Tìm Kiếm Nam Chính
-
Chương 31: Sư phụ đại nhân xin dừng bước (6)
Editor: Mèo lười
Bình thường mà nói, sau khi độ hảo cảm vượt qua 60 đa số đối tượng bị công lược sẽ hoàn toàn thay đổi thái độ đối xử với Hạ Lưu. Nhưng chỉ có Thương Vân Ẩn là ngoại lệ, thái độ của hắn vẫn như trước lãnh đạm xa cách, thường thường còn trưng ra vẻ mặt chán ghét bộ dạng bẩn thỉu của nàng sau đó đuổi nàng đi tắm rửa.
Ngoài ra, sự yêu thích đối với tắm rửa của Thương Vân Ẩn vẫn rất nhiệt tình, không có chuyện gì liền thích ngâm mình trong linh ao.
Chuyện Hạ Lưu nhìn lén Thương Vân Ẩn tắm bị hắn bắt gặp, đã là chuyện của buổi tối.
Bởi vì vết thương trên người Thương Vân Ẩn vẫn còn chưa tốt, hơn nữa Hạ Lưu lại có chiếc kính Lão thiên kính, cho nên nàng liên tục nhìn lén hắn tắm ba ngày liên tiếp vẫn không bị phát hiện. Sau khi phán đoán có lẽ linh lực của Thương Vân Ẩn đã khôi phục khá ổn, nàng liền cố ý đi rình coi hắn tắm, nếu đã muốn đùa giỡn lưu manh, không bằng trực tiếp đùa giỡn lớn một chút.
Thương Vân Ẩn ngâm mình trong ao, hai mắt đóng hờ, vẻ mặt an bình, làn da trắng hơn ngọc, môi như hồng hạnh, còn có xương quai xanh mê người kia... Hạ Lưu nhìn mấy ngày nhưng vẫn là nhịn không được trong lòng cảm thán, người này quả thực đang dụ dỗ nàng đi phạm tội a. Nàng cầm Lão thiên kính, cố ý tiết lộ hơi thở của mình để Thương Vân Ẩn dễ dàng phát hiện.
Thương Vân Ẩn đang ngâm trong nước trong nháy mắt phát hiện có người rình coi liền nhanh tay phủ thêm áo ngoài, ngón tay khẽ động về phương hướng của Hạ Lưu, vẻ mặt băng lãnh chậm rãi đi về phía nàng.
Thân hình Hạ Lưu bị Thương Vân Ẩn định trụ nhưng lá gan vẫn rất lớn nhìn thắng hắn. Cảnh tượng Thương Vân Ẩn bước ra từ ao vô cùng xinh đẹp, người kia đến trước người của nàng, trong ngữ khí ẩn chứa tiếc nuối rèn sắt không thành thép, trách mắng: "Con thế nhưng lại dám tiếp tục nhìn lén người khác tắm?"
Hơn nữa lần này người bị nhìn lén lại là hắn.
Hạ Lưu cười hắc hắc, ngây ngô nịnh nọt Thương Vân Ẩn: "Sư phụ, dáng vẻ khi tắm của người nhìn còn đẹp hơn Huyễn Cơ"
"..." mí mắt Thương Vân Ẩn khẽ run, vẻ mặt lại khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày, "Con hãy ở chỗ này sám hối một đêm, sau khi nhận ra lỗi lầm của mình mới được trở về"
"Tại sao lại không cho con xem?" lần này Hạ Lưu không ngoan ngoãn nghe lời, mà rất là ủy khuất phản bác, "Con nghe sư huynh nói, ở thế tục phu thê tắm chung là chuyện bình thường, vì sao con chỉ xem sư phụ tắm thì lại bị trừng phạt?"
Đại sư huynh đang tĩnh tọa ở phía xa xa không nhịn được hắt hơi một cái.
"Bởi vì ta là sư phụ của con" Thương Vân Ẩn cau mày trả lời nàng, "Về sau ít nghe những lời linh tinh đó của đại sư huynh con nữa! Thứ tốt lại không dạy, chỉ biết dạy hư con... Không đúng, đại sư huynh của con căn bản không có gì tốt" dừng một chút, miệng của Thương Vân Ẩn lại không ngừng luyên thuyên quở trách đại đồ đệ lôi thôi lại không nên thân của mình.
Đại sư huynh sờ sờ mũi một cái, sau đó bỗng nhiên lại tiếp tục hung hăng hắt hơi một cái nữa.
Hạ Lưu ở một bên rất ngoan ngoãn nghe Thương Vân Ẩn kể chuyện đại sư huynh lúc nhỏ thường bảy ngày mới tắm một lần, sau đó cười híp mắt nhìn sư phụ nhà mình, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Nhưng trước kia ở trong ao, sư phụ đã đáp ứng với con là sẽ cưới con nha"
Trên mặt Thương Vân Ẩn thoáng qua một biểu tình kinh ngạc, sau một lát thất thần, hắn lập tức răn dạy Hạ Lưu: "Con thế nhưng còn dám học cách nói dối, sau khi trở về liền quỳ hai canh!"
"..." Hạ Lưu vô tội nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Lúc đó con hỏi người có muốn cưới con hay không, rõ ràng sư phụ trả lời là "Được", chẳng lẽ sư phụ cũng đã học được cách nói dối?"
Bị bộ dáng nghiêm trang này của Hạ Lưu trấn áp, Thương Vân Ẩn cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân có phải trong lúc ý thức mơ hồ đã làm ra chuyện ngu xuẩn hay không. Hắn nhìn thoáng qua Hạ Lưu, không nói gì thêm bước về phía trước.
[Chúc mừng bạn đạt 4 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 67]
Nghe thanh âm thông báo độ hảo cảm tăng lên, Hạ Lưu rốt cuộc nhịn không được bật cười ra tiếng. Thật sư không ngờ được một người thông minh như Thương Vân Ẩn lại có thể dễ dàng bị lừa gạt như vậy.
Lúc Hạ Lưu được hóa giải phép định trú thân trở về phòng trúc đã là nửa đêm. Thương Vân Ẩn đang nhàn nhã xem một cuốn sách cổ, nghe tiếng đẩy cửa của Hạ Lưu cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chậm rãi nói với nàng: "Trên bàn có cháo"
Hạ Lưu đấm bóp đôi chân đã tê rần bước chậm rì rì đến ngồi lên ghế, một bên húp cháo một bên hỏi Thương Vân Ẩn có biết thêu hoa không.
Dựa theo đạo lý, nếu là một nam tử bình thường chắc chắn đối với vấn đề này đều trả lời là "sẽ không", thế nhưng Thương Vân Ẩn lại khẽ "ừ" tỏ vẻ bản thân... biết thêu hoa.
Hạ Lưu rất vui vẻ, hưng trí bừng bừng lấy một khối vải lớn màu đỏ từ trong nhà nhét vào tay Thương Vân Ẩn, "Đây này sư phụ, ở phía trên vải thêu Phượng hoàng"
Đôi mắt đen sâu thẳm của Thương Vân Ẩn khẽ liếc nàng, cũng không nói bất cứ lời nào, cứ như vậy chờ Hạ Lưu nói tiếp.
"Làm nhanh đi sư phụ, con không cần người thêu hoa, người chỉ cần thêu cho con một con Phượng hoàng là được, nếu không thì là một con gà cảnh cũng được" hai chân của Hạ Lưu thoăn thoắt, nhanh chân chạy vào lấy kim chỉ ra đưa cho Thương Vân Ẩn, nghiêm túc nhìn hắn, "Đây là một chuyện rất quan trọng, sư phụ, xin người!"
Thương Vân Ẩn lúc này mới lên tiếng, "Thêu Phượng hoàng làm gì?"
Thế nhưng Hạ Lưu lại đóng miệng rất chặt, sống chết cũng không chịu nói. Thương Vân Ẩn dưới sự nài nỉ làm nũng của nàng đành phải cầm lấy khối vải đỏ kia, cúi đầu xe chỉ luồng kim, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu thêu Phượng hoàng. Khác với những nam tử khác, bàn tay trắng nõn của hắn ở trên tấm vải đỏ càng trở nên nổi bật, hắn hơi cau mày, dưới ánh nến không nhanh không chậm thêu Phượng hoàng. Dù sao cũng là người tu tiên, Hạ Lưu ghé vào bên cạnh người hắn đợi nửa canh giờ, một con Phượng Hoàng trông cực kỳ sống động liền hiện ra.
"Nhìn thật đẹp, sư phụ quả nhiên là lợi hại" Hạ Lưu sờ sờ tấm vải kia, trong mắt đều là ý cười, "Chờ người thêu xong con sẽ đưa nó cho đại sư huynh, để cho huynh ấy giúp con đưa đến thế tục làm một bộ quần áo"
"Thứ này nếu may thành quần áo, mặc vào để đi ra ngoài có chút phô trương" Thương Vân Ẩn một bên thêu Phượng hoàng, một bên tỏ vẻ không đồng ý với ý kiến của Hạ Lưu.
"Nhưng đây là hỉ phục nha, nghe đại sư huynh nói ở thế tục lúc cô nương gả cho phu quân đều mặc như vậy, sao có thể là phô trương được?" Hạ Lưu tò mò nhìn Thương Vân Ẩn, người kia sau khi nghe thấy hai chữ "hỉ phục" bàn tay khẽ dừng lại, sau đó lặng lẽ nhìn Hạ Lưu, thật lâu cũng không nói gì.
"Sư phụ thêu nhanh đi, nhất định phải thêu xong trước cuối tháng bảy mới được. Con đã cố ý đi hỏi, người ta nói ngày đó là ngày lành hiếm có, nên gả cưới" Nàng cười lớn nghiêng mình về phía Thương Vân Ẩn, khẽ cọ cọ trên vai hắn, "Con muốn vào ngày đó thành thân với sư phụ, đến lúc đó mặc bộ hỉ phục này vào, thật tốt"
Thương Vân Ẩn buông miếng vải trong tay ra, vẻ mặt hắn đối với Hạ Lưu vẫn luôn ôn hòa, nhưng hôm nay ánh mắt của hắn bỗng trở nên nghiêm túc, chỉ là ngồi đằng kia, nhưng không hiểu sao lại có một lực áp bách khó hiểu. Hạ Lưu ngây ngẩn nhìn hắn, hỏi hắn làm sao.
"Vi sư nay đã là 420 tuổi, trải qua rất nhiều Xuân Thu, Hạ Lưu, con năm nay chỉ mới 17 tuổi, vẫn là con nít. Con bây giờ nói thích ta có lẽ chỉ vì chưa tiếp xúc với những nam tử khác, nhưng con đã từng nghĩ tới, nếu là ngày sau con hối hận, thì phải làm sao?"
Nếu ngày sau nàng thật sự hối hận, vậy hắn phải làm cái gì bây giờ?
Hạ Lưu nắm chặt tay áo của hắn, rất lâu cũng không mở miệng, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.
Ánh mắt của hắn rất đẹp, lông mi con cong, dưới ánh đèn tạo ra một bóng ma. Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng, mỗi câu nói ra giống như một tiếng nhạc dằng dặc. Nhưng bây giờ, trong mắt hắn, trong giọng nói của hắn, đều có một chút đè nén sự rung động.
"Con còn rất trẻ, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu, đối với việc tình cảm khó tránh khỏi cảm thấy mới mẻ, có thể qua ít lâu sau hoặc vài năm sau sẽ cảm thấy hối hận vì trẻ như vậy đã bị trói buộc. Còn nữa, chúng ta là sư đồ, chuyện này... không hợp luân thường"
"Người tu chân vốn không nên tồn tại thứ tình cảm của người phàm. Nếu con muốn tu chân, vi sư tất nhiên sẽ đem hết toàn lực giúp con một tay, nếu con lo lắng tuổi thọ không đủ, vi sư cũng có thể giúp con. Duy nhất bây giờ chuyện con nói này... vi sư không làm được"
Hai người họ thật lâu cũng không nói gì, Thương Vân Ẩn sau khi nhìn bộ dáng thất thần của nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi. Hắn khẽ vươn tai xoa tóc nàng, một tay còn lại lấy Quy Nguyên đan từ trong túi đựng đồ ra.
Hắn đem Quy Nguyên đan bỏ vào tay của Hạ Lưu, ánh mắt trong veo, "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, trước tiên ăn viên thuốc này vào rồi nghỉ ngơi đi"
Hạ Lưu cúi đầu nhìn viên Quy Nguyên đan nho nhỏ trước mắt, giọng nói run run hỏi: "Viên thuốc này sẽ khiến con quên mất sư phụ sao?"
Thương Vân Ẩn bị câu hỏi của nàng làm giật mình, lắc đầu, "Không phải, con yên tâm ăn đi, không có chỗ nào không tốt đâu"
Hạ Lưu dưới ánh nhìn soi mói của Thương Vân Ẩn đưa Quy Nguyên đan vào trong miệng, sau đó bỗng nhiên đứng dậy ôm cổ của Thương Vân Ẩn. Hắn khẽ nghiêng người, thế nhưng vẫn bất ngờ không kịp bị nàng hôn.
Thương Vân Ẩn bởi vì quá mức khiếp sợ mà quên mất động tác, chỉ cảm thấy môi mình bị đầu lưỡi của nàng cạy ra, một nửa Quy Nguyên đan bị nàng đưa vào trong miệng hắn. Viên Quy Nguyên đan hắn vì nàng mà tự tay luyện chế, nhưng cuối cùng lại bị hai người cùng nhau ăn.
Kèm theo một chút thở dốc khó đè nén, trên mặt hắn đột nhiên có nước mắt nhỏ giọt. Hắn mở mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Lưu.
"Sư phụ, người có thể chê con khó coi, chê con vô dụng, nhưng tại sao lại chê con nhỏ? Con cũng đâu có lúc nào chê người già" Hạ Lưu cúi đầu, chôn mặt vào cổ hắn, nước mắt theo gò má rớt xuống, mang theo giọng nói nức nở: "Con thích người như vậy, thích đến mức không thể thích thêm người nào khác, luân lý gì đó con cũng không quản, con chỉ là muốn ở cùng một chỗ với sư phụ mà thôi"
Thương Vân Ẩn nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn có chút đè nén, "Hạ Lưu, con thật sự.."
"Thật sư, thật sư rất thích sư phụ, đời này không hối hận nhất chính là thích người" nửa người Hạ Lưu ghé vào hắn, bả run khẽ run, nước mắt rơi xuống nhanh chóng thấm ướt gáy hắn.
[Chúc mừng bạn đạt 10 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 77]
Thương Vân Ẩn chậm rãi vươn tay ôm lấy Hạ Lưu, để cho nàng ngồi trên đùi mình mặt đối mặt. Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, môi đẹp khẽ mím chặt, nhưng bởi vì nụ hôn vừa rồi, đôi môi có chút hồng hồng, mang theo một chút tình sắc mê hoặc.
"Tốt"
Hạ Lưu ngây ngẩn người, ngây ngốc nhìn Thương Vân Ẩn. Người kia hình như có chút ngượng ngùng, nhìn thoáng qua Hạ Lưu, sau đó rất nhanh liền dời tầm mắt, "Ý của vi sư là... sẽ thêu hỉ phục kia thật đẹp trước cuối tháng bảy"
Vẻ mặt Hạ Lưu chuyển từ buồn sang vui, lập tức gật đầu, sau đó như nhớ ra cái gì, một phen xé áo của Thương Vân Ẩn. Người kia kinh hãi, nhìn thấy tư thế bây giờ có chút không tốt liền đẩy nàng ra, "Hạ Lưu, con đang làm gì vậy!"
"Con muốn biến sư phụ thành người của con!"
Đèn, tắt.
Bình thường mà nói, sau khi độ hảo cảm vượt qua 60 đa số đối tượng bị công lược sẽ hoàn toàn thay đổi thái độ đối xử với Hạ Lưu. Nhưng chỉ có Thương Vân Ẩn là ngoại lệ, thái độ của hắn vẫn như trước lãnh đạm xa cách, thường thường còn trưng ra vẻ mặt chán ghét bộ dạng bẩn thỉu của nàng sau đó đuổi nàng đi tắm rửa.
Ngoài ra, sự yêu thích đối với tắm rửa của Thương Vân Ẩn vẫn rất nhiệt tình, không có chuyện gì liền thích ngâm mình trong linh ao.
Chuyện Hạ Lưu nhìn lén Thương Vân Ẩn tắm bị hắn bắt gặp, đã là chuyện của buổi tối.
Bởi vì vết thương trên người Thương Vân Ẩn vẫn còn chưa tốt, hơn nữa Hạ Lưu lại có chiếc kính Lão thiên kính, cho nên nàng liên tục nhìn lén hắn tắm ba ngày liên tiếp vẫn không bị phát hiện. Sau khi phán đoán có lẽ linh lực của Thương Vân Ẩn đã khôi phục khá ổn, nàng liền cố ý đi rình coi hắn tắm, nếu đã muốn đùa giỡn lưu manh, không bằng trực tiếp đùa giỡn lớn một chút.
Thương Vân Ẩn ngâm mình trong ao, hai mắt đóng hờ, vẻ mặt an bình, làn da trắng hơn ngọc, môi như hồng hạnh, còn có xương quai xanh mê người kia... Hạ Lưu nhìn mấy ngày nhưng vẫn là nhịn không được trong lòng cảm thán, người này quả thực đang dụ dỗ nàng đi phạm tội a. Nàng cầm Lão thiên kính, cố ý tiết lộ hơi thở của mình để Thương Vân Ẩn dễ dàng phát hiện.
Thương Vân Ẩn đang ngâm trong nước trong nháy mắt phát hiện có người rình coi liền nhanh tay phủ thêm áo ngoài, ngón tay khẽ động về phương hướng của Hạ Lưu, vẻ mặt băng lãnh chậm rãi đi về phía nàng.
Thân hình Hạ Lưu bị Thương Vân Ẩn định trụ nhưng lá gan vẫn rất lớn nhìn thắng hắn. Cảnh tượng Thương Vân Ẩn bước ra từ ao vô cùng xinh đẹp, người kia đến trước người của nàng, trong ngữ khí ẩn chứa tiếc nuối rèn sắt không thành thép, trách mắng: "Con thế nhưng lại dám tiếp tục nhìn lén người khác tắm?"
Hơn nữa lần này người bị nhìn lén lại là hắn.
Hạ Lưu cười hắc hắc, ngây ngô nịnh nọt Thương Vân Ẩn: "Sư phụ, dáng vẻ khi tắm của người nhìn còn đẹp hơn Huyễn Cơ"
"..." mí mắt Thương Vân Ẩn khẽ run, vẻ mặt lại khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày, "Con hãy ở chỗ này sám hối một đêm, sau khi nhận ra lỗi lầm của mình mới được trở về"
"Tại sao lại không cho con xem?" lần này Hạ Lưu không ngoan ngoãn nghe lời, mà rất là ủy khuất phản bác, "Con nghe sư huynh nói, ở thế tục phu thê tắm chung là chuyện bình thường, vì sao con chỉ xem sư phụ tắm thì lại bị trừng phạt?"
Đại sư huynh đang tĩnh tọa ở phía xa xa không nhịn được hắt hơi một cái.
"Bởi vì ta là sư phụ của con" Thương Vân Ẩn cau mày trả lời nàng, "Về sau ít nghe những lời linh tinh đó của đại sư huynh con nữa! Thứ tốt lại không dạy, chỉ biết dạy hư con... Không đúng, đại sư huynh của con căn bản không có gì tốt" dừng một chút, miệng của Thương Vân Ẩn lại không ngừng luyên thuyên quở trách đại đồ đệ lôi thôi lại không nên thân của mình.
Đại sư huynh sờ sờ mũi một cái, sau đó bỗng nhiên lại tiếp tục hung hăng hắt hơi một cái nữa.
Hạ Lưu ở một bên rất ngoan ngoãn nghe Thương Vân Ẩn kể chuyện đại sư huynh lúc nhỏ thường bảy ngày mới tắm một lần, sau đó cười híp mắt nhìn sư phụ nhà mình, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Nhưng trước kia ở trong ao, sư phụ đã đáp ứng với con là sẽ cưới con nha"
Trên mặt Thương Vân Ẩn thoáng qua một biểu tình kinh ngạc, sau một lát thất thần, hắn lập tức răn dạy Hạ Lưu: "Con thế nhưng còn dám học cách nói dối, sau khi trở về liền quỳ hai canh!"
"..." Hạ Lưu vô tội nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Lúc đó con hỏi người có muốn cưới con hay không, rõ ràng sư phụ trả lời là "Được", chẳng lẽ sư phụ cũng đã học được cách nói dối?"
Bị bộ dáng nghiêm trang này của Hạ Lưu trấn áp, Thương Vân Ẩn cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân có phải trong lúc ý thức mơ hồ đã làm ra chuyện ngu xuẩn hay không. Hắn nhìn thoáng qua Hạ Lưu, không nói gì thêm bước về phía trước.
[Chúc mừng bạn đạt 4 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 67]
Nghe thanh âm thông báo độ hảo cảm tăng lên, Hạ Lưu rốt cuộc nhịn không được bật cười ra tiếng. Thật sư không ngờ được một người thông minh như Thương Vân Ẩn lại có thể dễ dàng bị lừa gạt như vậy.
Lúc Hạ Lưu được hóa giải phép định trú thân trở về phòng trúc đã là nửa đêm. Thương Vân Ẩn đang nhàn nhã xem một cuốn sách cổ, nghe tiếng đẩy cửa của Hạ Lưu cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chậm rãi nói với nàng: "Trên bàn có cháo"
Hạ Lưu đấm bóp đôi chân đã tê rần bước chậm rì rì đến ngồi lên ghế, một bên húp cháo một bên hỏi Thương Vân Ẩn có biết thêu hoa không.
Dựa theo đạo lý, nếu là một nam tử bình thường chắc chắn đối với vấn đề này đều trả lời là "sẽ không", thế nhưng Thương Vân Ẩn lại khẽ "ừ" tỏ vẻ bản thân... biết thêu hoa.
Hạ Lưu rất vui vẻ, hưng trí bừng bừng lấy một khối vải lớn màu đỏ từ trong nhà nhét vào tay Thương Vân Ẩn, "Đây này sư phụ, ở phía trên vải thêu Phượng hoàng"
Đôi mắt đen sâu thẳm của Thương Vân Ẩn khẽ liếc nàng, cũng không nói bất cứ lời nào, cứ như vậy chờ Hạ Lưu nói tiếp.
"Làm nhanh đi sư phụ, con không cần người thêu hoa, người chỉ cần thêu cho con một con Phượng hoàng là được, nếu không thì là một con gà cảnh cũng được" hai chân của Hạ Lưu thoăn thoắt, nhanh chân chạy vào lấy kim chỉ ra đưa cho Thương Vân Ẩn, nghiêm túc nhìn hắn, "Đây là một chuyện rất quan trọng, sư phụ, xin người!"
Thương Vân Ẩn lúc này mới lên tiếng, "Thêu Phượng hoàng làm gì?"
Thế nhưng Hạ Lưu lại đóng miệng rất chặt, sống chết cũng không chịu nói. Thương Vân Ẩn dưới sự nài nỉ làm nũng của nàng đành phải cầm lấy khối vải đỏ kia, cúi đầu xe chỉ luồng kim, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu thêu Phượng hoàng. Khác với những nam tử khác, bàn tay trắng nõn của hắn ở trên tấm vải đỏ càng trở nên nổi bật, hắn hơi cau mày, dưới ánh nến không nhanh không chậm thêu Phượng hoàng. Dù sao cũng là người tu tiên, Hạ Lưu ghé vào bên cạnh người hắn đợi nửa canh giờ, một con Phượng Hoàng trông cực kỳ sống động liền hiện ra.
"Nhìn thật đẹp, sư phụ quả nhiên là lợi hại" Hạ Lưu sờ sờ tấm vải kia, trong mắt đều là ý cười, "Chờ người thêu xong con sẽ đưa nó cho đại sư huynh, để cho huynh ấy giúp con đưa đến thế tục làm một bộ quần áo"
"Thứ này nếu may thành quần áo, mặc vào để đi ra ngoài có chút phô trương" Thương Vân Ẩn một bên thêu Phượng hoàng, một bên tỏ vẻ không đồng ý với ý kiến của Hạ Lưu.
"Nhưng đây là hỉ phục nha, nghe đại sư huynh nói ở thế tục lúc cô nương gả cho phu quân đều mặc như vậy, sao có thể là phô trương được?" Hạ Lưu tò mò nhìn Thương Vân Ẩn, người kia sau khi nghe thấy hai chữ "hỉ phục" bàn tay khẽ dừng lại, sau đó lặng lẽ nhìn Hạ Lưu, thật lâu cũng không nói gì.
"Sư phụ thêu nhanh đi, nhất định phải thêu xong trước cuối tháng bảy mới được. Con đã cố ý đi hỏi, người ta nói ngày đó là ngày lành hiếm có, nên gả cưới" Nàng cười lớn nghiêng mình về phía Thương Vân Ẩn, khẽ cọ cọ trên vai hắn, "Con muốn vào ngày đó thành thân với sư phụ, đến lúc đó mặc bộ hỉ phục này vào, thật tốt"
Thương Vân Ẩn buông miếng vải trong tay ra, vẻ mặt hắn đối với Hạ Lưu vẫn luôn ôn hòa, nhưng hôm nay ánh mắt của hắn bỗng trở nên nghiêm túc, chỉ là ngồi đằng kia, nhưng không hiểu sao lại có một lực áp bách khó hiểu. Hạ Lưu ngây ngẩn nhìn hắn, hỏi hắn làm sao.
"Vi sư nay đã là 420 tuổi, trải qua rất nhiều Xuân Thu, Hạ Lưu, con năm nay chỉ mới 17 tuổi, vẫn là con nít. Con bây giờ nói thích ta có lẽ chỉ vì chưa tiếp xúc với những nam tử khác, nhưng con đã từng nghĩ tới, nếu là ngày sau con hối hận, thì phải làm sao?"
Nếu ngày sau nàng thật sự hối hận, vậy hắn phải làm cái gì bây giờ?
Hạ Lưu nắm chặt tay áo của hắn, rất lâu cũng không mở miệng, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.
Ánh mắt của hắn rất đẹp, lông mi con cong, dưới ánh đèn tạo ra một bóng ma. Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng, mỗi câu nói ra giống như một tiếng nhạc dằng dặc. Nhưng bây giờ, trong mắt hắn, trong giọng nói của hắn, đều có một chút đè nén sự rung động.
"Con còn rất trẻ, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu, đối với việc tình cảm khó tránh khỏi cảm thấy mới mẻ, có thể qua ít lâu sau hoặc vài năm sau sẽ cảm thấy hối hận vì trẻ như vậy đã bị trói buộc. Còn nữa, chúng ta là sư đồ, chuyện này... không hợp luân thường"
"Người tu chân vốn không nên tồn tại thứ tình cảm của người phàm. Nếu con muốn tu chân, vi sư tất nhiên sẽ đem hết toàn lực giúp con một tay, nếu con lo lắng tuổi thọ không đủ, vi sư cũng có thể giúp con. Duy nhất bây giờ chuyện con nói này... vi sư không làm được"
Hai người họ thật lâu cũng không nói gì, Thương Vân Ẩn sau khi nhìn bộ dáng thất thần của nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi. Hắn khẽ vươn tai xoa tóc nàng, một tay còn lại lấy Quy Nguyên đan từ trong túi đựng đồ ra.
Hắn đem Quy Nguyên đan bỏ vào tay của Hạ Lưu, ánh mắt trong veo, "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, trước tiên ăn viên thuốc này vào rồi nghỉ ngơi đi"
Hạ Lưu cúi đầu nhìn viên Quy Nguyên đan nho nhỏ trước mắt, giọng nói run run hỏi: "Viên thuốc này sẽ khiến con quên mất sư phụ sao?"
Thương Vân Ẩn bị câu hỏi của nàng làm giật mình, lắc đầu, "Không phải, con yên tâm ăn đi, không có chỗ nào không tốt đâu"
Hạ Lưu dưới ánh nhìn soi mói của Thương Vân Ẩn đưa Quy Nguyên đan vào trong miệng, sau đó bỗng nhiên đứng dậy ôm cổ của Thương Vân Ẩn. Hắn khẽ nghiêng người, thế nhưng vẫn bất ngờ không kịp bị nàng hôn.
Thương Vân Ẩn bởi vì quá mức khiếp sợ mà quên mất động tác, chỉ cảm thấy môi mình bị đầu lưỡi của nàng cạy ra, một nửa Quy Nguyên đan bị nàng đưa vào trong miệng hắn. Viên Quy Nguyên đan hắn vì nàng mà tự tay luyện chế, nhưng cuối cùng lại bị hai người cùng nhau ăn.
Kèm theo một chút thở dốc khó đè nén, trên mặt hắn đột nhiên có nước mắt nhỏ giọt. Hắn mở mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Lưu.
"Sư phụ, người có thể chê con khó coi, chê con vô dụng, nhưng tại sao lại chê con nhỏ? Con cũng đâu có lúc nào chê người già" Hạ Lưu cúi đầu, chôn mặt vào cổ hắn, nước mắt theo gò má rớt xuống, mang theo giọng nói nức nở: "Con thích người như vậy, thích đến mức không thể thích thêm người nào khác, luân lý gì đó con cũng không quản, con chỉ là muốn ở cùng một chỗ với sư phụ mà thôi"
Thương Vân Ẩn nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn có chút đè nén, "Hạ Lưu, con thật sự.."
"Thật sư, thật sư rất thích sư phụ, đời này không hối hận nhất chính là thích người" nửa người Hạ Lưu ghé vào hắn, bả run khẽ run, nước mắt rơi xuống nhanh chóng thấm ướt gáy hắn.
[Chúc mừng bạn đạt 10 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 77]
Thương Vân Ẩn chậm rãi vươn tay ôm lấy Hạ Lưu, để cho nàng ngồi trên đùi mình mặt đối mặt. Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, môi đẹp khẽ mím chặt, nhưng bởi vì nụ hôn vừa rồi, đôi môi có chút hồng hồng, mang theo một chút tình sắc mê hoặc.
"Tốt"
Hạ Lưu ngây ngẩn người, ngây ngốc nhìn Thương Vân Ẩn. Người kia hình như có chút ngượng ngùng, nhìn thoáng qua Hạ Lưu, sau đó rất nhanh liền dời tầm mắt, "Ý của vi sư là... sẽ thêu hỉ phục kia thật đẹp trước cuối tháng bảy"
Vẻ mặt Hạ Lưu chuyển từ buồn sang vui, lập tức gật đầu, sau đó như nhớ ra cái gì, một phen xé áo của Thương Vân Ẩn. Người kia kinh hãi, nhìn thấy tư thế bây giờ có chút không tốt liền đẩy nàng ra, "Hạ Lưu, con đang làm gì vậy!"
"Con muốn biến sư phụ thành người của con!"
Đèn, tắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook