bar trên đó.
“Vậy..?” Billy kéo sự chú ý của Destin về mình . Anh đã quan sát cảm xúc của cậu bé vài phút để có thể tự mường tượng ra chuyện Destin muốn tâm sự “Để anh đoán nhé, về Armand phải không?”
“Vâng ,” Destin liếc qua Michael người đang ngó chằm chằm vào phía trên kệ rượu như không quan tâm đến cậu chuyện hai người. “Michael anh muốn uồng soda hay gì không?”
“Ừ, gì cũng được” Michael đáp,Trey di chuyển vào để phục vụ Michael
“Nói anh nghe xem em đang bối rối chuyện gì ?” Billy hỏi Destin
“ Ừm..anh..anh quen biết Armand lâu lắm rồi , đúng không?”
“Từ lúc còn học trung học,” Giọng nói và vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc. Điều này khá mới mẻ với Destin , cậu thình lình tự hỏi mình có nên tâm sự tiếp không nhỉ? Cậu im lặng suy nghĩ hơi lâu vì Billy đã vỗ vỗ vào tay cậu. “Ah cưng ạ, không phải lỗi của em đâu. Armand không phải là người yêu đòi hỏi khắt khe. Anh biết anh ấy mà, có thể lần đầu của em không dễ chịu lắm và anh ấy chỉ muốn em có thời gian thích nghi với chuyện ấy thôi …. Nhìn mặt em, anh nói đúng phải không ?”
“Đại loại gần như thế ” Destin nhìn vào mắt Billy, cuối cùng cậu cũng thốt lên lời muốn nói. “Em muốn hiểu thêm nhiều về Armand.”
“Hiểu nhiều thêm à ?” Billy liếc qua Trey trước khi quay lại Destin.
“Vâng, anh biết đó, ví dụ như anh ấy như thế nào lúc còn đi học, và những người anh ấy quen …..” Destin cúi xuống ly nước của mình.
“Được rồi ” Billy gật đầu yếu ớt một cách miễn cưỡng “Hãy kể anh nghe em đã biết gì về Armand”
“Em biết anh ấy là chủ sở hữu 1 trong các hệ thống khách sạn lớn nhất . Mẹ anh ấy tên Rebecca và bà đã chết vì bị bệnh ở châu Phi khi anh ấy 3 tuổi. Bà nội anh , Elizabeth , rất yêu hoa hồng, tự hào về Armand và Angelica. Chị anh ấy kết hôn với phó giám đốc của ảnh ”. Destin dừng lại, mỉm cười nhỏ “Và anh ấy là người rất hảo ngọt.”
“Tất cả thế thôi à?” Billy hỏi thấy Destin lắc đầu
“Em biết mẹ kế anh ấy bị cướp giết khi ảnh 15 tuổi, và cha anh ấy nói với anh rằng ông chưa bao giờ yêu bà, điều đó làm anh rất buồn.”
“Destin em chắc em quen Armand hơn 6 tháng hay là chỉ mới quen bây giờ?” Billy không tin nổi. “Destin , em quen Armand bao lâu trước khi chuyển đến ở chung với anh ta , anh biết hai người đang sống chung , đúng không ?”
“Vâng, em sống chung với anh ấy. Em chỉ chuyển đến ngay sau ngày đầu tiên gặp ảnh .” Destin trả lời thấy Billy tròn mặt ngạc nhiên “Và em chỉ mới quen anh ấy có 1 tháng nay thôi”
“Ồ,” Bilyy khá hoang mang. “Và Margaret thích em, ông Gates cũng thế, đó là sự ngạc nhiên lớn vì người đàn ông này thường không thích ai .Rồi sau đó là Angie và Adam , họ cũng thích em . Destin ,em biết về Armand nhiều hơn bất cứ ai quen anh ấy, anh đây còn không biết tên mẹ ruột của anh ấy là Rebecca đó.”
“Nhưng vẫn còn điều gì đó bị bỏ lỡ,” Destin nói nhỏ. “Trong lúc “ấy ấy “ , Armand vẫn còn như che giấu một điều gì đó .”
“Ồ,” Billy liếc lần nữa về phía Michael và Trey. “Như..anh đã nói, anh ta không đòi hỏi lắm trong “Chuyện đó” .”
“Billy,” Destin xấu hổ .
“Destin,” Billy giữ giọng nhỏ xuống. “Có lẽ nếu em muốn biết thêm nhiều về Armand, em nên trò chuyện cùng anh ấy, em biết đó , lúc hai người sau “Chuyện đó” Trước khi Armand về phòng mình”
“Ảnh không về phòng sau khi làm xong “Chuyện đó”” Destin đáp nhanh
“Anh ta ở trong phòng của em à?” Billy biểu lộ vẻ mặt anh-không-tin-nổi
“Không, chúng em làm chuyện ấy ngay trong phòng Armand, nó là nơi duy nhất ngoài phòng trong khác sạn” Destin mỉm cười
“ Cậu đã vô phòng Armand rồi à?” Trey , người tự nãy giờ im lặng, đã không nén được phải xen vào, anh đến kế bên Billy. “Thậm chí anh còn chưa thấy phòng của Armand”
“Anh cũng từng hẹn hò với Armand?” Destin hơi ghen lên. Cậu nhìn chằm chằm vào Trey như muốn vượt qua quầy bar bóp cổ anh ta. Billy vỗ vỗ tay Destin lần nữa
“Không” Trey nói. “Anh đã hẹn hò với 1 người , người này là bạn của người từng cặp bồ với Armand, bọn anh được mời dự tiệc tại nhà Armand, và giống như 1 chuyện đùa khi trong bàn tiệc họ đồn nhau rằng Armand không bao giờ để ai vào phòng mình”
“Ồ,” Destin không chắc có nên thêm chi tiết này vào cuộc điều tra không. Cậu đã vào phòng Armand, nó cũng chỉ là 1 phòng bình thường như bao nơi khác trong nhà.
“Vậy sao em muốn biết nhiều về anh ấy thế?” Billy hỏi. “Đa số người tình trước đây chỉ quan tâm đến thẻ tín dụng thôi.”
“Em muốn làm Armand được hạnh phúc, Billy, em rất muốn biết,” Destin dừng lại tìm từ thích hợp. “Nhiều hơn nữa.”
“Cưng ơi, anh rất ghét phải nói em nghe điều này ” Billy thính lình nghiêm túc lại “Armand sẽ cho em mọi thứ em cần, mọi thứ, nhưng anh ta sẽ không bao giờ trao em trái tim anh ấy.”
Destin nhìn vào anh, không chắc mình nghe đúng không hay là cậu có hiểu rõ điều mới nghe không. Billy đã nói với cậu bé rằng mối quan hệ giữa cậu và Armand sẽ luôn như hiện nay. Nó cũng không tệ, nhưng không, đó không phải là điều cậu muốn. Cậu chỉ muốn một tình cảm gì đó sâu đậm hơn , hay ít nhất mối quan hệ này cũng tiến vào con đường sâu đậm hơn.
“Có phải nó đã thuộc về ai khác?” Destin không nhận ra mình đã hỏi cho đến khi lời nói thốt ra hết, rất khẽ khàng nhưng cũng đủ vọng vào tai cậu
“Không cưng ạ, không phải tất cả chỉ có thế .” Billy buồn bã đáp. “ Chỉ là khi anh ấy còn trẻ, và tình cảm này bộc phát ra, ừm… chúng ta chỉ có thể nói đối tượng tình yêu đầu tiên của Armand không chấp nhận tình cảm này và làm nó tồi tệ hơn khi đây là mối tình chôn kín một thời gian dài.”
“Ồ,” lần thứ nhất Destin nhấp 1 hớp nước Billy đã đưa. Vị nó không tệ, có mùi trái cậy đậm đà nhưng hiện giờ cậu không nhận thức rõ lắm.
“Lần cuối cùng em và Armand quan hệ là khi nào ?” Billy hỏi bất ngờ khiến Destin ngẩng lên nhìn anh . Anh nghĩ có thể do lần đầu tiên nếm mùi vị chăn gối, Destin muốn đòi hỏi nhiều hơn . Anh cũng thấy Michael và Trey đang nhìn anh như thể anh bị mất trí
“Sáng nay,” Destin đáp, Billy gật đầu , chờ đợi thêm thông tin tốt hơn “Và trước đó ?”
“Tối hôm qua” Destin tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, sao Billy bất ngờ trở nên dâm dục như vậy khi quan tâm chuyện này , nhưng do nét mặt nghiêm túc của anh, Destin nghĩ là không phải thế. Cậu quyết định không chờ anh hỏi tiếp - “Sau bữa tối, khoảng giờ ăn trưa, và trước bữa sáng hôm trước”
“Và đây là nhịp điệu thường ngày?” Billy hỏi, nhìn cậu bé gật đầu . Anh ngạc nhiện cực kỳ khi cậu vẫn có thể đi lại và ngồi yên như không có gì xảy ra.
“Đừng nói với em anh sợ anh ấy sẽ xé em ra làm đôi đấy chứ?” Destin hơi giỡn chơi một chút cho bớt cái không khí kỳ lạ này. Billy và Trey đang nhìn cậu như thể cậu mới mọc thêm 1 cái đầu, còn Michael thì nhìn cậu như thể da cậu bị đổi sang màu khác. Cả ba người cùng gật đầu khiến nụ cười Destin tắt ngấm, cậu cũng nhận biết có 1 tên nào đó đang ve vãng Michael nhưng anh lịch sự từ chối.
Im lặng kéo dài. Destin không chắc chuyện gì diễn ra hoặc là tại sao Billy và Trey giờ đang đứng cách xa cậu xì xầm to nhỏ với nhau mà mắt vẫn hướng về phía cậu . Dĩ nhiên tên đang ve vãng Michael cũng không bỏ cuộc, điều đó làm cậu thấy phiền. Vươn người sát vào Michael, vòng tay qua vai anh Destin nhìn thẳng mắt người đàn ông
“Anh ta là của tôi, tránh xa đi ,” Destin nhấn giọng sao cho thật lạnh lùng
“Ồ, xin lỗi nhé , anh bạn,” người đó bỏ đi mất
“Đây chắc chắn ảnh hưởng từ Armand .” Billy lắc đầu nhẹ
“Cám ơn cậu ” Michael cười thú vị, không biết vợ anh có thích nghe chuyện người yêu ông chủ anh đứng ra đuổi 1 kẻ ve vãng anh không nhỉ?
“Michael anh làm việc cho Armand bao lâu rồi ?” Billy bất ngờ hỏi
“5 năm, thì sao …,” Michael hơi khó chịu, anh không muốn bị lôi kéo vào cuộc nói chuyện này
“Và bao nhiêu người tình, trừ Destin , anh đã làm tài xế cho?” Billy tiếp , Destin nín thở chờ câu trả lời của Michael
“Thật sự chỉ có hai, người đầu tiên là 1 doanh nhân trẻ và chỉ 1 tháng trong lúc tài xế của anh ta bận việc, và sau đó dĩ nhiên là Val, nhưng cũng không làm lâu.”
“Ừ, Val không phải là người trừ khi cậu ta quỳ xuống” Giọng Billy hơi cay độc. Mắt anh chợt nhận thấy Desitn, anh nhìn cậu một cách bối rối
“Không sao, em đã nghe về Val.” Destin đáp.
“Anh rất tiếc vì em đã nghe về cậu ấy,” Billy nói. “ Tên tội nghiệp tính đào mỏ ngân hàng Armand với những móng vuốt của mình. À mà anh chưa hay về hoàn cảnh em và Armand gặp nhau ?”
“Nó không có gì quan trọng đâu,” Destin nhún vai
“Thôi nào cưng, kể anh nghe đi?” Billy thấy hai má Destin ửng đỏ
“Chỉ cần biết Armand đã cứu em, và chuyện tiếp theo như thế .” Destin mỉm cười, đủ để ám hiệu billy rằng cậu không muốn nói thêm về vấn đề này.
“Vậy, anh có lời khuyên cho em, nếu em thật sự muốn hiểu Armand nhiều hơn, em phải bắt đầu trên lãnh thổ của anh ta,” Billy thấy Destin chưa hiểu “Em biết đầy, nhà, phòng của anh ấy….”
“Ok,”
“Sau đó dùng những dấu vết gợi mở dẫn đến cậu chuyện em muốn biết. Anh nghĩ em sẽ khám phá ra nhiều hơn khi Armand tự thổ lộ”
“Vâng, em sẽ làm thế .” Destin ngó đống hồ. “Em phải đi đây, cám ơn anh nhé”
“Không có chi, cưng ạ ,” Billy đợi đến khi hai người ra khỏi quán mới quay lại Trey. “Em thắng rồi, nào chung đi.”
“Ừ, anh nói thiệt đây là lần đầu tiên cá cược mà anh vui vì đã thua đấy” Trey móc bóp, mắt không rời Billy “Anh chỉ hy vọng cậu nhóc kiên cường, vì anh không chắc cuối cùng cậu ấy sẽ gặp phải gì nếu Armand thật sự giận dữ ”
.........
“Maggie cháu về nhà rồi đây,” Destin gọi vọng vào khi cậu băng ngang qua ngoài hiên để đi dạo một vòng ngôi nhà. Cậu biết rất rõ địa hình nơi đây nhưng lần này cậu sẽ xem xét kỹ từng chỗ một
“Hey, 2 tiếng nữa là ăn tối đấy.”
“Dạ ” Destin đáp ,vừa lúc đó sấm chớp nổi lên và mưa bắt đầu rơi nặng hạt. “Vậy cháu để cho dì làm việc nhé.”
“Ừ ”
Do trời mưa, Destin quyết định thám hiểm ngôi nhà trước. Cậu đi vào thư viện, văn phòng, rồi quay trở ra theo hướng khác về phần bên kia ngôi nhà, nơi mà cậu chưa bao giờ để ý đến. Bước đến cánh cửa đầu tiên, cậu ngập ngừng nhìn lại hành lang rồi chầm chậm mở nó , ngó vô trong. Trời, hoàn toàn thất vọng, nó giống như phòng họp. Đi dạo một vòng trong phòng cũng không thu được kết quả gì, cậu bỏ sang nơi khác. Cậu tự nghĩ có lẽ nên bỏ qua tầng 1, vì nếu mình hỏi Margaret hay Armand , họ sẽ cho cậu hay các phòng ở lầu 1 dùng làm gì ngay. Lên lầu 2 là nơi của phòng ngủ . Đi đến cuối dãy cậu gặp một căn phòng có cánh cửa đôi. Vào bên trong, nó là căn phòng lớn được trang trí màu tím sậm và xám , và có những đồ dùng của con gái .
Mỉm cười, Destin tiến tới bức tường có treo nhiều hình ảnh. Thêm một lần thất vọng nữa khi cậu nhận ra đây là phòng cũ của Angelica. Quét khắp phòng một lượt cậu cũng không thấy gì gây hứng thú .
Rời nơi đó, Destin qua căn đối diện với cánh cửa đôi. Đây rồi, thành công lớn . Destin mỉm cười thích thú. Căn phòng này tự bản thân như hét lên chủ sở hữu nó là Armand, giống như căn hiện tại Aramnd đang dùng. Destin nhìn ngắm các bức ảnh trên tường, hình cậu bé Armand với một người đàn ông rất giống anh đứng kế bên, hình anh trong buổi lễ tốt nghiệp, những tấm bằng khen và văn bằng về kinh doanh. Destin mỉm cười tiến tới tủ đồ, mở nó ra. Bên trong đầy đủ các bộ quần áo, chủ yếu là màu xám và đen xếp ngay ngắn, thỉnh thoảng có vài bộ màu tối khác xen kẽ. Chạm tay dọc theo quần áo, cậu dừng lại khi sờ phải vải gì đó mượt mà. Kéo cái áo ra, Destin thấy nó màu xanh lá cây đậm, rất đậm đến nỗi gần như màu đen. Đưa áo lên mũi ngửi, nó có mùi của Armand, mỉm cười cậu mặc vào người.
Bước đến bàn làm việc, những bức hình trên đó toàn về gia đình, không có ảnh bạn bè hay người yêu. Nhặt một trong các tấm ảnh tốt nghiệp của Armand lên, cậu ôm nó vào ngực trong khi đi thám hiểm tiếp. Hầu hết phòng ở lầu 2 cũng không có gì hơn ngoài phòng cho khách và chẳng có chút riêng tư gì của gia chủ.
Lên lầu 3 Destin cũng không thu hoạch được gì. Chỉ có những bức tranh lớn treo trên tường, những quyển sách thiếu nhi , một con ngựa gỗ to lớn nằm cuối góc, và hàng kệ giá sách dọc theo bờ tường. Những kệ sách này chỉ cao ngang eo Destin, chúng chứa đầy các sách cho trẻ em. Destin đến gần con ngựa gỗ, sờ tay dọc theo thân nó . Thở dài, cậu đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, từ đây cậu có thể quan sát được vườn hồng và cái hồ nhỏ. Mỉm cười nhẹ nhìn lại căn phòng , Destin tự hỏi chuyện gì xảy ra với các đồ chơi trẻ em, có lẽ chúng được đem đi quyên tặng cho người khác. Lắc đầu không suy nghĩ nữa, cậu đi ra tính trở về nhà bếp thì một cánh cửa đập vào mắt Destin. Nó là cánh cửa gỗ hết sức bình thường, hoàn toàn khác biệt hẳn với sự trang trí kỹ lưỡng nơi này.
Cậu mở nó ra, trong đầu chắc đây là tủ đựng đồ nhưng không, sau nó là những bậc thang đi lên . Nó đầy bụi và có mùi xưa cũ giống như đã không được sử dụng trong thời gian dài . Nhìn lên cầu thang, Destin hơi rợn người, nhưng sự tò mò đã chiến thắng nỗi sợ , cậu chầm chậm bước lên. Nó dẫn tới một căn phòng gác mái rộng rãi chứa đầy những túi, hộp, thùng đựng đồ. Cậu đi vào khám phá từng thứ một.
Destin dừng lại bất ngờ khi thấy thứ gì đó có khắc tên Armand trên đó. Ngổi xổm xuống, Destin thấy đó là những bài báo cũ được lồng khung kính, tuổi bài gần cả trăm năm. Người đàn ông trong bài báo giống Armand nhưng nhìn kỹ vẫn có sự khác biệt. Nó là bài viết đưa tin Armand và Elizabeth Riesel khai trương khách sạn đầu tiên của họ tại một thị trấn nhỏ của Barnsworth. Mỉm cười, vậy là cậu đã tìm ra những lịch sử của gia đình Riesel .Lục tìm tiếp, cậu thấy các bộ quần áo cũ, gương cũ, vài thứ bị vỡ , và những đồ chơi cũ mà hồi nãy đã thắc mắc về chúng. Một cái hộp ghi tên Armand phía trên lại đập vào mắt Destin. Lần này giở nó ra, những vật bên trong thật sự thuộc về Armand của cậu, chúng không cũ lắm. Lấy ra con gấu bông teddy , mặt nó hơi mềm nhũn một bên có vẻ ai đó đã ngủ trên nó nhiều lần. Đưa con gấu lên mũi ngửi như cái áo, ngoài mùi của bụi còn có mùi của Armand, Destin cũng ôm chú gấu vào ngực mình trong lúc tìm tòi tiếp.
…….
Armand vào nhà bếp, vừa đi vừa đung đưa một túi nhỏ , Margaret nhướng bên mày ngạc nhiên nhìn anh. Đặt túi xách xuống, anh lấy chai rượu rồi mỉm cười đưa cho bà “Dì cho thêm đá vào nhé ?”
“ Ừ, anh đang dự định làm chuyện gì đặt biệt sao ?” Bà hỏi, thử giở cái túi ra xem có gì trong đó nhưng Armand đã nhanh tay kéo nó về phía mình.
“Ừm, cũng có vài thứ ” anh cười . “Destin đâu rồi ? Bên ngoài à?”
“Trời đang mưa bên ngoài mà, cậu bé chắc ở đâu đó trong nhà thôi »
“Đâu đó trong nhà ? ” Armand hỏi lại, bà chỉ cười rồi nhún vai. Bà không muốn kể cho anh hay cậu bé đã xuống nhà ăn tối với người đầy bụi bậm và vẫn đang mặc cái áo màu xanh cũ của anh. Bà bỏ đá vào trong xô nước đựng chai rượu anh đưa.
“Ngủ ngon nhé,” Bà chào anh khi Armand rời khỏi nhà bếp. Anh đi thẳng về phòng mình, đến chỗ ngồi trước lò sưởi , đặt xô nước đá và túi xách xuống chiếc bàn kế ghế sofa. Sau đó anh bật máy lạnh và hạ nhiệt độ thấp xuống. Sắp đặt xong xuôi, anh cười hài lòng đến gõ nhẹ cửa phòng Destin .Không có tiếng trả lời. Hơi sựng người , anh mở cửa vào xem, phòng trống không, có vẻ như cậu bé chưa lên đây từ sáng tới giờ. Có thể Destin đang ở thư viện, nghĩ thế anh đi xuống nhà dưới. Đang trên đường đi thì nghe một tiếng hắt hơi, Armand ngước lên thấy Destin từ lầu 3 đi xuống. Mắt anh nhìn cậu bé, biết cậu đã tìm ra căn phòng cũ của mình và đã “Chôm” một trong những chiếc áo cũ , cùng với con gấu teddy từ gác mái và tấm hình của anh . Chà chà, cậu búp bê tóc đỏ dễ thương này chắc tò mò và đã đi khám phá xung quanh đây. Anh gằng giọng mình cho rõ to để Destin ngước lên nhìn. Cậu bé giật mình chết trên tại chỗ ngó anh .
“Armand”.
“Em đã trốn ở đâu thế em yêu ?” Armand hỏi. Destin nhìn người đàn ông , có gì đó trong giọng nói của anh khiến cậu hơi sợ. Đó là giọng điệu cậu chưa nghe bao giờ, và bây giờ lần đầu tiên Armand dùng nó với ngữ điệu âu yếm lạ thường
“Em… um,” Destin ngập ngừng , anh từ từ thu hẹp khoảng cách hai người và nhẹ nhàng gỡ lấy đồ trên tay cậu. Destin im lặng dù bản thân muốn khóc lên phản đối khi con gấu teddy bị vuốt mất .
“Đi và ngồi đợi trên ghế sofa ở phòng anh, và không được đụng vào thứ gì đấy nhé , em yêu ” Armand hạ thấp giọng một cách nguy hiểm. Destin chỉ biết gật đầu và biến ngay vào phòng anh. Ngồi xuống ghế sofa, mắt cậu nhìn lò sưởi nguội ngắt. Cậu chợt nhận ra hình như phòng rất lạnh. Cậu không dám ngước lên khi Armand đi vào ngoại trừ vẫn lén liếc thấy trên tay anh trống trơn, cậu tự hỏi chuyện gì xảy ra với báu vật mới tìm thấy của mình ?
Destin hơi cảnh giác khi Armand đi vòng quanh phòng khóa các cánh cửa và kéo rèm che lại , giật mình khi lò sưởi chợt bùng cháy lên thắp sáng căn phòng bằng một ánh sáng dìu dịu. Cậu nhìn lên khi Armand dừng lại trước mặt, anh nhẹ nhàng kéo cậu đứng dậy . Ngay khi Destin đứng lên, anh ngồi xuống ghế sofa, mắt anh không rời khỏi cậu bé.
“Anh dự định tính sổ với em về nụ hôn nơi công cộng chiều nay. Nhưng bây giờ thì cưng ạ, anh có thêm một lý do khác để trừng phạt em.” Armand nói rõ từng chữ làm Destin lùi lại một bước, mặt sợ sệt, mắt mở to . “Cởi đồ ra ”
“C..cái gì?” Destin cố gắng lắm mới thốt ra . Người cậu run lên vì giọng nói của Armand. Nó chậm và đầy nhục dục khiến cậu liên tưởng đến những thứ dơ bẩn.
“Cưng nghe anh nói rồi mà,” Armand mỉm cười nham hiểm. “Hãy cởi đồ ra.”
Armand nhìn khi Destin do dự vài giây rồi cậu bé từ từ cởi cái áo xanh ra , thảy lên ghế, rồi từ từ đến những thứ trên người cho đến khi không còn gì. Mắt anh lướt dọc cơ thể trắng ngần hơi tái của cậu, ngưỡng mộ sự mảnh mai và những đường cong tuyệt đẹp.
“Armand,” Destin gọi nhỏ, thình lình cảnh giác trước ánh nhìn sắc bén ấy. Bình thường quần áo cậu sẽ không biến mất trước khi tay Armand chạm vào người mình ,bây giờ anh chỉ ngồi đó mà ngắm nghía cậu.
“Đến đây nào ,” Armand bỏ một cái gối xuống sàn nhà giữa hai chân anh. “Quỳ lên nó”
Destin không trả lời tiếng nào, chỉ lẳng lặng làm theo , cậu quỳ giữa hai chân Armand, nhìn nét mặt không cảm xúc của anh. Hiện giờ cậu không sợ nữa, chỉ quan tâm đến cái bồn chồn đang cuồn cuộn trong bụng mình và cảm giác mãnh liệt đang ẩn hiện trong phòng. Armand với tay lấy trong túi xách màu nâu mà anh đã đem về , đem ra một vật gì đó.
“Giờ há miệng ra, em yêu ” Armand đưa một vật đến trước mặt Destin, cậu nhìn chằm chằm vào nó , đôi môi hồng hé mở khi anh đút nó vào. Đó là chocolate được phủ dâu bên ngoài , Destin nhai rồi nuốt , anh đưa thêm một miếng khác, Destin tự động há miệng ra.
Armand kiềm nén tiếng cười khi anh với lấy chai rượu, anh đổ nó vào hai chiếc ly được đặt sẵn trên bàn. Anh đưa cho Destin 1 ly, nhìn cậu uống trước khi mình cũng hớp 1 ly. Mũi Destin nhăn lại vì vị quá nồng của rượu, cậu cảm thấy người nóng dần, hơi ấm lan tỏa từ đầu xuống chân và tụ lại nơi nhạy cảm của cơ thể. Ngẩng lên thấy nụ cười khoái chí trên khuôn mặt Armand.
“Anh đã cho em ăn gì thế ?” Destin nhìn xuống cơ thể mình đang phản ứng nhanh của mình, mặt cậu ửng đỏ lên.
“Chỉ là một loại thuốc kích dục, đừng lo lắng nó sẽ không hại em đâu.” Armand đáp, tay đón lấy cái ly Destin đặt xuống bàn, anh lôi trong túi ra lọ nhỏ. Anh mở nó, đưa cho cậu thêm một miếng dâu , Destin ngập ngừng nhưng cũng ăn, anh khóa nút lọ lại và đặt nó qua một bên. Armand tháo áo vest vứt vào đống quần áo của Destin, tháo cà vạt , mở thêm hai ba nút áo.
Armand nhìn xuống cậu bé, cơ thể cậu đã ửng hồng lên. Anh mỉm cười lôi tiếp một sợi dây tơ lụa ,tay anh vuốt dọc sợi dây ấy vài lần, anh gần như cười to hơn khi gặp vẻ mặt cậu bé.
“Đừng lo lắng cưng ạ, đứng dậy nào .”
Destin lắc đầu từ chối, Armand nâng hai má cậu bé để nhìn vào mắt cậu ”Thôi nào cưng, hãy làm cậu bé ngoan và đứng lên nào “
Destin muốn chống đối nhưng chất giọng mượt mà cùa anh và hơi nóng trong cơ thể khiến cậu từ từ đứng lên, dùng hai chân anh làm điểm tựa . Cậu không ngăn nối tiếng rên khi tay anh chạm dọc theo chỗ nhạy cảm giữa hai chân. Anh chầm chậm quấn quanh nó bằng sợi dây trên tay. Destin nhắm mắt cố ngăn cản hơi ấm từ hai bàn tay anh trên vùng da nhạy cảm, nhưng cơ thể cậu không nghe lời , cậu rên lần nữa khi cảm nhận một vật lành lạnh trượt xuống nó . Mở mắt ra, Destin nhận thấy anh đã đeo vào đó một chiếc nhẫn.
“Armand?”
"Không sao đâu cưng,” Armand chạm tay dọc theo bụng lên vai , kéo cậu tới nhẹ nhàng hôn lên môi. Destin bắt đầu thư giản đến khi những từ tiếp theo của Armand khiến cậu căng thẳng trở lại. “Sau khi cơn đau biến mất, khoái cảm sẽ tuyệt vời lắm”
Armand nhanh chóng ôm cậu vào lòng, một tay đặt sau lưng giữ chặt cậu. Anh lục trong túi một thứ khác . Destin muốn trốn thoát, đây không còn là Armand thường ngày nữa, đây là con quỷ sinh đôi dâm dục của anh. Một tiếng rên thoát ra khi anh hôn vào vùng da nhạy cảm trên cổ Destin. Lưỡi anh chạy xuống hai ngực , vân vê nó đến khi nó nhô ra , đủ chỗ cho hai khóa ngực anh gắn vào . Destin hét cố tránh xa Armand. Chúng không đau nhưng cũng không thoải mái chút nào , không kể đến chúng còn góp phần gia tăng cái nóng trong người cậu.
“Ah đẹp lắm” Armand thả lỏng tay để Destin di chuyển ra
“Armand,” Destin thở mạnh, nét mặt đầy đê mê.
“Gì cưng?” Armand hỏi, hy vọng mình không đi quá xa. Anh muốn đáp lại nụ hôn sáng nay nhưng đây hoàn toàn không phải sự trừng phạt, nó giống như một sự cám ơn . Chỉ là Destin không cần phải biết điều đó, ít nhất là bây giờ thì chưa .“Em không tính khóc cảm ơn rối đấy chứ cưng?”
Destin nhìn anh, nhận ra anh không ác ý gì như lúc đầu cậu tưởng tượng. Tay anh kéo cái dây xích nhỏ giữa hai khóa làm cậu giật người mắt mở to. “Không”
“Tốt lắm, cưng ạ, bởi vì cuộc vui mới bắt đầu” . Armand thả lỏng tay đủ cho cậu bé tự giữ thăng bằng , Anh lôi trong túi một chai nhỏ , Destin đọc cái nhãn trên chai : ‘Dầu massage hương thơm anh đào dành cho trò chơi khoái lạc.’ Nhướng mày, cậu nhìn nụ cười quỷ quyệt trên mặt Armand . Anh thì thầm vào tại cậu “Anh sẽ chơi với em nguyên đêm nay”
“Armand,” người Destin run run khi anh đổ dầu lên hai tay
“Lại gần đây em yêu” Armand sử dụng giọng điệu êm dịu nhất có thể , Destin gật đầu tiến tới, mắt cậu nhắm lại khi tay anh chạm vào người mình. Một tiếng rên thoát ra khi tay Armand vuốt ve mọi nơi có thể chạm tới. Vẫn nhắm mắt , Destin thấy cảm giác này cũng không tệ chút nào, dầu làm cơ thể cậu nóng lên . Cậu có thể ngủ ngay nếu không vì cái nhẫn và sợi dây như siết chặt lại mỗi lần tay Armand chạm vào da cậu .
Destin nhìn lên khi Armand cởi áo dục ra xa, anh đi đến giường kéo cái chăn bông và gối xếp chúng lên tấm thảm trước lò sưởi , rồi anh tháo nốt những quần áo trên người .Anh cười , một nụ cười của chó sói chính hiệu ra dấu cậu bé tới gần mình. Anh đẩy cậu quỳ lên tấm chăn, sau đó anh ngồi xuống. Tay anh kéo nhẹ sợi dây xích, hôn một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cậu.
Anh hôn dọc xuống cổ , tay mân mê lần xuống bên dưới. Người Destin bắt đầu đổ mồ hôi, bên trong nóng như lửa đốt, bên ngoài cứ như bị sốt cao. 1 tiếng rên thoát ra khi tay anh chạm đến vị trí mở trên người cậu, nhẹ nhàng cho một ngón tay có bôi dầu vào . Cậu chuyển động theo tay anh, đầu óc không nghĩ ngợi gì , hiện giờ chỉ còn biết hưởng thụ mà thôi.
Armand nhìn xuống cậu bé trong tay mình, nếu không phải nghe nhịp đập trái tim Destin và những tiếng rên khẽ , anh có thể thề là cậu bé đã ngủ rồi. Dù anh biết chắc cậu sẽ không bao giờ ngủ được , nhất là khi dùng xong mứt dâu ấy. Đưa thêm một ngón tay vào , anh nhìn Destin ưỡn người lên.
“Armand,”
Armand mỉm cười. Đây rồi. Giọng nói ấy làm bên trong anh run run. Anh đẩy Destin nằm xuống, lưng chạm vào chăn bông. Hai chân cậu hơi giang ra, đôi môi hơi hé mở. Cắn chặt răng, anh muốn chiếm cậu bé ngay. Cúi xuống anh hôn khắp người cậu . Anh không thể chịu đựng thêm nữa, anh lật Destin cho cậu quỳ trên hai tay hai chân. Tay vuốt dài từ lưng xuống phía dưới , anh đổ một lượng lớn dầu chảy vào thung lũng nhỏ bên dưới, tràn cả ra hai bên
Anh bắt đầu xâm nhập cậu, nhưng cũng như lần trước, anh không vào sâu mà chỉ lấp lửng lúc ra lúc vô bên ngoài, thích thú khi Destin oằn người, chảy mồ hôi và rên rĩ. Còn cậu bé thì thấy người rất nóng. Cái nóng không đến từ lò sưởi mà từ bên trong mình, trên da cậu và từ Armand phát ra. Cậu cắn chặt răng, muốn thét lên kêu người đàn ông này đừng chọc ghẹo nữa. Nhích người về sau cố gắng tìm chút thoải mái, mắt mở to ngạc nhiên khi Armand để cậu tự đưa sâu vào. Lửa trong người cháy phừng lên theo mỗi chuyển động của bản thân. Gục đầu trên hai cánh tay , Destin nghe tiếng cười đắc ý của anh Mồ hôi cứ túa ra, tóc cậu quết chặt lên trán
“Em không biết sao mình nóng quá”
“Bản năng sao?”
“Không, Armand , em như đang trên lửa ấy ” Destin rên lên khi anh bắt đầu chuyển động . Sự khoái cảm lại tăng cao và dừng lại chờ đợi chổ chiếc nhẫn tan chảy ra. Một lúc sau Destin nhận biết mình không thể đạt đỉnh vì chếc nhẫn, cậu cảm nhận nó ngay trên bề mặt chăn nhưng không thể tháo ra được “Có…phải…đây là…đây là trò hành hạ…mới …của anh không ? Armand!”
“Em muốn ám chỉ điều gì ?” Armand hỏi một cách dịu dàng và chậm trãi
“Nó cứ…cứ dâng lên …và cái nóng ở ….” Destin than vãn, cậu giật mình rên to khi tay anh kéo sợi dây xích trên ngực. Đúng là nó rồi, người đàn ông này đang muốn giết cậu đây , anh không muốn cậu tan chảy hết mà. Mắt Destin lại mở to khi có gì đó lạnh ngắt trên lưng cậu. Tiếng khóc thút thít vang lên khi anh kéo dài cục đá dọc trên sống lưng .
“Em nói em nóng mà “ Armand dừng lại dưới thấp , cho nó tan chảy ra chút ít rồi di nó dọc theo đường hẻm bên dưới . Destin khóc thút thít tiếp, nó không cảm giác lạnh mà là thứ gì đó khiến cậu vừa thích vừa khó chịu . Cậu rên lên, oằn người khi anh đưa cục đá ra trước . Tay anh đã giữ chặt quanh bụng không cho cậu thoát ra. Destin ngồi dậy khiến Armand cũng ngồi theo để giữ sự kết nối giữa hai người. Tay anh vẫn di di cục đá lên vùng da nhạy cảm , Destin thét lên
“Em muốn anh dừng lại không ?” Armand nâng niu cậu trên ngực mình. Làm sao mà anh nghĩ cậu muốn thoát khỏi tình trạng này chứ ? làm sao mà Armand dám dừng lại khi mình và anh chưa thỏa mãn chứ? “Anh sẽ không để em trong tình trạng này, anh sẽ hoàn thành dùm em .”
“Sao cơ?” Destin hỏi , cảm thấy cái lạnh đã đến ngực cậu khi tay anh đến đó
“Ừ, anh xin lỗi nếu mình đi quá xa, anh chỉ muốn em biết anh trân trọng em như thế nào” Armand nói, hơi quay người cậu bé lại để nhìn vào mắt Destin.
“Và hành hạ em là cách anh nói cám ơn?” Destin rên lên khi tay anh đi xuống bụng
“Thật đấy, Destin, kết quả cuối cùng rất đáng giá đó”
“Ok, em tin anh.” Destin dựa đầu vào ngực Aramnd . Anh thả cục đá vào miệng cậu, Destin chấp nhận nó, từ từ uống dòng nước lạnh do nó tan chảy ra. Armand tiếp tục chuyển động một cách chầm chậm khiến cậu muốn điên lên. Với 1 tiếng gầm nhỏ trong miệng, Destin bất ngờ tách khỏi Armand làm anh ngạc nhiên. Cậu quay lại đẩy anh nằm xuống, rồi ngồi lên người anh
“Destin?” Armand ngạc nhiên , mắt mở to nhìn cậu bé đang mỉm cười lại với anh. Anh thấy Destin rướng người lấy lọ đựng dâu . Cậu lấy 1 trái mời anh, Armand nhận lấy không chắc anh cần dùng tới chúng, hoặc hai người hiện giờ thật sự không cần chúng nữa.
Destin mỉm cười nhìn cơ thể ửng hồng lên của anh. Cậu cúi xuống hôn lên ngực anh chỉ làm người ta cản cậu lại. Destin với tay lấy cục đá trong xô nước, và thực hiện lại những gì anh đã làm với mình. Cậu thích thú ngắm khuôn mặt Armand lúc anh đang khoái lạc thế này, có thể thấy trận chiến đang diễn ra trong đầu anh và cậu đã chiến thắng. Ừ, đúng thế, kế hoạch cậu vạch ra để Armand phải bại trận ít nhất một lần.
Armand không thể chịu đựng được nữa, đầu tiên là cái lạnh trên người, sau là ham muốn được vùi vào cơ thể ấm nóng của cậu bé. Anh kéo cậu xuống và xâm chiếm nó. Anh rên lên trong cái nóng của Destin, tốc độ tăng dần gần như là điên cuồng. Tay anh tháo sợ dây và chiếc nhẫn , tạo nên những tiếng lầm bầm trong miệng Destin khi mặt cậu hiện giờ bị vùi lấp trên vai anh. Tay anh xiết chặt người cậu, đến khi Destin bật ngồi dậy, và chống hai tay trên bụng Armand. Nhịp điệu hai người không hề thay đổi, họ chìm đắm trong ham muốn và ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể . Destin cứ hét tên anh đòi hỏi nhanh hơn. Họ như thế một thời gian dài.... Cuối cùng, Armand cũng nhận ra mình đang nằm ở đấy , không biết đã bao lâu, Destin thì nằm chết trên ngực anh. Anh cảm thấy nhu cầu muốn cười phá lên. Thật tuyệt vời . Gương mặt Destin đầy sung sướng đê mê . Nhích người nhẹ một chút, anh để ý Destin không cử động, chỉ thở đều đều. Gạt mái tóc ướt trên trán cậu bé, anh ẵm cậu vào phòng tắm, biết chắc Destin sẽ không thể tỉnh dậy.
................
Destin mở mắt trở mình nhìn căn phòng tối, cậu ê ẩm cả người, ngó xuống thấy mình đã sạch sẽ, thậm chí mái tóc còn thơm mùi xà bông. Nhìn đồng hồ, đã chín giờ sáng. Ngồi dậy , cậu để ý có một mình trong phòng, đó là điều tốt vì nghĩ tới chuyện tối qua là Destin đỏ mặt lên. Có phải cậu thực sự đã yêu cầu Armand di chuyển nhanh hơn ? Và cậu đã ngất đi sau khi đạt đỉnh khoái lạc ??
Lắc đầu, cậu bước xuống giường, nhận thấy nếu mình đi chầm chậm và nhẹ nhàng thì sẽ không đau. Trở lại phòng mình, Destin mỉm cười khi thấy tấm hình và con gấu bông, vậy là Armand đồng ý cho cậu giữ chúng. Tắm gội nhanh chóng xong, Destin đi vào nhà bếp.
“Dì không nghĩ sẽ gặp cháu cho đến trưa ” Margaret đặt 1 tách cafe xuống trước mặt cậu.
“Hôm nay cháu muốn đến khách sạn sớm,” Destin đáp . Vài phút sau Michael đi vào, anh cười chào cậu khi thấy Destin dậy sớm hơn dự định
“Hey hình như có mùi anh đào thì phải?” Michael hỏi làm Destin đỏ mặt. Destin không trả lời, cậu biết chắc nó là mùi dầu massage còn vương trên da mình. Ăn xong, hai người đến khách sạn, họ gặp Gayle và Corey đang nói chuyện, lần này có vẻ không vui .
“Chào buối sáng,” Destin thấy họ quay lại nhìn mình. Cậu có thể dám chắc rằng Gayle đang hết sức giận dữ , cơn giận khiến cậu dừng lại “Có chuyện gì sao?”
“Có đấy,” Gayle nạt lớn. “ Bailey đã cuỗm hết tiền trong công ty và bỏ trốn rồi.”
“Ông ta đã làm cái gì?” Destin hỏi lại, cậu sẽ cười phá lên vì trò đùa này nếu không vì vẻ mặt của Gayle và Corey trông như sắp khóc. Bây giờ họ phải làm gì đây, không có tiền quỹ xây dựng, họ sẽ gặp rắc rối lớn. Destin nhìn các công nhân đang đứng kế xe tải , không chỉ họ không thể hoàn thành công việc mà họ còn không có tiền trả cho nhân công. CẬu ghét phải nghĩ rằng những người đàn ông đó sẽ bị mất việc làm.
“Cameron,” Armand nhìn ông thầy rồi tới Destin.
“Ngài Riesel, rất vui được gặp mặt,” Terrance đứng dậy chào. “Tôi nghĩ những bài báo cáo của tôi đầy đủ chứ ?”
“Chúng rất tốt ” Armand đáp. “Tôi hy vọng anh sẽ ở lại cùng ăn tối với chúng tôi , chị và chồng chị tôi cũng sẽ đến.”
“Dĩ nhiên rồi” ông mỉm cười. Điều này vượt hơn cả mong đợi của ông. Bằng cái cách Destin đang phản ứng, ông có thể thấy cậu bé đang rất kinh hãi và nó xuất hiện từ lúc Armand vào thư viện
“Destin?” Armand biết cậu bé đang tròn mắt nhìn anh không hiểu chuyện gì xảy ra.
“V..vâng?” Destin nhận thức Armand tiến về phía cậu
“Anh chắc bài học hôm nay đã xong rồi,” Armand liếc nhìn Cameron , người gật đầu đồng ý “Sao em không lên lầu thay trang phục cho bữa tối?”
“Vâng ” Destin ngó anh vài giây trước khi biến mất khỏi thư viện. Đóng cửa phòng lại, Destin cố tìm ra tại sao hôm nay anh lại mời vị gia sư của mình ở lại ăn tối và tại sao Adam và Angie lại đến. Hít sâu vào 1 cái, cậu lắc đầu quyết định không lo lắng tới chuyện này nữa, Michael đã không nói gì về những sự sờ mó của Terrance. Dĩ nhiên hôm qua Destin đã thừa nhận cậu phản ứng hơi quá 1 chút, Michael chỉ nhún vai và bảo quyết định là tùy thuộc vào cậu.
Đi vào nhà tắm, Destin cởi đồ và bắt đầu tắm, hôm nay sau khi trở về từ khách sạn cậu vào học ngay nên chưa kịp tắm rửa gì. Đứng dưới vòi nước Destin thở dài sảng khoái.
“Destin?” Armand xuất hiện ngay cửa làm cậu giật nảy người.
“Sao anh xuất hiện đột ngột thế?” Destin hỏi, tay vỗ nước vào người mình.
“Bời vì anh muốn thấy em hoàn toàn ướt ” Armand thích thú khi da cậu ửng đỏ lên
“Vậy thì..” Destin với tay nắm vạt áo Armand kéo anh vào chung. Miệng cậu tấn công ngay đôi môi ấm áp của anh, nghe tiếng anh ậm ừ trong miệng nhưng cậu làm ngơ ,dựa người và choàng tay mình lên cổ Armand “Thôi nào, tắm chung với em sẽ nhanh hơn đấy.”
“Ừ” Armand cởi đồ ướt quăng qua 1 bên rồi tham gia cùng cậu bé. “Em thấy thế nào?”
“Khỏe ” Destin dựa vào bờ ngực trần của anh, níu cổ anh xuống để tìm kiếm 1 nụ hôn. “Tuần này em nhớ anh lắm.”
“Anh cũng nhớ em,” Armand thì thầm vào đôi môi Destin, ngước mặt cậu lên, anh nói “Chúa ơi, anh yêu đôi mắt này”
“Hum?”
“Đôi mắt của em, chúng đẹp lắm.” Armand hôn Destin ngấu nghiến, anh không cho cơ hội đáp trả lại khi anh đẩy người cậu vào sát tường nhà tắm. Tay anh ôm eo và môi anh lướt xuống hôn hít ngực cậu.
“Armand,” Destin rên rĩ khi anh nhấc cậu bé lên cho hai chân bám vào người anh, hai tay choàng quanh cổ. Sau khi giữ vững tư thế , anh tấn công vào người cậu - “Chúa ơi, em tuyệt quá ,” Armand rít lên theo từng nhịp điệu, chân tay Destin xiết chặt lấy anh.
“Armand,” Destin thét lên, Armand phủ môi mình lên đôi môi nóng bỏng của cậu bé, chặn đứt những tiếng rên thoát ra . Khi Destin cố dứt môi mình khỏi anh, Armand không cho phép. Anh tiếp tục đẩy vào cơ thể ấm áp đang chào đón của cậu .Anh có thể thấy Destin sắp lên đến đỉnh, tay anh phụ họa thêm vào chổ nhạy cảm khiến cậu bé phun trào ra. Và Anh cũng theo sau . Thả miệng mình ra khỏi Destin, anh nhìn xuống cơ thể đang ngã đầu vào vai anh, hôn lên thái dương cậu bé ,anh hỏi thăm “Em đứng được không?”
“Em nghĩ là được.” Destin nói nhỏ. Anh đặt cậu từ từ xuống sàn, mỉm cười, anh tắm rửa cho Destin . Sau đó Armand để cậu bé tắm trả lại cho mình và gần như là hối hận ngay về nó. Anh đã phải cố kiềm nén lại. Khi họ tắm xong, hai người quấn khăn tắm quanh người mình rồi bước ra ngoài.
“Em tính mặc gì thế ?” Armand hỏi, thấy Destin định lấy quần jean trong tủ đồ
“Jeans tại sao em phải mặc đồ trang trọng ??” cậu ngạc nhiên hỏi lại, nhưng anh đã lắc đầu
“Anh sẽ gặp em ở đại sảnh ,” Armand đi về phòng mình thay đồ. 10 phút sau Destin xuống dưới nhà vào phòng ăn, cậu thấy mọi người đã có mặt đông đủ. Destin ngồi xuống vị trí Armand chỉ, đầu bàn bên tay phải anh. Terrance ngồi đối diện Destin , Adam ngồi kế bên ông và Angelica cạnh Adam, Michael thì kế Destin
Margaret đi vào với món đầu tiên, Destin nhìn bà nhưng bà lại tránh cái nhìn của cậu, bất giác Destin thấy mình hơi lạc lỏng. Nhìn mọi người trong phòng, Cậu thấy Adam mỉm cười kỳ lạ và biết có chuyện gì không ổn ở đây.
“Thế Destin,” Adam bắt đầu. “Tôi nghe nói cậu học hành rất tiến bộ phải không?
“Em nghĩ là thế ” Destin đan 2 tay đặt trên đùi khi trả lời Adam.
“Ồ đừng nhận xét quá lịch sự như vậy, cậu ấy là 1 trong những học sinh giỏi nhất của tôi đấy ” Terrance khen càng khiến cậu muốn ngồi thụt sâu xuống ghế
“Cám ơn ” Destin thì thầm khi mắt liếc tới Angelica nhưng chị không gặp cái nhìn của cậu . Cậu nhìn sang Armand chỉ thấy anh đang hướng mắt vào vị gia sư
“Anh biết không, tôi đang nghĩ có lẽ Destin nên học thêm vài chuyên ngành khác” Armand lên tiếng, giọng anh không một chút cảm xúc.
“Vâng tôi sẽ tiến cử 1 số môn, có thể là về kinh doanh” Terrance mỉm cười thích thú
“Và Destin,” Armand hướng sự chú ý tới cậu bé. “Em nên tăng thêm số giờ học cho thuận tiện, có thể là những buổi chiều và ngày cuối tuần.”
“Ồ, đúng thế, như vậy chúng tôi sẽ có đủ thời gian hơn,” Terrance đồng ý ngay.
“Và em có thể nhờ Michael đưa em tới nhà Cameron nếu anh ta không tiện tới đây , sau đó em có thể học thêm về môn nhiếp ảnh.” Giọng Armand nói 1 cách tự nhiên , anh thấy cậu tái mặt đi
“Có lẽ cậu ấy nên đến cả ngày cuối tuần, như thế chúng tôi sẽ làm được nhiều việc hơn ,” Terrance góp ý thêm mà không tin nổi Armand đã thực sự đẩy cậu bé lại cho ông. Bộ người đàn ông này đã chán cậu bé rồi sao ?
“Em sẽ không đi ,” Destin giận dữ la to và đứng bật dậy. Cậu thấy Armand không tỏ vẻ ngạc nhiên gì về sự bùng nổ của mình. “Em chịu đựng đủ rồi, em đã cố gắng làm lơ những cái nhìn và đụng chạm của ông ta , nhưng em sẽ không dành thêm thời gian nào cho người đàn ông này.”
“Destin , tôi đã bảo với cậu, Tôi không có làm gì ngoài việc muốn tốt với cậu cả”
“Không, ông không làm gì cả, ông chỉ cố dùng những cử chỉ đụng chạm có vẻ như là thân thiện nhưng không phải thế , và còn những cái nhìn dâm dật nữa.” Destin hét lên. “ Tôi đã yêu cầu ông nhiều lần đừng sờ mó tôi và dĩ nhiên cũng đừng nói xấu về Armand.”
“Tôi chưa bao giờ đặt điều về anh ấy ” Terrance hốt hoảng đáp, ông biết cơ hội giữ được cậu bé đã vuột khỏi tầm tay. “Tôi hiểu rõ anh ta còn hơn cả cậu kìa, tôi đã nghe về những câu chuyện của anh ta”
“Hum,” Armand lên tiếng , làm hai người chú ý đến mình. “ Tôi biết Val đã khóc lóc kể lể với anh như thế nào về tôi, rằng tôi là 1 quái vật đối với với cậu ấy, tôi đã không để cậu ấy đi chơi với bạn bè mình và làm cậu ấy khóc ra sao.”
“Đúng thế”. Terrance khẳng định lại, ông không biết chắc Armand đang nghĩ gì trong đầu khi mà giọng nói người đàn ông này cứ đều đều và không cảm xúc.
“Và khi cậu ấy khóc với anh, nói anh nghe tôi không công bằng như thế nào, anh đã quan hệ với cậu ta ngay trong thư viện để giúp cậu ấy cảm thấy tốt hơn?” Armanh nhìn thẳng mặt ông. “Và anh hy vọng định mệnh sẽ lặp lại, Destin cũng sẽ chạy đến anh ? Xin anh giúp cậu ấy thoát khỏi sự khủng khiếp mà cậu ấy phải đối mặt trong căn nhà này?”
Cameron cứng họng không nói được gì, hết quay qua nhìn Destin rồi Michael rồi trở lại Armand. Ông có thể thấy rõ dù giọng nói không cảm xúc nhưng mắt Armand đã bùng cháy lên giận dữ
“Anh đã quên 1 điều, Terrance , rằng việc nhỏ nhoi ấy diễn ra trong căn nhà này , nhà của tôi mà tôi không biết sao? ” Armand chống tay mình lên bàn . “ Anh cũng quên rằng sỡ dĩ tôi vẫn thuê anh là vì anh được đánh giá cao bởi công ty anh. Tôi thật sự không nghĩ anh sẽ mắc tiếp cùng 1 sai lầm khi nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua cho anh việc làm Destin khó chịu. Cái gì làm anh tưởng cậu bé sẽ không ở bên tôi?”
“Tôi.. um…” Cameron ấp úng nhìn Destin, mặt cậu bé tái nhợt và mắt trợn trừng. “Cậu bé kinh sợ anh, hãy nhìn phản ứng cậu ấy xem, và cả lúc anh vào thư viện sáng nay nữa.”
“Destin em có sợ anh không? “ Armand hỏi, nhưng đã biết rõ câu trả lời.
“Không”
“Làm như cậu ấy sẽ nói thật vậy,” Terrance đáp lại khi thấy Armand giơ tay ra, Destin bé ngoan ngoãn đi đến bên anh “Hãy nhìn cách anh giữ chặt cậu bé bên mình như thế nào, anh có 1 vệ sĩ kè kè bên cạnh cậu bé mỗi khi ra ngoài”
“Michael được xem như là 1 tài xế, Destin không biết lái xe ” Armand nói. “Và những gì cậu bé làm ngoài giờ học của anh không phải là chuyện của anh.”
“Anh nói đúng . Vậy anh định đuổi tôi à ?”
“Không,” Lời Armand làm Destin cứng cả người , cậu thấy Terrance cười đắc ý
“Anh sẽ không sa thải ông ta sao ?” Destin không tin vào tai mình, giọng cậu có vẻ bị tổn thương, cậu giằng tay mình khỏi tay anh nhưng Armand không cho
“Ông ta không phải thầy giáo của anh, Destin , ông ta là gia sư của em, em sẽ quyết định muốn tiếp tục học hay muốn đuổi ông ta đi ” Armand nói, giọng vẫn không thay đổi.
“Destin, tôi hy vọng chúng ta sẽ bỏ qua sự hiểu lầm này và tiếp tục làm việc cùng nhau” Terrance mỉm cười ham hố.
“Ông bị đuổi việc “ Destin nói rõ ràng từng chữ.
“Cái gì “Terrance không tin vào tai mình.
“Ông đã nghe rồi đấy, Michael hãy chỉ ngài Terrance đây lối ra .” Armand ra lệnh cho Michael , Anh đứng dậy , Terrance nhìn Destin lần cuối trước khi rời khỏi phòng với Michael theo sau. Destin ngồi xuống ghế mắt nhìn xuống tay, cậu biết mắt của 3 người còn lại đang hướng về mình.
“ Em xin lỗi ,” Destin nói nhỏ.
“Anh ước gì em sẽ đến kể cho anh nghe , Destin, và đừng nói rằng em đã phản ứng hơi quá, Cơn giận dữ của em đã chứng minh em không như thế ” Armand trả lời làm cậu bé ngước lên nhìn anh. “Và cũng đừng giận Michael, anh ta chỉ xác minh những gì anh nghi ngờ.”
“Ồ,” Destin hơi xấu hổ, rồi cậu chợt mỉm cười . “Anh thật đáng sợ khi anh giận dữ đấy"
“Ừ, anh cũng nghĩ thế,” Armand cũng mỉm cười. Đó là lúc họ nghe tiếng thở dài từ Adam và Angelica.
“Tại sao họ ở đây?” Destin hỏi khẽ
“Để ngăn anh khỏi đập hắn ta” Armand đáp nghe Destin cười 1 cách gượng gạo . Họ quay trở lại bữa ăn khi Michael đi vào. Sau bữa tối , Angelica cười thích thú với Destin
“Destin , chị muốn xem những chú vịt mà chị đã được nghe kể rất nhiều,” Angelica nói, cậu bé khoái chí đứng lên dẫn chị ra ngoài vườn.
“Tôi sẽ về nhà nếu anh không còn cần tôi nữa,” Michael lên tiếng, Armand gật đầu.“Ừ, Cám ơn anh”.
“Armand?” Adam giờ mới hỏi Armand. “Anh ổn chứ?”
“Không sao,”
“Tôi đã không biết về chuyện của Val, tôi rất tiếc.”
Armand lắc đầu cười 1 cách lạnh lùng : “Anh đã đúng, Adam , Val chỉ muốn tiền của tôi. Đó là tất cả những gì cậu ấy theo đuổi ở tôi, và tôi nghĩ có lẽ Cameron có thể lấp đầy thứ gì đó trong cậu ấy mà tôi không thể cho.” - Giọng anh lại trở nên vô cảm - “Lúc đầu, tôi rất giận dữ khi biết chuyện giữa Val và hắn , nhưng thành thật mà nói sau lần đầu tiên tôi đã biết nó được định đoạt sẵn như thế rồi .”
“Tôi cũng nghĩ thế,”
“Nhưng đó là quá khứ, bây giờ tôi hạnh phúc với những gì mình đang có” Armand cười rạng rỡ. “Anh đã điều tra được gì về cha và ông bà của Destin chưa?”
“Tôi có hẹn gặp ông bà cậu ấy ngày mai, và 1 cái hẹn ở trường vào thứ hai. Anh chắc muốn điều tra chứ ?”
“Tôi muốn cho ông bà cậu ấy cơ hội thay đổi cuộc đời cậu bé. Tôi muốn biết người đàn ông làm 1 cô bé 15 tuổi mang thai sau đó bỏ rơi cô ta là người như thế nào “
“Được thôi,” Adam và Armand đứng dậy ra ngoài hiên nhà, họ nhìn về phía bờ hồ biết hai người kia đang chơi đùa ở đó....
“Vậy là mọi chuyện sẽ không sao chứ?” Angelica hỏi chuyện tại nơi mình đang đứng, nhìn Destin và lũ vịt dưới ánh sáng của mặt trăng
“Vâng” Destin cười. “Em đoán chắc chị không muốn biết chi tiết nhưng em đang rất hạnh phúc”
“Chị nhớ khuôn mặt em lúc bước vào phòng ăn, trông em rất tệ “
“Em đã lo lắng vì không biết chắc chuyện gì đang diễn ra. “
“Chị lo cho Armand, Destin, và ý nghĩ cậu ấy bị tổn thương khiến chị bảo vệ hơi quá “
“Angie,” Destin nhìn thẳng vào chị. “Em sẽ không bao giờ không chung thủy với anh ấy, em sẽ không để người nào khác được chạm vào em như anh ấy.”
“Thật chứ?” Angelica nâng cằm Destin giữa hai bàn tay, trán chị đặt lên trán cậu “Bởi vì , trước đây chị chưa bao giờ thấy Armand quá quyến luyến 1 người nào khác ngoài em”
“Thật ” Destin ôm chị. “Với em, Armand là …” Destin không nói hết câu, cậu không biết diễn tả tình cảm của mình với Armand hiện giờ như thế nào, cậu cũng không hiểu rõ bản thân mình nữa. Destin chỉ biết rằng mình không muốn sống cùng ai khác, chỉ mong được ôm ấp trong vòng tay Armand cả đời mình.
“Không sao, chị hiểu mà,” Angelica mỉm cười buông Destin ra. Hai người nắm tay trở về nhà , thấy Adam và Armand đang đứng trên hành lang trước sân.
“Hey em chuẩn bị về chưa?” Adam hỏi Angelica, chị gật đầu
“Chúc hai người ngủ ngon ”
Họ chào tạm biệt nhau. Destin dừng lại kế bên Armand
“Vậy…” Cậu nhìn vào cặp mắt nâu sâu thăm thẳm.
“À,” Armand sờ sờ mái tóc trên trán cậu “Anh nghĩ mình nên đi ngủ thôi”
“Ah,” Destin dựa người vào hàng rào chắn, ngó ra ngoài sân. Cậu thở ra khi Armand vòng tay ôm cậu
“Sao em không vào chung với anh?” Armand thì thầm vào tai.
“Vâng,” Destin khoác tay ngang eo Armand, họ cùng nhau đi về phòng. Cởi bỏ đồ ra, họ trèo lên giường. Armand tắt đèn rồi ôm cậu bé vào lòng. “Armand?”
“Hum?”
“Cám ơn anh,” Destin vùi sâu vào ngực Armand.
“Vì cái gì ?” Armand hôn lên trán cậu.
“Vì tất cả,” Destin nói nhỏ , giọng buồn ngủ. Armand mỉm cười, thở ra hài lòng và nhắm mắt .
/////////////////////////////////
Adam nheo mắt ngắm nhìn tòa nhà trước mặt. Anh bước vào , tiến tới bàn tiếp khách của y tá, một phụ nữ ngước lên nhìn anh.
“Tôi là Adam sharp .Tôi có 1 cuộc hẹn với ông bà Rarry?”
“À, vâng, để tôi đi mời bác sĩ ” cô đứng dậy, vài phút sau cô trở ra với 1 bác sĩ phía sau lưng.
“Chào anh, tôi là BS Jones,” ông ta giới thiệu mình
“Chào bác sĩ,” Adam đi theo sự chỉ dẫn của ông.
“Tôi không thể giải thích rõ trên điện thoại nhưng thực tế thì ông bà Rarry không hoàn toàn nghe cuộc gọi của anh.” Dr. Jones nói. “Tôi biết cách đây 6 năm, khi con gái họ qua đời họ không đến dự buổi tang lễ, tôi nghĩ không ai khác ngoài những đứa trẻ của cô ấy đã liên lạc.”
“Ai trả các chi phí này?” Adam hỏi khi họ vào 1 căn phòng lớn với 1 vài bệnh nhân ngồi bên trong.
“1 Quỹ tiền được tạo ra cách đây 18 năm. Tôi không chắc anh sẽ vui vẻ với những gì mình tìm thấy.”
“Cám ơn ông ” Adam theo ông đến trước hai người . Anh nhận ra người phụ nữ, bà rất giống Rosalie, và người đàn ông kế bên anh chắc là chồng bà.
“Eleanor, John?” Bác sĩ gọi họ “Đây là Adam, anh ta đến để nói chuyện về cháu trai của hai người”
“Ồ, chắc giờ thằng bé đã được sinh ra rồi ” Eleanor mỉm cười. “Tuần rồi Rosie đến đây bụng trông bự lắm.”
“Anh đừng trách vợ tôi nhé” John nhìn Adam. “Cô ấy hơi lẩm cẩm 1 chút. Eleanor, Rosie đã sinh con lâu rồi, giờ thằng bé cũng được 3 hay 4 tuổi .”
Adam đứng nhìn họ mà không nói nên lời . Armand muốn anh tìm hiểu tại sao họ lại từ bỏ con gái và cháu ngoại mình. Giờ nhìn hai người đang tranh cải nhau anh không biết hỏi gì nữa.
“Sao họ lại bị như thế?” Adam quay qua vị bác sĩ, ông nhún vai
“Căng thẳng, áp lực . Cách đây 10 năm, cả hai đều bị 1 cơn nhồi máu cơ tim , và trước đó, họ đã ở đây vì suy sụp tinh thần.”
“Ồ …Ông có biết Rosalie và con trai cô ấy không?”
“Vâng, tôi có gặp họ nhưng sau khi cô ấy lấy Tom thì họ ngưng đến đây. Lần cuối tôi gặp cô ấy đến thăm là lúc cô ấy đang mang thai đứa con thứ hai . Lần đó đã làm hai ông bà khá bối rối và họ tin lúc ấy là cái thai của 8 năm về trước .”
“Ồ,”
“Và điều này làm con trai 8 tuổi của cô ấy khá đau buồn. Cậu bé chắc giờ đã 18 tuổi ?”
“Vâng ” Adam mở hồ sơ đưa bức ảnh chụp Destin cho bác sĩ xem, anh ngạc nhiên khi Eleanor giựt nó từ tay anh.
“Đúng rồi, chính tên khốn này đã làm hại con gái tôi .” Bà hét lên
“Đó là cháu ngoại của ông bà . Tên là Destin,” Adam trả lời nhưng bà nhìn anh với con mắt lạnh lùng
“Đây không phải là cháu tôi, nó chỉ mới là 1 đứa trẻ.” Bà đưa tấm hình cho chồng mình xem
“Con gái tôi không bao giờ đến thăm chúng tôi nữa, anh có biết hiện giờ nó ở đâu không? Nó và con trai nó có khỏe mạnh không ?” Jonh nhìn anh với cặp mắt đỏ đau buồn
“Đó là vì nó cứ chạy theo tên rác rưởi ấy “ Eleanor nhìn chằm chằm vào Adam. “Còn anh là tên quái quỉ nào ?”
“Tôi là Adam, tôi là anh rể của người yêu cháu trai ông bà.” Adam đáp, nghe tiếng thở ngạc nhiên của vị bác sĩ nhưng anh làm ngơ. Anh rất giận, thật sự rất giận hai người trước mặt mình, giận cả định mệnh của họ, và giận Rosalie vì cô đã gây ra nỗi đau này
“Destin khỏe không?” bà thình lình hỏi, nghe có vẻ hoàn toàn bình thường
“Cậu ấy khỏe lắm”
“Nó là 1 đứa bé rất dễ thương ” Eleanor nói. “Rosie đã không từ bỏ nó, thật là cô gái đáng yêu”
“Ellie, Rosie chết rồi.” John phát biểu làm Adam ngạc nhiên. “Nó và chồng nó đã chết rồi, cả đám con của chúng nữa”
“Ồ đúng thế ” Eleanor gật đầu đồng ý. “Chết trong tai nạn, thật tội nghiệp Rosie khốn khổ.”
“Anh là ai?” John hỏi Adam.
“Chỉ là 1 người bạn thôi ” Adam trả lời nhẹ nhàng, anh lấy tấm ảnh về và bỏ nó vào bao hồ sơ
“Con gái tôi Rosalie sắp có em bé ” Eleanor nói, tay bà chuyển động như đang làm công việc đan lát “Nó còn trẻ quá nhưng mọi việc sẽ ổn thôi”
“Vâng “ Adam nhìn bác sĩ, hai người đi ra ngoài.
“Tôi rất tiếc nhưng phải thừa nhận hôm nay là 1 trong những ngày tỉnh táo nhất của hai người.” Bác sĩ tiễn Adam ra cửa “ Anh sẽ dẫn Destin đến thăm họ chứ ?”
“Thành thật mà nói là không, Destin không muốn biết về ông bà mình “
“Người yêu cậu ấy muốn biết à? ”
“Vâng, anh ấy hy vọng có thể giúp Destin tìm lại gia đình . Nhưng có phải lần cuối cậu bé đến đây là lúc cậu ấy 8 tuổi ”
“Rosalie bảo với cậu bé hai người ấy là những bệnh nhân tưởng cô ấy là con gái họ, rằng cô ấy làm việc ở đây và hai người ấy không có ai đến thăm.” Bác sĩ giải thích. “Cậu bé có thể đã tìm ra sự thật nhưng khó khẳng định vì họ ở thăm không lâu, và cậu ấy thường được gửi tại quầy tiếp tân bệnh viện “
“Ồ,” Adam bắt tay chào tạm biệt bác sĩ, anh đi ra xe và mở điện thoại liên lạc với Armand.
“Adam,” Armand chào qua điện thoại.
“Armand , Destin có ở bên cạnh không ?”
“Cậu ấy đang ngủ kế bên tôi, sao thế ? Anh đã tìm thấy gì?
“Ông bà cậu ấy bỏ đi trong lúc Rosalie có thai Destin, họ nghĩ rằng cả gia đình đã chết . Họ không còn nhận thức rõ thực tế nữa, chuyện rất buồn nhưng tôi nghĩ tốt nhất Destin không nên đến gặp họ ”
“Cám ơn anh , Adam.”
“Armand? Anh đã đúng, Destin giống bố hơn giống mẹ”
“Ừ ,” Armand cúp máy, anh nhìn xuống cậu bé đang cuộn tròn bên cạnh , anh thấy tim mình lại lỗi nhịp. Anh kéo cậu bé sát vào người mình hơn và ôm lấy cậu
“Ai thế anh ?” Destin hé mắt hỏi
“Adam, anh ấy có chuyện phải báo cáo với anh” Armand nói nhỏ, khẽ chuyển Destin nằm trên ngực mình
“Chuyện liên quan đến em ?”
“Không ,” Armand nói dối, anh không muốn Destin biết về ông bà mình. Anh không chịu đựng được ánh mắt đau buồn của cậu bé 1 lần nữa . Destin mỉm cười
“Chắc chuyện quan trọng lắm nên Adam mới vội vã gọi vào ngày thứ bảy này.” Destin cúi xuống hôn lên ngực Armand 1 cái rồi cậu đặt đầu mình lên lại nơi ấy.
“Em đói chưa, ta nên dậy nhé ?”
“Không, em sẽ ngủ thêm chút nữa ” Destin nằm qua 1 bên, cậu thở ra mãn nguyện nhắm mắt khi Armand vòng tay ôm cậu vào lòng và ngủ tiếp.
……….
Destin tạm dừng bữa ăn khi Armand đặt 1 xấp giấy tờ kế bên dĩa của cậu. Nhìn chúng rồi nhìn lại Armand, cậu hỏi “ cái gì thế ?”
“Danh sách các vị gia sư , anh muốn em chọn cho mình 1 người mới ”
“Em nghĩ anh nên chọn dùm em đi, anh chọn trước em chọn sau” Destin đẩy danh sách về phía anh.
“Không được , đây là chuyện của em.” Armand lắc đầu
“Ok ” Destin rút giấy về, cậu ghét việc này nhưng đành chấp nhận, cậu không biết trình độ các thầy ra sao thì làm sao chọn được chứ?
“Anh có công việc phải làm trong văn phòng, gặp lại em sau nhé?”
“Vâng.” Armand đứng dậy, hôn lên thái dương Destin rồi đi vào văn phòng. Còn lại cậu bé, sau khi ăn xong, Destin cũng chạy ra vườn cùng camera và xấp hồ sơ . Tìm một vị trí sạch sẽ, cậu ngồi xuống, giở hồ sơ ra xem. Cậu nhớ Armand có gợi ý nên học thêm về kế toán, vậy thì phải tìm những thầy giáo nào rành về quản lý kinh doanh và kế toán. Nhưng họ có am hiểu thêm nhiếp ảnh không nhỉ ?
Đọc qua hết danh sách, Destin chọn được 4 người có vẻ là giỏi nhất. Cậu tạm để hồ sơ họ qua 1 bên rồi trở lại mục đích ban đầu khi vào vườn hồng. Cậu đi vòng quanh vườn và tìm ra cây hồng già nhất, cây mà cậu nghe giới thiệu từ cuốn sách của Elizabeth. Mỉm cười, cậu cúi xuống gạt bỏ những miếng nhựa và đám rêu ẫm ướt trên đất để lộ ra những rễ cây đang vươn ra. Cậu cẩn thận đào cây lên ,đem qua bọc đất sạch đúng theo lời chỉ dẫn trong sách của Elizabeth . Giờ thì chỉ cần chờ đợi kết quả thôi
Quay lại với lý lịch 4 người, cậu đọc chúng 1 lượt. Cậu thật tình không muốn mời thêm gia sư đến dạy, nhưng Armand đã bảo cậu cần chuẩn bị cho mình kiến thức đầy đủ để có thể đối phó với những gì xã hội đem lại . Đứng lên và mang theo bụi hồng mới trồng ,cậu trở về nhà.
…………………
Destin lật tiếp trang sách đang say sưa theo dõi của mình đến khi cậu nghe tiếng giấy sột soạt do người đàn ông kế bên di chuyển tạo ra. Ngước lên nhìn Armand , cậu mỉm cười, anh dường như đang chú tâm vào giấy tờ công việc trên tay. Cậu trở mình nằm sấp xuống, vô tình để rớt cái chăn đang đắp trên người , để lộ phần cơ thể trần trụi bên dưới. Cậu suýt bậc cười khi tay anh kéo chăn lên che phủ nó ngay tức khắc.
“Armand?” Destin gọi nhỏ nhẹ.
“Huh?” Armand quay qua cậu bé, anh tức thì ước gì mình không làm thế. Anh nhìn những đường cong mảnh mai trên lưng và vai cậu bé, đường nét cặp mông tròn trĩnh bị che khuất dưới cái chăn mỏng. Cái cách mái tóc cậu bé phủ xuống gương mặt và cặp mắt xanh mơ màng ấy
“Sao thế anh ?” Destin thích thú khi Armand không trả lời, anh chỉ mải ngắm cậu . Cậu biết cái nhìn này, mấy hôm nay đã bắt gặp nó nhiều lần . Cậu cười bỏ quyển sách xuống, rồi quỳ lên, tay lướt dọc người Armand đẩy những giấy tờ xuống sàn.
“Destin,” Armand vẫn nhìn cậu.
“Gì thế, Armand?” Cậu tiến tới cắn nhẹ lên ngực , giật mình hét lên khi bất ngờ bị xô xuống nằm bên dưới anh . Armand lườm mắt nhìn cậu bé.
“Anh đang xem giấy tờ,” Armand nắm hai cổ tay Destin giơ lên khỏi đầu và giữ chặt chúng với 1 tay của mình
“Armand”
“Em cắt ngang công việc của anh ,” Armand cúi xuống hôn dọc cằm cậu bé. Mắt Destin mở to khi đầu gối anh cọ cọ vào giữa 2 chân mình. Cậu rít lên “Armand,” Và cơ thể phản ứng theo . Armand cười khoái chí trước phản ứng ấy
“Tuần này anh chưa nhận được gì trọn vẹn cả,” Armand di tay dọc xuống ngực đến vị trí xương sườn cuối cùng rồi trở lại lên môi cậu bé “Em phải đền bù đấy”
“Armand,” Destin hôn ngón tay anh, thấy Armand cười tươi hơn . “Em có thể nói xin lỗi được chứ ?”
“Dĩ nhiên rồi ” Armand lấy tay ra khỏi miệng và nằm lên người cậu bé. “Nhưng nó sẽ không giúp em thoát khỏi bị trừng phạt đâu”
“Trừng phạt ?” Destin bỗng hơi sợ nhưng nỗi sợ ấy tan biến ngay khi môi Armand chầm chậm mút cổ cậu “Và sự trừng phạt em là gì thế?”
“Ồ, em sẽ biết ngay thôi,” Môi anh rời khỏi cổ và đi xuống phía dưới, anh quần nát ngực Destin và nghỉ mệt tại 2 núm vú làm cậu rên rĩ suốt. Destin nắm chặt tay mình khi anh chuyển xuống phía dưới , thả dọc đường đi những nụ hôn nóng bỏng trên da cậu . Anh dừng lại bên dưới, ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng đang gọi tên ‘Armand ’, mỉm cười và cho tay mình tham gia chung cuộc vui.
“Armand,” Destin thét lên, nhích dậy thân mình chạm mạnh vào người anh. Cậu rơm rớm nước mắt khi không tìm thấy cách giải thoát khỏi tra tấn ngọt ngào này, anh không cho cậu đạt đỉnh mà cứ dây dưa lưng chừng mãi. “Armand sao anh cứ tra tấn em thế?”
“Bởi vì,” Armand hôn nhẹ lên đôi môi cậu “Em đã tra tấn anh suốt cả tuần nay.”
“Em không có ,” Destin ngạc nhiên thốt lên
“Ồ thế chuyện sáng nay khi em ở ngoài cửa sổ văn phòng anh?” Armand nhìn cặp mắt ngơ ngác của cậu. “Thôi nào, đừng nói là em không biết mình đã làm gì đấy nhé?”
“Em không hiểu anh đang nói gì,” Destin rít lên, cọ người vào chân anh. “Làm ơn mà Armand, em cần….”
“Em không để ý em đã làm gì với anh khi em đi ngang qua cửa sổ với ánh mắt ấy à ?” Armand chụp kín miệng cậu bằng môi mình, không để lời phản đối nào thoát ra. Tay anh luồng xuống dưới , nâng người cậu cọ cọ sát vào người mình. Destin thét lên xuất ra dính cả hai cơ thể. Nhưng nó vẩn chưa đủ, cơ thể cậu vẫn nóng và ngứa ngáy. Cậu nhìn thấy nụ cười trên mặt Armand , anh với tay lấy cái khăn trên tủ nhỏ cạnh giường lau cho 2 người . “Em nghĩ anh sẽ làm em xuất ra bao nhiêu lần trước khi em nói lời cảm ơn nhỉ ?”
“Armand,” Destin thở dài khi môi anh lại về trên da cậu . “Yêu em đi mà ?”
“Ồ sẽ thôi ,” Armand trả lời khi lưỡi anh lại tiếp tục quấn vào và cắn lấy làn da tái khiến cậu la lên.
“Armand thôi nào,” Destin giật mạnh hai tay đang bị khóa khóa trên đầu , uốn người chạm vào cơ thể bên trên, nước mắt ứa ra.
“Shhhh.” Miệng Armand chụp đôi môi Destin , cảm nhận sự phản đối yếu dần. Dùng tay tự do còn lại, anh lần xuống vị trí phía sau bên dưới để quậy tiếp . Anh đưa 1 ngón tay vào nó, vẫn khóa miệng hai người với nhau, anh thêm 1 ngón nữa, nghe tiếng rên trong miệng Destin. Anh không thể tin được, toàn thân anh đều cảm nhận mọi cử động nhỏ nhất mà cậu tạo ra. Anh nhấn lưỡi sâu vào miệng Destin cảm thấy cậu bé quấn chặt chân quanh hông mình. Gầm nhỏ trong miệng, Armand ngồi dậy kéo cậu bé ngồi theo vào lòng, anh bỏ tay đang khóa Destin ra, sờ, vuốt dọc ngực cậu, môi thì quần trên cổ. Vừa hôn , anh vừa đếm từ 1 đến 10, rồi đến 20…sợ mình bị mất sự kiềm chế. Cơ thể cậu bé nảy lên khi tay anh tìm thấy núm vú tạo thêm 1 tiếng rên làm anh không chịu đựng được nữa, nhất là khi cậu bé cứ nảy mình thế này. Lấy chai dầu ra, anh chế lên mình và lên Destin, đếm từ 1 đến 5, anh đẩy cậu bé càng xa mình càng tốt , chỉ chừa lại hai ngón tay để chuẩn bị lối vào cho mình . Tiếng rên của người yêu càng nhiều càng làm căng từng sợi thần kinh trên cơ thể Armand , thử thách sức chịu đựng của anh . Cắn chặt răng, anh lấy tay ra và ...
“Armand,” Destin la to khi Armand chỉ vào sâu một nữa rồi trở ra,những lần kế tiếp anh cũng chỉ vô 1 chút rồi lại đi ra, trong khi miệng anh tìm đến những chỗ nhạy cảm trên người cậu . Destin rít gọi tên người yêu, cơ thể chuyển động đòi hỏi 1 sự xâm chiếm trọn vẹn . Armand dùng cánh tay mình để giữ vững nhịp điệu chậm chạp này. Hàm răng anh nghiến chặt khi nhìn hình ảnh cậu bé phản chiếu trong gương trên tường, đặt ở cuối giường . Nước mắt cậu bé tiếp tục rơi, đôi môi hé mở , cặp môi hồng tuyệt vời ấy bị sưng nhẹ vì những cái hôn cuồng nhiệt của anh , mái tóc đỏ lỏa xỏa trước trán rịn mồ hôi.
“Sâu hơn đi ,” Destin thét lên, mặt mở to khi thấy hình ảnh mình trong gương. Ánh mắt hai người chạm nhau và cậu lại xuất ra.
“Destin,” Armand gọi nhỏ vào tai , lưỡi vuốt ve vành tai. Anh không cho cậu bé được nghỉ ngơi, tay anh tiếp tục dày xéo trong khi mắt ngắm nhìn phản ứng cậu trong gương.
“Em chịu thua rồi ” Destin rên rĩ quặn người cố tìm sự thoải mái cho cái khó chịu bức bối trong người khi Armand luôn tạo ra từ nãy giờ.
“Thật chứ ?” Armand hỏi thấy Destin gật đầu. “Nếu anh nói nó chưa đủ thì sao nhỉ ?”
“Armand,” Destin uất ức la to. Anh thình lình chiếm cậu trọn vẹn khiến mắt Destin mở to, người giật nảy lên. Cậu thả lỏng người hoàn toàn vào anh, thở sâu hồi hộp chờ đợi sự hành hạ kế tiếp. Vài giây sau, Armand vẫn không di chuyển khiến Destin phải tự mình hành động.
“Đúng rồi đó,” Armand ngồi yên xem cậu bé làm, bỏ qua cảm giác các móng tay cậu bé đang bấu chặt vào chân mình khi tìm điểm tựa để thực hiện. Tay anh chỉ ôm cậu đễ giữ nhịp điệu đều đều và đặt lên điểm nhạy cảm để mỗi chuyển động của cậu bé làm bàn tay tự chạm vào nó.
“Armand!” Destin ngã vào người anh hét lên, cậu lại xuất thêm lần nữa. Nắm rã rời trong lòng Armand.
“Em thú vị lắm, em biết không?”
“Nếu em như thế thật là do anh gây ra đấy .” Destin chấp nhận nụ hôn của Armand . “Em đi tắm đây.”
“Em đứng được không?” Armand hỏi, mỉm cười xấu xa khi thấy mắt Destin nheo lại nhìn mình
“Có lẽ, nhưng chắc em không cầm xà bông được đâu ,” Destin thấy 2 tay mình như nặng hàng tấn . Armand cười, đứng dậy, ẵm cậu bé vào phòng tắm và thưởng thức 1 buổi tắm nước nóng dài và sảng khoái.
……………………
Adam đi trên lối đi đầy sương mù, anh biết cái mình cần tìm ở cuối đường. Sớm nay, khi vào nhà, Margaret đã bảo với anh rằng Destin còn đang ngủ và Armand thì đi dạo buổi sáng. Anh biết ngay lập tức người đàn ông này đang ở đâu . Dừng trước hàng rào sắt nơi Armand đang đứng, anh im lặng đi vào trong cánh cổng , đến bên cạnh người bạn thân của mình .
Nhìn xuống những tấm bia mộ bằng đá trước mặt Armand , cái ở giữa là của cha anh, hai người vợ của ông ở hai bên. Adam im lặng khi Armand vẫn tiếp tục ngó xuống nền đất ẩm ướt, rồi chợt Armand khẽ thở dài
“Anh ra đây lâu lắm rồi đấy.” Adam nói nhẹ nhàng, Armand gật đầu
“Anh biết không, cha tôi đã đúng,” Armand chợt nói khẽ. “Về tôi.”
“Không, ông ấy không đúng ” Adam phủ định lại chắc chắn.
“Không, ông ấy đúng đấy,” Armand tiếp tục. “Hãy nhìn xem tôi đã làm gì ,Adam. Tôi đã cứu 1 cậu bé tuyệt vời , hoàn toàn ngây thơ khỏi đường phố và biến cậu bé thành 1 thứ như tôi”
“Destin không hoàn toàn ngây thơ đâu Armand, cậu bé biết mình đang dính vô thứ gì.” Adam lắc đầu phản đối . “Anh để bản hợp đồng lên bàn và cậu ấy biết cái gì chờ đợi mình khi bước vào căn nhà này .”
Armand không trả lời gì, anh chỉ cười nhỏ 1 cách lạnh lùng rồi im lặng quay lại nhìn cái bia mộ của bố anh. Một vài phút sau, một giọng cười lạnh lùng khác thoát ra từ anh khiến Adam rợn tóc gáy.
“Chúa ơi, Adam, Val đã nói đúng, tôi muốn 1 người mà mình có thể điều khiển được, 1 người mà tôi có thể làm những gì mình thích”
“Vậy hãy nói tôi nghe, Armand , anh điều khiển cậu bé bằng cách nào ?” Adam hỏi 1 cách giận dữ “Anh hãy nghe tôi đây. Nếu như có người nào trong mối quan hệ này điều khiển người khác thì chính là cậu búp bê tóc đỏ của anh đấy”
“Không phải sau những gì tôi đã làm cho cậu bé tối qua,” Armand cười trước sự giận dữ của Adam.
“Anh đã làm gì?”
“Tôi khiến cậu bé khóc, không phải trong đau đớn mà trong sự bất lực đến khoái cảm vì tôi muốn cậu bé hiểu tôi vẫn có thể điều khiển được cơ thể cậu ấy.” Armand nói nhỏ, mong Adam không thấy điều này là buồn cười . Anh mừng khi Adam không cười nhưng tiếp tục nhìn anh quan tâm lo lắng khi Aramnd có vẻ trầm tư
“Armand,” Adam quyết định bảo với Armand rằng Destin chính là điều tuyệt vời nhất mà anh đã khám phá ra ,dù thậm chí lúc đầu chính bản thân Adam nghĩ cũng nghĩ đó là ý kiến tệ.
“Anh biết không, tôi vẫn có thể hình dung ra khuôn mặt đầy thất vọng của cha tôi khi tôi thú nhận với ông : mình không yêu phụ nữ và lập gia đình “ Armand lên tiếng trước. “Vẻ kinh tởm của ông khi tôi kể về cậu bạn cùng đi trượt tuyết là người yêu của tôi”
“Armand,” Adam nghe tiếng cười lần nữa, lần này tràn đầy đau thương. Và trong 1 giây anh thấy hình ảnh già nua của Armand thoáng qua
“ Và vẻ kinh tởm của cậu bạn ấy khi chúng tôi trở về trường, tôi thú nhận mình yêu cậu ấy như thế nào ; cách cậu ấy từ chối thẳng thừng và bảo tình yêu ấy là sai lầm ; rằng sẽ giết tôi nếu tôi chạm vào người cậu ấy lần nữa với bàn tay dơ dáy này.” Armand thì thầm, ngực đau nhói khó có thể thở được.
“Armand,” Adam nhìn cái mặt nạ không cảm xúc hiện về che dấu khuôn mặt thật của Armand, biết rằng trong 11 năm nay, mình là người duy nhất nhìn thấy mặt này của Armand.
“Làm tình với cậu bé đôi khi cũng rất khó khăn,” Armand đổi đề tài lần nữa, dường như mọi chuyện của anh đều trở về là Destin. Và Adam tiếp tục im lặng lắng nghe - “Cậu ấy muốn được âu yếm, vuốt ve, thử thách sự tự chủ của tôi đến khi tôi không chịu nổi phải đè cậu ấy xuống và xem tôi có thể làm cậu ấy kêu thét không.”
“Có lẽ anh nên làm thế,” Adam vọt miệng nói làm cặp mắt nâu sâu lạnh lùng hướng về anh, khiến anh hơi rùng mình
“Destin ngủ với tôi, Adam,” Armand tiếp. “Không có tình dục trong này, cậu ấy để tôi ôm ấp, tất cả việc tôi cần làm là giương tay ra và cậu bé sẽ để tôi ôm ”
“Đó chính là cách biểu lộ của cậu bé, Armand, cậu ấy không tin vào cách nữa vời , không tin tưởng vào việc trao thân mình với việc trao tất cả những gì mình có. ” Adam nói, khi cái lạnh lùng thấm vào người Armand “Anh đang nghi ngờ phải không, Armand?”
“Không,” Armand quay lại anh. “Bởi vì hiện tại, tôi có những gì mình muốn, tôi đã đề nghị 1 hợp đồng, 1 sự tàn nhẫn theo đuổi cậu ấy, chiếm hữu cậu ấy. Giờ Destin là của tôi .”
Adam nhìn người vẫn còn là bạn thân trước mặt. Mắt anh mở lớn, miệng mấp máy tính nói . Anh muốn nguyền rủa người đàn ông đang nằm dưới chân mình, muốn đá văng cái bia mộ và mắng vào ông ; hỏi xem ông có thấy đã gây ra chuyện gì cho con trai của mình không ? ông có tự hào với sự trưởng thành hiện giờ của Armand không ? Nhưng anh cũng biết la hét vào người chết cũng không giải quyết được chuyện gì , anh chỉ cầu mong cho Destin kiên cường như cách cậu ấy thể hiện.
…………..
Armand đi vào phòng họp, anh đẩy hồ sơ về phía đầu bàn đối diện . Khoang tay ngồi xuống anh nhìn những người ngồi trong phòng, hầu hết họ đều cúi mặt.
“Armand,” người đàn ông ngồi đầu bàn đối diện nói 1 cách nhẹ nhàng nhưng giọng hơi có vẻ thất vọng.
“Đừng có nói giọng đó với tôi Byron,tôi có bản báo cáo kết quả dự toán về kế hoạch khách sạn Grand hotel.” Armand ghét cái giọng này, nó luôn làm anh nhớ lại cha anh, nên mỗi lần phải gặp mặt Byron Swift đều làm anh nghiến răng .
“Thôi nào, Armand,” Byron cầm hồ sơ trên bàn tay già nua của mình. “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ cậu về đề án này, nhưng cậu sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nếu lùi nó lại thêm 2 năm nữa.”
“Ông biết rất rõ việc tôi làm, trong hai năm nữa nếu may mắn tôi sẽ được phép xây 1 khách sạn lớn nhất trên khu đất đó.” Armand đáp mỉa mai, ông mỉm cười.
“Luôn lớn nhất không phải là tốt đẹp đâu cậu trại ạ.” Byron thấy hàm răng Armand nghiến chặt lại.
“Hãy nói điều đó với cha tôi ấy,” Armand rít lên, ghét mình bị nhận xét như 1 cậu nhóc. Chết tiệt, anh đứng cao hơn tất cả đàn ông trong phòng này nhưng ông ta luôn nói xốc anh .
“Tôi biết rất rõ cha anh, Armand. Tôi cũng biết sự ham muốn quyền lực mà hiện giờ cậu đang nắm giữ của ông ấy , đã giết chết ông. ”
“Ung thư đã giết chết bố tôi, ông già ạ,” Armand cười lạnh lùng khiến nụ cười trên gương mặt ông biến mất. “Sự thèm khát quyền lực của ông ấy không làm gì hơn ngoài việc dẫn ông lên giường những người vợ của đối tác. ”
“Thật thế” Byron cười khan 1 tiếng. “Tôi không biết con gái tôi thấy gì ở cậu nhỉ”
“Cha tôi cũng giống như ông, tôi sẽ đợi câu trả lời của ông về việc ký quỹ cho dự án .” nói thế xong, anh đứng lên tính rời khỏi phòng.
“Ồ Armand?” Byron gọi, anh quay lại nhìn “Tôi nghe nói giờ anh đang nhặt trẻ lạc nào đó trên đường phố về nhà nuôi phải không?”
“Đừng quan tâm, ông già ạ, cậu ấy mạnh khỏe lắm.” Armand đáp với 1 nụ cười xốc xiểm, anh bước ra ngoài phòng, Adam đã đứng đó chờ anh.
“Tại sao anh phải khiêu khích với ông ấy?” Adam hỏi khi họ đến thang máy
“Bởi vì nếu không như thế, ông ta sẽ nghĩ ra thứ gì đó sai lầm.” họ đi thang máy xuống quầy tiếp tân của tòa nhà khổng lồ này. Armand khịt mũi, anh đã nói nó là tòa nhà lớn nhất . Trụ sở chính của anh đã là khu vực lớn nhất trong thành phố
“Đi đâu thưa ngài?” Gates hỏi khi hai người đi ra ngoài.
“Trở lại khách sạn để lấy câu trả lời của Byron,” Armand vào xe, Adam theo sau, anh lật hồ sơ ra xem “Ngưng nhìn tôi như thế đi Adam.”
“Tôi chỉ đang tự hỏi chuyện gì xảy ra với anh thế ? Khiêu khích Bryon là 1 chuyện nhưng bình thường anh chỉ làm việc ấy khi hai người ở riêng với nhau thôi ”
“Hãy xem như tôi có lý do và gác chuyện này qua 1 bên được không ?” Armand hỏi, tay kéo ra 1 tờ giấy, anh nheo mắt nhìn nó “Adam anh đã xem cái này chưa?”
“Làm sao tôi biết, tôi còn không thấy anh đang xem cái gì nửa là...” Adam rướng người tới giật tờ giấy trên tay Armand “Không, tôi chưa xem nó, nhưng tôi sẽ chú ý kỹ càng hơn khi trở về.”
“Cám ơn anh, Adam.” Armand quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
……………………………
“Destin cháu dậy chưa?” Margaret kéo cái chăn ra khỏi đầu cậu bé
“Chưa ạ ,” Destin nắm chăn đắp lại. Khi người phụ nữ cố giằng lấy cái chăn, cậu lầm bầm trong miệng gì đó về việc không được cho ngủ yên rồi kéo cái gối trùm lên đầu. Bó tay chịu thua, bà đắp chăn về vị trí ban đầu rồi rời phòng xuống nhà bếp, bà tặng Michael cái nhìn rất tiếc
“Cậu bé sẽ không rời khỏi giường,” bà nói thấy mắt anh nheo lại.
“Vậy chắc tôi sẽ lên nói chuyện với cậu ấy, tôi biết phòng Destin ở đâu.” Michael tính rời nhà bếp
“Cậu ấy không ở trong phòng mình, nhưng cánh cửa thông với phòng cậu ấy đang nằm ngủ thì đang mở.” Margaret chỉ dẫn khiến anh hơi bối rối, nhưng anh cũng đi.
Lên phòng Destin , anh nhìn cái giường cỡ bự trống trơn rồi nhìn cánh cửa thông đến 1 buồng khác , anh nghĩ đó là 1 căn phòng nhỏ hơn hay đại loại như thế chứ không nhận ra nó là 1 căn phòng khác. Bước qua cửa thông hai phòng, anh ngẩng người trước cái giường 4 chân khổng lồ , bộ tủ hợp mốt cạnh giường, và những cây đèn cổ xưa nằm trên chúng. 1 cái rương lớn đặt cuối giường và cái tủ quần áo khổng lồ đối diện nó. Anh có thể thấy ghế so fa và những cái ghế khác đặt cạnh lò sưởi và phía bên khác căn phòng , dọc theo tường là những cữa sổ xếp đặt một cách ngẫu nhiên. Mắt anh quay lại giường ngủ, thấy cái bướu to nằm giữa giường.
“Destin?” Michael gọi kéo theo vài tiếng rên và cử động của cái khối ấy “Destin trưa rồi, cậu không dậy đi làm à?”
“Em không chắc mình có thể đi được đâu “ Giọng trả lời nhỏ vang lên khi cậu ló đầu ra khỏi gối 1 chút
“Cậu không sao chứ. Tôi gọi Armand nhé ?” Michael chầm chậm tiến về gần giường, anh sợ cậu bị thương. Anh dừng lại khi bắt gặp ánh nhìn lóe lên từ đôi mắt màu xanh và cậu mỉm cười.
“Thật tệ nếu làm phiền Armand khi anh ấy đang kiểm tra nguồn vốn.” cậu vương mình, mắt Michael mở lớn anh nhìn khuôn mặt cậu bé
“Anh ta không đánh cậu chứ ?” Michael lo lắng hỏi, khiến Destin bật cười làm Anh cảm thấy nhẹ lòng đi.
“Không , anh ấy không đánh em,” Destin ngồi dậy
“Ồ,”
“Ngoài ra , Armand không phải là người vũ phu,” Destin kiểm tra cánh tay, nó vẩn còn ê ẩm và hơi nặng. Chúng giống như trải qua 1 đêm bị giữ chặt trên đầu cậu bé. Ý nghĩ này khiến cậu cười rúc rích
“Destin?” Michael không hiểu điều gì làm Destin cười hay là cái vẻ rối bời hiện giờ của cậu?
“Michael?” Destin hỏi khi anh cứng người đứng sững giữa phòng, nét mặt anh cho thấy anh vừa nhận biết căn phòng mình đang đứng là của ai . Hay là sự đặc quyền cho người được phép vào phòng này.
“Có phải đây là…?” Michael nhìn Destin bước xuống giường mặc quần áo vào.
“Phải, đây là phòng của Armand , và anh có thể quay trở ra và biến mất , không sao đâu.” Destin nhìn Michael từ từ nhẹ nhàng đi về phòng Destin như thể sợ Armand phóng ra đột ngột từ góc tối nào
“Tôi không sợ,” Michael quay lại, vẽ mặt vẫn còn kinh khủng như nhìn 1 quái vật chứ không phải đang đối diện cậu bé tóc đỏ.
“Vậy sao anh trông như sắp chết thế?” Destin hỏi. “ phòng của Armand không khác gì những căn phòng khác trong nhà này, chứ anh nghĩ nó như thế nào ? Màu hồng hay màu tím ?”
“Tôi không biết, có lẽ vậy ” Michael nhìn theo Destin bước về phòng mình. Cậu di chuyển hơi chậm và trên lưng có nhiều dấu vừa không giống dầu bầm vừa không giống dấu hôn
“Cậu chắc mình không sao chứ?”
“Vâng ,” Destin vào phòng tắm rửa mặt thay đồ rồi cùng Michael xuống dưới nhà. Cậu chào Magaret , ngồi xuống bàn uống café và ăn trái cây. Ăn được vài miếng, cậu ngước nhìn hai người trước mặt “Có chuyện gì sao?”
“Không, có điều cháu hơi tiều tụy 1 chút ,” Margaret nói
“Cháu không sao mà, Maggie, thật đấy.” Destin đáp lại, cậu nhìn theo ánh mắt của bà về cuối dảy bàn, bắt gặp 1 hộp chocolate , mắt cậu mở to. “Ồ, cháu xin lỗi, cháu chỉ đùa thôi chứ không nghĩ nó là thật, sáng nay anh ấy đánh thức cháu dậy, hỏi cháu muốn gì, cháu đã nói muốn chocolate. Đừng nói với cháu anh ấy đánh thức bác Gate dậy bắt chở đi mua chocolate cho cháu đấy nhé”
Bà ngạc nhiên nhìn cậu lắc đầu rồi hai má ửng đỏ lên . Oi chúa ơi, cậu hy vọng dù anh ấy không kêu bác Gate đi mua nhưng cũng đừng chen ngang việc gì của hai người .
“Vợ chồng dì không gặp Armand từ tối hôm qua, có lẽ cậu ấy lấy 1 trong những chiếc xe ở garage tự lái đi.”
“Những chiếc xe hơi à ?” Destin hỏi, hy vọng chủ đề chuyển sang thứ khác ngoài socola
“Ừ, một garage đầy ấp những loại xe, có thể tự lái tất cả chúng. à, Dì không biết cháu thích đồ ngọt đấy”
“Ồ, cháu không thích đâu nhưng Armand thì rất khoái đấy .” Destin nghe tiếng cưới cố kiềm nén của Michael và dáng điệu quay đi chỗ khác của Magarette, biết mình đã lỡ lời, cậu đỏ mặt đẩy bửa sáng qua 1 bên, nói lí nhí gì đấy rồi chạy khỏi nhà bếp. Tiếng cười của Margaret và Michael vẫn có thể nghe thấy khi cậu vào thư viện gom đồ đạc cần thiết rồi ra ngoài đợi.
.............
Destin đi vào khu vực khách sạn, Gayle và Corey đang thảo luận chuyện gì đấy . Họ ngẩng lên khi cậu đến gần.
“Xin lỗi vì đến trễ,” Destin nhìn khắp khu vực , mọi người đều đang làm việc, cậu quay sang hai người. “Có chuyện gì sao?”
“Cái cây mộc lan quấn chặt quanh hệ thống ống dẫn bên dưới, đào nó lên sẽ rất khó khăn, cần vài phương tiện đặc biệt.” Corey nói, chỉ vào bản đồ kế hoạch “Vì thế nếu ông Baileys dự định đặt trọng điểm phong cảnh ở đây là vô dụng”
“Ông ấy định làm gì ở tâm điểm này?” Destin nhướng người để nhìn rõ hơn, Gayle thấy vậy nhích ra cho câu vào giữa hai người
“1 tượng đài, cái này nè” Corey chỉ vào 1 bức hình, cả Destin và Gayle đều sửng sốt
“Anh không đùa đó chứ? Armand chấp nhận cái này à?” Destin la to khiến Corey hơi trắng mặt, anh nhìn Gayle cầu cứu
“Không, cái này là quyết định của 1 người khác trong khách sạn.” Gayle đáp
“Họ tính làm gì phía trước nó?” Destin hỏi, cậu nghe ai đó nói về việc sửa lại lối đi trước khách sạn
“Họ tính làm thành hình chữ U và tạo vòng cung nhô ra ngoài gần con đường lớn .” Gayle đáp , chị nhìn Destin với tay lấy khổ giấy lớn và cây bút chì ra vẽ phác thảo kế hoạch lên đó. Cô mỉm cười khi quan sát cậu bé làm việc, trong tuần này dường như chuyện gì dính tới thiết kế phong cảnh là Destin hành động một cách tự nhiên như rất quen thuộc nó.
“Chúng ta có thể tận dụng cách bố trí hình chữ U này,di chuyển trọng điểm đến đây. “ Destin chỉ cây viết chì vào vị trí cậu mới vẽ - “ Và thay vì đặt cái tượng đài kinh khủng đó, ta sẽ thay bằng đài phun nước 3 tầng” Cậu lôi ra bức hình chụp đài phun nước ở vườn hồng
“Không phải cái đó trong vườn nhà Armand chứ ?” Gayle hỏi
“Vâng , nó đấy, nhưng chúng ta không thể sử dụng nó, ta có thể xây tương tự như thế “ Destin mỉm cười nhìn cả hai “Ông Bailey đâu rồi, ông ta sẽ thích ý tưởng này?”
“Ông ấy không ở đây, sáng nay ông có ghé qua 10 phút.” Corey nhún vai “Dạo này ông chủ hay bận lắm.”
“Ồ,” Destin nhìn dò hỏi Gayle người đang xem xét bản vẽ của cậu
“Ý này rất hay, Destin,” Gayle nhận xét . “Và chị nghĩ nó sẽ thu hút lắm, hãy triển khai theo cậu đi, nếu Bailey có ý kiến gì thì kêu ông ấy đến gặp chị.”
“Ok,” cả Destin và Corey cùng đáp, Gayle gật đầu bỏ đi. Khi cô đi khuất, Corey quay sang Destin , người vẫn đang khó chịu với bản kế hoạch cũ
“Hey, cậu không sao chứ?” Corey hỏi làm cậu hơi mắc cỡ.
“Không có gì,” Destin kéo nón thấp xuống. “Chúng ta có nên thông báo toàn đội biết về sự thay đổi không?”
“Làm đi, ông chủ ,” Corey chọc, Destin chỉ biết lắc đầu , hai người đến chỗ các nhân công đang nghỉ mệt . Corey triệu tập họ đến nhưng để Destin thông báo về kế hoạch mới vì đó là ý tưởng của cậu . Anh ta đã quan sát Destin suốt cả tuần, Destin chứng tỏ mình có khả năng lãnh đạo tốt hơn ông Bailey và khi cần nhờ giúp đỡ hay yêu cầu chuyện gì, cậu bé chỉ cần cười là họ lập tức thực hiện ngay. Đó là điều anh chưa hiểu lắm, có thể vì sự hăng hái của cậu lây truyền sang mọi người, và có tể do cả tình yêu với cây cối thiên nhiên . Lắc đầu dẹp ý nghĩ ấy, anh chú ý lại Destin và mọi người. Khi cậu bé giải thích xong, ai cũng hài lòng bởi họ thật sự cũng không thích kế hoạch của ông Bailey
Adam ngẩng đầu lên khi cô thư ký cản anh bằng một thông báo “Có cậu Rarry đến đây gặp ngài. Cậu ấy đang chờ tại văn phòng.”
“Cám ơn cô ,” Adam đi vào văn phòng mình thấy Destin đang xem sách bên giá sách. “Destin?”
“Hey Adam,” Destin chào Adam khi anh đóng cửa lại
“Có chuyện gì sao?” Adam bước tới bàn làm việc đặt hồ sơ lên bàn
“Cũng không có gì . Em nghĩ anh không phiền chứ , Angie đã giúp em vào đây.” Destin ngó khắp mọi nơi trong phòng trừ Adam
“Không sao,” Adam dựa người vào bàn . Destin đang tạo 1 ấn tượng rất rõ về tôi-có-điều-muốn-hỏi-nhưng-tôi-không-biết-diễn-tả-như-thế-nào.
“Anh nghĩ cậu đến đây vì cần 1 chuyện gì đó, phải không?” Adam gợi ý hỏi Destin , người hiện đã quay lưng về mình, anh có thể thấy đầu cậu bé gật ‘Vâng’
“Về Armand,” Destin nói nhỏ.
“Chuyện tối qua à?” Adam vọt miệng khiến cậu bé cứng người lại, anh biết đây là chuyện tế nhị không nên hỏi.
“Bộ anh ấy đã kể hết cho anh nghe sao?”
“Không, thật sự không kể gì nhiều đâu, sáng nay anh ấy chỉ lướt về nó thoáng qua.”
“Ồ, em quan tâm thôi.” Destin thoải mái người một chút . Cậu chợt nhận ra mình không biết giải thích thế nào về sự quan tâm này để không giống như 1 kẽ ngốc.
“Cậu quan tâm tới Armand?” Adam ước gì cậu bé quay lại đối mặt với anh, anh đọc suy nghĩ qua phản ứng của người khác rất tốt
“Vâng,”
“Ok,” Adam im lặng chờ đợi cậu bé thổ lộ, nhưng thời gian cứ trôi đi mà Destin vẫn chưa lên tiếng, và anh sắp lỡ hẹn cuộc họp kế tiếp. “Destin?”
“Đó là về chuyện quan hệ,” Destin thốt nhanh ra, khiến Adam hơi choáng. Tại sao lại là anh, tại sao hai người này cứ cảm thấy cần lôi kéo anh vào chuyện riêng tư của họ.
“Nó tệ lắm sao?” Adam cần phải nắm rõ vấn đề cơ bản trước.
“Không,” Destin quay lại nhìn anh, mặt cậu giờ giống như 1 quả cà chua đỏ chín - “Chỉ là.. chỉ là..ừm…em….”
“Thôi nào cậu bé, nói đại ra đi “ Adam thở dài thúc giục khiến vẻ mắc cở trên gương mặt cậu bị thay thế bằng sự giận dữ . Adam mỉm cười. “Hãy nói để anh biết mà còn có thể giúp đỡ chứ”
“Ok,” Destin xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay. “Em cảm thấy mình còn lỡ mất 1 điều gì đó về Armand, giống như 1 phần của anh ấy bị giấu đi . Nó khiến em quan tâm, đặc biệt là khi làm ..ừm …‘chuyện ấy” ấy.”
“Destin anh nghĩ mình không thể giúp em chuyện này được rồi.” Adam đáp ngay, Destin thu hẹp khoảng cách hai người
“Em muốn làm Armand hạnh phúc, Adam,và em cảm thấy mình không thể thật sự chạm được vào phần đó của anh ấy. ” Destin hy vọng Adam sẽ hiểu cho mình
“Vấn đề của hai người lần này vượt quá khả năng của anh,” Adam nhìn vào mắt Destin. Anh sẽ nói gì cho cậu bé đây ? Rằng Armand sẽ không bao giờ để mối quan hệ của họ vượt quá xa ? Rằng Anh ta không để Destin thật sự đến gần vì sẽ rất khó chịu đựng được nếu sau này cậu bé lại phản bội mình?
“Anh biết chuyện gì đó, kể em nghe đi ,” Destin nắm cổ áo vest Adam, cậu nhón chân lên để mắt hai người đối diện nhau “ làm ơn đi, Adam? Hãy kể em nghe đi, em hứa sẽ không tiết lộ cho ai khác”
Adam nhìn lên khi nghe tiếng cửa văn phòng mở, anh ngạc nhiên gặp ánh mắt Armand . Ồ, tuyệt lắm, anh sắp chết rồi, bằng cái nhìn nheo mắt của Armand anh có thể hình dung . Ở đây , Destin đang dựa vào người anh và van xin . Thậm chí lúc Destin quay lại nhìn Armand cậu bé cũng không nhích người ra. Armand nhìn chằm chằm hai người như thể anh bắt quả tang họ sắp làm gì. Destin không thể thoái lui trước ánh mắt anh . Cậu thấy rất nhiều biểu cảm trên khuôn mặt anh , nó có giận dữ trong đó nhưng sự ngạc nhiên thì hình như chiếm đa số hơn . Tách ra khỏi Adam, cậu từ từ tiến về Armand , dừng lại trước mặt anh. Nhìn sâu vào đôi mắt anh, Destin biết câu hỏi anh rất muốn hỏi chìm sâu trong đó nhưng chắc chắn anh sẽ không thốt ra . Chầm chậm cậu giơ tay kéo anh cúi xuống, hôn lên đôi môi anh . Cậu chủ động hôn sâu vào trong khi Armand không ôm lại cậu mà cũng không từ chối nụ hôn . Đẩy người trở ra, Destin mỉm cười dịu dàng nhìn vào mắt Armand lần cuối trước khi rời khỏi phòng. Tim cậu đập quá nhanh, cậu tự hỏi do nụ hôn hay do nỗi sợ Armand sẽ giận dữ đuổi theo và trừng phạt cậu . Cậu đi nhanh đến thang máy, khi vào được bên trong mới thở phào nhẹ nhỏm . Destin không biết tại sao mình lại hôn Armand; có điều gì đó trong mắt anh, có lẽ nụ hôn là cách cậu bé chứng tỏ mình vẫn thuộc về Armand . Khi thang máy dừng lại, Destin bước ra đại sảnh khách sạn, cậu giờ mới thoải mái đi ra xe
“Chúng ta đi đâu?”
“Um,” Destin móc trong túi 1 tấm card đưa cho Michael. “Anh chở em đến đây nhé.”
“Cậu chắc chứ?” anh hỏi lại cho chắc ăn, cậu bé gật đầu. Lắc đầu không hiểu nổi, Michael khởi động xe chạy đến điạ chỉ trên tấm card .
…………………..
Chặng đường không xa mấy, Michael dừng xe trước 1 quán bar, anh nhìn Destin.
“Đừng lo lắng, anh không phải đi theo vào đâu .” Destin bước ra xe
“Tôi sẽ không để cậu vào đó một mình .” Michael cùng đi với Destin. Giờ này quán rất ít khách, Destin tiến thẳng đến quầy rượu.
“Xem nào, xem nào , em tính đến đây chơi trò thử quần áo à?” Billy hỏi khi thấy Destin đi về phía mình, anh mỉm cười thích thú trước vẻ mặt hơi quê của cậu bé.
“Billy, anh từng nói sẵn sàng trò chuyện với em,” Destin nói một cách nhỏ nhẹ.
“Dĩ nhiên rồi cưng ạ, ngồi đi .” Billy nhìn cậu và Michael ngồi xuống ghế trước quầy rượu.
“Billy đây là Michael, anh ấy là tài xế của em.” Destin giới thiệu
“Ồ,” Billy đáp lại, anh lấy ly pha 1 loại nước uống đưa cho cậu bé.
“Em chưa đủ tuổi uống rượu ,” Destin từ chối, lần đầu tiên cậu bé mới quan sát kỹ hình dáng Billy . Anh cao nhưng không cao bằng Armand , tầm khoảng 1,75m. Tóc vàng nhẹ, cặp mắt xanh thân thiện. Anh ấy toát ra một không khí hòa nhã xung quanh và khiến người khác cởi mở bản thân
“Đừng lo lắng, không có rượu trong đó đâu. Tụi anh không muốn làm hỏng búp bê dễ thương của Armand” Billy nháy mắt cười.
“Em không phải búp bê,và đừng làm em phải đánh anh đấy.” Destin dịu dàng nói .
“Em không đùa khi nhận xét cậu bé dễ nóng nảy,” Tiếng một người vang lên phía sau Billy. “Không phải ngày nào cũng gặp 1 cậu nhóc cao khoảng 1,5m nặng 45 Kg đe dọa Billy dễ thương của tôi.”
“Ừ anh biết đấy, cậu bé chưa thấy em đánh đấm bao giờ nên chưa sợ.” Billy cười với người đàn ông vừa lên tiếng, anh ta đang đứng cạnh Billy. Anh ta mỉm cười với Destin.
“Trey đây là Destin Rarry,” Billy vòng tay ôm người ấy, anh ta đứng cao hơn anh gần 1 đầu .
“Hey,” Trey chào
“Hey,” Destin đáp lại, không chắc biết rõ Trey. Người này không toát ra vẻ đây-tôi-đanh-đứng-ở-đây-hãy-nhìn-tôi như Billy. Tray có cằm hơi nhọn, mái tóc nâu dài ôm dọc khuôn mặt với vài nhánh tóc đỏ và vàng xen kẽ . Anh ta đang mặc quần jean, áo sơmi với bản tên của quán bar trên đó.
“Vậy..?” Billy kéo sự chú ý của Destin về mình . Anh đã quan sát cảm xúc của cậu bé vài phút để có thể tự mường tượng ra chuyện Destin muốn tâm sự “Để anh đoán nhé, về Armand phải không?”
“Vâng ,” Destin liếc qua Michael người đang ngó chằm chằm vào phía trên kệ rượu như không quan tâm đến cậu chuyện hai người. “Michael anh muốn uồng soda hay gì không?”
“Ừ, gì cũng được” Michael đáp,Trey di chuyển vào để phục vụ Michael
“Nói anh nghe xem em đang bối rối chuyện gì ?” Billy hỏi Destin
“ Ừm..anh..anh quen biết Armand lâu lắm rồi , đúng không?”
“Từ lúc còn học trung học,” Giọng nói và vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc. Điều này khá mới mẻ với Destin , cậu thình lình tự hỏi mình có nên tâm sự tiếp không nhỉ? Cậu im lặng suy nghĩ hơi lâu vì Billy đã vỗ vỗ vào tay cậu. “Ah cưng ạ, không phải lỗi của em đâu. Armand không phải là người yêu đòi hỏi khắt khe. Anh biết anh ấy mà, có thể lần đầu của em không dễ chịu lắm và anh ấy chỉ muốn em có thời gian thích nghi với chuyện ấy thôi …. Nhìn mặt em, anh nói đúng phải không ?”
“Đại loại gần như thế ” Destin nhìn vào mắt Billy, cuối cùng cậu cũng thốt lên lời muốn nói. “Em muốn hiểu thêm nhiều về Armand.”
“Hiểu nhiều thêm à ?” Billy liếc qua Trey trước khi quay lại Destin.
“Vâng, anh biết đó, ví dụ như anh ấy như thế nào lúc còn đi học, và những người anh ấy quen …..” Destin cúi xuống ly nước của mình.
“Được rồi ” Billy gật đầu yếu ớt một cách miễn cưỡng “Hãy kể anh nghe em đã biết gì về Armand”
“Em biết anh ấy là chủ sở hữu 1 trong các hệ thống khách sạn lớn nhất . Mẹ anh ấy tên Rebecca và bà đã chết vì bị bệnh ở châu Phi khi anh ấy 3 tuổi. Bà nội anh , Elizabeth , rất yêu hoa hồng, tự hào về Armand và Angelica. Chị anh ấy kết hôn với phó giám đốc của ảnh ”. Destin dừng lại, mỉm cười nhỏ “Và anh ấy là người rất hảo ngọt.”
“Tất cả thế thôi à?” Billy hỏi thấy Destin lắc đầu
“Em biết mẹ kế anh ấy bị cướp giết khi ảnh 15 tuổi, và cha anh ấy nói với anh rằng ông chưa bao giờ yêu bà, điều đó làm anh rất buồn.”
“Destin em chắc em quen Armand hơn 6 tháng hay là chỉ mới quen bây giờ?” Billy không tin nổi. “Destin , em quen Armand bao lâu trước khi chuyển đến ở chung với anh ta , anh biết hai người đang sống chung , đúng không ?”
“Vâng, em sống chung với anh ấy. Em chỉ chuyển đến ngay sau ngày đầu tiên gặp ảnh .” Destin trả lời thấy Billy tròn mặt ngạc nhiên “Và em chỉ mới quen anh ấy có 1 tháng nay thôi”
“Ồ,” Bilyy khá hoang mang. “Và Margaret thích em, ông Gates cũng thế, đó là sự ngạc nhiên lớn vì người đàn ông này thường không thích ai .Rồi sau đó là Angie và Adam , họ cũng thích em . Destin ,em biết về Armand nhiều hơn bất cứ ai quen anh ấy, anh đây còn không biết tên mẹ ruột của anh ấy là Rebecca đó.”
“Nhưng vẫn còn điều gì đó bị bỏ lỡ,” Destin nói nhỏ. “Trong lúc “ấy ấy “ , Armand vẫn còn như che giấu một điều gì đó .”
“Ồ,” Billy liếc lần nữa về phía Michael và Trey. “Như..anh đã nói, anh ta không đòi hỏi lắm trong “Chuyện đó” .”
“Billy,” Destin xấu hổ .
“Destin,” Billy giữ giọng nhỏ xuống. “Có lẽ nếu em muốn biết thêm nhiều về Armand, em nên trò chuyện cùng anh ấy, em biết đó , lúc hai người sau “Chuyện đó” Trước khi Armand về phòng mình”
“Ảnh không về phòng sau khi làm xong “Chuyện đó”” Destin đáp nhanh
“Anh ta ở trong phòng của em à?” Billy biểu lộ vẻ mặt anh-không-tin-nổi
“Không, chúng em làm chuyện ấy ngay trong phòng Armand, nó là nơi duy nhất ngoài phòng trong khác sạn” Destin mỉm cười
“ Cậu đã vô phòng Armand rồi à?” Trey , người tự nãy giờ im lặng, đã không nén được phải xen vào, anh đến kế bên Billy. “Thậm chí anh còn chưa thấy phòng của Armand”
“Anh cũng từng hẹn hò với Armand?” Destin hơi ghen lên. Cậu nhìn chằm chằm vào Trey như muốn vượt qua quầy bar bóp cổ anh ta. Billy vỗ vỗ tay Destin lần nữa
“Không” Trey nói. “Anh đã hẹn hò với 1 người , người này là bạn của người từng cặp bồ với Armand, bọn anh được mời dự tiệc tại nhà Armand, và giống như 1 chuyện đùa khi trong bàn tiệc họ đồn nhau rằng Armand không bao giờ để ai vào phòng mình”
“Ồ,” Destin không chắc có nên thêm chi tiết này vào cuộc điều tra không. Cậu đã vào phòng Armand, nó cũng chỉ là 1 phòng bình thường như bao nơi khác trong nhà.
“Vậy sao em muốn biết nhiều về anh ấy thế?” Billy hỏi. “Đa số người tình trước đây chỉ quan tâm đến thẻ tín dụng thôi.”
“Em muốn làm Armand được hạnh phúc, Billy, em rất muốn biết,” Destin dừng lại tìm từ thích hợp. “Nhiều hơn nữa.”
“Cưng ơi, anh rất ghét phải nói em nghe điều này ” Billy thính lình nghiêm túc lại “Armand sẽ cho em mọi thứ em cần, mọi thứ, nhưng anh ta sẽ không bao giờ trao em trái tim anh ấy.”
Destin nhìn vào anh, không chắc mình nghe đúng không hay là cậu có hiểu rõ điều mới nghe không. Billy đã nói với cậu bé rằng mối quan hệ giữa cậu và Armand sẽ luôn như hiện nay. Nó cũng không tệ, nhưng không, đó không phải là điều cậu muốn. Cậu chỉ muốn một tình cảm gì đó sâu đậm hơn , hay ít nhất mối quan hệ này cũng tiến vào con đường sâu đậm hơn.
“Có phải nó đã thuộc về ai khác?” Destin không nhận ra mình đã hỏi cho đến khi lời nói thốt ra hết, rất khẽ khàng nhưng cũng đủ vọng vào tai cậu
“Không cưng ạ, không phải tất cả chỉ có thế .” Billy buồn bã đáp. “ Chỉ là khi anh ấy còn trẻ, và tình cảm này bộc phát ra, ừm… chúng ta chỉ có thể nói đối tượng tình yêu đầu tiên của Armand không chấp nhận tình cảm này và làm nó tồi tệ hơn khi đây là mối tình chôn kín một thời gian dài.”
“Ồ,” lần thứ nhất Destin nhấp 1 hớp nước Billy đã đưa. Vị nó không tệ, có mùi trái cậy đậm đà nhưng hiện giờ cậu không nhận thức rõ lắm.
“Lần cuối cùng em và Armand quan hệ là khi nào ?” Billy hỏi bất ngờ khiến Destin ngẩng lên nhìn anh . Anh nghĩ có thể do lần đầu tiên nếm mùi vị chăn gối, Destin muốn đòi hỏi nhiều hơn . Anh cũng thấy Michael và Trey đang nhìn anh như thể anh bị mất trí
“Sáng nay,” Destin đáp, Billy gật đầu , chờ đợi thêm thông tin tốt hơn “Và trước đó ?”
“Tối hôm qua” Destin tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, sao Billy bất ngờ trở nên dâm dục như vậy khi quan tâm chuyện này , nhưng do nét mặt nghiêm túc của anh, Destin nghĩ là không phải thế. Cậu quyết định không chờ anh hỏi tiếp - “Sau bữa tối, khoảng giờ ăn trưa, và trước bữa sáng hôm trước”
“Và đây là nhịp điệu thường ngày?” Billy hỏi, nhìn cậu bé gật đầu . Anh ngạc nhiện cực kỳ khi cậu vẫn có thể đi lại và ngồi yên như không có gì xảy ra.
“Đừng nói với em anh sợ anh ấy sẽ xé em ra làm đôi đấy chứ?” Destin hơi giỡn chơi một chút cho bớt cái không khí kỳ lạ này. Billy và Trey đang nhìn cậu như thể cậu mới mọc thêm 1 cái đầu, còn Michael thì nhìn cậu như thể da cậu bị đổi sang màu khác. Cả ba người cùng gật đầu khiến nụ cười Destin tắt ngấm, cậu cũng nhận biết có 1 tên nào đó đang ve vãng Michael nhưng anh lịch sự từ chối.
Im lặng kéo dài. Destin không chắc chuyện gì diễn ra hoặc là tại sao Billy và Trey giờ đang đứng cách xa cậu xì xầm to nhỏ với nhau mà mắt vẫn hướng về phía cậu . Dĩ nhiên tên đang ve vãng Michael cũng không bỏ cuộc, điều đó làm cậu thấy phiền. Vươn người sát vào Michael, vòng tay qua vai anh Destin nhìn thẳng mắt người đàn ông
“Anh ta là của tôi, tránh xa đi ,” Destin nhấn giọng sao cho thật lạnh lùng
“Ồ, xin lỗi nhé , anh bạn,” người đó bỏ đi mất
“Đây chắc chắn ảnh hưởng từ Armand .” Billy lắc đầu nhẹ
“Cám ơn cậu ” Michael cười thú vị, không biết vợ anh có thích nghe chuyện người yêu ông chủ anh đứng ra đuổi 1 kẻ ve vãng anh không nhỉ?
“Michael anh làm việc cho Armand bao lâu rồi ?” Billy bất ngờ hỏi
“5 năm, thì sao …,” Michael hơi khó chịu, anh không muốn bị lôi kéo vào cuộc nói chuyện này
“Và bao nhiêu người tình, trừ Destin , anh đã làm tài xế cho?” Billy tiếp , Destin nín thở chờ câu trả lời của Michael
“Thật sự chỉ có hai, người đầu tiên là 1 doanh nhân trẻ và chỉ 1 tháng trong lúc tài xế của anh ta bận việc, và sau đó dĩ nhiên là Val, nhưng cũng không làm lâu.”
“Ừ, Val không phải là người trừ khi cậu ta quỳ xuống” Giọng Billy hơi cay độc. Mắt anh chợt nhận thấy Desitn, anh nhìn cậu một cách bối rối
“Không sao, em đã nghe về Val.” Destin đáp.
“Anh rất tiếc vì em đã nghe về cậu ấy,” Billy nói. “ Tên tội nghiệp tính đào mỏ ngân hàng Armand với những móng vuốt của mình. À mà anh chưa hay về hoàn cảnh em và Armand gặp nhau ?”
“Nó không có gì quan trọng đâu,” Destin nhún vai
“Thôi nào cưng, kể anh nghe đi?” Billy thấy hai má Destin ửng đỏ
“Chỉ cần biết Armand đã cứu em, và chuyện tiếp theo như thế .” Destin mỉm cười, đủ để ám hiệu billy rằng cậu không muốn nói thêm về vấn đề này.
“Vậy, anh có lời khuyên cho em, nếu em thật sự muốn hiểu Armand nhiều hơn, em phải bắt đầu trên lãnh thổ của anh ta,” Billy thấy Destin chưa hiểu “Em biết đầy, nhà, phòng của anh ấy….”
“Ok,”
“Sau đó dùng những dấu vết gợi mở dẫn đến cậu chuyện em muốn biết. Anh nghĩ em sẽ khám phá ra nhiều hơn khi Armand tự thổ lộ”
“Vâng, em sẽ làm thế .” Destin ngó đống hồ. “Em phải đi đây, cám ơn anh nhé”
“Không có chi, cưng ạ ,” Billy đợi đến khi hai người ra khỏi quán mới quay lại Trey. “Em thắng rồi, nào chung đi.”
“Ừ, anh nói thiệt đây là lần đầu tiên cá cược mà anh vui vì đã thua đấy” Trey móc bóp, mắt không rời Billy “Anh chỉ hy vọng cậu nhóc kiên cường, vì anh không chắc cuối cùng cậu ấy sẽ gặp phải gì nếu Armand thật sự giận dữ ”
.........
“Maggie cháu về nhà rồi đây,” Destin gọi vọng vào khi cậu băng ngang qua ngoài hiên để đi dạo một vòng ngôi nhà. Cậu biết rất rõ địa hình nơi đây nhưng lần này cậu sẽ xem xét kỹ từng chỗ một
“Hey, 2 tiếng nữa là ăn tối đấy.”
“Dạ ” Destin đáp ,vừa lúc đó sấm chớp nổi lên và mưa bắt đầu rơi nặng hạt. “Vậy cháu để cho dì làm việc nhé.”
“Ừ ”
Do trời mưa, Destin quyết định thám hiểm ngôi nhà trước. Cậu đi vào thư viện, văn phòng, rồi quay trở ra theo hướng khác về phần bên kia ngôi nhà, nơi mà cậu chưa bao giờ để ý đến. Bước đến cánh cửa đầu tiên, cậu ngập ngừng nhìn lại hành lang rồi chầm chậm mở nó , ngó vô trong. Trời, hoàn toàn thất vọng, nó giống như phòng họp. Đi dạo một vòng trong phòng cũng không thu được kết quả gì, cậu bỏ sang nơi khác. Cậu tự nghĩ có lẽ nên bỏ qua tầng 1, vì nếu mình hỏi Margaret hay Armand , họ sẽ cho cậu hay các phòng ở lầu 1 dùng làm gì ngay. Lên lầu 2 là nơi của phòng ngủ . Đi đến cuối dãy cậu gặp một căn phòng có cánh cửa đôi. Vào bên trong, nó là căn phòng lớn được trang trí màu tím sậm và xám , và có những đồ dùng của con gái .
Mỉm cười, Destin tiến tới bức tường có treo nhiều hình ảnh. Thêm một lần thất vọng nữa khi cậu nhận ra đây là phòng cũ của Angelica. Quét khắp phòng một lượt cậu cũng không thấy gì gây hứng thú .
Rời nơi đó, Destin qua căn đối diện với cánh cửa đôi. Đây rồi, thành công lớn . Destin mỉm cười thích thú. Căn phòng này tự bản thân như hét lên chủ sở hữu nó là Armand, giống như căn hiện tại Aramnd đang dùng. Destin nhìn ngắm các bức ảnh trên tường, hình cậu bé Armand với một người đàn ông rất giống anh đứng kế bên, hình anh trong buổi lễ tốt nghiệp, những tấm bằng khen và văn bằng về kinh doanh. Destin mỉm cười tiến tới tủ đồ, mở nó ra. Bên trong đầy đủ các bộ quần áo, chủ yếu là màu xám và đen xếp ngay ngắn, thỉnh thoảng có vài bộ màu tối khác xen kẽ. Chạm tay dọc theo quần áo, cậu dừng lại khi sờ phải vải gì đó mượt mà. Kéo cái áo ra, Destin thấy nó màu xanh lá cây đậm, rất đậm đến nỗi gần như màu đen. Đưa áo lên mũi ngửi, nó có mùi của Armand, mỉm cười cậu mặc vào người.
Bước đến bàn làm việc, những bức hình trên đó toàn về gia đình, không có ảnh bạn bè hay người yêu. Nhặt một trong các tấm ảnh tốt nghiệp của Armand lên, cậu ôm nó vào ngực trong khi đi thám hiểm tiếp. Hầu hết phòng ở lầu 2 cũng không có gì hơn ngoài phòng cho khách và chẳng có chút riêng tư gì của gia chủ.
Lên lầu 3 Destin cũng không thu hoạch được gì. Chỉ có những bức tranh lớn treo trên tường, những quyển sách thiếu nhi , một con ngựa gỗ to lớn nằm cuối góc, và hàng kệ giá sách dọc theo bờ tường. Những kệ sách này chỉ cao ngang eo Destin, chúng chứa đầy các sách cho trẻ em. Destin đến gần con ngựa gỗ, sờ tay dọc theo thân nó . Thở dài, cậu đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, từ đây cậu có thể quan sát được vườn hồng và cái hồ nhỏ. Mỉm cười nhẹ nhìn lại căn phòng , Destin tự hỏi chuyện gì xảy ra với các đồ chơi trẻ em, có lẽ chúng được đem đi quyên tặng cho người khác. Lắc đầu không suy nghĩ nữa, cậu đi ra tính trở về nhà bếp thì một cánh cửa đập vào mắt Destin. Nó là cánh cửa gỗ hết sức bình thường, hoàn toàn khác biệt hẳn với sự trang trí kỹ lưỡng nơi này.
Cậu mở nó ra, trong đầu chắc đây là tủ đựng đồ nhưng không, sau nó là những bậc thang đi lên . Nó đầy bụi và có mùi xưa cũ giống như đã không được sử dụng trong thời gian dài . Nhìn lên cầu thang, Destin hơi rợn người, nhưng sự tò mò đã chiến thắng nỗi sợ , cậu chầm chậm bước lên. Nó dẫn tới một căn phòng gác mái rộng rãi chứa đầy những túi, hộp, thùng đựng đồ. Cậu đi vào khám phá từng thứ một.
Destin dừng lại bất ngờ khi thấy thứ gì đó có khắc tên Armand trên đó. Ngổi xổm xuống, Destin thấy đó là những bài báo cũ được lồng khung kính, tuổi bài gần cả trăm năm. Người đàn ông trong bài báo giống Armand nhưng nhìn kỹ vẫn có sự khác biệt. Nó là bài viết đưa tin Armand và Elizabeth Riesel khai trương khách sạn đầu tiên của họ tại một thị trấn nhỏ của Barnsworth. Mỉm cười, vậy là cậu đã tìm ra những lịch sử của gia đình Riesel .Lục tìm tiếp, cậu thấy các bộ quần áo cũ, gương cũ, vài thứ bị vỡ , và những đồ chơi cũ mà hồi nãy đã thắc mắc về chúng. Một cái hộp ghi tên Armand phía trên lại đập vào mắt Destin. Lần này giở nó ra, những vật bên trong thật sự thuộc về Armand của cậu, chúng không cũ lắm. Lấy ra con gấu bông teddy , mặt nó hơi mềm nhũn một bên có vẻ ai đó đã ngủ trên nó nhiều lần. Đưa con gấu lên mũi ngửi như cái áo, ngoài mùi của bụi còn có mùi của Armand, Destin cũng ôm chú gấu vào ngực mình trong lúc tìm tòi tiếp.
…….
Armand vào nhà bếp, vừa đi vừa đung đưa một túi nhỏ , Margaret nhướng bên mày ngạc nhiên nhìn anh. Đặt túi xách xuống, anh lấy chai rượu rồi mỉm cười đưa cho bà “Dì cho thêm đá vào nhé ?”
“ Ừ, anh đang dự định làm chuyện gì đặt biệt sao ?” Bà hỏi, thử giở cái túi ra xem có gì trong đó nhưng Armand đã nhanh tay kéo nó về phía mình.
“Ừm, cũng có vài thứ ” anh cười . “Destin đâu rồi ? Bên ngoài à?”
“Trời đang mưa bên ngoài mà, cậu bé chắc ở đâu đó trong nhà thôi »
“Đâu đó trong nhà ? ” Armand hỏi lại, bà chỉ cười rồi nhún vai. Bà không muốn kể cho anh hay cậu bé đã xuống nhà ăn tối với người đầy bụi bậm và vẫn đang mặc cái áo màu xanh cũ của anh. Bà bỏ đá vào trong xô nước đựng chai rượu anh đưa.
“Ngủ ngon nhé,” Bà chào anh khi Armand rời khỏi nhà bếp. Anh đi thẳng về phòng mình, đến chỗ ngồi trước lò sưởi , đặt xô nước đá và túi xách xuống chiếc bàn kế ghế sofa. Sau đó anh bật máy lạnh và hạ nhiệt độ thấp xuống. Sắp đặt xong xuôi, anh cười hài lòng đến gõ nhẹ cửa phòng Destin .Không có tiếng trả lời. Hơi sựng người , anh mở cửa vào xem, phòng trống không, có vẻ như cậu bé chưa lên đây từ sáng tới giờ. Có thể Destin đang ở thư viện, nghĩ thế anh đi xuống nhà dưới. Đang trên đường đi thì nghe một tiếng hắt hơi, Armand ngước lên thấy Destin từ lầu 3 đi xuống. Mắt anh nhìn cậu bé, biết cậu đã tìm ra căn phòng cũ của mình và đã “Chôm” một trong những chiếc áo cũ , cùng với con gấu teddy từ gác mái và tấm hình của anh . Chà chà, cậu búp bê tóc đỏ dễ thương này chắc tò mò và đã đi khám phá xung quanh đây. Anh gằng giọng mình cho rõ to để Destin ngước lên nhìn. Cậu bé giật mình chết trên tại chỗ ngó anh .
“Armand”.
“Em đã trốn ở đâu thế em yêu ?” Armand hỏi. Destin nhìn người đàn ông , có gì đó trong giọng nói của anh khiến cậu hơi sợ. Đó là giọng điệu cậu chưa nghe bao giờ, và bây giờ lần đầu tiên Armand dùng nó với ngữ điệu âu yếm lạ thường
“Em… um,” Destin ngập ngừng , anh từ từ thu hẹp khoảng cách hai người và nhẹ nhàng gỡ lấy đồ trên tay cậu. Destin im lặng dù bản thân muốn khóc lên phản đối khi con gấu teddy bị vuốt mất .
“Đi và ngồi đợi trên ghế sofa ở phòng anh, và không được đụng vào thứ gì đấy nhé , em yêu ” Armand hạ thấp giọng một cách nguy hiểm. Destin chỉ biết gật đầu và biến ngay vào phòng anh. Ngồi xuống ghế sofa, mắt cậu nhìn lò sưởi nguội ngắt. Cậu chợt nhận ra hình như phòng rất lạnh. Cậu không dám ngước lên khi Armand đi vào ngoại trừ vẫn lén liếc thấy trên tay anh trống trơn, cậu tự hỏi chuyện gì xảy ra với báu vật mới tìm thấy của mình ?
Destin hơi cảnh giác khi Armand đi vòng quanh phòng khóa các cánh cửa và kéo rèm che lại , giật mình khi lò sưởi chợt bùng cháy lên thắp sáng căn phòng bằng một ánh sáng dìu dịu. Cậu nhìn lên khi Armand dừng lại trước mặt, anh nhẹ nhàng kéo cậu đứng dậy . Ngay khi Destin đứng lên, anh ngồi xuống ghế sofa, mắt anh không rời khỏi cậu bé.
“Anh dự định tính sổ với em về nụ hôn nơi công cộng chiều nay. Nhưng bây giờ thì cưng ạ, anh có thêm một lý do khác để trừng phạt em.” Armand nói rõ từng chữ làm Destin lùi lại một bước, mặt sợ sệt, mắt mở to . “Cởi đồ ra ”
“C..cái gì?” Destin cố gắng lắm mới thốt ra . Người cậu run lên vì giọng nói của Armand. Nó chậm và đầy nhục dục khiến cậu liên tưởng đến những thứ dơ bẩn.
“Cưng nghe anh nói rồi mà,” Armand mỉm cười nham hiểm. “Hãy cởi đồ ra.”
Armand nhìn khi Destin do dự vài giây rồi cậu bé từ từ cởi cái áo xanh ra , thảy lên ghế, rồi từ từ đến những thứ trên người cho đến khi không còn gì. Mắt anh lướt dọc cơ thể trắng ngần hơi tái của cậu, ngưỡng mộ sự mảnh mai và những đường cong tuyệt đẹp.
“Armand,” Destin gọi nhỏ, thình lình cảnh giác trước ánh nhìn sắc bén ấy. Bình thường quần áo cậu sẽ không biến mất trước khi tay Armand chạm vào người mình ,bây giờ anh chỉ ngồi đó mà ngắm nghía cậu.
“Đến đây nào ,” Armand bỏ một cái gối xuống sàn nhà giữa hai chân anh. “Quỳ lên nó”
Destin không trả lời tiếng nào, chỉ lẳng lặng làm theo , cậu quỳ giữa hai chân Armand, nhìn nét mặt không cảm xúc của anh. Hiện giờ cậu không sợ nữa, chỉ quan tâm đến cái bồn chồn đang cuồn cuộn trong bụng mình và cảm giác mãnh liệt đang ẩn hiện trong phòng. Armand với tay lấy trong túi xách màu nâu mà anh đã đem về , đem ra một vật gì đó.
“Giờ há miệng ra, em yêu ” Armand đưa một vật đến trước mặt Destin, cậu nhìn chằm chằm vào nó , đôi môi hồng hé mở khi anh đút nó vào. Đó là chocolate được phủ dâu bên ngoài , Destin nhai rồi nuốt , anh đưa thêm một miếng khác, Destin tự động há miệng ra.
Armand kiềm nén tiếng cười khi anh với lấy chai rượu, anh đổ nó vào hai chiếc ly được đặt sẵn trên bàn. Anh đưa cho Destin 1 ly, nhìn cậu uống trước khi mình cũng hớp 1 ly. Mũi Destin nhăn lại vì vị quá nồng của rượu, cậu cảm thấy người nóng dần, hơi ấm lan tỏa từ đầu xuống chân và tụ lại nơi nhạy cảm của cơ thể. Ngẩng lên thấy nụ cười khoái chí trên khuôn mặt Armand.
“Anh đã cho em ăn gì thế ?” Destin nhìn xuống cơ thể mình đang phản ứng nhanh của mình, mặt cậu ửng đỏ lên.
“Chỉ là một loại thuốc kích dục, đừng lo lắng nó sẽ không hại em đâu.” Armand đáp, tay đón lấy cái ly Destin đặt xuống bàn, anh lôi trong túi ra lọ nhỏ. Anh mở nó, đưa cho cậu thêm một miếng dâu , Destin ngập ngừng nhưng cũng ăn, anh khóa nút lọ lại và đặt nó qua một bên. Armand tháo áo vest vứt vào đống quần áo của Destin, tháo cà vạt , mở thêm hai ba nút áo.
Armand nhìn xuống cậu bé, cơ thể cậu đã ửng hồng lên. Anh mỉm cười lôi tiếp một sợi dây tơ lụa ,tay anh vuốt dọc sợi dây ấy vài lần, anh gần như cười to hơn khi gặp vẻ mặt cậu bé.
“Đừng lo lắng cưng ạ, đứng dậy nào .”
Destin lắc đầu từ chối, Armand nâng hai má cậu bé để nhìn vào mắt cậu ”Thôi nào cưng, hãy làm cậu bé ngoan và đứng lên nào “
Destin muốn chống đối nhưng chất giọng mượt mà cùa anh và hơi nóng trong cơ thể khiến cậu từ từ đứng lên, dùng hai chân anh làm điểm tựa . Cậu không ngăn nối tiếng rên khi tay anh chạm dọc theo chỗ nhạy cảm giữa hai chân. Anh chầm chậm quấn quanh nó bằng sợi dây trên tay. Destin nhắm mắt cố ngăn cản hơi ấm từ hai bàn tay anh trên vùng da nhạy cảm, nhưng cơ thể cậu không nghe lời , cậu rên lần nữa khi cảm nhận một vật lành lạnh trượt xuống nó . Mở mắt ra, Destin nhận thấy anh đã đeo vào đó một chiếc nhẫn.
“Armand?”
"Không sao đâu cưng,” Armand chạm tay dọc theo bụng lên vai , kéo cậu tới nhẹ nhàng hôn lên môi. Destin bắt đầu thư giản đến khi những từ tiếp theo của Armand khiến cậu căng thẳng trở lại. “Sau khi cơn đau biến mất, khoái cảm sẽ tuyệt vời lắm”
Armand nhanh chóng ôm cậu vào lòng, một tay đặt sau lưng giữ chặt cậu. Anh lục trong túi một thứ khác . Destin muốn trốn thoát, đây không còn là Armand thường ngày nữa, đây là con quỷ sinh đôi dâm dục của anh. Một tiếng rên thoát ra khi anh hôn vào vùng da nhạy cảm trên cổ Destin. Lưỡi anh chạy xuống hai ngực , vân vê nó đến khi nó nhô ra , đủ chỗ cho hai khóa ngực anh gắn vào . Destin hét cố tránh xa Armand. Chúng không đau nhưng cũng không thoải mái chút nào , không kể đến chúng còn góp phần gia tăng cái nóng trong người cậu.
“Ah đẹp lắm” Armand thả lỏng tay để Destin di chuyển ra
“Armand,” Destin thở mạnh, nét mặt đầy đê mê.
“Gì cưng?” Armand hỏi, hy vọng mình không đi quá xa. Anh muốn đáp lại nụ hôn sáng nay nhưng đây hoàn toàn không phải sự trừng phạt, nó giống như một sự cám ơn . Chỉ là Destin không cần phải biết điều đó, ít nhất là bây giờ thì chưa .“Em không tính khóc cảm ơn rối đấy chứ cưng?”
Destin nhìn anh, nhận ra anh không ác ý gì như lúc đầu cậu tưởng tượng. Tay anh kéo cái dây xích nhỏ giữa hai khóa làm cậu giật người mắt mở to. “Không”
“Tốt lắm, cưng ạ, bởi vì cuộc vui mới bắt đầu” . Armand thả lỏng tay đủ cho cậu bé tự giữ thăng bằng , Anh lôi trong túi một chai nhỏ , Destin đọc cái nhãn trên chai : ‘Dầu massage hương thơm anh đào dành cho trò chơi khoái lạc.’ Nhướng mày, cậu nhìn nụ cười quỷ quyệt trên mặt Armand . Anh thì thầm vào tại cậu “Anh sẽ chơi với em nguyên đêm nay”
“Armand,” người Destin run run khi anh đổ dầu lên hai tay
“Lại gần đây em yêu” Armand sử dụng giọng điệu êm dịu nhất có thể , Destin gật đầu tiến tới, mắt cậu nhắm lại khi tay anh chạm vào người mình. Một tiếng rên thoát ra khi tay Armand vuốt ve mọi nơi có thể chạm tới. Vẫn nhắm mắt , Destin thấy cảm giác này cũng không tệ chút nào, dầu làm cơ thể cậu nóng lên . Cậu có thể ngủ ngay nếu không vì cái nhẫn và sợi dây như siết chặt lại mỗi lần tay Armand chạm vào da cậu .
Destin nhìn lên khi Armand cởi áo dục ra xa, anh đi đến giường kéo cái chăn bông và gối xếp chúng lên tấm thảm trước lò sưởi , rồi anh tháo nốt những quần áo trên người .Anh cười , một nụ cười của chó sói chính hiệu ra dấu cậu bé tới gần mình. Anh đẩy cậu quỳ lên tấm chăn, sau đó anh ngồi xuống. Tay anh kéo nhẹ sợi dây xích, hôn một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cậu.
Anh hôn dọc xuống cổ , tay mân mê lần xuống bên dưới. Người Destin bắt đầu đổ mồ hôi, bên trong nóng như lửa đốt, bên ngoài cứ như bị sốt cao. 1 tiếng rên thoát ra khi tay anh chạm đến vị trí mở trên người cậu, nhẹ nhàng cho một ngón tay có bôi dầu vào . Cậu chuyển động theo tay anh, đầu óc không nghĩ ngợi gì , hiện giờ chỉ còn biết hưởng thụ mà thôi.
Armand nhìn xuống cậu bé trong tay mình, nếu không phải nghe nhịp đập trái tim Destin và những tiếng rên khẽ , anh có thể thề là cậu bé đã ngủ rồi. Dù anh biết chắc cậu sẽ không bao giờ ngủ được , nhất là khi dùng xong mứt dâu ấy. Đưa thêm một ngón tay vào , anh nhìn Destin ưỡn người lên.
“Armand,”
Armand mỉm cười. Đây rồi. Giọng nói ấy làm bên trong anh run run. Anh đẩy Destin nằm xuống, lưng chạm vào chăn bông. Hai chân cậu hơi giang ra, đôi môi hơi hé mở. Cắn chặt răng, anh muốn chiếm cậu bé ngay. Cúi xuống anh hôn khắp người cậu . Anh không thể chịu đựng thêm nữa, anh lật Destin cho cậu quỳ trên hai tay hai chân. Tay vuốt dài từ lưng xuống phía dưới , anh đổ một lượng lớn dầu chảy vào thung lũng nhỏ bên dưới, tràn cả ra hai bên
Anh bắt đầu xâm nhập cậu, nhưng cũng như lần trước, anh không vào sâu mà chỉ lấp lửng lúc ra lúc vô bên ngoài, thích thú khi Destin oằn người, chảy mồ hôi và rên rĩ. Còn cậu bé thì thấy người rất nóng. Cái nóng không đến từ lò sưởi mà từ bên trong mình, trên da cậu và từ Armand phát ra. Cậu cắn chặt răng, muốn thét lên kêu người đàn ông này đừng chọc ghẹo nữa. Nhích người về sau cố gắng tìm chút thoải mái, mắt mở to ngạc nhiên khi Armand để cậu tự đưa sâu vào. Lửa trong người cháy phừng lên theo mỗi chuyển động của bản thân. Gục đầu trên hai cánh tay , Destin nghe tiếng cười đắc ý của anh Mồ hôi cứ túa ra, tóc cậu quết chặt lên trán
“Em không biết sao mình nóng quá”
“Bản năng sao?”
“Không, Armand , em như đang trên lửa ấy ” Destin rên lên khi anh bắt đầu chuyển động . Sự khoái cảm lại tăng cao và dừng lại chờ đợi chổ chiếc nhẫn tan chảy ra. Một lúc sau Destin nhận biết mình không thể đạt đỉnh vì chếc nhẫn, cậu cảm nhận nó ngay trên bề mặt chăn nhưng không thể tháo ra được “Có…phải…đây là…đây là trò hành hạ…mới …của anh không ? Armand!”
“Em muốn ám chỉ điều gì ?” Armand hỏi một cách dịu dàng và chậm trãi
“Nó cứ…cứ dâng lên …và cái nóng ở ….” Destin than vãn, cậu giật mình rên to khi tay anh kéo sợi dây xích trên ngực. Đúng là nó rồi, người đàn ông này đang muốn giết cậu đây , anh không muốn cậu tan chảy hết mà. Mắt Destin lại mở to khi có gì đó lạnh ngắt trên lưng cậu. Tiếng khóc thút thít vang lên khi anh kéo dài cục đá dọc trên sống lưng .
“Em nói em nóng mà “ Armand dừng lại dưới thấp , cho nó tan chảy ra chút ít rồi di nó dọc theo đường hẻm bên dưới . Destin khóc thút thít tiếp, nó không cảm giác lạnh mà là thứ gì đó khiến cậu vừa thích vừa khó chịu . Cậu rên lên, oằn người khi anh đưa cục đá ra trước . Tay anh đã giữ chặt quanh bụng không cho cậu thoát ra. Destin ngồi dậy khiến Armand cũng ngồi theo để giữ sự kết nối giữa hai người. Tay anh vẫn di di cục đá lên vùng da nhạy cảm , Destin thét lên
“Em muốn anh dừng lại không ?” Armand nâng niu cậu trên ngực mình. Làm sao mà anh nghĩ cậu muốn thoát khỏi tình trạng này chứ ? làm sao mà Armand dám dừng lại khi mình và anh chưa thỏa mãn chứ? “Anh sẽ không để em trong tình trạng này, anh sẽ hoàn thành dùm em .”
“Sao cơ?” Destin hỏi , cảm thấy cái lạnh đã đến ngực cậu khi tay anh đến đó
“Ừ, anh xin lỗi nếu mình đi quá xa, anh chỉ muốn em biết anh trân trọng em như thế nào” Armand nói, hơi quay người cậu bé lại để nhìn vào mắt Destin.
“Và hành hạ em là cách anh nói cám ơn?” Destin rên lên khi tay anh đi xuống bụng
“Thật đấy, Destin, kết quả cuối cùng rất đáng giá đó”
“Ok, em tin anh.” Destin dựa đầu vào ngực Aramnd . Anh thả cục đá vào miệng cậu, Destin chấp nhận nó, từ từ uống dòng nước lạnh do nó tan chảy ra. Armand tiếp tục chuyển động một cách chầm chậm khiến cậu muốn điên lên. Với 1 tiếng gầm nhỏ trong miệng, Destin bất ngờ tách khỏi Armand làm anh ngạc nhiên. Cậu quay lại đẩy anh nằm xuống, rồi ngồi lên người anh
“Destin?” Armand ngạc nhiên , mắt mở to nhìn cậu bé đang mỉm cười lại với anh. Anh thấy Destin rướng người lấy lọ đựng dâu . Cậu lấy 1 trái mời anh, Armand nhận lấy không chắc anh cần dùng tới chúng, hoặc hai người hiện giờ thật sự không cần chúng nữa.
Destin mỉm cười nhìn cơ thể ửng hồng lên của anh. Cậu cúi xuống hôn lên ngực anh chỉ làm người ta cản cậu lại. Destin với tay lấy cục đá trong xô nước, và thực hiện lại những gì anh đã làm với mình. Cậu thích thú ngắm khuôn mặt Armand lúc anh đang khoái lạc thế này, có thể thấy trận chiến đang diễn ra trong đầu anh và cậu đã chiến thắng. Ừ, đúng thế, kế hoạch cậu vạch ra để Armand phải bại trận ít nhất một lần.
Armand không thể chịu đựng được nữa, đầu tiên là cái lạnh trên người, sau là ham muốn được vùi vào cơ thể ấm nóng của cậu bé. Anh kéo cậu xuống và xâm chiếm nó. Anh rên lên trong cái nóng của Destin, tốc độ tăng dần gần như là điên cuồng. Tay anh tháo sợ dây và chiếc nhẫn , tạo nên những tiếng lầm bầm trong miệng Destin khi mặt cậu hiện giờ bị vùi lấp trên vai anh. Tay anh xiết chặt người cậu, đến khi Destin bật ngồi dậy, và chống hai tay trên bụng Armand. Nhịp điệu hai người không hề thay đổi, họ chìm đắm trong ham muốn và ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể . Destin cứ hét tên anh đòi hỏi nhanh hơn. Họ như thế một thời gian dài.... Cuối cùng, Armand cũng nhận ra mình đang nằm ở đấy , không biết đã bao lâu, Destin thì nằm chết trên ngực anh. Anh cảm thấy nhu cầu muốn cười phá lên. Thật tuyệt vời . Gương mặt Destin đầy sung sướng đê mê . Nhích người nhẹ một chút, anh để ý Destin không cử động, chỉ thở đều đều. Gạt mái tóc ướt trên trán cậu bé, anh ẵm cậu vào phòng tắm, biết chắc Destin sẽ không thể tỉnh dậy.
................
Destin mở mắt trở mình nhìn căn phòng tối, cậu ê ẩm cả người, ngó xuống thấy mình đã sạch sẽ, thậm chí mái tóc còn thơm mùi xà bông. Nhìn đồng hồ, đã chín giờ sáng. Ngồi dậy , cậu để ý có một mình trong phòng, đó là điều tốt vì nghĩ tới chuyện tối qua là Destin đỏ mặt lên. Có phải cậu thực sự đã yêu cầu Armand di chuyển nhanh hơn ? Và cậu đã ngất đi sau khi đạt đỉnh khoái lạc ??
Lắc đầu, cậu bước xuống giường, nhận thấy nếu mình đi chầm chậm và nhẹ nhàng thì sẽ không đau. Trở lại phòng mình, Destin mỉm cười khi thấy tấm hình và con gấu bông, vậy là Armand đồng ý cho cậu giữ chúng. Tắm gội nhanh chóng xong, Destin đi vào nhà bếp.
“Dì không nghĩ sẽ gặp cháu cho đến trưa ” Margaret đặt 1 tách cafe xuống trước mặt cậu.
“Hôm nay cháu muốn đến khách sạn sớm,” Destin đáp . Vài phút sau Michael đi vào, anh cười chào cậu khi thấy Destin dậy sớm hơn dự định
“Hey hình như có mùi anh đào thì phải?” Michael hỏi làm Destin đỏ mặt. Destin không trả lời, cậu biết chắc nó là mùi dầu massage còn vương trên da mình. Ăn xong, hai người đến khách sạn, họ gặp Gayle và Corey đang nói chuyện, lần này có vẻ không vui .
“Chào buối sáng,” Destin thấy họ quay lại nhìn mình. Cậu có thể dám chắc rằng Gayle đang hết sức giận dữ , cơn giận khiến cậu dừng lại “Có chuyện gì sao?”
“Có đấy,” Gayle nạt lớn. “ Bailey đã cuỗm hết tiền trong công ty và bỏ trốn rồi.”
“Ông ta đã làm cái gì?” Destin hỏi lại, cậu sẽ cười phá lên vì trò đùa này nếu không vì vẻ mặt của Gayle và Corey trông như sắp khóc. Bây giờ họ phải làm gì đây, không có tiền quỹ xây dựng, họ sẽ gặp rắc rối lớn. Destin nhìn các công nhân đang đứng kế xe tải , không chỉ họ không thể hoàn thành công việc mà họ còn không có tiền trả cho nhân công. CẬu ghét phải nghĩ rằng những người đàn ông đó sẽ bị mất việc làm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook