Tìm Em
-
Chương 72: Phiên ngoại 4: Đi thảm đỏ
—- fu**, các chị em mau đến đây nhìn nè! Đây là Tuế Tuế đúng không? Đúng không? Đúng không?
—- lầu trên, bỏ chữ “không” đi.
—- đúng.
—- cái gì vậy? Trời tối như vậy, người ta lại đang hôn môi, sao các người biết đó là Tuế Tuế chứ?
—- Fan lầu trên đã giám định xong rồi mà.
—- ha ha ha ha ha, Tổng giám đốc Giản: các người thế mà lại không nhận ra chủ của mình? Đuổi hết toàn bộ.
—- Nhất định là vậy rồi. Ngày mai Tuế Tuế sẽ tham gia Lễ trao giải ở Đài truyền hình thành phố X mà, ôi vậy là Tổng giám đốc Giản đi chung rồi.
—- Nhưng mà không phải Tổng giám đốc Giản và Tuế Tuế ly hôn rồi à? Chuyện tháng trước đó.
—- trời ơi, chị gái ơi, chị tin họ ly hôn thật hả? Làm sao có thể chứ, Tổng giám đốc Giản vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, huống chi còn yêu Tuế Tuế như vậy, có đồ ngu mới ly hôn đó. Chỉ là tình thú giữa vợ chồng son thôi, không ngờ cũng có người xem là thật, cười chết mất.
—- lầu trên nói đúng lắm.
—- [che miệng kích động.jpg] Mẹ ơi, còn tưởng chỉ mình tôi nghĩ vậy chứ, nhưng lại không dám nói ra, cảm ơn chị gái nha!!!
Trên mang đang thảo luận đến sôi sục mà sau khi Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc hôn xong thì kéo Giản Sóc rời đi.
Nơi này có nhiều người, Sầm Tuế Tuế không nhìn đường mà chỉ lo kéo Giản Sóc quẹo khắp các ngõ, ý muốn tránh những người đang chụp ảnh kia.
“Haiz —-“ Sầm Tuế Tuế dựa vào tường, nhẹ thở ra.
Giản Sóc cười khẽ: “Không muốn bị phát hiện mà mới nãy còn hôn môi cơ đấy.”
Sầm Tuế Tuế nhấp một hớp trà sữa: “Nhưng dáng vẻ anh đưa trà sữa cho em làm em rất muốn hôn anh.”
Giản Sóc nhíu mày, chống tay lên vách tường bên cạnh Sầm Tuế Tuế.
“Làm gì vậy?”
Giản Sóc cong môi, tay kia nắm cằm cô: “Bây giờ thì sao? Còn muốn hôn anh không?”
“Muốn chứ.” Sầm Tuế Tuế thành thật nói, “Mỗi ngày, mỗi giây phút em đều muốn hôn anh. Lúc sáng mở mắt ra nhìn thấy anh, lúc chúng ta tắm chung, lúc ăn cơm, ngay cả lúc ra cửa nữa.”
“Kể cả khi em đi làm, chụp hình, tham gia sự kiện, lên tiết mục.”
“Thì em đều tranh thủ mỗi một giây phút để nhớ anh và muốn hôn anh.”
Sầm Tuế Tuế chớp mắt: “Anh có nghe không?”
“Không nghe.” Yết hầu Giản Sóc lăn một cái, đầu ngón tay dùng sức nâng cằm cô lên, đồng thời cúi đầu hôn.
Sầm Tuế Tuế nhắm mắt lại, một tay cầm trà sữa, tay còn lại ôm Giản Sóc.
Một lúc lâu sau, hai người mới tách ra.
Giản Sóc tựa lên trán Sầm Tuế Tuế, khàn khàn hỏi: “Còn đi dạo nữa không?”
“Đi chứ.” Sầm Tuế Tuế thấp giọng cười: “Vất vả lắm mới ra ngoài được thì nhất định phải đi dạo một vòng, lỡ như thấy được thứ gì hay thì sao.”
“Được.”
Một tay Sầm Tuế Tuế cầm trà sữa, tay còn lại kéo Giản Sóc, hai người đi ra ngoài.
Sầm Tuế Tuế không biết mua gì mà chỉ muốn đi dạo với Giản Sóc, cảm nhận chuyện mà những đôi tình nhân bình thường làm.
May là tuy có fan hâm mộ chụp hình ở phía sau nhưng không vây lấy cô và Giản Sóc.
Thế nên Sầm Tuế Tuế rất hài lòng với tình trạng trước mắt.
–
Khi đi dạo phố tuyệt đối đừng vạch sẵn mục đích.
Bởi vì khi đã xác định mục tiêu thì sẽ không mua được thứ mình muốn.
Ở con đường này có rất nhiều cửa hàng nhỏ, bên trong chuyên bán những món trang sức nhỏ mà các cô gái thích hoặc là đồ vật cho các cặp đôi.
Sầm Tuế Tuế vô cùng hứng khởi, bèn mua một chiếc vòng tay và một cặp nhẫn màu xanh da trời.
Thanh toán xong, Sầm Tuế Tuế liền đeo chiếc nhẫn nam lên cho Giản Sóc.
Sau đó, Sầm Tuế Tuế lại đưa nhẫn nữ cho Giản Sóc rồi chìa tay mình ra, giục: “Mau đeo lên cho em đi.”
Giản Sóc bật cười, nghe lời đeo lên cho cô.
“Đúng là một cô gái kỳ lạ mà. Ở nhà nhiều nhẫn được đặt làm như vậy mà em chẳng đeo cái nào, lại chạy đến mấy hàng nhỏ này mua.”
“Làm ơn đi!” Sầm Tuế Tuế giơ tay lên hướng về phía ánh đèn trong cửa hàng, “Mấy chiếc nhẫn ở nhà đắt như vậy, lỡ em làm mất thì sao đây?”
Giản Sóc không đồng ý: “Anh mua nhẫn là để cho em đeo mà, mất thì mua nữa.”
“Ha ha ha ha!” Sầm Tuế Tuế cười, “Tổng giám đốc Giản, em biết anh có tiền, nhưng những thứ đó đều là tấm lòng của anh dành cho em, nên nếu làm mất thì em sẽ tự trách. Vì vậy, chúng ta cứ đeo thứ này đi, có mất cũng không thấy tiếc.”
“Không mất đâu.” Giản Sóc nắm lấy tay Sầm Tuế Tuế nhét vào túi, “Em tặng cho anh thì sao làm mất được.”
Sầm Tuế Tuế buồn cười: “Được được được, không mất, không mất.”
Giản Sóc ừ một tiếng rồi dẫn cô sang hàng tiếp theo.
Sầm Tuế Tuế lắc lắc ly trà sữa trong tay, sau đó đưa ống hút đến bên môi Giản Sóc: “Còn một hớp này, anh uống đi.”
Giản Sóc hơi nghiêng đầu: “Anh không thích.”
“Nhưng em thích.” Sầm Tuế Tuế cười, “Anh uống đi, uống rồi em hôn anh một cái.”
Mắt Giản Sóc tối đi, sau đó ngậm ống hút uống hết số trà sữa còn lại.
Sầm Tuế Tuế vứt ly, đi dạo với Giản Sóc thêm một lúc nữa rồi mới về chỗ ở.
Nghĩ đến việc hôm sau Sầm Tuế Tuế còn phải đi thảm đỏ nên lúc hoạt động vào ban đêm Giản Sóc đã kiềm chế rất nhiều, chí ít là không để lại dấu.
Hơn tám giờ, thợ trang điểm và chuyên viên tạo hình đã đến.
Sau khi Sầm Tuế Tuế chào hỏi bọn họ xong thì Giản Sóc bảo cô ăn sáng trước.
Sầm Tuế Tuế nghe theo.
Trong lúc thợ trang điểm và chuyên viên tạo hình ngồi trên ghế sofa trong phòng khách chờ Sầm Tuế Tuế ăn xong, hai người dùng điện thoại để nhắn tin với nhau.
Thợ trang điểm: [Hy vọng Tuế Tuế ăn uống ít một chút, nếu không lên hình sẽ bị mập đó!]
Chuyên viên tạo hình: [Tôi cũng… hy vọng Tuế Tuế ăn uống chút chút thôi, sợ mặc lễ phục lên sẽ bị lộ bụng!]
Thợ trang điểm: [Chúng ta khổ quá đi QAQ.]
Chuyên viên tạo hình: [Khổ thật chứ, chỉ có điều tôi rất hâm mộ Tuế Tuế. Hai chúng ta tới sớm như vậy mà không thấy có người giúp việc, nói cách khác, ở nhà họ là Tổng giám đốc Giản nấu ăn đó!]
Thợ trang điểm: [Đúng ha, tôi cũng mới để ý, không ngờ lại là Tổng giám đốc Giản nấu ăn.]
Hai người đang ganh tỵ nhắn tin khí thế.
Không bao lâu sau, Sầm Tuế Tuế ăn xong.
Sầm Tuế Tuế nói xin lỗi: “Xin lỗi, để hai người chờ lâu rồi.”
Thợ trang điểm và chuyên viên tạo hình đồng loạt khoát tay: “Không sao không sao, còn kịp mà, tại chúng tôi tới sớm thôi.”
Sầm Tuế Tuế mỉm cười: “Vậy chúng ta bắt đầu đi.”
“Được, thay lễ phục trước đã.”
“Được.” Sầm Tuế Tuế gật đầu một cái, như đột nhiên nghĩ tới điều gì, cô quay đầu nói với Giản Sóc còn chưa ăn xong, “Anh Sóc, khi nào rửa chén xong thì ép nước trái cây cho em nha.”
Giản Sóc đáp: “Lát nữa làm.”
“Hì hì, cảm ơn anh Sóc, moaz moaz.”
Mặt già của thợ trang điểm và chuyên viên tạo hình cùng đỏ lên.
Mẹ nó, hai người này ân ái vậy sao?
Hai người nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy nỗi buồn trong mắt đối phương.
Phải rồi, hay là làm nhanh cho xong để mau chóng được giải phóng đi.
Hai tiếng sau, Sầm Tuế Tuế đã chuẩn bị xong.
Giản Sóc cũng thay đồ tiệp với lễ phục của Sầm Tuế Tuế: “Đi thôi.”
Sầm Tuế Tuế cong môi cười, sau đó khoác tay Giản Sóc cùng ra cửa.
Lễ trao giải là ở bên trong Đài truyền hình, nhưng thảm đỏ thì ở ngoài.
Thời tiết hôm nay không tồi, có nắng mà gió cũng không quá to, nhưng dù sao đây là mùa đông nên vẫn khá lạnh.
Sầm Tuế Tuế ngồi trong xe, chờ thông báo ở bên trong.
Giản Sóc nhíu mày, quan sát lễ phục của Sầm Tuế Tuế.
“Không lạnh à?” Giản Sóc hỏi từ đáy lòng.
Sầm Tuế Tuế bưng ly nước nóng: “Lạnh chứ, sao không lạnh được, mặc ít vậy mà.”
“Vậy sao em không chọn bộ nào dày hơn?”
Sầm Tuế Tuế kinh ngạc: “Tổng giám đốc Giản, anh có thấy nữ nghệ sĩ nào đi thảm đỏ mà mặc dày như vậy không?”
Giản Sóc khẽ xùy: “Quy định ở đâu ra thế, thân thể mới là quan trọng nhất.”
“Được rồi.” Sầm Tuế Tuế biết anh cũng chỉ quan tâm cô: “Dù sao cũng không lâu lắm, nhịn một chút là xong rồi.”
Giản Sóc mím môi, không lên tiếng.
Sầm Tuế Tuế ngồi trong xe gần bốn mươi phút mới nhận được thông báo đến lượt cô.
Sầm Tuế Tuế vẫy tay với Giản Sóc: “Em đi trước đây, lát nữa gặp nhau bên trong nhé.”
Giản Sóc ừ, Sầm Tuế Tuế nghĩ anh như vậy là đồng ý.
Điều chỉnh lại biểu cảm một tí rồi Sầm Tuế Tuế mới đi theo nhân viên công tác.
Giản Sóc ở trong xe nhìn cô, chờ đến khi bóng người cô biến mất, anh mới mở cửa xuống xe, trên khuỷu tay còn vắt một chiếc áo khoác.
Người chủ trì trên thảm đỏ đã gọi đến Sầm Tuế Tuế, ngay sau đó cô liền nghe thấy fan hâm mộ kêu tên mình.
Sầm Tuế Tuế hơi nâng váy, tiến về phía trước.
Trước khi đến đây, Sầm Tuế Tuế còn nghĩ mình sẽ khẩn trương luống cuống, sẽ mắc sai lầm và thậm chí là bị bêu xấu.
Nhưng sau khi đến thật rồi Sầm Tuế Tuế mới phát hiện cô rất bình tĩnh, bước chân cũng ổn định, nắm tiết tấu rất vững.
Đây là lần đầu tiên Sầm Tuế Tuế đi thảm đỏ, cũng không phải toàn bộ tổ phim mà chỉ có mình cô, vì vậy người chủ trì bèn gọi cô tới nói mấy câu.
Trong lòng Sầm Tuế Tuế không bằng lòng.
Nhưng thực tế thì cô không thể từ chối được.
Sau khi ký tên, Sầm Tuế Tuế đứng giữa hai người kia.
Người chủ trì: “Lần đầu tiên Tuế Tuế đi thảm đó có cảm nghĩ gì?”
Sầm Tuế Tuế cười: “Khẩn trương và sợ sẽ làm sai ạ.”
Người chủ trì: “Ha ha ha, Tuế Tuế biểu hiện rất tốt, không cần khẩn trương đâu, mọi người nói có đúng không?”
Fan hâm mộ cổ vũ rất nhiệt tình, đồng thành gào lên: “Đúng!”
Người chủ trì lại hỏi mấy vấn đề, Sầm Tuế Tuế đều ngoan ngoãn trả lời.
Người chủ trì hỏi một câu cuối cùng: “Tuế Tuế, có một vấn đề không liên quan đến bộ phim nhưng mọi người đều rất hiếu kỳ, hy vọng cô có thể thỏa mãn sự hiếu kỳ của tất cả mọi người.”
Sầm Tuế Tuế suy nghĩ một chút, cũng đoán được sơ sơ: “Được.”
Người chủ trì: “Tối qua có người chụp được ảnh cô và một người đàn ông ôm hôn nhau trước tiệm trà sữa.”
Sầm Tuế Tuế bật cười một tiếng: “Đúng là tôi.”
“Ồ?” Người chủ trì rất hứng thú, hỏi tiếp: “Vậy người đàn ông kia là?”
Sầm Tuế Tuế mím môi cười, gò má ửng đỏ: “Chồng cũ của tôi ~”
“Chồng cũ?” Người chủ trì kinh ngạc, “Cô và Tổng giám đốc Giản?”
Ly hôn???
Người chủ trì còn lại vội ho khan, kéo chủ đề về lại.
Người chủ trì nhận ra mình đã hỏi quá nhiều chuyện không liên quan bèn cười cười nói lời kết.
Sầm Tuế Tuế cười tạm biệt rồi bước xuống, nhưng đột nhiên rùng mình một cái: “Hắt xì!”
Chỉ một tiếng rất nhỏ, cô khẽ xoa mũi.
Người chủ trì vừa định nói mấy câu quan tâm thì đã nhìn thấy ở đầu kia thảm đỏ, một người đàn ông mặc bộ âu phục được cắt may thủ công bước nhanh tới, khoác chiếc áo trên tay lên người Sầm Tuế Tuế.
Trong nháy mắt, sự ấm áp bao trùm lấy Sầm Tuế Tuế.
Sầm Tuế Tuế kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”
Giản Sóc khoác áo xong thì ôm vai cô đi vào trong, thấp giọng nói: “Anh mà còn không đến chắc em chết cóng rồi.”
Sầm Tuế Tuế:?????
Sao cô lại nghe ra sự giận dữ trong giọng Giản Sóc nhỉ?
“Anh…”
“Người chủ trì này ở đâu ra thế, trời lạnh như vậy mà bắt em đứng ngoài lâu như thế.” Giản Sóc rất tức giận.
Anh không nỡ để vợ mình chịu chút uất ức nào, vậy mà chỉ một người chủ trì trên thảm đỏ lại dám để vợ anh bị cóng.
Tên đó mặc nhiều như vậy, bộ không thấy Sầm Tuế Tuế mặc ít sao?
Cũng không biết tên đó nhận được vị trí này ra sao nữa, năng lực nhận biết cũng không có.
Trong lòng Giản Sóc thầm mắng.
“Cảm ơn anh Sóc.” Sầm Tuế Tuế chủ động lấy lòng: “Anh là tốt nhất.”
Thấy nụ cười tươi của Sầm Tuế Tuế, lửa giận của Giản Sóc cũng giảm bớt.
“Tối về uống thuốc cảm để phòng ngừa.”
“Ha ha ha ha! Anh Sóc à anh có cần phải mắc cười như vậy không! Anh giống như mẹ vậy!”
Giản Sóc bất đắc dĩ: “Con nhóc không có lương tâm này, còn không phải tại anh lo cho em hả.”
“Dạ dạ dạ, em biết anh thích em nhất rồi ~”
“Ừ, anh yêu em.”
“Hì hì, em cũng yêu anh ~”
—- lầu trên, bỏ chữ “không” đi.
—- đúng.
—- cái gì vậy? Trời tối như vậy, người ta lại đang hôn môi, sao các người biết đó là Tuế Tuế chứ?
—- Fan lầu trên đã giám định xong rồi mà.
—- ha ha ha ha ha, Tổng giám đốc Giản: các người thế mà lại không nhận ra chủ của mình? Đuổi hết toàn bộ.
—- Nhất định là vậy rồi. Ngày mai Tuế Tuế sẽ tham gia Lễ trao giải ở Đài truyền hình thành phố X mà, ôi vậy là Tổng giám đốc Giản đi chung rồi.
—- Nhưng mà không phải Tổng giám đốc Giản và Tuế Tuế ly hôn rồi à? Chuyện tháng trước đó.
—- trời ơi, chị gái ơi, chị tin họ ly hôn thật hả? Làm sao có thể chứ, Tổng giám đốc Giản vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, huống chi còn yêu Tuế Tuế như vậy, có đồ ngu mới ly hôn đó. Chỉ là tình thú giữa vợ chồng son thôi, không ngờ cũng có người xem là thật, cười chết mất.
—- lầu trên nói đúng lắm.
—- [che miệng kích động.jpg] Mẹ ơi, còn tưởng chỉ mình tôi nghĩ vậy chứ, nhưng lại không dám nói ra, cảm ơn chị gái nha!!!
Trên mang đang thảo luận đến sôi sục mà sau khi Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc hôn xong thì kéo Giản Sóc rời đi.
Nơi này có nhiều người, Sầm Tuế Tuế không nhìn đường mà chỉ lo kéo Giản Sóc quẹo khắp các ngõ, ý muốn tránh những người đang chụp ảnh kia.
“Haiz —-“ Sầm Tuế Tuế dựa vào tường, nhẹ thở ra.
Giản Sóc cười khẽ: “Không muốn bị phát hiện mà mới nãy còn hôn môi cơ đấy.”
Sầm Tuế Tuế nhấp một hớp trà sữa: “Nhưng dáng vẻ anh đưa trà sữa cho em làm em rất muốn hôn anh.”
Giản Sóc nhíu mày, chống tay lên vách tường bên cạnh Sầm Tuế Tuế.
“Làm gì vậy?”
Giản Sóc cong môi, tay kia nắm cằm cô: “Bây giờ thì sao? Còn muốn hôn anh không?”
“Muốn chứ.” Sầm Tuế Tuế thành thật nói, “Mỗi ngày, mỗi giây phút em đều muốn hôn anh. Lúc sáng mở mắt ra nhìn thấy anh, lúc chúng ta tắm chung, lúc ăn cơm, ngay cả lúc ra cửa nữa.”
“Kể cả khi em đi làm, chụp hình, tham gia sự kiện, lên tiết mục.”
“Thì em đều tranh thủ mỗi một giây phút để nhớ anh và muốn hôn anh.”
Sầm Tuế Tuế chớp mắt: “Anh có nghe không?”
“Không nghe.” Yết hầu Giản Sóc lăn một cái, đầu ngón tay dùng sức nâng cằm cô lên, đồng thời cúi đầu hôn.
Sầm Tuế Tuế nhắm mắt lại, một tay cầm trà sữa, tay còn lại ôm Giản Sóc.
Một lúc lâu sau, hai người mới tách ra.
Giản Sóc tựa lên trán Sầm Tuế Tuế, khàn khàn hỏi: “Còn đi dạo nữa không?”
“Đi chứ.” Sầm Tuế Tuế thấp giọng cười: “Vất vả lắm mới ra ngoài được thì nhất định phải đi dạo một vòng, lỡ như thấy được thứ gì hay thì sao.”
“Được.”
Một tay Sầm Tuế Tuế cầm trà sữa, tay còn lại kéo Giản Sóc, hai người đi ra ngoài.
Sầm Tuế Tuế không biết mua gì mà chỉ muốn đi dạo với Giản Sóc, cảm nhận chuyện mà những đôi tình nhân bình thường làm.
May là tuy có fan hâm mộ chụp hình ở phía sau nhưng không vây lấy cô và Giản Sóc.
Thế nên Sầm Tuế Tuế rất hài lòng với tình trạng trước mắt.
–
Khi đi dạo phố tuyệt đối đừng vạch sẵn mục đích.
Bởi vì khi đã xác định mục tiêu thì sẽ không mua được thứ mình muốn.
Ở con đường này có rất nhiều cửa hàng nhỏ, bên trong chuyên bán những món trang sức nhỏ mà các cô gái thích hoặc là đồ vật cho các cặp đôi.
Sầm Tuế Tuế vô cùng hứng khởi, bèn mua một chiếc vòng tay và một cặp nhẫn màu xanh da trời.
Thanh toán xong, Sầm Tuế Tuế liền đeo chiếc nhẫn nam lên cho Giản Sóc.
Sau đó, Sầm Tuế Tuế lại đưa nhẫn nữ cho Giản Sóc rồi chìa tay mình ra, giục: “Mau đeo lên cho em đi.”
Giản Sóc bật cười, nghe lời đeo lên cho cô.
“Đúng là một cô gái kỳ lạ mà. Ở nhà nhiều nhẫn được đặt làm như vậy mà em chẳng đeo cái nào, lại chạy đến mấy hàng nhỏ này mua.”
“Làm ơn đi!” Sầm Tuế Tuế giơ tay lên hướng về phía ánh đèn trong cửa hàng, “Mấy chiếc nhẫn ở nhà đắt như vậy, lỡ em làm mất thì sao đây?”
Giản Sóc không đồng ý: “Anh mua nhẫn là để cho em đeo mà, mất thì mua nữa.”
“Ha ha ha ha!” Sầm Tuế Tuế cười, “Tổng giám đốc Giản, em biết anh có tiền, nhưng những thứ đó đều là tấm lòng của anh dành cho em, nên nếu làm mất thì em sẽ tự trách. Vì vậy, chúng ta cứ đeo thứ này đi, có mất cũng không thấy tiếc.”
“Không mất đâu.” Giản Sóc nắm lấy tay Sầm Tuế Tuế nhét vào túi, “Em tặng cho anh thì sao làm mất được.”
Sầm Tuế Tuế buồn cười: “Được được được, không mất, không mất.”
Giản Sóc ừ một tiếng rồi dẫn cô sang hàng tiếp theo.
Sầm Tuế Tuế lắc lắc ly trà sữa trong tay, sau đó đưa ống hút đến bên môi Giản Sóc: “Còn một hớp này, anh uống đi.”
Giản Sóc hơi nghiêng đầu: “Anh không thích.”
“Nhưng em thích.” Sầm Tuế Tuế cười, “Anh uống đi, uống rồi em hôn anh một cái.”
Mắt Giản Sóc tối đi, sau đó ngậm ống hút uống hết số trà sữa còn lại.
Sầm Tuế Tuế vứt ly, đi dạo với Giản Sóc thêm một lúc nữa rồi mới về chỗ ở.
Nghĩ đến việc hôm sau Sầm Tuế Tuế còn phải đi thảm đỏ nên lúc hoạt động vào ban đêm Giản Sóc đã kiềm chế rất nhiều, chí ít là không để lại dấu.
Hơn tám giờ, thợ trang điểm và chuyên viên tạo hình đã đến.
Sau khi Sầm Tuế Tuế chào hỏi bọn họ xong thì Giản Sóc bảo cô ăn sáng trước.
Sầm Tuế Tuế nghe theo.
Trong lúc thợ trang điểm và chuyên viên tạo hình ngồi trên ghế sofa trong phòng khách chờ Sầm Tuế Tuế ăn xong, hai người dùng điện thoại để nhắn tin với nhau.
Thợ trang điểm: [Hy vọng Tuế Tuế ăn uống ít một chút, nếu không lên hình sẽ bị mập đó!]
Chuyên viên tạo hình: [Tôi cũng… hy vọng Tuế Tuế ăn uống chút chút thôi, sợ mặc lễ phục lên sẽ bị lộ bụng!]
Thợ trang điểm: [Chúng ta khổ quá đi QAQ.]
Chuyên viên tạo hình: [Khổ thật chứ, chỉ có điều tôi rất hâm mộ Tuế Tuế. Hai chúng ta tới sớm như vậy mà không thấy có người giúp việc, nói cách khác, ở nhà họ là Tổng giám đốc Giản nấu ăn đó!]
Thợ trang điểm: [Đúng ha, tôi cũng mới để ý, không ngờ lại là Tổng giám đốc Giản nấu ăn.]
Hai người đang ganh tỵ nhắn tin khí thế.
Không bao lâu sau, Sầm Tuế Tuế ăn xong.
Sầm Tuế Tuế nói xin lỗi: “Xin lỗi, để hai người chờ lâu rồi.”
Thợ trang điểm và chuyên viên tạo hình đồng loạt khoát tay: “Không sao không sao, còn kịp mà, tại chúng tôi tới sớm thôi.”
Sầm Tuế Tuế mỉm cười: “Vậy chúng ta bắt đầu đi.”
“Được, thay lễ phục trước đã.”
“Được.” Sầm Tuế Tuế gật đầu một cái, như đột nhiên nghĩ tới điều gì, cô quay đầu nói với Giản Sóc còn chưa ăn xong, “Anh Sóc, khi nào rửa chén xong thì ép nước trái cây cho em nha.”
Giản Sóc đáp: “Lát nữa làm.”
“Hì hì, cảm ơn anh Sóc, moaz moaz.”
Mặt già của thợ trang điểm và chuyên viên tạo hình cùng đỏ lên.
Mẹ nó, hai người này ân ái vậy sao?
Hai người nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy nỗi buồn trong mắt đối phương.
Phải rồi, hay là làm nhanh cho xong để mau chóng được giải phóng đi.
Hai tiếng sau, Sầm Tuế Tuế đã chuẩn bị xong.
Giản Sóc cũng thay đồ tiệp với lễ phục của Sầm Tuế Tuế: “Đi thôi.”
Sầm Tuế Tuế cong môi cười, sau đó khoác tay Giản Sóc cùng ra cửa.
Lễ trao giải là ở bên trong Đài truyền hình, nhưng thảm đỏ thì ở ngoài.
Thời tiết hôm nay không tồi, có nắng mà gió cũng không quá to, nhưng dù sao đây là mùa đông nên vẫn khá lạnh.
Sầm Tuế Tuế ngồi trong xe, chờ thông báo ở bên trong.
Giản Sóc nhíu mày, quan sát lễ phục của Sầm Tuế Tuế.
“Không lạnh à?” Giản Sóc hỏi từ đáy lòng.
Sầm Tuế Tuế bưng ly nước nóng: “Lạnh chứ, sao không lạnh được, mặc ít vậy mà.”
“Vậy sao em không chọn bộ nào dày hơn?”
Sầm Tuế Tuế kinh ngạc: “Tổng giám đốc Giản, anh có thấy nữ nghệ sĩ nào đi thảm đỏ mà mặc dày như vậy không?”
Giản Sóc khẽ xùy: “Quy định ở đâu ra thế, thân thể mới là quan trọng nhất.”
“Được rồi.” Sầm Tuế Tuế biết anh cũng chỉ quan tâm cô: “Dù sao cũng không lâu lắm, nhịn một chút là xong rồi.”
Giản Sóc mím môi, không lên tiếng.
Sầm Tuế Tuế ngồi trong xe gần bốn mươi phút mới nhận được thông báo đến lượt cô.
Sầm Tuế Tuế vẫy tay với Giản Sóc: “Em đi trước đây, lát nữa gặp nhau bên trong nhé.”
Giản Sóc ừ, Sầm Tuế Tuế nghĩ anh như vậy là đồng ý.
Điều chỉnh lại biểu cảm một tí rồi Sầm Tuế Tuế mới đi theo nhân viên công tác.
Giản Sóc ở trong xe nhìn cô, chờ đến khi bóng người cô biến mất, anh mới mở cửa xuống xe, trên khuỷu tay còn vắt một chiếc áo khoác.
Người chủ trì trên thảm đỏ đã gọi đến Sầm Tuế Tuế, ngay sau đó cô liền nghe thấy fan hâm mộ kêu tên mình.
Sầm Tuế Tuế hơi nâng váy, tiến về phía trước.
Trước khi đến đây, Sầm Tuế Tuế còn nghĩ mình sẽ khẩn trương luống cuống, sẽ mắc sai lầm và thậm chí là bị bêu xấu.
Nhưng sau khi đến thật rồi Sầm Tuế Tuế mới phát hiện cô rất bình tĩnh, bước chân cũng ổn định, nắm tiết tấu rất vững.
Đây là lần đầu tiên Sầm Tuế Tuế đi thảm đỏ, cũng không phải toàn bộ tổ phim mà chỉ có mình cô, vì vậy người chủ trì bèn gọi cô tới nói mấy câu.
Trong lòng Sầm Tuế Tuế không bằng lòng.
Nhưng thực tế thì cô không thể từ chối được.
Sau khi ký tên, Sầm Tuế Tuế đứng giữa hai người kia.
Người chủ trì: “Lần đầu tiên Tuế Tuế đi thảm đó có cảm nghĩ gì?”
Sầm Tuế Tuế cười: “Khẩn trương và sợ sẽ làm sai ạ.”
Người chủ trì: “Ha ha ha, Tuế Tuế biểu hiện rất tốt, không cần khẩn trương đâu, mọi người nói có đúng không?”
Fan hâm mộ cổ vũ rất nhiệt tình, đồng thành gào lên: “Đúng!”
Người chủ trì lại hỏi mấy vấn đề, Sầm Tuế Tuế đều ngoan ngoãn trả lời.
Người chủ trì hỏi một câu cuối cùng: “Tuế Tuế, có một vấn đề không liên quan đến bộ phim nhưng mọi người đều rất hiếu kỳ, hy vọng cô có thể thỏa mãn sự hiếu kỳ của tất cả mọi người.”
Sầm Tuế Tuế suy nghĩ một chút, cũng đoán được sơ sơ: “Được.”
Người chủ trì: “Tối qua có người chụp được ảnh cô và một người đàn ông ôm hôn nhau trước tiệm trà sữa.”
Sầm Tuế Tuế bật cười một tiếng: “Đúng là tôi.”
“Ồ?” Người chủ trì rất hứng thú, hỏi tiếp: “Vậy người đàn ông kia là?”
Sầm Tuế Tuế mím môi cười, gò má ửng đỏ: “Chồng cũ của tôi ~”
“Chồng cũ?” Người chủ trì kinh ngạc, “Cô và Tổng giám đốc Giản?”
Ly hôn???
Người chủ trì còn lại vội ho khan, kéo chủ đề về lại.
Người chủ trì nhận ra mình đã hỏi quá nhiều chuyện không liên quan bèn cười cười nói lời kết.
Sầm Tuế Tuế cười tạm biệt rồi bước xuống, nhưng đột nhiên rùng mình một cái: “Hắt xì!”
Chỉ một tiếng rất nhỏ, cô khẽ xoa mũi.
Người chủ trì vừa định nói mấy câu quan tâm thì đã nhìn thấy ở đầu kia thảm đỏ, một người đàn ông mặc bộ âu phục được cắt may thủ công bước nhanh tới, khoác chiếc áo trên tay lên người Sầm Tuế Tuế.
Trong nháy mắt, sự ấm áp bao trùm lấy Sầm Tuế Tuế.
Sầm Tuế Tuế kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”
Giản Sóc khoác áo xong thì ôm vai cô đi vào trong, thấp giọng nói: “Anh mà còn không đến chắc em chết cóng rồi.”
Sầm Tuế Tuế:?????
Sao cô lại nghe ra sự giận dữ trong giọng Giản Sóc nhỉ?
“Anh…”
“Người chủ trì này ở đâu ra thế, trời lạnh như vậy mà bắt em đứng ngoài lâu như thế.” Giản Sóc rất tức giận.
Anh không nỡ để vợ mình chịu chút uất ức nào, vậy mà chỉ một người chủ trì trên thảm đỏ lại dám để vợ anh bị cóng.
Tên đó mặc nhiều như vậy, bộ không thấy Sầm Tuế Tuế mặc ít sao?
Cũng không biết tên đó nhận được vị trí này ra sao nữa, năng lực nhận biết cũng không có.
Trong lòng Giản Sóc thầm mắng.
“Cảm ơn anh Sóc.” Sầm Tuế Tuế chủ động lấy lòng: “Anh là tốt nhất.”
Thấy nụ cười tươi của Sầm Tuế Tuế, lửa giận của Giản Sóc cũng giảm bớt.
“Tối về uống thuốc cảm để phòng ngừa.”
“Ha ha ha ha! Anh Sóc à anh có cần phải mắc cười như vậy không! Anh giống như mẹ vậy!”
Giản Sóc bất đắc dĩ: “Con nhóc không có lương tâm này, còn không phải tại anh lo cho em hả.”
“Dạ dạ dạ, em biết anh thích em nhất rồi ~”
“Ừ, anh yêu em.”
“Hì hì, em cũng yêu anh ~”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook