Tìm Kiếm Thiên Đường
-
Chương 6
Destin nhìn lên khi điện thoại reo , cậu đang làm bài . Magaret trả lời nó rồi nhìn về cậu, cúp máy. “ Có chuyện gì đó xảy ra, Mr. Terrance sẽ không đến dạy hôm nay, nhưng ông ấy dặn phải hoàn tất cái chương mà cậu đang học đấy “
“Vâng ạ,” Destin cậu tiếp tục làm bài, công việc diễn ra thuận lợi chẳng mấy chốc cậu đã làm xong. “Maggie?”
“Hum?”
“Cháu có thể chụp hình dì từ ngoài hiên không? ” Destin hỏi
“Well, cháu cứ chụp đi.” Bà mỉm cười.
“Cám ơn dì,” Cậu tính về phòng lấy máy chụp hình thì thấy ông Gates bước vào nhà.
“Destin cậu không học hôm nay sao ?” Ông tiến tới hôn lên má vợ mình.
“Mr. Terrance đã hủy buổi học hôm nay”
“Vậy thì được rồi, cậu Armand dặn tôi chở cậu tới khách sạn sau giờ học , khi nào cậu có thể đi được ?
“Cháu xong ngay đây.”
“Okay,” Ông quay lại với vợ mình, nhìn thấy những bông hồng tươi nơi cửa sổ, ông hỏi vợ. “Ai cứ gửi bông hồng tới thế?”
“Destin đã chăm sóc vườn hồng sau nhà, cậu ấy hái chúng lên chưng đó.”
Vài phút sau, Destin đã thu xếp đồ đạc mình xong và chuẩn bị đi, cậu bước ra xe tính mở cửa thì bị Gates ngăn lại. Ông mở cửa xe cho cậu. “Để tôi phục vụ, cậu cứ im lặng bước vào thôi “ Destin mỉm cười nhẹ. Xe họ lái đi mà không có một lời nói, Destin nhận thấy ông Gates là người ít nói .
“Chúng ta đi đâu thế ?” Destin hỏi khi xe họ dừng trước khách sạn Armand
“Đến văn phòng cậu ấy, trên tầng cao nhất.” Gates nói, Destin gật đầu cám ơn.
……………………
Cậu bé đi vào khách sạn, không thể tin được khi đại sảnh đông đúc bận rộn thế này. Vượt qua đám đông, cậu bước tới thang máy.
“Xin lỗi, cậu trai trẻ kia ?” Một người đàn ông nắm lấy cánh tay Destin.
“Hey bỏ tôi ra.” Destin nói, cố giằng tay ra khỏi anh ta.
“Tôi xin lỗi nhưng cậu không phải là khách ở đây . Tôi không thể để cậu đi lung tung tự do được.” Anh ta kéo mạnh tay Destin hơn.
“Tôi đến đây để gặp Armand vì thế hãy bỏ tay anh ra.” Destin hét lên nhìn thẳng mặt anh. Cậu nhìn bộ đồng phục khách sạn của anh, biết anh là người làm việc ở đây, trên đồng phục có bảng tên ghi là Nick .
“Armand?” Nick cười chế nhạo.
“Vâng, anh biết anh ấy là ai mà, Armand Riesel.” Destin châm chọc lại cố giành tay lại “Giờ thì bỏ tay ra đi.”
“Nghe này cậu nhóc, cậu có thể lê thân đến bất cứ nơi nào bên ngoài nếu cậu muốn, nhưng ngài Riesel không thích bị làm phiền.” Nick nói, kéo cậu ra ngoài cửa khách sạn.
“Được thôi, Armand đang đợi tôi nếu tôi không có mặt anh sẽ chịu hết trách nhiệm đó.” Destin nhún vai nói, giọng của cậu làm nick tin rằng cậu không quan tâm .
“Được rồi, tôi sẽ dẫn cậu lên, nhưng nếu cậu nói láo thì ...” Nick không nói hết câu, anh dẫn Destin lên thang máy. Khi họ tới nơi, Nick đến ngay bàn tiếp tân hỏi “Ngài Risel có đang đợi ai không?”
“Trên lịch không có hẹn ai cả.” cô thư ký trả lời nhìn hai người.
“Tôi biết là cậu nói láo mà.” Nick rít lên giận dữ.
“Tôi không nói láo,” Destin nói, quay lại
nhìn người phụ nữ “Armand đã bảo tôi tới”
“Tôi xin lỗi, nhưng ngài Riesel đang họp và không thể làm phiền” cô trả lời.
“Đi nào thằng nhóc.” Nick nắm cánh tay Destin lần nữa lôi đi . Cậu vùng vẫy, miệng chửi thầm cả Armand và Gates. Một tiếng la thoát ra khi Nick vặn tay cậu ra sau đẩy vô thang máy.
“Bỏ ra, đau quá.” Destin thét lên.
“Bỏ tay ra khỏi người cậu ấy, Nicolas.”
Armand ra lệnh, anh đứng ngay cửa văn phòng. Nick lập tức bỏ tay . Cả hai người quay lại nhìn Armand . Bước lại gần anh, Destin ngó mắt lên nhìn anh .
“Anh kêu em tới đây và nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.” Destin nói to giận dữ, tay khoanh trước ngực.
“Em không sao chứ ?” Armand hỏi, nắm tay cậu bé
“Em không sao.” Destin trả lời, Armand nhíu mày nhìn Nick. “Vào văn phòng tôi ngay.” Anh ra lệnh, người đàn ông gật đầu vội đi vào trong. Quay trở lại Destin anh vòng tay qua cậu giữ chặt, rồi cùng đi vào văn phòng , anh ngồi xuống ghế giám đốc của mình còn Destin thì đứng bên cạnh .
“Bây giờ hãy kể tôi nghe tại sao khi tôi vừa bước ra thì thấy anh đang vặn tay Destin ra sau lưng?”
“Tôi xin lỗi thưa ngài, tôi không biết cậu ta được ngài hẹn tới.” Nick nói
“Dù như vậy anh cũng không nên đụng vào cậu ấy, không phải cậu bé đã nói tại sao mình có mặt ở đây ?”
“Vâng thưa ngài, cậu ấy có nói tới để gặp ngài” Nick cúi mặt xuống. Anh ta có thể nhìn thấy ,qua cách Armand giữ cậu bé bên mình như vậy , anh ta đang gặp rắc rối to có thể khiến anh mất cả việc làm
“Và anh không tin lời cậu bé ? tại sao ? Có phải bởi vì cậu ta ăn mặc như một đứa trẻ bình thường ? " Armand hỏi, mắt nhìn Destin.
“Thưa ngài, cậu bé nhìn không quen mặt trong khách sạn này, và tôi không tin khi cậu ta nói có quen biết ngài.” Nick nói, mắt nhìn Destin ,người đang nhìn vào Armand.
“Điều duy nhất tôi biết là tôi thấy cậu động tay vào người Destin” Armand bắt đầu ra quyết định.
“Đừng, Armand, làm ơn .” Destin vội nói . “Đừng sa thải anh ta.”
“Destin,” Armand ngó lên cậu. Anh có thể thấy Destin đang lo sợ mình sẽ sa thải người đàn ông này, thậm chí sau khi bị hắn đối xử thô bạo như thế . “ Được rồi, vì em đã năn nỉ xin tha nên lần này, Nick, tôi bỏ qua cho anh . Nếu anh còn động tay vào người nào khác trong khách sạn này dù họ có là khách hay không, tôi sẽ đuổi việc anh.”
“Vâng, thưa ngài.” Nick mừng rỡ.
“Anh có thể đi.” Armand nói, người đàn ông gật đầu rồi rời văn phòng. Anh quay lại quan sát Destin lúc này đang dạo quanh văn phòng chiêm ngưỡng nó.
“Anh thực sự làm em hết hồn đó.” Destin cuối cùng cũng lên tiếng khi cậu dừng trước bàn Armand . Anh nhướng mắt ngạc nhiên “Em đã nghĩ anh sẽ sa thải anh ấy.”
“Ừ, anh đã tính làm như thế .” Armand nhìn cậu. “Hắn ta đã làm em đau, Destin, điều này anh không thể tha thứ được , anh ta may mắn là vẫn còn giữ được việc làm .”
“Ồ…em xin lỗi đã gây ra rắc rối.”
“Không phải lỗi của em, lẽ ra anh phải cử người dẫn em lên đây. Mà em có mặt sớm hơn dự định, có chuyện gì sao ?” Armand hỏi
“Không có gì, Terrance đã hủy buổi dạy hôm nay nên em hoàn tất sớm bài tập và em ở đây” Destin ngồi xuống ghế đối diện bàn anh . Armand đẩy một xấp giấy gì đó về phía cậu. Destin cầm lên “Cái gì vậy anh ?”
“Thẻ tín dụng và thẻ ra vào phòng riêng của anh. Em có thể tùy ý sử dụng chúng.” Armand nói
“Em không biết nói gì , anh không cần phải làm thế.”
“Đến đây nào,” Armand kêu cậu lại gần mình. Khi Destin vòng qua bàn làm việc, anh với tay kéo cậu ngồi xuống lòng mình “Anh có thứ này tặng em.”
“Cái gì thế?” Destin hỏi khi Armand tháo chiếc nhẫn trong tay phải mình ra đeo vào cho cậu .
“Đây là biểu tượng của khách sạn anh, nếu em đeo nó, sẽ không ai dám quấy rầy em vì họ biết họ sẽ phải đối mặt với anh.”
Armand nhìn cậu đang quan sát cái nhẫn trên tay .“Okay”
“À, và còn một chuyện nửa,” Armand nhướng người nhấn vào 1 phím trên điện thoại “Cô Tate?”
“Vâng thưa ngài ?” cô trả lời.
“ Benson có ở đó không ?” Armand hỏi, tay vén một nhánh tóc của Destin qua trán
“Có thưa ngài, tôi sẽ mời ông ấy vào?”
“Cô làm đi” Armand tắt điện thoại. Vài giây sau, một người đàn ông bước vào , anh ta trẻ, dáng người cao, tóc đen, mắt xanh . Destin cảm thấy hơi rợn trong người khi nhìn anh ta. Dù anh ta không cao bằng Armand nhưng anh ta cho mọi người cảm giác tốt nhất đừng dây dưa vào. “Destin đây là Michael Benson, anh ta sẽ là vệ sĩ và người lái xe cho em.”
“Thế Adam thì sao?” Destin hỏi, cậu vẫn còn ngồi trong lòng Armand .
“Adam là phó giám đốc của anh và thật sự không có thời gian rảnh để giữ em , ngoài ra anh cần anh ấy ở đây quản lý công ty .” Armand cười nói
“Ồ.” Destin gật đầu, chú ý Michael. Ra khỏi lòng Armand , cậu tiến lại chào anh .
“Hello.”
“Chào cậu Rarry.” Michael cất giọng lịch sự.
“Um chỉ cần gọi là Destin thôi.” Cậu mỉm cười, Michael nhìn Armand chờ sự cho phép.
“ Tôi không sao cả ” Armand đưa 1 tờ giấy cho Michael. “Đây là lịch làm việc của cậu ấy tuần này”
“Em cũng có lịch làm việc sao?” Destin hỏi
“Ừ, và anh mong em sẽ làm theo nó.”
“Được thôi, em nghĩ em sẽ thích nghi chúng.” Destin cầm lấy lịch làm việc lên xem. Nhìn vào nó cậu thấy sau mỗi buổi học cậu sẽ ở cùng Gayle gần như cả buổi chiều.
“Anh tin em sẽ cố gắng,” Armand nói.
“Gayle rất thích khi làm việc cùng em, cô ấy nói em có tiềm năng.”
“Em cũng vậy.” Destin đáp
“Anh biết nó giành hết thời gian em muốn làm việc mình thích, nhưng chịu khó chút nhé?” Armand nhắn nhủ làm cậu mỉm cười.
“Vì anh thôi, còn gì nữa không ? “ cậu đưa lại tờ giấy cho Micheal
“Không, Michael anh có thể đi được rồi, Destin sẽ ra ngay”
“Vâng thưa ngài.” Michael rời khỏi văn phòng. Destin mỉm cười, cậu đi vòng quanh bàn đến bên Armand, cậu ngả người vào hai tay anh đang giang ra chờ sẳn .
“Armand.” Destin gọi nhỏ khi anh hôn cậu, nụ hôn rất ngắn trước khi anh dứt ra, ngón tay anh mân mê đôi môi cậu.
“Em đi đi, anh còn nhiều việc phải giải quyết .” Armand thấy cậu gật đầu đứng lên.
“Hẹn gặp anh tối nay.” Destin quay lưng bước ra. Michael đang đứng trước cửa , họ chào cô thư ký rồi đi ra thang máy . Trong lúc chờ đợi. Destin hỏi chuyện “Anh làm việc cho Armand bao lâu rồi ?”
“Khoảng một vài năm.”
“Em có thể gọi anh là Mike không?” Destin hỏi thấy anh nhìn lại cậu.
“Nếu cậu muốn, nhưng tôi thích được gọi là Michael hơn.” Cậu gật đầu
“Vậy thì gọi Michael.” Destin trả lời, họ bước ra thang máy. Destin dừng lại không biết đi đâu, cầu chờ anh chỉ đi lối nào . Theo sau Michael cậu băng qua đại sảnh, một tiếng rên thoát ra khi thấy Nick hướng về phía 2 người
“Tôi xin phép, thưa cậu,” Nick lên tiếng, 2 người dừng lại. “Tôi xin lỗi vì hành động thô bạo của mình và cám ơn cậu đã giúp tôi không bị mất việc.”
“Hey đừng lo lắng về nó nữa,” Destin nhún vai. “Nó chỉ là sự hiểu lầm thôi.”
“Cám ơn cậu lần nữa.” rồi anh ta ra đi, Destin quay trở lại Michael thấy anh đang nhìn mình chăm chăm.
“Gì thế?” Destin hỏi
“Không có gì.” Michael vội nói rồi dẫn đường ra xe. Michael mở cửa sau của một chiếc ôtô màu đen đắt tiền cho Destin bước vào còn anh vòng ra cửa tài xế . “Chúng ta đi đâu?”
“Thế trên lịch ghi gì?” Destin hỏi, nhìn anh qua kính chiếu hậu.
“Không có gì cho ngày hôm nay .” Michael trả lời
“Vậy thì về nhà, em có vài người bạn đang đợi .” Destin nói rồi ngắm đường phố, xe chạy đi trong im lặng . Khi tới nhà, cậu xuống xe đi thẳng vô, cậu ngạc nhiên khi thấy Michael vẫn đi theo sau cậu.
“Mừng cháu đã về.” Margaret chào khi Destin bước vô bếp.
“Chào dì Maggie.” Destin tiến tới cầm lấy máy quay fim của mình, cậu tính đi ra vườn qua cửa sau . Margaret nắm lấy tay Destin.
“Sao trông cưng vui vẻ thế . Con trai chúng ta ra ngoài và kết hôn khi không có mặt chúng ta .” Maggie cười chọc Destin.
“Chúng lớn nhanh quá.” Gates hưởng ứng.
“Mr. Benson, rất vui được gặp anh.” Margaret chào anh.
“Chào ông Gates, chào bà Gates.” Anh nhìn họ hơi bối rối, vì lúc đầu Destin nói cậu có bạn đang chờ ở nhà, nhưng anh chỉ thấy có ông bà Gates.
“Hey, dì có cần thứ này không ?” Destin hỏi, tay chỉ vào túi bánh mì của bữa tối .Margaret lắc đầu .
“Ồ khoan đã, tôi có cái này cho cậu.” Bác Gates đứng dậy rời nhà bếp vài phút, khi ông quay trở lại, ông mang theo một túi nhỏ màu nâu, ông đưa nó cho Destin.
“Cám ơn bác.” Destin đưa 2 thứ đó cho Michael, rồi nắm tay vợ chồng bác Gates dẫn ra ngàoi vườn.
“Chúng ta đi đâu thế?” bác Gates hỏi
“Cháu muốn chụp vài tấm hình cho cả nhà .” Destin dẫn họ vào vườn hồng . Tay đón trái táo Magaret đem theo cho .
“Được rồi cưng, cháu muốn chúng ta làm gì tiếp nữa?” Margaret hỏi
“Hãy đến bên vòi nước , cháu mới làm hôm qua đấy .” Cậu trả lời, tay chỉ 1 bệ phun nước khổng lồ ba chân. Cắn một miếng táo, cậu nâng máy chụp hình lên. Sau 10 phút, Bác gates thấy đã chụp đủ, ông cáo từ trở về khách sạn. “Cám ơn bác.”
“Cậu luôn được chào đón nhóc ạ,” Gates nói, ông và Margaret trở vô nhà. Destin quay lại Michael người vẫn đang giữ túi xách dùm cậu, cậu đón lấy túi cảm ơn anh rồi tiến về ao nước .
“Bạn cậu không đến sao ?” Michael hỏi thấy cậu nhìn lên anh
“Không , tôi có bạn ở ao rồi .” Destin nói khẽ rồi nhón chân đi nhẹ tới trước ao, cậu quỳ xuống mở túi xách bày hết đồ cần dùng ra.
Michael dựa vào 1 cái cây gần đó ngắm cậu xem làm gì. Anh thấy cậu rải những vụn bánh mì ra , một cô vịt vãy đuôi tiến về phía cậu. Nó ăn những gì cậu cho, rồi 3 chú vịt con xuất hiện theo mẹ mình.
“Hey đây này,” Destin nhẹ nhàng sờ vào con vịt nhỏ nhất. Khi cho hết bánh mì, cậu lấy camera chụp hình đàn vịt và cái tổ của chúng. Chụp xong Destin ngồi dây.“Cậu thích mấy con vịt lắm à?”
“Chưa bao giờ nghĩ về nó cả .” Destin tháo giầy ra , sau đó đến quần short của mình. Bỏ chúng qua một bên , cậu bước xuống ao . “Hey bộ cậu tính……”
“Nó không làm tôi đau đâu.” Destin thận trọng đi dọc theo bờ ao, cúi mình xuống, camera của cậu đang quay hình một 1 cóc lớn màu nâu . Cậu theo con cóc một hồi sau đó cậu ngồi xuống nước ngắm nhìn mặt ao trong xanh.
“Cậu tính ngồi dưới bùn bao lâu vậy ?” Michael hỏi “Mũi cậu đỏ hết rồi kìa”
“Vâng, tôi nghĩ mình nên đi về tắm thôi.” Destin đứng dậy, thu dọn đồ đạc lại rồi cùng Michael trở về nhà. Michael khá ngạc nhiên khi thấy Armand đang đứng trước hiên , trong một thoáng anh nghĩ người đàn ông này sắp sửa nổi cơn tam bành.
“Nón của em đâu?” Armand hỏi, mắt nhìn bộ dạng nhếch nhác của cậu.
“Ở trong phòng em.” Destin trả lời, bước lên bậc thềm đến bên Armand
“Em chơi ở đâu mà dính đầy bùn thế này?” Armand mỉm cười với cậu
“Em đã thấy một con cóc .” Destin cười lại, ngó xuống hai chân dơ hầy của mình
“Cháu không mang nó về nhà đó chứ?”
Margaret hỏi.
“Không ạ, Maggie, cháu sẽ đi tắm và thay đồ ngay”
“Không được vào với cái chân dơ này” Armand nói, tính ẳm cậu quăng xuống hồ bơi
“Đừng mà ,” Destin thụt lùi lại . “Em sẽ đi vào nhà bằng lối khác.”
“Destin,” Armand chỉ kịp gọi theo vì cậu đã ù chạy khỏi hiên. Anh đành giữ vai Michael khi anh ta tính đi theo Destin “Đừng lo lắng, cậu ấy không sao đâu.”
Một lúc sau, Destin trở vô nhà bếp, thấy không có ai ờ đó, cậu vơ lấy trái chuối ăn rồi bến bên lồng chim. Cậu gõ nhẹ vào lồng, miệng huýt sáo gọi con chim thấy nó bay về phía mình. Destin chọc tay vô lồng tính nựng chú vẹt thì bị mổ 1 phát đau điếng. “Ow…Hư à nghen.” Con chim nghiêng đầu nhìn cậu. Destin mỉm cười lấy miếng bánh quy cho nó ăn thì Michael đi vào dừng lại tại cửa nhà bếp .
”Anh vẫn còn ở đây à ?” Destin hỏi
“Armand phải về khách sạn có chuyện gấp , anh ấy muốn tôi luôn túc trực bên cậu để cậu có cần gì thì tôi sẽ giúp .” Michael trả lời.
“Ờ, anh uống soda không ?” Destin vừa mớ tủ lạnh vừa nói , thấy anh gật đầu, cậu lôi ra 2 lon soda đặt lên bàn. “Em không tính đi đâu cả.”
“Ồ.” Michael gật đầu.
“Em sẽ đi kiểm tra mấy cây hồng, anh muốn theo không?”
“Tất nhiên rồi.” Michael theo cậu ra ngoài lần nữa.
“Anh lập gia đình chưa?” Destin bắt chuyện khi hai người đi vào vườn .
“Rồi, thế cậu làm gì trong thời gian rảnh rỗi ?”
“Rất nhiều việc .” Destin vừa nói vừa kiểm tra cây hồng cậu muốn nhân giống. Michael đứng gần đó im lặng xem cậu làm việc. “Em rất thích làm việc ngoài trời.”
“Tôi thấy rõ điều đó.” Michael đồng tình , qua những sự việc vừa rồi anh thấy rõ Destin rất thích thiên nhiên. Anh nhìn Destin di chuyển đến những cây khác, miệng cậu líu lo kể về chim chóc…Một lúc sau, Destin quay trở lại với 6 cành hồng tuyệt đẹp trên tay.
“Đây, tặng cho vợ anh.” Destin đưa cho Michael 4 nhánh .
“Cám ơn.” Michael ngỡ ngàng ,nhìn cậu suốt cả đường về. Khi họ vào nhà bếp, Margaret đang đứng kế lò bếp.
“Maggie, nhìn xem cháu tìm được gì nè.” Đưa cho bà xem 2 nhánh hồng.
“2 màu mới sao?” Margaret cầm lấy chúng. “Thế sẽ còn thêm bao nhiêu màu nữa đây?”
“Cháu không biết. Bà Elizabeth đã bỏ ra 60 năm để nhân giống chúng.” Destin nhún vai. “Dì có cần giúp gì không?”
“Không nhiều đâu cưng ạ.” Margaret nói, Destin gật đầu rồi quay qua thấy Michael vẫn đang đứng trước cửa.
“Anh tính ở lại đây bao lâu ?” Destin hỏi, tay giúp Magaret dọn bàn ăn
“Chừng nào cậu còn cần tôi.” Michael trả lời làm Destin sựng lại.
“Um, em không có đi đâu cả, em sẽ ăn tối sau đó về phòng đọc sách, anh có muốn ăn tối cùng không ?”
“Không, thực sự tôi nghĩ nếu cậu không cần tôi nữa thì tôi sẽ về nhà.” Michael đáp.
“Okay, chào anh nhé .” Destin tiếp tục dọn bàn ăn.
“Chào cậu .” Michael rời nhà bếp . Destin nhìn qua Margaret “Chỉ có dì và cháu ăn tối nay sao?”
“Armand có chuyện phải rời thành phố rồi, anh ấy nói sẽ về trễ lắm.” Bà dọn đồ ăn ra, hai người im lặng ăn.
“Tối nay dì tính làm gì ?” Destin nhìn bà hỏi
“Dì sẽ xem tivi, cháu có muốn xem chung không?”
“Vâng ạ.” Destin mỉm cười. Ăn xong, họ cùng dọn dẹp rồi Destin theo bà về căn hộ riêng của mình, hai người cùng xem phim.
XXXXX
Gates bước vào nhà mình, thấy vợ và một người nằm cuộn tròn trên ghế sofa, “Anh có nên bế cậu bé về phòng không?”
“Câu ấy không thích ở một mình trong căn biệt thự” Margaret nói
“Ừ, mà Armand trở về rồi.” Gates báo, Margaret lay nhẹ vai Destin, cậu lầm bầm trong miệng rồi giật mình ngồi dậy .
“Chào bác.” Destin dụi mắt chào ông Gates
“Chào cháu, Armand đang ở hồ bơi đấy, cậu ấy muốn bơi một chút trước khi đi ngủ” .
Destin gật đầu đứng lên. “Okay chúc hai bác ngủ ngon và cám ơn dì nhé Maggie.” Cậu chào ôm bà rồi đi ra hồ bơi. Cậu thấy anh đang lướt đi trên nước. Destin hơi lùi lại khi Armand bơi đến bên bờ hồ gần chổ cậu đứng .
“Hey, nhảy xuống nào.” Armand cười tay ngoắc cậu
“Um thôi, em không mặc đồ bơi.” Destin lui lại thêm 1 bước, Armand nhúng mình chồm lên mặt bờ , anh tiến đến bên cậu . Destin quét qua cơ thể rám nắng vạm vỡ của anh trước khi mắt cậu gặp mắt anh.
“Lại ngồi với anh và kể anh nghe ngày hôm nay của em đi.” Armand nắm tay Destin dẫn đến 1 ghế dài trên bờ hồ .Anh kéo Destin ngồi xuống, đối diện với mình.
“Em không làm gì ngoài chụp ảnh và chăm sóc bông hồng .” Destin nói nhỏ, mắt cúi nhìn hai tay mình “Còn anh thì sao?”
“Chỉ làm việc thôi.” Armand đáp, tay anh nâng cằm Destin lên để cậu nhìn thẳng mắt anh. Anh nhẹ nhàng hôn môi cậu, nụ hôn tiến sâu dần khi 1 tay anh vòng qua eo cậu, tay còn lại tìm đến sau gáy kéo người Destin sát vào .
“Armand.” Destin gọi nhỏ khi môi Armand di chuyển xuống cổ, và hai tay anh luồng dưới áo cởi nó ra bỏ xuống đất. Anh trượt 1 tay về lưng cậu, một tay ra sau cổ kéo cậu sát vào thêm và hôn say đắm lên cổ , lên vai cậu. Armand thì thầm “Em thơm quá” . Anh nghe tiếng rên nhẹ khẽ thoát ra, Destin quàng tay qua người anh, anh dựa người cậu vào ghế . Một tay anh tiến ra sau nâng niu phần cơ thể ấy.
“Armand.” Destin xiết chặt thân thể nóng và ẩm ướt của anh.
“Không sao đâu cưng.” Armand nhỏ nhẹ nói, môi tìm về môi Destin hôn say đắm. Tay anh vẫn tiếp tục khám phá phía sau đến nơi cửa mình cậu, anh đưa một ngón vào cảm thấy nó xiết chặt. Mắt cậu mở lớn ngạc nhiên, Armand sờ nhẹ nhàng ngón cái lên môi cậu trấn an . “Anh sẽ không làm em đau đâu”
“Em biết.” Destin nói nhỏ sau đó nhắm mắt lại . Cậu mở mắt ra khi cảm thấy tay Armand đang tháo bỏ quần cậu, tay anh trượt dài trên đôi chân thon thả
“Chúa ơi, em đẹp quá.” Armand xúc động hôn dọc theo thân thể cậu tạo nên những tiếng rên rĩ trên môi Destin. Anh âu yếm say đắm “Chổ ấy” còn tay mình thì quấn qúit trên ngực Destin. Không chịu nổi Destin trút hết lên người anh. Mắt cậu mở to hốt hoảng “Em xin lỗi” Destin lúng túng nói .
“Không sao.” Anh an ủi rồi hôn cậu cuồng nhiệt . Tay anh lại tìm về chổ vào phía sau, chợt nghe cậu rên đau lên, anh vội bỏ tay ra . Anh ngả đầu lên vai cậu, rủa thầm trong miệng, hít sâu một hơi rồi nói :”Đi, đi về phòng đi.”
“Armand, em…” Destin ấp úng
“Làm ơn đi Destin, hãy đi về phòng ngay.” Armand bóp chặt hai tay lại, cố ngăn mình không kéo cậu lại mà chiếm đoạt cho thỏa thích. Destin không hiểu tại sao, cậu im lặng một vài giây rồi gom đồ bỏ chạy. Còn lại mình, Armand nhào xuống nước, cố dập nguội lửa lòng trong mình.
Về tới phòng ,Destin mặc đồ vô, người vẫn còn run lên vì những chuyện mới xảy ra. Cậu đã làm sai chuyện gì sao? Hay là Armand nhận ra mình không có kinh nghiệm ? mà thật sự mình đã không chuẩn bị tinh thần trước cảm giác tay anh chạm vào .Cậu nhìn ra ngoài cửa sồ thấy Armand vẫn còn bơi dưới hồ
XXXXX
Destin đi lặng lẽ vào thư viện, một tay cầm sách tay còn lại cầm café, ngậm trên miệng cậu là miếng bánh mì phết mứt dâu . Nghe tiếng cửa đóng mạnh, cậu quay lại thấy gia sư mình dừng lại , mắt mở to nhìn mình, sau đó ông cười dữ dội . Đặt sách xuống, Destin lấy tay cầm miếng bánh mì.
“Tôi không thấy gì mắc cười cả .” Destin nhìn ông nói.
“Cậu sẽ mắc cười như tôi nếu cậu biết trông cậu đáng yêu thế nào “ Mr. Terrance vừa cười vừa đi lại bàn học. Destin nộp bài tập cho ông sửa. Trong lúc chờ đợi cậu nhâm nhi miếng bánh, vừa nghĩ ngợi : hôm qua Armand bơi bao lâu nhỉ? Cậu mải ngắm nhìn anh bơi mà quên cả thời gian, đến khi anh lên bờ thì cậu giật mình nhận thấy anh không đứng vững nữa. Lòng cậu đau đớn khi biết mình là nguyên nhân khiến Armand kiệt sức như thế, mà mình thì không thể giúp gì cho anh.
“Destin?”Terrance gọi lần thứ ba trước khi cậu tỉnh người nhìn ông.
“Tôi xin lỗi, thầy gọi có chuyện gì ?” Destin hỏi lại, từ từ cảnh giác một số chuyện. Đầu tiên là vị gia sư của mình đã di chuyển đến sát bên cậu và tay ông đang đặt lên đùi cậu. Thứ hai là ông ấy đang cầm gì đó quơ quơ qua lại trước mặt cậu.
“Tôi nghe nói cậu đang theo học hỏi Gayle Rogers?” Terrance bỏ tay ra khi biết cậu đã chú ý.
“Vâng.” Destin nhận lấy quyển sổ tay ông đưa .
“Tốt, hãy giữ lấy cái này và ghi chú vào nó những gì cậu làm được và kinh nghiệm cậu thu được” cậu bé gật đầu . “VẬy thì bây giờ ta dừng quyển sách ở đây nhé ”
“Okay.” Destin đáp, nhận thấy Terrance sẽ cho mình nghỉ sớm hôm nay
“Tôi ghét phải nghỉ sớm, nhưng hôm nay tôi có việc bận phải đi “” ông đứng dậy thấy Destin cũng đứng lên theo . Cậu tiễn ông ra cửa, khi hai người ra ngoài, cậu ngạc nhiên thấy Michael đang tiến về phía họ.
“Chào buổi sáng Destin.” Michael dừng trước cậu bé
“Chào anh,” Destin đáp lại. “Mr. Terrance đây là Michael, anh ta là người lái xe cho tôi.”
“Rất vui được gặp anh,” Terrance bắt tay chào. “Nhưng tôi phải đi ngay.”
“Tạm biệt thầy .” Destin quay lại Michael, người đang nhìn theo vị gia sư “Thế hôm nay trên lịch ta làm gì vậy?”
“Khi cậu học xong , tôi sẽ chở cậu đến chỗ cô Rogers.” Michael theo Destin vào nhà.
“Ah, vậy ta đến công viên nhé.” Destin mừng rỡ, cậu chạy vào thư viện gom những thứ mình cần rồi chạy vô nhà bếp, nơi có Margaret đang lườm cậu.
“Chuyện gì với dì ta thế ?” Michael hỏi nhỏ
“Dì ấy giận vì sáng nay tôi chỉ ăn toàn bánh mì.” Destin đi đến bàn ăn lấy camera.
“Cháu cần phải ăn nhiều vào.” Người phụ nữ nói, tay cầm trái táo và 1 trái lê lắc lắc cho cậu cậu chú ý.
“Dì cố gắng vỗ béo cháu à.” Destin nhìn mấy trái cây
“Làm như nó dễ xảy ra lắm, nhìn lại cháu kìa ,chỉ có da và xương.” Bà vẫn đưa 2 trái cây ra chờ đợi. CẬu hết nhìn qua táo rồi đến lê
“Trái lê nhé?” Destin hỏi thấy bà cười chiến thắng , bà gật đầu dúi vào tay cậu . Destin bỏ nó vào túi rồi đi ra ngoài, miệng lầm bầm về việc mình không đói nhưng không thể từ chối quả lê.
“Cậu không sao chứ?” Michael mở cửa xe cho Destin
“Tốt mà .” cậu bé bước vào xe. Chuyến đi diễn ra trong im lặng, đến công viên, Destin chỉ chỗ đậu xe cho anh rồi làm lơ khi Michael nhấn mạnh phải đến Gayle’s studio.
“Hãy nói cho tôi biết,” Michael bắt chuyện khi họ đang đi trên lối đi của công viên và đang ăn kem. “Cậu sống với ngài Riesel bao lâu rồi?”
“Sắp 1 tháng rồi .” Destin nhìn anh cười.
“Ồ, cậu sẽ không đến bên tôi và nói tôi hay dù tôi ở cạnh 1 người đàn ông, tôi cũng không biết ham muốn là gì chứ? ” Michael hỏi, thấy Destin đỏ mặt. “Đó là những gì Val đã nói tôi nghe trước khi cậu ấy cố gắng nhảy xổ vào tôi.”
“Um…” Destin nói, mắt nhìn vào que kem. “Anh tốt bụng, cao to, đẹp trai , nhưng tôi không nghĩ về anh theo cách đó, cho nên , không.”
“Tốt lắm , mặc dù tôi không biết mình có xúc phạm cậu không . Chỉ muốn xác nhận rõ thôi.”
“Vâng” Destin mỉm cười, cậu bước lên 1 cây cầu bắc ngang qua 1 con sông nhỏ . Dừng trên cầu, Destin ăn hết cây kem, rồi cậu cầm máy camera lên, nhìn toàn cảnh công viên, cậu thấy 1 bé gái đang chạy giỡn bắt bướm, cậu chụp liền mấy pô . Nhìn xuống dòng sông có đôi thiên nga đang bơi lội , cậu chụp tiếp vài tấm.
“Thế , cậu luôn cố gắng làm lạc đề tài lịch làm việc sao ?” Michael hỏi làm Destin hạ máy quay xuống.
“ Tôi sẽ làm theo lịch ấy chứ ,nếu tôi không theo, Armand sẽ nghĩ có chuyện gì xảy ra .” Destin bỏ đi, Michael không biết nói thế nào đành đi theo cậu đến dãi đất dọc bờ sông. Anh thấy cậu di chuyển xuống sông tính lội nước
“Không được xuống nước chơi.” Michael thở dài, thình lình thấy mình giống chị giữ trẻ “Ba mẹ cậu không cho cậu ra ngoài chơi nhiều , phải không?”
Người Destin chợt đông cứng lại và vẽ mặt không vui lắm.Anh biết anh đã lỡ nói sai chuyện gì đó về ba mẹ cậu. Anh im lặng nhìn Destin , cậu bé nhìn anh rồi lặng lẽ đi trở về xe. Michael nhìn theo cậu vài phút rồi chạy tới bắt kịp cậu, anh chú ý khi họ ra xe, Destin ngồi im lặng trên băng ghế trước. Bước vào, anh thấy 1 khuôn mặt sắc lạnh đã thay thế vẽ mặt vui vẽ dễ thương mọi ngày . Không nói thêm lời nào , Michael lái xe chở cậu đến văn phòng Gayle . Khi xe dừng lại, trước khi anh kịp mở cữa xe cho cậu, Destin đã bước ra . Anh theo sau cậu biết cậu đang làm lơ anh hoặc là đang rất giận dữ.
“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho hai vị.” người phụ nữ sau bàn tiếp tân hỏi khi Destin đặt tay lên bàn.
“Cô Rogers đang chờ tôi.” Cậu nói, người phụ nữ nhìn lên tay cậu rồi mỉm cười vui vẻ.
“Vâng, dĩ nhiên rồi, ngài Rarry, mời đi lối này.” Cô đứng dậy dẫn cậu ra chỗ thang máy. “Đi lên tầng 20, đó là văn phòng cô ấy, tôi sẽ báo cô ấy hay là cậu đang đến”
“Cám ơn.” Destin bước vào thang máy với Michael. Chuyến đi lên cũng im lặng, Michael không biết làm sao phá vỡ sự bế tắc này. Thang máy mở ra một văn phòng lớn trước mặt.
“Destin.” Gayle mỉm cười tiến về cậu
“Wow,” Destin tròn mắt bước qua cô đi thẳng đến cửa sổ to đùng bằng kính trong suốt trước mặt. “Cửa sổ có mở không vậy ?”
“Không.” Gayle quay lại theo cậu. “Bạn cậu là ai thế?”
“Đó là Michael,” Destin ngó qua vai mình. “Anh ta là chị giữ trẻ của em .”
“Tôi hiểu.” Gayle mỉm cười, chỉ vào máy quay fim “Và camera này làm gì thế?”
“Em muốn chụp vườn hồng và mọi thứ trong nhà Armand .” Destin quay lại, chú ý hoàn toàn vào cô.
“Ừ, lại đây và xem bảng kế hoạch này.” Cô gọi Destin lại, bày giấy tờ trên bàn.
“Chuyện gì xảy ra với gian phòng ngoài?” Destin nhìn lên cô và hỏi.
“Chúng tôi sẽ phá nó làm thành một phòng khác.” Gayle nói, thấy cậu bé lắc đầu phản đối.
“Thật tiếc khi chị bỏ nó. Đó sẽ là nơi rất tuyệt để ngồi nghĩ ăn điểm tâm hay đọc báo.”
“ Nhưng mọi thứ trong đó đã chết , không chỉ cây cối mà cả chậu hoa cũng phải sửa sang lại .” Gayle tỏ ra không đồng tình với cậu, cô cố giảng giải nhưng không thuyết phục nổi cậu, cuối cùng cô chịu thua. “Được rồi, chúng ta sẽ không phá hủy nó”
“Cám ơn chị.” Destin mỉm cười, di chuyển ra khỏi bàn.
“Không có gì. À, có một nhóm người sẽ đến họp chung đấy.” Gayle thông báo trong khi Destin đang dạo quanh văn phòng cô để ngắm trang và cây cối. “Hai người có muốn uống gì không?”
“Em không uống ạ.” Destin trả lời, Gayle quay sang Michael thấy anh cũng lắc đầu không uống .Destin hỏi cô. “Thế bao giờ cuộc họp bắt đầu?”
“Khoảng 15’ nữa. Tôi có chuyện phải làm, hãy tự nhiên như ở nhà nhé, tôi sẽ quay lại trong vài phút.”
“Okay.” Destin đáp, rồi cậu nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh. “Thật là thú vị.”
“Ừ, cậu có thể thấy cả thành phố.” Michael nói trong khi Destin đứng dựa tay vào cửa kính, cậu giơ máy chụp hình chụp thành phố nhiều tám liền.Một lát sau cậu dừng lại khi nghe tiếng chân người bước vô phòng.
“Mời các anh ngồi.” Gayle mời mọi người an tọa, cô thấy Destin đang đứng sát cửa sổ lưng quay về phía mọi người.
“Cô gái ấy là ai vậy?” Một trong số họ hỏi, mắt quét qua người Destin.
“Đây là Destin Rarry.” Gayle giới thiệu, người đàn ông đó xụ mặt lại. “Destin đến tham gia với chúng tôi nào.”
“Hum “ cậu bé hơi bối rối, tay vẩn giữ máy chụp hình.
“Thế đây tên điếm bé nhỏ của Armand à.”Hắn nói làm Michael đứng lên ngay nhưng anh dừng lại khi nghe Destin cười nhỏ. Cậu không bỏ camera ra khỏi mặt khi cậu quay lại , mắt nhìn mọi người qua ống kính và chụp liền mấy tấm.
“Tôi xin lỗi, tôi không biết tên anh ?” cậu hỏi người mới lên tiếng.
“Dale Shoes.” Hắn trả lời, thấy camera đang chĩa vô hắn , hắn tự hỏi sao tên tóc đỏ này có thể bình tĩnh thế .
“Ngài Shoes, tôi ghét phải nói điều này nhưng tôi không phải tên đ*** của Armand .” Destin chụp cái gương mặt ngạc nhiên của hắn.
“Thôi nào, Armand mua cho cậu mọi thứ và đổi lại cậu ngủ với anh ta ” Dale nói thấy Destin lại cười lần nữa sau ống kính.
“Nếu tôi cưới anh ta thì không vấn đề gì phải không?” Destin hỏi.
“Đó thì khác hẳn.” Dale nói
“Tôi nghĩ anh đang ghen.” Destin phán 1 câu chắc nịch.
“Ghen với cậu á ? tôi không nghĩ thế.” Dale vừa dứt lời thì thấy camera bỏ xuống khỏi gương mặt Destin. Hắn sửng sờ trước khuôn mặt trẻ tuyệt đẹp ấy vài giây rồi vội giật mình khi bắt gặp cặp mắt màu xanh bạc nghiêm nghị.
“Không phải ghen với tôi,” Destin nhún vai nói, cậu rất mệt mỏi khi mọi người luôn vội kết luận về cậu, và Armand không làm gi xấu ngoài cho cậu tình bạn và sự tôn trọng. “Mà ghen với Armand.”
“Tôi nghi ngờ về điều đó.” Dale thấy cậu băng qua phòng đến chỗ họ
“Ồ rất đơn giản, anh biết đó , anh ghen vì Armand là một người đồng tính nhưng lại cực kỳ thành công hơn anh.Anh nghĩ thế là không công bằng” Destin nhìn qua 3 người còn lại. “Và hơn nữa, thật sự anh đã nghĩ tôi là con gái khi mới bước vào.”
“Cậu không có căn cứ.” Dale chối, Destin khoanh tay trước ngực, bộc lộ bàn tay phải ra . Dale nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu bé , hắn biết Destin cũng nhận ra điều đó.
“Tôi nói không đúng sao?” Destin hỏi mà không đợi sự trả lời của hắn.
“Được rồi, chúng ta làm việc thôi?” Gayle hòa giải. Một nụ cười nở nhẹ trên môi cô khi cuộc họp bắt đầu.
XXXXX
“Được rồi, để đó đi .” Armand quát lớn người thư ký, cô sợ hải để hồ sơ lên bàn rồi đi nhanh ra ngoài.
“Chàng trai, cậu đang quạu chuyện gì thế .” Giọng Adam vang lên ở đầu dây điện thoại bên kia.
“Im đi, anh muốn gì?” Armand hỏi la lớn vào phone.
“Tôi chỉ muốn biết mọi chuyện vẫn ổn cả thôi . Mà nói tôi nghe, sao anh lại nạt cô thư ký thế?”
“Không phải việc của anh” Armand nói, nghe tiếng cười khùn khục từ bên kia.
“Vậy là chuyện về Destin nữa à?” Adam hỏi nghe Armand thở dài mệt mỏi. “Vẫn là vụ bế tắc quan hệ ấy sao?”
“Tôi không biết làm sao bây giờ,” Armand nói, có vẻ đang tâm sự với chính mình hơn là với Adam. “Cuối cùng tôi sẽ làm tổn thương cậu bé, tôi biết điều đó, có lẽ tôi nên tìm người nào khác để giải tỏa bớt ham muốn này .”
“Cứ như anh làm được điều đó vậy,” Adam nói nghe Armand khịt mũi khinh khi. “ Tôi không muốn nói tới từ M lần nữa (Masturbation) nhưng đó là cách mà anh cần làm bây giờ, hoặc là anh đi bước cuối cùng và chiếm hữu cậu bé. ”
“Tôi đã cố, tối hôm qua, ở hồ bơi.” Armand nói.
“Và cậu bé đã từ chối anh?” Adam hỏi, giọng thình lình lo lắng
“Không,” Armand đáp, không chắc có nên kể hết sự thật cho Adam nghe không. “Chỉ là.. cậu ấy còn nhỏ quá”
“Cậu ấy chỉ thua anh có 8 tuổi thôi, và chắc anh không cần tôi nhắc lại cho anh nhớ lúc bằng tuổi cậu bé anh đã làm gì chứ ?” Adam hỏi ,nghe Armand cười. “Vậy thì nói tôi nghe chuyện gì xảy ra ở hồ bơi đi?”
“Tôi không muốn.” Armand dựa người vào ghế. Anh nghe im lặng từ đầu dây bên kia, cuối cùng anh nhắm mắt thở dài “Chỉ là, chuyện ấy diễn ra rất tốt và cậu ấy cũng chấp nhận nó dễ dàng.”
“Và điều đó làm anh thất vọng?” Adam hỏi.
“Không” Armand không chắc phải giải thích như thế nào, cuối cùng anh cố hết sức mà nói . “Tôi sợ tôi quá mạnh bạo mà làm tổn thương cậu ấy.”
“Thế anh đã làm gì?” Adam hỏi tiếp, Armand lại thở dài.
“Tôi kêu cậu bé về phòng mình,” Armand trả lời. “Sau đó tôi bơi đến khi mình kiệt sức.”
“Tôi xin lỗi, thưa ngài ?” Cô thư ký Tate lên tiếng tại cửa văn phòng, thấy Armand nhìn cô “Bác sĩ có gọi , ông ấy quên dặn Michael loại thuốc mỡ Destin cần để thoa lên vết may của cậu ấy.”
“Vết chỉ may ?” cả Armand và Adam nói cùng lúc. Người phụ nữ đi đến đưa anh toa thuốc, “Tôi sẽ gọi anh sau, Adam.”
“Ừ” Adam đáp khi điện thoại cúp máy.
“Hủy hết mọi cuộc hẹn cho tôi .” Armand đứng dậy đi nhanh ra cửa . Anh thậm chí cũng không nói gì với Gates khi bước vào xe.
“Về nhà sao, thưa cậu?” Gates hỏi nhìn vẻ mặt giận dữ của Armand . Armand gật đầu bước vô xe, không khí chuyến đi im lặng đáng sợ.
Armand bước nhanh mỗi lần 2 bậc trên bậc thềm, đẩy cửa ra anh đi thẳng vào nhà bếp. Anh dừng lại, 3 người quay ra ngạc nhiên khi gặp anh.
“Armand.” Destin chào , tay vẫn đặt trên túi chườm nước đá đang đắp trên 1 bên đầu cậu
“Văn phòng tôi, ngay.” Armand hét lên ra lệnh cho cả Destin và Michael. Anh nhìn họ vội vã đứng lên đi thẳng vào văn phòng, anh theo sau đóng cửa lại , ngồi xuống ghế của mình , anh nói “Bỏ tay ra cho anh xem .”
“Armand.” Destin tính phản đối thì gặp cái lườm của anh, Cậu bỏ túi nước đá ra . Ngay phía trên mắt trái là một đường cắt nhỏ với mười mũi khâu và 3 miếng băng gạc , xung quanh nhiều vết xước và bầm nhẹ.
“Giải thích đi.” Armand nhìn Michael.
“Em chơi đá banh với đội làm vườn” Destin lên tiếng khiến tia nhìn giận dữ của Armand lại hướng về cậu
“Tôi đã giao phó sự an toàn cậu bé cho anh .” Armand quay lại Michael.
“Thưa ngài, tôi rất xin lỗi, tôi đã không có mặt ở ngoài khi cậu ấy quyết định chơi bóng với các nhân viên.” Michael nói. “Tôi chỉ vừa đến khi sự việc xảy ra”
“Tại sao tôi không được thông báo ?” Armand hỏi.
“Bởi vì em đã xin họ đừng làm phiền anh ” Destin tiến lại gần bàn Armand. “VÀ đừng trách Michael, thậm chí nếu anh ấy có mặt ở đó em vẫn cứ chơi bóng .”
“Trước đây, Anh đã nói rõ nếu em bị thương gì thì phải báo cho anh ngay” Armand nhìn cậu. “Và Michael, anh rất tiếc , nhưng anh ta phải nghỉ việc thôi .”
“Đừng.” Destin bước vội qua bàn làm việc.
“Em không thay đổi quyết định của anh được đâu.” Armand nói, quay ghế lại khi cậu thu nhỏ khoảng cách 2 người. Anh ngạc nhiên khi Destin ngồi lên hai chân và vòng tay quanh cổ anh. “Làm ơn đi mà” Destin thủ thỉ. “Em có thể giữ anh ấy lại không, em hứa sẽ dắt anh ấy đi dạo, cho anh ấy ăn và tắm mỗi ngày?”
“Destin,” Armand gọi, Destin hơi đẩy người trở ra để ngước lên anh.
“Làm ơn nhé..é…?” Cậu năn nỉ rồi vươn người ra phía trước hôn Armand 1 nụ hôn rất nhanh nhưng cũng đủ làm anh xiêu lòng.
“Michael có thể ở lại,” Armand nói, mắt không rời khỏi Destin. “Michael ,anh có thể đi, ta sẽ nói chuyện sau”
“Vâng thưa ngài.” Michael đứng lên rời khỏi phòng. Một nụ cười nở trên mặt Armand khi anh vòng tay qua eo cậu bé. Một tay anh giơ lên sờ nhẹ vết thương Destin.
“Làm sao chơi đá banh lại bị thương thế này” Armand hỏi, ngữa đầu Destin ra để hôn lên cổ cậu bé.
“Em vấp phải một bức tượng ở ngoài sân.” Destin đáp, nhắm mắt cảm nhận nụ hôn .
“Và anh thấy em biết học những mánh lới dụ dỗ rất nhanh đó .” Armand nói làm Destin bật ra nhìn anh ngạc nhiên không hiểu.
“Well, anh dùng cơ thể em để đạt điều anh muốn nên em nghĩ làm thế cũng công bằng.” Destin trả lời , Armand cười thú vị . Anh thấy cậu bé đỏ mặt khi mắt cậu ngó xuống người anh.
“Có đau lắm không?” Armand vuốt nhẹ tóc Destin để xem vết thương rõ thêm
“Giờ thì không, bác sĩ đã cho em thuốc giảm đau.” Destin trả lời, cầm túi nước đá đưa lên mặt. “Anh sẽ ở đây hay phải về công ty?”
“Anh không chắc nữa.” Armand thừa nhận. Từ lúc Adam đi du lịch, anh thực sự không kiểm soát hết mọi chuyện .” Anh sẽ gọi cô Tate để xem cô ấy nói gì.”
“Ồ,” Destin đáp, dựa phần đầu không bị thương vào vai Armand. Cậu cảm thấy tốt hơn khi có vòng tay Armand bên mình
“Công việc với Gayle như thế nào?” Armand hỏi.
“Rất thú vị ạ, kế hoạch rất tốt ”
Armand im lặng, anh từ từ cảm nhận cơ thể trên người mình bắt đầu nặng dần, anh mỉm cười. Anh nghĩ bác sĩ đã cho thuốc giảm đau kèm tác dụng gây ngủ cho cậu bé. Lắc đầu, anh đứng lên, ẵm cậu trên tay nhẹ nhàng đi về phòng Destin.
XXXXX
Destin vào nhà bếp vào sáng hôm sau, cái đầu đang giết cậu, những vết may đang xiết chặt lại hơn. Cậu ngồi xuống bàn ăn đối diện với Armand với tờ báo trên tay. “Chào buổi sáng.”
“Chào em, tối qua em ngủ ngon không ? ” Armand nhìn qua tờ bào đang đọc.
“Ngủ ngon, em nghĩ thế.” Cậu cám ơn Magaret khi bà đặt bữa sáng xuống bàn. UỐng ly nước trái cây cùng với mấy viên thuốc giảm đau xong, cậu bắt đầu ăn
“Anh phải đi đây.” Armand đứng dậy, liếc nhìn Destin thấy câu dường như sắp ngủ gục trên bàn “Anh sẽ gặp em tối nay, ok?”
“Vâng.” Destin nhìn lên mỉm cười. Khi Armand rời khỏi, cậu quay lại bữa sáng , cậu không muốn ăn nữa, Margaret ngồi xuống đối diện với cậu.
“Cháu chắc cháu không sao chứ ? “ bà quan tâm hỏi.
“Vâng, khi thuốc giảm đau có tác dụng cháu sẽ ổn thôi.” Destin mĩm cười yếu ớt. “ Và nhân tiện, chúc mừng sinh nhật dì “
“Cám ơn cháu.”
“Thề dì dự tính làm gì tối nay?” Destin hỏi khi cậu nhai nhai miếng bánh mì.
“Không biết nữa, Stu nói anh ấy đã lo mọi thứ , dì chỉ cần chuẩn bị trước lúc 7 giờ thôi”
“Ồ.” Destin nhìn đồng hồ. “Mr. Terrance sắp tới rồi.”
“Cháu chắc cháu học được hôm nay chứ?” Bà hỏi khi cậu cầm dĩa ăn sáng đem đi rửa, bà giật lấy rồi xua cậu ra ngoài . Trên đường ngang qua thư viện, cậu nghe tiếng gõ cữa, cậu chạy lại mở thì thấy Terrance đã đến.
“Chào buổi sáng, Destin.” Ông bước vào
“Chào buổi sáng.” Destin chào ông rồi đi vào thư viện, cậu ngồi xuống bàn và đưa bài tập cho ông xem, bắt gặp cái nhìn kỳ lạ của ông “Gì thế?”
“Xảy ra chuyện gì ?” Mr. Terrance chỉ lên vết thương trên mặt Destin
“Tôi chơi đá banh và bị vấp té.” Destin nói, ông gật đầu
“Thế ngày đầu tiên của cậu với cô Rogers thế nào ?”
“Chán lắm, toàn là họp với các nhà thầu và bàn kế hoạch”
“Tôi hiểu” Mr. Terrance gật đầu, vừa đọc bài làm của cậu. “Cậu có biết sẽ theo cô ta bao lâu trong vụ làm ăn này không?”
“Đến khi nó xong, tôi nghĩ thế , tôi đang mong đợi cuộc đấu thầu bắt đầu “
“Đươc rồi.” Ông nhìn cậu bé lần nữa . Với tay ra, ông đặt 1 tay lên vai Destin khi ông đưa 1 quyển sách cho cậu . “Tôi đang nghĩ cậu hơi yếu môn toán nên chúng ta sẽ học chúng .”
“Okay.” Destin gật đầu, mở sách ra. Cậu thực sự không thích môn này, nhưng không thể bỏ qua nó, cậu tự hỏi Armnand có giỏi toán không ? Bài giảng bị đánh bại khi thuốc giảm đau bắt đầu có tác dụng, chúng làm Destin khá buồn ngủ
“Destin?” Terrance hơi sát vào người cậu, tay chỉ vào vấn đề họ đang giải quyết “Cậu có lắng nghe không?”
“Thực sự không chú ý lắm.” Destin trả lời, nhích người xa ra ông “Và nó không dễ hiểu lắm.”
“Nó sẽ nếu cậu chú ý nghe.” Mr. Terrance lấy viết chì trên tay Destin sữa vào lỗi sai.
“Ồ.” Destin gật đầu, giờ nó đã dễ hiểu hơn
“Thôi, chúng ta kết thúc bài học ở đây,cậu cố làm xong các bài tập hôm nay, lần sau ta sẽ sửa chúng.”
“Vâng ạ.” Destin đáp, nhìn thầy mình xếp đồ đi về. Cậu cố ngồi lại làm cho xong bài tập nhưng không cách nào kết thúc được, lắc đầu cậu vô nhà bếp, hy vọng Magarett có pha sẵn cafe
“Chào Destin.” Michael chào cậu, anh đang ngồi nói chuyện với Margaret.
“Chào,” Destin đi lại chỗ pha café, đổ đầy 1 cốc, cậu lại ngồi với Michael. “Kế hoạch hôm nay là gì?”
“Cậu đến gặp cô Rogers lúc 1h, và thử quần áo lúc 6 h.”
“Thử quần áo vì cái gì ?” Destin hỏi, hai tay cầm cái cốc cafe
“Tôi không biết.” Michael đáp
“Đầu cháu sao rồi?” Margaret hỏi cậu
“Vẫn còn đau ạ, nhưng cháu chịu được”
“Dì biết.”
“Cháu sẽ lên nằm nghĩ một chút “ Destin đứng dậy rời bếp.
Armand rời mắt khỏi bản kế họach để nhìn Gayle , người đang ngồi đối diện bàn anh . Anh không biết anh có nên cười vì những gì Destin nói với Dale Shoes ngày khôm qua không . Anh có thể thấy Gayle đang chờ anh đồng ý bản kế hoạch.
“Armand?” Gayle hỏi
“Chúng rất tốt.” anh ký vào tờ giấy .”Được rồi chứ. Còn gì thế ?”
“Tôi đang tìm hiếu xem cái gì khiến anh thay đổi .” Cô tựa người vào ghế tiếp tục nhìn anh. “Cậu ta thu hút anh điểm nào ?”
“Destin?” Armand hỏi lại, cô gật đầu. “Lúc đầu, cậu ấy bị đánh tôi tới cứu, tôi cứ nghĩ cậu ấy là con gái.”
“Ồ, thế rồi anh nhặt cậu bé lên và đem về nhà?” cô mỉm cười
“Đúng thế.” Anh trả lời làm cô không cười nữa.
“Tôi chỉ nói đùa thôi.” Gayle nói.
“Tôi thì không.” Armand đứng lên đi lại bàn làm việc “Tôi thấy mình không thể bỏ cậu bé lại đó, rồi tôi biết cậu vô gia cư, và trước khi tôi nhận thức lại, chúng tôi đã thành 1 cặp.”
“Ồ. Cậu ấy có một ảnh hưởng nhất định với anh” Gayle nhận xét, cô cũng đứng lên thu gom giấy tờ .
“Thật sao?” Armand quay lại nhìn cô lần nữa.
“Ừ.” Cô bước ra khỏi văn phòng ,mỉm cười với cô thư ký, cô thẳng tới thang máy. Cô luôn thích Armand không chỉ vì anh dễ dãi trong công việc , anh ấy còn là 1 người biết quan tâm người khác . Chỉ một điều duy nhất cô khó chịu ở Armand là sự tin tưởng anh ấy đặt không xứng đáng với tình yêu nhận được, vì thế những người yêu trước đều ra đi.
Trở về văn phòng cô kiểm tra đồng hồ thấy mới qua 1 h , đậu xe vào bãi, cô lên văn phòng thì thấy Destin đã ngồi chờ mình “ Xin lỗi tôi về trễ “
“Không sao.”
“Armand đã phê chuẩn bản kế hoạch, tuần tới chúng ta sẽ tổ chức đấu thầu, còn tuần này ta sẽ khảo sát hết 1 lượt khách sạn xem còn thứ nào giá trị có thể giữ lại không.”
“Okay.”
“Tôi có nghe về vụ tai nạn của cậu.” Gayle nhìn miếng băng lớn trên đầu Destin.
“Ồ.” Destin ngồi xuống ghế đối diện bàn cô
“Cậu chắc mình làm việc được hôm nay chứ?”
Cô hỏi thấy Cậu bé gật đầu , mắt cô quay sang Michael, người từ nãy giờ đứng im lặng phía sau khá xa “Còn anh thì sao?”
“Chắc rồi.” anh trả lời, cô mỉm cười .“Okay vậy ta đi nào ” .
CẢ ba rời văn phòng , họ xuống đến khu vực tiếp tân thì thấy có 4 người đang đứng đó. “Ôi tốt quá,mọi người đều có mặt ở đây . Stacy , tôi sẽ đến khách sạn cả ngày hôm nay”
“Okay.” Cô thư ký trả lời, cả nhóm đi ra ngoài.
“Destin,” Michael gọi, cậu bé nhìn lên anh . “Tôi muốn cám ơn cậu ngày hôm qua đã xin giúp tôi.”
“Tôi bị thương không phải lỗi do anh, và Armand chỉ giận thôi , ngoài ra tôi cũng thích anh lắm .” Destin mỉm cười nói, Michael cũng cười theo rồi anh quay lại chú ý lối đi . Xe dừng tại bãi đỗ vắng hoe trước khách sạn , anh mở cửa xe cho Destin rồi cả nhóm đi vào trong.
“Được rồi mọi người, đây là những việc ta sẽ làm ngày hôm nay” Gayle thông báo “ Tất cả các phòng đều trống, ta sẽ tháo bỏ tất cả đồ vải lanh ra. Chúng ta sẽ làm theo nhóm. Destin làm với Anna, Ben với Betty, Sarah và ted. Michael với tôi, tôi cần 1 người thật khỏe “
Họ gật đồng đồng ý, rồi quay lại khi thấy bà Jennet Smith xuất hiện ơ đại sảnh với nụ cười trên mặt. “Nơi này khá yên tĩnh đó”
“Đừng lo lắng, chúng tôi sắp tạo nhiều tiếng ồn đây.” Gayle nói. “Bà Smith sẽ chỉ cho các bạn chỗ làm.”
“Vâng, mời đi theo lối này.” Bà dẫn đường cho cả nhóm.
“Anh không sao chứ Michael?” Gayle hỏi anh ấy khi thấy Michael nhìn theo Destin đang rời phòng
“Tôi chỉ quan tâm Destin mà thôi.” Sau đó anh quay lại đi theo cô.
XXXXX
Destin nhìn xuống cái giường cậu đang tháo ra ra. Cậu nhận thấy Gayle còn hơn cả một nhà thiết kế nội thất, công ty của cô làm tất cả, từ việc tháo bỏ ban đầu đến việc thay thế những bức tranh cuối cùng. Cậu nhìn người phụ nữ làm chung tổ với mình.
“Chị làm chung với Gayle bao lâu rồi ?” Destin hỏi, tay thảy tấm ra giường vào thùng rác.
“Khoảng 4 năm.” Chị trả lời, thảy cái gối vào 1 đống . Họ đang tháo đồ vải lanh ở tầng 3 khách sạn.” Thế còn cậu? ”.
“Hôm nay là ngày thứ hai, tôi không thực sự làm cho cô ấy. Nó giống như một sự giúp đỡ dành cho chủ khách sạn , nên tôi ở đây”
“Ồ tôi hiểu.” Anna nói, nhìn cậu qua vai.
“Đó có nghĩa là gì ?” Destin hỏi, kéo mạnh ra giường bỏ vào thùng rác, cậu chờ chị giải thích.
“Chúng tôi nghe đồn ngài Riesel đã yêu cầu cho người yêu ông ấy tham gia dự án này , chúng tôi chỉ không biết nó có thật hay không .” Anna thấy hai má cậu bé ửng đỏ lên “Tôi nghĩ đó là 1 sự hiểu lầm, tôi thấy cậu khác hoàn toàn với những gì người ta đồn đãi.”
“Ồ.” Destin đáp, cậu đi vào nhà tắm lấy những cái khăn trên giá xuống.
“Hey đừng lo nghĩ về nó , Destin.” Anna nói. “ Cậu là một cậu bé tốt và cậu làm việc rất chăm chỉ “
“Thanks.” Destin cám ơn chị. Họ làm việc xong phòng đó rồi di chuyển sang phòng khác. Khi làm được khoảng 2/3 tầng 3, Destin dừng lại uống thuốc.
“Chuyện gì xảy ra với cậu thế?” Anna hỏi khi Destin tháo miếng băng kiểm tra vết chỉ .
“Chơi đá banh.” Destin nói, cậu rên khẽ. Chết tiệt, nó bắt đầu ngứa , và khoảng 2 tuần nữa cậu mới tháo chỉ ra. Trở lại công việc cậu thấy chị lắc đầu rồi tiếp tục công việc.
“Ah, phòng cuối cùng.” Anna reo lên khi mở của phòng. Họ đang làm việc thì nghe tiếng gọi ngoài cửa
“Destin? “
Ló đầu ra ngoài phòng tắm , Destin thấy Michael đứng đó.
“Vâng?”
“Đi nào, chúng ta trễ buổi thử quần áo rồi . Tôi đã nói với Gayle, Armand đang đợi ở nhà .
“Okay.” Destin trả lời, nhìn lại Anna.
“Đừng lo, ta cũng sắp xong rồi.”
“Cám ơn chị.” Cậu theo Michael ra ngoài. “Anh ta có giận không?”
“Anh ấy nói cậu đừng lo về buổi thử quần áo, anh ấy sẽ dời sang ngày khác.” Michael nói khi họ rời đại sảnh ra bãi giữ xe. Lên xe Destin muốn ngủ ngay, cậu mệt vì công việc hôm nay .Nhưng không, khi xe về tới nhà, cậu đi thẳng vào nhà bếp thấy Margaret đang diện đồ rất đẹp.
“Wow, dì đẹp quá.” Destin khen bà nức nở làm bà đỏ cả mặt
“Và Cháu trong có vẻ mệt mỏi quá” bà nói
“Gayle bắt em làm nhiều lắm sao?” Armand mỉm cười hỏi cậu. Destin chỉ gật đầu khi cậu ngồi vào ghế , gục đầu lên tay cậu nhắm mắt ngủ. Cậu chỉ tính nhắm mắt vài phút thôi .
“Destin?”
“Hum?” Destin mở mắt nhìn Armand
“Ăn đi em .” Armand nói, cậu ngồi dậy
“Mọi người đâu rồi?” Destin hỏi, tay bắt đầu cẩm muỗng lên
“Đi hết rồi, trong lúc em ngủ.” Armand cười. “Ăn đi rồi chúng ta sẽ xem vài bộ phim, tối nay chỉ có 2 chúng ta thôi.”
“Okay.” Destin đáp, họ im lặng ăn. Khi ăn xong, Destin dọn dẹp dĩa cho vào máy rửa chén rồi theo anh ra ngoài phòng khách .Họ ngồi xuống 1 cái ghế sofa khổng lồ, Destin cầm remote mở tivi lên. Armand sắp xếp những gối dựa cho thoải mái, rồi anh đặt Destin xuống vị trí anh muốn “Anh xong chưa?”
“Um hum,” Armand trả lời, kéo cậu bé sát vào người mình , họ cùng xem phim. Destin dựa lưng vào người anh , cậu nhích mình qua lại để đặt đầu lên cánh tay Armand “Thoải mái chưa?”
“Vâng.” Destin cười, cảm nhận tay Armand ôm chặt lấy mình. Sau đó cậu cuốn mình theo bộ phim cho đến khi mắt cậu nặng dần.
“Em luôn ngủ trên người anh, bộ anh chán đến thế sao?” Armand hỏi, miệng anh day nhẹ nhẹ lên tai Destin. Anh thấy người Destin run run lên.
“Không, bên anh rất dễ chịu nên em hay buồn ngủ .” Destin trả lời, cậu nghiêng cổ cho anh hôn lên nó. Destin trở mình đối diện với Armand, đôi mắt vẫn còn buồn ngủ nhìn vào mắt Armand . Vòng tay quanh cổ, cậu hôn lên môi anh, cậu chỉ cho hai môi chạm vào nhau rồi lại tách ra . “Anh làm em cảm nhận sự an toàn và ấm áp.”
“À” Armand gật đầu, chỉ cần những lời nói chân tình ấy Destin đã cuốn hút Armand vào mình. Anh hôn cậu say đắm. Hai người quấn quýt bên nhau quên cả bộ phim đang chiếu . Destin khó khăn lắm mới đẩy người anh lên để hỏi “…Anh muốn em…um..muốn làm em…”
“Ừ.” Armand đáp, tìm remote tắt tivi, căn phòng trở nên yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng lửa kêu tí tách tại lò sưởi. Anh nhìn xuống khuôn mặt ửng đỏ của Destin , mỉm cười “Và anh chỉ mới bắt đầu thôi.”
Nhiều tiếng rên thoát ra khỏi Destin khi Armand khám phá cơ thể cậu. Từng ngọn sóng tình yêu cuốn trôi hai người đến đỉnh khoái lạc. “Armand?”
“Hum?” Armand hỏi, miệng anh vẫn di chuyển trên cơ thể cậu.
“Nó có đau không?” Destin nhìn vào mắt anh hỏi . “Khi chúng ta tiến tới bước cuối cùng, nó sẽ không đau chứ?”
“Em có đau khi anh dùng tay không?” giọng Armand còn hơn cả tiếng thì thầm .
“Một chút thôi .” Destin trả lời, bổng thấy Armand nhấc người lên khỏi cậu. Cậu muốn phản đối, muốn kéo anh lại để anh tiếp tục những gì mình đang làm , nhưng hai tay đang bị Armand nắm giữ “Không sao đâu, em đã sẵn sàng .”
Armand lầm bầm gì đó trong miệng khi mặt anh vùi vào cổ Destin . Trong những phút vừa qua anh đã quên mất Destin hoàn toàn ngây thơ trước chuyện này. Chửi rũa thêm vài câu nữa, anh muốn hét lên cho hã tức trong lòng. Một hồi sau, anh hít sâu vào rồi nói : “ Em chưa sẵn sàng đâu”
“Không, em đã chuẩn bị rồi .” Destin nói, giọng hơi khó chịu.
“Chưa đâu, nhưng em sẽ thôi.” Armand nói, trước khi Destin kịp hỏi lại ý anh là gì, miệng Armand đã chiếm lấy cậu lần nữa. Nụ hôn lần này khác hẳn, lưỡi anh chọc ghẹo lưỡi cậu, nó dụ dỗ cho cậu xâm nhập miệng anh để từ đó anh quấn lấy. Không chỉ lưỡi mà toàn thân Armand đều hành động, lần này anh quyết chuẩn bị cho cậu thật kỹ. Từng tiếng rên thoát ra dồn dập, Destin không chịu nỗi sự tra tấn ngọt ngào này.
“Ồ chúa ơi, dừng lại!” Destin thở mạnh. Cậu muốn thoát khỏi cảm giác mà anh đang tạo nên trong cậu .
“Thư giản nào.”
“Em không thể.” Destin nói, mọi thớ cơ trong người cậu như căng lên.
“Dĩ nhiên là em có thể, hãy thư giản và cảm nhận .” Armand thì thầm lên tai cậu.
“Okay.”
“Ngoan lắm.” Armand lại tiếp tục cho cậu quen dần sự đụng chạm
“Armand không.. đừng thêm nữa…!” Destin bấu chặt lưng anh. Cậu cảm thấy anh dừng lại, cậu kêu lên “Đừng.. đừng dừng lại.. làm ơn….”
“Thế em muốn anh tiếp tục hay dừng lại?” Armand cười nham hiểm
“Làm ơn…” Destin lắc đầu mình. Cậu cũng không biết mình muốn gì nữa, có gì đó trong người cậu đang nứt gãy . Cậu không nhận ra mình thì thầm tiếng “Làm ơn” cho đến khi miệng Armand khóa chặt miệng cậu.
“Em muốn gì nào?” Armand hỏi nhỏ vào tai Destin
“Em…em không biết ..em cần..cần…,” Destin cong người lên khi tay anh tiếp tục công việc. Cậu cào chặt vào lưng anh. Armand nghiến răng hít thở mùi cơ thể cậu. Nó không còn mùi thơm hoa hồng như lúc đầu mà bây giờ là mùi mồ hôi ngọt ngào của da thịt. Nếu Destin như thế này lúc chưa có kinh nghiệm, anh có thể tưởng tượng cậu bé sẽ ra sao khi họ làm tình thực sự ! Anh muốn chiếm lấy Destin ngay nhưng anh muốn 1 từ chấp nhận từ miệng cậu trước.
“Anh đang cố giết em đấy.” Destin nói khẽ, nước mắt ứa ra.
“Đừng.” Armand hôn lên dòng chảy ấy trước khi nút nhẹ cổ cậu “Chỉ cần em nói em muốn gì.”
“Em không biết nữa.” Destin sờ mặt anh “Em cần anh gần hơn , em muốn cảm nhận anh.”
“Destin.” Armand nói khi tay cậu chuẩn bị cỡi áo anh. Một tiếng động vang lên, tiếng chuông điện thoại di động, Armand làm ngơ cho nó reo một hồi thì ngưng, nhưng điện thoại trong văn phòng anh vang lên . “Chết tiệt.”
“Gì thế?” Destin thì thầm hỏi.
“Đợi chút nhé, không có gì đâu.” Armand cầm điện thoại trên bàn lên kiểm tra số gọi. Anh rủa thầm tiếp, đó là số của bảo vệ công ty. Anh nhìn lại cặp mắt xanh bạc đang tràn trề đam mê chờ đợi mình, anh nói “Anh phải gọi cho họ xem chuyện gì đã xảy ra “
“Okay.”
“Chuyện gì thế?” Armand gọi điện thoại hỏi , giọng anh hơi không ổn định như bình thường. Mắt anh nhắm lại , người đàn ông đầu dây bên kia đã phá hủy buổi tối nay của anh .” Tệ như thế nào?” Anh im lặng lắng nghe. Tắt máy, anh đặt điện thoại xuống bàn.
“Armand?” Destin hỏi khi nghe anh chửi rủa thêm lần nữa.
“Anh xin lỗi, Destin.” Armand nói khi tụt xuống thấp người cậu bé. Destin tính hỏi tại sao thì miệng Armand đã phủ kín cậu. Anh hoàn tất công việc mình làm để cậu đạt đến đỉnh điểm , Destin nắm chặt lấy bộ da lót ghế . Khi xong, cậu rã rời mệt mỏi, lấy hơi dài sau một lúc cậu hỏi
“ Chuyện gì xảy ra thế anh ?”
Armand bế cậu lên, quấn một tấm chăn vào người Destin.“Khách sạn ở Las vegas của anh bị cháy .” Armand ôm cậu vào lòng “Anh phải bay đến đó nhưng anh không muốn rời xa em ”
“Ồ.” Destin vòng tay qua cổ anh. “Em rất tiếc.”
“Cám ơn em.” Armand ôm cậu, anh rất muốn đem Destin lên lầu và bỏ mặc cả thế giới sau lưng, nhưng anh không thể . “Em sẽ không sau khi ở đây một mình đến khi 2 vợ chồng chú Gates trở về chứ?”
“Vâng ạ.” Destin đáp , cậu ghét ở một mình, nhưng ít ra ở đây cậu được an toàn . Armand đặt cậu bé sang một bên, anh đứng dậy . “Anh đi thu xếp hành lý đây.” Armand rời khỏi phòng. Ngồi một mình trong vài phút, Destin mặc lại quần áo rồi theo sau Armand, cậu vào phòng anh thấy anh đang xếp đồ vào vali.
“Em có thể ngủ ở phòng anh không?” Destin hỏi, Armand nhìn qua vai mình
“Dĩ nhiên được chứ, em vào đây.” Destin đi lại trèo lên giường anh, kéo chăn lên, cậu tiếp tục quan sát anh đến khi Armand đóng vali lại, anh đến ngồi bên cậu “Anh sẽ gọi sao ,nhé?”
“Okay.”
Armand cúi xuống hôn nhẹ lên trán Destin rồi anh đứng dậy nhặt hành lý lên và rời phòng . Destin nhìn căn phòng trống , cậu nghĩ tới hai bác Gates không có ở nhà cũng như Michael không có mặt ở đây . Cậu lăn mình qua vùi mặt vào gối Armand tự hỏi ai sẽ chở anh ra phi trường
“Vâng ạ,” Destin cậu tiếp tục làm bài, công việc diễn ra thuận lợi chẳng mấy chốc cậu đã làm xong. “Maggie?”
“Hum?”
“Cháu có thể chụp hình dì từ ngoài hiên không? ” Destin hỏi
“Well, cháu cứ chụp đi.” Bà mỉm cười.
“Cám ơn dì,” Cậu tính về phòng lấy máy chụp hình thì thấy ông Gates bước vào nhà.
“Destin cậu không học hôm nay sao ?” Ông tiến tới hôn lên má vợ mình.
“Mr. Terrance đã hủy buổi học hôm nay”
“Vậy thì được rồi, cậu Armand dặn tôi chở cậu tới khách sạn sau giờ học , khi nào cậu có thể đi được ?
“Cháu xong ngay đây.”
“Okay,” Ông quay lại với vợ mình, nhìn thấy những bông hồng tươi nơi cửa sổ, ông hỏi vợ. “Ai cứ gửi bông hồng tới thế?”
“Destin đã chăm sóc vườn hồng sau nhà, cậu ấy hái chúng lên chưng đó.”
Vài phút sau, Destin đã thu xếp đồ đạc mình xong và chuẩn bị đi, cậu bước ra xe tính mở cửa thì bị Gates ngăn lại. Ông mở cửa xe cho cậu. “Để tôi phục vụ, cậu cứ im lặng bước vào thôi “ Destin mỉm cười nhẹ. Xe họ lái đi mà không có một lời nói, Destin nhận thấy ông Gates là người ít nói .
“Chúng ta đi đâu thế ?” Destin hỏi khi xe họ dừng trước khách sạn Armand
“Đến văn phòng cậu ấy, trên tầng cao nhất.” Gates nói, Destin gật đầu cám ơn.
……………………
Cậu bé đi vào khách sạn, không thể tin được khi đại sảnh đông đúc bận rộn thế này. Vượt qua đám đông, cậu bước tới thang máy.
“Xin lỗi, cậu trai trẻ kia ?” Một người đàn ông nắm lấy cánh tay Destin.
“Hey bỏ tôi ra.” Destin nói, cố giằng tay ra khỏi anh ta.
“Tôi xin lỗi nhưng cậu không phải là khách ở đây . Tôi không thể để cậu đi lung tung tự do được.” Anh ta kéo mạnh tay Destin hơn.
“Tôi đến đây để gặp Armand vì thế hãy bỏ tay anh ra.” Destin hét lên nhìn thẳng mặt anh. Cậu nhìn bộ đồng phục khách sạn của anh, biết anh là người làm việc ở đây, trên đồng phục có bảng tên ghi là Nick .
“Armand?” Nick cười chế nhạo.
“Vâng, anh biết anh ấy là ai mà, Armand Riesel.” Destin châm chọc lại cố giành tay lại “Giờ thì bỏ tay ra đi.”
“Nghe này cậu nhóc, cậu có thể lê thân đến bất cứ nơi nào bên ngoài nếu cậu muốn, nhưng ngài Riesel không thích bị làm phiền.” Nick nói, kéo cậu ra ngoài cửa khách sạn.
“Được thôi, Armand đang đợi tôi nếu tôi không có mặt anh sẽ chịu hết trách nhiệm đó.” Destin nhún vai nói, giọng của cậu làm nick tin rằng cậu không quan tâm .
“Được rồi, tôi sẽ dẫn cậu lên, nhưng nếu cậu nói láo thì ...” Nick không nói hết câu, anh dẫn Destin lên thang máy. Khi họ tới nơi, Nick đến ngay bàn tiếp tân hỏi “Ngài Risel có đang đợi ai không?”
“Trên lịch không có hẹn ai cả.” cô thư ký trả lời nhìn hai người.
“Tôi biết là cậu nói láo mà.” Nick rít lên giận dữ.
“Tôi không nói láo,” Destin nói, quay lại
nhìn người phụ nữ “Armand đã bảo tôi tới”
“Tôi xin lỗi, nhưng ngài Riesel đang họp và không thể làm phiền” cô trả lời.
“Đi nào thằng nhóc.” Nick nắm cánh tay Destin lần nữa lôi đi . Cậu vùng vẫy, miệng chửi thầm cả Armand và Gates. Một tiếng la thoát ra khi Nick vặn tay cậu ra sau đẩy vô thang máy.
“Bỏ ra, đau quá.” Destin thét lên.
“Bỏ tay ra khỏi người cậu ấy, Nicolas.”
Armand ra lệnh, anh đứng ngay cửa văn phòng. Nick lập tức bỏ tay . Cả hai người quay lại nhìn Armand . Bước lại gần anh, Destin ngó mắt lên nhìn anh .
“Anh kêu em tới đây và nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.” Destin nói to giận dữ, tay khoanh trước ngực.
“Em không sao chứ ?” Armand hỏi, nắm tay cậu bé
“Em không sao.” Destin trả lời, Armand nhíu mày nhìn Nick. “Vào văn phòng tôi ngay.” Anh ra lệnh, người đàn ông gật đầu vội đi vào trong. Quay trở lại Destin anh vòng tay qua cậu giữ chặt, rồi cùng đi vào văn phòng , anh ngồi xuống ghế giám đốc của mình còn Destin thì đứng bên cạnh .
“Bây giờ hãy kể tôi nghe tại sao khi tôi vừa bước ra thì thấy anh đang vặn tay Destin ra sau lưng?”
“Tôi xin lỗi thưa ngài, tôi không biết cậu ta được ngài hẹn tới.” Nick nói
“Dù như vậy anh cũng không nên đụng vào cậu ấy, không phải cậu bé đã nói tại sao mình có mặt ở đây ?”
“Vâng thưa ngài, cậu ấy có nói tới để gặp ngài” Nick cúi mặt xuống. Anh ta có thể nhìn thấy ,qua cách Armand giữ cậu bé bên mình như vậy , anh ta đang gặp rắc rối to có thể khiến anh mất cả việc làm
“Và anh không tin lời cậu bé ? tại sao ? Có phải bởi vì cậu ta ăn mặc như một đứa trẻ bình thường ? " Armand hỏi, mắt nhìn Destin.
“Thưa ngài, cậu bé nhìn không quen mặt trong khách sạn này, và tôi không tin khi cậu ta nói có quen biết ngài.” Nick nói, mắt nhìn Destin ,người đang nhìn vào Armand.
“Điều duy nhất tôi biết là tôi thấy cậu động tay vào người Destin” Armand bắt đầu ra quyết định.
“Đừng, Armand, làm ơn .” Destin vội nói . “Đừng sa thải anh ta.”
“Destin,” Armand ngó lên cậu. Anh có thể thấy Destin đang lo sợ mình sẽ sa thải người đàn ông này, thậm chí sau khi bị hắn đối xử thô bạo như thế . “ Được rồi, vì em đã năn nỉ xin tha nên lần này, Nick, tôi bỏ qua cho anh . Nếu anh còn động tay vào người nào khác trong khách sạn này dù họ có là khách hay không, tôi sẽ đuổi việc anh.”
“Vâng, thưa ngài.” Nick mừng rỡ.
“Anh có thể đi.” Armand nói, người đàn ông gật đầu rồi rời văn phòng. Anh quay lại quan sát Destin lúc này đang dạo quanh văn phòng chiêm ngưỡng nó.
“Anh thực sự làm em hết hồn đó.” Destin cuối cùng cũng lên tiếng khi cậu dừng trước bàn Armand . Anh nhướng mắt ngạc nhiên “Em đã nghĩ anh sẽ sa thải anh ấy.”
“Ừ, anh đã tính làm như thế .” Armand nhìn cậu. “Hắn ta đã làm em đau, Destin, điều này anh không thể tha thứ được , anh ta may mắn là vẫn còn giữ được việc làm .”
“Ồ…em xin lỗi đã gây ra rắc rối.”
“Không phải lỗi của em, lẽ ra anh phải cử người dẫn em lên đây. Mà em có mặt sớm hơn dự định, có chuyện gì sao ?” Armand hỏi
“Không có gì, Terrance đã hủy buổi dạy hôm nay nên em hoàn tất sớm bài tập và em ở đây” Destin ngồi xuống ghế đối diện bàn anh . Armand đẩy một xấp giấy gì đó về phía cậu. Destin cầm lên “Cái gì vậy anh ?”
“Thẻ tín dụng và thẻ ra vào phòng riêng của anh. Em có thể tùy ý sử dụng chúng.” Armand nói
“Em không biết nói gì , anh không cần phải làm thế.”
“Đến đây nào,” Armand kêu cậu lại gần mình. Khi Destin vòng qua bàn làm việc, anh với tay kéo cậu ngồi xuống lòng mình “Anh có thứ này tặng em.”
“Cái gì thế?” Destin hỏi khi Armand tháo chiếc nhẫn trong tay phải mình ra đeo vào cho cậu .
“Đây là biểu tượng của khách sạn anh, nếu em đeo nó, sẽ không ai dám quấy rầy em vì họ biết họ sẽ phải đối mặt với anh.”
Armand nhìn cậu đang quan sát cái nhẫn trên tay .“Okay”
“À, và còn một chuyện nửa,” Armand nhướng người nhấn vào 1 phím trên điện thoại “Cô Tate?”
“Vâng thưa ngài ?” cô trả lời.
“ Benson có ở đó không ?” Armand hỏi, tay vén một nhánh tóc của Destin qua trán
“Có thưa ngài, tôi sẽ mời ông ấy vào?”
“Cô làm đi” Armand tắt điện thoại. Vài giây sau, một người đàn ông bước vào , anh ta trẻ, dáng người cao, tóc đen, mắt xanh . Destin cảm thấy hơi rợn trong người khi nhìn anh ta. Dù anh ta không cao bằng Armand nhưng anh ta cho mọi người cảm giác tốt nhất đừng dây dưa vào. “Destin đây là Michael Benson, anh ta sẽ là vệ sĩ và người lái xe cho em.”
“Thế Adam thì sao?” Destin hỏi, cậu vẫn còn ngồi trong lòng Armand .
“Adam là phó giám đốc của anh và thật sự không có thời gian rảnh để giữ em , ngoài ra anh cần anh ấy ở đây quản lý công ty .” Armand cười nói
“Ồ.” Destin gật đầu, chú ý Michael. Ra khỏi lòng Armand , cậu tiến lại chào anh .
“Hello.”
“Chào cậu Rarry.” Michael cất giọng lịch sự.
“Um chỉ cần gọi là Destin thôi.” Cậu mỉm cười, Michael nhìn Armand chờ sự cho phép.
“ Tôi không sao cả ” Armand đưa 1 tờ giấy cho Michael. “Đây là lịch làm việc của cậu ấy tuần này”
“Em cũng có lịch làm việc sao?” Destin hỏi
“Ừ, và anh mong em sẽ làm theo nó.”
“Được thôi, em nghĩ em sẽ thích nghi chúng.” Destin cầm lấy lịch làm việc lên xem. Nhìn vào nó cậu thấy sau mỗi buổi học cậu sẽ ở cùng Gayle gần như cả buổi chiều.
“Anh tin em sẽ cố gắng,” Armand nói.
“Gayle rất thích khi làm việc cùng em, cô ấy nói em có tiềm năng.”
“Em cũng vậy.” Destin đáp
“Anh biết nó giành hết thời gian em muốn làm việc mình thích, nhưng chịu khó chút nhé?” Armand nhắn nhủ làm cậu mỉm cười.
“Vì anh thôi, còn gì nữa không ? “ cậu đưa lại tờ giấy cho Micheal
“Không, Michael anh có thể đi được rồi, Destin sẽ ra ngay”
“Vâng thưa ngài.” Michael rời khỏi văn phòng. Destin mỉm cười, cậu đi vòng quanh bàn đến bên Armand, cậu ngả người vào hai tay anh đang giang ra chờ sẳn .
“Armand.” Destin gọi nhỏ khi anh hôn cậu, nụ hôn rất ngắn trước khi anh dứt ra, ngón tay anh mân mê đôi môi cậu.
“Em đi đi, anh còn nhiều việc phải giải quyết .” Armand thấy cậu gật đầu đứng lên.
“Hẹn gặp anh tối nay.” Destin quay lưng bước ra. Michael đang đứng trước cửa , họ chào cô thư ký rồi đi ra thang máy . Trong lúc chờ đợi. Destin hỏi chuyện “Anh làm việc cho Armand bao lâu rồi ?”
“Khoảng một vài năm.”
“Em có thể gọi anh là Mike không?” Destin hỏi thấy anh nhìn lại cậu.
“Nếu cậu muốn, nhưng tôi thích được gọi là Michael hơn.” Cậu gật đầu
“Vậy thì gọi Michael.” Destin trả lời, họ bước ra thang máy. Destin dừng lại không biết đi đâu, cầu chờ anh chỉ đi lối nào . Theo sau Michael cậu băng qua đại sảnh, một tiếng rên thoát ra khi thấy Nick hướng về phía 2 người
“Tôi xin phép, thưa cậu,” Nick lên tiếng, 2 người dừng lại. “Tôi xin lỗi vì hành động thô bạo của mình và cám ơn cậu đã giúp tôi không bị mất việc.”
“Hey đừng lo lắng về nó nữa,” Destin nhún vai. “Nó chỉ là sự hiểu lầm thôi.”
“Cám ơn cậu lần nữa.” rồi anh ta ra đi, Destin quay trở lại Michael thấy anh đang nhìn mình chăm chăm.
“Gì thế?” Destin hỏi
“Không có gì.” Michael vội nói rồi dẫn đường ra xe. Michael mở cửa sau của một chiếc ôtô màu đen đắt tiền cho Destin bước vào còn anh vòng ra cửa tài xế . “Chúng ta đi đâu?”
“Thế trên lịch ghi gì?” Destin hỏi, nhìn anh qua kính chiếu hậu.
“Không có gì cho ngày hôm nay .” Michael trả lời
“Vậy thì về nhà, em có vài người bạn đang đợi .” Destin nói rồi ngắm đường phố, xe chạy đi trong im lặng . Khi tới nhà, cậu xuống xe đi thẳng vô, cậu ngạc nhiên khi thấy Michael vẫn đi theo sau cậu.
“Mừng cháu đã về.” Margaret chào khi Destin bước vô bếp.
“Chào dì Maggie.” Destin tiến tới cầm lấy máy quay fim của mình, cậu tính đi ra vườn qua cửa sau . Margaret nắm lấy tay Destin.
“Sao trông cưng vui vẻ thế . Con trai chúng ta ra ngoài và kết hôn khi không có mặt chúng ta .” Maggie cười chọc Destin.
“Chúng lớn nhanh quá.” Gates hưởng ứng.
“Mr. Benson, rất vui được gặp anh.” Margaret chào anh.
“Chào ông Gates, chào bà Gates.” Anh nhìn họ hơi bối rối, vì lúc đầu Destin nói cậu có bạn đang chờ ở nhà, nhưng anh chỉ thấy có ông bà Gates.
“Hey, dì có cần thứ này không ?” Destin hỏi, tay chỉ vào túi bánh mì của bữa tối .Margaret lắc đầu .
“Ồ khoan đã, tôi có cái này cho cậu.” Bác Gates đứng dậy rời nhà bếp vài phút, khi ông quay trở lại, ông mang theo một túi nhỏ màu nâu, ông đưa nó cho Destin.
“Cám ơn bác.” Destin đưa 2 thứ đó cho Michael, rồi nắm tay vợ chồng bác Gates dẫn ra ngàoi vườn.
“Chúng ta đi đâu thế?” bác Gates hỏi
“Cháu muốn chụp vài tấm hình cho cả nhà .” Destin dẫn họ vào vườn hồng . Tay đón trái táo Magaret đem theo cho .
“Được rồi cưng, cháu muốn chúng ta làm gì tiếp nữa?” Margaret hỏi
“Hãy đến bên vòi nước , cháu mới làm hôm qua đấy .” Cậu trả lời, tay chỉ 1 bệ phun nước khổng lồ ba chân. Cắn một miếng táo, cậu nâng máy chụp hình lên. Sau 10 phút, Bác gates thấy đã chụp đủ, ông cáo từ trở về khách sạn. “Cám ơn bác.”
“Cậu luôn được chào đón nhóc ạ,” Gates nói, ông và Margaret trở vô nhà. Destin quay lại Michael người vẫn đang giữ túi xách dùm cậu, cậu đón lấy túi cảm ơn anh rồi tiến về ao nước .
“Bạn cậu không đến sao ?” Michael hỏi thấy cậu nhìn lên anh
“Không , tôi có bạn ở ao rồi .” Destin nói khẽ rồi nhón chân đi nhẹ tới trước ao, cậu quỳ xuống mở túi xách bày hết đồ cần dùng ra.
Michael dựa vào 1 cái cây gần đó ngắm cậu xem làm gì. Anh thấy cậu rải những vụn bánh mì ra , một cô vịt vãy đuôi tiến về phía cậu. Nó ăn những gì cậu cho, rồi 3 chú vịt con xuất hiện theo mẹ mình.
“Hey đây này,” Destin nhẹ nhàng sờ vào con vịt nhỏ nhất. Khi cho hết bánh mì, cậu lấy camera chụp hình đàn vịt và cái tổ của chúng. Chụp xong Destin ngồi dây.“Cậu thích mấy con vịt lắm à?”
“Chưa bao giờ nghĩ về nó cả .” Destin tháo giầy ra , sau đó đến quần short của mình. Bỏ chúng qua một bên , cậu bước xuống ao . “Hey bộ cậu tính……”
“Nó không làm tôi đau đâu.” Destin thận trọng đi dọc theo bờ ao, cúi mình xuống, camera của cậu đang quay hình một 1 cóc lớn màu nâu . Cậu theo con cóc một hồi sau đó cậu ngồi xuống nước ngắm nhìn mặt ao trong xanh.
“Cậu tính ngồi dưới bùn bao lâu vậy ?” Michael hỏi “Mũi cậu đỏ hết rồi kìa”
“Vâng, tôi nghĩ mình nên đi về tắm thôi.” Destin đứng dậy, thu dọn đồ đạc lại rồi cùng Michael trở về nhà. Michael khá ngạc nhiên khi thấy Armand đang đứng trước hiên , trong một thoáng anh nghĩ người đàn ông này sắp sửa nổi cơn tam bành.
“Nón của em đâu?” Armand hỏi, mắt nhìn bộ dạng nhếch nhác của cậu.
“Ở trong phòng em.” Destin trả lời, bước lên bậc thềm đến bên Armand
“Em chơi ở đâu mà dính đầy bùn thế này?” Armand mỉm cười với cậu
“Em đã thấy một con cóc .” Destin cười lại, ngó xuống hai chân dơ hầy của mình
“Cháu không mang nó về nhà đó chứ?”
Margaret hỏi.
“Không ạ, Maggie, cháu sẽ đi tắm và thay đồ ngay”
“Không được vào với cái chân dơ này” Armand nói, tính ẳm cậu quăng xuống hồ bơi
“Đừng mà ,” Destin thụt lùi lại . “Em sẽ đi vào nhà bằng lối khác.”
“Destin,” Armand chỉ kịp gọi theo vì cậu đã ù chạy khỏi hiên. Anh đành giữ vai Michael khi anh ta tính đi theo Destin “Đừng lo lắng, cậu ấy không sao đâu.”
Một lúc sau, Destin trở vô nhà bếp, thấy không có ai ờ đó, cậu vơ lấy trái chuối ăn rồi bến bên lồng chim. Cậu gõ nhẹ vào lồng, miệng huýt sáo gọi con chim thấy nó bay về phía mình. Destin chọc tay vô lồng tính nựng chú vẹt thì bị mổ 1 phát đau điếng. “Ow…Hư à nghen.” Con chim nghiêng đầu nhìn cậu. Destin mỉm cười lấy miếng bánh quy cho nó ăn thì Michael đi vào dừng lại tại cửa nhà bếp .
”Anh vẫn còn ở đây à ?” Destin hỏi
“Armand phải về khách sạn có chuyện gấp , anh ấy muốn tôi luôn túc trực bên cậu để cậu có cần gì thì tôi sẽ giúp .” Michael trả lời.
“Ờ, anh uống soda không ?” Destin vừa mớ tủ lạnh vừa nói , thấy anh gật đầu, cậu lôi ra 2 lon soda đặt lên bàn. “Em không tính đi đâu cả.”
“Ồ.” Michael gật đầu.
“Em sẽ đi kiểm tra mấy cây hồng, anh muốn theo không?”
“Tất nhiên rồi.” Michael theo cậu ra ngoài lần nữa.
“Anh lập gia đình chưa?” Destin bắt chuyện khi hai người đi vào vườn .
“Rồi, thế cậu làm gì trong thời gian rảnh rỗi ?”
“Rất nhiều việc .” Destin vừa nói vừa kiểm tra cây hồng cậu muốn nhân giống. Michael đứng gần đó im lặng xem cậu làm việc. “Em rất thích làm việc ngoài trời.”
“Tôi thấy rõ điều đó.” Michael đồng tình , qua những sự việc vừa rồi anh thấy rõ Destin rất thích thiên nhiên. Anh nhìn Destin di chuyển đến những cây khác, miệng cậu líu lo kể về chim chóc…Một lúc sau, Destin quay trở lại với 6 cành hồng tuyệt đẹp trên tay.
“Đây, tặng cho vợ anh.” Destin đưa cho Michael 4 nhánh .
“Cám ơn.” Michael ngỡ ngàng ,nhìn cậu suốt cả đường về. Khi họ vào nhà bếp, Margaret đang đứng kế lò bếp.
“Maggie, nhìn xem cháu tìm được gì nè.” Đưa cho bà xem 2 nhánh hồng.
“2 màu mới sao?” Margaret cầm lấy chúng. “Thế sẽ còn thêm bao nhiêu màu nữa đây?”
“Cháu không biết. Bà Elizabeth đã bỏ ra 60 năm để nhân giống chúng.” Destin nhún vai. “Dì có cần giúp gì không?”
“Không nhiều đâu cưng ạ.” Margaret nói, Destin gật đầu rồi quay qua thấy Michael vẫn đang đứng trước cửa.
“Anh tính ở lại đây bao lâu ?” Destin hỏi, tay giúp Magaret dọn bàn ăn
“Chừng nào cậu còn cần tôi.” Michael trả lời làm Destin sựng lại.
“Um, em không có đi đâu cả, em sẽ ăn tối sau đó về phòng đọc sách, anh có muốn ăn tối cùng không ?”
“Không, thực sự tôi nghĩ nếu cậu không cần tôi nữa thì tôi sẽ về nhà.” Michael đáp.
“Okay, chào anh nhé .” Destin tiếp tục dọn bàn ăn.
“Chào cậu .” Michael rời nhà bếp . Destin nhìn qua Margaret “Chỉ có dì và cháu ăn tối nay sao?”
“Armand có chuyện phải rời thành phố rồi, anh ấy nói sẽ về trễ lắm.” Bà dọn đồ ăn ra, hai người im lặng ăn.
“Tối nay dì tính làm gì ?” Destin nhìn bà hỏi
“Dì sẽ xem tivi, cháu có muốn xem chung không?”
“Vâng ạ.” Destin mỉm cười. Ăn xong, họ cùng dọn dẹp rồi Destin theo bà về căn hộ riêng của mình, hai người cùng xem phim.
XXXXX
Gates bước vào nhà mình, thấy vợ và một người nằm cuộn tròn trên ghế sofa, “Anh có nên bế cậu bé về phòng không?”
“Câu ấy không thích ở một mình trong căn biệt thự” Margaret nói
“Ừ, mà Armand trở về rồi.” Gates báo, Margaret lay nhẹ vai Destin, cậu lầm bầm trong miệng rồi giật mình ngồi dậy .
“Chào bác.” Destin dụi mắt chào ông Gates
“Chào cháu, Armand đang ở hồ bơi đấy, cậu ấy muốn bơi một chút trước khi đi ngủ” .
Destin gật đầu đứng lên. “Okay chúc hai bác ngủ ngon và cám ơn dì nhé Maggie.” Cậu chào ôm bà rồi đi ra hồ bơi. Cậu thấy anh đang lướt đi trên nước. Destin hơi lùi lại khi Armand bơi đến bên bờ hồ gần chổ cậu đứng .
“Hey, nhảy xuống nào.” Armand cười tay ngoắc cậu
“Um thôi, em không mặc đồ bơi.” Destin lui lại thêm 1 bước, Armand nhúng mình chồm lên mặt bờ , anh tiến đến bên cậu . Destin quét qua cơ thể rám nắng vạm vỡ của anh trước khi mắt cậu gặp mắt anh.
“Lại ngồi với anh và kể anh nghe ngày hôm nay của em đi.” Armand nắm tay Destin dẫn đến 1 ghế dài trên bờ hồ .Anh kéo Destin ngồi xuống, đối diện với mình.
“Em không làm gì ngoài chụp ảnh và chăm sóc bông hồng .” Destin nói nhỏ, mắt cúi nhìn hai tay mình “Còn anh thì sao?”
“Chỉ làm việc thôi.” Armand đáp, tay anh nâng cằm Destin lên để cậu nhìn thẳng mắt anh. Anh nhẹ nhàng hôn môi cậu, nụ hôn tiến sâu dần khi 1 tay anh vòng qua eo cậu, tay còn lại tìm đến sau gáy kéo người Destin sát vào .
“Armand.” Destin gọi nhỏ khi môi Armand di chuyển xuống cổ, và hai tay anh luồng dưới áo cởi nó ra bỏ xuống đất. Anh trượt 1 tay về lưng cậu, một tay ra sau cổ kéo cậu sát vào thêm và hôn say đắm lên cổ , lên vai cậu. Armand thì thầm “Em thơm quá” . Anh nghe tiếng rên nhẹ khẽ thoát ra, Destin quàng tay qua người anh, anh dựa người cậu vào ghế . Một tay anh tiến ra sau nâng niu phần cơ thể ấy.
“Armand.” Destin xiết chặt thân thể nóng và ẩm ướt của anh.
“Không sao đâu cưng.” Armand nhỏ nhẹ nói, môi tìm về môi Destin hôn say đắm. Tay anh vẫn tiếp tục khám phá phía sau đến nơi cửa mình cậu, anh đưa một ngón vào cảm thấy nó xiết chặt. Mắt cậu mở lớn ngạc nhiên, Armand sờ nhẹ nhàng ngón cái lên môi cậu trấn an . “Anh sẽ không làm em đau đâu”
“Em biết.” Destin nói nhỏ sau đó nhắm mắt lại . Cậu mở mắt ra khi cảm thấy tay Armand đang tháo bỏ quần cậu, tay anh trượt dài trên đôi chân thon thả
“Chúa ơi, em đẹp quá.” Armand xúc động hôn dọc theo thân thể cậu tạo nên những tiếng rên rĩ trên môi Destin. Anh âu yếm say đắm “Chổ ấy” còn tay mình thì quấn qúit trên ngực Destin. Không chịu nổi Destin trút hết lên người anh. Mắt cậu mở to hốt hoảng “Em xin lỗi” Destin lúng túng nói .
“Không sao.” Anh an ủi rồi hôn cậu cuồng nhiệt . Tay anh lại tìm về chổ vào phía sau, chợt nghe cậu rên đau lên, anh vội bỏ tay ra . Anh ngả đầu lên vai cậu, rủa thầm trong miệng, hít sâu một hơi rồi nói :”Đi, đi về phòng đi.”
“Armand, em…” Destin ấp úng
“Làm ơn đi Destin, hãy đi về phòng ngay.” Armand bóp chặt hai tay lại, cố ngăn mình không kéo cậu lại mà chiếm đoạt cho thỏa thích. Destin không hiểu tại sao, cậu im lặng một vài giây rồi gom đồ bỏ chạy. Còn lại mình, Armand nhào xuống nước, cố dập nguội lửa lòng trong mình.
Về tới phòng ,Destin mặc đồ vô, người vẫn còn run lên vì những chuyện mới xảy ra. Cậu đã làm sai chuyện gì sao? Hay là Armand nhận ra mình không có kinh nghiệm ? mà thật sự mình đã không chuẩn bị tinh thần trước cảm giác tay anh chạm vào .Cậu nhìn ra ngoài cửa sồ thấy Armand vẫn còn bơi dưới hồ
XXXXX
Destin đi lặng lẽ vào thư viện, một tay cầm sách tay còn lại cầm café, ngậm trên miệng cậu là miếng bánh mì phết mứt dâu . Nghe tiếng cửa đóng mạnh, cậu quay lại thấy gia sư mình dừng lại , mắt mở to nhìn mình, sau đó ông cười dữ dội . Đặt sách xuống, Destin lấy tay cầm miếng bánh mì.
“Tôi không thấy gì mắc cười cả .” Destin nhìn ông nói.
“Cậu sẽ mắc cười như tôi nếu cậu biết trông cậu đáng yêu thế nào “ Mr. Terrance vừa cười vừa đi lại bàn học. Destin nộp bài tập cho ông sửa. Trong lúc chờ đợi cậu nhâm nhi miếng bánh, vừa nghĩ ngợi : hôm qua Armand bơi bao lâu nhỉ? Cậu mải ngắm nhìn anh bơi mà quên cả thời gian, đến khi anh lên bờ thì cậu giật mình nhận thấy anh không đứng vững nữa. Lòng cậu đau đớn khi biết mình là nguyên nhân khiến Armand kiệt sức như thế, mà mình thì không thể giúp gì cho anh.
“Destin?”Terrance gọi lần thứ ba trước khi cậu tỉnh người nhìn ông.
“Tôi xin lỗi, thầy gọi có chuyện gì ?” Destin hỏi lại, từ từ cảnh giác một số chuyện. Đầu tiên là vị gia sư của mình đã di chuyển đến sát bên cậu và tay ông đang đặt lên đùi cậu. Thứ hai là ông ấy đang cầm gì đó quơ quơ qua lại trước mặt cậu.
“Tôi nghe nói cậu đang theo học hỏi Gayle Rogers?” Terrance bỏ tay ra khi biết cậu đã chú ý.
“Vâng.” Destin nhận lấy quyển sổ tay ông đưa .
“Tốt, hãy giữ lấy cái này và ghi chú vào nó những gì cậu làm được và kinh nghiệm cậu thu được” cậu bé gật đầu . “VẬy thì bây giờ ta dừng quyển sách ở đây nhé ”
“Okay.” Destin đáp, nhận thấy Terrance sẽ cho mình nghỉ sớm hôm nay
“Tôi ghét phải nghỉ sớm, nhưng hôm nay tôi có việc bận phải đi “” ông đứng dậy thấy Destin cũng đứng lên theo . Cậu tiễn ông ra cửa, khi hai người ra ngoài, cậu ngạc nhiên thấy Michael đang tiến về phía họ.
“Chào buổi sáng Destin.” Michael dừng trước cậu bé
“Chào anh,” Destin đáp lại. “Mr. Terrance đây là Michael, anh ta là người lái xe cho tôi.”
“Rất vui được gặp anh,” Terrance bắt tay chào. “Nhưng tôi phải đi ngay.”
“Tạm biệt thầy .” Destin quay lại Michael, người đang nhìn theo vị gia sư “Thế hôm nay trên lịch ta làm gì vậy?”
“Khi cậu học xong , tôi sẽ chở cậu đến chỗ cô Rogers.” Michael theo Destin vào nhà.
“Ah, vậy ta đến công viên nhé.” Destin mừng rỡ, cậu chạy vào thư viện gom những thứ mình cần rồi chạy vô nhà bếp, nơi có Margaret đang lườm cậu.
“Chuyện gì với dì ta thế ?” Michael hỏi nhỏ
“Dì ấy giận vì sáng nay tôi chỉ ăn toàn bánh mì.” Destin đi đến bàn ăn lấy camera.
“Cháu cần phải ăn nhiều vào.” Người phụ nữ nói, tay cầm trái táo và 1 trái lê lắc lắc cho cậu cậu chú ý.
“Dì cố gắng vỗ béo cháu à.” Destin nhìn mấy trái cây
“Làm như nó dễ xảy ra lắm, nhìn lại cháu kìa ,chỉ có da và xương.” Bà vẫn đưa 2 trái cây ra chờ đợi. CẬu hết nhìn qua táo rồi đến lê
“Trái lê nhé?” Destin hỏi thấy bà cười chiến thắng , bà gật đầu dúi vào tay cậu . Destin bỏ nó vào túi rồi đi ra ngoài, miệng lầm bầm về việc mình không đói nhưng không thể từ chối quả lê.
“Cậu không sao chứ?” Michael mở cửa xe cho Destin
“Tốt mà .” cậu bé bước vào xe. Chuyến đi diễn ra trong im lặng, đến công viên, Destin chỉ chỗ đậu xe cho anh rồi làm lơ khi Michael nhấn mạnh phải đến Gayle’s studio.
“Hãy nói cho tôi biết,” Michael bắt chuyện khi họ đang đi trên lối đi của công viên và đang ăn kem. “Cậu sống với ngài Riesel bao lâu rồi?”
“Sắp 1 tháng rồi .” Destin nhìn anh cười.
“Ồ, cậu sẽ không đến bên tôi và nói tôi hay dù tôi ở cạnh 1 người đàn ông, tôi cũng không biết ham muốn là gì chứ? ” Michael hỏi, thấy Destin đỏ mặt. “Đó là những gì Val đã nói tôi nghe trước khi cậu ấy cố gắng nhảy xổ vào tôi.”
“Um…” Destin nói, mắt nhìn vào que kem. “Anh tốt bụng, cao to, đẹp trai , nhưng tôi không nghĩ về anh theo cách đó, cho nên , không.”
“Tốt lắm , mặc dù tôi không biết mình có xúc phạm cậu không . Chỉ muốn xác nhận rõ thôi.”
“Vâng” Destin mỉm cười, cậu bước lên 1 cây cầu bắc ngang qua 1 con sông nhỏ . Dừng trên cầu, Destin ăn hết cây kem, rồi cậu cầm máy camera lên, nhìn toàn cảnh công viên, cậu thấy 1 bé gái đang chạy giỡn bắt bướm, cậu chụp liền mấy pô . Nhìn xuống dòng sông có đôi thiên nga đang bơi lội , cậu chụp tiếp vài tấm.
“Thế , cậu luôn cố gắng làm lạc đề tài lịch làm việc sao ?” Michael hỏi làm Destin hạ máy quay xuống.
“ Tôi sẽ làm theo lịch ấy chứ ,nếu tôi không theo, Armand sẽ nghĩ có chuyện gì xảy ra .” Destin bỏ đi, Michael không biết nói thế nào đành đi theo cậu đến dãi đất dọc bờ sông. Anh thấy cậu di chuyển xuống sông tính lội nước
“Không được xuống nước chơi.” Michael thở dài, thình lình thấy mình giống chị giữ trẻ “Ba mẹ cậu không cho cậu ra ngoài chơi nhiều , phải không?”
Người Destin chợt đông cứng lại và vẽ mặt không vui lắm.Anh biết anh đã lỡ nói sai chuyện gì đó về ba mẹ cậu. Anh im lặng nhìn Destin , cậu bé nhìn anh rồi lặng lẽ đi trở về xe. Michael nhìn theo cậu vài phút rồi chạy tới bắt kịp cậu, anh chú ý khi họ ra xe, Destin ngồi im lặng trên băng ghế trước. Bước vào, anh thấy 1 khuôn mặt sắc lạnh đã thay thế vẽ mặt vui vẽ dễ thương mọi ngày . Không nói thêm lời nào , Michael lái xe chở cậu đến văn phòng Gayle . Khi xe dừng lại, trước khi anh kịp mở cữa xe cho cậu, Destin đã bước ra . Anh theo sau cậu biết cậu đang làm lơ anh hoặc là đang rất giận dữ.
“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho hai vị.” người phụ nữ sau bàn tiếp tân hỏi khi Destin đặt tay lên bàn.
“Cô Rogers đang chờ tôi.” Cậu nói, người phụ nữ nhìn lên tay cậu rồi mỉm cười vui vẻ.
“Vâng, dĩ nhiên rồi, ngài Rarry, mời đi lối này.” Cô đứng dậy dẫn cậu ra chỗ thang máy. “Đi lên tầng 20, đó là văn phòng cô ấy, tôi sẽ báo cô ấy hay là cậu đang đến”
“Cám ơn.” Destin bước vào thang máy với Michael. Chuyến đi lên cũng im lặng, Michael không biết làm sao phá vỡ sự bế tắc này. Thang máy mở ra một văn phòng lớn trước mặt.
“Destin.” Gayle mỉm cười tiến về cậu
“Wow,” Destin tròn mắt bước qua cô đi thẳng đến cửa sổ to đùng bằng kính trong suốt trước mặt. “Cửa sổ có mở không vậy ?”
“Không.” Gayle quay lại theo cậu. “Bạn cậu là ai thế?”
“Đó là Michael,” Destin ngó qua vai mình. “Anh ta là chị giữ trẻ của em .”
“Tôi hiểu.” Gayle mỉm cười, chỉ vào máy quay fim “Và camera này làm gì thế?”
“Em muốn chụp vườn hồng và mọi thứ trong nhà Armand .” Destin quay lại, chú ý hoàn toàn vào cô.
“Ừ, lại đây và xem bảng kế hoạch này.” Cô gọi Destin lại, bày giấy tờ trên bàn.
“Chuyện gì xảy ra với gian phòng ngoài?” Destin nhìn lên cô và hỏi.
“Chúng tôi sẽ phá nó làm thành một phòng khác.” Gayle nói, thấy cậu bé lắc đầu phản đối.
“Thật tiếc khi chị bỏ nó. Đó sẽ là nơi rất tuyệt để ngồi nghĩ ăn điểm tâm hay đọc báo.”
“ Nhưng mọi thứ trong đó đã chết , không chỉ cây cối mà cả chậu hoa cũng phải sửa sang lại .” Gayle tỏ ra không đồng tình với cậu, cô cố giảng giải nhưng không thuyết phục nổi cậu, cuối cùng cô chịu thua. “Được rồi, chúng ta sẽ không phá hủy nó”
“Cám ơn chị.” Destin mỉm cười, di chuyển ra khỏi bàn.
“Không có gì. À, có một nhóm người sẽ đến họp chung đấy.” Gayle thông báo trong khi Destin đang dạo quanh văn phòng cô để ngắm trang và cây cối. “Hai người có muốn uống gì không?”
“Em không uống ạ.” Destin trả lời, Gayle quay sang Michael thấy anh cũng lắc đầu không uống .Destin hỏi cô. “Thế bao giờ cuộc họp bắt đầu?”
“Khoảng 15’ nữa. Tôi có chuyện phải làm, hãy tự nhiên như ở nhà nhé, tôi sẽ quay lại trong vài phút.”
“Okay.” Destin đáp, rồi cậu nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh. “Thật là thú vị.”
“Ừ, cậu có thể thấy cả thành phố.” Michael nói trong khi Destin đứng dựa tay vào cửa kính, cậu giơ máy chụp hình chụp thành phố nhiều tám liền.Một lát sau cậu dừng lại khi nghe tiếng chân người bước vô phòng.
“Mời các anh ngồi.” Gayle mời mọi người an tọa, cô thấy Destin đang đứng sát cửa sổ lưng quay về phía mọi người.
“Cô gái ấy là ai vậy?” Một trong số họ hỏi, mắt quét qua người Destin.
“Đây là Destin Rarry.” Gayle giới thiệu, người đàn ông đó xụ mặt lại. “Destin đến tham gia với chúng tôi nào.”
“Hum “ cậu bé hơi bối rối, tay vẩn giữ máy chụp hình.
“Thế đây tên điếm bé nhỏ của Armand à.”Hắn nói làm Michael đứng lên ngay nhưng anh dừng lại khi nghe Destin cười nhỏ. Cậu không bỏ camera ra khỏi mặt khi cậu quay lại , mắt nhìn mọi người qua ống kính và chụp liền mấy tấm.
“Tôi xin lỗi, tôi không biết tên anh ?” cậu hỏi người mới lên tiếng.
“Dale Shoes.” Hắn trả lời, thấy camera đang chĩa vô hắn , hắn tự hỏi sao tên tóc đỏ này có thể bình tĩnh thế .
“Ngài Shoes, tôi ghét phải nói điều này nhưng tôi không phải tên đ*** của Armand .” Destin chụp cái gương mặt ngạc nhiên của hắn.
“Thôi nào, Armand mua cho cậu mọi thứ và đổi lại cậu ngủ với anh ta ” Dale nói thấy Destin lại cười lần nữa sau ống kính.
“Nếu tôi cưới anh ta thì không vấn đề gì phải không?” Destin hỏi.
“Đó thì khác hẳn.” Dale nói
“Tôi nghĩ anh đang ghen.” Destin phán 1 câu chắc nịch.
“Ghen với cậu á ? tôi không nghĩ thế.” Dale vừa dứt lời thì thấy camera bỏ xuống khỏi gương mặt Destin. Hắn sửng sờ trước khuôn mặt trẻ tuyệt đẹp ấy vài giây rồi vội giật mình khi bắt gặp cặp mắt màu xanh bạc nghiêm nghị.
“Không phải ghen với tôi,” Destin nhún vai nói, cậu rất mệt mỏi khi mọi người luôn vội kết luận về cậu, và Armand không làm gi xấu ngoài cho cậu tình bạn và sự tôn trọng. “Mà ghen với Armand.”
“Tôi nghi ngờ về điều đó.” Dale thấy cậu băng qua phòng đến chỗ họ
“Ồ rất đơn giản, anh biết đó , anh ghen vì Armand là một người đồng tính nhưng lại cực kỳ thành công hơn anh.Anh nghĩ thế là không công bằng” Destin nhìn qua 3 người còn lại. “Và hơn nữa, thật sự anh đã nghĩ tôi là con gái khi mới bước vào.”
“Cậu không có căn cứ.” Dale chối, Destin khoanh tay trước ngực, bộc lộ bàn tay phải ra . Dale nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu bé , hắn biết Destin cũng nhận ra điều đó.
“Tôi nói không đúng sao?” Destin hỏi mà không đợi sự trả lời của hắn.
“Được rồi, chúng ta làm việc thôi?” Gayle hòa giải. Một nụ cười nở nhẹ trên môi cô khi cuộc họp bắt đầu.
XXXXX
“Được rồi, để đó đi .” Armand quát lớn người thư ký, cô sợ hải để hồ sơ lên bàn rồi đi nhanh ra ngoài.
“Chàng trai, cậu đang quạu chuyện gì thế .” Giọng Adam vang lên ở đầu dây điện thoại bên kia.
“Im đi, anh muốn gì?” Armand hỏi la lớn vào phone.
“Tôi chỉ muốn biết mọi chuyện vẫn ổn cả thôi . Mà nói tôi nghe, sao anh lại nạt cô thư ký thế?”
“Không phải việc của anh” Armand nói, nghe tiếng cười khùn khục từ bên kia.
“Vậy là chuyện về Destin nữa à?” Adam hỏi nghe Armand thở dài mệt mỏi. “Vẫn là vụ bế tắc quan hệ ấy sao?”
“Tôi không biết làm sao bây giờ,” Armand nói, có vẻ đang tâm sự với chính mình hơn là với Adam. “Cuối cùng tôi sẽ làm tổn thương cậu bé, tôi biết điều đó, có lẽ tôi nên tìm người nào khác để giải tỏa bớt ham muốn này .”
“Cứ như anh làm được điều đó vậy,” Adam nói nghe Armand khịt mũi khinh khi. “ Tôi không muốn nói tới từ M lần nữa (Masturbation) nhưng đó là cách mà anh cần làm bây giờ, hoặc là anh đi bước cuối cùng và chiếm hữu cậu bé. ”
“Tôi đã cố, tối hôm qua, ở hồ bơi.” Armand nói.
“Và cậu bé đã từ chối anh?” Adam hỏi, giọng thình lình lo lắng
“Không,” Armand đáp, không chắc có nên kể hết sự thật cho Adam nghe không. “Chỉ là.. cậu ấy còn nhỏ quá”
“Cậu ấy chỉ thua anh có 8 tuổi thôi, và chắc anh không cần tôi nhắc lại cho anh nhớ lúc bằng tuổi cậu bé anh đã làm gì chứ ?” Adam hỏi ,nghe Armand cười. “Vậy thì nói tôi nghe chuyện gì xảy ra ở hồ bơi đi?”
“Tôi không muốn.” Armand dựa người vào ghế. Anh nghe im lặng từ đầu dây bên kia, cuối cùng anh nhắm mắt thở dài “Chỉ là, chuyện ấy diễn ra rất tốt và cậu ấy cũng chấp nhận nó dễ dàng.”
“Và điều đó làm anh thất vọng?” Adam hỏi.
“Không” Armand không chắc phải giải thích như thế nào, cuối cùng anh cố hết sức mà nói . “Tôi sợ tôi quá mạnh bạo mà làm tổn thương cậu ấy.”
“Thế anh đã làm gì?” Adam hỏi tiếp, Armand lại thở dài.
“Tôi kêu cậu bé về phòng mình,” Armand trả lời. “Sau đó tôi bơi đến khi mình kiệt sức.”
“Tôi xin lỗi, thưa ngài ?” Cô thư ký Tate lên tiếng tại cửa văn phòng, thấy Armand nhìn cô “Bác sĩ có gọi , ông ấy quên dặn Michael loại thuốc mỡ Destin cần để thoa lên vết may của cậu ấy.”
“Vết chỉ may ?” cả Armand và Adam nói cùng lúc. Người phụ nữ đi đến đưa anh toa thuốc, “Tôi sẽ gọi anh sau, Adam.”
“Ừ” Adam đáp khi điện thoại cúp máy.
“Hủy hết mọi cuộc hẹn cho tôi .” Armand đứng dậy đi nhanh ra cửa . Anh thậm chí cũng không nói gì với Gates khi bước vào xe.
“Về nhà sao, thưa cậu?” Gates hỏi nhìn vẻ mặt giận dữ của Armand . Armand gật đầu bước vô xe, không khí chuyến đi im lặng đáng sợ.
Armand bước nhanh mỗi lần 2 bậc trên bậc thềm, đẩy cửa ra anh đi thẳng vào nhà bếp. Anh dừng lại, 3 người quay ra ngạc nhiên khi gặp anh.
“Armand.” Destin chào , tay vẫn đặt trên túi chườm nước đá đang đắp trên 1 bên đầu cậu
“Văn phòng tôi, ngay.” Armand hét lên ra lệnh cho cả Destin và Michael. Anh nhìn họ vội vã đứng lên đi thẳng vào văn phòng, anh theo sau đóng cửa lại , ngồi xuống ghế của mình , anh nói “Bỏ tay ra cho anh xem .”
“Armand.” Destin tính phản đối thì gặp cái lườm của anh, Cậu bỏ túi nước đá ra . Ngay phía trên mắt trái là một đường cắt nhỏ với mười mũi khâu và 3 miếng băng gạc , xung quanh nhiều vết xước và bầm nhẹ.
“Giải thích đi.” Armand nhìn Michael.
“Em chơi đá banh với đội làm vườn” Destin lên tiếng khiến tia nhìn giận dữ của Armand lại hướng về cậu
“Tôi đã giao phó sự an toàn cậu bé cho anh .” Armand quay lại Michael.
“Thưa ngài, tôi rất xin lỗi, tôi đã không có mặt ở ngoài khi cậu ấy quyết định chơi bóng với các nhân viên.” Michael nói. “Tôi chỉ vừa đến khi sự việc xảy ra”
“Tại sao tôi không được thông báo ?” Armand hỏi.
“Bởi vì em đã xin họ đừng làm phiền anh ” Destin tiến lại gần bàn Armand. “VÀ đừng trách Michael, thậm chí nếu anh ấy có mặt ở đó em vẫn cứ chơi bóng .”
“Trước đây, Anh đã nói rõ nếu em bị thương gì thì phải báo cho anh ngay” Armand nhìn cậu. “Và Michael, anh rất tiếc , nhưng anh ta phải nghỉ việc thôi .”
“Đừng.” Destin bước vội qua bàn làm việc.
“Em không thay đổi quyết định của anh được đâu.” Armand nói, quay ghế lại khi cậu thu nhỏ khoảng cách 2 người. Anh ngạc nhiên khi Destin ngồi lên hai chân và vòng tay quanh cổ anh. “Làm ơn đi mà” Destin thủ thỉ. “Em có thể giữ anh ấy lại không, em hứa sẽ dắt anh ấy đi dạo, cho anh ấy ăn và tắm mỗi ngày?”
“Destin,” Armand gọi, Destin hơi đẩy người trở ra để ngước lên anh.
“Làm ơn nhé..é…?” Cậu năn nỉ rồi vươn người ra phía trước hôn Armand 1 nụ hôn rất nhanh nhưng cũng đủ làm anh xiêu lòng.
“Michael có thể ở lại,” Armand nói, mắt không rời khỏi Destin. “Michael ,anh có thể đi, ta sẽ nói chuyện sau”
“Vâng thưa ngài.” Michael đứng lên rời khỏi phòng. Một nụ cười nở trên mặt Armand khi anh vòng tay qua eo cậu bé. Một tay anh giơ lên sờ nhẹ vết thương Destin.
“Làm sao chơi đá banh lại bị thương thế này” Armand hỏi, ngữa đầu Destin ra để hôn lên cổ cậu bé.
“Em vấp phải một bức tượng ở ngoài sân.” Destin đáp, nhắm mắt cảm nhận nụ hôn .
“Và anh thấy em biết học những mánh lới dụ dỗ rất nhanh đó .” Armand nói làm Destin bật ra nhìn anh ngạc nhiên không hiểu.
“Well, anh dùng cơ thể em để đạt điều anh muốn nên em nghĩ làm thế cũng công bằng.” Destin trả lời , Armand cười thú vị . Anh thấy cậu bé đỏ mặt khi mắt cậu ngó xuống người anh.
“Có đau lắm không?” Armand vuốt nhẹ tóc Destin để xem vết thương rõ thêm
“Giờ thì không, bác sĩ đã cho em thuốc giảm đau.” Destin trả lời, cầm túi nước đá đưa lên mặt. “Anh sẽ ở đây hay phải về công ty?”
“Anh không chắc nữa.” Armand thừa nhận. Từ lúc Adam đi du lịch, anh thực sự không kiểm soát hết mọi chuyện .” Anh sẽ gọi cô Tate để xem cô ấy nói gì.”
“Ồ,” Destin đáp, dựa phần đầu không bị thương vào vai Armand. Cậu cảm thấy tốt hơn khi có vòng tay Armand bên mình
“Công việc với Gayle như thế nào?” Armand hỏi.
“Rất thú vị ạ, kế hoạch rất tốt ”
Armand im lặng, anh từ từ cảm nhận cơ thể trên người mình bắt đầu nặng dần, anh mỉm cười. Anh nghĩ bác sĩ đã cho thuốc giảm đau kèm tác dụng gây ngủ cho cậu bé. Lắc đầu, anh đứng lên, ẵm cậu trên tay nhẹ nhàng đi về phòng Destin.
XXXXX
Destin vào nhà bếp vào sáng hôm sau, cái đầu đang giết cậu, những vết may đang xiết chặt lại hơn. Cậu ngồi xuống bàn ăn đối diện với Armand với tờ báo trên tay. “Chào buổi sáng.”
“Chào em, tối qua em ngủ ngon không ? ” Armand nhìn qua tờ bào đang đọc.
“Ngủ ngon, em nghĩ thế.” Cậu cám ơn Magaret khi bà đặt bữa sáng xuống bàn. UỐng ly nước trái cây cùng với mấy viên thuốc giảm đau xong, cậu bắt đầu ăn
“Anh phải đi đây.” Armand đứng dậy, liếc nhìn Destin thấy câu dường như sắp ngủ gục trên bàn “Anh sẽ gặp em tối nay, ok?”
“Vâng.” Destin nhìn lên mỉm cười. Khi Armand rời khỏi, cậu quay lại bữa sáng , cậu không muốn ăn nữa, Margaret ngồi xuống đối diện với cậu.
“Cháu chắc cháu không sao chứ ? “ bà quan tâm hỏi.
“Vâng, khi thuốc giảm đau có tác dụng cháu sẽ ổn thôi.” Destin mĩm cười yếu ớt. “ Và nhân tiện, chúc mừng sinh nhật dì “
“Cám ơn cháu.”
“Thề dì dự tính làm gì tối nay?” Destin hỏi khi cậu nhai nhai miếng bánh mì.
“Không biết nữa, Stu nói anh ấy đã lo mọi thứ , dì chỉ cần chuẩn bị trước lúc 7 giờ thôi”
“Ồ.” Destin nhìn đồng hồ. “Mr. Terrance sắp tới rồi.”
“Cháu chắc cháu học được hôm nay chứ?” Bà hỏi khi cậu cầm dĩa ăn sáng đem đi rửa, bà giật lấy rồi xua cậu ra ngoài . Trên đường ngang qua thư viện, cậu nghe tiếng gõ cữa, cậu chạy lại mở thì thấy Terrance đã đến.
“Chào buổi sáng, Destin.” Ông bước vào
“Chào buổi sáng.” Destin chào ông rồi đi vào thư viện, cậu ngồi xuống bàn và đưa bài tập cho ông xem, bắt gặp cái nhìn kỳ lạ của ông “Gì thế?”
“Xảy ra chuyện gì ?” Mr. Terrance chỉ lên vết thương trên mặt Destin
“Tôi chơi đá banh và bị vấp té.” Destin nói, ông gật đầu
“Thế ngày đầu tiên của cậu với cô Rogers thế nào ?”
“Chán lắm, toàn là họp với các nhà thầu và bàn kế hoạch”
“Tôi hiểu” Mr. Terrance gật đầu, vừa đọc bài làm của cậu. “Cậu có biết sẽ theo cô ta bao lâu trong vụ làm ăn này không?”
“Đến khi nó xong, tôi nghĩ thế , tôi đang mong đợi cuộc đấu thầu bắt đầu “
“Đươc rồi.” Ông nhìn cậu bé lần nữa . Với tay ra, ông đặt 1 tay lên vai Destin khi ông đưa 1 quyển sách cho cậu . “Tôi đang nghĩ cậu hơi yếu môn toán nên chúng ta sẽ học chúng .”
“Okay.” Destin gật đầu, mở sách ra. Cậu thực sự không thích môn này, nhưng không thể bỏ qua nó, cậu tự hỏi Armnand có giỏi toán không ? Bài giảng bị đánh bại khi thuốc giảm đau bắt đầu có tác dụng, chúng làm Destin khá buồn ngủ
“Destin?” Terrance hơi sát vào người cậu, tay chỉ vào vấn đề họ đang giải quyết “Cậu có lắng nghe không?”
“Thực sự không chú ý lắm.” Destin trả lời, nhích người xa ra ông “Và nó không dễ hiểu lắm.”
“Nó sẽ nếu cậu chú ý nghe.” Mr. Terrance lấy viết chì trên tay Destin sữa vào lỗi sai.
“Ồ.” Destin gật đầu, giờ nó đã dễ hiểu hơn
“Thôi, chúng ta kết thúc bài học ở đây,cậu cố làm xong các bài tập hôm nay, lần sau ta sẽ sửa chúng.”
“Vâng ạ.” Destin đáp, nhìn thầy mình xếp đồ đi về. Cậu cố ngồi lại làm cho xong bài tập nhưng không cách nào kết thúc được, lắc đầu cậu vô nhà bếp, hy vọng Magarett có pha sẵn cafe
“Chào Destin.” Michael chào cậu, anh đang ngồi nói chuyện với Margaret.
“Chào,” Destin đi lại chỗ pha café, đổ đầy 1 cốc, cậu lại ngồi với Michael. “Kế hoạch hôm nay là gì?”
“Cậu đến gặp cô Rogers lúc 1h, và thử quần áo lúc 6 h.”
“Thử quần áo vì cái gì ?” Destin hỏi, hai tay cầm cái cốc cafe
“Tôi không biết.” Michael đáp
“Đầu cháu sao rồi?” Margaret hỏi cậu
“Vẫn còn đau ạ, nhưng cháu chịu được”
“Dì biết.”
“Cháu sẽ lên nằm nghĩ một chút “ Destin đứng dậy rời bếp.
Armand rời mắt khỏi bản kế họach để nhìn Gayle , người đang ngồi đối diện bàn anh . Anh không biết anh có nên cười vì những gì Destin nói với Dale Shoes ngày khôm qua không . Anh có thể thấy Gayle đang chờ anh đồng ý bản kế hoạch.
“Armand?” Gayle hỏi
“Chúng rất tốt.” anh ký vào tờ giấy .”Được rồi chứ. Còn gì thế ?”
“Tôi đang tìm hiếu xem cái gì khiến anh thay đổi .” Cô tựa người vào ghế tiếp tục nhìn anh. “Cậu ta thu hút anh điểm nào ?”
“Destin?” Armand hỏi lại, cô gật đầu. “Lúc đầu, cậu ấy bị đánh tôi tới cứu, tôi cứ nghĩ cậu ấy là con gái.”
“Ồ, thế rồi anh nhặt cậu bé lên và đem về nhà?” cô mỉm cười
“Đúng thế.” Anh trả lời làm cô không cười nữa.
“Tôi chỉ nói đùa thôi.” Gayle nói.
“Tôi thì không.” Armand đứng lên đi lại bàn làm việc “Tôi thấy mình không thể bỏ cậu bé lại đó, rồi tôi biết cậu vô gia cư, và trước khi tôi nhận thức lại, chúng tôi đã thành 1 cặp.”
“Ồ. Cậu ấy có một ảnh hưởng nhất định với anh” Gayle nhận xét, cô cũng đứng lên thu gom giấy tờ .
“Thật sao?” Armand quay lại nhìn cô lần nữa.
“Ừ.” Cô bước ra khỏi văn phòng ,mỉm cười với cô thư ký, cô thẳng tới thang máy. Cô luôn thích Armand không chỉ vì anh dễ dãi trong công việc , anh ấy còn là 1 người biết quan tâm người khác . Chỉ một điều duy nhất cô khó chịu ở Armand là sự tin tưởng anh ấy đặt không xứng đáng với tình yêu nhận được, vì thế những người yêu trước đều ra đi.
Trở về văn phòng cô kiểm tra đồng hồ thấy mới qua 1 h , đậu xe vào bãi, cô lên văn phòng thì thấy Destin đã ngồi chờ mình “ Xin lỗi tôi về trễ “
“Không sao.”
“Armand đã phê chuẩn bản kế hoạch, tuần tới chúng ta sẽ tổ chức đấu thầu, còn tuần này ta sẽ khảo sát hết 1 lượt khách sạn xem còn thứ nào giá trị có thể giữ lại không.”
“Okay.”
“Tôi có nghe về vụ tai nạn của cậu.” Gayle nhìn miếng băng lớn trên đầu Destin.
“Ồ.” Destin ngồi xuống ghế đối diện bàn cô
“Cậu chắc mình làm việc được hôm nay chứ?”
Cô hỏi thấy Cậu bé gật đầu , mắt cô quay sang Michael, người từ nãy giờ đứng im lặng phía sau khá xa “Còn anh thì sao?”
“Chắc rồi.” anh trả lời, cô mỉm cười .“Okay vậy ta đi nào ” .
CẢ ba rời văn phòng , họ xuống đến khu vực tiếp tân thì thấy có 4 người đang đứng đó. “Ôi tốt quá,mọi người đều có mặt ở đây . Stacy , tôi sẽ đến khách sạn cả ngày hôm nay”
“Okay.” Cô thư ký trả lời, cả nhóm đi ra ngoài.
“Destin,” Michael gọi, cậu bé nhìn lên anh . “Tôi muốn cám ơn cậu ngày hôm qua đã xin giúp tôi.”
“Tôi bị thương không phải lỗi do anh, và Armand chỉ giận thôi , ngoài ra tôi cũng thích anh lắm .” Destin mỉm cười nói, Michael cũng cười theo rồi anh quay lại chú ý lối đi . Xe dừng tại bãi đỗ vắng hoe trước khách sạn , anh mở cửa xe cho Destin rồi cả nhóm đi vào trong.
“Được rồi mọi người, đây là những việc ta sẽ làm ngày hôm nay” Gayle thông báo “ Tất cả các phòng đều trống, ta sẽ tháo bỏ tất cả đồ vải lanh ra. Chúng ta sẽ làm theo nhóm. Destin làm với Anna, Ben với Betty, Sarah và ted. Michael với tôi, tôi cần 1 người thật khỏe “
Họ gật đồng đồng ý, rồi quay lại khi thấy bà Jennet Smith xuất hiện ơ đại sảnh với nụ cười trên mặt. “Nơi này khá yên tĩnh đó”
“Đừng lo lắng, chúng tôi sắp tạo nhiều tiếng ồn đây.” Gayle nói. “Bà Smith sẽ chỉ cho các bạn chỗ làm.”
“Vâng, mời đi theo lối này.” Bà dẫn đường cho cả nhóm.
“Anh không sao chứ Michael?” Gayle hỏi anh ấy khi thấy Michael nhìn theo Destin đang rời phòng
“Tôi chỉ quan tâm Destin mà thôi.” Sau đó anh quay lại đi theo cô.
XXXXX
Destin nhìn xuống cái giường cậu đang tháo ra ra. Cậu nhận thấy Gayle còn hơn cả một nhà thiết kế nội thất, công ty của cô làm tất cả, từ việc tháo bỏ ban đầu đến việc thay thế những bức tranh cuối cùng. Cậu nhìn người phụ nữ làm chung tổ với mình.
“Chị làm chung với Gayle bao lâu rồi ?” Destin hỏi, tay thảy tấm ra giường vào thùng rác.
“Khoảng 4 năm.” Chị trả lời, thảy cái gối vào 1 đống . Họ đang tháo đồ vải lanh ở tầng 3 khách sạn.” Thế còn cậu? ”.
“Hôm nay là ngày thứ hai, tôi không thực sự làm cho cô ấy. Nó giống như một sự giúp đỡ dành cho chủ khách sạn , nên tôi ở đây”
“Ồ tôi hiểu.” Anna nói, nhìn cậu qua vai.
“Đó có nghĩa là gì ?” Destin hỏi, kéo mạnh ra giường bỏ vào thùng rác, cậu chờ chị giải thích.
“Chúng tôi nghe đồn ngài Riesel đã yêu cầu cho người yêu ông ấy tham gia dự án này , chúng tôi chỉ không biết nó có thật hay không .” Anna thấy hai má cậu bé ửng đỏ lên “Tôi nghĩ đó là 1 sự hiểu lầm, tôi thấy cậu khác hoàn toàn với những gì người ta đồn đãi.”
“Ồ.” Destin đáp, cậu đi vào nhà tắm lấy những cái khăn trên giá xuống.
“Hey đừng lo nghĩ về nó , Destin.” Anna nói. “ Cậu là một cậu bé tốt và cậu làm việc rất chăm chỉ “
“Thanks.” Destin cám ơn chị. Họ làm việc xong phòng đó rồi di chuyển sang phòng khác. Khi làm được khoảng 2/3 tầng 3, Destin dừng lại uống thuốc.
“Chuyện gì xảy ra với cậu thế?” Anna hỏi khi Destin tháo miếng băng kiểm tra vết chỉ .
“Chơi đá banh.” Destin nói, cậu rên khẽ. Chết tiệt, nó bắt đầu ngứa , và khoảng 2 tuần nữa cậu mới tháo chỉ ra. Trở lại công việc cậu thấy chị lắc đầu rồi tiếp tục công việc.
“Ah, phòng cuối cùng.” Anna reo lên khi mở của phòng. Họ đang làm việc thì nghe tiếng gọi ngoài cửa
“Destin? “
Ló đầu ra ngoài phòng tắm , Destin thấy Michael đứng đó.
“Vâng?”
“Đi nào, chúng ta trễ buổi thử quần áo rồi . Tôi đã nói với Gayle, Armand đang đợi ở nhà .
“Okay.” Destin trả lời, nhìn lại Anna.
“Đừng lo, ta cũng sắp xong rồi.”
“Cám ơn chị.” Cậu theo Michael ra ngoài. “Anh ta có giận không?”
“Anh ấy nói cậu đừng lo về buổi thử quần áo, anh ấy sẽ dời sang ngày khác.” Michael nói khi họ rời đại sảnh ra bãi giữ xe. Lên xe Destin muốn ngủ ngay, cậu mệt vì công việc hôm nay .Nhưng không, khi xe về tới nhà, cậu đi thẳng vào nhà bếp thấy Margaret đang diện đồ rất đẹp.
“Wow, dì đẹp quá.” Destin khen bà nức nở làm bà đỏ cả mặt
“Và Cháu trong có vẻ mệt mỏi quá” bà nói
“Gayle bắt em làm nhiều lắm sao?” Armand mỉm cười hỏi cậu. Destin chỉ gật đầu khi cậu ngồi vào ghế , gục đầu lên tay cậu nhắm mắt ngủ. Cậu chỉ tính nhắm mắt vài phút thôi .
“Destin?”
“Hum?” Destin mở mắt nhìn Armand
“Ăn đi em .” Armand nói, cậu ngồi dậy
“Mọi người đâu rồi?” Destin hỏi, tay bắt đầu cẩm muỗng lên
“Đi hết rồi, trong lúc em ngủ.” Armand cười. “Ăn đi rồi chúng ta sẽ xem vài bộ phim, tối nay chỉ có 2 chúng ta thôi.”
“Okay.” Destin đáp, họ im lặng ăn. Khi ăn xong, Destin dọn dẹp dĩa cho vào máy rửa chén rồi theo anh ra ngoài phòng khách .Họ ngồi xuống 1 cái ghế sofa khổng lồ, Destin cầm remote mở tivi lên. Armand sắp xếp những gối dựa cho thoải mái, rồi anh đặt Destin xuống vị trí anh muốn “Anh xong chưa?”
“Um hum,” Armand trả lời, kéo cậu bé sát vào người mình , họ cùng xem phim. Destin dựa lưng vào người anh , cậu nhích mình qua lại để đặt đầu lên cánh tay Armand “Thoải mái chưa?”
“Vâng.” Destin cười, cảm nhận tay Armand ôm chặt lấy mình. Sau đó cậu cuốn mình theo bộ phim cho đến khi mắt cậu nặng dần.
“Em luôn ngủ trên người anh, bộ anh chán đến thế sao?” Armand hỏi, miệng anh day nhẹ nhẹ lên tai Destin. Anh thấy người Destin run run lên.
“Không, bên anh rất dễ chịu nên em hay buồn ngủ .” Destin trả lời, cậu nghiêng cổ cho anh hôn lên nó. Destin trở mình đối diện với Armand, đôi mắt vẫn còn buồn ngủ nhìn vào mắt Armand . Vòng tay quanh cổ, cậu hôn lên môi anh, cậu chỉ cho hai môi chạm vào nhau rồi lại tách ra . “Anh làm em cảm nhận sự an toàn và ấm áp.”
“À” Armand gật đầu, chỉ cần những lời nói chân tình ấy Destin đã cuốn hút Armand vào mình. Anh hôn cậu say đắm. Hai người quấn quýt bên nhau quên cả bộ phim đang chiếu . Destin khó khăn lắm mới đẩy người anh lên để hỏi “…Anh muốn em…um..muốn làm em…”
“Ừ.” Armand đáp, tìm remote tắt tivi, căn phòng trở nên yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng lửa kêu tí tách tại lò sưởi. Anh nhìn xuống khuôn mặt ửng đỏ của Destin , mỉm cười “Và anh chỉ mới bắt đầu thôi.”
Nhiều tiếng rên thoát ra khỏi Destin khi Armand khám phá cơ thể cậu. Từng ngọn sóng tình yêu cuốn trôi hai người đến đỉnh khoái lạc. “Armand?”
“Hum?” Armand hỏi, miệng anh vẫn di chuyển trên cơ thể cậu.
“Nó có đau không?” Destin nhìn vào mắt anh hỏi . “Khi chúng ta tiến tới bước cuối cùng, nó sẽ không đau chứ?”
“Em có đau khi anh dùng tay không?” giọng Armand còn hơn cả tiếng thì thầm .
“Một chút thôi .” Destin trả lời, bổng thấy Armand nhấc người lên khỏi cậu. Cậu muốn phản đối, muốn kéo anh lại để anh tiếp tục những gì mình đang làm , nhưng hai tay đang bị Armand nắm giữ “Không sao đâu, em đã sẵn sàng .”
Armand lầm bầm gì đó trong miệng khi mặt anh vùi vào cổ Destin . Trong những phút vừa qua anh đã quên mất Destin hoàn toàn ngây thơ trước chuyện này. Chửi rũa thêm vài câu nữa, anh muốn hét lên cho hã tức trong lòng. Một hồi sau, anh hít sâu vào rồi nói : “ Em chưa sẵn sàng đâu”
“Không, em đã chuẩn bị rồi .” Destin nói, giọng hơi khó chịu.
“Chưa đâu, nhưng em sẽ thôi.” Armand nói, trước khi Destin kịp hỏi lại ý anh là gì, miệng Armand đã chiếm lấy cậu lần nữa. Nụ hôn lần này khác hẳn, lưỡi anh chọc ghẹo lưỡi cậu, nó dụ dỗ cho cậu xâm nhập miệng anh để từ đó anh quấn lấy. Không chỉ lưỡi mà toàn thân Armand đều hành động, lần này anh quyết chuẩn bị cho cậu thật kỹ. Từng tiếng rên thoát ra dồn dập, Destin không chịu nỗi sự tra tấn ngọt ngào này.
“Ồ chúa ơi, dừng lại!” Destin thở mạnh. Cậu muốn thoát khỏi cảm giác mà anh đang tạo nên trong cậu .
“Thư giản nào.”
“Em không thể.” Destin nói, mọi thớ cơ trong người cậu như căng lên.
“Dĩ nhiên là em có thể, hãy thư giản và cảm nhận .” Armand thì thầm lên tai cậu.
“Okay.”
“Ngoan lắm.” Armand lại tiếp tục cho cậu quen dần sự đụng chạm
“Armand không.. đừng thêm nữa…!” Destin bấu chặt lưng anh. Cậu cảm thấy anh dừng lại, cậu kêu lên “Đừng.. đừng dừng lại.. làm ơn….”
“Thế em muốn anh tiếp tục hay dừng lại?” Armand cười nham hiểm
“Làm ơn…” Destin lắc đầu mình. Cậu cũng không biết mình muốn gì nữa, có gì đó trong người cậu đang nứt gãy . Cậu không nhận ra mình thì thầm tiếng “Làm ơn” cho đến khi miệng Armand khóa chặt miệng cậu.
“Em muốn gì nào?” Armand hỏi nhỏ vào tai Destin
“Em…em không biết ..em cần..cần…,” Destin cong người lên khi tay anh tiếp tục công việc. Cậu cào chặt vào lưng anh. Armand nghiến răng hít thở mùi cơ thể cậu. Nó không còn mùi thơm hoa hồng như lúc đầu mà bây giờ là mùi mồ hôi ngọt ngào của da thịt. Nếu Destin như thế này lúc chưa có kinh nghiệm, anh có thể tưởng tượng cậu bé sẽ ra sao khi họ làm tình thực sự ! Anh muốn chiếm lấy Destin ngay nhưng anh muốn 1 từ chấp nhận từ miệng cậu trước.
“Anh đang cố giết em đấy.” Destin nói khẽ, nước mắt ứa ra.
“Đừng.” Armand hôn lên dòng chảy ấy trước khi nút nhẹ cổ cậu “Chỉ cần em nói em muốn gì.”
“Em không biết nữa.” Destin sờ mặt anh “Em cần anh gần hơn , em muốn cảm nhận anh.”
“Destin.” Armand nói khi tay cậu chuẩn bị cỡi áo anh. Một tiếng động vang lên, tiếng chuông điện thoại di động, Armand làm ngơ cho nó reo một hồi thì ngưng, nhưng điện thoại trong văn phòng anh vang lên . “Chết tiệt.”
“Gì thế?” Destin thì thầm hỏi.
“Đợi chút nhé, không có gì đâu.” Armand cầm điện thoại trên bàn lên kiểm tra số gọi. Anh rủa thầm tiếp, đó là số của bảo vệ công ty. Anh nhìn lại cặp mắt xanh bạc đang tràn trề đam mê chờ đợi mình, anh nói “Anh phải gọi cho họ xem chuyện gì đã xảy ra “
“Okay.”
“Chuyện gì thế?” Armand gọi điện thoại hỏi , giọng anh hơi không ổn định như bình thường. Mắt anh nhắm lại , người đàn ông đầu dây bên kia đã phá hủy buổi tối nay của anh .” Tệ như thế nào?” Anh im lặng lắng nghe. Tắt máy, anh đặt điện thoại xuống bàn.
“Armand?” Destin hỏi khi nghe anh chửi rủa thêm lần nữa.
“Anh xin lỗi, Destin.” Armand nói khi tụt xuống thấp người cậu bé. Destin tính hỏi tại sao thì miệng Armand đã phủ kín cậu. Anh hoàn tất công việc mình làm để cậu đạt đến đỉnh điểm , Destin nắm chặt lấy bộ da lót ghế . Khi xong, cậu rã rời mệt mỏi, lấy hơi dài sau một lúc cậu hỏi
“ Chuyện gì xảy ra thế anh ?”
Armand bế cậu lên, quấn một tấm chăn vào người Destin.“Khách sạn ở Las vegas của anh bị cháy .” Armand ôm cậu vào lòng “Anh phải bay đến đó nhưng anh không muốn rời xa em ”
“Ồ.” Destin vòng tay qua cổ anh. “Em rất tiếc.”
“Cám ơn em.” Armand ôm cậu, anh rất muốn đem Destin lên lầu và bỏ mặc cả thế giới sau lưng, nhưng anh không thể . “Em sẽ không sau khi ở đây một mình đến khi 2 vợ chồng chú Gates trở về chứ?”
“Vâng ạ.” Destin đáp , cậu ghét ở một mình, nhưng ít ra ở đây cậu được an toàn . Armand đặt cậu bé sang một bên, anh đứng dậy . “Anh đi thu xếp hành lý đây.” Armand rời khỏi phòng. Ngồi một mình trong vài phút, Destin mặc lại quần áo rồi theo sau Armand, cậu vào phòng anh thấy anh đang xếp đồ vào vali.
“Em có thể ngủ ở phòng anh không?” Destin hỏi, Armand nhìn qua vai mình
“Dĩ nhiên được chứ, em vào đây.” Destin đi lại trèo lên giường anh, kéo chăn lên, cậu tiếp tục quan sát anh đến khi Armand đóng vali lại, anh đến ngồi bên cậu “Anh sẽ gọi sao ,nhé?”
“Okay.”
Armand cúi xuống hôn nhẹ lên trán Destin rồi anh đứng dậy nhặt hành lý lên và rời phòng . Destin nhìn căn phòng trống , cậu nghĩ tới hai bác Gates không có ở nhà cũng như Michael không có mặt ở đây . Cậu lăn mình qua vùi mặt vào gối Armand tự hỏi ai sẽ chở anh ra phi trường
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook