Tìm Kiếm Thiên Đường
-
Chương 1: Phần mở đầu
Armand Riesel của tập đoàn khách sạn Riesel đứng nhìn chàng trai tóc vàng bước xuống cầu thang chính của ngôi biệt thự. Anh ta không thực sự giận dữ, không một chút nào. Chàng trai dừng lại nơi chân cầu thang, đặt ngón tay sơn đỏ lên môi dưới trước khi ngước cặp mắt xanh nhìn anh.
“ Anh vẫn còn giận sao?” một chân mày cong tuyệt đẹp nhướng lên theo câu hỏi.
“ Không, Val, tôi không giận ” Armand nhìn thẳng vào cặp mắt xanh. “ Chỉ hoàn toàn thất vọng thôi”
“Uhm, em xin lỗi “ Val nói, vẫn gõ gõ ngón tay lên môi dưới. “Nhưng anh quá vô lý, Armand, anh muốn điều mà em không thể trao”
“ Tôi không thấy vô lý gì khi đòi hỏi người yêu của mình chung thủy”. Armand khoang tay trước ngực.
nói
“Anh đã không gần em hàng tháng trời, em cô đơn lắm.” Val đáp lại và quay lưng đi vào phòng khách.
“ Đó là bởi vì cậu ngủ mỗi ngày với mọi thằng trong thành phố này.” Armand rít lên cố gắng kiềm chế . Anh thấy Val dừng lại, quay mặt về phía anh.
“ Em thích được thương yêu vuốt ve , Armand. Anh biết điều đó khi chúng ta quen nhau.”
“Hừ”
“Ngoài ra, anh còn muốn sở hữu người khác, anh muốn một ai có thể điều khiển được.” - Val nhún vai - ” Anh muốn một người hoàn toàn phụ thuộc vào anh và em thì không thể”
“ Cậu đã nói với tôi cậu muốn một người có thể chăm sóc cậu, tặng những món quà , quần áo đẹp và trang sức.”
Nghe Armand nói thế, chàng trai nở nụ cười trên đôi môi tuyệt đẹp.
“ Em đã nói thế, nhưng em không nghĩ phải dùng tự do của mình để đổi lại.” Val vừa nói vừa bước về phía anh.
“ Cậu không cần phải từ bỏ tự do của mình, Val ạ. Tất cả tôi yêu cầu là sự chung thủy.”
“ Em xin lỗi, nhưng em phải dọn hành lý đây “- Val nhặt lấy túi xách trên bàn ,bước lên cầu thang.
“ Thu dọn hành lý là sao? “ Armand la lên khiến chàng trai dừng bước.
“ Anh biết đấy, cưng ạ, thu dọn dồ đạc và quần áo của em”- Val mỉm cười.
“ Tôi không nghĩ thế, cậu sẽ ra đi giống như lúc cậu mới đến.” Anh lớn tiếng, tâm trạng tức giận như muốn nổ tung.
“ Cái gì! Anh không đùa chứ.” Val hốt hoảng kêu lên, bĩu môi hờn dỗi .
“ Ồ, tôi nghiêm túc đấy.” Armand lấy tay vò tóc, cố tránh nhìn giọt nước mắt chực trào ra trên khuôn mặt cậu. Nhìn thấy cậu gục xuống,mặt tái đi, anh cảm thấy quyết định mình lung lay. ” Thôi được rồi, Cậu có thể lấy thứ nào cậu mang theo được, và tôi sẽ cho cậu tấm séc 50,000 USD . Những thứ còn lại tôi sẽ đốt hết.”
“ Em nghĩ thế cũng công bằng” Val chấp nận sự đền bù đó ,biết rõ mình không thể đòi hỏi hơn .
“Ừ” Armand nhìn theo Val bước lên cầu thang. Anh đi vào văn phòng mình và viết tấm chi phiếu cũng như chắc chắn tất cả thẻ tín dụng, tài khoản ngân hàng mà anh đặt dưới tên Val sẽ bị hủy bỏ. Ngồi dựa vào ghế dài, anh thầm trách số phận không may mắn trong tình yêu.
“Armand” Giọng mượt mà của Val vang lên ngay cửa. Armand nhìn chàng trai. Vẫn dáng vẻ cao ,mái tóc vàng dài, bộ quần áo thời trang hoàn toàn hợp với thân hình,người thích trang điểm và làm móng tay mỗi 2 tuần, đang tiến lại phía anh.-“ Muốn làm nó lần cuối không?”
“ Không” Armand đáp ngay, tay đẩy tấm séc về phía cậu ta. Khi anh nhìn lên , anh bắt gặp cái bỉu môi hờn dỗi trên đôi môi đẹp mà bất cứ đàn ông nào cũng muốn chết để được.
“ Thôi nào, cưng.” Val nói.
“ Chỉ có chúa mới biết cậu đã mắc bệnh gì Val ạ”. Armand lắc đầu.
“Anh biết là em luôn quan hệ tình dục an toàn mà” Val với tay lấy tấm séc.
“ Dĩ nhiên rồi. Đó là lý do tại sao 2 lần kiểm tra gần đây cậu có kết quả dương tính với lậu và herpes ? “- Armand lắc đầu.
“ Anh vẫn còn để ý đến các xét nghiệm ấy à, Chúng chỉ là do vô ý thôi mà.”
“ Cậu nói xem , tôi về nhà thấy cậu trên giường với không chỉ một mà hai thằng đàn ông là vô ý sao?” Armand hỏi, thấy Val không câu trả lời. “ Cậu may mắn là tôi đã không xé áo cậu ra và mặc cho cậu bộ đồ lần đầu tôi gặp cậu, và đá cậu trở lại cái câu lạc bộ đó.”
Anh chờ xem Val sẽ nói những gì, nhưng cặp mắt xanh ấy vẫn nhìn anh. Anh ghét cái nhìn như thế, nó làm anh nhớ lại đã từng thích như thế nào thân hình ấy quấn lấy anh. Lắc đầu nhẹ, anh chống tay lên bàn.
“ Nhìn lại mình đi Val. Cậu giờ như một cô gái diêm dúa, không giống như lần đầu tôi gặp.” Armand nhìn lại thân hình đã được chỉnh trang kỹ.- ”Hãy lấy đồ và đi đi”
Armand quay ghế nhìn ra cửa để không phải thấy người mình từng yêu. Mắt anh cứ nhìn bãi cỏ được cắt tỉa bên ngoài đến khi anh thấy một chiếc xe dừng lại tại lối xe đi. Một chiếc Mercedes. Một người đàn ông bước xuống và lấy hành lý của Val đưa vào xe. Sau đó họ vào xe và ra đi.
Quay trở lại bàn làm việc, anh nhấc điện thoại gọi cho người quản gia. Khi cúp máy, anh ngã ra ghế nhắm mắt lại, có thể anh đã đòi hỏi quá nhiều chăng. Có thể đúng là anh muốn một người không thể rời xa anh, một người hoàn toàn lệ thuộc vào anh. Không, không phải, điều anh mong muốn chỉ là một người yêu chung thủy, đó là tất cả.
“ Vâng, Armand ?” Một người phụ nữ lớn tuổi bước vô hỏi.
“ Margaret, dì hãy dọn dẹp phòng khách và phòng của Val nhé , và tôi muốn tất cả những gì của Val bỏ lại được đốt hết.”
“ Vâng ”, Margaret gật đầu nói nhỏ nhẹ. “ Còn phòng của anh thì sao?”
“ Ồ, tôi xin lỗi. “ Armand đã quên mất chuyện này. “ Tôi muốn giường tôi được đốt luôn và thay một cái mới.”
“ Vâng” Bà rời phòng. Anh đứng nhìn ra cửa sổ, thở dài. Anh đã phải thu xếp công việc , trở về nhà để cố gắng lần cuối hàn gắng với người yêu không chung thủy của mình, chỉ để thấy 3 người họ trên giường anh. Nghiến răng giận dữ, anh quay lại mở máy tính lên và xóa tất cả dự định cùng làm với Val tối nay.
...................
“ Xin chào buổi tối, ngài Riesel” Người tài xế chào, mở cửa cho anh.
“ Chào buổi tối. chú Gates.” Armand bước vô xe, anh mỉm cười với người đàn ông đối diện
“ Chào buổi tối, Adam.”
“Chào buổi tối” Adam trả lời. Xe bắt đầu di chuyển. Anh đợi đến khi Armand ổn định mới thông báo.-“ Một vài nhà đầu tư đã rút khỏi dự án Grand Hotel, họ nói có vài địa điểm ở đó không thuận lợi.”
“Bọn họ chỉ là một lũ ngu đần.” Armand lắc đầu nói. Đây là những gì anh đang cần đây, đầu tiên là người yêu bỏ đi, giờ thì dự án khách sạn của anh gặp rắc rối.
“ Thôi nào Armand, chỉ cần gửi cho họ những dữ liệu định giá, họ sẽ hiểu mà”
“ Vậy hãy gửi cho họ bản kế hoạch, từ khi nào họ tin tin tưởng ta về sự phát triển khu vực trong 2 năm tới vậy?” Armnad nhìn người đàn ông.
“ Từ khi cậu mua mảnh đất đó với giá quá rẻ. Họ đã quan tâm.” Adam đưa mắt nhìn ông chủ của mình , người đang quay mặt ra cửa sổ. Anh có thể thấy tối nay có điều gì đó không ổn ở người đàn ông này.
“ Cậu đã hủy hết thẻ tín dụng và tài khoản của Val chưa? “ Armand quay lại nhìn Adam.
“ Vâng, tôi làm xong rồi, hôm qua. “ Adam trả lời, khi họ dừng xe trước một khách sạn của anh.
“ Vậy , chuyện gì xảy ra với cái khách sạn này?” Armand hỏi, vừa bước xuống khỏi xe. Ngước nhìn khách sạn, anh không thể nhớ rằng anh đã đến đây lúc trước.
“ Cái cuối cùng trong danh sách tài sản của bố cậu. Tôi nghĩ cậu có thể thích kiểm tra nó.” Adam trả lời, đưa hồ sơ cho anh.
“Ử, cũng chút chút thôi ” Armand cầm lấy hồ sơ và bước vào khách sạn. Anh ngắm nhìn khắp khu tiền sảnh, nó sáng mập mờ, kiểu trang trí đã quá date 20 năm. Anh quay lại khi một phụ nữ đang tiến tới chỗ mình.
“ Ôi trời ơi, cậu giống cha cậu quá” Bà ta dừng trước họ.
“ Vâng” Armand trả lời, đảo mắt khắp gian phòng một lần nữa, anh hỏi :” Thế có bao nhiêu phòng không sử dụng? “
“ Tất cả” Bà trả lời, hơi ngạc nhiên.
“ 300 phòng, đúng không?” Armand kiểm tra lại con số. Thấy đúng như thế, anh kiểm tiếp thu nhập trong năm nay. “ Thu nhập quá thấp”
“ Ah, vâng. Hãy nhìn toàn khu vực và cách trang trí thì điều đó có thể giải thích” Bà trả lời.
“ Tôi muốn xem một số phòng, và bể bơi.” Armand thấy bà gật đầu.
“Lối này” Bà cắn răng nhẹ và dẫn đường đến cầu thang lên lầu 2. Armand mỉm cười theo sau. Dừng lại ngay bậc thang trên cùng, bà đi lại một cánh cửa và mở nó ra –“ Đây là phòng tốt nhất của chúng tôi “
“ Tôi thấy rõ điều đó” Armand bước vào trong. Một căn phòng nhỏ với một ghế sofa, một ghế dựa, 1 tv , ở góc nhà là một quầy bar nhỏ. Tiếp tục thầm thất vọng , anh đến một cánh cửa khác dẫn vô căn phòng có 1 giường cỡ lớn, 2 bàn nhỏ đầu giường, 1 ghế, 1 tủ quần áo. “Hum”
“ Điều đó có nghĩa gì thế ? “ Người đàn bà hỏi nhỏ Adam khi Armand mở cửa phòng tắm.
“ Nó có nghĩa anh ấy không ấn tượng căn phòng.”Adam nở nụ cười yếu ớt.
“ Ồ”
“ Được rồi, tôi muốn xem hồ bơi” Armand lắc đầu, bà tính nói nói gì nhưng im lặng. “Lối này”. Armand theo sau, anh đã quyết định xong, Anh sẽ san bằng khách sạn này. Thật vô ích khi tồn lưu nó. Họ rời thang máy đến khu hồ bơi. Armand nhìn khắp nơi.
“Well” anh ta không ấn tượng lắm. Hồ bơi chỉ cao 5 feet, một vòi nước nóng và những dòng chỉ dẫn trên nó. Lắc đầu, anh chuẩn bị đưa ra lời quyết định thì một thứ đập vào mắt anh. Đi đến nhìn lên tấm bảng. nó ghi ‘ Được thiết kế cho Rebecca xinh đẹp của tôi.’
“ Adam”
“ Vâng ?” Adam hỏi, biết Armand sẽ phá bỏ khách sạn, anh ta nhìn người phụ nữ đang buồn bã.
“ Hãy tu sửa lại nó” . Armand nói rồi quay ra khỏi hồ bơi. Adam ngạc nhiên nhìn anh vài giây trước khi quay sang người phụ nữ cũng đang ngạc nhiên không tin chuyện mới xảy ra.
“ Tôi sẽ cho nhân viên thiết kế liên lạc với bà” Adam nói với người phụ nữ rồi đi theo ông chủ mình. Anh không bắt kịp Armand cho đến khi cả hai ra tới xe. Bước vào xe, anh nhìn người đàn ông ngồi đối diện với mình đang quay mặt ra cửa sổ. “ Armand ?”
“ Khách sạn đó là quà cưới của mẹ tôi.” Armand trả lời, nhìn Adam rồi lại quay ra ngoài cửa. Adam im lặng, nhưng anh đã biết tại sao Armand không phá hủy nó, trở lại hồ sơ trên tay, anh bắt đầu tìm đội thiết kế giỏi nhất cho khách sạn.
“ Anni Price thì sao?” Adam hỏi,thấy Aramnd lắc đầu không. “Terrance Bleehouse ? ”
“ Thế còn Gayle Rodgers ?” Aramnd hỏi.
“ Cô ta đã rời thành phố .”
“ Bao lâu rồi? “ Anh hỏi, mắt vẫn nhìn người qua lại trên đường.
“ Không biết, nhưng tôi sẽ tìm ra.” -Adam trả lời, giật mình thấy Aramnd ngẩng đầu hét lên.
“ Gates, dừng xe lại.” Chiếc xe thắng gấp một đường dài. Ra khỏi xe, Aramnd đi lui lại con hẻm nhỏ nơi anh thấy vài người đàn ông đang đánh đập 1 cô gái nhỏ. “ Hey !“
“ Cái khỉ gì ?” Một người đàn ông lên tiếng, nhìn Aramnd.
“Chết tiệt, ta ra khỏi đây thôi.” Một người khác nói, họ thả cô gái ra và bỏ chạy. Armand tiến lại đỡ cô gái dậy.
“ Cô không sao chứ? “ Armand quỳ xuống .
“ Không sao” Giọng nói vang lên làm Armand tròn mắt ngạc nhiên khi nhận ra không phải là 1 cô gái mà là 1 cậu bé.
“ Đây này” Armand đưa cho cậu chiếc khăn tay, cậu lấy nó và chùi vết rách trên khóe miệng.
“ Armand?” Adam la to khi anh tới đầu hẻm.
“ Tôi ở ngay đây Adam.” Armand nói, mắt vẫn nhìn cậu bé.
“ Chuyện gì thế? “ Adam hỏi
“ Không có gì ”. Aramnd chạm lên vai cậu bé chỉ thấy cậu đẩy tay anh ra. “ Thôi nào, tôi sẽ đưa cậu về nhà.”
“ Ha” - cậu bé mỉm cười - “ Cám ơn, nhưng tôi đã ở nhà.”
“Sao?” Armand không hiểu, anh đứng yên nhìn, cậu bé cũng thế.
“ Tôi sống ở con hẻm này.” Cậu bé trả lời, tay chỉ con hẻm dơ dáy sau lưng. Aramnd nhìn xuống mái tóc đỏ dơ hầy,và khắp người cậu.
“ Thôi được, tôi có lời đề nghị với cậu” Armand nói, miệng cười toe toét. Anh thấy cậu giật mình, nhìn Adam rồi nhìn anh .
“ Đề nghị gì?” Cậu hỏi, bước lùi một bước đề phòng.
“ Đi với tôi và tìm hiểu xem.” Armand bước ra khỏi hẻm,dừng lại và nhìn cậu. ” Có vẻ như cậu không có nơi nào để đi.”
“ Được thôi “ . Cậu bé đáp, chầm chậm theo họ ra khỏi hẻm. Mắt cậu nhìn chiếc limo đang đậu trên đường. Gates đứng tại xe chờ đợi , khi họ đến, ông mở cửa. Adam vô đầu tiên trong khi Armand dừng lại chờ cậu.
“ Về khách sạn chứ thưa ngài.?” Gates hỏi, Armand gật đầu . Ngồi đối diên với cậu bé, anh nhìn khắp khuôn mặt cậu trong ánh sáng mờ mờ trong xe. Rướng người về phía trước, anh mở tủ lạnh, lấy ra 1 chai nước rồi đưa cho cậu.
“ Cám ơn” Cậu cầm lấy, ngồi nhìn người đàn ông trước mặt. Sau đó cậu nhìn sang Adam. Xe vẫn chạy im lăng đến khi nó dừng trước một khách sạn lớn , mắt cậu mở to đầy ngạc nhiên .
“ Ra nào” Armand nói. Cậu gật đầu bước ra khỏi xe, im lặng theo anh vào khách sạn, xuyên qua tiền sảnh khổng lồ, đến thang máy. Cậu hơi bồn chồn khi họ lên tầng cao nhất. Họ rời thang máy và cậu mừng khi thấy nó là 1 văn phòng. Thoải mái người một chút lại, cậu theo 2 người đàn ông đến văn phòng to ấy.
“ Cậu ngồi đi”
“ Armand”. Adam nói, e dè nhìn cậu bé nhưng anh ta dừng lại khi thấy cái nhìn của Armand, gật đầu nhẹ, anh đứng ngay cửa.
“ Tên cậu là gì?” Armand hỏi.
“ Destin. Destin Rarry.” Cậu ngước lên.
“ Được rồi.” Armand nói, ngồi xuống ghế của mình “ Cậu có hứng thú với lời đề nghị của tôi không?”
“ Có thể”. Destin trả lời, thấy người đàn ông đang ngắm cậu vài phút.
“ Tôi muốn cậu trở thành người yêu tôi” Armand đề nghị thẳng vào vấn đề, gặp vẻ shock trên gương mặt cậu bé. Anh nghe Adam lầm rầm gì đó, nhưng mắt anh vẫn nhìn Destin.
“ Anh vẫn còn giận sao?” một chân mày cong tuyệt đẹp nhướng lên theo câu hỏi.
“ Không, Val, tôi không giận ” Armand nhìn thẳng vào cặp mắt xanh. “ Chỉ hoàn toàn thất vọng thôi”
“Uhm, em xin lỗi “ Val nói, vẫn gõ gõ ngón tay lên môi dưới. “Nhưng anh quá vô lý, Armand, anh muốn điều mà em không thể trao”
“ Tôi không thấy vô lý gì khi đòi hỏi người yêu của mình chung thủy”. Armand khoang tay trước ngực.
nói
“Anh đã không gần em hàng tháng trời, em cô đơn lắm.” Val đáp lại và quay lưng đi vào phòng khách.
“ Đó là bởi vì cậu ngủ mỗi ngày với mọi thằng trong thành phố này.” Armand rít lên cố gắng kiềm chế . Anh thấy Val dừng lại, quay mặt về phía anh.
“ Em thích được thương yêu vuốt ve , Armand. Anh biết điều đó khi chúng ta quen nhau.”
“Hừ”
“Ngoài ra, anh còn muốn sở hữu người khác, anh muốn một ai có thể điều khiển được.” - Val nhún vai - ” Anh muốn một người hoàn toàn phụ thuộc vào anh và em thì không thể”
“ Cậu đã nói với tôi cậu muốn một người có thể chăm sóc cậu, tặng những món quà , quần áo đẹp và trang sức.”
Nghe Armand nói thế, chàng trai nở nụ cười trên đôi môi tuyệt đẹp.
“ Em đã nói thế, nhưng em không nghĩ phải dùng tự do của mình để đổi lại.” Val vừa nói vừa bước về phía anh.
“ Cậu không cần phải từ bỏ tự do của mình, Val ạ. Tất cả tôi yêu cầu là sự chung thủy.”
“ Em xin lỗi, nhưng em phải dọn hành lý đây “- Val nhặt lấy túi xách trên bàn ,bước lên cầu thang.
“ Thu dọn hành lý là sao? “ Armand la lên khiến chàng trai dừng bước.
“ Anh biết đấy, cưng ạ, thu dọn dồ đạc và quần áo của em”- Val mỉm cười.
“ Tôi không nghĩ thế, cậu sẽ ra đi giống như lúc cậu mới đến.” Anh lớn tiếng, tâm trạng tức giận như muốn nổ tung.
“ Cái gì! Anh không đùa chứ.” Val hốt hoảng kêu lên, bĩu môi hờn dỗi .
“ Ồ, tôi nghiêm túc đấy.” Armand lấy tay vò tóc, cố tránh nhìn giọt nước mắt chực trào ra trên khuôn mặt cậu. Nhìn thấy cậu gục xuống,mặt tái đi, anh cảm thấy quyết định mình lung lay. ” Thôi được rồi, Cậu có thể lấy thứ nào cậu mang theo được, và tôi sẽ cho cậu tấm séc 50,000 USD . Những thứ còn lại tôi sẽ đốt hết.”
“ Em nghĩ thế cũng công bằng” Val chấp nận sự đền bù đó ,biết rõ mình không thể đòi hỏi hơn .
“Ừ” Armand nhìn theo Val bước lên cầu thang. Anh đi vào văn phòng mình và viết tấm chi phiếu cũng như chắc chắn tất cả thẻ tín dụng, tài khoản ngân hàng mà anh đặt dưới tên Val sẽ bị hủy bỏ. Ngồi dựa vào ghế dài, anh thầm trách số phận không may mắn trong tình yêu.
“Armand” Giọng mượt mà của Val vang lên ngay cửa. Armand nhìn chàng trai. Vẫn dáng vẻ cao ,mái tóc vàng dài, bộ quần áo thời trang hoàn toàn hợp với thân hình,người thích trang điểm và làm móng tay mỗi 2 tuần, đang tiến lại phía anh.-“ Muốn làm nó lần cuối không?”
“ Không” Armand đáp ngay, tay đẩy tấm séc về phía cậu ta. Khi anh nhìn lên , anh bắt gặp cái bỉu môi hờn dỗi trên đôi môi đẹp mà bất cứ đàn ông nào cũng muốn chết để được.
“ Thôi nào, cưng.” Val nói.
“ Chỉ có chúa mới biết cậu đã mắc bệnh gì Val ạ”. Armand lắc đầu.
“Anh biết là em luôn quan hệ tình dục an toàn mà” Val với tay lấy tấm séc.
“ Dĩ nhiên rồi. Đó là lý do tại sao 2 lần kiểm tra gần đây cậu có kết quả dương tính với lậu và herpes ? “- Armand lắc đầu.
“ Anh vẫn còn để ý đến các xét nghiệm ấy à, Chúng chỉ là do vô ý thôi mà.”
“ Cậu nói xem , tôi về nhà thấy cậu trên giường với không chỉ một mà hai thằng đàn ông là vô ý sao?” Armand hỏi, thấy Val không câu trả lời. “ Cậu may mắn là tôi đã không xé áo cậu ra và mặc cho cậu bộ đồ lần đầu tôi gặp cậu, và đá cậu trở lại cái câu lạc bộ đó.”
Anh chờ xem Val sẽ nói những gì, nhưng cặp mắt xanh ấy vẫn nhìn anh. Anh ghét cái nhìn như thế, nó làm anh nhớ lại đã từng thích như thế nào thân hình ấy quấn lấy anh. Lắc đầu nhẹ, anh chống tay lên bàn.
“ Nhìn lại mình đi Val. Cậu giờ như một cô gái diêm dúa, không giống như lần đầu tôi gặp.” Armand nhìn lại thân hình đã được chỉnh trang kỹ.- ”Hãy lấy đồ và đi đi”
Armand quay ghế nhìn ra cửa để không phải thấy người mình từng yêu. Mắt anh cứ nhìn bãi cỏ được cắt tỉa bên ngoài đến khi anh thấy một chiếc xe dừng lại tại lối xe đi. Một chiếc Mercedes. Một người đàn ông bước xuống và lấy hành lý của Val đưa vào xe. Sau đó họ vào xe và ra đi.
Quay trở lại bàn làm việc, anh nhấc điện thoại gọi cho người quản gia. Khi cúp máy, anh ngã ra ghế nhắm mắt lại, có thể anh đã đòi hỏi quá nhiều chăng. Có thể đúng là anh muốn một người không thể rời xa anh, một người hoàn toàn lệ thuộc vào anh. Không, không phải, điều anh mong muốn chỉ là một người yêu chung thủy, đó là tất cả.
“ Vâng, Armand ?” Một người phụ nữ lớn tuổi bước vô hỏi.
“ Margaret, dì hãy dọn dẹp phòng khách và phòng của Val nhé , và tôi muốn tất cả những gì của Val bỏ lại được đốt hết.”
“ Vâng ”, Margaret gật đầu nói nhỏ nhẹ. “ Còn phòng của anh thì sao?”
“ Ồ, tôi xin lỗi. “ Armand đã quên mất chuyện này. “ Tôi muốn giường tôi được đốt luôn và thay một cái mới.”
“ Vâng” Bà rời phòng. Anh đứng nhìn ra cửa sổ, thở dài. Anh đã phải thu xếp công việc , trở về nhà để cố gắng lần cuối hàn gắng với người yêu không chung thủy của mình, chỉ để thấy 3 người họ trên giường anh. Nghiến răng giận dữ, anh quay lại mở máy tính lên và xóa tất cả dự định cùng làm với Val tối nay.
...................
“ Xin chào buổi tối, ngài Riesel” Người tài xế chào, mở cửa cho anh.
“ Chào buổi tối. chú Gates.” Armand bước vô xe, anh mỉm cười với người đàn ông đối diện
“ Chào buổi tối, Adam.”
“Chào buổi tối” Adam trả lời. Xe bắt đầu di chuyển. Anh đợi đến khi Armand ổn định mới thông báo.-“ Một vài nhà đầu tư đã rút khỏi dự án Grand Hotel, họ nói có vài địa điểm ở đó không thuận lợi.”
“Bọn họ chỉ là một lũ ngu đần.” Armand lắc đầu nói. Đây là những gì anh đang cần đây, đầu tiên là người yêu bỏ đi, giờ thì dự án khách sạn của anh gặp rắc rối.
“ Thôi nào Armand, chỉ cần gửi cho họ những dữ liệu định giá, họ sẽ hiểu mà”
“ Vậy hãy gửi cho họ bản kế hoạch, từ khi nào họ tin tin tưởng ta về sự phát triển khu vực trong 2 năm tới vậy?” Armnad nhìn người đàn ông.
“ Từ khi cậu mua mảnh đất đó với giá quá rẻ. Họ đã quan tâm.” Adam đưa mắt nhìn ông chủ của mình , người đang quay mặt ra cửa sổ. Anh có thể thấy tối nay có điều gì đó không ổn ở người đàn ông này.
“ Cậu đã hủy hết thẻ tín dụng và tài khoản của Val chưa? “ Armand quay lại nhìn Adam.
“ Vâng, tôi làm xong rồi, hôm qua. “ Adam trả lời, khi họ dừng xe trước một khách sạn của anh.
“ Vậy , chuyện gì xảy ra với cái khách sạn này?” Armand hỏi, vừa bước xuống khỏi xe. Ngước nhìn khách sạn, anh không thể nhớ rằng anh đã đến đây lúc trước.
“ Cái cuối cùng trong danh sách tài sản của bố cậu. Tôi nghĩ cậu có thể thích kiểm tra nó.” Adam trả lời, đưa hồ sơ cho anh.
“Ử, cũng chút chút thôi ” Armand cầm lấy hồ sơ và bước vào khách sạn. Anh ngắm nhìn khắp khu tiền sảnh, nó sáng mập mờ, kiểu trang trí đã quá date 20 năm. Anh quay lại khi một phụ nữ đang tiến tới chỗ mình.
“ Ôi trời ơi, cậu giống cha cậu quá” Bà ta dừng trước họ.
“ Vâng” Armand trả lời, đảo mắt khắp gian phòng một lần nữa, anh hỏi :” Thế có bao nhiêu phòng không sử dụng? “
“ Tất cả” Bà trả lời, hơi ngạc nhiên.
“ 300 phòng, đúng không?” Armand kiểm tra lại con số. Thấy đúng như thế, anh kiểm tiếp thu nhập trong năm nay. “ Thu nhập quá thấp”
“ Ah, vâng. Hãy nhìn toàn khu vực và cách trang trí thì điều đó có thể giải thích” Bà trả lời.
“ Tôi muốn xem một số phòng, và bể bơi.” Armand thấy bà gật đầu.
“Lối này” Bà cắn răng nhẹ và dẫn đường đến cầu thang lên lầu 2. Armand mỉm cười theo sau. Dừng lại ngay bậc thang trên cùng, bà đi lại một cánh cửa và mở nó ra –“ Đây là phòng tốt nhất của chúng tôi “
“ Tôi thấy rõ điều đó” Armand bước vào trong. Một căn phòng nhỏ với một ghế sofa, một ghế dựa, 1 tv , ở góc nhà là một quầy bar nhỏ. Tiếp tục thầm thất vọng , anh đến một cánh cửa khác dẫn vô căn phòng có 1 giường cỡ lớn, 2 bàn nhỏ đầu giường, 1 ghế, 1 tủ quần áo. “Hum”
“ Điều đó có nghĩa gì thế ? “ Người đàn bà hỏi nhỏ Adam khi Armand mở cửa phòng tắm.
“ Nó có nghĩa anh ấy không ấn tượng căn phòng.”Adam nở nụ cười yếu ớt.
“ Ồ”
“ Được rồi, tôi muốn xem hồ bơi” Armand lắc đầu, bà tính nói nói gì nhưng im lặng. “Lối này”. Armand theo sau, anh đã quyết định xong, Anh sẽ san bằng khách sạn này. Thật vô ích khi tồn lưu nó. Họ rời thang máy đến khu hồ bơi. Armand nhìn khắp nơi.
“Well” anh ta không ấn tượng lắm. Hồ bơi chỉ cao 5 feet, một vòi nước nóng và những dòng chỉ dẫn trên nó. Lắc đầu, anh chuẩn bị đưa ra lời quyết định thì một thứ đập vào mắt anh. Đi đến nhìn lên tấm bảng. nó ghi ‘ Được thiết kế cho Rebecca xinh đẹp của tôi.’
“ Adam”
“ Vâng ?” Adam hỏi, biết Armand sẽ phá bỏ khách sạn, anh ta nhìn người phụ nữ đang buồn bã.
“ Hãy tu sửa lại nó” . Armand nói rồi quay ra khỏi hồ bơi. Adam ngạc nhiên nhìn anh vài giây trước khi quay sang người phụ nữ cũng đang ngạc nhiên không tin chuyện mới xảy ra.
“ Tôi sẽ cho nhân viên thiết kế liên lạc với bà” Adam nói với người phụ nữ rồi đi theo ông chủ mình. Anh không bắt kịp Armand cho đến khi cả hai ra tới xe. Bước vào xe, anh nhìn người đàn ông ngồi đối diện với mình đang quay mặt ra cửa sổ. “ Armand ?”
“ Khách sạn đó là quà cưới của mẹ tôi.” Armand trả lời, nhìn Adam rồi lại quay ra ngoài cửa. Adam im lặng, nhưng anh đã biết tại sao Armand không phá hủy nó, trở lại hồ sơ trên tay, anh bắt đầu tìm đội thiết kế giỏi nhất cho khách sạn.
“ Anni Price thì sao?” Adam hỏi,thấy Aramnd lắc đầu không. “Terrance Bleehouse ? ”
“ Thế còn Gayle Rodgers ?” Aramnd hỏi.
“ Cô ta đã rời thành phố .”
“ Bao lâu rồi? “ Anh hỏi, mắt vẫn nhìn người qua lại trên đường.
“ Không biết, nhưng tôi sẽ tìm ra.” -Adam trả lời, giật mình thấy Aramnd ngẩng đầu hét lên.
“ Gates, dừng xe lại.” Chiếc xe thắng gấp một đường dài. Ra khỏi xe, Aramnd đi lui lại con hẻm nhỏ nơi anh thấy vài người đàn ông đang đánh đập 1 cô gái nhỏ. “ Hey !“
“ Cái khỉ gì ?” Một người đàn ông lên tiếng, nhìn Aramnd.
“Chết tiệt, ta ra khỏi đây thôi.” Một người khác nói, họ thả cô gái ra và bỏ chạy. Armand tiến lại đỡ cô gái dậy.
“ Cô không sao chứ? “ Armand quỳ xuống .
“ Không sao” Giọng nói vang lên làm Armand tròn mắt ngạc nhiên khi nhận ra không phải là 1 cô gái mà là 1 cậu bé.
“ Đây này” Armand đưa cho cậu chiếc khăn tay, cậu lấy nó và chùi vết rách trên khóe miệng.
“ Armand?” Adam la to khi anh tới đầu hẻm.
“ Tôi ở ngay đây Adam.” Armand nói, mắt vẫn nhìn cậu bé.
“ Chuyện gì thế? “ Adam hỏi
“ Không có gì ”. Aramnd chạm lên vai cậu bé chỉ thấy cậu đẩy tay anh ra. “ Thôi nào, tôi sẽ đưa cậu về nhà.”
“ Ha” - cậu bé mỉm cười - “ Cám ơn, nhưng tôi đã ở nhà.”
“Sao?” Armand không hiểu, anh đứng yên nhìn, cậu bé cũng thế.
“ Tôi sống ở con hẻm này.” Cậu bé trả lời, tay chỉ con hẻm dơ dáy sau lưng. Aramnd nhìn xuống mái tóc đỏ dơ hầy,và khắp người cậu.
“ Thôi được, tôi có lời đề nghị với cậu” Armand nói, miệng cười toe toét. Anh thấy cậu giật mình, nhìn Adam rồi nhìn anh .
“ Đề nghị gì?” Cậu hỏi, bước lùi một bước đề phòng.
“ Đi với tôi và tìm hiểu xem.” Armand bước ra khỏi hẻm,dừng lại và nhìn cậu. ” Có vẻ như cậu không có nơi nào để đi.”
“ Được thôi “ . Cậu bé đáp, chầm chậm theo họ ra khỏi hẻm. Mắt cậu nhìn chiếc limo đang đậu trên đường. Gates đứng tại xe chờ đợi , khi họ đến, ông mở cửa. Adam vô đầu tiên trong khi Armand dừng lại chờ cậu.
“ Về khách sạn chứ thưa ngài.?” Gates hỏi, Armand gật đầu . Ngồi đối diên với cậu bé, anh nhìn khắp khuôn mặt cậu trong ánh sáng mờ mờ trong xe. Rướng người về phía trước, anh mở tủ lạnh, lấy ra 1 chai nước rồi đưa cho cậu.
“ Cám ơn” Cậu cầm lấy, ngồi nhìn người đàn ông trước mặt. Sau đó cậu nhìn sang Adam. Xe vẫn chạy im lăng đến khi nó dừng trước một khách sạn lớn , mắt cậu mở to đầy ngạc nhiên .
“ Ra nào” Armand nói. Cậu gật đầu bước ra khỏi xe, im lặng theo anh vào khách sạn, xuyên qua tiền sảnh khổng lồ, đến thang máy. Cậu hơi bồn chồn khi họ lên tầng cao nhất. Họ rời thang máy và cậu mừng khi thấy nó là 1 văn phòng. Thoải mái người một chút lại, cậu theo 2 người đàn ông đến văn phòng to ấy.
“ Cậu ngồi đi”
“ Armand”. Adam nói, e dè nhìn cậu bé nhưng anh ta dừng lại khi thấy cái nhìn của Armand, gật đầu nhẹ, anh đứng ngay cửa.
“ Tên cậu là gì?” Armand hỏi.
“ Destin. Destin Rarry.” Cậu ngước lên.
“ Được rồi.” Armand nói, ngồi xuống ghế của mình “ Cậu có hứng thú với lời đề nghị của tôi không?”
“ Có thể”. Destin trả lời, thấy người đàn ông đang ngắm cậu vài phút.
“ Tôi muốn cậu trở thành người yêu tôi” Armand đề nghị thẳng vào vấn đề, gặp vẻ shock trên gương mặt cậu bé. Anh nghe Adam lầm rầm gì đó, nhưng mắt anh vẫn nhìn Destin.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook